"Anh từng nói anh yêu em đến nhịp thở cuối cùng.
Trước đây, em chưa bao giờ tin lời nói đó, nhưng hiện tại em đã tin thật rồi.
Mùa đông năm nay trời rất lạnh, cơn mưa phùn trắng xóa đường phố, em cô đơn ngồi tại bến xe buýt, em đợi, em đợi anh, dù biết rằng có đợi thêm ngàn năm nữa, anh cũng không bao giờ xuất hiện.
Sáu năm rồi anh biết không? Em lúc nào cũng lừa người lừa mình, lừa chính trái tim em, anh sẽ về, anh nhất định sẽ về bên em, chúng ta sẽ cùng thực hiện ước mơ, xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc, có anh, có em, có kết tinh tình yêu của chúng ta… Nhưng sao anh vẫn chưa về?
Xuân sang, hạ đến, thu tàn, đông lại bắt đầu, cảnh vật cứ tuần hoàn như thế những sáu lần rồi, cứ mỗi một đông đến, em lại tự mỉm cười mà nhủ rằng: "Không sao cả, chắc chắn ngày mai anh sẽ về." Sự thật chứng minh, tương lai anh cũng không về.
Nhìn những dòng người tấp nập trên phố, em lại nhớ đến kỉ niệm của chúng ta, lần đầu tiên anh cầm ô và ôm lấy bờ vai em, em thẹn thùng đỏ mặt, anh chỉ mỉm cười hài lòng. Nghĩ đến quá khứ, em lại nhìn về hiện tại, em quay sang nhìn hàng ghế trống bên cạnh mình, thật phũ phàng, không có anh. Em tự lấy tay ôm chặt bờ vai lạnh buốt, hít thật sâu để gạt tung mọi suy nghĩ không ra gì. Em lạnh, lạnh không phải vì tiết trời cuối năm, mà lạnh ở đây, anh biết không anh? Đặt tay lên nơi quả tim đang đập dồn dập, nơi đó mới là nơi lạnh nhất.
Đứng thẳng dậy và lê từng bước chậm chạp ra ngoài, em hòa vào làn mưa trắng xóa ấy, chen vào con đường với xe qua lại tấp nập, em như người điên kẻ dại đi, đi mãi không tìm thấy chỗ dừng chân, em đi tìm anh, nhưng sao phía trước là mịt mờ không có lấy một ánh sáng?
Đêm nay giáng sinh rồi, em mang cả thân người thấm đầy nước mưa vào phòng, nhìn lại mình trong gương, chính em còn phải kinh hoàng với bản thân mình, đôi mắt ấy là của em sao? Đôi mắt biết cười ngày nào giờ thăm thẳm như bầu trời đêm không có lấy một vì sao, cũng đúng thôi, bởi lẽ ngôi sao sáng nhất đời em đã tắt từ rất lâu rồi…
Ngâm mình trong làn nước lạnh giá, em mới thấm thía cái đớn đau của số phận, không ai lo lắng cho em nữa rồi, không ai xoa lấy mái tóc dài thướt tha ngày xưa mà bảo em ngốc nghếch, cũng chẳng còn ai ôm chặt lấy em như con gấu bông nhỏ mỗi lúc gió thổi ào ạt ngoài hiên.
Trong cơn mơ, em lại thấy anh, em nhìn bóng dáng quen thuộc ấy xa xa mãi mà dù cố hết sức chạy, em vẫn không sao nắm giữ lấy được. Tỉnh giấc, em nhìn sang chỗ trống bên cạnh, em đưa tay sờ lên gối. Lạnh giá, một cái lạnh đáng sợ vô cùng. Và rồi không biết tại sao bàn tay nhỏ này siết chặt ga giường, tay còn lại giữ lấy phần ngực đau nhói, em cắn vào môi mình dù nó có bật tung đầy mùi máu tanh. Em thét lớn, nhưng trả lời em chỉ là tiếng đồng hồ tí tắt, là tiếng gió ngông cuồng va đập vào cửa kính…
Mưa đã tạnh.
Đêm Giáng sinh như thế này đây, bao người đang tay trong tay vào nhà thờ cầu nguyện cho tình yêu của họ. Em và anh đã từng như thế, anh đã nắm chặt tay em, truyền toàn bộ hơi ấm anh có, thổi hơi thở ấm áp vào lòng bàn tay em, sâu vào trái tim yếu đuối này, rồi anh nghiêng đầu nhìn em mỉm cười, nụ cười dịu dàng tựa sự tinh khiết của mùa xuân trầm ấm.
Còn bây giờ, em cô quạnh trong căn phòng không lấy một sự sống, để bàng hoàng nhận ra, sáu năm trước, em đã mất anh vĩnh viễn.
Em có thể chấp nhận khi anh nắm tay người khác mà bước qua em, em có thể chịu đựng anh hôn cô dâu của anh trong nhà thờ, mọi thứ em đều có thể chấp nhận, chỉ cần anh nói anh hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc của anh là sao hả? Là rời khỏi em, nói lời chia tay tàn nhẫn nhất để anh đến với tử thần. Thứ em hoàn toàn không thể nào chấp nhận được là anh lại ngã vào vai em, chấm dứt nhịp thở, chấm dứt luôn cả tình yêu của chúng ta. Đó mới chính là việc làm độc ác nhất khiến em đau gấp vạn lần.
Ngày anh đi, em đã tự mình cắt đi mạch máu của bản thân, nhìn máu tuông ra, em mỉm cười khi biết mình đến gần anh hơn, chắc chắn anh đang chờ em, dù bất cứ nơi nào, thiên đường hay địa ngục, xin anh hãy dẫn em theo cùng.
Nhưng cái chết kia hết lần này đến lần khác em không làm được, bạn bè, người thân, họ lại cứu em, họ lại ngăn cách tình yêu của chúng ta. Em mệt mỏi với việc tự sát, ngày qua ngày em cũng sống, nhưng đó là sự sống của một trái tim mang bản chất là đã chết… Chết từ ngày anh buông lỏng bàn tay em, bay theo làn gió…
Em cầm chặt điện thoại, gọi vào số máy quen thuộc nhưng gọi mãi, gọi mãi đều không ai trả lời, chỉ vọng lại tiếng nói lạnh lẽo, em ném nó ra xa rồi mới bật khóc, khóc nấc nghẹn ngào, khóc hết những đau đớn dằn xé tim em trong khoảng thời gian qua…
Anh có thấy không? Người con gái anh yêu đang khóc một mình trong đêm tối… Hỏi anh… anh đâu rồi?
Anh mang theo hơi gió trả lời: Giây phút nào, cũng bên cạnh nhìn em."
Sáu năm trước, Hoàng Khang ra đi để lại cho Thiên Nghi một trái tim chằn chịt vết thương, và những vết thương ấy mãi mãi cũng chẳng thể lành. Ngỡ rằng thời gian trôi qua đi, nỗi đau ấy trong Thiên Nghi sẽ vơi đi từng chút một, hay cô sẽ có đủ can đảm để chấp nhận hiện tại mà sống, một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng ai cũng đã nhầm lẫn, bề ngoài bình lặng của Thiên Nghi rất thành công trong việc che đậy một trái tim đã chết, nó chết từ cái ngày người cô yêu gụt vào vai cô mà tắt thở.
Mỗi ngày cô vẫn đi học, học rất nhiều, cô lấy bằng thạc sĩ, thực tập trong một công ty xuyên quốc gia nổi tiếng. Thời gian sáu năm trôi qua, không ngày nào cô cho phép mình nghỉ ngơi, thậm chí có đôi lúc suốt hai mươi tư giờ của một ngày, cô cũng không hề chợp mắt. Cô muốn dùng công việc để khỏa lấp nỗi nhớ nhung từng ngày, cô không muốn ngủ, vì mỗi lúc cô nhắm mắt, cô đều mơ thấy người ấy rời xa cô. Nỗi đau chia cắt đó, cô thật đã không còn chịu nổi nữa.
Cô từ một nhân viên bình thường, nhờ chính năng lực bản thân mà lên đến vị trí Giám đốc như hiện tại. Là lãnh đạo rồi, cô càng không cho phép mình thảnh thơi, mỗi năm cô ở nhà không quá một trăm ngày, mỗi chuyến công tác đều kéo dài suốt gần một tháng tròn.
Cô Lan và dượng Nguyên luôn lo cho sức khỏe của Thiên Nghi, Nun cũng thường xuyên đến thăm chị mình. Nhưng không ai khuyên nhủ được Thiên Nghi dành thời gian để nghỉ ngơi, dần dần mọi người đành im lặng. Bởi vì ai cũng biết, thời gian để quên người đó chưa đủ dài.
Cái tên Hoàng Khang trở thành cấm kị trong mỗi lần trò chuyện, con người đó không ai dám nhắc đến nhưng không hẳn là họ đã lãng quên. Nhất là với Thiên Nghi, từ cái ngày nghiệt ngã đó, cô chưa hề nhắc bất cứ chuyện gì về quá khứ, mỗi ngày cô vẫn sống, vẫn nở nụ cười như mọi khi, nhưng tuyệt nhiên trong nụ cười ấy, chất chứa một niềm đau. Hoàng Khang đã được chôn cất vào tận đáy con tim, là lãnh địa không thể chạm tới cũng không thể quên đi. Những ngày tháng có nhau, yêu nhau, cô nhớ rất rõ dù bản thân đã cố miễn cưỡng mình đừng bao giờ nhắc lại, mỗi khi nhớ, tim cô đều đau, đau đến muốn ngừng thở, đau đến mức cô phải dùng dao để gạch vào tay mình để dùng cơn đau này bù đắp cơn đau khác.
Khi không thể ngủ, cô lại dùng thuốc an thần, khi nhớ, cô lại dùng dao tự tổn thương mình. Hai thứ ấy trở thành liều thuốc hữu dụng giúp cố gắng gượng vượt qua năm tháng cô đơn, lạnh lẽo khi mất đi tình yêu của đời mình.
Thế rồi thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nhanh với mọi người, nhưng với Thiên Nghi thì nó lại quá chậm, thật chậm.
Năm hai mươi sáu tuổi, Thiên Nghi gác lại tất cả công việc để trở lại với người thân và bạn bè. Cô không còn sức lực để trốn chạy nữa mà quay về, về lại nơi đã bắt đầu.
Xuống máy bay, Thiên Nghi tháo kính râm ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời quê hương của mình, cô mỉm cười hài hòa. Quả thật chỉ có nơi này mới đem lại cho cô cảm xúc sâu kín nhất thôi. Nhìn hàng người qua lại ở sân bay, Thiên Nghi thẩn thờ khi lại nhớ về quá khứ. Cũng tại nơi đây, đã có người lớn tiếng nói trước cô và mọi người.
