Quay ngược thời gian, trở lại thời điểm sáng sớm──
Kích Liên Thiên để cho Bảo Oa đang ngủ say sưa trong phòng tiếp tục mộng đẹp, đóng cửa lại, vừa vặn gặp gỡ một cô gái đến từ Hỏa Lang tộc đang muốn đến hầu hạ hắn- Vân Lai.
Trong tay bưng lên một khay đựng trà nóng cùng một vài loại trái cây, một vài món đểm tâm tinh xảo mà nàng đã cất công chuẩn bị từ sáng sớm, trưng ra một nụ cười mê hoặc lòng người, Vân Lai phúc thân hành lễ:
“Nhị công tử, ngươi hôm nay sao dậy sớm như vậy, sao không đợi Vân Lai đến hầu hạ?”
Thị nữ tên Vân Lai này chẳng những có gương mặt “khá” xinh đẹp, vóc dáng cũng không tệ, có thể nói là cô nương xinh đẹp nhất nhì trong Lang tộc. (pan thấy ghét bà hồ ly tinh này, nên thêm vào một chữ “khá” ^^)
Từ xưa đến nay cũng có câu “không thể trông mặt mà bắt hình dong” (dựa vào bề ngoài mà đoán nhân cách bên trong),cho nên nhìn vẻ ôn nhu, thuận thuận theo chủ nhân trước mắt của Vân Lai cũng không ngờ được tính tình của cô nàng thật khác xa với vẻ ngụy tạo bên ngoài, thậm chí chênh lệch một trời một vực! (thêm mắm thêm muối tý^^). Ỷ vào chính mình tư sắc, sức mạnh hơn người, nàng chẳng những tâm cao khí ngạo, khinh người lại kiêu ngạo, trừ bỏ mẫu thân còn nể trọng một chút, tất cả thị nữ ngang hàng bên trong Ngân Tinh lâu, Vân Lai đều không để vào trong mắt, ra vẻ kẻ cả, chà đạp dưới chân, vì vậy, quan hệ của nàng với hầu như tất cả mọi người trong Ngân Tinh lâu đều không tốt, nói thẳng ra là cực kì tệ.
Trên thực tế, lúc trước đựơc phái tới hầu hạ Kích Liên Thiên là một cô gái khác, một nữ nhân của Hắc Lang tộc, nhưng bởi vì Vân Lai đã sớm mê mẩn nhị công tử tuấn mỹ hơn người – Kích Thiên Liên, cho nên đã dụ dỗ, mua chuộc, uy hiếp…dùng nhiều thủ đoạn để thay thế nử tử kia vào Ngân Tinh lâu hầu hạ, mượn cơ hội tới gần ý trung nhân.
Mọi người cũng kiêng kị Vân Lai mạnh mẽ, khó chơi nên thường nhún nhường, lần này cũng không ngoại lệ,nhưng sâu trong thâm tâm, bọn họ ai cũng chống mắt chờ xem Vân Lai xấc xược được bao lâu, nhị công tử tuy đối với mọi người luôn nhu hòa lễ độ nhưng về mặt tình cảm thì nổi tiếng lãnh khốc vô tình, chưa có một nữ nhân nào có thể thực sự làm cho hắn rung động. Lần này vào Ngân Tinh lâu, khẳng định Vân Lai phải ngã đau ê mặt.
Nhìn thấy tươi cười ngọt ngào của Vân Lai, Kích Liên Thiên lễ độ mỉm cười, “ Sớm! Ngươi không cần hầu hạ ta, ngươi vào phòng dọn dẹp đi, nhưng nhớ phải nhẹ nhàng, đừng làm kinh động đến tiểu mỹ nhân, để nàng ngủ thêm một lát. Ngươi, tối nay lại chuẩn bị một chút thức ăn mang vào phòng, đến lúc đó xem nàng cần cái gì, ngươi liền giúp nàng chuẩn bị tốt cái đó, biết không?”
“A?” nghe thấy phân phó của Kích Liên Thiên, Vân Lai giật mình.
Tiểu lão hổ bị mang về Ngân Tinh lâu cũng đã một thời gian, nhưng chưa bao giờ nghe nói Kích Liên Thiên trực tiếp ra lệnh sai người hầu hạ nàng, cho nên Vân Lai nhất thời phản ứng không kịp, chỉ biết ngây ngốc nhìn Kích Liên Thiên, không thể phối hợp, làm ra “hưởng ứng” (Ta đá, đá cái bà này…chết đi…)
“ Vân Lai, ngươi nghe được lời nói của ta không?” Nha đầu này luôn làm hắn rất vừa lòng,làm việc gọn gàng sạch sẽ, nói một hiểu mười, hôm nay như thế nào sáng sớm đã thất thần như vậy? Kích Liên Thiên buồn bực nhìn Vân Lai đang “ngu ngơ” trước mặt.
Kích Liên Thiên lặp lại câu hỏi cuối cùng một lần nữa, làm cho Vân Lai phục hồi tinh thần lại, tuy rằng khó hiểu, nhưng nàng vẫn là thuận theo đáp: “Vâng, Vân Lai nghe được, nô tỳ sẽ chú ý không làm kinh động đến tiểu mỹ nhân , nhị thiếu gia người yên tâm xuất môn đi!”
“Tốt! Ngươi mau vào đi!”
An tâm vì đã có người hầu hạ Bảo Oa, Kích Liên Thiên xoay người, bước xuống bậc thang, hướng Lãng Nguyệt các đi đến.
Kích Thiên Liên đã đi được một lúc, Vân Lai vẫn chưa di dời tầm mắt, chuyên chú nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần, đến khi không còn nhìn thấy gì, tâm tình vẩn còn xáo động không thôi.
Một lúc sau, Vân Lai mới xoay người vào phòng.
Sau khi vào phòng, nghĩ rằng chủ tử đã đi khỏi cửa, nàng phải làm một cái “bất ngờ” dành cho hắn, chính là đem phòng ốc bừa bãi dọn dẹp sạch sẽ, tươm tất. Nghĩ thế, Vân Lai vội vàng với lấy những y phục rơi vải trên đất quăng vào cửa, chuẩn bị đem đi. Chỉ có điều, nàng hoàn toàn đem lời căn dặn của Kích Liên Thiên như gió thoảng qua tai, căn bản không hề cẩn thận “nhẹ tay nhẹ chân”, ngược lại làm cho cả gian phòng náo loạn, ầm ỹ.
Dù sao tiểu mỹ nhân cũng chỉ là một tiểu hổ cỏn con, một sủng vật được thiếu gia tạm thời yêu thích không hơn không kém, hà cớ gì nàng phải sợ “nó” mất ngủ?
Vân Lai chỉnh lại ghế dựa ở trong phòng, lại đem bàn ăn cùng các ghế xung quanh chỉnh ngay ngắn lại một lượt, làm cho bàn ghế va vào nhau, chân ghế, chân bàn ma sát với mặt đất tạo ra từng trận, từng trận tiếng vang đinh tai nhức óc.
Tiếp theo lại đem bộ tách cùng ấm trà bằng ngọc phỉ thúy trên bàn thu dọn, xếp ngay ngắn vào khay trà, động tác tuy nhanh lại gọn gàng nhưng thanh âm của những ly tách bằng ngọc va vào nhau cũng thật không nhỏ, làm cho Bảo Oa đang ngủ bên trong không kiên nhẫn, mày liễu nhíu lại.
Bảo Oa lại nghe được tiếng lau dọn ở cửa sổ, “soạt, xoẹt, sột , xoẹt”, rốt cục phiền táo ưm một tiếng, tay nhỏ bé duỗi ra, chộp tới gối bông mềm mại bên cạnh, dùng nó che lại lỗ tai, ý đồ đem thanh âm ồn ào đang phiền nhiễu nàng cách ly.
Tuy rằng đã có gối bông che đi lỗ tai, từng trận, từng trận thanh âm ồn ào huyên náo vẫn đứt quãng truyền đến tay nàng, nhưng có gối bông ngăn cản vẫn là tốt hơn rất nhiều, hiện tại rất mệt mỏi làm Bảo Oa cũng lười phát giận, nhẫn nại làm cho chính mình lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Cũng không biết ngủ lại bao lâu, nằm ở trên giường, Bảo Oa bị một thanh âm gào rống làm cho giật mình tỉnh giấc.
