Đỗ Diệu Tuyết vùi đầu vào lòng nam nhân ngủ đến tận giờ thìn , trong cơn mê nàng cũng bất giác suy nghĩ, hay thật , hôm nay tên mập kia không có la hét vào tai nàng nữa nhưng sao hôm nay cái gối này thật là kỳ kỳ , có phải là hơi dài không ? Mà hình như còn to thêm nhiều .
" A.....a....aa..." .
Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn kinh sợ nhìn tên mập đáng ra phải la hét bên ngoài thì giờ đây đang nằm trên giường nàng , còn dùng cái ánh mắt đắm đuối kia nhìn nàng là thế nào ? Mà quan trọng là sao hắn lại cùng nàng giống nhau , như trẻ sơ sinh vậy nè , y phục của nàng đâu . Không phải nàng bị hắn ... hắn ... chứ ...
"Ngươi ... tên chết tiệt , ta phải giết ngươi "
Vơ lấy tấm chăn che đi cơ thể mình , việc đầu tiên Đỗ Diệu Tuyết làm tiếp theo chính là nhào qua bóp cổ Từ Chánh Nam , nàng phải giết hắn , tên mập chết tiệt này, cư nhiên dám ăn đậu hủ của nàng , còn ăn sạch nữa chứ .
Trăm tính ngàn tính , Từ Chánh Nam cũng không tính được nàng lại bóp cổ hắn như vậy , chỉ là đánh lại nàng cũng không được , phản ứng lại cũng không xong , không lẽ mới ôm được mỹ nhân có một đêm đã chết tức tưởi như vậy sao ? Đương nhiên là không , may mà nha hoàn của Đỗ Diệu Tuyết đã cứu hắn một mạng .
" Tiểu thư , người làm sao vậy ? Tiểu thư !"
" Ta không sao ? Ngươi không được vào đây "
" Tiểu thư , thiếu gia nói ngài ăn xong bữa sáng sẽ đưa tiểu thư ra ngoài dạo "
" Ngươi về nói lại với ca ca ta , đợi ta một lát " .
Tuy miệng đang nói chuyện với nha hoàn bên ngoài , nhưng tay Đỗ Diệu Tuyết vẫn giữ chặt lấy cổ Từ Chánh Nam , ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống .
" Tiểu Tuyết , chết trong tay nàng , ta thấy rất hạnh phúc "
" Cái gì mà chết trong tay ta , ngươi nghĩ ta ngốc , giết ngươi chết thì ta sống thế nào , trong lao sao ". Tên mập này , đến chết cũng liên lụy nàng . " Còn không cút ngay , muốn ta chịu trách nhiệm với ngươi sao ? "
Từ Chánh Nam ôm chặt cổ , hít thở , khó khăn nói lên vài tiếng . " Không ... ta ...ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng , ta sẽ lấy nàng "
" Ai cần ngươi lấy , mau biến đi cho ta " . Đỗ Diệu Tuyết giơ chân đạp hắn xuống giường , nàng không cần tên đáng ghét như hắn .
" Nhưng chúng ta đã ... "
"Chuyện này ngươi dám để lộ ra , ta sẽ chết cho ngươi xem , à không ta sẽ giết ngươi xong mới chết " .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Sau ngày hôm đó , tâm trạng Đỗ Diệu Tuyết cực kỳ tồi tệ , mỗi tối tên mập đều trèo tường lẻn vào phòng nàng , lần nào cũng nói đúng một câu 'Muốn cưới nàng' khiến nàng thật muốn tức chết , nếu không nể tình lần nào hắn mò đến cũng đều mang theo quà cho nàng thì nàng nhất định đặt ám khí xử lý hắn .
Cho đến một hôm , nàng thật sự muốn đánh hắn , Đỗ Diệu Tuyết viết một lá thư hẹn Từ Chánh Nam đến một nơi vắng ơi là vắng , nơi đó chỉ có hắn và nàng và một đám lâu la đã nhận tiền của nàng để cho hắn một trận . Chỉ là nàng tính như thế nào lại tính không được đám lâu la này lại quen biết với một đám sơn tặc , mà đám sơn tặc này không chỉ muốn cho Từ Chánh Nam một trận còn muốn tóm cả nàng .