"Anh không đến cản em... chỉ muốn nói với em một điều thôi. Nghi ngốc... anh yêu em! Dù em đi đến nơi nào anh cũng sẽ đi với em... dù em chạy đến nửa vòng trái đất bên kia thì anh cũng nguyện vượt đại dương mà tìm em. Chúng ta... mãi mãi không xa nhau... Anh không tốt... không thể cho em cuộc sống thật hoàn hảo như vị bạch mã hoàng tử. Nhưng anh tin bản thân mình sẽ yêu em suốt đời... yêu mình em... và chết vì em."
Đúng thế, anh có thể chết vì em, thì em đây, cũng nguyện đi theo anh.
Cô lên taxi rồi đến thẳng khu chung cư Q. Xuống taxi, trước một căn biệt thư mini nhỏ màu trắng, cô bỏ vali xuống rồi nhấn chuông...Chưa đến hồi chuông thứ hai đã có người chạy ra mở... Tiểu Quỳnh vừa trông thấy Thiên Nghi thì đã kích động thét lớn: "Tưởng Nghi trốn luôn rồi chứ...Vào nhà nhanh!"
"Nghi chốn đi đâu bây giờ."
"Nghi.. .Nhớ Nghi quá."
Lại thêm một tiểu thư thứ hai vừa trông thấy Thiên Nghi đã vội nhào đến ôm lấy. Đại tiểu thư nổi tiếng có nhan sắc khuynh thành – Lưu Ngọc Diệp.
"Nghi cũng nhớ Diệp lắm..."
"Nhớ mà không về sao?" Ngọc Diệp buông cô ra, nói giọng trách móc nhưng rồi cũng kéo cô vào nhà, ngồi xuống sofa cùng mình: "Đã dọn cho Nghi căn phòng đẹp nhất, rộng nhất, sáng nhất rồi..."
"Cảm ơn mọi người..." Cô nhìn quanh căn nhà rồi lên tiếng: "Hải Băng đâu?"
"Nó á hả?" Tiểu Quỳnh nhanh nhẹn trả lời, cướp lời tiểu thư kia: "Chiều Băng về... gần đây nó bận túi bụi không có thời gian luôn."
"Được rồi... để Diệp dẫn Nghi đi lên phòng nha?"
Nói là làm, Diệp tiểu thư nắm tay kéo cô lên lầu, còn để lại cho Tiểu Quỳnh một câu: "Đem vali lên!"
"Ê ê... con nhỏ kia, ra lệnh cho ai vậy hả?"
"Đừng tưởng Quỳnh có chồng rồi thì không cần làm gì nha..." Ngọc Diệp quay đầu lại trêu làm Tiểu Quỳnh giận đỏ mặt.
Bước vào căn phòng mới trong căn nhà mới của mình, cô dạo mắt một lượt rồi nhìn sang Ngọc Diệp đang thích thú với thành quả ấy.
"Diệp ơi... Nghi có thể đổi gam màu của phòng này không?"
"Được... phòng của Nghi mà... Nghi định đổi màu gì? Hồng? Cam? Vàng? Xanh?"
"Carô đen trắng."
Mọi thứ im lặng, không ai lên tiếng nữa, chỉ có cô là nhẹ mỉm cười rồi tự lấy vali đang nằm trong tay Tiểu Quỳnh và bước đến tủ sắp xếp đồ lên. Ngọc Diệp nhìn Tiểu Quỳnh đang cúi đầu không nói... Chỉ có tiếng thở dài...
Ai cũng biết... carô đen trắng có ý nghĩ thế nào với Thiên Nghi, đã lâu như thế rồi... vết thương tuy lành nhưng sẹo mãi còn đó.
Trở về rồi, Thiên Nghi rất tranh thủ thời gian làm mọi việc mình muốn, đầu tiên cô cùng bạn bè về LB, sau đó lại đến những quán ăn mà trước đây cô thường hay đến. Quan trọng nhất là cô đến khu du lịch mà đi xe cáp treo.
Ngồi một mình trong không gian ấy, Thiên Nghi chết lặng người tựa đầu vào cửa, cô nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, vô cùng bình yên.
Không biết từ bao giờ mà nước mắt đã rơi xuống thành dòng, ướt đẫm cả gương mặt. Cô thật không muốn khóc, chỉ là nước mắt vẫn cứ rơi. Sự thật thì cô đã quá nhớ anh rồi, nỗi nhớ khiến tâm trí cô hao mòn, trái tim cô khô cạn, thời gian qua cô đã chịu đựng quá đủ.
"Hoàng Khang… Nhất định phải chờ em…"
Rời khỏi khu du lịch, cô không đi taxi mà một mình lang thang bên lề đường. Đến lúc bên cạnh xuất hiện một chiếc xe, Thiên Nghi mới quay đầu, nhìn người trong xe, cô nở nụ cười rồi bước lên xe.
Ở trong chiếc xe đua đời mới nhất này, người lái xe lên tiếng trước.
"Em không được rồi đó Thiên Nghi."
"Em sao nữa? Lần nào anh gặp em cũng nói câu này?"
"Mỗi lần gặp, anh đều thấy em ốm đi, nếu đợi thêm hai ba năm nữa, em sẽ thành cây trúc mất thôi." Anh vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn vào gương mặt cô. Thiên Nghi ngồi tựa đầu vào cửa xe rồi thở dài.
"Anh không định cưới vợ sao Gia Minh? Ba anh sẽ tống cổ anh khỏi nhà đó."
Tiếng cười sảng khoái của Gia Minh làm Thiên Nghi giảm bớt phần nào lo âu. Anh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô: "Chờ em giới thiệu cho anh một cô gái tốt."
"Bạn bè của em cũng không nhiều, Ngọc Diệp chờ Đại Phong, Hải Băng chờ Nhật Hoàng, Lam Linh chờ Đăng Khôi, Hồng Ngân và Tiểu Quỳnh lại đã kết hôn rồi. Anh bảo em đi đâu giới thiệu người cho anh đây?"
"Tìm cho anh một người giống em đi!"
Thiên Nghi bất lực cười trừ rồi không nói nữa mà ngẩng đầu ra nhìn phía bên ngoài, hai bên vệ đường sương đã giăng đầy. Chàng trai ấy cũng không dám làm phiền mà tập trung vào việc lái xe. Im lặng lâu, cô lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
"Gia Minh à... Vừa rồi em ngồi trong xe cáp treo, em có nói chuyện với anh ấy."
"Thiên Nghi..." Anh cất giọng thở dài như muốn nhắc nhở cô về việc gì đó.
"Nhưng anh ấy vẫn không trả lời..."
Hơn bao giờ hết, Gia Minh siết chặt vô lăng xe để kìm nén nỗi đau nơi lồng ngực. Anh nhìn về phía trước mà không nói thêm lời nào nữa. Đã qua lâu như thế rồi mà cô dường như không hề có ý định từ bỏ. Lần nào cô cũng như thế, tự một mình hoài mộng về quá khứ dù biết nó đã quá xa xôi. Hoặc lúc đi đường vô tình gặp một bóng người lướt qua, cô liền chạy đến, lúc trong nhà hàng, trông thấy bóng dáng đó bước vào thang máy, cánh cửa thang máy đóng, cô phải gồng hết sức lực chạy bộ mười hai tầng để đuổi theo, lúc về thăm trường, nhìn thấy một nam sinh đi trên cầu thang tắt phía sau, cô mặc kệ dòng người mà chạy ùa đến đó,... Rất nhiều, rất nhiều lần như thế. Nhưng khi trông rõ gương mắt kia, cô lại thất vọng bàng hoàng như người vừa thức tỉnh khỏi cơn mơ. Một giấc mơ kinh hoàng và nỗi ám ảnh vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa trong kí ức...
Gia Minh thường xuyên làm tài xế đưa Thiên Nghi đến những nơi cô muốn, có khi đến nơi rồi, cô đứng đó một mình, còn anh thì đứng sau lưng nhìn bình bóng cô độc của cô mà không nói gì. Lúc cô bất giác rơi lệ, anh ở bên cạnh im lặng đưa khăn lau đi dòng nước mắt đó.
Lúc cô ở Mĩ, hay đi công tác, anh ngày nào cũng gọi điện bảo cô phải nghỉ ngơi, phải lo cho bản thân. Anh ít khi nào đến tận nơi tìm gặp cô, chỉ biết ở phía xa quan tâm. Giờ Thiên Nghi quay về rồi, Gia Minh càng thể hiện sự lo lắng ấy hơn.
Cô đương nhiên hiểu lòng anh nhưng chỉ biết chọn cách im lặng, không trốn tránh cũng không chấp nhận. Gia Minh ngoài việc yêu thương cô lặng lẽ thì không có thái độ gì khác, anh không nói ra, cũng không cần cô đáp trả. Anh biết rõ cô với anh là không thể, bởi anh hiểu trên thế gian này không ai thay thế được Hoàng Khang trong lòng Thiên Nghi. Và anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thay thế Hoàng Khang, anh chỉ muốn thay Hoàng Khang yêu Thiên Nghi, nhưng anh sẽ yêu theo cách khác.
Cách của anh là ngày ngày ở bên cô, đứng phía sau bảo vệ cô, lau nước mắt cho cô, ủng hộ những gì cô lựa chọn. Mãi mãi không hối tiếc.
Lần sinh nhật của Gia Minh, Thiên Nghi cùng anh ngồi ở sân thượng nhà anh. Không có bánh sinh nhật cũng không có quà chúc mừng, đơn giản chỉ hai người ngồi đó, cùng nhau nhìn lên bầu trời dày đặc ánh sao đêm.
"Anh xem ngôi sao đó kìa, rất sáng."
Gia Minh nhìn theo ánh mắt của Thiên Nghi, anh cũng thấy ngôi sao đó, ôn tồn nói: "Ừm, rất sáng." Bỗng anh quay sang nhìn cô: "Anh có thể nhắc đến người đó không?"
Cô hơi kinh ngạc nhìn anh, nhưng rồi cũng gật đầu. Hiện tại có gì để mà tránh né nữa, mọi thứ cô đã chịu đối mặt, cần gì phải lãng quên khi thừa biết không thể quên được.
"Thiên Nghi... Người đã mất lâu như vậy rồi mà em vẫn còn mong, còn nhớ, còn yêu. Anh tin Hoàng Khang luôn hy vọng em sẽ tìm thấy hạnh phúc một lần nữa."
Có sao? Cô có thể hạnh phúc nữa sao?
Trên thế gian này chỉ có một người có đủ khả năng mang cho cô hạnh phúc, tiếc thay người đó đã không còn bên cô nữa rồi.