Một bàn tay bắt lấy tay nhỏ mềm mại của nàng chẳng những dùng sức rất mạnh, móng tay cứng rắn sắc nhọn lại khảm sâu vào da thịt non mịn của nàng, làm cho Bảo Oa chật vật đau đớn, thanh âm xuýt xoa, tức giận “ A! Ai da, Là ai lớn mật như vậy?” Vừa nhấc mắt hướng mép giường thì lập tức nhìn thấy Vân Lai đang tức giận đùng đùng, biểu tình nhăn nhúm xấu xí vô cùng đang trừng mắt nhìn nàng.
Nguyên lai là sửa sang, quét dọn sạch sẽ xong ngoại thất, Vân Lai tiến vào trong, chuẩn bị thu dọn chăn nệm cho Kích Thiên Liên, nhưng còn chưa kéo sa trướng lên, nàng đã nhìn thấy trên giường có một người đang ngủ, hơn nữa còn là một nữ nhân, sao có thể như vậy được? (mắc mớ gì đến bà, có gì không được? rõ vớ vẩn >.<)
Vân Lai căn bản cũng không thèm nghĩ nhiều, ghen tỵ ngút trời che mờ tất cả, nàng nhanh chóng tung xốc sa rèm, tay duỗi ra liền chụp vào Bảo Oa đang ngủ yên ở trên giường.
Vân Lai không vì Bảo Oa kêu đau mà buông tay, ngược lại càng dùng sức, ngón tay giữa càng tiến sâu vào da thịt mềm mại trắng mịn của nàng, máu tươi loan ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
“Ngươi là từ đâu đến đây? Ai cho phép ngươi ngủ ở trên giường nhị thiếu gia? Nói!”
Mỏi mệt cùng buồn ngủ quá độ làm Bảo Oa có chút phản ứng không kịp với tình cảnh trước mặt, kỳ thật đối với Vân Lai nàng cũng không xa lạ, nhưng bởi vì Vân Lai có hành động quá phận lại rống quát lồng lộn lên như thế khiến Bảo Oa hoàn toàn thanh tỉnh. Tình huống xảy ra làm cho cô gái được yêu chiều từ nhỏ, tính tình củng ôn nhu, Bảo Oa cuối cùng sinh khí, tức giận thực sự.
Khai cái gì, đùa a! Tuy rằng nàng hiện tại là đang lẩn trốn vì không muốn thuận theo huynh trưởng ưng thuận hôn sự, nhưng từ nhỏ nàng đã được phụ hoàng sủng ái vô vàng, cho dù phụ hoàng đã băng hà, Ngọc Hổ tộc từ trên xuống dưới cũng không có nửa người dám đối nàng nửa điểm bất kính.
Hiện tại là thế nào? Nàng thực là “hổ lạc đồng bằng bị hồ (hồ ly) khinh” sao? (câu thành ngữ đúng nên là “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” – ý chỉ kẻ mạnh sa cơ, bị kẻ khác thừa cơ hội ức hiếp, nhưng do bà VL này là hồ ly nên pan sửa lại thành “hồ” cho nó hợp nhoa^^) Một nữ hồ, thân là nô bộc cũng dám lớn tiếng gào rú, chửi mắng nàng?
Đôi mắt màu lục luôn lóng lánh sáng ngời của Bảo Oa đột nhiên tối sầm lại, bàn tay mềm mại vung lên, ngiêng đầu hất mái tóc dài sang một bên, đôi mắt xinh đẹp xuyên qua vài sợi tóc còn lòa xòa trước mặt nhìn Vân Lai, nhỏ giọng nói: “Ngươi mau buông tay! Ngươi là cái gì, lại có thể sử dụng loại khẩu khí này hỏi ta?”
Bảo Oa hất cánh tay Vân Lai ra, chậm rãi bước xuống giường, thân thể tuyết trắng ẩn ẩn những vết hôn ngân ái muội khắp toàn thân, lại không một mảnh vải che đậy của nàng triển lộ ở trước mắt Vân Lai.
Nhưng khí chất cao quí thanh nhã của nàng không vì như vậy mà có nửa điểm suy giảm, ngược lại càng thể hiện khí chất vương giả, thân phận trân quí quen được người hầu hạ lộ rõ trước cái nhìn kinh ngạc của Vân Lai.
Bảo Oa mang trong người huyết thống hoàng tộc, trời sinh vương giả, tự bản thân luôn sinh ra một cảm giác bức người, khiến người người phải kiên dè nể trọng. Chỉ trong nháy mắt, Vân Lai hết miệng chữ A mồm chữ O, vẫn là ngây ngốc đứng nhìn thân hình tuyệt mỹ của Bảo Oa đang hướng tới ôn tuyền trong phòng. (wow, trong phòng soái ca có suối nước nóng nữa ^3^)
“Ngươi……” nhìn Bảo Oa quen thuộc mọi ngóc ngách trong Ngân Tinh lâu, hành động tự nhiên như nhà của mình, lại bị khí thế bức người của Bảo Oa làm cho toàn thân không rét mà run, trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng gần đi đến ôn tuyền mới giật mình, kêu một tiếng…
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân trước mắt có một nhan sắc chim sa cá lặn, khuynh nước khuynh thành, khiến một “mỹ nhân” như nàng (>.< mắc ói…) cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Ôn tuyền nước trong nóng ấm, xung quanh là giả sơn xinh đẹp, hơi nước lượn lờ xung quanh, thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, khung cảnh mộng mộng ảo ảo như một góc bồng lai tiên cảnh… Bảo Oa hướng ôn tuyền đi tới, đôi bàn tay thon dài, trắng mịn như ngọc vuốt lại mái tóc dài đang buông xỏa, vén lại, cố định một chút, lộ ra cái cổ trắng ngần, phong thái mị hoặc thản nhiên từng bước, bước xuống bậc thang bằng ngọc. Nàng từ từ ngâm mình vào làn nước trong vắt, sự ấm áp của ôn tuyền như vỗ về từng tấc da thịt đau nhức, ê ẩm của nàng, làm Bảo Oa thoải mái than nhẹ. Thân hình từ từ chìm hoàn toàn vào trong làn nước, gương mặt xinh đẹp lóng lánh, như ẩn như hiện dưới mặt nước, bất giác lại ngoi lên, bọt nước tung tóe kết hợp cùng hơi nước mờ ảo tạo thành một khung cảnh ủy dị, mê hoặc lòng người…
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì ở trong phòng nhị thiếu gia?” Tỉnh táo lại, Vân Lai theo vào trong, lạnh giọng chất vấn.
Đều là nữ nhân, Bảo Oa như thế nào không biết Vân Lai ái mộ Kích Liên Thiên? Huống chi giọng điệu chất vấn của Vân Lai toàn mùi giấm chua, làm cho Bảo Oa hạ quyết định phải đem toàn bộ nữ nhân trót đem lòng “thầm thương rộm nhớ” hắn, toàn bộ tiêu trừ! Nếu đã quyết định như vậy nên bắt đầu với Vân Lai bên cạnh này thôi! Vì thế Bảo Oa lấy tay lau đi bọt nước trên mặt, xoay người đối mặt Vân Lai, môi đỏ mọng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“xem bộ dáng của ngươi cũng không phải loại người ngu dốt, nhị thiếu gia của ngươi là loại người nào ngươi không phải hiểu rất rõ sao? Ta thế nhưng có thể ngủ trên giường của hắn, đương nhiên là do hắn cho phép, này…… Còn cần lý do sao?”
Nếu Vân Lai đã không nhận ra nàng là tiểu hổ mấy ngày nay cùng Kích Thiên Liên cộng chẩm (cùng giường ^^) nàng cũng không muốn giải thích với nàng ta. Mà sau khi nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt của Vân Lai trắng bệt, trong lòng Bảo Oa tự nhiên lại dậy lên một cỗ sung sướng, khoái lạc.
Xem ra nàng là trời sinh thiên bẩm, tuy nội tâm vui mừng nhảy múa, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là lãnh khốc, ánh mắt băng hàn quan sát từng cử chỉ của Vân Lai.