Cho nên mới có quang cảnh gần 30 người bao vây lấy Từ Chánh Nam và Đỗ Diệu Tuyết. Lúc này nàng chỉ biết nép mình về phía sau hắn , nhìn hắn đánh người ta xong lại bị người ta đánh , gương mặt đã khó ưa nay còn bị thương , đã xấu lại càng xấu . Nếu Từ Chánh Nam biết suy nghĩ đó của nàng , chắc chắn sẽ mặc kệ đám sơn tặc mà xử nàng trước .
Nhưng quan trọng là Từ Chánh Nam không hề biết điều đó nên vẫn liều mạng mà bảo vệ tiểu muội muội của hắn , hắn vẫn cảm thấy khó tin khi nàng hẹn hắn gặp mặt , hắn cũng không ngại nàng muốn đánh hắn chỉ là ai muốn chạm đến nàng hắn cũng không cho phép .
Khi hai người chạy về đến trước cửa Đỗ gia mới dừng lại thở một hơi , trời củng tối rồi a, lúc này Đỗ Diệu Tuyết mới nhìn thấy cái đầu heo đáng thương của Từ Chánh Nam , trong khi nàng trên người không có lấy một vết thương thì toàn thân hắn đều tơi tả , nàng cũng không phải muốn nặng như vậy , chỉ là một chút xíu thôi mà .
Đỗ Diệu Tuyết cảm thấy vô cùng ngại ngùng , là tại nàng mới xảy ra chuyện như vậy nên vội vã cắm đầu muốn chạy vào trong phủ , nàng sợ hắn sẽ tức giận với nàng , chỉ là tay hắn đã giữ chặt lấy nàng , hắn hỏi nàng một câu .
" Tiểu Tuyết ghét ta như vậy ? "
Phải , ta ghét nhất chính là ngươi . Nếu trả lời như vậy có khi nào hắn sẽ bóp chết nàng không ? Không nên , thật không nên .
" Ta không ghét ngươi , chỉ là ta không muốn ngươi làm phiền ta như vậy , ta không muốn thành thân với ngươi " .
Từ Chánh Nam nhìn nàng một lúc sau đó tay hắn từ từ buông ra để mặc nàng chạy vào trong .
Phía sau nàng truyền đến một câu nói của hắn , vô cùng nhẹ nhàng nhưng khiến nàng không thể đi tiếp . _ " Thật xin lỗi ! " . Thân hình Đỗ Diệu Tuyết khựng lại sau đó lén nhìn lại phía sau , chỉ thấy Từ Chánh Nam đã quay lưng đi về phía phủ của hắn không hề nhìn lại nàng một lần .
" A.....a....aa..." .
Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn kinh sợ nhìn tên mập đáng ra phải la hét bên ngoài thì giờ đây đang nằm trên giường nàng , còn dùng cái ánh mắt đắm đuối kia nhìn nàng là thế nào ? Mà quan trọng là sao hắn lại cùng nàng giống nhau , như trẻ sơ sinh vậy nè , y phục của nàng đâu . Không phải nàng bị hắn ... hắn ... chứ ...
"Ngươi ... tên chết tiệt , ta phải giết ngươi "
Vơ lấy tấm chăn che đi cơ thể mình , việc đầu tiên Đỗ Diệu Tuyết làm tiếp theo chính là nhào qua bóp cổ Từ Chánh Nam , nàng phải giết hắn , tên mập chết tiệt này, cư nhiên dám ăn đậu hủ của nàng , còn ăn sạch nữa chứ .
Trăm tính ngàn tính , Từ Chánh Nam cũng không tính được nàng lại bóp cổ hắn như vậy , chỉ là đánh lại nàng cũng không được , phản ứng lại cũng không xong , không lẽ mới ôm được mỹ nhân có một đêm đã chết tức tưởi như vậy sao ? Đương nhiên là không , may mà nha hoàn của Đỗ Diệu Tuyết đã cứu hắn một mạng .
" Tiểu thư , người làm sao vậy ? Tiểu thư !"
" Ta không sao ? Ngươi không được vào đây "
" Tiểu thư , thiếu gia nói ngài ăn xong bữa sáng sẽ đưa tiểu thư ra ngoài dạo "
" Ngươi về nói lại với ca ca ta , đợi ta một lát " .
Tuy miệng đang nói chuyện với nha hoàn bên ngoài , nhưng tay Đỗ Diệu Tuyết vẫn giữ chặt lấy cổ Từ Chánh Nam , ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống .
" Tiểu Tuyết , chết trong tay nàng , ta thấy rất hạnh phúc "
" Cái gì mà chết trong tay ta , ngươi nghĩ ta ngốc , giết ngươi chết thì ta sống thế nào , trong lao sao ". Tên mập này , đến chết cũng liên lụy nàng . " Còn không cút ngay , muốn ta chịu trách nhiệm với ngươi sao ? "
Từ Chánh Nam ôm chặt cổ , hít thở , khó khăn nói lên vài tiếng . " Không ... ta ...ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng , ta sẽ lấy nàng "
" Ai cần ngươi lấy , mau biến đi cho ta " . Đỗ Diệu Tuyết giơ chân đạp hắn xuống giường , nàng không cần tên đáng ghét như hắn .
" Nhưng chúng ta đã ... "
"Chuyện này ngươi dám để lộ ra , ta sẽ chết cho ngươi xem , à không ta sẽ giết ngươi xong mới chết " .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Sau ngày hôm đó , tâm trạng Đỗ Diệu Tuyết cực kỳ tồi tệ , mỗi tối tên mập đều trèo tường lẻn vào phòng nàng , lần nào cũng nói đúng một câu 'Muốn cưới nàng' khiến nàng thật muốn tức chết , nếu không nể tình lần nào hắn mò đến cũng đều mang theo quà cho nàng thì nàng nhất định đặt ám khí xử lý hắn .
Cho đến một hôm , nàng thật sự muốn đánh hắn , Đỗ Diệu Tuyết viết một lá thư hẹn Từ Chánh Nam đến một nơi vắng ơi là vắng , nơi đó chỉ có hắn và nàng và một đám lâu la đã nhận tiền của nàng để cho hắn một trận . Chỉ là nàng tính như thế nào lại tính không được đám lâu la này lại quen biết với một đám sơn tặc , mà đám sơn tặc này không chỉ muốn cho Từ Chánh Nam một trận còn muốn tóm cả nàng .
Cho nên mới có quang cảnh gần 30 người bao vây lấy Từ Chánh Nam và Đỗ Diệu Tuyết. Lúc này nàng chỉ biết nép mình về phía sau hắn , nhìn hắn đánh người ta xong lại bị người ta đánh , gương mặt đã khó ưa nay còn bị thương , đã xấu lại càng xấu . Nếu Từ Chánh Nam biết suy nghĩ đó của nàng , chắc chắn sẽ mặc kệ đám sơn tặc mà xử nàng trước .
Nhưng quan trọng là Từ Chánh Nam không hề biết điều đó nên vẫn liều mạng mà bảo vệ tiểu muội muội của hắn , hắn vẫn cảm thấy khó tin khi nàng hẹn hắn gặp mặt , hắn cũng không ngại nàng muốn đánh hắn chỉ là ai muốn chạm đến nàng hắn cũng không cho phép .
Khi hai người chạy về đến trước cửa Đỗ gia mới dừng lại thở một hơi , trời củng tối rồi a, lúc này Đỗ Diệu Tuyết mới nhìn thấy cái đầu heo đáng thương của Từ Chánh Nam , trong khi nàng trên người không có lấy một vết thương thì toàn thân hắn đều tơi tả , nàng cũng không phải muốn nặng như vậy , chỉ là một chút xíu thôi mà .
Đỗ Diệu Tuyết cảm thấy vô cùng ngại ngùng , là tại nàng mới xảy ra chuyện như vậy nên vội vã cắm đầu muốn chạy vào trong phủ , nàng sợ hắn sẽ tức giận với nàng , chỉ là tay hắn đã giữ chặt lấy nàng , hắn hỏi nàng một câu .
" Tiểu Tuyết ghét ta như vậy ? "
Phải , ta ghét nhất chính là ngươi . Nếu trả lời như vậy có khi nào hắn sẽ bóp chết nàng không ? Không nên , thật không nên .
" Ta không ghét ngươi , chỉ là ta không muốn ngươi làm phiền ta như vậy , ta không muốn thành thân với ngươi " .
Từ Chánh Nam nhìn nàng một lúc sau đó tay hắn từ từ buông ra để mặc nàng chạy vào trong .
Phía sau nàng truyền đến một câu nói của hắn , vô cùng nhẹ nhàng nhưng khiến nàng không thể đi tiếp . _ " Thật xin lỗi ! " . Thân hình Đỗ Diệu Tuyết khựng lại sau đó lén nhìn lại phía sau , chỉ thấy Từ Chánh Nam đã quay lưng đi về phía phủ của hắn không hề nhìn lại nàng một lần .
/63
|