Thiên Nghi không đáp lời, chỉ nhìn lên bầu trời rồi nở nụ cười cay đắng: "Sẽ có một ngày thượng đế đưa em đến bên anh ấy... Kiếp sau, em sẽ khiến anh ấy yêu em bằng mọi giá... Em thề đấy..."
"Vậy kiếp này thì sao? Em chưa nghĩ sẽ cho người khác cơ hội?"
"Em đã từng nghĩ... Nhưng đáp án luôn chỉ có một. Thì ra Thiên Nghi trước mặt anh đây đã mất đi trái tim từ sáu năm trước rồi... Yêu người khác sao? Chỉ tiếc em làm không được nữa…" Im lặng lâu, cô nghiêng đầu tựa đầu mình vào vai Gia Minh, đây là một hành động vô cùng bình thường giữa họ, Thiên Nghi thoải mái nói: "Gia Minh, anh là người đàn ông tốt. Sau này sẽ tìm được một người tốt. Những năm qua anh lo cho em đủ rồi, đã đến lúc anh phải lo cho mình. Em không muốn anh cô đơn giống em, hạnh phúc là khi tìm thấy một nửa còn lại, cùng người đó sống đến cuối đời, em đây không có hạnh phúc, còn anh, nhất định phải thay em hưởng luôn phần hạnh phúc ấy."
Anh cũng tự hỏi lòng: Có sao? Có thể hạnh phúc nữa sao?
Anh không biết từ bao giờ vị trí của cô trong tim mình lại quan trọng đến thế. Khi Hoàng Khang ra đi, anh ở bên cô vì nghĩ rằng mình phải thay Hoàng Khang lo lắng cho cô. Nhìn cô chật vật, đau khổ, anh thấy mình cũng đau, nhìn cô ngày một gầy đi, ruột gan anh vì thế cũng héo mòn.
Đến tận hôm nay, tình cảm anh với Thiên Nghi vẫn mãi là dấu chấm hỏi. Ngay cả anh cũng không dám nhận định chính xác câu trả lời.
Ngày hôm ấy nghe những lời cô nói, Gia Minh đã không có bất kì hồi âm nào, anh không hứa cũng không từ chối. Mỗi ngày vẫn cứ thế mà ở bên Thiên Nghi.
Thời gian sau Ngọc Diệp và Đại Phong quay về bên nhau, rồi họ tổ chức hôn lễ để kết thúc tháng ngày đau khổ mà bắt đầu ngưỡng cửa hạnh phúc.
Một năm lại trôi qua, sự kiên trì của Hải Băng cũng làm lay động tất cả, Nhật Hoàng tỉnh lại. Sau khi hoàn toàn bình phục, anh tiếp tục học y, Hải Băng thì dạy thanh nhạc ở trường Nghệ Thuật. Cả hai người kết hôn ở năm hai mươi bảy tuổi.
Bạn bè ai cũng tìm được chốn dừng bình yên, lòng Thiên Nghi cũng nhẹ nhỏm hẳn. Quan trọng nhất là đám cưới của Nun với Vương Tuấn được quyết định tổ hức vào cuối năm.
Khi nhìn đứa em gái cùng mình trưởng thành mặc bộ váy cưới, được nắm tay người nó yêu thề nguyện trước Thượng đế. Thiên Nghi chỉ biết an lòng mà mỉm cười, nụ cười chan đầy nước mắt.
Từng có một người hứa sẽ lấy cô, sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Từng có người hứa sẽ yêu cô, nắm tay cô bước vào lễ đường. Nhưng người đó lại thất hứa, để cô một mình lẻ loi tồn tại trong thế giới trống vắng tình yêu.
Nun và Vương Tuấn đã đi hưởng tuần trăng mật, Thiên Nghi lại trở về nhà của mình. Ai cũng nghi hoặc lí do tại sao cô lại nghỉ việc, trước đây thì khiến mình bận đến không có thời gian, giờ lại rảnh rỗi đến mức có dư thời gian để ngồi một mình suy ngẫm.
Lấy khăn giấy lau đi vết máu trên khóe môi, Thiên Nghi bật nước vào bồn rửa mặt để rửa trôi đi dòng chất lỏng màu đỏ đó. Cô ra khỏi nhà vệ sinh mà trở lại giường, ôm lấy laptop viết tiếp những dòng nhật kí.
Gần đây cô lại viết nhật kí, chẳng biết lí do gì lại khiến cô muốn viết lại tâm trạng của mình. Có lẽ vì thời gian ngày một ngắn, khoảng cách càng được thu hẹp, cô quá vui mừng.
Trong lần đi ăn cùng Gia Minh, anh vẫn vui vẻ kể về công việc của mình cho cô nghe. Thiên Nghi vẫn thế, ngồi lắng nghe anh, đôi lúc lại cười.
Bỗng phía bụng cuộn trào, một cơn đau truyền đến khiến Thiên Nghi chau mày, cô đưa một tay chạm vào phía trước bụng, ấn nhẹ.
Gia Minh trước nay rất tinh mắt, nhìn thoáng qua đã thấy biểu hiện khác lạ đó. Anh nheo mày hỏi: "Em sao thế Thiên Nghi?"
"Không sao…"
Đương nhiên câu trả lời này không làm Gia Minh hài lòng, thu lại nụ cười rồi rất nghiêm túc hỏi cô lần nữa: "Em bị đau dạ dày sao?"
"Em…"
Chưa nói hết câu thì phía bụng đã cuộn mạnh, khi không còn khả năng kiềm chế thì trước sự kinh ngạc của Gia Minh, Thiên Nghi đã phun ra một ngụm máu lớn. Cô vì thế cũng bất tỉnh, chỉ nghe rất rõ tiếng gọi thản thốt của ai đó.
Khi tỉnh lại, Thiên Nghi biết mình đã được đưa vào viện, cô biết những gì mình che giấu bấy lâu nay cũng vì thề mà bại lộ.
"Em còn định nhắm mắt đến bao giờ?"
Là giọng của Gia Minh, anh ngồi bên giường, nhìn cô dần mở mắt. Gương mặt anh tuấn ấy mất hết sắc khí, có phần tiều tụy. Thiên Nghi tỏ ra bình thường mà trêu anh: "Em mới ngất một lát thôi mà anh đã thành ra thế này rồi sao?" Anh không trả lời, Thiên Nghi cố gượng cười: "Gia Minh, anh thật là…"
"Tầng Thiên Nghi!"
Cô im bặt. Gia Minh trước nay không hề gọi cô như thế, giờ anh hẳn là tức giận, hai mắt đỏ ngầu, cả lòng bàn tay đều siết chặt đến run rẩy. Thiên Nghi cũng thu lại nụ cười, cô chống tay ngồi dậy, lặng thinh chờ trận phẫn nộ mà cô đáng phải nhận.
Gia Minh nhìn cô như vậy thì càng tức giận, anh bức xúc bật dậy giữ lấy vai Thiên Nghi.
"Em nói gì đi! Tại sao lại như thế? Tại sao vậy? Tại sai lại lừa mọi người, lừa cả anh? Rốt cuộc em muốn thế nào đây hả?"
"Em muốn chết." Cô đáp bình nhiên như lẽ thường.
"Em!" Anh bất lực buông cô ra, ngồi thừ xuống ghế: "Trước nay em đều muốn đi theo Hoàng Khang đúng không?"
"Đúng vậy. Em chưa bao giờ từ bỏ ý định đó, chỉ là vì mọi người nên mới không tự tử, nhưng giờ cả Thượng đế cũng thương xót em và Hoàng Khang, sẽ không lâu nữa… Không lâu nữa em đã có thể đi tìm Hoàng Khang rồi!"
Con người khi đã quyết tâm thì khó gì có thể ngăn cản. Cũng như Thiên Nghi, cô đã không hề muốn sống thì dù ai có ràng buộc, cô cũng sẽ tìm cách chết đi. Từng lời Thiên Nghi nói ra nhẹ tênh mà khiến lòng Gia Minh đau đớn vạn phần. Anh không biết nói gì, chỉ nhìn cô, nhìn rất lâu, sau đó mới lên tiếng.
"Em rất tàn nhẫn, em biết không?"
"Xin lỗi Gia Minh… Thật lòng xin lỗi anh, nhưng em tin anh hiểu em. Cuộc đời của mỗi người có vô số lối đi, nhưng em chỉ muốn đi con đường này."
Dù thiên đường hay địa ngục, chỉ cần có sự tồn tại của người đó, dù cô có hóa thành tro bụi, cô cũng cam lòng.
Gia Minh nghe cô nói thì toàn bộ hy vọng đều sụp đỗ, anh nắm lấy tay Thiên Nghi rồi gụt đầu lên đấy. Anh khóc. Anh khóc vì đau lòng, vì căm giận. Anh rất muốn hận cô đã nhẫn tâm lựa chọn cách thức này để đi tìm tình yêu ấy. Cô thật đã quá tàn nhẫn, với anh và với những người yêu cô.
"Em muốn anh phải làm sao đây? Nhìn em cũng như Hoàng Khang mà ra đi sao? Thiên Nghi? Anh đã mất đi một người bạn, anh không muốn mất em… Thiên Nghi! Đừng mà Thiên Nghi!!! Thiên Nghi!"
Nghe lời khẩn xin đầy da diết ấy, Thiên Nghi nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Gia Minh, nói khẽ: "Nếu anh là em, anh sẽ biết hiện giờ cuộc sống của em như thế nào. Tại sao em thà phụ lòng mọi người để làm vậy… Cho em ích kỉ một lần cuối cùng này đi."
Cuộc sống hiện tại chỉ là chuỗi tháng ngày đơn côi chẳng có mục đích. Không ai biết đằng sau cái mặt nạ mà cô đeo mỗi ngày là một tâm hồn trống rỗng chẳng còn gì.
Cũng chẳng ai biết phía sau nụ cười của cô là nước mắt. Mà phía sau nước mắt của cô là một linh hồn đang lạc lõng khát khao tìm kiếm lẽ sống của đời mình.
Hoàng Khang.
Người ấy chính là mọi thứ của Thiên Nghi. Mất anh cô như mất cả thế giới. Cô buộc phải sống suốt những năm tháng qua để mọi người không đau lòng, nhưng chính cô lại là kẻ ôm trái tim vỡ vụn cùng một bức tranh quá khứ đẹp đẽ đã rời rạc. Cô không muốn, không thể và không tài nào tiếp tục được nữa… Cô quá mệt mỏi rồi.
