Quay trở về với công việc của cô gái tên Lam Linh. Cô hiện là nữ giám đốc tài giỏi của một công ty thời trang xuyên quốc gia. Nhưng ẩn sau đó là một sự mềm yếu, một tâm hồn cần sự yêu thương... Phía sau cô, là một mối tình đơn phương kéo dài hơn mười sáu năm...
"Ngân nghỉ sao?"
"Ngân cũng không muốn, tại anh ấy cứ làm mặt lên mặt xuống đòi kìa..." Hồng Ngân, cô người mẫu chuyên nghiệp đang đưa đơn xin thôi việc. Nhưng thái độ không lấy làm tự nguyện.
Lam Linh mỉm cười nhìn xuống bụng Hồng Ngân: "Tuấn Nguyên lo là đúng rồi..."
Hồng Ngân đỏ mặt thẹn thùng, dù giận anh nhưng Hồng Ngân lại hiểu cho những gì ông chồng Tuấn Nguyên lo lắng. Cô lấy tay xoa xoa bụng mình rồi cười híp mắt với Lam Linh: "Đợi Ngân hoàn thành trách nhiệm với ông xã, Ngân sẽ quay về làm tiếp, Linh đừng lo, Ngân sẽ dưỡng eo và dáng mình, không để mất đi vẻ đẹp trời phú này vì ai kia đâu."
Lần này ông chồng Tuấn Nguyên vừa bước vào cửa đã nghe thấy những lời đanh thép của vợ, anh nhíu mày đến ngồi cạnh Hồng Ngân: "Em ở nhà đi, tối ngày mặc mấy bộ đồ thiếu vải đó, anh không thích."
"Này này... trang phục của công ty em được các nhà thiết kế lớn tạo ra đó... anh đừng nói này nói kia chứ." Lam Linh bất bình lên tiếng.
Hồng Ngân đánh mạnh vào vai chồng: "Anh mà nói nữa em không sinh đâu."
"Ok... anh im là được chứ gì... Ngoan đi, đừng tức giận, ảnh hưởng đến con lắm... " Anh cười cười cúi đầu xoa xoa bụng vợ mình.
Cô giám đốc độc thân kia nhìn mà ngưỡng mộ, nếu như, người ấy cũng đối xử với cô như thế, cô sẽ hạnh phúc biết nhường nào. Đáng tiếc, chỉ mình cô đơn phương.
Sau khi tan làm, Lam Linh lái xe đến đỗ xéo một nhà hàng rồi ngồi đó rất lâu, ngồi trong xe và nhìn vào phía trong đó. Lấy hết can đảm, cô bước xuống xe rồi đi vào trong, gọi một món ăn quen thuộc, nhìn xung quanh thêm lần nữa. Dù đây là lần thứ n cô đỗ xe trước nhà hàng, cô bước vào ngồi ở đây và ngắm khung cảnh ở đây... Nhưng lần nào, cô cũng nhìn thật kĩ, để khắc sâu nó vào trí nhớ mình...
Từ phía trong, anh trong bộ đồ nhà bếp bưng theo một dĩa mì Ý bước ra. Hai đôi mắt chạm nhau, anh cười, cô cũng cười nhưng nụ cười của cô là hạnh phúc, còn anh là xã giao.
"Hôm nay em tan làm sớm hơn mọi ngày đó."
"Em đói nên đến sớm mà."
"Đây... thử xem, anh có cho thêm một vài gia vị mới, em xem có ngon không?" Anh hào hứng ngồi đối diện cô, đẩy dĩa mì sang cho cô rồi cẩn thận xem xét biểu hiện của cô.
"Đăng Khôi... Ngày mai anh rảnh không?"
"Rảnh... mai nhà hàng anh nghỉ, mà chi vậy?"
Cô suy nghĩ đôi lát rồi nhìn anh: "Đến nhà tụi em đi, Thiên Nghi về được mấy hôm rồi."
Nghe đến Thiên Nghi, người tên Đăng Khôi thay đổi liền biểu hiện, anh thở dài nhưng ngay sau đó liền dùng nụ cười xua đi u ám đang có: "Vậy mai anh ghé qua... dù sao lâu rồi chưa nấu món gì cho các em ăn."
Thấy anh đã tự nhiên hơn, Lam Linh cũng không nói gì được nên cầm nĩa và thưởng thức món mì của anh làm. Ngày nào, cô cũng dùng mà lần nào món ăn này cũng ngon, ngon đến tận trái tim, làm hạnh phúc đến nước mắt trực trào...
Sáu năm trước Thiên Nghi đi Mĩ, Lam Linh đã không còn gặp Thiên Nghi thường xuyên. Thỉnh thoảng có chuyến công tác, cô cũng không có cơ hội gặp Thiên Nghi. Chỉ có thể nói chuyện vài câu trong lúc Tiểu Quỳnh chat trực tuyến với Thiên Nghi qua mạng. Lần này Thiên Nghi quyết định quay về, Lam Linh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều, ít ra chịu đối mặt thì cũng chứng tỏ rằng nỗi đau đã vơi đi đôi phần.
Nhưng Lam Linh cảm thấy mình sai rất nặng nề, từ giây phút đầu tiên gặp Thiên Nghi, Lam Linh mới biết suy nghĩ của mình thật quá đơn giản. Thiên Nghi người thật đứng trước mặt Lam Linh đây đâu còn là cô gái vui vẻ hoạt bát ngày xưa.
Gặp Lam Linh, Thiên Nghi mỉm cười gọi: "Linh..."
Tiếng gọi đó làm bao nhiêu tình cảm trong Lam Linh đều bật ra, cô nhìn gương mặt hao gầy xanh xao của Thiên Nghi, cả mái tóc ngắn xa lạ ấy, lòng Lam Linh như kim đâm. Cô chạy nhào đến ôm lấy Thiên Nghi.
"Nghi... Nghi à..."
Thiên Nghi dường như rất bất ngờ trước hành động ấy, cô ngây người ra rồi rất nhanh cũng ôm lấy Lam Linh: "Sao lại khóc? Gặp Nghi không vui à?"
Lam Linh buông Thiên Nghi ra, không biết mình muốn nói gì, chỉ ôm mặt mà khóc, mấy người bạn còn lại đều hiểu rất rõ, ai nhìn thấy Thiên Nghi hiện tại cũng như thế, đừng nói là Lam Linh.
