Suốt hành trình, Tiểu Túc không hề nói một chữ nào với nàng, như là một tài xế riêng không hay trò chuyện. Sau khi đưa nàng đến nơi chỉ định, cô cũng không rời đi, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói.
“Phải mất...... bao lâu?” Đôi mắt Tiểu Túc gần như nhắm lại, cô đặt một tay lên vô lăng, có thể nhìn ra được rằng cô đang cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.
“Tôi cần vào khoảng một tiếng, chút nữa còn muốn về thăm em gái. Hay là cô về nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu Túc lại phớt lờ nàng, hơi thở dần dần yếu đi.
Lục Kim còn muốn nói thêm gì nữa, Tiểu Túc đã khoanh tay trước ngực, cúi đầu tựa vào ghế xe, tiến vào giấc ngủ ngắn ngủi.
Lục Kim không thể tiếp tục quấy rầy cô nữa, chỉ có thể xuống xe.
Khẳng định là người này được Triều Từ phái đến để bảo vệ sự an toàn của nàng, chẳng qua là cả người toát ra cảm giác bén nhọn người sống chớ tới gần, cũng không biết xuất phát từ lý do gì mà Lục Kim có thể nhận thấy được địch ý rõ ràng trên người cô.
Mặc dù cô không để ý đến Lục Kim, Lục Kim cũng không muốn để người đang bị thương ngủ ở đây một mình, muốn đến bệnh viện tìm người giúp đỡ, xem bác sĩ có thể thuyết phục cô vào kiểm tra tình hình vết thương hay không.
“Alô, chị Tiểu Kim, chị đang ở đâu vậy? Tôi tới rồi.” Cách đó không xa, Tiểu Đổng đang ngồi trong xe mà gọi điện cho nàng.
Lục Kim đeo kính râm và đội mũ lên: “Em cũng tới rồi, ngay phía sau xe của anh.”
Hai người gặp mặt rồi cùng nhau bước vào thang máy.
Trước khi bước vào thang máy, Tiểu Đổng liếc nhìn chiếc xe đã đưa Lục Kim tới, là một chiếc SUV rất xa lạ.
Tiểu Đổng là một người mê xe, trong mấy năm đi theo Lục Kim, anh ta đã ghi nhớ gần như tất cả chiếc xe được sử dụng bởi những người nổi tiếng trong ngành, thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng biển số xe, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy chiếc xe này. Nó có thể không phải là xe của người của người nổi tiếng, hoặc có thể chưa được sử dụng ở nơi công cộng.
Tiểu Đổng rất tò mò về hành trình mấy ngày nay của Lục Kim, thấy dưới áo khoác của nàng là một cái váy xa lạ, chắc hẳn là đã qua đêm ở bên ngoài.
Anh ta biết rõ khi nữ minh tinh không muốn nói đến chuyện riêng tư của họ thì bản thân tốt nhất đừng hỏi nhiều, nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Lục Kim, nên cho dù có tràn ngập nghi vấn ở trong lòng, anh ta cũng không thể lắm miệng.
Tính bảo mật của bệnh viện tư nhân này rất cao, có một lối đi VIP đặc biệt dẫn đến từng phòng khám, nên trong toàn bộ quá trình khám bệnh cũng sẽ không đụng mặt người khác.
Dù vậy, Tiểu Đổng vẫn cẩn thận quan sát xung quanh khi ra khỏi thang máy, xác định xung quanh không có ai rồi mới để Lục Kim đi ra.
“Chị Tiểu Kim, đầu gối của chị lại đau nữa à?” Tiểu Đổng giúp nàng chặn cửa thang máy.
Đầu gối của nàng bị thương khi quay《Phòng thí nghiệm biển sâu》.
Trong《Phòng thí nghiệm biển sâu》, nhân vật nữ chính do Lục Kim thủ vai là cảnh sát chìm, vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh một thủ lĩnh xã hội đen. Cảnh quay khiến đầu gối bị thương là cảnh yêu cầu nàng phải nhảy xuống từ độ cao năm mét.