Thiên Nghi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, dù có tiến hành phẫu thuật thì cũng quá muộn màng. Dần dần bạn bè, người thân điều biết, ai cũng đến bệnh viện thăm cô, cô cứ nghĩ là mọi người cũng sẽ trách cô như Gia Minh đã từng, nhưng không, sau khi cô nằm lại bệnh viện thì Gia Minh và tất cả những người khác đều không hề nặng lời với cô dù chỉ một câu. Họ đến trò chuyện cùng Thiên Nghi, không nhắc đến tương lai cũng chẳng hỏi gì về bệnh tật.
Lúc Nun hưởng tuần trăng mật về, con bé mở cửa chạy vào đã nhào đến giường ôm ghì lấy Thiên Nghi rồi gào khóc.
"Chị! Chị thật đáng ghét! Thật ích kỉ, em ghét chị, em rất ghét chị…"
"Nun à… Đã có chồng rồi mà còn tưởng là con nít sao, đừng khóc nữa, ngoan…" Thiên Nghi đưa tay vuốt mái tóc của Nun, an ủi em mình, nhưng ngược lại Nun càng khóc dữ hơn, nó vừa nghẹn ngào vừa chua xót trách móc.
Khóc xong, nó ngồi cạnh giường nắm lấy tay Thiên Nghi, nhìn Thiên Nghi bằng đôi mắt mọng đỏ sưng húp.
"Chị…"
"Con bé ngốc…"
"Chị…" Nun tựa đầu mình lên bụng của Thiên Nghi, nói nhỏ: "Sẽ không sao đâu đúng không chị?"
Thiên Nghi không cho em mình câu trả lời, bởi vì cô rất sợ làm tổn thương con bé, nói dối càng làm nó đau mà nói thật thì làm sao có thể chấp nhận được. Nun không có được câu trả lời thì cảm giác sống mũi mình cay cay, cô biết kết quả nhưng vẫn muốn chị mình đích thân nói ra, Nun không tin, không tin chị mình lại nhẫn tâm như thế.
"Họ nói chị bị bệnh rất lâu rồi, vì không chịu uống thuốc, cũng không chịu điều trị nên mới khiến bệnh tình trở nặng… Em không tin, làm sao chị có thể biết chết mà vẫn không sợ… Chị à, chị nói đi, có phải chị cũng vừa biết mình bị bệnh không?"
"Nun…" Ôm lấy thân thể run rẩy của Nun, Thiên Nghi rơi lệ, nước mắt chảy dài xuống khóe mắt, cô thấp giọng bảo: "Xin lỗi em gái của chị. Là chị không tốt… Nhưng thật sự, chị muốn đi tìm Hoàng Khang…"
Nun lại bật khóc, Thiên Nghi cũng khóc.
Là do cô ích kỉ, đúng thế, hơn năm năm trước cô đã phát hiện mình bị bệnh, nhưng cô không phải đau lòng như những bệnh nhân khác mà ngược lại, cô cầm tờ bệnh án mà mỉm cười, cười cho đến ra nước mắt.
Cô tin đây là cách mà Thượng đế đã thương xót cho tình yêu của cô, cô đã tự tử nhưng không chết, vì gia đình và bạn bè. Nhưng cô không bao giờ từ bỏ ý định đi tìm người cô yêu.
Mặc cho bản thân đã chống chịu bệnh tật suốt năm năm, mặc cho những đau đớn đang cào xé cô từng ngày, cô không hối hận, thậm chí cảm thấy con đường mình bước đã gần đến đích.
Cứ thế nằm viện suốt ba tháng.
Mỗi ngày Thiên Nghi đều nhận được sự chăm sóc đặc biệt của mọi người, Ngọc Diệp theo dõi bệnh tình của Thiên Nghi rất chu đáo, đôi lúc Thiên Nghi còn thấy Ngọc Diệp đứng ngoài cửa nhìn vào mà rơi lệ, những khi như vậy, cô nhìn ra ngoài, mỉm cười để bạn mình yên tâm.
Còn Đăng Khôi, anh chưa hề đến thăm Thiên Nghi, nhưng rồi có một ngày, anh cũng tìm đến.
Dạo ấy sức khỏe của Thiên Nghi đã dần suy kiệt, cô chỉ có thể truyền dịch chứ không còn ăn uống gì được, đến việc tự đứng lên cũng khó khăn vô cùng.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đăng Khôi bước vào phòng bệnh, anh tiến đến bên giường, bất giác cả hai bàn tay đều nắm chặt đến không còn khe hở. Anh chậm rãi ngồi xuống, rồi đưa tay lên định chạm vào mặt Thiên Nghi, nhưng rồi lại không thể chạm đến, anh co tay lại.
Thiên Nghi mở mắt nhìn, thấy Đăng Khôi, cô liền cong môi cười nhẹ.
"Khôi…"
"Em khỏe chút nào chưa?"
"Ừm…"
Anh lấy hết dũng khí chạm tay lên gò má hóc hác của cô, rồi nước mắt của anh cũng rơi xuống. Xưa nay anh không hề muốn người khác nhìn thấy anh khóc, nhất là người anh yêu, nhưng hôm nay anh lại để mình khóc trước mặt cô, chứng tỏ một điều anh đã chịu đựng không nổi nữa, niềm đau của anh, không thể nào chịu đựng nỗi nữa.
Thiên Nghi khó nhọc giơ tay lau khẽ nước mắt của anh, cô nói: "Khôi… Em biết mình đã không còn thời gian nữa, chỉ xin anh một điều, hãy nghĩ về tình cảm của Lam Linh…" Anh nhìn cô, cô lại nói: "Anh hãy tự hỏi lòng mình, có thật trong tim anh không có Lam Linh? Nếu anh quả quyết là không, em không còn gì để nói, nhưng nếu anh do dự, thì chỉ có bản thân anh mới biết, làm sao để có thể hạnh phúc."
"Nghi à… Nghi…"
Đăng Khôi gọi tên của cô nhưng không nói gì thêm, anh cầm tay Thiên Nghi lên, hôn nhẹ lên đó, cô không từ chối, trong chốc lát anh đã đặt tay Thiên Nghi xuống, anh mỉm cười trong nước mắt.
Cả đời anh cũng chỉ có thể hôn cô như thế này thôi, cũng như tình yêu của anh cũng chỉ có thể chạm đến bàn tay của cô. Trái tim cô, mãi mãi không còn chỗ cho anh.
Truyền dịch không thể nào suy trì được sức khỏe, Thiên Nghi đã tiều tụy giờ càng hao gầy hơn. Thời gian càng dài, cô càng gầy, nhìn bề ngoài chỉ còn là một thân thể mảnh khảnh mà bất kì cơn gió nào cũng có thể thổi bay.
Thời gian gần đây, Thiên Nghi hay mơ thấy Hoàng Khang, mơ thấy anh dắt tay cô đi dạo, anh dẫn cô về trường, hay là lúc hai người cùng ngồi trên xe cáp treo. Mỗi lần cô kể cho bạn bè nghe, họ đều cố gượng cười để che giấu nước mắt.
Nằm mơ thấy người đã qua đời là một điềm không may, nhưng với Thiên Nghi, đó là niềm vui, ngày ngày cô cười nhiều hơn, cả tâm trạng cũng vui vẻ hẳn ra, trở về như Tầng Thiên Nghi của năm mười bảy tuổi, hồn nhiên, lạc quan, vui cười.
Mỗi đêm, Thiên Nghi đều ngủ rất ngon, có lúc tỉnh giấc, cô lại thấy Hoàng Khang ngồi cạnh giường, anh không nói, chỉ mỉm cười nhìn cô, cô cũng không nói, nằm đó nhìn anh chăm chú.
Đã gần đến sinh nhật của Thiên Nghi, thế mà chẳng ai nhắc đến việc đó, bởi ngày ấy cũng là ngày mà cả đời này Thiên Nghi muốn lãng quên. Trước đây là vậy, nhưng năm nay, Thiên Nghi thấy mọi người đều cho qua, cô lại vờ giận dỗi nói với cô Lan: "Cô… Ba ngày nữa là đến sinh nhật con rồi, cô không được quên đâu đấy."
Cô Lan giật mình nhìn sang Thiên Nghi, vẻ mặt bình thản ấy làm cô đau lòng, cô chỉ sửa chăn lại cho Thiên Nghi rồi xoa đầu cháu gái, giống như lúc nhỏ vậy, cô dịu dàng nói: "Được, con mau khỏe lại, cô sẽ tổ chức sinh nhật cho."
"Cảm ơn cô…"
Vừa rời khỏi phòng, cô Lan đã che miệng khóc nức nở, cô không dám nói, không dám nghĩ đến cháu gái mình sẽ ra đi bất kì lúc nào. Thiên Nghi đã trở thành đứa con gái mà cô Lan yêu thương như chính con ruột mình mang nặng đẻ đau, cô cũng chẳng tài nào chấp nhận cảnh kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh. Cháu gái cô mới vừa hai mươi tám tuổi, cái tuổi mà biết bao cô gái khác đã yên bề gia thất, có được một gia đình trọn vẹn, vậy mà Thiên Nghi của cô lại phải đau đớn với bệnh tật, đau đớn với quá khứ.
Thiên Nghi nhìn bóng cô Lan khuất dần, cô nhắm mắt, nước mắt cũng lăn dài. Cô nhìn người cô nuôi nấng mình đầu đã điểm hoa râm, trái tim Thiên Nghi bóp nghẹn, là do cô bất hiếu, chưa trả ơn nuôi dưỡng đã phải bắt cô vì mình là đau lòng, vì mình mà rơi bao nhiêu nước mắt.
"Cô ơi… Con xin lỗi…"
Chỉ là, ở một nơi rất xa, còn có một người vẫn đang đợi con…
Ngày mai là sinh nhật của Thiên Nghi, nhưng buổi tối ngày hôm đó, cô nôn ra rất nhiều máu, sức lực chẳng còn, cứ thoi thóp nằm trên giường mê man. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thiên Nghi nghe rất rõ tiếng khóc lẫn tiếng gọi tên mình của rất nhiều người, của cô Lan và Nun, của Hải Băng, Ngọc Diệp, Lam Linh, Tiểu Quỳnh… Còn có Gia Minh, người luôn nắm lấy bàn tay của Thiên Nghi để gọi cô từ cõi chết về.
Thiên Nghi đang cố gắng gượng, cô không muốn mình ra đi ngày hôm nay, dù thế nào cô cũng phải chờ đến sáng ngày hôm sau. Những cơn đau cứ giằn xé da thịt khiến cô đau đớn, máu trong dạ dày cứ cuồn cuộn rồi dội ngược lên khoang miệng, cô liên tiếp nôn ra rất nhiều máu, xung quanh là một mảnh trời tối đen như mực, không còn nhìn rõ khuôn mặt của ai cả. Chỉ là tối đen…
Trước đây, em chưa bao giờ tin lời nói đó, nhưng hiện tại em đã tin thật rồi.
