Vừa sáng…Trong khi Nun còn ngủ nướng thì Thiên Nghi phải chuẩn bị đi học. Nấu xong bữa sáng, nhìn đống chén dĩa là cô lại nhớ đến một người, tự mình cười tủm tỉm trong niềm vui. Làm hết mọi việc cần thiết, cái nơ sọc ca rô đen vừa buộc vào cổ áo. Hôm nay niềm vui đến hẳn, con người tâm trạng thoải mái thì cái gì cũng dễ dàng. Cô mang balô khỏi cửa, thấy ngay anh chàng đó. Đồng phục cùng trường, giày đen huyền bí,…
"Bạn đến thật sao?"
"Tất nhiên."
"Đến bằng gì vậy?"
"Taxi…" Anh vui vẻ trả lời, sau cánh cổng là người con trai đã đánh thức tình yêu nơi cô.
"Giàu quá…đi taxi hoài…"
"Định đến chở bạn đi học…"
Thiên Nghi dắt xe ra cổng, Hoàng Khang phụ đóng cổng. Như một thói quen, bỏ balô mình vào rổ xe rồi ngồi lên yên trước: "Xe bạn lùn quá."
"Vừa phải thôi. Ai mượn bạn đến giờ thì chê."
"Nói đùa mà…"
Họ đi qua cánh đồng hoa màu trắng ấy…Anh và cô cùng tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm ban mai. Dịu dàng, tinh khiết,…
"Hoa đẹp không Hoàng Khang?" Thiên Nghi đưa đầu lên hỏi người ngồi phía trước đang chở mình.
"Rất đẹp…bạn thích lắm đúng chứ?"
"Ừ. Tôi yêu hoa bồ công anh…Bạn đoán thử xem loài hoa này là biểu tượng của cái gì?"
"Lời tiên tri…"
"Vậy bạn có biết hoa bồ công anh sẽ bay về đâu không?" Từ rất lâu rồi cô muốn tìm ra câu trả lời, không biết sao cô lại mong kết quả từ Hoàng Khang.
"Tôi không biết nữa... Để tôi nghiên cứu, khi nào ra rồi sẽ nói với bạn." Anh đắc ý trả lời, sẽ có một ngày anh cho cô trả lời xứng đáng nhất.
Vì cô yêu nên anh cũng sẽ yêu…
Đến gần trường, Thiên Nghi bảo Hoàng Khang dừng lại, có vẻ không khí thay đổi ngột ngạt.
"Sợ người ta biết tôi đưa bạn đi học sao?" Anh không hài lòng rồi nghiêm mặt nhìn cô đã bước xuống xe.
"Ờ…chúng ta không có gì nên đừng để ai hiểu lầm cả." Cô ấp úng không thể che giấu suy nghĩ trước anh được.
Nếu để tin đồn về cô và Hoàng Khang thì không hay lắm, dù Hoàng Khang không có gì thì làm sao Thiên Nghi đối mặt với Hồng Ngân đây. Nghĩ thế nhưng cô cũng không nhẫn tâm tới mức để anh đi bộ một mình. Cô cùng đi bộ với anh, tâm trạng trở lại như ban đầu.
Tiểu Quỳnh gần đây cứ buồn bã nhớ thương, Quốc Bảo thấy mà nóng ruột xót xa: "Quỳnh…nhớ anh ta sao?"
"Có một chút. Tại bạn không biết thôi…từ khi có anh ấy cuộc sống của mình không nhạt nhẽo nữa…"
Câu nói như con dao đâm thẳng vào tim Quốc Bảo: "Vậy lúc trước cuộc sống Quỳnh nhạt nhẽo lắm hả?"
"Cũng không hẳn…mà nè…có người thích bạn đúng không? Cần mình làm may thì mình sẽ giúp…"
"Không cần." Quốc Bảo cúi đầu xuống rồi nhìn sang nơi khác. Dưới căng tin đông người, ồn ào, Tiểu Quỳnh nghe mập mờ câu nói gì đó.
"Bạn nói gì?"
"Chỉ lẩm bẩm thôi chứ đâu có gì." Quốc Bảo muốn thét lớn lắm chứ, anh muốn cô làm may người tên Lý Tiểu Quỳnh cho mình, nhưng yêu mà lặng lẽ như thế có phải là sai lầm?
Hải Băng cùng Thiên Nghi bước xuống, cả hai ngồi cùng bàn. Hải Băng vui vẻ chào hỏi: "Làm gì mặt mũi Quốc Bảo bí xị vậy? Có chuyện gì sao?"
Quốc Bảo gượng cười: "Không có gì…Hình như dạo này tôi ít thấy Lam Linh."
"Nói mới nhớ…dạo này Lam Linh sao sao á." Tiểu Quỳnh trầm ngâm suy tư. Thiên Nghi và Hải Băng nhìn nhau.