Vốn dĩ đạo diễn muốn dùng thế thân, quay sơ qua cái bóng dáng là được, sẽ không ai nhìn ra.
Lục Kim thảo luận với đạo diễn một chút, nghĩ tới hiệu quả màn ảnh sau khi diễn thử, cảm thấy nó có chút giả, sẽ trực tiếp làm suy yếu toàn bộ cảm giác cấp bách của cảnh truy đuổi và tiết tấu cũng bị phá hư khi lên phim. Hơn nữa, người thế thân là một người đàn ông, tuy mặc quần áo rộng thùng thình nhưng có thể thấy hình dáng cơ thể của anh ta không quá giống Lục Kim.
Có lẽ đối với người làm nghề và khán giả, việc diễn viên không cần phải tham gia những cảnh nguy hiểm như vậy là lẽ thường tình, cũng sẽ không có ai chê bai quá nặng nề, nhiều nhất chính là lúc xem, trong lòng họ sẽ lẩm bẩm — dù sao cũng là diễn viên nữ yếu ớt.
Mặc dù là trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này, nhưng Lục Kim lại không muốn bị bất kỳ ai coi thường.
Chuyện người khác có thể làm được thì nàng cũng có thể làm được.
Lục Kim cùng đạo diễn và người chỉ đạo động tác luyện tập mấy lần, cuối cùng thì trong lần đầu tiên nhảy, nàng không có bị thương, nhưng hiệu quả hơi kém nên nàng yêu cầu làm lại một lần nữa.
Lần thứ hai quay rất hoàn mỹ, chẳng qua là khi nàng tiếp đất, tư thế có hơi lệch do thể lực giảm sút, nên liền bị trẹo chân.
Sau khi cảnh quay này được hoàn thiện, hiệu ứng tổng thể khiến đoàn làm phim hết lời khen ngợi. Vào đêm chiếu phim, Lục Kim đang ngồi ở một góc trong rạp, nghe thấy những người xung quanh xem tới màn này liền không cầm lòng được mà khẩn trương và phát ra tiếng cảm thán. Sau khi bộ phim kết thúc, họ còn lén bình luận và thật lòng khen ngợi, Lục Kim liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Về phần vết thương ở đầu gối, lúc đó chỉ là cảm thấy hơi đau nên nàng căn bản không để tâm chút nào. Ba ngày sau, cảm giác khó chịu ngày càng trầm trọng hơn. Nàng phải đến bệnh viện xử lý, rốt cuộc mới không làm chậm tiến độ quay phim. Chờ sau khi đóng máy, nàng mới đàng hoàng điều trị một thời gian. Vốn dĩ vết thương đã bắt đầu khá hơn, nhưng chuyện quỷ dị gặp phải ở nhà vệ sinh trong cao ốc T khiến vết thương lại tái phát.
Lúc này, khi nàng bước ra khỏi thang máy, giống như nhận ra điều gì đó, nàng dừng lại, lắc lắc cái đầu gối mà hôm qua vẫn còn đau đến muốn chết, nghi hoặc mà “suỵt” một tiếng.
“Đau lắm sao? Hay là để tôi đỡ chị đi.”
“Không......”
Lục Kim đứng một chỗ, co đầu gối lên rồi lại duỗi thẳng ra, lặp đi lặp lại mấy lần vẫn không hiểu, lại giậm mạnh hai cái, khiến Tiểu Đổng đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn.
Tiểu Đổng buồn bực mà nhìn nàng: “Chị Tiểu Kim, chị cẩn thận cái đầu gối yếu ớt của mình một chút đi, vốn dĩ đã hay tái phát, nếu chị còn giậm nữa thì đầu gối sẽ bị chị giậm đến gãy mất.”
“Em......” Lục Kim trầm mặc nửa ngày mới nói, “Không đau.”
“Hả?”
“Đầu gối.” Lục Kim khó hiểu mà sờ sờ đầu gối của mình, ngơ ngác nói: “Không còn đau nữa, một chút cũng không đau.”