Mùa đông năm nay trời rất lạnh, cơn mưa phùn trắng xóa đường phố, em cô đơn ngồi tại bến xe buýt, em đợi, em đợi anh, dù biết rằng có đợi thêm ngàn năm nữa, anh cũng không bao giờ xuất hiện.
Sáu năm rồi anh biết không? Em lúc nào cũng lừa người lừa mình, lừa chính trái tim em, anh sẽ về, anh nhất định sẽ về bên em, chúng ta sẽ cùng thực hiện ước mơ, xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc, có anh, có em, có kết tinh tình yêu của chúng ta… Nhưng sao anh vẫn chưa về?
Xuân sang, hạ đến, thu tàn, đông lại bắt đầu, cảnh vật cứ tuần hoàn như thế những sáu lần rồi, cứ mỗi một đông đến, em lại tự mỉm cười mà nhủ rằng: "Không sao cả, chắc chắn ngày mai anh sẽ về." Sự thật chứng minh, tương lai anh cũng không về.
Nhìn những dòng người tấp nập trên phố, em lại nhớ đến kỉ niệm của chúng ta, lần đầu tiên anh cầm ô và ôm lấy bờ vai em, em thẹn thùng đỏ mặt, anh chỉ mỉm cười hài lòng. Nghĩ đến quá khứ, em lại nhìn về hiện tại, em quay sang nhìn hàng ghế trống bên cạnh mình, thật phũ phàng, không có anh. Em tự lấy tay ôm chặt bờ vai lạnh buốt, hít thật sâu để gạt tung mọi suy nghĩ không ra gì. Em lạnh, lạnh không phải vì tiết trời cuối năm, mà lạnh ở đây, anh biết không anh? Đặt tay lên nơi quả tim đang đập dồn dập, nơi đó mới là nơi lạnh nhất.
Đứng thẳng dậy và lê từng bước chậm chạp ra ngoài, em hòa vào làn mưa trắng xóa ấy, chen vào con đường với xe qua lại tấp nập, em như người điên kẻ dại đi, đi mãi không tìm thấy chỗ dừng chân, em đi tìm anh, nhưng sao phía trước là mịt mờ không có lấy một ánh sáng?
Đêm nay giáng sinh rồi, em mang cả thân người thấm đầy nước mưa vào phòng, nhìn lại mình trong gương, chính em còn phải kinh hoàng với bản thân mình, đôi mắt ấy là của em sao? Đôi mắt biết cười ngày nào giờ thăm thẳm như bầu trời đêm không có lấy một vì sao, cũng đúng thôi, bởi lẽ ngôi sao sáng nhất đời em đã tắt từ rất lâu rồi…
Ngâm mình trong làn nước lạnh giá, em mới thấm thía cái đớn đau của số phận, không ai lo lắng cho em nữa rồi, không ai xoa lấy mái tóc dài thướt tha ngày xưa mà bảo em ngốc nghếch, cũng chẳng còn ai ôm chặt lấy em như con gấu bông nhỏ mỗi lúc gió thổi ào ạt ngoài hiên.
Trong cơn mơ, em lại thấy anh, em nhìn bóng dáng quen thuộc ấy xa xa mãi mà dù cố hết sức chạy, em vẫn không sao nắm giữ lấy được. Tỉnh giấc, em nhìn sang chỗ trống bên cạnh, em đưa tay sờ lên gối. Lạnh giá, một cái lạnh đáng sợ vô cùng. Và rồi không biết tại sao bàn tay nhỏ này siết chặt ga giường, tay còn lại giữ lấy phần ngực đau nhói, em cắn vào môi mình dù nó có bật tung đầy mùi máu tanh. Em thét lớn, nhưng trả lời em chỉ là tiếng đồng hồ tí tắt, là tiếng gió ngông cuồng va đập vào cửa kính…
Mưa đã tạnh.
Đêm Giáng sinh như thế này đây, bao người đang tay trong tay vào nhà thờ cầu nguyện cho tình yêu của họ. Em và anh đã từng như thế, anh đã nắm chặt tay em, truyền toàn bộ hơi ấm anh có, thổi hơi thở ấm áp vào lòng bàn tay em, sâu vào trái tim yếu đuối này, rồi anh nghiêng đầu nhìn em mỉm cười, nụ cười dịu dàng tựa sự tinh khiết của mùa xuân trầm ấm.
Còn bây giờ, em cô quạnh trong căn phòng không lấy một sự sống, để bàng hoàng nhận ra, sáu năm trước, em đã mất anh vĩnh viễn.
Em có thể chấp nhận khi anh nắm tay người khác mà bước qua em, em có thể chịu đựng anh hôn cô dâu của anh trong nhà thờ, mọi thứ em đều có thể chấp nhận, chỉ cần anh nói anh hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc của anh là sao hả? Là rời khỏi em, nói lời chia tay tàn nhẫn nhất để anh đến với tử thần. Thứ em hoàn toàn không thể nào chấp nhận được là anh lại ngã vào vai em, chấm dứt nhịp thở, chấm dứt luôn cả tình yêu của chúng ta. Đó mới chính là việc làm độc ác nhất khiến em đau gấp vạn lần.
Ngày anh đi, em đã tự mình cắt đi mạch máu của bản thân, nhìn máu tuông ra, em mỉm cười khi biết mình đến gần anh hơn, chắc chắn anh đang chờ em, dù bất cứ nơi nào, thiên đường hay địa ngục, xin anh hãy dẫn em theo cùng.
Nhưng cái chết kia hết lần này đến lần khác em không làm được, bạn bè, người thân, họ lại cứu em, họ lại ngăn cách tình yêu của chúng ta. Em mệt mỏi với việc tự sát, ngày qua ngày em cũng sống, nhưng đó là sự sống của một trái tim mang bản chất là đã chết… Chết từ ngày anh buông lỏng bàn tay em, bay theo làn gió…
Em cầm chặt điện thoại, gọi vào số máy quen thuộc nhưng gọi mãi, gọi mãi đều không ai trả lời, chỉ vọng lại tiếng nói lạnh lẽo, em ném nó ra xa rồi mới bật khóc, khóc nấc nghẹn ngào, khóc hết những đau đớn dằn xé tim em trong khoảng thời gian qua…
Anh có thấy không? Người con gái anh yêu đang khóc một mình trong đêm tối… Hỏi anh… anh đâu rồi?
Anh mang theo hơi gió trả lời: Giây phút nào, cũng bên cạnh nhìn em."
Sáu năm trước, Hoàng Khang ra đi để lại cho Thiên Nghi một trái tim chằn chịt vết thương, và những vết thương ấy mãi mãi cũng chẳng thể lành. Ngỡ rằng thời gian trôi qua đi, nỗi đau ấy trong Thiên Nghi sẽ vơi đi từng chút một, hay cô sẽ có đủ can đảm để chấp nhận hiện tại mà sống, một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng ai cũng đã nhầm lẫn, bề ngoài bình lặng của Thiên Nghi rất thành công trong việc che đậy một trái tim đã chết, nó chết từ cái ngày người cô yêu gụt vào vai cô mà tắt thở.
Mỗi ngày cô vẫn đi học, học rất nhiều, cô lấy bằng thạc sĩ, thực tập trong một công ty xuyên quốc gia nổi tiếng. Thời gian sáu năm trôi qua, không ngày nào cô cho phép mình nghỉ ngơi, thậm chí có đôi lúc suốt hai mươi tư giờ của một ngày, cô cũng không hề chợp mắt. Cô muốn dùng công việc để khỏa lấp nỗi nhớ nhung từng ngày, cô không muốn ngủ, vì mỗi lúc cô nhắm mắt, cô đều mơ thấy người ấy rời xa cô. Nỗi đau chia cắt đó, cô thật đã không còn chịu nổi nữa.
Cô từ một nhân viên bình thường, nhờ chính năng lực bản thân mà lên đến vị trí Giám đốc như hiện tại. Là lãnh đạo rồi, cô càng không cho phép mình thảnh thơi, mỗi năm cô ở nhà không quá một trăm ngày, mỗi chuyến công tác đều kéo dài suốt gần một tháng tròn.
Cô Lan và dượng Nguyên luôn lo cho sức khỏe của Thiên Nghi, Nun cũng thường xuyên đến thăm chị mình. Nhưng không ai khuyên nhủ được Thiên Nghi dành thời gian để nghỉ ngơi, dần dần mọi người đành im lặng. Bởi vì ai cũng biết, thời gian để quên người đó chưa đủ dài.
Cái tên Hoàng Khang trở thành cấm kị trong mỗi lần trò chuyện, con người đó không ai dám nhắc đến nhưng không hẳn là họ đã lãng quên. Nhất là với Thiên Nghi, từ cái ngày nghiệt ngã đó, cô chưa hề nhắc bất cứ chuyện gì về quá khứ, mỗi ngày cô vẫn sống, vẫn nở nụ cười như mọi khi, nhưng tuyệt nhiên trong nụ cười ấy, chất chứa một niềm đau. Hoàng Khang đã được chôn cất vào tận đáy con tim, là lãnh địa không thể chạm tới cũng không thể quên đi. Những ngày tháng có nhau, yêu nhau, cô nhớ rất rõ dù bản thân đã cố miễn cưỡng mình đừng bao giờ nhắc lại, mỗi khi nhớ, tim cô đều đau, đau đến muốn ngừng thở, đau đến mức cô phải dùng dao để gạch vào tay mình để dùng cơn đau này bù đắp cơn đau khác.
Khi không thể ngủ, cô lại dùng thuốc an thần, khi nhớ, cô lại dùng dao tự tổn thương mình. Hai thứ ấy trở thành liều thuốc hữu dụng giúp cố gắng gượng vượt qua năm tháng cô đơn, lạnh lẽo khi mất đi tình yêu của đời mình.
Thế rồi thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nhanh với mọi người, nhưng với Thiên Nghi thì nó lại quá chậm, thật chậm.
Năm hai mươi sáu tuổi, Thiên Nghi gác lại tất cả công việc để trở lại với người thân và bạn bè. Cô không còn sức lực để trốn chạy nữa mà quay về, về lại nơi đã bắt đầu.
Xuống máy bay, Thiên Nghi tháo kính râm ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời quê hương của mình, cô mỉm cười hài hòa. Quả thật chỉ có nơi này mới đem lại cho cô cảm xúc sâu kín nhất thôi. Nhìn hàng người qua lại ở sân bay, Thiên Nghi thẩn thờ khi lại nhớ về quá khứ. Cũng tại nơi đây, đã có người lớn tiếng nói trước cô và mọi người.
