Ngự Vân Hoàng thẹn thùng cúi người đỡ Diệp Phong dậy, hắn vừa mở mắt đã nhận ra khuôn mặt nàng - người mà hắn tìm kiếm. Mọi đau đớn bất ngờ tan biến hết, hắn bật dậy vác nàng lên vai ngay lập tức, cứ như vậy mà toan định chạy đi. Vừa chạy vừa mừng rỡ kêu to:
- Ân nhân, ta tìm được thê tử của ngài rồi, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha...
- Này! Thả ta xuống! Là cái tên họ Lý mất nết kia bảo ngươi bắt ta về cho hắn có đúng không?
- Đúng đấy! Ta chỉ theo lệnh của Hoàng thượng mà làm thôi! Ngoan ngoãn theo ta về đi!
Vân Hoàng trợn mắt nhìn hắn phi lễ, vốn không thích đụng chạm nam nhân khác, lần này hắn cư nhiên ôm eo nàng, lại còn ngang ngược nói như thế nữa. Nàng thầm nghĩ: Lý Hoành! Chàng được lắm. Còn cái tên họ Diệp này nữa, đừng trách ta giận cá chém thớt!
Nàng gật gù, rồi dồn lực được nung nấu từ sự giận dỗi vị phu quân mình mà đấm thẳng vào mặt hắn một cái rõ đau.
Bốp!
Bịch!
Từ phía sau, Tử Hoa cũng không vừa mắt hành vi nóng vội của vị bằng hữu. Người nhặt lên một hòn đá rồi búng thẳng vào khuỷu chân hắn, chỉ có điều hắn ngã thì Vân Hoàng tất nhiên cũng ngã theo...
A!
Uỵch!
Chứng kiến màn té ngã có phần mất mặt của hai người phía trước. Nhận ra bản thân mình không lường trước được sự việc. Tử Hoa lẳng lặng quay sang nhìn đồ nhi của mình, rồi nói với giọng hối lỗi: Ta không cố ý...
Tử Đan: ...
Diệp Phong hậm hực đứng dậy phủi bụi, hắn lúc này thật muốn đánh người, sực nhớ đến khuôn mặt đang đau âm ỉ, hắn đưa tay lên không ngừng xoa xoa từng bộ phận, khốn khổ than trách:
- Ôi! Khuôn mặt tuyệt mỹ của ta, sao ai cũng nhắm vào mà đánh hết vậy? Nếu ghen tị với dung nhan của ta thì ta có thể đeo khăn che mặt mà, hà cớ gì lại muốn phá hủy nó chứ...Khốn kiếp! Hết con tiểu yêu tinh Du Ngôn Tử Đan kia rồi lại đến thứ yêu nghiệt Ngự Vân Hoàng, chỉ toàn biết ức hiếp ta thôi...Hoa Hoa, ngươi phải đòi lại công bằng cho ta...
Diệp Phong quay đầu tìm Tử Hoa, do lúc nãy bị hòn đá ấy làm bị thương từ phía sau, hắn liền nghĩ ngay đến Tử Đan chứ không ngờ được rằng chính vị bằng hữu tâm giao của mình ra tay, và cũng không ai giải thích cho hắn rõ, vậy nên hắn cứ đinh ninh chính là nàng. Bực bội muốn Tử Hoa lấy lại công đạo cho hắn, thay hắn dạy dỗ lại đồ đệ, nhưng...người đâu hết rồi!?
Hai sư đồ Du Ngôn cùng Ngự Vân Hoàng đi đâu mất không một dấu vết, nhưng nếu chỉ trong giây phút ngắn ngủi như thế...thì chỉ có thể vào trong biệt phủ mà thôi. Hắn nghĩ thế nên chạy vào trong.
Trong biệt phủ...
Tử Hoa theo chân hai nữ nhân phía trước, lách qua con đường hẹp đầy cỏ dại, đưa tay tháo gỡ tơ nhện vương trên đỉnh đầu, người nhìn ngó xung quanh rồi hiếu kỳ hỏi:
- Đan nhi, làm sao con tới được nơi này?