Phải biết rằng cho dù bị vây hãm đến đường cùng, con mồi còn một con đường vẫn có thể lật ngược tình thế, đảo ngược thế cục, vì vậy cẩn trọng vẫn hơn! Vì thế Bảo Oa không ngừng cố gắng, gia tăng hành động đả kích Vân Lai, khóe môi nở ra một nụ cười xinh đẹp, thập phần e lệ, tiếp tục nói:
“ Ta là ai ngươi còn chưa hiểu sao? Ngủ cùng giường với hắn, hơn nữa cả đêm còn…ai…ngươi nói, không phải nữ nhân của hắn, thi còn là ai?”
Nghe xong lời nói của Bảo Oa, Vân Lai trên mặt trừ bỏ trắng bệch vẫn là trắng bệch. Một lúc sau, Vân Lai mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lời căn dặn của Kích Thiên Liên, thì ra, tiểu mỹ nhân trong lời nói của hắn chính là mỹ nhân dung mạo như hoa này sao? Lý giải này làm cho Vân Lai tâm tình tuột dốc không phanh, thì ra bấy lâu nàng thầm thương trộm nhớ đã là hoài công vô ích . Phải biết rằng, nếu Kích Liên Thiên chỉ xem nữ nhân này là “công cụ tiết dục” nhất thời, sáng sớm đã không căn dặn nàng kĩ lưỡng như vậy (>.<)
Mà nếu hắn hạ lệnh nàng (Vân Lai) vào phòng hầu hạ, cũng chứng tỏ Kích Liên Thiên đã nhận định nữ nhân này nữ nhân của hắn, cả đời hắn cũng sẽ chỉ thú duy nhất một mình nàng (Bảo Oa).
Nói cách khác, Vân Lai đã không còn chút cơ hội gì, cho dù thương tâm hay thống hận bao nhiêu, cũng là vô lực chuyển đổi.
Mà tính cách của nhị gia nàng cũng hiểu rõ, từ trong lời nói đã biết hắn rất coi trọng nữ nhân này, Vân Lai cũng không ngu ngốc đến nổi hành động thiếu suy nghĩ, bởi thế nàng cùng lắm chỉ là dung ánh mắt thống hận nhìn Bảo Oa, ghen tức nàng có thể trở thành nhị thiếu phu nhân Ngân lang tộc, nếu ánh mắt có thể giết người thỉ Bảo Oa chắc đã trở thành thịt băm, còn lại vẫn là đứng nhin, không dám làm gì thương tổn Bảo Oa.
Trừ bỏ việc Vân Lai đã nhìn nhận rõ rang tình hình trước mắt, nàng còn bị khí tức vương giả, tôn quí trên người Bảo Oa bức đến sợ, thoạt nhìn đã biết là nhân vật không đơn giản, điều này làm cho Vân Lai tự mình hiểu lấy không dám manh động.
Tự đáy lòng nàng cũng hiểu được, chính mình nếu thật sự cùng Bảo Oa giao đấu, cho dù có giao đấu mười lần, kẻ bại trân luôn luôn sẻ là mình, tuyệt đối không phải Bảo Oa. Bởi vậy, vì bình an mai này mà suy nghĩ, nàng cũng là không cần đắc tội nhị phu nhân tương lai, không phải sao?
Vân Lai ngày thường luôn tâm cao khí ngạo, trong lòng luôn ấp ủ một tình yêu nho nhỏ, nay lại bị một nử tử xinh đẹp từ trên trời rơi xuống này làm cho giấc mộng bé nhỏ kia còn chưa kịp đơm hoa kết lá đã tan thành mây khói mất rồi.
Vân Lai nghĩ đến đây, vẫn là nhịn không được, hốc mắt đỏ hồng.
Bởi vì đã nhiều năm như vậy, Vân Lai tuy lúc đầu chỉ khao khát cái ghế nhị thiếu phu nhân Ngân Lang tộc, nhưng gần gũi sinh tình cảm, huống chi Kích Thiên Liên mỹ mạo hơn người lại cư xử với mọi người nhu hòa dễ gần, nàng làm sao không động lòng.
Cũng may là Vân lai kịp thời suy nghĩ thấu đáo, nếu không, nàng thật sự không xong a! .
Kỳ thật trong Ngọc Hổ tộc, nữ nhân không được coi trọng, cho dù là công chúa, thân phận cũng không quá đặc biệt, cùng lắm chỉ là được đối xử tốt hơn một chút so với các nữ nhân đồng tộc mà thôi. Nhưng trên thực tế, ở trong tộc, Bảo Oa chẳng những được nghiêm mật bảo hộ, mà còn là đối tượng mả người toàn tộc thành tâm kính sợ.
Bất luận là khi phụ hoàng còn tại thế hay là khi hoàng huynh kế vị, đãi ngộ của nàng trong Ngọc Hổ tộc chưa từng thanh đổi, thân phận tôn qúi chí cao vô thượng, chỉ dưới Hổ hoàng mà thôi.
Tình huống dị thường này có thể làm cho người ngoài tộc khó hiểu, nhưng nếu đã là người của Ngọc hổ tộc, đối với tình huống này tuyệt không cảm thấy kỳ quái .
Bởi vì Bảo Oa mang trong mình huyết thống thuần khiết của Thánh thú bảo vệ Ngọc hổ tộc cả vạn năm nay, hơn nữa nàng sinh ra ra đã là thánh nữ, mang năng lực cường đại nhất Ngọc Hổ tộc.
Trong hoàng cung Ngọc Hổ tộc, từ lúc mới khai tộc, đã hình thành một chi họ Diễm, pháp lực cường đại, được người trong tộc xưng tôn là thánh nữ, là Thánh thú đời đời bảo hộ Ngọc Hổ tộc.
Các nàng tinh thong kim cổ, nhiệt tình nghiên cứu các loại mê dược chú thuật, trời sinh năng lực cường đại, phò trợ Hổ hoàng duy trì cân bằng, trọng yếu trong tộc.
Các nàng hành động tự do, hôn nhân tự chủ, ngoài việc sống tại hoàng cung, thì không bị hạn chế bất cứ điều gì.
Mà sau khi các nàng thành thân, trừ bỏ tri thức cùng nghiên cứu chú thuật tự tìm hiểu, lực lượng cường đại trời sinh trên người sẽ tự chuyển dời đến thế hệ tiếp theo.
Mà thực kỳ diệu là thánh nữ cả đời chỉ có thể sinh sản một lần, mà sinh ra đều là nữ nhi, chưa từng có ngoại lệ, cho nên họ Diễm ở Ngọc hổ tộc chỉ có nữ nhân, không hề có nam nhân.
Mà Bảo Oa sở dĩ được toàn tộc yêu quí còn có một nguyên nhân, mẫu thân của nàng vốn là thánh nữ đời trước, đã kết duyên cùng Hổ hoàng tiền triều, làm thánh nử cùng hoàng thất kết thông gia
Kể từ đó, Bảo Oa hiển nhiên có được thân phận song trọng tôn quý, thánh nữ cũng là hoàng duệ, nàng đại biểu cho thần lực cùng hoàng quyền kết hợp, bởi vậy ở trong tộc địa vị tự nhiên cao cao tại thượng.
Lúc nàng bỏ nhà ra đi, trừ bỏ nguyên nhân nàng muốn gặp Kích Liên Thiên- kẻ nàng ngưỡng mô đã lâu, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất là đại ca của nàng── cũng chính là Hổ hoàng đương nhiệm ── sét ông anh trời đánh này muốn can thiệp vào hôn nhân đại sự của nàng, lấy danh nghĩa công chúa hoàng tộc đem nàng gả cho Hổ chiến tướng quân, cho nên nàng mới ra hạ sách này.
Nói lên đại ca nàng, cái tên này cũng thật sự ngoan cố, rõ ràng biết bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp vào hôn nhân đại sự của thánh nữ, lại vẫn là cứng rắn nói nàng không chỉ là mang thân phận thánh nữ bảo hộ Ngọc Hổ tộc,mà còn là công chúa hoàng thất, vì xuất thân này, cho nên Bảo Oa nhất định phải hảo hảo nghe lời hắn, ngoan ngoãn lập gia đình.
Mơ đi nhé! Hắn nói nàng sẽ nghe theo sao? Nàng, Diễm Bảo Oa từ nhỏ đến lớn ngay cả lời nói của phụ hoàng còn chưa nghe tiến trong tai, ông anh trời đánh này cư nhiên vọng tưởng thao túng nàng? (^^ tỷ này vui tính zịt nhỉ?)