Hôm qua nàng vẫn còn đi khập khiễng vì bị thương, sáng sớm lại nhớ đến giấc mơ vẫn luôn bám theo mình cùng với chuyện của Triêu Từ, nên cũng không chú ý tới cái đầu gối của mình.
Vậy mà lúc này, việc đi lại hay cúi người đều không còn là vấn đề nữa.
Tại sao chứ?
Nàng đem theo một bụng khó hiểu đi gặp bác sĩ chụp X-quang. Bác sĩ nhìn phim chụp một lúc rồi quay lại nói với Lục Kim bằng giọng điệu phấn chấn:
“Không phải nó đang hồi phục tốt sao? Chỉ cần không bị tái phát nữa thì sẽ ổn thôi. Sau này lúc đóng phim, Lục tiểu thư nhớ chú ý an toàn hơn một chút.”
Lục Kim hoàn toàn không nói nên lời.
Cái đầu gối đã hành hạ nàng bấy lâu nay lại có thể lành chỉ sau một đêm.
Ngoài phòng đang có gió bắc gào thét, vậy mà trong phòng khám, Lục Kim lại cảm thấy nóng đến mức khô khốc.
Nàng nghĩ đến căn phòng ngủ ấm áp và yên tĩnh trong nhà Triều Từ, Triều Từ đột nhiên đổ bệnh không thể gặp người khác, và chậu hoa được chăm sóc cẩn thận lại bị ngã không rõ nguyên nhân.
Lục Kim nhờ bác sĩ dẫn hai y tá cùng nhau xuống gara dưới tầng hầm, định khuyên nhủ cô gái kia đến bệnh viện chữa trị, chưa kể vết thương của cô ấy còn rất nghiêm trọng. Nếu cô ấy không muốn lên, bác sĩ có thể kiểm tra một chút ngay tại chỗ.
Không ngờ khi nàng dạo một vòng trong gara, lại không tìm được chiếc SUV của Triêu Từ.
Lục Kim khó hiểu, vậy là đi rồi sao? Là tự mình đến bệnh viện sao?
Nhìn gara trống rỗng, không có bất kỳ phương thức liên hệ gì với đối phương, Lục Kim không còn lời nào để nói.
Cái tính chó chết gì thế này?
Đúng là làm người ta nổi nóng y như Triêu Từ mà.
Lục Kim mang theo một bụng tức lên xe của Tiểu Đổng, mặc kệ, về nhà gặp em gái trước.
Lúc Tiểu Đổng đưa Lục Kim ra khỏi gara, ở một góc giữa không trung trống rỗng nào đó trong gara, một tia sáng vàng kim chiếu xuống, chiếc SUV màu trắng kia xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra.
Yển Phong ngồi ở ghế lái, thu hồi kết giới do chính tay mình làm ra, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm vô lăng, nhìn về hướng Lục Kim rời đi, có chút bực bội mà gõ vài nhịp trên vô lăng.
“Cô ấy...... đi rồi.”
Tiểu Túc, người bị buộc phải chuyển sang ghế phụ, nhận thấy hơi thở xa xăm của Lục Kim. Cô miễn cưỡng mở đôi mắt đỏ như máu, ngồi dậy trong cơn ho khan, cố gắng chen qua ghế lái.
“Sao thế?” Yển Phong nắm lấy cánh tay của Tiểu Túc, dễ dàng khống chế động tác của cô ấy, lạnh lùng nói, “Nhào vào trong ngực tôi như vậy, nhưng tôi không có hứng thú với loại tiểu yêu cấp thấp như cô đâu.”
Khẩu trang che đi khuôn mặt bị thương của Tiểu Túc, khiến đôi mắt cô trở nên sắc bén hơn, giấc ngủ ngắn ngủi vừa rồi đã giúp cô lấy lại chút sức lực, cũng giúp nói được một câu dài hơn: “Yển Phong tiểu thư, xin trả lại ghế lái cho tôi, tôi có nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành.”