Lúc Đăng Khôi đến biệt thự mini màu trắng, Thiên Nghi đã ra ngoài, chỉ còn Lam Linh, Ngọc Diệp và Bùi Nhân Vũ đang bị Tiểu Quỳnh bắt nạt đến đáng thương. Bữa ăn thơm ngon của đầu bếp Đăng Khôi kết thúc khá muộn, mọi người mệt mỏi về phòng, Bùi Nhân Vũ cũng đưa Tiểu Quỳnh về nhà. Chỉ có Đăng Khôi, anh đứng ở cổng đợi một người.
Chiếc taxi dừng lại bên đường, đèn xe chiếu vào mắt anh, Đăng Khôi đứng thẳng người rồi nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn vừa bước xuống xe. Taxi lái rời khỏi đó, mất đi ánh sáng kia, anh mới nhìn rõ cô. Giây phút ấy, tim anh có gì đó bất ổn, nó đập nhanh hơn và cảm giác xót xa trực trào lên chiếm lấy hoàn toàn xúc giác hiện tại. Cô thấy anh đứng đợi mình giữa đêm đông, chỉ biết tự thở dài trong lòng rồi bước đến thu hẹp khoảng cách của hai người.
"Khôi."
"Anh… chờ em."
Cô cùng anh ngồi tại một cái ghế đá đặt cạnh đó, Đăng Khôi liếc nhìn vết sẹo trên cổ tay cô rồi nhìn những vết thương nhỏ gần đó, tất cả, đều để lại sẹo. Giống như trái tim cô, cũng vẫn mãi có một vết sẹo không bao giờ lành. Anh hít thở thật đều để kiềm chế chính bản thân mình, tự nhủ không được ôm cô ngay lúc này.
"Nun cũng gần tốt nghiệp rồi thì phải."
"Ừm… con bé nói sau năm nay sẽ trở về."
"Còn em?"
"Em định ở đây sống… không đi nữa." Trốn cũng trốn đủ rồi. Bao năm nay cô đi khắp nơi để theo yêu cầu công việc, nhưng đó chỉ là bản chất của sự chạy trốn, chỉ có cô mới tự biết rằng, dù trốn đến chân trời góc bể thì trái tim cô chỉ ở nơi này thôi. Nó ngừng đập cũng tại nơi này thôi. Những nơi phồn hoa kia… không có kí ức về anh ấy.
"Thiên Nghi…" Giọng Đăng Khôi hạ xuống hẳn, anh nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô nhìn về phía trước, khoảng tối bao trùm bóng đêm bao la: "Em… định như thế hoài sao?"
Ý anh là em định sẽ sống trong tăm tối để chờ cậu ta, có phải em sẽ cứ như vậy mà mặc cho bản thân đau đớn đến mức không còn nước mắt để rơi và không còn trái tim để thở hay không?
"Rất tốt."
"Thiên…" Anh chưa kịp nói, Thiên Nghi liền quay sang cắt ngang: "Trời tối rồi, anh về sớm đi, hôm nào em sẽ ghé qua nhà hàng ăn món ăn anh làm."
Đăng Khôi bất lực đứng dậy, gật đầu rồi trông theo bóng lưng cô bước vào trong nhà. Ai dám nói thời gian là vũ khí để thay đổi tất cả, điều ấy, không bao giờ đúng với cô – Tầng Thiên Nghi. Dù có thêm vạn năm nữa mà trái tim cô vẫn còn thì cô cũng sẽ không chịu quên người con trai kia.
Anh nhấc những bước chân nặng nề rời khỏi đó. Cuộc sống như một trò trốn chạy, đuổi bắt, có một người đuổi theo anh, anh lại đuổi theo một người, người đó lại đuổi theo một người khác… Trò luân chuyển ấy mãi không thể chấm dứt.
Lam Linh đứng gần đó cũng quay đầu đi vào nhà, bước chân nặng nề không kém.
Vài tháng sau là thời gian bận rộn của công ty, Lam Linh mất đi một người mẫu chuyên nghiệp như Hồng Ngân quả là một tổn thất khá lớn, nên cô đang cố gắng tìm người thay thế vị trí của Hồng Ngân. Thiên Nghi về nước cũng được một thời gian mà hai người chưa hề có cơ hội nói chuyện riêng cùng nhau. Cho đến ngày sinh nhật của Lam Linh, mọi người tổ chức sinh nhật cho cô tại ngôi nhà chung của họ. Bố mẹ đã mất từ rất lâu, với Lam Linh, những người bạn này đã dần trở thành người thân.
Mọi người ở phòng khách trò chuyện, Lam Linh nhìn quanh không thấy Thiên Nghi đâu, cô bước lên lầu định về phòng của Thiên Nghi để tìm cô ấy, nhưng không ngờ lại thấy Thiên Nghi đang đứng một mình bên ban công. Bóng dáng ấy sao mà cô độc lẻ loi. Lam Linh bước đến, đặt tay lên vai của Thiên Nghi: "Nghi…"
Thiên Nghi quay sang mỉm cười cùng Lam Linh: "Sao không nói chuyện với mọi người mà lên đây?"
"Không thấy Nghi đâu nên đi tìm…" Thấy Thiên Nghi xoay người nhìn lên bầu trời đêm, Lam Linh cũng nhìn theo, mấy ánh sao sáng lấp lánh giữa màn đêm, quả thật rất đẹp: "Thời gian trôi nhanh thật… Mới đây chúng ta đã hai mươi sáu tuổi rồi…"
"Ừm… Rất nhanh." Bỗng Thiên Nghi nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Đăng Khôi vừa rồi, cô nói: "Trong những người bạn, Nghi thật sự rất muốn nhận thiệp cưới của Linh."
Đương nhiên Lam Linh hiểu ý của Thiên Nghi là gì, cô bất lực cười trừ rồi nhìn về một phương vô định mà im lặng, lát sau mới có thể lên tiếng.
"Nghi có trách tôi không?"
"Sao phải trách?"
"Trước kia tôi rất vô lí, luôn nghĩ vì Nghi mà tình cảm của mình bị tổn thương, tôi luôn cho rằng mình là người bị Nghi dành lấy tất cả, có đôi lúc, tôi còn hận Nghi." Thiên Nghi không nói gì mà chỉ đứng đó lắng nghe. Nói ra tâm sự lòng mình, Lam Linh bật cười: "Giờ nghĩ lại, đến tôi còn ghét bản thân mình nữa là. Tại sao chứ? Tại sao tôi lại hận Nghi? Ngay cả tôi cũng không biết."
"Trong tình cảm không ai có thể lí giải."
Đúng vậy, tình cảm là loại cảm xúc khó lí giải nhất, làm sao để định nghĩa, để hình dung. Không có thứ nào để định hình cái gọi là tình yêu, vì tất cả nó đều xuất phát từ cảm xúc của trái tim, điều khiển cả lí trí.
