Thiên Nghi quay về lửa trại, ngồi phịch xuống cùng Hải Băng và Tiểu Quỳnh, Lam Linh cũng ngồi cạnh đó. Vừa nhìn thấy Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh liền quát lớn, biết ngay là thế này mà, Thiên Nghi đã chuẩn bị xong tâm lí.
"Nghi làm cái gì vậy? Nghĩ sao mà đi yêu tên Hoàng Khang quậy phá đó, học hành đã chẳng ra gì giờ còn mang tiếng đào hoa. Bộ muốn chết sao mà như con thêu thân lao đầu vào đèn vậy hả?"
"Quỳnh học cũng dở tệ đấy thôi..."
"Gì?"
Hải Băng làm Tiểu Quỳnh nhém tí tức chết rồi, sao cô bạn này lại dám binh vực bạn trai Thiên Nghi mà moi điểm yếu của Tiểu Quỳnh ra bàn luận. Thiên Nghi bật cười, lấy một cành cây vẽ ngoằn ngoèo trên cát. Chữ nào vẽ ra cũng có từ Hoàng Khang, Hoàng Khang và mãi là Hoàng Khang.
"Cuối cùng Nghi có nghe mình nói không? Giẫm chết Hoàng Khang này, Hoàng Khang sao? Hừ hừ." Tiểu Quỳnh đứng dậy đạp hết mấy chữ Hoàng Khang của Thiên Nghi viết ra.
Thế là cả nhóm lao xao lên, Tiểu Quỳnh qua choàng lấy cổ Thiên Nghi, hết khuyên ngăn đến dọa nạt, tất cả đều bị Thiên Nghi bỏ ngoài tai, ngược lại còn bị Hải Băng chọc quê nữa chứ.
Trong trại, có cả nhóm con gái. Do là trại tự do nên chỉ cần đăng kí đủ người thì có thể chung trại. Bốn cô gái ấy tối lại nằm cạnh nhau, thấy Lam Linh cứ lăn lộn, Thiên Nghi quay người sang hỏi: "Linh ngủ không được sao?"
"Chỉ là suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà Nghi cũng đăng kí du học hả?"
"Ừm... thử sức một lần coi sao..."
"Vậy Nghi để Hoàng Khang ở đây một mình?"
Nhắc đến vấn đề này thì đầu Thiên Nghi lại nặng trịch âu lo, cô không muốn bỏ Hoàng Khang lại, lại không muốn xa anh. Những tháng ngày hạnh phúc chưa được bao lâu, Thiên Nghi không thể để nó tan như sóng biển. Lam Linh vuốt mớ tóc đang che đi gương mặt Thiên Nghi.
"Nghi yêu Hoàng Khang... vậy... còn…Gia Huy và Đăng Khôi? Họ thì thế nào?"
"Anh Huy thì Nghi đã nói rồi, anh ấy cũng thông cảm cho Nghi nên bỏ qua... Chỉ còn Đăng Khôi, Nghi không biết nói sao nữa..."
Tiểu Quỳnh và Hải Băng nằm bên cạnh hai người nên cũng nghe rõ câu chuyện nhưng lại vờ ngủ mà im lặng để Thiên Nghi cùng Lam Linh tâm sự, rất lâu rồi họ không nói chuyện cùng nhau, đây là cơ hội tốt nhất để hai người hàn gắn tình cảm đã mất.
"Nếu... tôi bày tỏ tình cảm với Đăng Khôi, Nghi nghĩ sao?"
"Lúc nào Nghi cũng ủng hộ Linh!" Thiên Nghi nắm tay Lam Linh, hai cô mỉm cười và nhắm mắt mình lại, không nói thêm lời nào.
Thời tiết ở trường khá lạnh, tuy trời chưa khuya nhưng ai nấy cũng vào trong trại trò chuyện, Thiên Nghi băn khoăn mãi chuyện du học, không ngủ được nên đi ra ngoài hóng gió. Cô nhìn sang trại lửa của Hoàng Khang, đèn đã tắt, tiếng thở của cô khiến không gian thêm bao trùm tăm tối. Ở ngoài đây ngắm sao thật tuyệt, Thiên Nghi ngồi xuống ghế đá bên cạnh đó không xa, nhìn những cành lá đã đọng hơi sương, cây đã ngủ rồi, không biết cánh đồng hoa bồ công anh còn bay lang thang không, hôm nay gió thế mà, cô không lạnh, nhưng chỉ cảm giác khó chịu, phân vân những gì cho tương lai. Tuy việc du học cho đến tốt nghiệp mới tổ chức nhưng chuyện này vô cùng khó với Thiên Nghi, đi là ước mơ, nhưng có ước mơ lại có thể mất Hoàng Khang, cô chưa hoàn toàn tin tưởng tình cảm của hai người. Không nên quyết định để rồi nhận lấy sai lầm như Gia Huy.