"Băng thấy Lam Linh có chuyện gì không vui…có lẽ hỏi Tuấn Nguyên sẽ biết…"
Vừa nhắc đã thấy ngay. Tiểu Quỳnh giơ tay gọi lớn: "Cao Tuấn Nguyên."
Tuấn Nguyên đang đi thì quay người lại, bên cạnh anh còn một người. Thấy nhóm đó…Tuấn Nguyên cùng anh kia đi đến.
"Chuyện gì thế?"
Hải Băng ngồi qua ghế của Tiểu Quỳnh: "Hai người ngồi xuống đi."
Tuấn Nguyên là người vô cùng nhanh trí, anh chiếm chỗ cạnh Quốc Bảo, còn anh chàng kia phải ngồi cạnh Thiên Nghi. Lại thế rồi, Hoàng Khang hí hửng nhìn Tuấn Nguyên có ý cảm ơn.
"Bạn thấy Lam Linh có sao không?" Nghe Tiểu Quỳnh hỏi, Tuấn Nguyên trầm tư đôi lát, anh nghiêm túc hơn: "Có lẽ có…Lam Linh luôn tìm cách che giấu cảm xúc…đôi lúc tôi còn phát hiện cô ấy khóc một mình nữa…"
Hai người, Hoàng Khang cùng Thiên Nghi chỉ im lặng, sao hôm nay cái ghế này lại chật đến thế, dù cô ngồi xa nhưng hai cánh tay vẫn chạm vào nhau được. Quốc Bảo cũng hiểu đôi chút về nhóm Ngũ Long Công Chúa nên góp ý: "Thế thì chuyện của Lam Linh có liên quan gì đến người tên Đăng Khôi không?"
Nghe đến tên này, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Thiên Nghi. Nạn nhân phản ứng ngay lập tức, không biết biện hộ cho ai nghe: "Đừng nhìn Nghi…chuyện đó không can hệ gì đến Nghi thiên tài này đâu nhe."
Tiểu Quỳnh lại tiếp tục thở dài: "Không phải nói Nghi…hay là Nghi kiếm Đăng Khôi hỏi đi! Coi ổng có nói gì cho Linh buồn không?"
"Tôi thấy không ổn." Hoàng Khang lên tiếng làm ai cũng không khỏi bất ngờ, năm người nhìn anh chằm chằm. Hải Băng bật cười lấy tay che đôi môi nhỏ, Thiên Nghi cố tình quay mặt sang nơi khác để tránh né. Quốc Bảo cùng Tuấn Nguyên có lẽ vì là con trai nên hiểu được ý Hoàng Khang, hai người cũng cúi đầu cười cười. Chỉ mình Tiểu Quỳnh gan dạ hỏi lại.
"Tại sao không ổn?"
"Vì…chuyện của Lam Linh thì đâu có liên quan đến Thiên Nghi."
"Thiên Nghi? Bạn là ai mà dám gọi tên bạn tôi thân mật đến vậy?"
Không khí xung quanh căng thẳng hẳn, mọi người im lặng, thấy Hoàng Khang định lên tiếng cãi lại thì Tuấn Nguyện vội hỏi lớn: "Thiên Nghi! Trà Nghi đang uống là trà gì vậy?
"Trà Khang!" Mọi con mắt đổ dồn vào Thiên Nghi lần nữa, đâu phải, đâu phải cô muốn nói thế, cô đang nghĩ, đang nghĩ về Hoàng Khang, đang nghĩ nên nói nhầm thôi. Hoàng Khang cong tay thành nắm đấm rồi đặt lên khóe môi che đi nụ cười ranh mãnh. Thiên Nghi đứng phắt dậy: "Trà dâu! Tôi uống trà dâu. Tới tiết kiểm tra rồi... Nghi vào lớp trước đây!" Nhanh chân đi khỏi đó, nếu còn ở lại sẽ rơi vào tình trạng khó cứu vãn. Hoàng Khang nhìn theo Thiên Nghi, không thèm chú ý đến ánh mắt của tất cả những ai còn xung quanh. Hải Băng ngăn sự tò mò của Tiểu Quỳnh.
"Hoàng Khang là bạn của Băng và Nghi. Quỳnh đừng hỏi dồn dập như thế..."
"Hoàng Khang? À... hot boy ban B mà."
"Cảm ơn quá khen." Chàng trai này đâu phải người dễ bắt nạt, anh trả lời đính kèm với nụ cười lãng tử. Tiểu Quỳnh nghiến răng nhìn Hoàng Khang căm tức. Tuấn Nguyên lại đánh trống lãng sang chuyện khác: "Nghe nói Hải Băng tham gia thi hát đôi với Nhật Hoàng hả? "
"Ờ…bây giờ Băng với anh ấy đang tập…"
"Hạnh phúc quá ta." Quốc Bảo chèn vào vài câu để giúp mọi người giải tỏa áp lực…Thế là xong, Tiểu Quỳnh lại có thêm kẻ thù.