Nghĩ đến điều mình sắp nói đây, Lam Linh khó mà mở miệng, nhưng hôm nay cô đã quyết định phải nói, nói ra hết mối thắt thắt chặt lòng mình trong những năm qua, làm cô day dứt không thôi.
"Nghi à…"
"Sao vậy?"
"Có chuyện này tôi muốn nói với Nghi…"
Nhìn gương mặt chân thành của Lam Linh, Thiên Nghi hơi cúi đầu, sau đó mới ngẩng đầu rồi lấy tay mình nắm lấy tay của Lam Linh: "Có những chuyện mãi mãi không nói ra là điều tốt nhất."
"Không… Cũng có những chuyện không nói không được, chỉ làm bản thân mình đau khổ thêm thôi." Không để Thiên Nghi phản ứng, Lam Linh đã nói thẳng: "Lần thi tuyển du…"
"Linh!" Thiên Nghi vội cắt ngang, cô vươn tay ôm lấy Lam Linh, nói khẽ: "Nghi hiểu… Mọi chuyện Nghi đều hiểu, đừng nói nữa được không?"
"Thiên Nghi?"
Lam Linh thẩn thờ, Thiên Nghi nói cô ấy hiểu, hiểu hết tất cả sao? Từ bao giờ? Lam Linh muốn hỏi nhưng lại chọn cách im lặng. Bàn tay không biết có nên đặt lên vai Thiên Nghi hay không, cô sống trong hối hận, tự mình giam cầm mình trong tội lỗi. Vì một chút lợi ích mà lại một lần hãm hại bạn bè, nhiều lúc cô còn khinh bỉ bản thân.
"Tất cả đều là do Nghi lựa chọn."
"Nghi à…" Cô không biết nói gì, bỗng dưng nước mắt chất chứa trong những năm qua trực trào, rơi xuống rất nhanh, nước mắt rơi được cũng như gánh nặng ấy, cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi, cô khóc thành tiếng, hai tay ôm trầm Thiên Nghi: "Xin lỗi… xin lỗi Nghi!"
"Là do Nghi lựa chọn, Nghi chưa bao giờ hối hận, thậm chí đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời Nghi. Nếu lúc ấy Nghi đi, Nghi sẽ hối hận cả đời."
Phải, quyết định năm ấy là do Thiên Nghi lựa chọn, cô lựa chọn từ bỏ chuyến du học để ở bên cạnh người cô yêu. Nhiều năm sau nghĩ lại, chưa khi nào Thiên Nghi hối hận cả. Cô rất mãn nguyện về những năm tháng mà cô đã không đánh mất.
"Nghi…"
Bấy giờ Lam Linh mới hiểu, mình sai ở đâu.
Tình yêu, tình bạn…
Không phải ông trời đã đối xử bất công với cô mà vì trước nay cô chỉ đòi hỏi mà chưa khi nào nhìn nhận ra rằng mình đã có rất nhiều. Cô có một người bạn chân thành, có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Quả thật cuộc đời đã cho cô quá nhiều…
Bao nhiêu nỗi lòng đều giải tỏa, cuộc sống của Lam Linh như vừa mới được tái sinh. Cô vui vẻ hẳn lên, nói cười cùng mọi người, không còn nhốt mình trong cái vỏ bọc trầm lặng nữa.
Hai năm sau, mọi người phải cùng nhau trải qua một nỗi đau khó ai có thể chấp nhận. Lam Linh lại có cách nhìn cuộc sống này một cách khác, cô đã niếm trải hàng loạt cảm xúc của cuộc đời, buồn, vui, hờn, giận, yêu, ghét… Tuổi thanh xuân trôi qua nhanh chóng, khi quay đầu nhìn lại, thì ra họ đã đi được một chặng đường dài như thế.
Có một thời gian Đăng Khôi mất tích, cô không thấy anh đến nhà hàng làm, Lam Linh mỗi khi tan làm đều ghé qua, không thấy anh, cô lo lắng vô cùng. Đến nhà tìm Đăng Khôi, hàng xóm nói mấy ngày nay Đăng Khôi cũng không về nhà. Cô lo anh xảy ra chuyện, sợ anh nghĩ không thong, tất cả những nơi anh có thể đến, cô đều tìm, nhưng anh vẫn bặt vô âm tính.
Cuối cùng Lam Linh cũng nghĩ ra được một nơi. Một mình cô lái xe về ngôi trường tiểu học cũ, nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, là nhà cũ của gia đình Đăng Khôi. Thật là Đăng Khôi đang ở đây, lúc Lam Linh đến, anh đang ngồi bên bờ hồ câu cá, thấy cô, anh mỉm cười, giơ tay ngoắc cô.
"Cuối cùng em đến rồi…"
Ngồi xuống bên cạnh anh, Lam Linh mới an tâm phần nào, cô ấy tay gạt mấy giọt nước mắt sắp rơi, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không tài nào ngăn được. Cô lo lắng anh xảy ra chuyện, vậy mà anh lại thảnh thơi ngồi câu cá. Đăng Khôi thấy cô khóc, anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, lúc này Lam Linh mới giận dỗi mắng anh: "Anh biết em lo cho anh lắm không hả? Anh giỏi lắm, còn dám chơi trò mất tích suốt mấy tháng nay, anh… anh…"
"Anh biết em sẽ đến đây tìm anh."
"Sao anh biết em sẽ đến?"
"Cảm giác."
Anh có cảm giác cô sẽ đến, quả thật không sai, cô là người hiểu anh hơn cả bản thân anh. Nhìn khung cảnh xung quanh, cũng không thay đổi hơn lúc nhỏ bao nhiêu, Lam Linh cúi đầu nhìn cần câu, Đăng Khôi nói trước.
"Mấy tháng nay anh suy nghĩ rất nhiều, chuyện tình cảm của chúng ta đã kéo dài lâu như vậy rồi, lúc mới đến đây, anh còn dường như thấy được lúc chúng ta còn nhỏ, anh, em và Thiên Nghi hay đến bờ hồ này câu cá."
Nhắc đến Thiên Nghi, sống mũi Lam Linh cảm thấy cay cay, cô tự hứa rằng mình sẽ không khóc, thế nên Lam Linh cố mỉm cười mà nhắc về quá khứ: "Có lần em ngã xuống hồ, anh quên mất mình cũng không biết bơi mà lại dám nhảy xuống, cũng may Thiên Nghi chạy vào nhà gọi người lớn, nếu không có lẽ anh với em không thể ngồi ở đây đâu." Cô nói đến những kí ức ngọt ngào đó làm Đăng Khôi bật cười: "Nếu chúng ta nhỏ hoài thì hay biết mấy."