"Không lạnh hả?" Anh khoác lên người cô cái áo của mình, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ Hoàng Khang, anh ngồi xuống bên cô, choàng lấy vai Thiên Nghi rồi để cô tựa đầu vào ngực mình, nơi dựa vững chắc cho Thiên Nghi hiện tại và cả tương lai.
"Em nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Chỉ vài chuyện vẩn vơ thôi... mà anh nghĩ ra chưa? Không được nói không biết..."
"Muốn nghe anh trả lời?"
Thiên Nghi gật nhẹ đầu, mắt chăm chú nhìn về Hoàng Khang, thật ra anh sẽ đáp thế nào.
"Anh sẽ không yêu em mãi mãi."
Tự dưng khi nghe xong câu ấy, tay Thiên Nghi buông khỏi áo Hoàng Khang, cô không thể cảm nhận điều gì nữa, anh dám nói thế sao, không chắc chắn với mình hả, vậy yêu cô để làm gì? Nhưng cũng đâu thể trách Hoàng Khang, vì vốn dĩ, Thiên Nghi cũng chưa từng tin tưởng anh.
"Nhưng anh sẽ yêu em đến khi nào anh không còn khả năng yêu em nữa. Lúc ấy… anh sẽ ở một nơi rất xa nào đó mà dõi theo em..." Đồng nghĩa với anh chết, chỉ có anh chết đi, không thể yêu em trong cùng một thế giới thì anh sẽ yêu theo cách của anh, yêu theo thế giới của anh...
Đây không phải một câu trả lời tốt nhất mà Thiên Nghi muốn nhưng đây là câu khẳng định khiến cả đời Thiên Nghi không bao giờ quên được. Cô ôm Hoàng Khang lại, choàng tay mình qua cổ anh, sống mũi cô cay cay, cô rất muốn khóc nhưng lại không thể để Hoàng Khang nhìn thấy bộ dạng cảm động đến mếu máo của mình, thế thì anh sẽ tự đắc.
"Câu này còn có hiệu lực khi chúng ta phải xa nhau không?"
"Em định đi thật à?"
"Em chưa biết, chỉ hỏi anh thế thôi..."
"Vậy anh cũng không biết, nên đừng nghĩ tới nó ngay bây giờ."
Nỗi hoảng sợ khi biết Thiên Nghi sẽ rời xa mình, anh không muốn cách xa cô ở một phương trời nào đó, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau vài câu qua điện thoại, hay cách xa nhau một màn ảnh trên vi tính. Anh chỉ muốn cái gì chân thực nhất nên Hoàng Khang sẽ không để Thiên Nghi đi, anh là ích kỉ như thế, tình yêu của Hoàng Khang chỉ bình thường đến muốn giữ mãi lấy Thiên Nghi cho riêng mình. Anh hoàn toàn không có định nghĩa bao dung trong tình yêu.
Tối nay Tuấn Nguyên tự ý rời khỏi trường, phóng xe thẳng đến bệnh viện xem tình hình của Hồng Ngân, từ lúc cô nhập viện anh chưa từng hỏi đến, chỉ lo lắng trong âm thầm. Phòng 309. Tuấn Nguyên mở cửa bước vào, Hồng Ngân đã nằm ngủ thật ngon trên giường, mắt không viền đen đậm nữa, trông cô hóc hác gầy gò đi hẳn, tình đã dứt nhưng vẫn còn xót xa cho người con gái anh từng yêu. Tuấn Nguyên bước đến ngồi cạnh giường. Im lặng. Dường như Hồng Ngân có trực giác, cô sợ mở mắt ra mình sẽ không nhìn thấy Tuấn Nguyên, sợ rằng hơi ấm đang truyền tới mình chỉ do ảo giác mà ra thôi. Từ xưa tới nay, Hồng Ngân đâu như thế, cô chuyện gì cũng quyết đoán chẳng do dự, cô mở mắt trong nỗi sợ hãi.