Đại Phong bận bịu công việc đến đầu óc quay cuồng, tất cả công việc của công ty Dương Nam hầu như cô Hoa đã giao quyền quản lí cho anh. Chủ nhật, anh đưa Ngọc Diệp lên du thuyền để giải tỏa áp lực sau mấy tuần kí kết hợp đồng. Chiếc du thuyền sang trọng ấy trôi nhẹ trên mặt sông, ngọn đèn lung linh chiếu rọi xuống làm sáng lên cả một vùng nước nơi ấy, trên mui thuyền, một bàn tiệc được chuẩn bị chu đáo, những dĩa thức ăn được bày biện trông lộng lẫy y như các bữa tiệc của hoàng gia.
Anh ngồi đối diện cô, khoác trên người một áo sơ mi màu xanh da trời làm nước da anh càng tôn lên được nhiều ưu điểm, anh đã bỏ bộ đồ vest buộc anh vào công việc, đi với Ngọc Diệp, anh mới là Dương Đại Phong, một chàng trai sống bằng xương bằng thịt, bằng tình yêu. Ngọc Diệp xinh đẹp như nàng công chúa trong bộ đầm cách điệu màu cam nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ với hai bên má hồng làm cô càng lộng lẫy trong đêm nay.
"Anh có cần làm trang trọng thế không?"
"Em không nhớ hôm nay ngày gì sao?"
Ngọc Diệp cúi đầu mỉm cười, lộ hàm răng đều và trắng như những viên ngọc trai: "Kỉ niệm ngày chúng ta quen nhau."
"Anh cứ tưởng em không nhớ…" Đại Phong hạnh phúc nhìn cô say đắm, anh nâng ly rượu vang lên: "Cùng chúc mừng kỉ niệm một năm chúng ta yêu nhau…"
Tay cô cử động, môi hai người nhấp nhẹ ít rượu, anh cứ gấp cho cô toàn những món mà cô thích. Ngọc Diệp cũng tìm vô số đề tài nói cùng anh, hai người thật sự rất hợp nhau, cô cảm thấy bình yên và vô cùng hạnh phúc. Bỗng đôi lát bất chợt nhớ về một kỉ niệm trong quá khứ đã từng khiến cô hạnh phúc như hôm nay.
"Em sao vậy?"
"Không…chỉ là…"
"Anh nói với em rồi mà..." Nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô, Đại Phong ưu sầu.
Bỗng không khí trĩu nặng vì đôi mắt lặng lẽ của Ngọc Diệp làm Đại Phong cảm thấy khó chịu, trong người anh có một luồn khí xuất phát từ trái tim khiến anh ngột ngạt khó thở.
Ngọc Diệp đứng dậy đứng cạnh mui thuyền, cô não nề nói khẽ: "Em xin lỗi..."
Cần gì phải xin lỗi anh, vì chính anh là người đã cam tâm ở bên em khi biết em vẫn chưa thể nào quên nỗi đau mà yêu thương anh thật lòng.
"Ngọc Diệp..." Anh cũng bỏ ly rượu xuống, bước đến gần.
Ngọc Diệp định nói tiếp câu nói còn lấp lửng, nhưng trông sắc mặt anh lại nặng nề thế nên không đành lòng: "Đừng nhắc đến chuyện đó... hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta yêu nhau mà." Cô lấy lại nụ cười rạng ngời, quay lại chạm lấy ánh mắt anh. Anh cũng không thể cứ như thế, nắm chặt tay cô, anh nói: "Tình yêu này... em thật là không nghe lời anh gì hết."
"Em ngoan lắm rồi đấy..."
Đại Phong ôm lấy cô, tựa đầu mình vào gáy cô, tóc cô phơ phất trước mặt anh: "Anh yêu em..."
"Đại... Phong..."
Đôi mắt Ngọc Diệp như có gì đang tuôn ra, là nước mắt, tim cô không thể nhớ về quá khứ mãi. Bắt buộc cô phải bỏ đi cái hạnh phúc ảo kia, phải quên thì mới có thể chấp nhận tình yêu to lớn của người con trai này – anh, một chàng trai có thể đem cho cô tình yêu, nụ cười và hạnh phúc.
"Em sao thế?"
"Tại em cảm động..."
Đại Phong buông cô ra nhẹ nhàng, anh gạt đi hai dòng lệ còn vấn vương trên màn mi, môi khẽ hở, ánh mắt trìu mến dịu dàng mang hơi ấm của thần tình yêu: "Yêu anh không?" Vẫn biết câu trả lời mà anh cứ hỏi.
"Em... cũng không biết..."
"Ngọc Diệp... anh làm cho em chưa đủ sao em?" Nếu có thể làm nhiều hơn nữa, anh sẽ làm cho em tất cả, làm hết những thứ em muốn để được em yêu thương.