"Đăng Khôi…"
"Lam Linh, anh tin trên thế gian này không ai hiểu anh hơn em, anh yêu Thiên Nghi, đó là sự thật."
"Em biết."
"Nhưng tình cảm đó đã là quá khứ cả rồi, với anh, đoạn tình cảm với Thiên Nghi, anh sẽ không bao giờ quên được, anh hiểu rõ, trái tim của Thiên Nghi là thứ anh không thể với tới được. Lúc trước anh trách Hoàng Khang, nhưng giờ thì không, anh thậm chí còn phải cảm ơn cậu ấy đã giúp Thiên Nghi tìm thấy những tháng ngày hạnh phúc mà anh không bao giờ có khả năng làm được."
Gió thổi mạnh, Lam Linh cảm giác mình rất lạnh, cô nghiêng đầu tựa vào vai của Đăng Khôi rồi nhìn ra xa, những chiếc lá rơi xuống, mùa thu bắt đầu rồi…
"Thiên Nghi… Hẳn đang rất hạnh phúc…"
Công ty Lam Linh vừa mở chi nhánh tại Úc, cô được đề cử vào vị trí Trưởng phòng maketing ở chi nhánh đó. Cô cũng không biết mình có nên đi hay ở lại. Tương lai đều ở phía trước, nhưng Lam Linh lại lần nữa vương vấn nơi này, chỉ vì một lí do đơn giản, nơi đây còn một người. Một người mà cô không thể buông tay.
Biết được tin Lam Linh đi, Đăng Khôi cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, từ lúc Thiên Nghi ra đi, Đăng Khôi càng trầm lặng hơn. Lam Linh biết rằng trong trái tim Đăng Khôi, Thiên Nghi mãi mãi có một vị trí xác định, giống như trong tim của cô, Đăng Khôi cũng đã trở thành điều tất yếu.
Ngày cô ra sân bay, bạn bè đến tiễn, trong đó có cả Đăng Khôi. Khi cô kéo hành lí bước đi, vẫn mong anh gọi cô một tiếng, giữ cô lại, cô rất hy vọng, bởi thế từng bước chân của cô đều rất chậm, thật chậm. Nhưng cuối cùng vẫn như mười năm trước, Đăng Khôi im lặng để cô đi, để cô xa anh mà đến bước sang con đường mới.
Xưa nay chính cô là kẻ chạy theo cố gắng níu lấy bàn tay của anh, còn anh cứ hướng về phía trước, dù biết rằng có cô phía sau, anh cũng không quay đầu lại. Cô không biết mình ra đi lần này là trốn tránh hay để lãng quên. Quên anh, điều đó quá khó khăn. Đã chấp nhận đứng phía sau anh lâu như thế rồi, chỉ còn mấy mươi năm cuộc đời nữa thôi, Lam Linh cảm thấy mình cũng hãy như trước kia, đứng cạnh anh.
Cô ngừng bước không đi về phía trước nữa, cô thừa biết nếu mình bước tiếp thì sự thật chính cô đã cố tình bước sang con đường vắng bóng anh. Cuộc sống mà thiếu bóng dáng của anh, Lam Linh chỉ cảm giác là ngày tháng trôi qua một cách vô nghĩa, mất đi hoàn toàn hương vị.
Lúc quyết định quay đầu thì Lam Linh lại không thể bước về phía anh được nữa. Bởi vì… Anh đã quá gần cô. Đăng Khôi đứng phía sau nhìn Lam Linh, hai người cách không quá hai bước. Cô không hề biết Đăng Khôi lại đi theo phía sau mình, dõi theo mình. Có lẽ là cả cuộc đời cô chỉ dõi theo bóng anh nên không ngờ có một ngày anh cũng nhìn về phía mình.
"Lam Linh… Ở lại được không?"
Niềm hạnh phúc to lớn nhanh chóng lan ra khắp mạch máu của Lam Linh. Cô nắm chặt hộ chiếu trong tay, mắt không rời khỏi anh, và rồi, rất tự nhiên, Lam Linh gật đầu. Cô đã từng nói, chỉ cần anh lên tiếng, cô sẽ ở lại, trước kia anh chọn cách im lặng để cô đi, giờ anh đã giữ cô lại, đương nhiên cô đồng ý.
Đăng Khôi cong môi cười, anh là người chủ động tiến về phía trước. Thời gian qua, chính cô là người luôn bước về phía anh, hôm nay và về sau, vị trí của họ sẽ đổi lại, anh hy vọng mình sẽ là người chủ động đi về phía cô. Lam Linh buông tất cả mọi thứ trong tay ra mà ôm lấy cổ Đăng Khôi, áp mặt vào lồng ngực của anh, cô gọi tên anh trong nước mắt: "Đăng Khôi..."
Hai tay Đăng Khôi ôm lấy bả vai không ngừng run rẩy của Lam Linh, anh cảm thấy mình trước nay quá cố chấp, quá ích kỉ. Cô gái trong lòng anh đã dành cho anh cả tuổi xuân, cho anh cả một tình yêu to lớn như thế mà anh không hề biết. Đã một lần nhìn cô rời đi, anh chỉ thấy xót xa. Nhưng lần này, nhìn cô cố đi thật chậm để rời xa anh, lòng Đăng Khôi quả thật tồn tại một nỗi đau. Anh giờ đã tin lời Thiên Nghi...
Từ bao giờ anh yêu người con gái này rồi.
Trên đường đưa Lam Linh về nhà, Đăng Khôi vẫn tập trung lái xe. Lam Linh thì vui vẻ hẳn ra, cô cứ cười tủm tỉm mà nhìn ra cửa xe. Bỗng Đăng Khôi lên tiếng phá tan bầu không khí: "Anh định tự mình mở một nhà hàng."
"Ý kiến rất hay, em thấy anh nên làm vậy từ rất lâu rồi."
"Bây giờ bắt đầu không biết có muộn quá không?"
Cô quay sang nhìn Đăng Khôi, anh không nhìn cô, mà dõi mắt nhìn về phía trước, Lam Linh mới nhẹ giọng đáp: "Không muộn."
Lúc này Đăng Khôi nghiêng mặt nhìn Lam Linh, anh đưa một tay chạm vào tóc của Lam Linh, môi hơi mỉm cười: "Ý anh nói là chúng ta…"
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, xe dừng bánh. Hai người họ im lặng nhìn nhau rồi cùng mỉm cười. Đến khi đèn chuyển xanh, họ đã đan chặt bàn tay vào nhau mà đi trên con đường mới.