- Chuyện nói ra khá dài dòng...đồ nhi có cùng Diệp thúc ghé qua một lần rồi, mục đích là để tìm ân nhân của thúc ấy, do không có ai cả nên đành phải trở về...Yên lành được vài ngày thì Vân Hoàng đã dùng thuật điều khiển hình nhân rơm để đưa con tới đây một lần nữa, đến sáng thì người và Diệp thúc đã tới rồi...
Người nghe xong vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, định hỏi tiếp nhưng lại thôi, thực sự người muốn hỏi rất nhiều điều liên quan tới Ngự Vân Gia, nhất là nữ nhân đi cùng Tử Đan, nhưng tất cả đều rất khó để mở lời. Tính ra thì Ngự Vân Hoàng cũng là giản bối, lại chỉ mới gặp người lần đầu, từ nãy đến giờ cả hai vẫn chưa nói với nhau câu nào cả, người sợ hai vị phụ mẫu của nàng không nói với nàng rằng có sự tồn tại của một người quen mười năm biệt tích. Nếu cứ như vậy mà hỏi dồn dập thì thật là lộ liễu quá...
Ba người đi đến căn phòng trông có phần u ám hơn những phòng khác, nằm tách biệt ở một góc. Trong khi những nơi khác trong biệt phủ đều điêu khắc long phụng, thì căn phòng này lại chạm trổ hình con hạc tung cánh, trong tư thế ngoái nhìn phương Nam. Tử Hoa thẫn thờ nhìn từng chi tiết nhỏ, trong lòng chợt rạo rực không thôi, tâm can đầy ấp nỗi niềm. Ngay lúc này người chỉ muốn quỳ sụp xuống, dập đầu tạ ơn hai vị cố nhân, muôn vạn lời nói bây giờ chẳng thốt ra lời nào được nữa...
Đại ca, Đại tẩu...đệ thật sự nợ hai người, nợ hai người rất nhiều... - Tử Hoa run rẩy chạm vào giá kiếm đặt ở góc trái gắn cố định trên vách gỗ, phủ đầy bụi bặm, môi hé mở mà thanh âm chẳng thấy...
- Sư phụ, người làm sao vậy? - Tử Đan lo lắng hỏi. Theo Vân Hoàng nhảy xuống mật thất. Vốn nơi này có cầu thang hẳn hoi, nhưng lần trước Diệp Phong vô tình làm hỏng một lỗ lớn, vậy nên Vân Hoàng quyết định chọn làm lối đi chính. Một phần vì nàng lười phải sửa sang lại, một phần thì thay vì phải làm những thao tác phiền phức để khởi động mật thất, chi bằng nhảy xuống luôn cho tiện.
Tử Hoa thoáng giật mình, miệng lắp bắp:
- Không, không có gì...
Nói rồi người nhanh chân nhảy xuống, việc nhìn thấy một mất thất bí ẩn dường như không khiến người bất ngờ nữa. Nhưng đồ vật trong đó, ba cỗ quan tài yên vị ở một chỗ, ánh nến lấp lóe trong không gian tối tăm, bài vị đặt ngay ngắn trước mỗi đầu quan tài, và trực giác đơn thuần khiến người gần như chết lặng, đứng không vững mà lùi về sau hai bước...
Điều này khiến Tử Đan và Vân Hoàng cảm thấy lo lắng.
- Sư phụ, người làm sao...
- Đan nhi, con có thể ra ngoài đợi ta một lát không? - Tử Hoa cất giọng khàn trầm, lời nói dịu dàng, tựa như lời khẩn cầu tha thiết.
Nàng do dự nhìn người, rồi lại nhìn Vân Hoàng đang lắc đầu nhún vai. Trong thâm tâm có cảm giác bất an, liền nảy sinh nghị hoặc: Từ lúc tới đây sư phụ có biểu hiện rất lạ, ánh mắt nhìn Vân Hoàng cũng đầy tình cảm...còn bây giờ...cô nam quả nữ ở chung một phòng là có ý gì?