"Không phải thế đâu anh... anh yêu em, em biết... em cũng sẽ yêu anh..."
Đại Phong cười đau đớn, anh nén chặt lòng mình: "Sẽ? Em chỉ có thể sẽ yêu anh thôi sao?"
Ngọc Diệp nghẹn ngào nhớ đến lời nói của Thiên Nghi. Đúng là không ai trên thế gian này có thể khiến cô hạnh phúc ngoài Đại Phong, chờ đợi chi mãi một hình bóng không nhớ đến mình, cô sẽ yêu Đại Phong, nhất định cô có thể yêu anh ấy. Tay cô đặt lên má anh, cô kiên quyết: "Đại Phong... em... yêu anh!"
Thời gian như lắng đọng, mọi thứ xung quanh anh như ngừng trôi chảy. Bao lâu nay, anh chỉ chờ câu nói này, cuối cùng anh cũng nghe được ba từ ấy thốt ra từ miệng Ngọc Diệp. Anh ôm chặt cô lần nữa, bàn tay cô cũng luồn ngang lưng anh, cô nhắm chặt mắt và nghĩ về hạnh phúc xa xăm.
"Cảm ơn em... cảm ơn đã yêu anh..."
"Đừng nói như thế... em không đáng nhận lấy lời cảm ơn đó đâu...."
Lát sau, mọi thứ yên tĩnh hơn, cô dựa đầu vào vai anh, bầu trời đêm nay thật đẹp. Bởi thế Ngọc Diệp mới hiểu vì sao cô bạn kia của mình lại thích tìm sao đêm như thế...
"Đại Phong này... sau này em không ngang bướng nữa đâu."
"Nếu em không ngang bướng thì không phải Ngọc Diệp rồi... Nhưng nếu anh là kẻ trắng tay thì em yêu anh không?"
"Em không biết."
"Sao lại không biết?"
"Vì nếu anh trắng tay thì anh không phải Dương Đại Phong rồi...."
Đại Phong bật cười, đó gọi là gậy ông đập lưng ông. Gió mạnh dần rồi... Đại Phong khoác lên cho Ngọc Diệp thêm một chiếc áo lông màu trắng ngà, cô y như các vị nữ hoàng đang ở bên cạnh bậc đế vương. Đại Phong nhìn cô: "Nếu không có em, anh sẽ ra sao đây?"
"Thì không có em, anh vẫn còn có cơ hội yêu những người khác hơn em..."
"Anh nghĩ mình không yêu ai được nữa đâu... em lấy mất linh hồn anh rồi..." Kết thúc câu nói, anh đặt tay lên hai bên má cô, anh hôn cô, nụ hôn say đắm bằng tất cả tình cảm anh đã nỗ lực có được trong những năm qua. Ngọc Diệp trao cho anh nụ hôn còn ngọt ngào hơn những mật ong lơi lả, cô biết mình nên yêu anh bằng trái tim thật rồi.
Hải Băng tìm được chỗ làm của Đăng Khôi nên đến, đáng lẽ người đến phải là Thiên Nghi nhưng cô nghĩ cô đến sẽ dễ nói chuyện hơn. Từ phía trong, anh phụ bếp tháo bỏ tạp dề, anh rửa tay sạch sẽ bước ra lấy lại phong độ của anh chàng Đăng Khôi mạnh mẽ.
"Băng tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Hải Băng ngồi trong nhà hàng ấy, anh ngồi xuống ngay trước cô, không gian nhẹ nhàng nhưng không thích hợp cho hai người này.
"Khôi khỏe chứ?"
"Ừ. Cũng được... Thiên..."
Cô lập tức cắt ngang câu hỏi như một thói quen kia: "Thiên Nghi rất khỏe." Hải Băng hiểu ngay ý của Đăng Khôi, dù sao cũng từng là bạn trong suốt khoảng thời gian dài. Đó như thói quen khó sửa của Đăng Khôi, lần nào gặp cũng hỏi thăm tình hình của Thiên Nghi đầu tiên.
"Vậy hôm nay Băng đến đây?"
"Băng đến vì Lam Linh." Mặt Hải Băng nghiêm trọng hơn: "Thật ra Khôi nói gì với Lam Linh vậy? Băng biết, Băng không có quyền xen vào cuộc sống của Khôi, nhưng Băng tin Thiên Nghi rất lo cho Lam Linh. Đừng để mọi người đổ dồn mọi trách nhiệm vào Nghi."
"Không nói gì cả. Khôi chỉ khuyên Lam Linh đi tìm hạnh phúc của cô ấy... đừng vì một thằng chẳng ra gì mà hủy hoại tương lai."
Cô gái dịu dàng ấy nói vô cùng chậm rãi nhưng mỗi câu mỗi từ đều chắc chắn cho người đối diện thấy rõ ý của mình: "Lam Linh bây giờ rất khác trước đây, ít nói chuyện, ít giao tiếp, cả gặp nhau cũng không được mấy lần nữa."