Hơn mười sáu năm tình đơn phương của Lam Linh, những tình cảm ngỡ rằng không thể vứt bỏ của Đăng Khôi. Cũng trong buổi chiều ấy đã lùi lại phía sau, bắt đầu cho một trang vở mới…
"Ngân nghỉ sao?"
"Ngân cũng không muốn, tại anh ấy cứ làm mặt lên mặt xuống đòi kìa..." Hồng Ngân, cô người mẫu chuyên nghiệp đang đưa đơn xin thôi việc. Nhưng thái độ không lấy làm tự nguyện.
Lam Linh mỉm cười nhìn xuống bụng Hồng Ngân: "Tuấn Nguyên lo là đúng rồi..."
Hồng Ngân đỏ mặt thẹn thùng, dù giận anh nhưng Hồng Ngân lại hiểu cho những gì ông chồng Tuấn Nguyên lo lắng. Cô lấy tay xoa xoa bụng mình rồi cười híp mắt với Lam Linh: "Đợi Ngân hoàn thành trách nhiệm với ông xã, Ngân sẽ quay về làm tiếp, Linh đừng lo, Ngân sẽ dưỡng eo và dáng mình, không để mất đi vẻ đẹp trời phú này vì ai kia đâu."
Lần này ông chồng Tuấn Nguyên vừa bước vào cửa đã nghe thấy những lời đanh thép của vợ, anh nhíu mày đến ngồi cạnh Hồng Ngân: "Em ở nhà đi, tối ngày mặc mấy bộ đồ thiếu vải đó, anh không thích."
"Này này... trang phục của công ty em được các nhà thiết kế lớn tạo ra đó... anh đừng nói này nói kia chứ." Lam Linh bất bình lên tiếng.
Hồng Ngân đánh mạnh vào vai chồng: "Anh mà nói nữa em không sinh đâu."
"Ok... anh im là được chứ gì... Ngoan đi, đừng tức giận, ảnh hưởng đến con lắm... " Anh cười cười cúi đầu xoa xoa bụng vợ mình.
Cô giám đốc độc thân kia nhìn mà ngưỡng mộ, nếu như, người ấy cũng đối xử với cô như thế, cô sẽ hạnh phúc biết nhường nào. Đáng tiếc, chỉ mình cô đơn phương.
Sau khi tan làm, Lam Linh lái xe đến đỗ xéo một nhà hàng rồi ngồi đó rất lâu, ngồi trong xe và nhìn vào phía trong đó. Lấy hết can đảm, cô bước xuống xe rồi đi vào trong, gọi một món ăn quen thuộc, nhìn xung quanh thêm lần nữa. Dù đây là lần thứ n cô đỗ xe trước nhà hàng, cô bước vào ngồi ở đây và ngắm khung cảnh ở đây... Nhưng lần nào, cô cũng nhìn thật kĩ, để khắc sâu nó vào trí nhớ mình...
Từ phía trong, anh trong bộ đồ nhà bếp bưng theo một dĩa mì Ý bước ra. Hai đôi mắt chạm nhau, anh cười, cô cũng cười nhưng nụ cười của cô là hạnh phúc, còn anh là xã giao.
"Hôm nay em tan làm sớm hơn mọi ngày đó."
"Em đói nên đến sớm mà."
"Đây... thử xem, anh có cho thêm một vài gia vị mới, em xem có ngon không?" Anh hào hứng ngồi đối diện cô, đẩy dĩa mì sang cho cô rồi cẩn thận xem xét biểu hiện của cô.
"Đăng Khôi... Ngày mai anh rảnh không?"
"Rảnh... mai nhà hàng anh nghỉ, mà chi vậy?"
Cô suy nghĩ đôi lát rồi nhìn anh: "Đến nhà tụi em đi, Thiên Nghi về được mấy hôm rồi."
Nghe đến Thiên Nghi, người tên Đăng Khôi thay đổi liền biểu hiện, anh thở dài nhưng ngay sau đó liền dùng nụ cười xua đi u ám đang có: "Vậy mai anh ghé qua... dù sao lâu rồi chưa nấu món gì cho các em ăn."
Thấy anh đã tự nhiên hơn, Lam Linh cũng không nói gì được nên cầm nĩa và thưởng thức món mì của anh làm. Ngày nào, cô cũng dùng mà lần nào món ăn này cũng ngon, ngon đến tận trái tim, làm hạnh phúc đến nước mắt trực trào...
Sáu năm trước Thiên Nghi đi Mĩ, Lam Linh đã không còn gặp Thiên Nghi thường xuyên. Thỉnh thoảng có chuyến công tác, cô cũng không có cơ hội gặp Thiên Nghi. Chỉ có thể nói chuyện vài câu trong lúc Tiểu Quỳnh chat trực tuyến với Thiên Nghi qua mạng. Lần này Thiên Nghi quyết định quay về, Lam Linh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều, ít ra chịu đối mặt thì cũng chứng tỏ rằng nỗi đau đã vơi đi đôi phần.
Nhưng Lam Linh cảm thấy mình sai rất nặng nề, từ giây phút đầu tiên gặp Thiên Nghi, Lam Linh mới biết suy nghĩ của mình thật quá đơn giản. Thiên Nghi người thật đứng trước mặt Lam Linh đây đâu còn là cô gái vui vẻ hoạt bát ngày xưa.
Gặp Lam Linh, Thiên Nghi mỉm cười gọi: "Linh..."
Tiếng gọi đó làm bao nhiêu tình cảm trong Lam Linh đều bật ra, cô nhìn gương mặt hao gầy xanh xao của Thiên Nghi, cả mái tóc ngắn xa lạ ấy, lòng Lam Linh như kim đâm. Cô chạy nhào đến ôm lấy Thiên Nghi.
"Nghi... Nghi à..."
Thiên Nghi dường như rất bất ngờ trước hành động ấy, cô ngây người ra rồi rất nhanh cũng ôm lấy Lam Linh: "Sao lại khóc? Gặp Nghi không vui à?"
Lam Linh buông Thiên Nghi ra, không biết mình muốn nói gì, chỉ ôm mặt mà khóc, mấy người bạn còn lại đều hiểu rất rõ, ai nhìn thấy Thiên Nghi hiện tại cũng như thế, đừng nói là Lam Linh.
Lúc Đăng Khôi đến biệt thự mini màu trắng, Thiên Nghi đã ra ngoài, chỉ còn Lam Linh, Ngọc Diệp và Bùi Nhân Vũ đang bị Tiểu Quỳnh bắt nạt đến đáng thương. Bữa ăn thơm ngon của đầu bếp Đăng Khôi kết thúc khá muộn, mọi người mệt mỏi về phòng, Bùi Nhân Vũ cũng đưa Tiểu Quỳnh về nhà. Chỉ có Đăng Khôi, anh đứng ở cổng đợi một người.