Nàng không tránh khỏi hoang mang lo sợ, trong lòng dâng lên sự khó chịu và mâu thuẫn, nàng sợ người thật sự phải lòng Vân Hoàng, sợ người vì thế mà bỏ mặt nàng, chút ghen tuông trần tục này vừa khiến nàng khó chịu vừa khiến nàng cảm thấy xấu hổ...
Sao ta lại phải ăn giấm chứ? Du Ngôn Tử Đan, ngươi bình tĩnh nào, đừng suy bụng ta ra bụng người... - Nàng vỗ ngực tự nhủ.
Vâng lời ân sư, nàng nhảy ra khỏi mật thất, kiên nhẫn ở ngoài chờ đợi...
Lúc này trong mật thất chỉ còn có hai người...
Nàng vừa rời đi, người lập tức quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của Vân Hoàng. Đôi mắt màu lục đỏ lên trông thấy.
- Đại ca, đại tẩu, bấy lâu nay đệ cứ tưởng hai người ngao du thiên hạ, lãng tránh sự đời. Nào ngờ chưa kịp tương phùng, hai người lại bỏ đệ mà đi...
Vừa dứt câu, người lại dập đầu xuống nền cạnh liên tiếp ba lần. Sự đột ngột khiến tâm trạng bùi ngùi bỗng chốc suy sụp, niềm vui gặp lại cố nhân còn chưa khôn xiết, lại phải nhường chỗ cho muôn phần tang thương...
- Đại ca? Đại tẩu? Chẳng lẽ vị đây là...Du Ngôn thúc thúc!? - Vân Hoàng thốt lên vì kinh ngạc.
Tử Hoa nén lại cơn nghẹn đắng nơi cổ họng, nghe tiếng gọi mà lòng chợt nhói đau. Người nhìn nàng, nói bằng thanh âm day dứt:
- Phụ mẫu của con...từ lúc nào?
- Khoảng vài tháng trước...hai người họ...
Xoảng
Giá đỡ nến gần đó vì tác động ngã của Tử Hoa nên rơi xuống đất. Nhanh như cắt, người vội nhào tới chộp lấy bài vị nằm riêng lẻ với đôi phu thê họ Ngự, hơi thở rối loạn và trái tim như bị bóp nghẹt, vết đau hằng đêm liền bị phanh phui và cào xé, người thẫn thờ vuốt ve ba chữ nổi: Mạc Hàn Di ...đôi mắt tưởng chừng như vô hồn ấy bỗng chốc nheo lại, phút chốc ngập tràn trong nước mắt, giọt lệ hiếm hoi cất giấu hơn mười năm ròng rã, giờ đây đọng lại trên bài vị khói hương. Một Du Ngôn Tử Hoa nổi tiếng lãnh khốc vô tình, chẳng màng đến thế sự...nay lại khóc rồi, vì người ta mà khóc...
- Hàn Di...nàng...
Tử Hoa cố kiềm nén nỗi xúc động, run run chạm vào chiếc quan tài cũ, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã, mỗi lúc một nhiều. Lời nói cũng đứt quãng không liền mạch. Người gục xuống bên cạnh người đã khuất, cứ khóc, khóc như một phàm nhân, khóc như một đứa trẻ thực thụ. Bàn tay nâng niu bài vị, tay kia vòng qua như muốn ôm trọn cỗ quan tài vào lòng. Người cố gằn lại những tiếng nấc đau khổ, thì thầm những lời mà chỉ có những người trong cuộc mới thấu hiểu nổi...
- Hàn Di, thứ lỗi cho ta...ta vô dụng nên để mất nàng, một lần rồi mãi mãi, nàng không còn bên ta...Nàng xem, ta trở lại rồi đây, đời này kiếp này ta cũng không bao giờ để mất nàng lần nào nữa...nàng có nghe ta nói không? Hàn Di...
Vân Hoàng thoạt đầu có hơi bất ngờ. Nhưng vì đã phần nào được nghe mẫu thân kể lại sự kiện năm đó, nên cũng im lặng nhìn Tử Hoa. Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ tình cảm mà người dành cho Mạc Hàn Di, mười năm vẫn không hề thay đổi. Lúc này, nàng chỉ biết tặc lưỡi tiếc nuối: Phải chi mối lương duyên này có thể đi đến điểm cuối cùng...thì bây giờ đâu có chuyện một người chết không nhắm mắt, còn một người cứ đêm ngày tự trách mà đau khổ đến thế?