Đăng Khôi nhìn ra cửa kính, người ngoài kia tấp nập, Hải Băng nghe rõ tiếng thở dài từ Đăng Khôi. Anh không có quyền lựa chọn... Yêu ai, anh thật không thể lựa chọn.
"Bạn đến thật sao?"
"Tất nhiên."
"Đến bằng gì vậy?"
"Taxi…" Anh vui vẻ trả lời, sau cánh cổng là người con trai đã đánh thức tình yêu nơi cô.
"Giàu quá…đi taxi hoài…"
"Định đến chở bạn đi học…"
Thiên Nghi dắt xe ra cổng, Hoàng Khang phụ đóng cổng. Như một thói quen, bỏ balô mình vào rổ xe rồi ngồi lên yên trước: "Xe bạn lùn quá."
"Vừa phải thôi. Ai mượn bạn đến giờ thì chê."
"Nói đùa mà…"
Họ đi qua cánh đồng hoa màu trắng ấy…Anh và cô cùng tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm ban mai. Dịu dàng, tinh khiết,…
"Hoa đẹp không Hoàng Khang?" Thiên Nghi đưa đầu lên hỏi người ngồi phía trước đang chở mình.
"Rất đẹp…bạn thích lắm đúng chứ?"
"Ừ. Tôi yêu hoa bồ công anh…Bạn đoán thử xem loài hoa này là biểu tượng của cái gì?"
"Lời tiên tri…"
"Vậy bạn có biết hoa bồ công anh sẽ bay về đâu không?" Từ rất lâu rồi cô muốn tìm ra câu trả lời, không biết sao cô lại mong kết quả từ Hoàng Khang.
"Tôi không biết nữa... Để tôi nghiên cứu, khi nào ra rồi sẽ nói với bạn." Anh đắc ý trả lời, sẽ có một ngày anh cho cô trả lời xứng đáng nhất.
Vì cô yêu nên anh cũng sẽ yêu…
Đến gần trường, Thiên Nghi bảo Hoàng Khang dừng lại, có vẻ không khí thay đổi ngột ngạt.
"Sợ người ta biết tôi đưa bạn đi học sao?" Anh không hài lòng rồi nghiêm mặt nhìn cô đã bước xuống xe.
"Ờ…chúng ta không có gì nên đừng để ai hiểu lầm cả." Cô ấp úng không thể che giấu suy nghĩ trước anh được.
Nếu để tin đồn về cô và Hoàng Khang thì không hay lắm, dù Hoàng Khang không có gì thì làm sao Thiên Nghi đối mặt với Hồng Ngân đây. Nghĩ thế nhưng cô cũng không nhẫn tâm tới mức để anh đi bộ một mình. Cô cùng đi bộ với anh, tâm trạng trở lại như ban đầu.
Tiểu Quỳnh gần đây cứ buồn bã nhớ thương, Quốc Bảo thấy mà nóng ruột xót xa: "Quỳnh…nhớ anh ta sao?"
"Có một chút. Tại bạn không biết thôi…từ khi có anh ấy cuộc sống của mình không nhạt nhẽo nữa…"
Câu nói như con dao đâm thẳng vào tim Quốc Bảo: "Vậy lúc trước cuộc sống Quỳnh nhạt nhẽo lắm hả?"
"Cũng không hẳn…mà nè…có người thích bạn đúng không? Cần mình làm may thì mình sẽ giúp…"
"Không cần." Quốc Bảo cúi đầu xuống rồi nhìn sang nơi khác. Dưới căng tin đông người, ồn ào, Tiểu Quỳnh nghe mập mờ câu nói gì đó.
"Bạn nói gì?"
"Chỉ lẩm bẩm thôi chứ đâu có gì." Quốc Bảo muốn thét lớn lắm chứ, anh muốn cô làm may người tên Lý Tiểu Quỳnh cho mình, nhưng yêu mà lặng lẽ như thế có phải là sai lầm?
Hải Băng cùng Thiên Nghi bước xuống, cả hai ngồi cùng bàn. Hải Băng vui vẻ chào hỏi: "Làm gì mặt mũi Quốc Bảo bí xị vậy? Có chuyện gì sao?"
Quốc Bảo gượng cười: "Không có gì…Hình như dạo này tôi ít thấy Lam Linh."
"Nói mới nhớ…dạo này Lam Linh sao sao á." Tiểu Quỳnh trầm ngâm suy tư. Thiên Nghi và Hải Băng nhìn nhau.
"Băng thấy Lam Linh có chuyện gì không vui…có lẽ hỏi Tuấn Nguyên sẽ biết…"
Vừa nhắc đã thấy ngay. Tiểu Quỳnh giơ tay gọi lớn: "Cao Tuấn Nguyên."
Tuấn Nguyên đang đi thì quay người lại, bên cạnh anh còn một người. Thấy nhóm đó…Tuấn Nguyên cùng anh kia đi đến.