Hừ! Đương nhiên nàng lắc đầu, quẩy mông bỏ đi a! (?__? Sao pan thấy cái hành động này quen quá ta? Nhìn về phiá zịt…)
Thánh nử kiêm công chúa một cái mất hứng, liền thoát khỏi sự giám sát của đội bảo hộ hoàng gia, lướt qua tộc nhân, bởi vì không có việc gì làm nên quyết định nao du sơn thủy, xuyên qua rừng rậm, đi vào Linh Lang tộc phúc lâm du cảnh, tìm tình lang!
——–^o^———->.<———(=o=)—–
Mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng Vân Lai vẫn là tẫn (làm tròn) bổn phận, đưa tới ngọ thiện (bữa trưa) phong phú, Bảo Oa lấp đầy cái bụng, không có việc gì làm, nàng ngồi trong phòng nhìn đông nhìn tây, trên người chỉ mặc một cái yếm nhỏ cùng tiết khố cũng nhỏ không kém! (haiz, tỷ đang “dụ dỗ “ soái ca ak ^^)
Nhìn xem trên bàn hoàng điền bãi sức (không biết là cái gì, nhưng chắc là đẹp ^^),trên giá gỗ chạm khắc hoa văn sống động như thật trưng bày các bình hoa bằng ngọc bích, phỉ thúy,…lớn nhỏ đủ loại, cái nào cũng là trân bảo, hiếm thấy trong thiên hạ. Trên bệ cửa sổ có một bồn hoa nhỏ, trồng một loài hoa nhỏ màu vàng xinh xắn, tươi tắn khoe sắc, rung rinh trong gió. Chờ nàng đem tầm mắt đảo một vòng trong phòng, nhìn ngắm chán chê, vẫn là không có gì làm, bùn chán thở dài một cái.
Kỳ thật cảm thấy quá nhàm chán lại không nghĩ muốn đem gọi Vân Lai, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, vì thế Bảo Oa đi trở về nội thất, cầm lấy một bộ y phục màu vàng nhạt cùng một đôi hài thêu mà Vân Lai đã thay nàng hảo hảo chuẩn bị, mặc vào người.
Mặc xong y phục, mang xong hài, Bảo Oa cước bộ thong thả, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp bước xuống cầu thang, đôi mắt tinh duệ của Bảo Oa lập tức nhìn thấy tại một đường mòn nhỏ cách đây khá xa, đi tới hai bóng người, một cái là người cùng nàng chơi trò “hôn nhẹ”, triền miên cả đêm, người này nàng tuyệt không nhận lầm, mà một cái khác còn lại là một người toàn thân một màu hồng xinh xắn, tóc dài phiêu dật, đích thị là một cô nương mỹ lệ xinh đẹp a!
Ác ác! Bất quá chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, nàng vừa mới đuổi đi một Vân Lai yểu điệu “tận tâm vì chủ”, nay vừa mới ra cửa lại gặp một tình địch dung mạo như hoa, thế này là sao?
Nhìn về hướng hai người đang vừa đi vừa cười cười nói nói, trong lòng Bảo Oa dâng lên một luồng khí tên gọi “đố kị”, nhất thời che mờ toàn bộ lí trí.
Đồng tử lục sắc trong mắt hiện lên một tia ánh lạnh lẽo, môi đỏ mọng nở ra một nụ cười lạnh băng, đứng tại hành lanh bên ngoài, chờ Kích Thiên Liên phát hiện thân ảnh của nàng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Kích Liên Thiên ha ha cười, lấy tay chụp tên bả vai của nữ nhân kia vỗ nhẹ, sau đó dừng lại cước bộ, đứng ở tại chỗ cúi đầu cùng nàng nói hai câu gì đó, tiếp theo mới cùng cô nương xinh đẹp kia chia tay, hướng Ngân Tinh lâu tiếp tục đi tới.
Kích Liên Thiên hôm nay đi theo ba bọn họ cùng nhau tuần cảnh, sau khi chia tay với Vưu Na, liền thấy Bảo Oa đang đứng ở hành lang, điều này làm cho trên mặt hắn vốn liền mang theo ý cười càng thêm rạng rỡ.
Mà biểu tình vui sướng kia lọt vào trong mắt Bảo Oa lại làm nàng tức giận đến thấp giọng mắng. Hắn thoạt nhìn thật sự là anh tuấn đáng chết, thật không biết hắn tại sao suốt ngày đều trưng khuôn mặt tuấn tú kia ra cho thiên hạ nhìn ngắm, hấp dẫn ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt?
Nhưng Kích Liên Thiên nào biết tâm tình của Bảo Oa lúc này? Khoảng cách ba bước cũng bị hắn rút ngắn còn hai bước, chỉ chốc lát liền bước lên bậc thang, dang hai tai ôm lấy nàng
“Đã tỉnh? Dùng ngọ thiện chưa?”
Hắn khẽ hôn lên má Bảo Oa, nhưng lại thấy sắc mặt nàng lãnh đạm vì thế vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Nàng làm sao vậy? Vì cái gì không vui? Có phải Vân Lai không có hầu hạ nàng chu đáo?”
“Hừ!” quay đầu đi, chống tay đẩy hắn ra xa, Bảo Oa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Kích Thiên Liên, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái liền đi xuống bậc thang, tâm tình thật bực bội khó chịu, hướng đến bụi cây mà nàng thích nhất khi hiện ra chân thân (nuyên hình-tiểu bạch hổ) mà sải bước.
Hoàn toàn không hiểu được Bảo Oa vì cái gì tức giận, Kích Liên Thiên theo ở phía sau nàng, ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới gốc đại thụ, nhìn tiểu mỹ nhân thà nhìn gốc cây chứ không thèm nhìn hắn, không hề sinh khí lại từ phía sau ôm lấy nàng.
“ Ai làm cho nàng mất hứng thì nàng nói cho ta biết xem, đừng dấu buồn phiền trong lòng không cho ta biết, như vậy ta ta sẽ đau lòng lắm…… Bảo Oa, nói chuyện nha, đừng không để ý tới ta mà!” (pan: khều zịt, có nổi da gà không? )
Đợi không được nàng hưởng ứng, Kích Liên Thiên lấy tay nhẹ nhàng đem mái tóc dài của nàng vén sang một bên vai, tỳ cằm lên bả vai của nàng, cái mũi cúi sát vào cần cổ trắng ngần, hít lấy hương thơm ngọt ngào của Bảo Oa.
Nghe được hắn ôn nhu, Bảo Oa trong lòng lại không được tự nhiên, cũng lại hoài nghi hắn không phải là đối với mỗi một nữ nhân đều như thế này chứ, dục hỏa mãnh liệt phút chốc bay biến thay vào đó là lửa giận ngút trời đem lí trí của nàng đốt sạch .
Cố tình nâng cao thanh lượng, chính là đem những uất ức trong lòng thống khoái mà nói ra, vì thế thanh âm vừa cáu giận lại vừa nũng nịu, “ Ngươi tránh xa ta ra! Không cần để ý ta!”
Sau khi nói xong, nàng nhếch khuỷu tay về phía sau, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Nàng muốn đi nhưng Kích Liên Thiên đâu dễ dàng buông tha nàng như vậy, hai người, một kéo một đẩy, ngã lăn ra cỏ…
Ở trên cỏ lăn qua lộn lại, toàn thân Bảo Oa căn bản chính là nằm trên người Kích Liên Thiên cọ xát nhu lộng, loại tình này nhanh chóng châm mồi dục hỏa trong người hắn, làm cho hắn vốn đang mơ mơ hồ hồ thì chợt nhớ đến nàng tối qua ở dưới thân thân cùng nhau sênh ca yêu kiều thế nào, nhiệt tình ra sao…
“ Bảo Oa, nàng còn tiếp tục lộn xộn, ta sẽ nhịn không được ở tại chỗ này yêu nàng!”
Thanh âm của Kích Liên Thiên bởi vì dục vọng thiêu đốt mà trầm thấp khàn khàn, song chưởng chặt chẽ hoàn trụ Bảo Oa, không cho nàng tiếp tục giãy dụa.
Nghe được lời nói của hắn, Bảo Oa kinh ngạc, lập tức an phận không dám tiếp tục vặn vẹo.
Nàng quả thật cảm giác được, sau mông, “vật thể” kia đang thức tỉnh trở nên to lớn cứng rắn hơn. Nàng không thể tin được dưới tình huống như vậy, hắn vẫn có thể phấn khởi như vậy?