"Anh đến thăm em."
"Ừm..." Hồng Ngân vẫn nằm đó, mắt chỉ nhìn về phía Tuấn Nguyên, anh chăm chú quan sát sắc mặt cô rồi tự trách bản thân, chẳng phải lúc chia tay cô nói cô sẽ sống tốt hơn anh sao, giờ thì thế nào, vì nhìn anh bên người khác mà phải nằm nơi đây, cô quá vô dụng hay vẫn một mực chung tình?
"Thăm rồi nên anh về đi!"
"Hồng Ngân... anh..."
"Đừng nói, anh đừng cho em biết gì hết, em không muốn nghe."
Tuấn Nguyên lấy tay vuốt lên mái tóc Hồng Ngân, đã bao lâu rồi anh chưa hề làm thế, rất lâu. Hồng Ngân chợt bật khóc, nhìn anh bên người khác cô nào chấp nhận được, huống gì người kia lại chẳng thể so sánh cùng cô. Con gái luôn thích so sánh, khi thấy người mình yêu yêu người khác, ai cũng thích đem ra so sánh, An An đã thế giờ Hồng Ngân cũng không ngoại lệ.
"Hồng Ngân! Em đừng như thế, hãy sống cuộc sống của em, đừng nghĩ về anh nữa. Em tốt, em đẹp, chẳng phải Gia Minh yêu em sao, cho nó một cơ hội đi. Nghe anh được không?"
"Em không biết... anh đừng ép em, Cao Tuấn Nguyên, anh đi đi, đi ngay đi!"
Hồng Ngân ngồi bật dậy xua Tuấn Nguyên ra, anh phải đứng dậy, mắt Hồng Ngân đã đầm đìa nước mắt, cô ngẩn gương mặt không son phấn nhìn Tuấn Nguyên, mặt không khí sắc, giọng nói vô tâm: "Đừng để em nhìn thấy anh bên người khác, nếu không em sẽ không tha cho cô ta đâu. Tốt nhất anh trốn cùng cô ta đến một nơi không có em đi."
Ngày chia tay, Hồng Ngân cũng từng cảnh cáo Tuấn Nguyên, lúc đó vì yêu, giờ cũng vì tiếng yêu. Anh không nói gì, chỉ quay lưng đi, bước thật nhanh theo lời Hồng Ngân muốn. Cô bật khóc thật nhiều, khóc thành tiếng vang vọng căn phòng trống trải, Hồng Ngân thu gối mình lại, cúi đầu ôm gối mà khóc. Nước mắt mặn chát chảy ngược vào tim lại như hàng vạn con dao xé nát nó. Hồng Ngân không thể biết đã có người khác vào phòng, anh cũng đến thăm cô, nhìn cô khóc mà tay anh muốn chạy đến đấm thẳng vào mặt kẻ vừa vô tình bước đi. Chàng trai với viền mắt đen óng, tóc anh tha keo chuốt lên trên, để lộ vầng trán. Áo quần anh không giống như các công tử bột, pha đầy chất của một thiếu gia làn chơi.
Anh mãi mãi đứng phía sau nhìn Hồng Ngân, nhìn cô yêu Tuấn Nguyên, hẹn hò với Tuấn Nguyên rồi chứng kiến ngày họ chia tay. Ngày chia tay ấy, Hồng Ngân thách thức Tuấn Nguyên bao nhiêu thì càng làm anh căm giận bấy nhiêu. Chưa đầy hai ngày sau, Hồng Ngân thực hiện lời thách thức ấy, cô quen người khác để Tuấn Nguyên phải tiếc nuối, phải ân hận. Từ đó, Hồng Ngân luôn thay đổi người yêu. Dưới nhận thức của mỗi người, cô quá đào hoa, nhưng không một ai biết, ẩn chứa sau lớp mặt nạ đó là một trái tim khao khát tình yêu nhưng mãi chịu tổn thương về mặt tình cảm.