"Chuyện gì thế?"
Hải Băng ngồi qua ghế của Tiểu Quỳnh: "Hai người ngồi xuống đi."
Tuấn Nguyên là người vô cùng nhanh trí, anh chiếm chỗ cạnh Quốc Bảo, còn anh chàng kia phải ngồi cạnh Thiên Nghi. Lại thế rồi, Hoàng Khang hí hửng nhìn Tuấn Nguyên có ý cảm ơn.
"Bạn thấy Lam Linh có sao không?" Nghe Tiểu Quỳnh hỏi, Tuấn Nguyên trầm tư đôi lát, anh nghiêm túc hơn: "Có lẽ có…Lam Linh luôn tìm cách che giấu cảm xúc…đôi lúc tôi còn phát hiện cô ấy khóc một mình nữa…"
Hai người, Hoàng Khang cùng Thiên Nghi chỉ im lặng, sao hôm nay cái ghế này lại chật đến thế, dù cô ngồi xa nhưng hai cánh tay vẫn chạm vào nhau được. Quốc Bảo cũng hiểu đôi chút về nhóm Ngũ Long Công Chúa nên góp ý: "Thế thì chuyện của Lam Linh có liên quan gì đến người tên Đăng Khôi không?"
Nghe đến tên này, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Thiên Nghi. Nạn nhân phản ứng ngay lập tức, không biết biện hộ cho ai nghe: "Đừng nhìn Nghi…chuyện đó không can hệ gì đến Nghi thiên tài này đâu nhe."
Tiểu Quỳnh lại tiếp tục thở dài: "Không phải nói Nghi…hay là Nghi kiếm Đăng Khôi hỏi đi! Coi ổng có nói gì cho Linh buồn không?"
"Tôi thấy không ổn." Hoàng Khang lên tiếng làm ai cũng không khỏi bất ngờ, năm người nhìn anh chằm chằm. Hải Băng bật cười lấy tay che đôi môi nhỏ, Thiên Nghi cố tình quay mặt sang nơi khác để tránh né. Quốc Bảo cùng Tuấn Nguyên có lẽ vì là con trai nên hiểu được ý Hoàng Khang, hai người cũng cúi đầu cười cười. Chỉ mình Tiểu Quỳnh gan dạ hỏi lại.
"Tại sao không ổn?"
"Vì…chuyện của Lam Linh thì đâu có liên quan đến Thiên Nghi."
"Thiên Nghi? Bạn là ai mà dám gọi tên bạn tôi thân mật đến vậy?"
Không khí xung quanh căng thẳng hẳn, mọi người im lặng, thấy Hoàng Khang định lên tiếng cãi lại thì Tuấn Nguyện vội hỏi lớn: "Thiên Nghi! Trà Nghi đang uống là trà gì vậy?
"Trà Khang!" Mọi con mắt đổ dồn vào Thiên Nghi lần nữa, đâu phải, đâu phải cô muốn nói thế, cô đang nghĩ, đang nghĩ về Hoàng Khang, đang nghĩ nên nói nhầm thôi. Hoàng Khang cong tay thành nắm đấm rồi đặt lên khóe môi che đi nụ cười ranh mãnh. Thiên Nghi đứng phắt dậy: "Trà dâu! Tôi uống trà dâu. Tới tiết kiểm tra rồi... Nghi vào lớp trước đây!" Nhanh chân đi khỏi đó, nếu còn ở lại sẽ rơi vào tình trạng khó cứu vãn. Hoàng Khang nhìn theo Thiên Nghi, không thèm chú ý đến ánh mắt của tất cả những ai còn xung quanh. Hải Băng ngăn sự tò mò của Tiểu Quỳnh.
"Hoàng Khang là bạn của Băng và Nghi. Quỳnh đừng hỏi dồn dập như thế..."
"Hoàng Khang? À... hot boy ban B mà."
"Cảm ơn quá khen." Chàng trai này đâu phải người dễ bắt nạt, anh trả lời đính kèm với nụ cười lãng tử. Tiểu Quỳnh nghiến răng nhìn Hoàng Khang căm tức. Tuấn Nguyên lại đánh trống lãng sang chuyện khác: "Nghe nói Hải Băng tham gia thi hát đôi với Nhật Hoàng hả? "
"Ờ…bây giờ Băng với anh ấy đang tập…"
"Hạnh phúc quá ta." Quốc Bảo chèn vào vài câu để giúp mọi người giải tỏa áp lực…Thế là xong, Tiểu Quỳnh lại có thêm kẻ thù.