Yển Phong cười lạnh một tiếng nói: “Cũng không thèm nhìn lại chính mình, mạng nhỏ cũng sắp giữ không nổi rồi thì còn bảo vệ được cho ai. Yên tâm, không phải chỉ là người trong lòng của chủ nhân cô thôi sao? Cô cho rằng tôi sẽ không làm được chút việc nhỏ này à?”
Yển Phong đẩy cô về lại ghế phụ.
Cô cũng không muốn tiếp nhận ân tình này của Yển Phong, chuyện của Triêu Từ chỉ có cô tự tay làm thỏa đáng thì bản thân mới yên tâm.
Nhưng cô lại rơi vào sự khống chế của Yển Phong, muốn di chuyển nhưng lại không có năng lực phản kháng.
Ngay lúc cô đang có chút bồn chồn, cô đột nhiên cảm nhận được hơi thở thoải mái từ lòng bàn tay Yển Phong truyền đến.
Hơi thở của Yển Phong không phải yêu cũng không phải thần, cảm giác rõ ràng như băng tuyết xuyên qua cơ thể, quá mạnh đối với tiểu yêu mới 500 năm như Tiểu Túc, làm cô khó thích ứng, mà nó gần như đang cưỡng ép cô phải nhận lấy.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi được pháp lực của Yển Phong cọ rửa qua, Thanh Uyên xích hỏa còn sót lại trong cơ thể nhanh chóng dịu đi, nguyên thần bị bỏng rát cũng được chữa trị từng chút một.
Lồng ngực của Tiểu Túc phập phồng, cảm giác vừa khó chịu vừa thoải mái, chống cự nhưng lại không còn cách nào khác ngoài việc hấp thụ pháp lực của Yển Phong.
Yển Phong nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt cau mày của Tiểu Túc, xác nhận rằng cô sẽ không làm trò nữa mới thu tay lại rồi lái xe chậm rãi theo phía sau xe của Lục Kim, nhưng hành động vận chuyển pháp lực về phía Tiểu Túc cũng không có ngừng lại.
Trong khoảnh khắc, trong xe tràn ngập hơi thở của Yển Phong, hơi thở nặng nề của Tiểu Túc cũng dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Biết chị gái sắp về, Lục Miên đã thức khuya làm hết bài tập đêm qua. Hôm nay cô dậy sớm đi siêu thị chọn thịt bò, còn mua một đống rau dưa chị gái thích ăn, dự định hầm một nồi thịt bò nạm thơm ngon cho chị gái. Ngày mùa đông lại có một nồi hầm nóng hổi, hai người vui vui vẻ vẻ mà uống nước trò chuyện, chính là ngày vui nhất trong mấy tháng qua của cô.
Lục Miên xách túi đồ về nhà, sau khi vào nhà, cô tháo chiếc chân giả mà Lục Kim đã đặt mua cho cô ở nước ngoài, thay vào đó bằng một chiếc nạng.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa quen với những thứ cứng và lạnh không phải là bộ phận của mình. Dù chị gái đã chi rất nhiều tiền để làm cái chân giả nhẹ nhàng và ổn định hơn nhiều so với những cái cô dùng trước đó, hình dáng cũng giống cái chân thật hơn, người lạ cũng coi cô như một người khỏe mạnh bình thường lúc cô ra ngoài đường, nhưng cô vẫn là không quá thích nó.
Ngoại trừ lúc đi học và phải ra ngoài, vì không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, ngoài mặt cô phải ngụy trang như là một người đi đứng bình thường, nhưng khi ở nhà, cô vẫn quen dùng nạng cho phương tiện đi lại hơn.
Hơn nữa dù cái chân giả kia có tốt đến đâu, thỉnh thoảng nó cũng sẽ cọ vào nơi khó chịu của cô, như nhắc nhở cô rằng đó không phải thứ thuộc về mình.
Lục Miên chống nạng đứng trong căn bếp thơm phức, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần mười hai giờ, không hiểu vì sao chị gái vẫn chưa gửi tin nhắn WeChat qua, cũng không trả lời tin nhắn của cô. Lục Miên có chút lo lắng, cô liền tắt lửa rồi đi xuống lầu xem thử.