- Ân nhân, ta tìm được thê tử của ngài rồi, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha...
- Này! Thả ta xuống! Là cái tên họ Lý mất nết kia bảo ngươi bắt ta về cho hắn có đúng không?
- Đúng đấy! Ta chỉ theo lệnh của Hoàng thượng mà làm thôi! Ngoan ngoãn theo ta về đi!
Vân Hoàng trợn mắt nhìn hắn phi lễ, vốn không thích đụng chạm nam nhân khác, lần này hắn cư nhiên ôm eo nàng, lại còn ngang ngược nói như thế nữa. Nàng thầm nghĩ: Lý Hoành! Chàng được lắm. Còn cái tên họ Diệp này nữa, đừng trách ta giận cá chém thớt!
Nàng gật gù, rồi dồn lực được nung nấu từ sự giận dỗi vị phu quân mình mà đấm thẳng vào mặt hắn một cái rõ đau.
Bốp!
Bịch!
Từ phía sau, Tử Hoa cũng không vừa mắt hành vi nóng vội của vị bằng hữu. Người nhặt lên một hòn đá rồi búng thẳng vào khuỷu chân hắn, chỉ có điều hắn ngã thì Vân Hoàng tất nhiên cũng ngã theo...
A!
Uỵch!
Chứng kiến màn té ngã có phần mất mặt của hai người phía trước. Nhận ra bản thân mình không lường trước được sự việc. Tử Hoa lẳng lặng quay sang nhìn đồ nhi của mình, rồi nói với giọng hối lỗi: Ta không cố ý...
Tử Đan: ...
Diệp Phong hậm hực đứng dậy phủi bụi, hắn lúc này thật muốn đánh người, sực nhớ đến khuôn mặt đang đau âm ỉ, hắn đưa tay lên không ngừng xoa xoa từng bộ phận, khốn khổ than trách:
- Ôi! Khuôn mặt tuyệt mỹ của ta, sao ai cũng nhắm vào mà đánh hết vậy? Nếu ghen tị với dung nhan của ta thì ta có thể đeo khăn che mặt mà, hà cớ gì lại muốn phá hủy nó chứ...Khốn kiếp! Hết con tiểu yêu tinh Du Ngôn Tử Đan kia rồi lại đến thứ yêu nghiệt Ngự Vân Hoàng, chỉ toàn biết ức hiếp ta thôi...Hoa Hoa, ngươi phải đòi lại công bằng cho ta...
Diệp Phong quay đầu tìm Tử Hoa, do lúc nãy bị hòn đá ấy làm bị thương từ phía sau, hắn liền nghĩ ngay đến Tử Đan chứ không ngờ được rằng chính vị bằng hữu tâm giao của mình ra tay, và cũng không ai giải thích cho hắn rõ, vậy nên hắn cứ đinh ninh chính là nàng. Bực bội muốn Tử Hoa lấy lại công đạo cho hắn, thay hắn dạy dỗ lại đồ đệ, nhưng...người đâu hết rồi!?
Hai sư đồ Du Ngôn cùng Ngự Vân Hoàng đi đâu mất không một dấu vết, nhưng nếu chỉ trong giây phút ngắn ngủi như thế...thì chỉ có thể vào trong biệt phủ mà thôi. Hắn nghĩ thế nên chạy vào trong.
Trong biệt phủ...
Tử Hoa theo chân hai nữ nhân phía trước, lách qua con đường hẹp đầy cỏ dại, đưa tay tháo gỡ tơ nhện vương trên đỉnh đầu, người nhìn ngó xung quanh rồi hiếu kỳ hỏi:
- Đan nhi, làm sao con tới được nơi này?
- Chuyện nói ra khá dài dòng...đồ nhi có cùng Diệp thúc ghé qua một lần rồi, mục đích là để tìm ân nhân của thúc ấy, do không có ai cả nên đành phải trở về...Yên lành được vài ngày thì Vân Hoàng đã dùng thuật điều khiển hình nhân rơm để đưa con tới đây một lần nữa, đến sáng thì người và Diệp thúc đã tới rồi...