Chiếc taxi dừng lại bên đường, đèn xe chiếu vào mắt anh, Đăng Khôi đứng thẳng người rồi nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn vừa bước xuống xe. Taxi lái rời khỏi đó, mất đi ánh sáng kia, anh mới nhìn rõ cô. Giây phút ấy, tim anh có gì đó bất ổn, nó đập nhanh hơn và cảm giác xót xa trực trào lên chiếm lấy hoàn toàn xúc giác hiện tại. Cô thấy anh đứng đợi mình giữa đêm đông, chỉ biết tự thở dài trong lòng rồi bước đến thu hẹp khoảng cách của hai người.
"Khôi."
"Anh… chờ em."
Cô cùng anh ngồi tại một cái ghế đá đặt cạnh đó, Đăng Khôi liếc nhìn vết sẹo trên cổ tay cô rồi nhìn những vết thương nhỏ gần đó, tất cả, đều để lại sẹo. Giống như trái tim cô, cũng vẫn mãi có một vết sẹo không bao giờ lành. Anh hít thở thật đều để kiềm chế chính bản thân mình, tự nhủ không được ôm cô ngay lúc này.
"Nun cũng gần tốt nghiệp rồi thì phải."
"Ừm… con bé nói sau năm nay sẽ trở về."
"Còn em?"
"Em định ở đây sống… không đi nữa." Trốn cũng trốn đủ rồi. Bao năm nay cô đi khắp nơi để theo yêu cầu công việc, nhưng đó chỉ là bản chất của sự chạy trốn, chỉ có cô mới tự biết rằng, dù trốn đến chân trời góc bể thì trái tim cô chỉ ở nơi này thôi. Nó ngừng đập cũng tại nơi này thôi. Những nơi phồn hoa kia… không có kí ức về anh ấy.
"Thiên Nghi…" Giọng Đăng Khôi hạ xuống hẳn, anh nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô nhìn về phía trước, khoảng tối bao trùm bóng đêm bao la: "Em… định như thế hoài sao?"
Ý anh là em định sẽ sống trong tăm tối để chờ cậu ta, có phải em sẽ cứ như vậy mà mặc cho bản thân đau đớn đến mức không còn nước mắt để rơi và không còn trái tim để thở hay không?
"Rất tốt."
"Thiên…" Anh chưa kịp nói, Thiên Nghi liền quay sang cắt ngang: "Trời tối rồi, anh về sớm đi, hôm nào em sẽ ghé qua nhà hàng ăn món ăn anh làm."
Đăng Khôi bất lực đứng dậy, gật đầu rồi trông theo bóng lưng cô bước vào trong nhà. Ai dám nói thời gian là vũ khí để thay đổi tất cả, điều ấy, không bao giờ đúng với cô – Tầng Thiên Nghi. Dù có thêm vạn năm nữa mà trái tim cô vẫn còn thì cô cũng sẽ không chịu quên người con trai kia.
Anh nhấc những bước chân nặng nề rời khỏi đó. Cuộc sống như một trò trốn chạy, đuổi bắt, có một người đuổi theo anh, anh lại đuổi theo một người, người đó lại đuổi theo một người khác… Trò luân chuyển ấy mãi không thể chấm dứt.
Lam Linh đứng gần đó cũng quay đầu đi vào nhà, bước chân nặng nề không kém.
Vài tháng sau là thời gian bận rộn của công ty, Lam Linh mất đi một người mẫu chuyên nghiệp như Hồng Ngân quả là một tổn thất khá lớn, nên cô đang cố gắng tìm người thay thế vị trí của Hồng Ngân. Thiên Nghi về nước cũng được một thời gian mà hai người chưa hề có cơ hội nói chuyện riêng cùng nhau. Cho đến ngày sinh nhật của Lam Linh, mọi người tổ chức sinh nhật cho cô tại ngôi nhà chung của họ. Bố mẹ đã mất từ rất lâu, với Lam Linh, những người bạn này đã dần trở thành người thân.
Mọi người ở phòng khách trò chuyện, Lam Linh nhìn quanh không thấy Thiên Nghi đâu, cô bước lên lầu định về phòng của Thiên Nghi để tìm cô ấy, nhưng không ngờ lại thấy Thiên Nghi đang đứng một mình bên ban công. Bóng dáng ấy sao mà cô độc lẻ loi. Lam Linh bước đến, đặt tay lên vai của Thiên Nghi: "Nghi…"
Thiên Nghi quay sang mỉm cười cùng Lam Linh: "Sao không nói chuyện với mọi người mà lên đây?"
"Không thấy Nghi đâu nên đi tìm…" Thấy Thiên Nghi xoay người nhìn lên bầu trời đêm, Lam Linh cũng nhìn theo, mấy ánh sao sáng lấp lánh giữa màn đêm, quả thật rất đẹp: "Thời gian trôi nhanh thật… Mới đây chúng ta đã hai mươi sáu tuổi rồi…"
"Ừm… Rất nhanh." Bỗng Thiên Nghi nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Đăng Khôi vừa rồi, cô nói: "Trong những người bạn, Nghi thật sự rất muốn nhận thiệp cưới của Linh."
Đương nhiên Lam Linh hiểu ý của Thiên Nghi là gì, cô bất lực cười trừ rồi nhìn về một phương vô định mà im lặng, lát sau mới có thể lên tiếng.
"Nghi có trách tôi không?"
"Sao phải trách?"
"Trước kia tôi rất vô lí, luôn nghĩ vì Nghi mà tình cảm của mình bị tổn thương, tôi luôn cho rằng mình là người bị Nghi dành lấy tất cả, có đôi lúc, tôi còn hận Nghi." Thiên Nghi không nói gì mà chỉ đứng đó lắng nghe. Nói ra tâm sự lòng mình, Lam Linh bật cười: "Giờ nghĩ lại, đến tôi còn ghét bản thân mình nữa là. Tại sao chứ? Tại sao tôi lại hận Nghi? Ngay cả tôi cũng không biết."
"Trong tình cảm không ai có thể lí giải."
Đúng vậy, tình cảm là loại cảm xúc khó lí giải nhất, làm sao để định nghĩa, để hình dung. Không có thứ nào để định hình cái gọi là tình yêu, vì tất cả nó đều xuất phát từ cảm xúc của trái tim, điều khiển cả lí trí.
Nghĩ đến điều mình sắp nói đây, Lam Linh khó mà mở miệng, nhưng hôm nay cô đã quyết định phải nói, nói ra hết mối thắt thắt chặt lòng mình trong những năm qua, làm cô day dứt không thôi.