Sau khi tỉnh dậy từ sáng, vô số thông báo được gửi tới làm điện thoại của Lục Kim rung lên không ngừng, nên cô cũng không dùng điện thoại, pin cũng chỉ còn lại một nửa.
Sở Vân đã gọi điện cho nàng không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu nàng để chế độ yên lặng trong bệnh viện, không nhận cuộc gọi, bây giờ Sở Vân chuyển sang dùng WeChat tấn công nàng. Lục Kim vừa mới bấm vào khung chat, sáu bảy tin nhắn thoại xấp xỉ 59 giây hiện lên.
Lục Kim: “......”
Tin nhắn thoại chưa được nhấn nghe, mà không cần nghe thì Lục Kim cũng biết cô ta muốn nói cái gì, đơn giản chỉ là vài lời thuyết phục nàng hồi tâm chuyển ý. Chỉ là trước đây, những lời này được dùng với đối tác bên ngoài, giờ phút này lại dùng trên người Lục Kim.
Cuối cùng thì Lục Kim cũng không trả lời cô ta.
Còn cách cửa chung cư mười mấy mét, Lục Kim đã nhìn thấy Lục Miên mặc áo khoác dày cộm, đứng trước cửa đón gió, một tay chống nạng, tay kia cầm điện thoại, sốt ruột nhìn xung quanh.
Xe dừng trước cửa chính, Lục Kim lập tức xuống xe, áo khoác còn chưa kịp cài cúc. Một tay ấn vạt áo, nàng chạy nhanh về phía Lục Miên: “Sao em lại chạy ra ngoài?”
Lục Miên bất đắc dĩ nói: “Không phải là bởi vì em không nhận được tin nhắn Wechat của chị hay sao? Bình thường chị nửa ngày mới trả lời em thì thôi đi, hôm nay hứa về nhà, nửa ngày cũng không liên lạc được với chị, thịt bò sắp bị hầm đến nát nhừ tới nơi rồi nên em mới ra đây.”
“Trời lạnh như vậy mà em cũng không thành thật.” Lục Kim ôm khuôn mặt nhỏ của em gái, “Nhìn xem, mặt lạnh tới đỏ bừng rồi này.”
Lục Miên tránh mặt ra khỏi tay của chị gái, dùng giọng điệu người trưởng thành nói: “Ai giống chị chứ, mặc cái áo mỏng như vậy trong ngày đông, chị mới là người coi chừng bị đông lạnh đó. Nhanh, mau vào trong!”
“Chị em chưa bao giờ sợ lạnh, không phải em không biết.”
“Không hiểu nữ minh tinh các chị có công năng dị thường gì.” Lục Miên cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có camera ẩn nấp trong chỗ tối nào, mới hạ giọng nói: “Đừng để bị người khác nhìn thấy, chị lên lầu nhanh đi.”
Hai người bước vào cửa, cũng không phát hiện rằng cách đây 200 mét, trong bụi cỏ trên sườn núi chỗ công viên chuyên để dắt chó mèo đi dạo, có một ống kính đang hướng về các cô.
Nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, Triêu Từ vẫn còn đang ngủ, lông mi cô khẽ động, một luồng khí lạnh được phả ra từ đôi môi đỏ tươi.
A......
Xao động ở chỗ sâu trong thức hải, tia chớp điện tím không ngừng cuồn cuộn, một phách của cô mặc dù đã chạy xa tới như vậy, nhưng vẫn có loại hoảng hốt sẽ bị xé rách bất cứ lúc nào.
Cả đời này, cô đã quên rất nhiều chuyện.
Cô đã sống quá lâu, lâu đến mức xuân hạ thu đông hóa thành một vòng nhỏ chật hẹp, cái cây to nhất ở Yêu giới cũng chưa chắc chịu đựng được quá khứ của cô.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ ngày kia, ngày thê tử của cô chết đi.
Những tấm màn đỏ rực lộn xộn trên mặt đất, những chén rượu đổ vỡ, mùi rượu hăng nồng khắp nơi.