Người nghe xong vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, định hỏi tiếp nhưng lại thôi, thực sự người muốn hỏi rất nhiều điều liên quan tới Ngự Vân Gia, nhất là nữ nhân đi cùng Tử Đan, nhưng tất cả đều rất khó để mở lời. Tính ra thì Ngự Vân Hoàng cũng là giản bối, lại chỉ mới gặp người lần đầu, từ nãy đến giờ cả hai vẫn chưa nói với nhau câu nào cả, người sợ hai vị phụ mẫu của nàng không nói với nàng rằng có sự tồn tại của một người quen mười năm biệt tích. Nếu cứ như vậy mà hỏi dồn dập thì thật là lộ liễu quá...
Ba người đi đến căn phòng trông có phần u ám hơn những phòng khác, nằm tách biệt ở một góc. Trong khi những nơi khác trong biệt phủ đều điêu khắc long phụng, thì căn phòng này lại chạm trổ hình con hạc tung cánh, trong tư thế ngoái nhìn phương Nam. Tử Hoa thẫn thờ nhìn từng chi tiết nhỏ, trong lòng chợt rạo rực không thôi, tâm can đầy ấp nỗi niềm. Ngay lúc này người chỉ muốn quỳ sụp xuống, dập đầu tạ ơn hai vị cố nhân, muôn vạn lời nói bây giờ chẳng thốt ra lời nào được nữa...
Đại ca, Đại tẩu...đệ thật sự nợ hai người, nợ hai người rất nhiều... - Tử Hoa run rẩy chạm vào giá kiếm đặt ở góc trái gắn cố định trên vách gỗ, phủ đầy bụi bặm, môi hé mở mà thanh âm chẳng thấy...
- Sư phụ, người làm sao vậy? - Tử Đan lo lắng hỏi. Theo Vân Hoàng nhảy xuống mật thất. Vốn nơi này có cầu thang hẳn hoi, nhưng lần trước Diệp Phong vô tình làm hỏng một lỗ lớn, vậy nên Vân Hoàng quyết định chọn làm lối đi chính. Một phần vì nàng lười phải sửa sang lại, một phần thì thay vì phải làm những thao tác phiền phức để khởi động mật thất, chi bằng nhảy xuống luôn cho tiện.
Tử Hoa thoáng giật mình, miệng lắp bắp:
- Không, không có gì...
Nói rồi người nhanh chân nhảy xuống, việc nhìn thấy một mất thất bí ẩn dường như không khiến người bất ngờ nữa. Nhưng đồ vật trong đó, ba cỗ quan tài yên vị ở một chỗ, ánh nến lấp lóe trong không gian tối tăm, bài vị đặt ngay ngắn trước mỗi đầu quan tài, và trực giác đơn thuần khiến người gần như chết lặng, đứng không vững mà lùi về sau hai bước...
Điều này khiến Tử Đan và Vân Hoàng cảm thấy lo lắng.
- Sư phụ, người làm sao...
- Đan nhi, con có thể ra ngoài đợi ta một lát không? - Tử Hoa cất giọng khàn trầm, lời nói dịu dàng, tựa như lời khẩn cầu tha thiết.
Nàng do dự nhìn người, rồi lại nhìn Vân Hoàng đang lắc đầu nhún vai. Trong thâm tâm có cảm giác bất an, liền nảy sinh nghị hoặc: Từ lúc tới đây sư phụ có biểu hiện rất lạ, ánh mắt nhìn Vân Hoàng cũng đầy tình cảm...còn bây giờ...cô nam quả nữ ở chung một phòng là có ý gì?
Nàng không tránh khỏi hoang mang lo sợ, trong lòng dâng lên sự khó chịu và mâu thuẫn, nàng sợ người thật sự phải lòng Vân Hoàng, sợ người vì thế mà bỏ mặt nàng, chút ghen tuông trần tục này vừa khiến nàng khó chịu vừa khiến nàng cảm thấy xấu hổ...