Một tuần sau đó, chuyện ai cũng ổn thỏa, chỉ còn Đại Phong, anh định sẽ không đi tìm Ngọc Diệp một thời gian, nhưng trái tim không cho phép, nó bắt anh phải bỏ mặc tất cả để xin Ngọc Diệp tha thứ, vì anh quá yêu cô rồi, sống cần có Ngọc Diệp thì cuộc sống anh mới không là một bức tranh đơn sắc. Anh đợi Ngọc Diệp ở cổng trường suốt năm ngày nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng cô, thật ra Ngọc Diệp đang cố tình tránh mặt anh hay cô đã xảy ra chuyện, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đại Phong. Anh lại không thể tìm đám bạn hay bà Lưu giúp đỡ, chuyện hai người phức tạp thế, để họ xen vào càng làm họ khó xử thôi. Một cô bạn đi ngang...
"Anh là Đại Phong mà... Anh tìm ai vậy?"
Cuối cùng cũng có người giúp, anh vui mừng nghĩ rằng mình có cứu tinh rồi: "Em biết Lưu Ngọc Diệp không? Học chuyên Hóa ấy."
"À… chị Diệp sao? Anh tìm chị ấy có việc gì hả?"
"Anh là bạn trai của Ngọc Diệp, em có biết mấy hôm nay cô ấy đi đâu không, sao anh đợi mãi mà không gặp."
Cô bé xinh xắn mỉm cười, thật thì cô rất xinh, người lại vô cùng hòa nhã: "Chị ấy theo cô chủ nhiệm đi buổi liên hoan toàn quốc ở tỉnh C tuần trước rồi, chắc khoảng hai ba ngày nữa sẽ về."
"Cảm ơn em." Đại Phong gật gật đầu, anh cười cùng cô bé ấy. Vừa thấy nụ cười của Đại Phong, mặt cô liền đỏ bừng, sao trên thế gian lại có người phong độ và đẹp trai đến thế, xưa nay chỉ biết Đại Phong qua hình với danh nghĩa là cựu học sinh của The First, bây giờ gặp tận mắt càng khiến cô học trò mê mẩn. Nhìn bóng anh bước lên xe, từ cử chỉ đến hành động đều nhanh nhẹn, mang phong thái của bậc trượng phu. Chiếc xe hơi đã đi mất hút mà cô ấy vẫn cứ dõi mắt theo xa, thầm nghĩ Ngọc Diệp sao mà quá may mắn, được người như Đại Phong để mắt đến lại còn được anh yêu nhiều như thế.
Gia Huy đã làm giấy xin quay về Mĩ làm trong công ty mới, anh thành tích học tập bốn năm tại trường ở Mĩ vô cùng xuất sắc, chỉ cần đồng ý là có thể phát triển sự nghiệp một cách thuận lợi. Quay về đây chỉ vì muốn tìm lại Thiên Nghi, nhưng cô ấy không là của anh nữa nên anh phải trốn nơi này, để không còn bất cứ sự tiếc nuối nào cho những gì đã qua. Đăng Khôi đến nhà Gia Huy, anh chẳng muốn đến đây dù một giây nào nhưng không biết tại sao bước chân cứ dẫn lối. Vào nhà, hai anh em vô cùng im lặng một lúc lâu, cho đến khi Đăng Khôi lên tiếng.
"Anh đi thật sao?"
"Ừ."
"Còn White?"
"Anh không cần nữa."
Họ ít khi nào nói chuyện được như hôm nay, từ nhỏ xung khắc, hết chuyện gia đình lại cãi chuyện của Thiên Nghi, giờ thì còn gì để cãi vã cho khổ cực nữa, bố mẹ đều mất, Thiên Nghi cũng không thể giành lấy. Hai anh em giờ chỉ còn con số không.
"Thiên Nghi biết chưa?"
"Đợi làm xong thủ tục anh sẽ đến báo cho cô ấy một tiếng. Nhưng em vẫn còn muốn ôm mộng với Thiên Nghi?"
"Chỉ khi nào Thiên Nghi kết hôn, em sẽ thôi mong chờ. Còn bây giờ mọi thứ chưa chắc chắn, em chưa thể tin tưởng Hoàng Khang sẽ mang cho Thiên Nghi hạnh phúc."
Gia Huy đứng dậy vỗ lên vai Đăng Khôi, hai người họ nhìn nhau rồi tự muốn bỏ qua hết tất cả thù oán, dù thế nào cũng là anh em, cùng một dòng máu, không thể cứ thù oán nhau đến hết cuộc đời rồi đến khi nhắm mắt lại hối hận cho những gì đã qua.