Kích Liên Thiên để cho Bảo Oa đang ngủ say sưa trong phòng tiếp tục mộng đẹp, đóng cửa lại, vừa vặn gặp gỡ một cô gái đến từ Hỏa Lang tộc đang muốn đến hầu hạ hắn- Vân Lai.
Trong tay bưng lên một khay đựng trà nóng cùng một vài loại trái cây, một vài món đểm tâm tinh xảo mà nàng đã cất công chuẩn bị từ sáng sớm, trưng ra một nụ cười mê hoặc lòng người, Vân Lai phúc thân hành lễ:
“Nhị công tử, ngươi hôm nay sao dậy sớm như vậy, sao không đợi Vân Lai đến hầu hạ?”
Thị nữ tên Vân Lai này chẳng những có gương mặt “khá” xinh đẹp, vóc dáng cũng không tệ, có thể nói là cô nương xinh đẹp nhất nhì trong Lang tộc. (pan thấy ghét bà hồ ly tinh này, nên thêm vào một chữ “khá” ^^)
Từ xưa đến nay cũng có câu “không thể trông mặt mà bắt hình dong” (dựa vào bề ngoài mà đoán nhân cách bên trong),cho nên nhìn vẻ ôn nhu, thuận thuận theo chủ nhân trước mắt của Vân Lai cũng không ngờ được tính tình của cô nàng thật khác xa với vẻ ngụy tạo bên ngoài, thậm chí chênh lệch một trời một vực! (thêm mắm thêm muối tý^^). Ỷ vào chính mình tư sắc, sức mạnh hơn người, nàng chẳng những tâm cao khí ngạo, khinh người lại kiêu ngạo, trừ bỏ mẫu thân còn nể trọng một chút, tất cả thị nữ ngang hàng bên trong Ngân Tinh lâu, Vân Lai đều không để vào trong mắt, ra vẻ kẻ cả, chà đạp dưới chân, vì vậy, quan hệ của nàng với hầu như tất cả mọi người trong Ngân Tinh lâu đều không tốt, nói thẳng ra là cực kì tệ.
Trên thực tế, lúc trước đựơc phái tới hầu hạ Kích Liên Thiên là một cô gái khác, một nữ nhân của Hắc Lang tộc, nhưng bởi vì Vân Lai đã sớm mê mẩn nhị công tử tuấn mỹ hơn người – Kích Thiên Liên, cho nên đã dụ dỗ, mua chuộc, uy hiếp…dùng nhiều thủ đoạn để thay thế nử tử kia vào Ngân Tinh lâu hầu hạ, mượn cơ hội tới gần ý trung nhân.
Mọi người cũng kiêng kị Vân Lai mạnh mẽ, khó chơi nên thường nhún nhường, lần này cũng không ngoại lệ,nhưng sâu trong thâm tâm, bọn họ ai cũng chống mắt chờ xem Vân Lai xấc xược được bao lâu, nhị công tử tuy đối với mọi người luôn nhu hòa lễ độ nhưng về mặt tình cảm thì nổi tiếng lãnh khốc vô tình, chưa có một nữ nhân nào có thể thực sự làm cho hắn rung động. Lần này vào Ngân Tinh lâu, khẳng định Vân Lai phải ngã đau ê mặt.
Nhìn thấy tươi cười ngọt ngào của Vân Lai, Kích Liên Thiên lễ độ mỉm cười, “ Sớm! Ngươi không cần hầu hạ ta, ngươi vào phòng dọn dẹp đi, nhưng nhớ phải nhẹ nhàng, đừng làm kinh động đến tiểu mỹ nhân, để nàng ngủ thêm một lát. Ngươi, tối nay lại chuẩn bị một chút thức ăn mang vào phòng, đến lúc đó xem nàng cần cái gì, ngươi liền giúp nàng chuẩn bị tốt cái đó, biết không?”
“A?” nghe thấy phân phó của Kích Liên Thiên, Vân Lai giật mình.
Tiểu lão hổ bị mang về Ngân Tinh lâu cũng đã một thời gian, nhưng chưa bao giờ nghe nói Kích Liên Thiên trực tiếp ra lệnh sai người hầu hạ nàng, cho nên Vân Lai nhất thời phản ứng không kịp, chỉ biết ngây ngốc nhìn Kích Liên Thiên, không thể phối hợp, làm ra “hưởng ứng” (Ta đá, đá cái bà này…chết đi…)
“ Vân Lai, ngươi nghe được lời nói của ta không?” Nha đầu này luôn làm hắn rất vừa lòng,làm việc gọn gàng sạch sẽ, nói một hiểu mười, hôm nay như thế nào sáng sớm đã thất thần như vậy? Kích Liên Thiên buồn bực nhìn Vân Lai đang “ngu ngơ” trước mặt.
Kích Liên Thiên lặp lại câu hỏi cuối cùng một lần nữa, làm cho Vân Lai phục hồi tinh thần lại, tuy rằng khó hiểu, nhưng nàng vẫn là thuận theo đáp: “Vâng, Vân Lai nghe được, nô tỳ sẽ chú ý không làm kinh động đến tiểu mỹ nhân , nhị thiếu gia người yên tâm xuất môn đi!”
“Tốt! Ngươi mau vào đi!”
An tâm vì đã có người hầu hạ Bảo Oa, Kích Liên Thiên xoay người, bước xuống bậc thang, hướng Lãng Nguyệt các đi đến.
Kích Thiên Liên đã đi được một lúc, Vân Lai vẫn chưa di dời tầm mắt, chuyên chú nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần, đến khi không còn nhìn thấy gì, tâm tình vẩn còn xáo động không thôi.
Một lúc sau, Vân Lai mới xoay người vào phòng.
Sau khi vào phòng, nghĩ rằng chủ tử đã đi khỏi cửa, nàng phải làm một cái “bất ngờ” dành cho hắn, chính là đem phòng ốc bừa bãi dọn dẹp sạch sẽ, tươm tất. Nghĩ thế, Vân Lai vội vàng với lấy những y phục rơi vải trên đất quăng vào cửa, chuẩn bị đem đi. Chỉ có điều, nàng hoàn toàn đem lời căn dặn của Kích Liên Thiên như gió thoảng qua tai, căn bản không hề cẩn thận “nhẹ tay nhẹ chân”, ngược lại làm cho cả gian phòng náo loạn, ầm ỹ.
Dù sao tiểu mỹ nhân cũng chỉ là một tiểu hổ cỏn con, một sủng vật được thiếu gia tạm thời yêu thích không hơn không kém, hà cớ gì nàng phải sợ “nó” mất ngủ?
Vân Lai chỉnh lại ghế dựa ở trong phòng, lại đem bàn ăn cùng các ghế xung quanh chỉnh ngay ngắn lại một lượt, làm cho bàn ghế va vào nhau, chân ghế, chân bàn ma sát với mặt đất tạo ra từng trận, từng trận tiếng vang đinh tai nhức óc.
Tiếp theo lại đem bộ tách cùng ấm trà bằng ngọc phỉ thúy trên bàn thu dọn, xếp ngay ngắn vào khay trà, động tác tuy nhanh lại gọn gàng nhưng thanh âm của những ly tách bằng ngọc va vào nhau cũng thật không nhỏ, làm cho Bảo Oa đang ngủ bên trong không kiên nhẫn, mày liễu nhíu lại.
Bảo Oa lại nghe được tiếng lau dọn ở cửa sổ, “soạt, xoẹt, sột , xoẹt”, rốt cục phiền táo ưm một tiếng, tay nhỏ bé duỗi ra, chộp tới gối bông mềm mại bên cạnh, dùng nó che lại lỗ tai, ý đồ đem thanh âm ồn ào đang phiền nhiễu nàng cách ly.
Tuy rằng đã có gối bông che đi lỗ tai, từng trận, từng trận thanh âm ồn ào huyên náo vẫn đứt quãng truyền đến tay nàng, nhưng có gối bông ngăn cản vẫn là tốt hơn rất nhiều, hiện tại rất mệt mỏi làm Bảo Oa cũng lười phát giận, nhẫn nại làm cho chính mình lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Cũng không biết ngủ lại bao lâu, nằm ở trên giường, Bảo Oa bị một thanh âm gào rống làm cho giật mình tỉnh giấc.