"Nghi à…"
"Sao vậy?"
"Có chuyện này tôi muốn nói với Nghi…"
Nhìn gương mặt chân thành của Lam Linh, Thiên Nghi hơi cúi đầu, sau đó mới ngẩng đầu rồi lấy tay mình nắm lấy tay của Lam Linh: "Có những chuyện mãi mãi không nói ra là điều tốt nhất."
"Không… Cũng có những chuyện không nói không được, chỉ làm bản thân mình đau khổ thêm thôi." Không để Thiên Nghi phản ứng, Lam Linh đã nói thẳng: "Lần thi tuyển du…"
"Linh!" Thiên Nghi vội cắt ngang, cô vươn tay ôm lấy Lam Linh, nói khẽ: "Nghi hiểu… Mọi chuyện Nghi đều hiểu, đừng nói nữa được không?"
"Thiên Nghi?"
Lam Linh thẩn thờ, Thiên Nghi nói cô ấy hiểu, hiểu hết tất cả sao? Từ bao giờ? Lam Linh muốn hỏi nhưng lại chọn cách im lặng. Bàn tay không biết có nên đặt lên vai Thiên Nghi hay không, cô sống trong hối hận, tự mình giam cầm mình trong tội lỗi. Vì một chút lợi ích mà lại một lần hãm hại bạn bè, nhiều lúc cô còn khinh bỉ bản thân.
"Tất cả đều là do Nghi lựa chọn."
"Nghi à…" Cô không biết nói gì, bỗng dưng nước mắt chất chứa trong những năm qua trực trào, rơi xuống rất nhanh, nước mắt rơi được cũng như gánh nặng ấy, cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi, cô khóc thành tiếng, hai tay ôm trầm Thiên Nghi: "Xin lỗi… xin lỗi Nghi!"
"Là do Nghi lựa chọn, Nghi chưa bao giờ hối hận, thậm chí đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời Nghi. Nếu lúc ấy Nghi đi, Nghi sẽ hối hận cả đời."
Phải, quyết định năm ấy là do Thiên Nghi lựa chọn, cô lựa chọn từ bỏ chuyến du học để ở bên cạnh người cô yêu. Nhiều năm sau nghĩ lại, chưa khi nào Thiên Nghi hối hận cả. Cô rất mãn nguyện về những năm tháng mà cô đã không đánh mất.
"Nghi…"
Bấy giờ Lam Linh mới hiểu, mình sai ở đâu.
Tình yêu, tình bạn…
Không phải ông trời đã đối xử bất công với cô mà vì trước nay cô chỉ đòi hỏi mà chưa khi nào nhìn nhận ra rằng mình đã có rất nhiều. Cô có một người bạn chân thành, có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Quả thật cuộc đời đã cho cô quá nhiều…
Bao nhiêu nỗi lòng đều giải tỏa, cuộc sống của Lam Linh như vừa mới được tái sinh. Cô vui vẻ hẳn lên, nói cười cùng mọi người, không còn nhốt mình trong cái vỏ bọc trầm lặng nữa.
Hai năm sau, mọi người phải cùng nhau trải qua một nỗi đau khó ai có thể chấp nhận. Lam Linh lại có cách nhìn cuộc sống này một cách khác, cô đã niếm trải hàng loạt cảm xúc của cuộc đời, buồn, vui, hờn, giận, yêu, ghét… Tuổi thanh xuân trôi qua nhanh chóng, khi quay đầu nhìn lại, thì ra họ đã đi được một chặng đường dài như thế.
Có một thời gian Đăng Khôi mất tích, cô không thấy anh đến nhà hàng làm, Lam Linh mỗi khi tan làm đều ghé qua, không thấy anh, cô lo lắng vô cùng. Đến nhà tìm Đăng Khôi, hàng xóm nói mấy ngày nay Đăng Khôi cũng không về nhà. Cô lo anh xảy ra chuyện, sợ anh nghĩ không thong, tất cả những nơi anh có thể đến, cô đều tìm, nhưng anh vẫn bặt vô âm tính.
Cuối cùng Lam Linh cũng nghĩ ra được một nơi. Một mình cô lái xe về ngôi trường tiểu học cũ, nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, là nhà cũ của gia đình Đăng Khôi. Thật là Đăng Khôi đang ở đây, lúc Lam Linh đến, anh đang ngồi bên bờ hồ câu cá, thấy cô, anh mỉm cười, giơ tay ngoắc cô.
"Cuối cùng em đến rồi…"
Ngồi xuống bên cạnh anh, Lam Linh mới an tâm phần nào, cô ấy tay gạt mấy giọt nước mắt sắp rơi, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không tài nào ngăn được. Cô lo lắng anh xảy ra chuyện, vậy mà anh lại thảnh thơi ngồi câu cá. Đăng Khôi thấy cô khóc, anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, lúc này Lam Linh mới giận dỗi mắng anh: "Anh biết em lo cho anh lắm không hả? Anh giỏi lắm, còn dám chơi trò mất tích suốt mấy tháng nay, anh… anh…"
"Anh biết em sẽ đến đây tìm anh."
"Sao anh biết em sẽ đến?"
"Cảm giác."
Anh có cảm giác cô sẽ đến, quả thật không sai, cô là người hiểu anh hơn cả bản thân anh. Nhìn khung cảnh xung quanh, cũng không thay đổi hơn lúc nhỏ bao nhiêu, Lam Linh cúi đầu nhìn cần câu, Đăng Khôi nói trước.
"Mấy tháng nay anh suy nghĩ rất nhiều, chuyện tình cảm của chúng ta đã kéo dài lâu như vậy rồi, lúc mới đến đây, anh còn dường như thấy được lúc chúng ta còn nhỏ, anh, em và Thiên Nghi hay đến bờ hồ này câu cá."
Nhắc đến Thiên Nghi, sống mũi Lam Linh cảm thấy cay cay, cô tự hứa rằng mình sẽ không khóc, thế nên Lam Linh cố mỉm cười mà nhắc về quá khứ: "Có lần em ngã xuống hồ, anh quên mất mình cũng không biết bơi mà lại dám nhảy xuống, cũng may Thiên Nghi chạy vào nhà gọi người lớn, nếu không có lẽ anh với em không thể ngồi ở đây đâu." Cô nói đến những kí ức ngọt ngào đó làm Đăng Khôi bật cười: "Nếu chúng ta nhỏ hoài thì hay biết mấy."
"Đăng Khôi…"
"Lam Linh, anh tin trên thế gian này không ai hiểu anh hơn em, anh yêu Thiên Nghi, đó là sự thật."