"Nghi làm cái gì vậy? Nghĩ sao mà đi yêu tên Hoàng Khang quậy phá đó, học hành đã chẳng ra gì giờ còn mang tiếng đào hoa. Bộ muốn chết sao mà như con thêu thân lao đầu vào đèn vậy hả?"
"Quỳnh học cũng dở tệ đấy thôi..."
"Gì?"
Hải Băng làm Tiểu Quỳnh nhém tí tức chết rồi, sao cô bạn này lại dám binh vực bạn trai Thiên Nghi mà moi điểm yếu của Tiểu Quỳnh ra bàn luận. Thiên Nghi bật cười, lấy một cành cây vẽ ngoằn ngoèo trên cát. Chữ nào vẽ ra cũng có từ Hoàng Khang, Hoàng Khang và mãi là Hoàng Khang.
"Cuối cùng Nghi có nghe mình nói không? Giẫm chết Hoàng Khang này, Hoàng Khang sao? Hừ hừ." Tiểu Quỳnh đứng dậy đạp hết mấy chữ Hoàng Khang của Thiên Nghi viết ra.
Thế là cả nhóm lao xao lên, Tiểu Quỳnh qua choàng lấy cổ Thiên Nghi, hết khuyên ngăn đến dọa nạt, tất cả đều bị Thiên Nghi bỏ ngoài tai, ngược lại còn bị Hải Băng chọc quê nữa chứ.
Trong trại, có cả nhóm con gái. Do là trại tự do nên chỉ cần đăng kí đủ người thì có thể chung trại. Bốn cô gái ấy tối lại nằm cạnh nhau, thấy Lam Linh cứ lăn lộn, Thiên Nghi quay người sang hỏi: "Linh ngủ không được sao?"
"Chỉ là suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà Nghi cũng đăng kí du học hả?"
"Ừm... thử sức một lần coi sao..."
"Vậy Nghi để Hoàng Khang ở đây một mình?"
Nhắc đến vấn đề này thì đầu Thiên Nghi lại nặng trịch âu lo, cô không muốn bỏ Hoàng Khang lại, lại không muốn xa anh. Những tháng ngày hạnh phúc chưa được bao lâu, Thiên Nghi không thể để nó tan như sóng biển. Lam Linh vuốt mớ tóc đang che đi gương mặt Thiên Nghi.
"Nghi yêu Hoàng Khang... vậy... còn…Gia Huy và Đăng Khôi? Họ thì thế nào?"
"Anh Huy thì Nghi đã nói rồi, anh ấy cũng thông cảm cho Nghi nên bỏ qua... Chỉ còn Đăng Khôi, Nghi không biết nói sao nữa..."
Tiểu Quỳnh và Hải Băng nằm bên cạnh hai người nên cũng nghe rõ câu chuyện nhưng lại vờ ngủ mà im lặng để Thiên Nghi cùng Lam Linh tâm sự, rất lâu rồi họ không nói chuyện cùng nhau, đây là cơ hội tốt nhất để hai người hàn gắn tình cảm đã mất.
"Nếu... tôi bày tỏ tình cảm với Đăng Khôi, Nghi nghĩ sao?"
"Lúc nào Nghi cũng ủng hộ Linh!" Thiên Nghi nắm tay Lam Linh, hai cô mỉm cười và nhắm mắt mình lại, không nói thêm lời nào.
Thời tiết ở trường khá lạnh, tuy trời chưa khuya nhưng ai nấy cũng vào trong trại trò chuyện, Thiên Nghi băn khoăn mãi chuyện du học, không ngủ được nên đi ra ngoài hóng gió. Cô nhìn sang trại lửa của Hoàng Khang, đèn đã tắt, tiếng thở của cô khiến không gian thêm bao trùm tăm tối. Ở ngoài đây ngắm sao thật tuyệt, Thiên Nghi ngồi xuống ghế đá bên cạnh đó không xa, nhìn những cành lá đã đọng hơi sương, cây đã ngủ rồi, không biết cánh đồng hoa bồ công anh còn bay lang thang không, hôm nay gió thế mà, cô không lạnh, nhưng chỉ cảm giác khó chịu, phân vân những gì cho tương lai. Tuy việc du học cho đến tốt nghiệp mới tổ chức nhưng chuyện này vô cùng khó với Thiên Nghi, đi là ước mơ, nhưng có ước mơ lại có thể mất Hoàng Khang, cô chưa hoàn toàn tin tưởng tình cảm của hai người. Không nên quyết định để rồi nhận lấy sai lầm như Gia Huy.