Một bàn tay bắt lấy tay nhỏ mềm mại của nàng chẳng những dùng sức rất mạnh, móng tay cứng rắn sắc nhọn lại khảm sâu vào da thịt non mịn của nàng, làm cho Bảo Oa chật vật đau đớn, thanh âm xuýt xoa, tức giận “ A! Ai da, Là ai lớn mật như vậy?” Vừa nhấc mắt hướng mép giường thì lập tức nhìn thấy Vân Lai đang tức giận đùng đùng, biểu tình nhăn nhúm xấu xí vô cùng đang trừng mắt nhìn nàng.
Nguyên lai là sửa sang, quét dọn sạch sẽ xong ngoại thất, Vân Lai tiến vào trong, chuẩn bị thu dọn chăn nệm cho Kích Thiên Liên, nhưng còn chưa kéo sa trướng lên, nàng đã nhìn thấy trên giường có một người đang ngủ, hơn nữa còn là một nữ nhân, sao có thể như vậy được? (mắc mớ gì đến bà, có gì không được? rõ vớ vẩn >.<)
Vân Lai căn bản cũng không thèm nghĩ nhiều, ghen tỵ ngút trời che mờ tất cả, nàng nhanh chóng tung xốc sa rèm, tay duỗi ra liền chụp vào Bảo Oa đang ngủ yên ở trên giường.
Vân Lai không vì Bảo Oa kêu đau mà buông tay, ngược lại càng dùng sức, ngón tay giữa càng tiến sâu vào da thịt mềm mại trắng mịn của nàng, máu tươi loan ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
“Ngươi là từ đâu đến đây? Ai cho phép ngươi ngủ ở trên giường nhị thiếu gia? Nói!”
Mỏi mệt cùng buồn ngủ quá độ làm Bảo Oa có chút phản ứng không kịp với tình cảnh trước mặt, kỳ thật đối với Vân Lai nàng cũng không xa lạ, nhưng bởi vì Vân Lai có hành động quá phận lại rống quát lồng lộn lên như thế khiến Bảo Oa hoàn toàn thanh tỉnh. Tình huống xảy ra làm cho cô gái được yêu chiều từ nhỏ, tính tình củng ôn nhu, Bảo Oa cuối cùng sinh khí, tức giận thực sự.
Khai cái gì, đùa a! Tuy rằng nàng hiện tại là đang lẩn trốn vì không muốn thuận theo huynh trưởng ưng thuận hôn sự, nhưng từ nhỏ nàng đã được phụ hoàng sủng ái vô vàng, cho dù phụ hoàng đã băng hà, Ngọc Hổ tộc từ trên xuống dưới cũng không có nửa người dám đối nàng nửa điểm bất kính.
Hiện tại là thế nào? Nàng thực là “hổ lạc đồng bằng bị hồ (hồ ly) khinh” sao? (câu thành ngữ đúng nên là “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” – ý chỉ kẻ mạnh sa cơ, bị kẻ khác thừa cơ hội ức hiếp, nhưng do bà VL này là hồ ly nên pan sửa lại thành “hồ” cho nó hợp nhoa^^) Một nữ hồ, thân là nô bộc cũng dám lớn tiếng gào rú, chửi mắng nàng?
Đôi mắt màu lục luôn lóng lánh sáng ngời của Bảo Oa đột nhiên tối sầm lại, bàn tay mềm mại vung lên, ngiêng đầu hất mái tóc dài sang một bên, đôi mắt xinh đẹp xuyên qua vài sợi tóc còn lòa xòa trước mặt nhìn Vân Lai, nhỏ giọng nói: “Ngươi mau buông tay! Ngươi là cái gì, lại có thể sử dụng loại khẩu khí này hỏi ta?”
Bảo Oa hất cánh tay Vân Lai ra, chậm rãi bước xuống giường, thân thể tuyết trắng ẩn ẩn những vết hôn ngân ái muội khắp toàn thân, lại không một mảnh vải che đậy của nàng triển lộ ở trước mắt Vân Lai.
Nhưng khí chất cao quí thanh nhã của nàng không vì như vậy mà có nửa điểm suy giảm, ngược lại càng thể hiện khí chất vương giả, thân phận trân quí quen được người hầu hạ lộ rõ trước cái nhìn kinh ngạc của Vân Lai.
Bảo Oa mang trong người huyết thống hoàng tộc, trời sinh vương giả, tự bản thân luôn sinh ra một cảm giác bức người, khiến người người phải kiên dè nể trọng. Chỉ trong nháy mắt, Vân Lai hết miệng chữ A mồm chữ O, vẫn là ngây ngốc đứng nhìn thân hình tuyệt mỹ của Bảo Oa đang hướng tới ôn tuyền trong phòng. (wow, trong phòng soái ca có suối nước nóng nữa ^3^)
“Ngươi……” nhìn Bảo Oa quen thuộc mọi ngóc ngách trong Ngân Tinh lâu, hành động tự nhiên như nhà của mình, lại bị khí thế bức người của Bảo Oa làm cho toàn thân không rét mà run, trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng gần đi đến ôn tuyền mới giật mình, kêu một tiếng…
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân trước mắt có một nhan sắc chim sa cá lặn, khuynh nước khuynh thành, khiến một “mỹ nhân” như nàng (>.< mắc ói…) cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Ôn tuyền nước trong nóng ấm, xung quanh là giả sơn xinh đẹp, hơi nước lượn lờ xung quanh, thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, khung cảnh mộng mộng ảo ảo như một góc bồng lai tiên cảnh… Bảo Oa hướng ôn tuyền đi tới, đôi bàn tay thon dài, trắng mịn như ngọc vuốt lại mái tóc dài đang buông xỏa, vén lại, cố định một chút, lộ ra cái cổ trắng ngần, phong thái mị hoặc thản nhiên từng bước, bước xuống bậc thang bằng ngọc. Nàng từ từ ngâm mình vào làn nước trong vắt, sự ấm áp của ôn tuyền như vỗ về từng tấc da thịt đau nhức, ê ẩm của nàng, làm Bảo Oa thoải mái than nhẹ. Thân hình từ từ chìm hoàn toàn vào trong làn nước, gương mặt xinh đẹp lóng lánh, như ẩn như hiện dưới mặt nước, bất giác lại ngoi lên, bọt nước tung tóe kết hợp cùng hơi nước mờ ảo tạo thành một khung cảnh ủy dị, mê hoặc lòng người…
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì ở trong phòng nhị thiếu gia?” Tỉnh táo lại, Vân Lai theo vào trong, lạnh giọng chất vấn.
Đều là nữ nhân, Bảo Oa như thế nào không biết Vân Lai ái mộ Kích Liên Thiên? Huống chi giọng điệu chất vấn của Vân Lai toàn mùi giấm chua, làm cho Bảo Oa hạ quyết định phải đem toàn bộ nữ nhân trót đem lòng “thầm thương rộm nhớ” hắn, toàn bộ tiêu trừ! Nếu đã quyết định như vậy nên bắt đầu với Vân Lai bên cạnh này thôi! Vì thế Bảo Oa lấy tay lau đi bọt nước trên mặt, xoay người đối mặt Vân Lai, môi đỏ mọng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“xem bộ dáng của ngươi cũng không phải loại người ngu dốt, nhị thiếu gia của ngươi là loại người nào ngươi không phải hiểu rất rõ sao? Ta thế nhưng có thể ngủ trên giường của hắn, đương nhiên là do hắn cho phép, này…… Còn cần lý do sao?”
Nếu Vân Lai đã không nhận ra nàng là tiểu hổ mấy ngày nay cùng Kích Thiên Liên cộng chẩm (cùng giường ^^) nàng cũng không muốn giải thích với nàng ta. Mà sau khi nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt của Vân Lai trắng bệt, trong lòng Bảo Oa tự nhiên lại dậy lên một cỗ sung sướng, khoái lạc.
Xem ra nàng là trời sinh thiên bẩm, tuy nội tâm vui mừng nhảy múa, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là lãnh khốc, ánh mắt băng hàn quan sát từng cử chỉ của Vân Lai.
Phải biết rằng cho dù bị vây hãm đến đường cùng, con mồi còn một con đường vẫn có thể lật ngược tình thế, đảo ngược thế cục, vì vậy cẩn trọng vẫn hơn! Vì thế Bảo Oa không ngừng cố gắng, gia tăng hành động đả kích Vân Lai, khóe môi nở ra một nụ cười xinh đẹp, thập phần e lệ, tiếp tục nói:
“ Ta là ai ngươi còn chưa hiểu sao? Ngủ cùng giường với hắn, hơn nữa cả đêm còn…ai…ngươi nói, không phải nữ nhân của hắn, thi còn là ai?”