"Anh không đến cản em... chỉ muốn nói với em một điều thôi. Nghi ngốc... anh yêu em! Dù em đi đến nơi nào anh cũng sẽ đi với em... dù em chạy đến nửa vòng trái đất bên kia thì anh cũng nguyện vượt đại dương mà tìm em. Chúng ta... mãi mãi không xa nhau... Anh không tốt... không thể cho em cuộc sống thật hoàn hảo như vị bạch mã hoàng tử. Nhưng anh tin bản thân mình sẽ yêu em suốt đời... yêu mình em... và chết vì em."
Đúng thế, anh có thể chết vì em, thì em đây, cũng nguyện đi theo anh.
Cô lên taxi rồi đến thẳng khu chung cư Q. Xuống taxi, trước một căn biệt thư mini nhỏ màu trắng, cô bỏ vali xuống rồi nhấn chuông...Chưa đến hồi chuông thứ hai đã có người chạy ra mở... Tiểu Quỳnh vừa trông thấy Thiên Nghi thì đã kích động thét lớn: "Tưởng Nghi trốn luôn rồi chứ...Vào nhà nhanh!"
"Nghi chốn đi đâu bây giờ."
"Nghi.. .Nhớ Nghi quá."
Lại thêm một tiểu thư thứ hai vừa trông thấy Thiên Nghi đã vội nhào đến ôm lấy. Đại tiểu thư nổi tiếng có nhan sắc khuynh thành – Lưu Ngọc Diệp.
"Nghi cũng nhớ Diệp lắm..."
"Nhớ mà không về sao?" Ngọc Diệp buông cô ra, nói giọng trách móc nhưng rồi cũng kéo cô vào nhà, ngồi xuống sofa cùng mình: "Đã dọn cho Nghi căn phòng đẹp nhất, rộng nhất, sáng nhất rồi..."
"Cảm ơn mọi người..." Cô nhìn quanh căn nhà rồi lên tiếng: "Hải Băng đâu?"
"Nó á hả?" Tiểu Quỳnh nhanh nhẹn trả lời, cướp lời tiểu thư kia: "Chiều Băng về... gần đây nó bận túi bụi không có thời gian luôn."
"Được rồi... để Diệp dẫn Nghi đi lên phòng nha?"
Nói là làm, Diệp tiểu thư nắm tay kéo cô lên lầu, còn để lại cho Tiểu Quỳnh một câu: "Đem vali lên!"
"Ê ê... con nhỏ kia, ra lệnh cho ai vậy hả?"
"Đừng tưởng Quỳnh có chồng rồi thì không cần làm gì nha..." Ngọc Diệp quay đầu lại trêu làm Tiểu Quỳnh giận đỏ mặt.
Bước vào căn phòng mới trong căn nhà mới của mình, cô dạo mắt một lượt rồi nhìn sang Ngọc Diệp đang thích thú với thành quả ấy.
"Diệp ơi... Nghi có thể đổi gam màu của phòng này không?"
"Được... phòng của Nghi mà... Nghi định đổi màu gì? Hồng? Cam? Vàng? Xanh?"
"Carô đen trắng."
Mọi thứ im lặng, không ai lên tiếng nữa, chỉ có cô là nhẹ mỉm cười rồi tự lấy vali đang nằm trong tay Tiểu Quỳnh và bước đến tủ sắp xếp đồ lên. Ngọc Diệp nhìn Tiểu Quỳnh đang cúi đầu không nói... Chỉ có tiếng thở dài...
Ai cũng biết... carô đen trắng có ý nghĩ thế nào với Thiên Nghi, đã lâu như thế rồi... vết thương tuy lành nhưng sẹo mãi còn đó.
Trở về rồi, Thiên Nghi rất tranh thủ thời gian làm mọi việc mình muốn, đầu tiên cô cùng bạn bè về LB, sau đó lại đến những quán ăn mà trước đây cô thường hay đến. Quan trọng nhất là cô đến khu du lịch mà đi xe cáp treo.
Ngồi một mình trong không gian ấy, Thiên Nghi chết lặng người tựa đầu vào cửa, cô nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, vô cùng bình yên.
Không biết từ bao giờ mà nước mắt đã rơi xuống thành dòng, ướt đẫm cả gương mặt. Cô thật không muốn khóc, chỉ là nước mắt vẫn cứ rơi. Sự thật thì cô đã quá nhớ anh rồi, nỗi nhớ khiến tâm trí cô hao mòn, trái tim cô khô cạn, thời gian qua cô đã chịu đựng quá đủ.
"Hoàng Khang… Nhất định phải chờ em…"
Rời khỏi khu du lịch, cô không đi taxi mà một mình lang thang bên lề đường. Đến lúc bên cạnh xuất hiện một chiếc xe, Thiên Nghi mới quay đầu, nhìn người trong xe, cô nở nụ cười rồi bước lên xe.
Ở trong chiếc xe đua đời mới nhất này, người lái xe lên tiếng trước.
"Em không được rồi đó Thiên Nghi."
"Em sao nữa? Lần nào anh gặp em cũng nói câu này?"
"Mỗi lần gặp, anh đều thấy em ốm đi, nếu đợi thêm hai ba năm nữa, em sẽ thành cây trúc mất thôi." Anh vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn vào gương mặt cô. Thiên Nghi ngồi tựa đầu vào cửa xe rồi thở dài.
"Anh không định cưới vợ sao Gia Minh? Ba anh sẽ tống cổ anh khỏi nhà đó."
Tiếng cười sảng khoái của Gia Minh làm Thiên Nghi giảm bớt phần nào lo âu. Anh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô: "Chờ em giới thiệu cho anh một cô gái tốt."
"Bạn bè của em cũng không nhiều, Ngọc Diệp chờ Đại Phong, Hải Băng chờ Nhật Hoàng, Lam Linh chờ Đăng Khôi, Hồng Ngân và Tiểu Quỳnh lại đã kết hôn rồi. Anh bảo em đi đâu giới thiệu người cho anh đây?"
"Tìm cho anh một người giống em đi!"
Thiên Nghi bất lực cười trừ rồi không nói nữa mà ngẩng đầu ra nhìn phía bên ngoài, hai bên vệ đường sương đã giăng đầy. Chàng trai ấy cũng không dám làm phiền mà tập trung vào việc lái xe. Im lặng lâu, cô lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
"Gia Minh à... Vừa rồi em ngồi trong xe cáp treo, em có nói chuyện với anh ấy."
"Thiên Nghi..." Anh cất giọng thở dài như muốn nhắc nhở cô về việc gì đó.
"Nhưng anh ấy vẫn không trả lời..."
Hơn bao giờ hết, Gia Minh siết chặt vô lăng xe để kìm nén nỗi đau nơi lồng ngực. Anh nhìn về phía trước mà không nói thêm lời nào nữa. Đã qua lâu như thế rồi mà cô dường như không hề có ý định từ bỏ. Lần nào cô cũng như thế, tự một mình hoài mộng về quá khứ dù biết nó đã quá xa xôi. Hoặc lúc đi đường vô tình gặp một bóng người lướt qua, cô liền chạy đến, lúc trong nhà hàng, trông thấy bóng dáng đó bước vào thang máy, cánh cửa thang máy đóng, cô phải gồng hết sức lực chạy bộ mười hai tầng để đuổi theo, lúc về thăm trường, nhìn thấy một nam sinh đi trên cầu thang tắt phía sau, cô mặc kệ dòng người mà chạy ùa đến đó,... Rất nhiều, rất nhiều lần như thế. Nhưng khi trông rõ gương mắt kia, cô lại thất vọng bàng hoàng như người vừa thức tỉnh khỏi cơn mơ. Một giấc mơ kinh hoàng và nỗi ám ảnh vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa trong kí ức...
Gia Minh thường xuyên làm tài xế đưa Thiên Nghi đến những nơi cô muốn, có khi đến nơi rồi, cô đứng đó một mình, còn anh thì đứng sau lưng nhìn bình bóng cô độc của cô mà không nói gì. Lúc cô bất giác rơi lệ, anh ở bên cạnh im lặng đưa khăn lau đi dòng nước mắt đó.
Lúc cô ở Mĩ, hay đi công tác, anh ngày nào cũng gọi điện bảo cô phải nghỉ ngơi, phải lo cho bản thân. Anh ít khi nào đến tận nơi tìm gặp cô, chỉ biết ở phía xa quan tâm. Giờ Thiên Nghi quay về rồi, Gia Minh càng thể hiện sự lo lắng ấy hơn.
Cô đương nhiên hiểu lòng anh nhưng chỉ biết chọn cách im lặng, không trốn tránh cũng không chấp nhận. Gia Minh ngoài việc yêu thương cô lặng lẽ thì không có thái độ gì khác, anh không nói ra, cũng không cần cô đáp trả. Anh biết rõ cô với anh là không thể, bởi anh hiểu trên thế gian này không ai thay thế được Hoàng Khang trong lòng Thiên Nghi. Và anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thay thế Hoàng Khang, anh chỉ muốn thay Hoàng Khang yêu Thiên Nghi, nhưng anh sẽ yêu theo cách khác.
Cách của anh là ngày ngày ở bên cô, đứng phía sau bảo vệ cô, lau nước mắt cho cô, ủng hộ những gì cô lựa chọn. Mãi mãi không hối tiếc.
Lần sinh nhật của Gia Minh, Thiên Nghi cùng anh ngồi ở sân thượng nhà anh. Không có bánh sinh nhật cũng không có quà chúc mừng, đơn giản chỉ hai người ngồi đó, cùng nhau nhìn lên bầu trời dày đặc ánh sao đêm.
"Anh xem ngôi sao đó kìa, rất sáng."
Gia Minh nhìn theo ánh mắt của Thiên Nghi, anh cũng thấy ngôi sao đó, ôn tồn nói: "Ừm, rất sáng." Bỗng anh quay sang nhìn cô: "Anh có thể nhắc đến người đó không?"
Cô hơi kinh ngạc nhìn anh, nhưng rồi cũng gật đầu. Hiện tại có gì để mà tránh né nữa, mọi thứ cô đã chịu đối mặt, cần gì phải lãng quên khi thừa biết không thể quên được.
"Thiên Nghi... Người đã mất lâu như vậy rồi mà em vẫn còn mong, còn nhớ, còn yêu. Anh tin Hoàng Khang luôn hy vọng em sẽ tìm thấy hạnh phúc một lần nữa."
Có sao? Cô có thể hạnh phúc nữa sao?
Trên thế gian này chỉ có một người có đủ khả năng mang cho cô hạnh phúc, tiếc thay người đó đã không còn bên cô nữa rồi.