"Không lạnh hả?" Anh khoác lên người cô cái áo của mình, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ Hoàng Khang, anh ngồi xuống bên cô, choàng lấy vai Thiên Nghi rồi để cô tựa đầu vào ngực mình, nơi dựa vững chắc cho Thiên Nghi hiện tại và cả tương lai.
"Em nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Chỉ vài chuyện vẩn vơ thôi... mà anh nghĩ ra chưa? Không được nói không biết..."
"Muốn nghe anh trả lời?"
Thiên Nghi gật nhẹ đầu, mắt chăm chú nhìn về Hoàng Khang, thật ra anh sẽ đáp thế nào.
"Anh sẽ không yêu em mãi mãi."
Tự dưng khi nghe xong câu ấy, tay Thiên Nghi buông khỏi áo Hoàng Khang, cô không thể cảm nhận điều gì nữa, anh dám nói thế sao, không chắc chắn với mình hả, vậy yêu cô để làm gì? Nhưng cũng đâu thể trách Hoàng Khang, vì vốn dĩ, Thiên Nghi cũng chưa từng tin tưởng anh.
"Nhưng anh sẽ yêu em đến khi nào anh không còn khả năng yêu em nữa. Lúc ấy… anh sẽ ở một nơi rất xa nào đó mà dõi theo em..." Đồng nghĩa với anh chết, chỉ có anh chết đi, không thể yêu em trong cùng một thế giới thì anh sẽ yêu theo cách của anh, yêu theo thế giới của anh...
Đây không phải một câu trả lời tốt nhất mà Thiên Nghi muốn nhưng đây là câu khẳng định khiến cả đời Thiên Nghi không bao giờ quên được. Cô ôm Hoàng Khang lại, choàng tay mình qua cổ anh, sống mũi cô cay cay, cô rất muốn khóc nhưng lại không thể để Hoàng Khang nhìn thấy bộ dạng cảm động đến mếu máo của mình, thế thì anh sẽ tự đắc.
"Câu này còn có hiệu lực khi chúng ta phải xa nhau không?"
"Em định đi thật à?"
"Em chưa biết, chỉ hỏi anh thế thôi..."
"Vậy anh cũng không biết, nên đừng nghĩ tới nó ngay bây giờ."
Nỗi hoảng sợ khi biết Thiên Nghi sẽ rời xa mình, anh không muốn cách xa cô ở một phương trời nào đó, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau vài câu qua điện thoại, hay cách xa nhau một màn ảnh trên vi tính. Anh chỉ muốn cái gì chân thực nhất nên Hoàng Khang sẽ không để Thiên Nghi đi, anh là ích kỉ như thế, tình yêu của Hoàng Khang chỉ bình thường đến muốn giữ mãi lấy Thiên Nghi cho riêng mình. Anh hoàn toàn không có định nghĩa bao dung trong tình yêu.
Tối nay Tuấn Nguyên tự ý rời khỏi trường, phóng xe thẳng đến bệnh viện xem tình hình của Hồng Ngân, từ lúc cô nhập viện anh chưa từng hỏi đến, chỉ lo lắng trong âm thầm. Phòng 309. Tuấn Nguyên mở cửa bước vào, Hồng Ngân đã nằm ngủ thật ngon trên giường, mắt không viền đen đậm nữa, trông cô hóc hác gầy gò đi hẳn, tình đã dứt nhưng vẫn còn xót xa cho người con gái anh từng yêu. Tuấn Nguyên bước đến ngồi cạnh giường. Im lặng. Dường như Hồng Ngân có trực giác, cô sợ mở mắt ra mình sẽ không nhìn thấy Tuấn Nguyên, sợ rằng hơi ấm đang truyền tới mình chỉ do ảo giác mà ra thôi. Từ xưa tới nay, Hồng Ngân đâu như thế, cô chuyện gì cũng quyết đoán chẳng do dự, cô mở mắt trong nỗi sợ hãi.