"Em biết."
"Nhưng tình cảm đó đã là quá khứ cả rồi, với anh, đoạn tình cảm với Thiên Nghi, anh sẽ không bao giờ quên được, anh hiểu rõ, trái tim của Thiên Nghi là thứ anh không thể với tới được. Lúc trước anh trách Hoàng Khang, nhưng giờ thì không, anh thậm chí còn phải cảm ơn cậu ấy đã giúp Thiên Nghi tìm thấy những tháng ngày hạnh phúc mà anh không bao giờ có khả năng làm được."
Gió thổi mạnh, Lam Linh cảm giác mình rất lạnh, cô nghiêng đầu tựa vào vai của Đăng Khôi rồi nhìn ra xa, những chiếc lá rơi xuống, mùa thu bắt đầu rồi…
"Thiên Nghi… Hẳn đang rất hạnh phúc…"
Công ty Lam Linh vừa mở chi nhánh tại Úc, cô được đề cử vào vị trí Trưởng phòng maketing ở chi nhánh đó. Cô cũng không biết mình có nên đi hay ở lại. Tương lai đều ở phía trước, nhưng Lam Linh lại lần nữa vương vấn nơi này, chỉ vì một lí do đơn giản, nơi đây còn một người. Một người mà cô không thể buông tay.
Biết được tin Lam Linh đi, Đăng Khôi cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, từ lúc Thiên Nghi ra đi, Đăng Khôi càng trầm lặng hơn. Lam Linh biết rằng trong trái tim Đăng Khôi, Thiên Nghi mãi mãi có một vị trí xác định, giống như trong tim của cô, Đăng Khôi cũng đã trở thành điều tất yếu.
Ngày cô ra sân bay, bạn bè đến tiễn, trong đó có cả Đăng Khôi. Khi cô kéo hành lí bước đi, vẫn mong anh gọi cô một tiếng, giữ cô lại, cô rất hy vọng, bởi thế từng bước chân của cô đều rất chậm, thật chậm. Nhưng cuối cùng vẫn như mười năm trước, Đăng Khôi im lặng để cô đi, để cô xa anh mà đến bước sang con đường mới.
Xưa nay chính cô là kẻ chạy theo cố gắng níu lấy bàn tay của anh, còn anh cứ hướng về phía trước, dù biết rằng có cô phía sau, anh cũng không quay đầu lại. Cô không biết mình ra đi lần này là trốn tránh hay để lãng quên. Quên anh, điều đó quá khó khăn. Đã chấp nhận đứng phía sau anh lâu như thế rồi, chỉ còn mấy mươi năm cuộc đời nữa thôi, Lam Linh cảm thấy mình cũng hãy như trước kia, đứng cạnh anh.
Cô ngừng bước không đi về phía trước nữa, cô thừa biết nếu mình bước tiếp thì sự thật chính cô đã cố tình bước sang con đường vắng bóng anh. Cuộc sống mà thiếu bóng dáng của anh, Lam Linh chỉ cảm giác là ngày tháng trôi qua một cách vô nghĩa, mất đi hoàn toàn hương vị.
Lúc quyết định quay đầu thì Lam Linh lại không thể bước về phía anh được nữa. Bởi vì… Anh đã quá gần cô. Đăng Khôi đứng phía sau nhìn Lam Linh, hai người cách không quá hai bước. Cô không hề biết Đăng Khôi lại đi theo phía sau mình, dõi theo mình. Có lẽ là cả cuộc đời cô chỉ dõi theo bóng anh nên không ngờ có một ngày anh cũng nhìn về phía mình.
"Lam Linh… Ở lại được không?"
Niềm hạnh phúc to lớn nhanh chóng lan ra khắp mạch máu của Lam Linh. Cô nắm chặt hộ chiếu trong tay, mắt không rời khỏi anh, và rồi, rất tự nhiên, Lam Linh gật đầu. Cô đã từng nói, chỉ cần anh lên tiếng, cô sẽ ở lại, trước kia anh chọn cách im lặng để cô đi, giờ anh đã giữ cô lại, đương nhiên cô đồng ý.
Đăng Khôi cong môi cười, anh là người chủ động tiến về phía trước. Thời gian qua, chính cô là người luôn bước về phía anh, hôm nay và về sau, vị trí của họ sẽ đổi lại, anh hy vọng mình sẽ là người chủ động đi về phía cô. Lam Linh buông tất cả mọi thứ trong tay ra mà ôm lấy cổ Đăng Khôi, áp mặt vào lồng ngực của anh, cô gọi tên anh trong nước mắt: "Đăng Khôi..."
Hai tay Đăng Khôi ôm lấy bả vai không ngừng run rẩy của Lam Linh, anh cảm thấy mình trước nay quá cố chấp, quá ích kỉ. Cô gái trong lòng anh đã dành cho anh cả tuổi xuân, cho anh cả một tình yêu to lớn như thế mà anh không hề biết. Đã một lần nhìn cô rời đi, anh chỉ thấy xót xa. Nhưng lần này, nhìn cô cố đi thật chậm để rời xa anh, lòng Đăng Khôi quả thật tồn tại một nỗi đau. Anh giờ đã tin lời Thiên Nghi...
Từ bao giờ anh yêu người con gái này rồi.
Trên đường đưa Lam Linh về nhà, Đăng Khôi vẫn tập trung lái xe. Lam Linh thì vui vẻ hẳn ra, cô cứ cười tủm tỉm mà nhìn ra cửa xe. Bỗng Đăng Khôi lên tiếng phá tan bầu không khí: "Anh định tự mình mở một nhà hàng."
"Ý kiến rất hay, em thấy anh nên làm vậy từ rất lâu rồi."
"Bây giờ bắt đầu không biết có muộn quá không?"
Cô quay sang nhìn Đăng Khôi, anh không nhìn cô, mà dõi mắt nhìn về phía trước, Lam Linh mới nhẹ giọng đáp: "Không muộn."
Lúc này Đăng Khôi nghiêng mặt nhìn Lam Linh, anh đưa một tay chạm vào tóc của Lam Linh, môi hơi mỉm cười: "Ý anh nói là chúng ta…"
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, xe dừng bánh. Hai người họ im lặng nhìn nhau rồi cùng mỉm cười. Đến khi đèn chuyển xanh, họ đã đan chặt bàn tay vào nhau mà đi trên con đường mới.
Hơn mười sáu năm tình đơn phương của Lam Linh, những tình cảm ngỡ rằng không thể vứt bỏ của Đăng Khôi. Cũng trong buổi chiều ấy đã lùi lại phía sau, bắt đầu cho một trang vở mới…
/122
|