Thiên Nghi không đáp lời, chỉ nhìn lên bầu trời rồi nở nụ cười cay đắng: "Sẽ có một ngày thượng đế đưa em đến bên anh ấy... Kiếp sau, em sẽ khiến anh ấy yêu em bằng mọi giá... Em thề đấy..."
"Vậy kiếp này thì sao? Em chưa nghĩ sẽ cho người khác cơ hội?"
"Em đã từng nghĩ... Nhưng đáp án luôn chỉ có một. Thì ra Thiên Nghi trước mặt anh đây đã mất đi trái tim từ sáu năm trước rồi... Yêu người khác sao? Chỉ tiếc em làm không được nữa…" Im lặng lâu, cô nghiêng đầu tựa đầu mình vào vai Gia Minh, đây là một hành động vô cùng bình thường giữa họ, Thiên Nghi thoải mái nói: "Gia Minh, anh là người đàn ông tốt. Sau này sẽ tìm được một người tốt. Những năm qua anh lo cho em đủ rồi, đã đến lúc anh phải lo cho mình. Em không muốn anh cô đơn giống em, hạnh phúc là khi tìm thấy một nửa còn lại, cùng người đó sống đến cuối đời, em đây không có hạnh phúc, còn anh, nhất định phải thay em hưởng luôn phần hạnh phúc ấy."
Anh cũng tự hỏi lòng: Có sao? Có thể hạnh phúc nữa sao?
Anh không biết từ bao giờ vị trí của cô trong tim mình lại quan trọng đến thế. Khi Hoàng Khang ra đi, anh ở bên cô vì nghĩ rằng mình phải thay Hoàng Khang lo lắng cho cô. Nhìn cô chật vật, đau khổ, anh thấy mình cũng đau, nhìn cô ngày một gầy đi, ruột gan anh vì thế cũng héo mòn.
Đến tận hôm nay, tình cảm anh với Thiên Nghi vẫn mãi là dấu chấm hỏi. Ngay cả anh cũng không dám nhận định chính xác câu trả lời.
Ngày hôm ấy nghe những lời cô nói, Gia Minh đã không có bất kì hồi âm nào, anh không hứa cũng không từ chối. Mỗi ngày vẫn cứ thế mà ở bên Thiên Nghi.
Thời gian sau Ngọc Diệp và Đại Phong quay về bên nhau, rồi họ tổ chức hôn lễ để kết thúc tháng ngày đau khổ mà bắt đầu ngưỡng cửa hạnh phúc.
Một năm lại trôi qua, sự kiên trì của Hải Băng cũng làm lay động tất cả, Nhật Hoàng tỉnh lại. Sau khi hoàn toàn bình phục, anh tiếp tục học y, Hải Băng thì dạy thanh nhạc ở trường Nghệ Thuật. Cả hai người kết hôn ở năm hai mươi bảy tuổi.
Bạn bè ai cũng tìm được chốn dừng bình yên, lòng Thiên Nghi cũng nhẹ nhỏm hẳn. Quan trọng nhất là đám cưới của Nun với Vương Tuấn được quyết định tổ hức vào cuối năm.
Khi nhìn đứa em gái cùng mình trưởng thành mặc bộ váy cưới, được nắm tay người nó yêu thề nguyện trước Thượng đế. Thiên Nghi chỉ biết an lòng mà mỉm cười, nụ cười chan đầy nước mắt.
Từng có một người hứa sẽ lấy cô, sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Từng có người hứa sẽ yêu cô, nắm tay cô bước vào lễ đường. Nhưng người đó lại thất hứa, để cô một mình lẻ loi tồn tại trong thế giới trống vắng tình yêu.
Nun và Vương Tuấn đã đi hưởng tuần trăng mật, Thiên Nghi lại trở về nhà của mình. Ai cũng nghi hoặc lí do tại sao cô lại nghỉ việc, trước đây thì khiến mình bận đến không có thời gian, giờ lại rảnh rỗi đến mức có dư thời gian để ngồi một mình suy ngẫm.
Lấy khăn giấy lau đi vết máu trên khóe môi, Thiên Nghi bật nước vào bồn rửa mặt để rửa trôi đi dòng chất lỏng màu đỏ đó. Cô ra khỏi nhà vệ sinh mà trở lại giường, ôm lấy laptop viết tiếp những dòng nhật kí.
Gần đây cô lại viết nhật kí, chẳng biết lí do gì lại khiến cô muốn viết lại tâm trạng của mình. Có lẽ vì thời gian ngày một ngắn, khoảng cách càng được thu hẹp, cô quá vui mừng.
Trong lần đi ăn cùng Gia Minh, anh vẫn vui vẻ kể về công việc của mình cho cô nghe. Thiên Nghi vẫn thế, ngồi lắng nghe anh, đôi lúc lại cười.
Bỗng phía bụng cuộn trào, một cơn đau truyền đến khiến Thiên Nghi chau mày, cô đưa một tay chạm vào phía trước bụng, ấn nhẹ.
Gia Minh trước nay rất tinh mắt, nhìn thoáng qua đã thấy biểu hiện khác lạ đó. Anh nheo mày hỏi: "Em sao thế Thiên Nghi?"
"Không sao…"
Đương nhiên câu trả lời này không làm Gia Minh hài lòng, thu lại nụ cười rồi rất nghiêm túc hỏi cô lần nữa: "Em bị đau dạ dày sao?"
"Em…"
Chưa nói hết câu thì phía bụng đã cuộn mạnh, khi không còn khả năng kiềm chế thì trước sự kinh ngạc của Gia Minh, Thiên Nghi đã phun ra một ngụm máu lớn. Cô vì thế cũng bất tỉnh, chỉ nghe rất rõ tiếng gọi thản thốt của ai đó.
Khi tỉnh lại, Thiên Nghi biết mình đã được đưa vào viện, cô biết những gì mình che giấu bấy lâu nay cũng vì thề mà bại lộ.
"Em còn định nhắm mắt đến bao giờ?"
Là giọng của Gia Minh, anh ngồi bên giường, nhìn cô dần mở mắt. Gương mặt anh tuấn ấy mất hết sắc khí, có phần tiều tụy. Thiên Nghi tỏ ra bình thường mà trêu anh: "Em mới ngất một lát thôi mà anh đã thành ra thế này rồi sao?" Anh không trả lời, Thiên Nghi cố gượng cười: "Gia Minh, anh thật là…"
"Tầng Thiên Nghi!"
Cô im bặt. Gia Minh trước nay không hề gọi cô như thế, giờ anh hẳn là tức giận, hai mắt đỏ ngầu, cả lòng bàn tay đều siết chặt đến run rẩy. Thiên Nghi cũng thu lại nụ cười, cô chống tay ngồi dậy, lặng thinh chờ trận phẫn nộ mà cô đáng phải nhận.
Gia Minh nhìn cô như vậy thì càng tức giận, anh bức xúc bật dậy giữ lấy vai Thiên Nghi.
"Em nói gì đi! Tại sao lại như thế? Tại sao vậy? Tại sai lại lừa mọi người, lừa cả anh? Rốt cuộc em muốn thế nào đây hả?"
"Em muốn chết." Cô đáp bình nhiên như lẽ thường.
"Em!" Anh bất lực buông cô ra, ngồi thừ xuống ghế: "Trước nay em đều muốn đi theo Hoàng Khang đúng không?"
"Đúng vậy. Em chưa bao giờ từ bỏ ý định đó, chỉ là vì mọi người nên mới không tự tử, nhưng giờ cả Thượng đế cũng thương xót em và Hoàng Khang, sẽ không lâu nữa… Không lâu nữa em đã có thể đi tìm Hoàng Khang rồi!"
Con người khi đã quyết tâm thì khó gì có thể ngăn cản. Cũng như Thiên Nghi, cô đã không hề muốn sống thì dù ai có ràng buộc, cô cũng sẽ tìm cách chết đi. Từng lời Thiên Nghi nói ra nhẹ tênh mà khiến lòng Gia Minh đau đớn vạn phần. Anh không biết nói gì, chỉ nhìn cô, nhìn rất lâu, sau đó mới lên tiếng.
"Em rất tàn nhẫn, em biết không?"
"Xin lỗi Gia Minh… Thật lòng xin lỗi anh, nhưng em tin anh hiểu em. Cuộc đời của mỗi người có vô số lối đi, nhưng em chỉ muốn đi con đường này."
Dù thiên đường hay địa ngục, chỉ cần có sự tồn tại của người đó, dù cô có hóa thành tro bụi, cô cũng cam lòng.
Gia Minh nghe cô nói thì toàn bộ hy vọng đều sụp đỗ, anh nắm lấy tay Thiên Nghi rồi gụt đầu lên đấy. Anh khóc. Anh khóc vì đau lòng, vì căm giận. Anh rất muốn hận cô đã nhẫn tâm lựa chọn cách thức này để đi tìm tình yêu ấy. Cô thật đã quá tàn nhẫn, với anh và với những người yêu cô.
"Em muốn anh phải làm sao đây? Nhìn em cũng như Hoàng Khang mà ra đi sao? Thiên Nghi? Anh đã mất đi một người bạn, anh không muốn mất em… Thiên Nghi! Đừng mà Thiên Nghi!!! Thiên Nghi!"
Nghe lời khẩn xin đầy da diết ấy, Thiên Nghi nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Gia Minh, nói khẽ: "Nếu anh là em, anh sẽ biết hiện giờ cuộc sống của em như thế nào. Tại sao em thà phụ lòng mọi người để làm vậy… Cho em ích kỉ một lần cuối cùng này đi."
Cuộc sống hiện tại chỉ là chuỗi tháng ngày đơn côi chẳng có mục đích. Không ai biết đằng sau cái mặt nạ mà cô đeo mỗi ngày là một tâm hồn trống rỗng chẳng còn gì.
Cũng chẳng ai biết phía sau nụ cười của cô là nước mắt. Mà phía sau nước mắt của cô là một linh hồn đang lạc lõng khát khao tìm kiếm lẽ sống của đời mình.
Hoàng Khang.
Người ấy chính là mọi thứ của Thiên Nghi. Mất anh cô như mất cả thế giới. Cô buộc phải sống suốt những năm tháng qua để mọi người không đau lòng, nhưng chính cô lại là kẻ ôm trái tim vỡ vụn cùng một bức tranh quá khứ đẹp đẽ đã rời rạc. Cô không muốn, không thể và không tài nào tiếp tục được nữa… Cô quá mệt mỏi rồi.