Sao ta lại phải ăn giấm chứ? Du Ngôn Tử Đan, ngươi bình tĩnh nào, đừng suy bụng ta ra bụng người... - Nàng vỗ ngực tự nhủ.
Vâng lời ân sư, nàng nhảy ra khỏi mật thất, kiên nhẫn ở ngoài chờ đợi...
Lúc này trong mật thất chỉ còn có hai người...
Nàng vừa rời đi, người lập tức quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của Vân Hoàng. Đôi mắt màu lục đỏ lên trông thấy.
- Đại ca, đại tẩu, bấy lâu nay đệ cứ tưởng hai người ngao du thiên hạ, lãng tránh sự đời. Nào ngờ chưa kịp tương phùng, hai người lại bỏ đệ mà đi...
Vừa dứt câu, người lại dập đầu xuống nền cạnh liên tiếp ba lần. Sự đột ngột khiến tâm trạng bùi ngùi bỗng chốc suy sụp, niềm vui gặp lại cố nhân còn chưa khôn xiết, lại phải nhường chỗ cho muôn phần tang thương...
- Đại ca? Đại tẩu? Chẳng lẽ vị đây là...Du Ngôn thúc thúc!? - Vân Hoàng thốt lên vì kinh ngạc.
Tử Hoa nén lại cơn nghẹn đắng nơi cổ họng, nghe tiếng gọi mà lòng chợt nhói đau. Người nhìn nàng, nói bằng thanh âm day dứt:
- Phụ mẫu của con...từ lúc nào?
- Khoảng vài tháng trước...hai người họ...
Xoảng
Giá đỡ nến gần đó vì tác động ngã của Tử Hoa nên rơi xuống đất. Nhanh như cắt, người vội nhào tới chộp lấy bài vị nằm riêng lẻ với đôi phu thê họ Ngự, hơi thở rối loạn và trái tim như bị bóp nghẹt, vết đau hằng đêm liền bị phanh phui và cào xé, người thẫn thờ vuốt ve ba chữ nổi: Mạc Hàn Di ...đôi mắt tưởng chừng như vô hồn ấy bỗng chốc nheo lại, phút chốc ngập tràn trong nước mắt, giọt lệ hiếm hoi cất giấu hơn mười năm ròng rã, giờ đây đọng lại trên bài vị khói hương. Một Du Ngôn Tử Hoa nổi tiếng lãnh khốc vô tình, chẳng màng đến thế sự...nay lại khóc rồi, vì người ta mà khóc...
- Hàn Di...nàng...
Tử Hoa cố kiềm nén nỗi xúc động, run run chạm vào chiếc quan tài cũ, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã, mỗi lúc một nhiều. Lời nói cũng đứt quãng không liền mạch. Người gục xuống bên cạnh người đã khuất, cứ khóc, khóc như một phàm nhân, khóc như một đứa trẻ thực thụ. Bàn tay nâng niu bài vị, tay kia vòng qua như muốn ôm trọn cỗ quan tài vào lòng. Người cố gằn lại những tiếng nấc đau khổ, thì thầm những lời mà chỉ có những người trong cuộc mới thấu hiểu nổi...
- Hàn Di, thứ lỗi cho ta...ta vô dụng nên để mất nàng, một lần rồi mãi mãi, nàng không còn bên ta...Nàng xem, ta trở lại rồi đây, đời này kiếp này ta cũng không bao giờ để mất nàng lần nào nữa...nàng có nghe ta nói không? Hàn Di...
Vân Hoàng thoạt đầu có hơi bất ngờ. Nhưng vì đã phần nào được nghe mẫu thân kể lại sự kiện năm đó, nên cũng im lặng nhìn Tử Hoa. Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ tình cảm mà người dành cho Mạc Hàn Di, mười năm vẫn không hề thay đổi. Lúc này, nàng chỉ biết tặc lưỡi tiếc nuối: Phải chi mối lương duyên này có thể đi đến điểm cuối cùng...thì bây giờ đâu có chuyện một người chết không nhắm mắt, còn một người cứ đêm ngày tự trách mà đau khổ đến thế?
/25
|