Đại Phong bận bịu công việc đến đầu óc quay cuồng, tất cả công việc của công ty Dương Nam hầu như cô Hoa đã giao quyền quản lí cho anh. Chủ nhật, anh đưa Ngọc Diệp lên du thuyền để giải tỏa áp lực sau mấy tuần kí kết hợp đồng. Chiếc du thuyền sang trọng ấy trôi nhẹ trên mặt sông, ngọn đèn lung linh chiếu rọi xuống làm sáng lên cả một vùng nước nơi ấy, trên mui thuyền, một bàn tiệc được chuẩn bị chu đáo, những dĩa thức ăn được bày biện trông lộng lẫy y như các bữa tiệc của hoàng gia.
Anh ngồi đối diện cô, khoác trên người một áo sơ mi màu xanh da trời làm nước da anh càng tôn lên được nhiều ưu điểm, anh đã bỏ bộ đồ vest buộc anh vào công việc, đi với Ngọc Diệp, anh mới là Dương Đại Phong, một chàng trai sống bằng xương bằng thịt, bằng tình yêu. Ngọc Diệp xinh đẹp như nàng công chúa trong bộ đầm cách điệu màu cam nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ với hai bên má hồng làm cô càng lộng lẫy trong đêm nay.
"Anh có cần làm trang trọng thế không?"
"Em không nhớ hôm nay ngày gì sao?"
Ngọc Diệp cúi đầu mỉm cười, lộ hàm răng đều và trắng như những viên ngọc trai: "Kỉ niệm ngày chúng ta quen nhau."
"Anh cứ tưởng em không nhớ…" Đại Phong hạnh phúc nhìn cô say đắm, anh nâng ly rượu vang lên: "Cùng chúc mừng kỉ niệm một năm chúng ta yêu nhau…"
Tay cô cử động, môi hai người nhấp nhẹ ít rượu, anh cứ gấp cho cô toàn những món mà cô thích. Ngọc Diệp cũng tìm vô số đề tài nói cùng anh, hai người thật sự rất hợp nhau, cô cảm thấy bình yên và vô cùng hạnh phúc. Bỗng đôi lát bất chợt nhớ về một kỉ niệm trong quá khứ đã từng khiến cô hạnh phúc như hôm nay.
"Em sao vậy?"
"Không…chỉ là…"
"Anh nói với em rồi mà..." Nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô, Đại Phong ưu sầu.
Bỗng không khí trĩu nặng vì đôi mắt lặng lẽ của Ngọc Diệp làm Đại Phong cảm thấy khó chịu, trong người anh có một luồn khí xuất phát từ trái tim khiến anh ngột ngạt khó thở.
Ngọc Diệp đứng dậy đứng cạnh mui thuyền, cô não nề nói khẽ: "Em xin lỗi..."
Cần gì phải xin lỗi anh, vì chính anh là người đã cam tâm ở bên em khi biết em vẫn chưa thể nào quên nỗi đau mà yêu thương anh thật lòng.
"Ngọc Diệp..." Anh cũng bỏ ly rượu xuống, bước đến gần.
Ngọc Diệp định nói tiếp câu nói còn lấp lửng, nhưng trông sắc mặt anh lại nặng nề thế nên không đành lòng: "Đừng nhắc đến chuyện đó... hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta yêu nhau mà." Cô lấy lại nụ cười rạng ngời, quay lại chạm lấy ánh mắt anh. Anh cũng không thể cứ như thế, nắm chặt tay cô, anh nói: "Tình yêu này... em thật là không nghe lời anh gì hết."
"Em ngoan lắm rồi đấy..."
Đại Phong ôm lấy cô, tựa đầu mình vào gáy cô, tóc cô phơ phất trước mặt anh: "Anh yêu em..."
"Đại... Phong..."
Đôi mắt Ngọc Diệp như có gì đang tuôn ra, là nước mắt, tim cô không thể nhớ về quá khứ mãi. Bắt buộc cô phải bỏ đi cái hạnh phúc ảo kia, phải quên thì mới có thể chấp nhận tình yêu to lớn của người con trai này – anh, một chàng trai có thể đem cho cô tình yêu, nụ cười và hạnh phúc.
"Em sao thế?"
"Tại em cảm động..."
Đại Phong buông cô ra nhẹ nhàng, anh gạt đi hai dòng lệ còn vấn vương trên màn mi, môi khẽ hở, ánh mắt trìu mến dịu dàng mang hơi ấm của thần tình yêu: "Yêu anh không?" Vẫn biết câu trả lời mà anh cứ hỏi.
"Em... cũng không biết..."
"Ngọc Diệp... anh làm cho em chưa đủ sao em?" Nếu có thể làm nhiều hơn nữa, anh sẽ làm cho em tất cả, làm hết những thứ em muốn để được em yêu thương.
"Không phải thế đâu anh... anh yêu em, em biết... em cũng sẽ yêu anh..."
Đại Phong cười đau đớn, anh nén chặt lòng mình: "Sẽ? Em chỉ có thể sẽ yêu anh thôi sao?"