"Anh đến thăm em."
"Ừm..." Hồng Ngân vẫn nằm đó, mắt chỉ nhìn về phía Tuấn Nguyên, anh chăm chú quan sát sắc mặt cô rồi tự trách bản thân, chẳng phải lúc chia tay cô nói cô sẽ sống tốt hơn anh sao, giờ thì thế nào, vì nhìn anh bên người khác mà phải nằm nơi đây, cô quá vô dụng hay vẫn một mực chung tình?
"Thăm rồi nên anh về đi!"
"Hồng Ngân... anh..."
"Đừng nói, anh đừng cho em biết gì hết, em không muốn nghe."
Tuấn Nguyên lấy tay vuốt lên mái tóc Hồng Ngân, đã bao lâu rồi anh chưa hề làm thế, rất lâu. Hồng Ngân chợt bật khóc, nhìn anh bên người khác cô nào chấp nhận được, huống gì người kia lại chẳng thể so sánh cùng cô. Con gái luôn thích so sánh, khi thấy người mình yêu yêu người khác, ai cũng thích đem ra so sánh, An An đã thế giờ Hồng Ngân cũng không ngoại lệ.
"Hồng Ngân! Em đừng như thế, hãy sống cuộc sống của em, đừng nghĩ về anh nữa. Em tốt, em đẹp, chẳng phải Gia Minh yêu em sao, cho nó một cơ hội đi. Nghe anh được không?"
"Em không biết... anh đừng ép em, Cao Tuấn Nguyên, anh đi đi, đi ngay đi!"
Hồng Ngân ngồi bật dậy xua Tuấn Nguyên ra, anh phải đứng dậy, mắt Hồng Ngân đã đầm đìa nước mắt, cô ngẩn gương mặt không son phấn nhìn Tuấn Nguyên, mặt không khí sắc, giọng nói vô tâm: "Đừng để em nhìn thấy anh bên người khác, nếu không em sẽ không tha cho cô ta đâu. Tốt nhất anh trốn cùng cô ta đến một nơi không có em đi."
Ngày chia tay, Hồng Ngân cũng từng cảnh cáo Tuấn Nguyên, lúc đó vì yêu, giờ cũng vì tiếng yêu. Anh không nói gì, chỉ quay lưng đi, bước thật nhanh theo lời Hồng Ngân muốn. Cô bật khóc thật nhiều, khóc thành tiếng vang vọng căn phòng trống trải, Hồng Ngân thu gối mình lại, cúi đầu ôm gối mà khóc. Nước mắt mặn chát chảy ngược vào tim lại như hàng vạn con dao xé nát nó. Hồng Ngân không thể biết đã có người khác vào phòng, anh cũng đến thăm cô, nhìn cô khóc mà tay anh muốn chạy đến đấm thẳng vào mặt kẻ vừa vô tình bước đi. Chàng trai với viền mắt đen óng, tóc anh tha keo chuốt lên trên, để lộ vầng trán. Áo quần anh không giống như các công tử bột, pha đầy chất của một thiếu gia làn chơi.
Anh mãi mãi đứng phía sau nhìn Hồng Ngân, nhìn cô yêu Tuấn Nguyên, hẹn hò với Tuấn Nguyên rồi chứng kiến ngày họ chia tay. Ngày chia tay ấy, Hồng Ngân thách thức Tuấn Nguyên bao nhiêu thì càng làm anh căm giận bấy nhiêu. Chưa đầy hai ngày sau, Hồng Ngân thực hiện lời thách thức ấy, cô quen người khác để Tuấn Nguyên phải tiếc nuối, phải ân hận. Từ đó, Hồng Ngân luôn thay đổi người yêu. Dưới nhận thức của mỗi người, cô quá đào hoa, nhưng không một ai biết, ẩn chứa sau lớp mặt nạ đó là một trái tim khao khát tình yêu nhưng mãi chịu tổn thương về mặt tình cảm.