Thiên Nghi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, dù có tiến hành phẫu thuật thì cũng quá muộn màng. Dần dần bạn bè, người thân điều biết, ai cũng đến bệnh viện thăm cô, cô cứ nghĩ là mọi người cũng sẽ trách cô như Gia Minh đã từng, nhưng không, sau khi cô nằm lại bệnh viện thì Gia Minh và tất cả những người khác đều không hề nặng lời với cô dù chỉ một câu. Họ đến trò chuyện cùng Thiên Nghi, không nhắc đến tương lai cũng chẳng hỏi gì về bệnh tật.
Lúc Nun hưởng tuần trăng mật về, con bé mở cửa chạy vào đã nhào đến giường ôm ghì lấy Thiên Nghi rồi gào khóc.
"Chị! Chị thật đáng ghét! Thật ích kỉ, em ghét chị, em rất ghét chị…"
"Nun à… Đã có chồng rồi mà còn tưởng là con nít sao, đừng khóc nữa, ngoan…" Thiên Nghi đưa tay vuốt mái tóc của Nun, an ủi em mình, nhưng ngược lại Nun càng khóc dữ hơn, nó vừa nghẹn ngào vừa chua xót trách móc.
Khóc xong, nó ngồi cạnh giường nắm lấy tay Thiên Nghi, nhìn Thiên Nghi bằng đôi mắt mọng đỏ sưng húp.
"Chị…"
"Con bé ngốc…"
"Chị…" Nun tựa đầu mình lên bụng của Thiên Nghi, nói nhỏ: "Sẽ không sao đâu đúng không chị?"
Thiên Nghi không cho em mình câu trả lời, bởi vì cô rất sợ làm tổn thương con bé, nói dối càng làm nó đau mà nói thật thì làm sao có thể chấp nhận được. Nun không có được câu trả lời thì cảm giác sống mũi mình cay cay, cô biết kết quả nhưng vẫn muốn chị mình đích thân nói ra, Nun không tin, không tin chị mình lại nhẫn tâm như thế.
"Họ nói chị bị bệnh rất lâu rồi, vì không chịu uống thuốc, cũng không chịu điều trị nên mới khiến bệnh tình trở nặng… Em không tin, làm sao chị có thể biết chết mà vẫn không sợ… Chị à, chị nói đi, có phải chị cũng vừa biết mình bị bệnh không?"
"Nun…" Ôm lấy thân thể run rẩy của Nun, Thiên Nghi rơi lệ, nước mắt chảy dài xuống khóe mắt, cô thấp giọng bảo: "Xin lỗi em gái của chị. Là chị không tốt… Nhưng thật sự, chị muốn đi tìm Hoàng Khang…"
Nun lại bật khóc, Thiên Nghi cũng khóc.
Là do cô ích kỉ, đúng thế, hơn năm năm trước cô đã phát hiện mình bị bệnh, nhưng cô không phải đau lòng như những bệnh nhân khác mà ngược lại, cô cầm tờ bệnh án mà mỉm cười, cười cho đến ra nước mắt.
Cô tin đây là cách mà Thượng đế đã thương xót cho tình yêu của cô, cô đã tự tử nhưng không chết, vì gia đình và bạn bè. Nhưng cô không bao giờ từ bỏ ý định đi tìm người cô yêu.
Mặc cho bản thân đã chống chịu bệnh tật suốt năm năm, mặc cho những đau đớn đang cào xé cô từng ngày, cô không hối hận, thậm chí cảm thấy con đường mình bước đã gần đến đích.
Cứ thế nằm viện suốt ba tháng.
Mỗi ngày Thiên Nghi đều nhận được sự chăm sóc đặc biệt của mọi người, Ngọc Diệp theo dõi bệnh tình của Thiên Nghi rất chu đáo, đôi lúc Thiên Nghi còn thấy Ngọc Diệp đứng ngoài cửa nhìn vào mà rơi lệ, những khi như vậy, cô nhìn ra ngoài, mỉm cười để bạn mình yên tâm.
Còn Đăng Khôi, anh chưa hề đến thăm Thiên Nghi, nhưng rồi có một ngày, anh cũng tìm đến.
Dạo ấy sức khỏe của Thiên Nghi đã dần suy kiệt, cô chỉ có thể truyền dịch chứ không còn ăn uống gì được, đến việc tự đứng lên cũng khó khăn vô cùng.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đăng Khôi bước vào phòng bệnh, anh tiến đến bên giường, bất giác cả hai bàn tay đều nắm chặt đến không còn khe hở. Anh chậm rãi ngồi xuống, rồi đưa tay lên định chạm vào mặt Thiên Nghi, nhưng rồi lại không thể chạm đến, anh co tay lại.
Thiên Nghi mở mắt nhìn, thấy Đăng Khôi, cô liền cong môi cười nhẹ.
"Khôi…"
"Em khỏe chút nào chưa?"
"Ừm…"
Anh lấy hết dũng khí chạm tay lên gò má hóc hác của cô, rồi nước mắt của anh cũng rơi xuống. Xưa nay anh không hề muốn người khác nhìn thấy anh khóc, nhất là người anh yêu, nhưng hôm nay anh lại để mình khóc trước mặt cô, chứng tỏ một điều anh đã chịu đựng không nổi nữa, niềm đau của anh, không thể nào chịu đựng nỗi nữa.
Thiên Nghi khó nhọc giơ tay lau khẽ nước mắt của anh, cô nói: "Khôi… Em biết mình đã không còn thời gian nữa, chỉ xin anh một điều, hãy nghĩ về tình cảm của Lam Linh…" Anh nhìn cô, cô lại nói: "Anh hãy tự hỏi lòng mình, có thật trong tim anh không có Lam Linh? Nếu anh quả quyết là không, em không còn gì để nói, nhưng nếu anh do dự, thì chỉ có bản thân anh mới biết, làm sao để có thể hạnh phúc."
"Nghi à… Nghi…"
Đăng Khôi gọi tên của cô nhưng không nói gì thêm, anh cầm tay Thiên Nghi lên, hôn nhẹ lên đó, cô không từ chối, trong chốc lát anh đã đặt tay Thiên Nghi xuống, anh mỉm cười trong nước mắt.
Cả đời anh cũng chỉ có thể hôn cô như thế này thôi, cũng như tình yêu của anh cũng chỉ có thể chạm đến bàn tay của cô. Trái tim cô, mãi mãi không còn chỗ cho anh.
Truyền dịch không thể nào suy trì được sức khỏe, Thiên Nghi đã tiều tụy giờ càng hao gầy hơn. Thời gian càng dài, cô càng gầy, nhìn bề ngoài chỉ còn là một thân thể mảnh khảnh mà bất kì cơn gió nào cũng có thể thổi bay.
Thời gian gần đây, Thiên Nghi hay mơ thấy Hoàng Khang, mơ thấy anh dắt tay cô đi dạo, anh dẫn cô về trường, hay là lúc hai người cùng ngồi trên xe cáp treo. Mỗi lần cô kể cho bạn bè nghe, họ đều cố gượng cười để che giấu nước mắt.
Nằm mơ thấy người đã qua đời là một điềm không may, nhưng với Thiên Nghi, đó là niềm vui, ngày ngày cô cười nhiều hơn, cả tâm trạng cũng vui vẻ hẳn ra, trở về như Tầng Thiên Nghi của năm mười bảy tuổi, hồn nhiên, lạc quan, vui cười.
Mỗi đêm, Thiên Nghi đều ngủ rất ngon, có lúc tỉnh giấc, cô lại thấy Hoàng Khang ngồi cạnh giường, anh không nói, chỉ mỉm cười nhìn cô, cô cũng không nói, nằm đó nhìn anh chăm chú.
Đã gần đến sinh nhật của Thiên Nghi, thế mà chẳng ai nhắc đến việc đó, bởi ngày ấy cũng là ngày mà cả đời này Thiên Nghi muốn lãng quên. Trước đây là vậy, nhưng năm nay, Thiên Nghi thấy mọi người đều cho qua, cô lại vờ giận dỗi nói với cô Lan: "Cô… Ba ngày nữa là đến sinh nhật con rồi, cô không được quên đâu đấy."
Cô Lan giật mình nhìn sang Thiên Nghi, vẻ mặt bình thản ấy làm cô đau lòng, cô chỉ sửa chăn lại cho Thiên Nghi rồi xoa đầu cháu gái, giống như lúc nhỏ vậy, cô dịu dàng nói: "Được, con mau khỏe lại, cô sẽ tổ chức sinh nhật cho."
"Cảm ơn cô…"
Vừa rời khỏi phòng, cô Lan đã che miệng khóc nức nở, cô không dám nói, không dám nghĩ đến cháu gái mình sẽ ra đi bất kì lúc nào. Thiên Nghi đã trở thành đứa con gái mà cô Lan yêu thương như chính con ruột mình mang nặng đẻ đau, cô cũng chẳng tài nào chấp nhận cảnh kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh. Cháu gái cô mới vừa hai mươi tám tuổi, cái tuổi mà biết bao cô gái khác đã yên bề gia thất, có được một gia đình trọn vẹn, vậy mà Thiên Nghi của cô lại phải đau đớn với bệnh tật, đau đớn với quá khứ.
Thiên Nghi nhìn bóng cô Lan khuất dần, cô nhắm mắt, nước mắt cũng lăn dài. Cô nhìn người cô nuôi nấng mình đầu đã điểm hoa râm, trái tim Thiên Nghi bóp nghẹn, là do cô bất hiếu, chưa trả ơn nuôi dưỡng đã phải bắt cô vì mình là đau lòng, vì mình mà rơi bao nhiêu nước mắt.
"Cô ơi… Con xin lỗi…"
Chỉ là, ở một nơi rất xa, còn có một người vẫn đang đợi con…
Ngày mai là sinh nhật của Thiên Nghi, nhưng buổi tối ngày hôm đó, cô nôn ra rất nhiều máu, sức lực chẳng còn, cứ thoi thóp nằm trên giường mê man. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thiên Nghi nghe rất rõ tiếng khóc lẫn tiếng gọi tên mình của rất nhiều người, của cô Lan và Nun, của Hải Băng, Ngọc Diệp, Lam Linh, Tiểu Quỳnh… Còn có Gia Minh, người luôn nắm lấy bàn tay của Thiên Nghi để gọi cô từ cõi chết về.
Thiên Nghi đang cố gắng gượng, cô không muốn mình ra đi ngày hôm nay, dù thế nào cô cũng phải chờ đến sáng ngày hôm sau. Những cơn đau cứ giằn xé da thịt khiến cô đau đớn, máu trong dạ dày cứ cuồn cuộn rồi dội ngược lên khoang miệng, cô liên tiếp nôn ra rất nhiều máu, xung quanh là một mảnh trời tối đen như mực, không còn nhìn rõ khuôn mặt của ai cả. Chỉ là tối đen…
/122
|