Nghe xong lời nói của Bảo Oa, Vân Lai trên mặt trừ bỏ trắng bệch vẫn là trắng bệch. Một lúc sau, Vân Lai mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lời căn dặn của Kích Thiên Liên, thì ra, tiểu mỹ nhân trong lời nói của hắn chính là mỹ nhân dung mạo như hoa này sao? Lý giải này làm cho Vân Lai tâm tình tuột dốc không phanh, thì ra bấy lâu nàng thầm thương trộm nhớ đã là hoài công vô ích . Phải biết rằng, nếu Kích Liên Thiên chỉ xem nữ nhân này là “công cụ tiết dục” nhất thời, sáng sớm đã không căn dặn nàng kĩ lưỡng như vậy (>.<)
Mà nếu hắn hạ lệnh nàng (Vân Lai) vào phòng hầu hạ, cũng chứng tỏ Kích Liên Thiên đã nhận định nữ nhân này nữ nhân của hắn, cả đời hắn cũng sẽ chỉ thú duy nhất một mình nàng (Bảo Oa).
Nói cách khác, Vân Lai đã không còn chút cơ hội gì, cho dù thương tâm hay thống hận bao nhiêu, cũng là vô lực chuyển đổi.
Mà tính cách của nhị gia nàng cũng hiểu rõ, từ trong lời nói đã biết hắn rất coi trọng nữ nhân này, Vân Lai cũng không ngu ngốc đến nổi hành động thiếu suy nghĩ, bởi thế nàng cùng lắm chỉ là dung ánh mắt thống hận nhìn Bảo Oa, ghen tức nàng có thể trở thành nhị thiếu phu nhân Ngân lang tộc, nếu ánh mắt có thể giết người thỉ Bảo Oa chắc đã trở thành thịt băm, còn lại vẫn là đứng nhin, không dám làm gì thương tổn Bảo Oa.
Trừ bỏ việc Vân Lai đã nhìn nhận rõ rang tình hình trước mắt, nàng còn bị khí tức vương giả, tôn quí trên người Bảo Oa bức đến sợ, thoạt nhìn đã biết là nhân vật không đơn giản, điều này làm cho Vân Lai tự mình hiểu lấy không dám manh động.
Tự đáy lòng nàng cũng hiểu được, chính mình nếu thật sự cùng Bảo Oa giao đấu, cho dù có giao đấu mười lần, kẻ bại trân luôn luôn sẻ là mình, tuyệt đối không phải Bảo Oa. Bởi vậy, vì bình an mai này mà suy nghĩ, nàng cũng là không cần đắc tội nhị phu nhân tương lai, không phải sao?
Vân Lai ngày thường luôn tâm cao khí ngạo, trong lòng luôn ấp ủ một tình yêu nho nhỏ, nay lại bị một nử tử xinh đẹp từ trên trời rơi xuống này làm cho giấc mộng bé nhỏ kia còn chưa kịp đơm hoa kết lá đã tan thành mây khói mất rồi.
Vân Lai nghĩ đến đây, vẫn là nhịn không được, hốc mắt đỏ hồng.
Bởi vì đã nhiều năm như vậy, Vân Lai tuy lúc đầu chỉ khao khát cái ghế nhị thiếu phu nhân Ngân Lang tộc, nhưng gần gũi sinh tình cảm, huống chi Kích Thiên Liên mỹ mạo hơn người lại cư xử với mọi người nhu hòa dễ gần, nàng làm sao không động lòng.
Cũng may là Vân lai kịp thời suy nghĩ thấu đáo, nếu không, nàng thật sự không xong a! .
Kỳ thật trong Ngọc Hổ tộc, nữ nhân không được coi trọng, cho dù là công chúa, thân phận cũng không quá đặc biệt, cùng lắm chỉ là được đối xử tốt hơn một chút so với các nữ nhân đồng tộc mà thôi. Nhưng trên thực tế, ở trong tộc, Bảo Oa chẳng những được nghiêm mật bảo hộ, mà còn là đối tượng mả người toàn tộc thành tâm kính sợ.
Bất luận là khi phụ hoàng còn tại thế hay là khi hoàng huynh kế vị, đãi ngộ của nàng trong Ngọc Hổ tộc chưa từng thanh đổi, thân phận tôn qúi chí cao vô thượng, chỉ dưới Hổ hoàng mà thôi.
Tình huống dị thường này có thể làm cho người ngoài tộc khó hiểu, nhưng nếu đã là người của Ngọc hổ tộc, đối với tình huống này tuyệt không cảm thấy kỳ quái .
Bởi vì Bảo Oa mang trong mình huyết thống thuần khiết của Thánh thú bảo vệ Ngọc hổ tộc cả vạn năm nay, hơn nữa nàng sinh ra ra đã là thánh nữ, mang năng lực cường đại nhất Ngọc Hổ tộc.
Trong hoàng cung Ngọc Hổ tộc, từ lúc mới khai tộc, đã hình thành một chi họ Diễm, pháp lực cường đại, được người trong tộc xưng tôn là thánh nữ, là Thánh thú đời đời bảo hộ Ngọc Hổ tộc.
Các nàng tinh thong kim cổ, nhiệt tình nghiên cứu các loại mê dược chú thuật, trời sinh năng lực cường đại, phò trợ Hổ hoàng duy trì cân bằng, trọng yếu trong tộc.
Các nàng hành động tự do, hôn nhân tự chủ, ngoài việc sống tại hoàng cung, thì không bị hạn chế bất cứ điều gì.
Mà sau khi các nàng thành thân, trừ bỏ tri thức cùng nghiên cứu chú thuật tự tìm hiểu, lực lượng cường đại trời sinh trên người sẽ tự chuyển dời đến thế hệ tiếp theo.
Mà thực kỳ diệu là thánh nữ cả đời chỉ có thể sinh sản một lần, mà sinh ra đều là nữ nhi, chưa từng có ngoại lệ, cho nên họ Diễm ở Ngọc hổ tộc chỉ có nữ nhân, không hề có nam nhân.
Mà Bảo Oa sở dĩ được toàn tộc yêu quí còn có một nguyên nhân, mẫu thân của nàng vốn là thánh nữ đời trước, đã kết duyên cùng Hổ hoàng tiền triều, làm thánh nử cùng hoàng thất kết thông gia
Kể từ đó, Bảo Oa hiển nhiên có được thân phận song trọng tôn quý, thánh nữ cũng là hoàng duệ, nàng đại biểu cho thần lực cùng hoàng quyền kết hợp, bởi vậy ở trong tộc địa vị tự nhiên cao cao tại thượng.
Lúc nàng bỏ nhà ra đi, trừ bỏ nguyên nhân nàng muốn gặp Kích Liên Thiên- kẻ nàng ngưỡng mô đã lâu, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất là đại ca của nàng── cũng chính là Hổ hoàng đương nhiệm ── sét ông anh trời đánh này muốn can thiệp vào hôn nhân đại sự của nàng, lấy danh nghĩa công chúa hoàng tộc đem nàng gả cho Hổ chiến tướng quân, cho nên nàng mới ra hạ sách này.
Nói lên đại ca nàng, cái tên này cũng thật sự ngoan cố, rõ ràng biết bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp vào hôn nhân đại sự của thánh nữ, lại vẫn là cứng rắn nói nàng không chỉ là mang thân phận thánh nữ bảo hộ Ngọc Hổ tộc,mà còn là công chúa hoàng thất, vì xuất thân này, cho nên Bảo Oa nhất định phải hảo hảo nghe lời hắn, ngoan ngoãn lập gia đình.
Mơ đi nhé! Hắn nói nàng sẽ nghe theo sao? Nàng, Diễm Bảo Oa từ nhỏ đến lớn ngay cả lời nói của phụ hoàng còn chưa nghe tiến trong tai, ông anh trời đánh này cư nhiên vọng tưởng thao túng nàng? (^^ tỷ này vui tính zịt nhỉ?)