Ngọc Diệp nghẹn ngào nhớ đến lời nói của Thiên Nghi. Đúng là không ai trên thế gian này có thể khiến cô hạnh phúc ngoài Đại Phong, chờ đợi chi mãi một hình bóng không nhớ đến mình, cô sẽ yêu Đại Phong, nhất định cô có thể yêu anh ấy. Tay cô đặt lên má anh, cô kiên quyết: "Đại Phong... em... yêu anh!"
Thời gian như lắng đọng, mọi thứ xung quanh anh như ngừng trôi chảy. Bao lâu nay, anh chỉ chờ câu nói này, cuối cùng anh cũng nghe được ba từ ấy thốt ra từ miệng Ngọc Diệp. Anh ôm chặt cô lần nữa, bàn tay cô cũng luồn ngang lưng anh, cô nhắm chặt mắt và nghĩ về hạnh phúc xa xăm.
"Cảm ơn em... cảm ơn đã yêu anh..."
"Đừng nói như thế... em không đáng nhận lấy lời cảm ơn đó đâu...."
Lát sau, mọi thứ yên tĩnh hơn, cô dựa đầu vào vai anh, bầu trời đêm nay thật đẹp. Bởi thế Ngọc Diệp mới hiểu vì sao cô bạn kia của mình lại thích tìm sao đêm như thế...
"Đại Phong này... sau này em không ngang bướng nữa đâu."
"Nếu em không ngang bướng thì không phải Ngọc Diệp rồi... Nhưng nếu anh là kẻ trắng tay thì em yêu anh không?"
"Em không biết."
"Sao lại không biết?"
"Vì nếu anh trắng tay thì anh không phải Dương Đại Phong rồi...."
Đại Phong bật cười, đó gọi là gậy ông đập lưng ông. Gió mạnh dần rồi... Đại Phong khoác lên cho Ngọc Diệp thêm một chiếc áo lông màu trắng ngà, cô y như các vị nữ hoàng đang ở bên cạnh bậc đế vương. Đại Phong nhìn cô: "Nếu không có em, anh sẽ ra sao đây?"
"Thì không có em, anh vẫn còn có cơ hội yêu những người khác hơn em..."
"Anh nghĩ mình không yêu ai được nữa đâu... em lấy mất linh hồn anh rồi..." Kết thúc câu nói, anh đặt tay lên hai bên má cô, anh hôn cô, nụ hôn say đắm bằng tất cả tình cảm anh đã nỗ lực có được trong những năm qua. Ngọc Diệp trao cho anh nụ hôn còn ngọt ngào hơn những mật ong lơi lả, cô biết mình nên yêu anh bằng trái tim thật rồi.
Hải Băng tìm được chỗ làm của Đăng Khôi nên đến, đáng lẽ người đến phải là Thiên Nghi nhưng cô nghĩ cô đến sẽ dễ nói chuyện hơn. Từ phía trong, anh phụ bếp tháo bỏ tạp dề, anh rửa tay sạch sẽ bước ra lấy lại phong độ của anh chàng Đăng Khôi mạnh mẽ.
"Băng tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Hải Băng ngồi trong nhà hàng ấy, anh ngồi xuống ngay trước cô, không gian nhẹ nhàng nhưng không thích hợp cho hai người này.
"Khôi khỏe chứ?"
"Ừ. Cũng được... Thiên..."
Cô lập tức cắt ngang câu hỏi như một thói quen kia: "Thiên Nghi rất khỏe." Hải Băng hiểu ngay ý của Đăng Khôi, dù sao cũng từng là bạn trong suốt khoảng thời gian dài. Đó như thói quen khó sửa của Đăng Khôi, lần nào gặp cũng hỏi thăm tình hình của Thiên Nghi đầu tiên.
"Vậy hôm nay Băng đến đây?"
"Băng đến vì Lam Linh." Mặt Hải Băng nghiêm trọng hơn: "Thật ra Khôi nói gì với Lam Linh vậy? Băng biết, Băng không có quyền xen vào cuộc sống của Khôi, nhưng Băng tin Thiên Nghi rất lo cho Lam Linh. Đừng để mọi người đổ dồn mọi trách nhiệm vào Nghi."
"Không nói gì cả. Khôi chỉ khuyên Lam Linh đi tìm hạnh phúc của cô ấy... đừng vì một thằng chẳng ra gì mà hủy hoại tương lai."
Cô gái dịu dàng ấy nói vô cùng chậm rãi nhưng mỗi câu mỗi từ đều chắc chắn cho người đối diện thấy rõ ý của mình: "Lam Linh bây giờ rất khác trước đây, ít nói chuyện, ít giao tiếp, cả gặp nhau cũng không được mấy lần nữa."
Đăng Khôi nhìn ra cửa kính, người ngoài kia tấp nập, Hải Băng nghe rõ tiếng thở dài từ Đăng Khôi. Anh không có quyền lựa chọn... Yêu ai, anh thật không thể lựa chọn.
/122
|