Một tuần sau đó, chuyện ai cũng ổn thỏa, chỉ còn Đại Phong, anh định sẽ không đi tìm Ngọc Diệp một thời gian, nhưng trái tim không cho phép, nó bắt anh phải bỏ mặc tất cả để xin Ngọc Diệp tha thứ, vì anh quá yêu cô rồi, sống cần có Ngọc Diệp thì cuộc sống anh mới không là một bức tranh đơn sắc. Anh đợi Ngọc Diệp ở cổng trường suốt năm ngày nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng cô, thật ra Ngọc Diệp đang cố tình tránh mặt anh hay cô đã xảy ra chuyện, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đại Phong. Anh lại không thể tìm đám bạn hay bà Lưu giúp đỡ, chuyện hai người phức tạp thế, để họ xen vào càng làm họ khó xử thôi. Một cô bạn đi ngang...
"Anh là Đại Phong mà... Anh tìm ai vậy?"
Cuối cùng cũng có người giúp, anh vui mừng nghĩ rằng mình có cứu tinh rồi: "Em biết Lưu Ngọc Diệp không? Học chuyên Hóa ấy."
"À… chị Diệp sao? Anh tìm chị ấy có việc gì hả?"
"Anh là bạn trai của Ngọc Diệp, em có biết mấy hôm nay cô ấy đi đâu không, sao anh đợi mãi mà không gặp."
Cô bé xinh xắn mỉm cười, thật thì cô rất xinh, người lại vô cùng hòa nhã: "Chị ấy theo cô chủ nhiệm đi buổi liên hoan toàn quốc ở tỉnh C tuần trước rồi, chắc khoảng hai ba ngày nữa sẽ về."
"Cảm ơn em." Đại Phong gật gật đầu, anh cười cùng cô bé ấy. Vừa thấy nụ cười của Đại Phong, mặt cô liền đỏ bừng, sao trên thế gian lại có người phong độ và đẹp trai đến thế, xưa nay chỉ biết Đại Phong qua hình với danh nghĩa là cựu học sinh của The First, bây giờ gặp tận mắt càng khiến cô học trò mê mẩn. Nhìn bóng anh bước lên xe, từ cử chỉ đến hành động đều nhanh nhẹn, mang phong thái của bậc trượng phu. Chiếc xe hơi đã đi mất hút mà cô ấy vẫn cứ dõi mắt theo xa, thầm nghĩ Ngọc Diệp sao mà quá may mắn, được người như Đại Phong để mắt đến lại còn được anh yêu nhiều như thế.
Gia Huy đã làm giấy xin quay về Mĩ làm trong công ty mới, anh thành tích học tập bốn năm tại trường ở Mĩ vô cùng xuất sắc, chỉ cần đồng ý là có thể phát triển sự nghiệp một cách thuận lợi. Quay về đây chỉ vì muốn tìm lại Thiên Nghi, nhưng cô ấy không là của anh nữa nên anh phải trốn nơi này, để không còn bất cứ sự tiếc nuối nào cho những gì đã qua. Đăng Khôi đến nhà Gia Huy, anh chẳng muốn đến đây dù một giây nào nhưng không biết tại sao bước chân cứ dẫn lối. Vào nhà, hai anh em vô cùng im lặng một lúc lâu, cho đến khi Đăng Khôi lên tiếng.
"Anh đi thật sao?"
"Ừ."
"Còn White?"
"Anh không cần nữa."
Họ ít khi nào nói chuyện được như hôm nay, từ nhỏ xung khắc, hết chuyện gia đình lại cãi chuyện của Thiên Nghi, giờ thì còn gì để cãi vã cho khổ cực nữa, bố mẹ đều mất, Thiên Nghi cũng không thể giành lấy. Hai anh em giờ chỉ còn con số không.
"Thiên Nghi biết chưa?"
"Đợi làm xong thủ tục anh sẽ đến báo cho cô ấy một tiếng. Nhưng em vẫn còn muốn ôm mộng với Thiên Nghi?"
"Chỉ khi nào Thiên Nghi kết hôn, em sẽ thôi mong chờ. Còn bây giờ mọi thứ chưa chắc chắn, em chưa thể tin tưởng Hoàng Khang sẽ mang cho Thiên Nghi hạnh phúc."
Gia Huy đứng dậy vỗ lên vai Đăng Khôi, hai người họ nhìn nhau rồi tự muốn bỏ qua hết tất cả thù oán, dù thế nào cũng là anh em, cùng một dòng máu, không thể cứ thù oán nhau đến hết cuộc đời rồi đến khi nhắm mắt lại hối hận cho những gì đã qua.
/122
|