Hừ! Đương nhiên nàng lắc đầu, quẩy mông bỏ đi a! (?__? Sao pan thấy cái hành động này quen quá ta? Nhìn về phiá zịt…)
Thánh nử kiêm công chúa một cái mất hứng, liền thoát khỏi sự giám sát của đội bảo hộ hoàng gia, lướt qua tộc nhân, bởi vì không có việc gì làm nên quyết định nao du sơn thủy, xuyên qua rừng rậm, đi vào Linh Lang tộc phúc lâm du cảnh, tìm tình lang!
——–^o^———->.<———(=o=)—–
Mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng Vân Lai vẫn là tẫn (làm tròn) bổn phận, đưa tới ngọ thiện (bữa trưa) phong phú, Bảo Oa lấp đầy cái bụng, không có việc gì làm, nàng ngồi trong phòng nhìn đông nhìn tây, trên người chỉ mặc một cái yếm nhỏ cùng tiết khố cũng nhỏ không kém! (haiz, tỷ đang “dụ dỗ “ soái ca ak ^^)
Nhìn xem trên bàn hoàng điền bãi sức (không biết là cái gì, nhưng chắc là đẹp ^^),trên giá gỗ chạm khắc hoa văn sống động như thật trưng bày các bình hoa bằng ngọc bích, phỉ thúy,…lớn nhỏ đủ loại, cái nào cũng là trân bảo, hiếm thấy trong thiên hạ. Trên bệ cửa sổ có một bồn hoa nhỏ, trồng một loài hoa nhỏ màu vàng xinh xắn, tươi tắn khoe sắc, rung rinh trong gió. Chờ nàng đem tầm mắt đảo một vòng trong phòng, nhìn ngắm chán chê, vẫn là không có gì làm, bùn chán thở dài một cái.
Kỳ thật cảm thấy quá nhàm chán lại không nghĩ muốn đem gọi Vân Lai, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, vì thế Bảo Oa đi trở về nội thất, cầm lấy một bộ y phục màu vàng nhạt cùng một đôi hài thêu mà Vân Lai đã thay nàng hảo hảo chuẩn bị, mặc vào người.
Mặc xong y phục, mang xong hài, Bảo Oa cước bộ thong thả, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp bước xuống cầu thang, đôi mắt tinh duệ của Bảo Oa lập tức nhìn thấy tại một đường mòn nhỏ cách đây khá xa, đi tới hai bóng người, một cái là người cùng nàng chơi trò “hôn nhẹ”, triền miên cả đêm, người này nàng tuyệt không nhận lầm, mà một cái khác còn lại là một người toàn thân một màu hồng xinh xắn, tóc dài phiêu dật, đích thị là một cô nương mỹ lệ xinh đẹp a!
Ác ác! Bất quá chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, nàng vừa mới đuổi đi một Vân Lai yểu điệu “tận tâm vì chủ”, nay vừa mới ra cửa lại gặp một tình địch dung mạo như hoa, thế này là sao?
Nhìn về hướng hai người đang vừa đi vừa cười cười nói nói, trong lòng Bảo Oa dâng lên một luồng khí tên gọi “đố kị”, nhất thời che mờ toàn bộ lí trí.
Đồng tử lục sắc trong mắt hiện lên một tia ánh lạnh lẽo, môi đỏ mọng nở ra một nụ cười lạnh băng, đứng tại hành lanh bên ngoài, chờ Kích Thiên Liên phát hiện thân ảnh của nàng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Kích Liên Thiên ha ha cười, lấy tay chụp tên bả vai của nữ nhân kia vỗ nhẹ, sau đó dừng lại cước bộ, đứng ở tại chỗ cúi đầu cùng nàng nói hai câu gì đó, tiếp theo mới cùng cô nương xinh đẹp kia chia tay, hướng Ngân Tinh lâu tiếp tục đi tới.
Kích Liên Thiên hôm nay đi theo ba bọn họ cùng nhau tuần cảnh, sau khi chia tay với Vưu Na, liền thấy Bảo Oa đang đứng ở hành lang, điều này làm cho trên mặt hắn vốn liền mang theo ý cười càng thêm rạng rỡ.
Mà biểu tình vui sướng kia lọt vào trong mắt Bảo Oa lại làm nàng tức giận đến thấp giọng mắng. Hắn thoạt nhìn thật sự là anh tuấn đáng chết, thật không biết hắn tại sao suốt ngày đều trưng khuôn mặt tuấn tú kia ra cho thiên hạ nhìn ngắm, hấp dẫn ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt?
Nhưng Kích Liên Thiên nào biết tâm tình của Bảo Oa lúc này? Khoảng cách ba bước cũng bị hắn rút ngắn còn hai bước, chỉ chốc lát liền bước lên bậc thang, dang hai tai ôm lấy nàng
“Đã tỉnh? Dùng ngọ thiện chưa?”
Hắn khẽ hôn lên má Bảo Oa, nhưng lại thấy sắc mặt nàng lãnh đạm vì thế vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Nàng làm sao vậy? Vì cái gì không vui? Có phải Vân Lai không có hầu hạ nàng chu đáo?”
“Hừ!” quay đầu đi, chống tay đẩy hắn ra xa, Bảo Oa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Kích Thiên Liên, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái liền đi xuống bậc thang, tâm tình thật bực bội khó chịu, hướng đến bụi cây mà nàng thích nhất khi hiện ra chân thân (nuyên hình-tiểu bạch hổ) mà sải bước.
Hoàn toàn không hiểu được Bảo Oa vì cái gì tức giận, Kích Liên Thiên theo ở phía sau nàng, ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới gốc đại thụ, nhìn tiểu mỹ nhân thà nhìn gốc cây chứ không thèm nhìn hắn, không hề sinh khí lại từ phía sau ôm lấy nàng.
“ Ai làm cho nàng mất hứng thì nàng nói cho ta biết xem, đừng dấu buồn phiền trong lòng không cho ta biết, như vậy ta ta sẽ đau lòng lắm…… Bảo Oa, nói chuyện nha, đừng không để ý tới ta mà!” (pan: khều zịt, có nổi da gà không? )
Đợi không được nàng hưởng ứng, Kích Liên Thiên lấy tay nhẹ nhàng đem mái tóc dài của nàng vén sang một bên vai, tỳ cằm lên bả vai của nàng, cái mũi cúi sát vào cần cổ trắng ngần, hít lấy hương thơm ngọt ngào của Bảo Oa.
Nghe được hắn ôn nhu, Bảo Oa trong lòng lại không được tự nhiên, cũng lại hoài nghi hắn không phải là đối với mỗi một nữ nhân đều như thế này chứ, dục hỏa mãnh liệt phút chốc bay biến thay vào đó là lửa giận ngút trời đem lí trí của nàng đốt sạch .
Cố tình nâng cao thanh lượng, chính là đem những uất ức trong lòng thống khoái mà nói ra, vì thế thanh âm vừa cáu giận lại vừa nũng nịu, “ Ngươi tránh xa ta ra! Không cần để ý ta!”
Sau khi nói xong, nàng nhếch khuỷu tay về phía sau, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Nàng muốn đi nhưng Kích Liên Thiên đâu dễ dàng buông tha nàng như vậy, hai người, một kéo một đẩy, ngã lăn ra cỏ…
Ở trên cỏ lăn qua lộn lại, toàn thân Bảo Oa căn bản chính là nằm trên người Kích Liên Thiên cọ xát nhu lộng, loại tình này nhanh chóng châm mồi dục hỏa trong người hắn, làm cho hắn vốn đang mơ mơ hồ hồ thì chợt nhớ đến nàng tối qua ở dưới thân thân cùng nhau sênh ca yêu kiều thế nào, nhiệt tình ra sao…
“ Bảo Oa, nàng còn tiếp tục lộn xộn, ta sẽ nhịn không được ở tại chỗ này yêu nàng!”
Thanh âm của Kích Liên Thiên bởi vì dục vọng thiêu đốt mà trầm thấp khàn khàn, song chưởng chặt chẽ hoàn trụ Bảo Oa, không cho nàng tiếp tục giãy dụa.
Nghe được lời nói của hắn, Bảo Oa kinh ngạc, lập tức an phận không dám tiếp tục vặn vẹo.
Nàng quả thật cảm giác được, sau mông, “vật thể” kia đang thức tỉnh trở nên to lớn cứng rắn hơn. Nàng không thể tin được dưới tình huống như vậy, hắn vẫn có thể phấn khởi như vậy?
/10
|