Máu chảy ra từ thân thể nàng ấy, cho dù cô có pháp lực thông thiên đến đâu cũng không thể đưa toàn bộ máu trả lại vào thân thể của thê tử mình.
Kim Kim...... Kim Kim!
Triêu Từ ôm chặt lấy nàng, muốn đánh thức nàng dậy, nhưng đôi mắt trống rỗng không còn có thể cho cô bất kỳ phản ứng nào, thậm chí nốt ruồi nhỏ trên tai vốn luôn đỏ rực cũng dần dần tối sầm.
Thấy không?
Có một giọng nói hỗn loạn vang lên từ phương xa —
Đây là hậu quả khi ngươi tự làm theo ý mình. Nếu không phải do ngươi tham lam tình yêu của nàng ta, nghịch thiên sửa mệnh, ngươi và nàng ta căn bản sẽ không có bất kỳ giao thoa nào, nàng ta đã có thể hạnh phúc đến cuối đời.
Là ngươi đã hại chết nàng.
Một lần lại một lần hại chết nàng.
Cả người Triêu Từ run lên, hai mắt mông lung đầy nước mắt, phát hiện thê tử trong ngực đã biến mất, thay vào đó là một biển máu ở dưới chân.
Hai chân cô lún sâu vào một biển máu, chính là máu của Lục Kim.
Đột nhiên, Triêu Từ mở mắt ra.
“Phải mất...... bao lâu?” Đôi mắt Tiểu Túc gần như nhắm lại, cô đặt một tay lên vô lăng, có thể nhìn ra được rằng cô đang cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.
“Tôi cần vào khoảng một tiếng, chút nữa còn muốn về thăm em gái. Hay là cô về nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu Túc lại phớt lờ nàng, hơi thở dần dần yếu đi.
Lục Kim còn muốn nói thêm gì nữa, Tiểu Túc đã khoanh tay trước ngực, cúi đầu tựa vào ghế xe, tiến vào giấc ngủ ngắn ngủi.
Lục Kim không thể tiếp tục quấy rầy cô nữa, chỉ có thể xuống xe.
Khẳng định là người này được Triều Từ phái đến để bảo vệ sự an toàn của nàng, chẳng qua là cả người toát ra cảm giác bén nhọn người sống chớ tới gần, cũng không biết xuất phát từ lý do gì mà Lục Kim có thể nhận thấy được địch ý rõ ràng trên người cô.
Mặc dù cô không để ý đến Lục Kim, Lục Kim cũng không muốn để người đang bị thương ngủ ở đây một mình, muốn đến bệnh viện tìm người giúp đỡ, xem bác sĩ có thể thuyết phục cô vào kiểm tra tình hình vết thương hay không.
“Alô, chị Tiểu Kim, chị đang ở đâu vậy? Tôi tới rồi.” Cách đó không xa, Tiểu Đổng đang ngồi trong xe mà gọi điện cho nàng.
Lục Kim đeo kính râm và đội mũ lên: “Em cũng tới rồi, ngay phía sau xe của anh.”
Hai người gặp mặt rồi cùng nhau bước vào thang máy.
Trước khi bước vào thang máy, Tiểu Đổng liếc nhìn chiếc xe đã đưa Lục Kim tới, là một chiếc SUV rất xa lạ.
Tiểu Đổng là một người mê xe, trong mấy năm đi theo Lục Kim, anh ta đã ghi nhớ gần như tất cả chiếc xe được sử dụng bởi những người nổi tiếng trong ngành, thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng biển số xe, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy chiếc xe này. Nó có thể không phải là xe của người của người nổi tiếng, hoặc có thể chưa được sử dụng ở nơi công cộng.
Tiểu Đổng rất tò mò về hành trình mấy ngày nay của Lục Kim, thấy dưới áo khoác của nàng là một cái váy xa lạ, chắc hẳn là đã qua đêm ở bên ngoài.
Anh ta biết rõ khi nữ minh tinh không muốn nói đến chuyện riêng tư của họ thì bản thân tốt nhất đừng hỏi nhiều, nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Lục Kim, nên cho dù có tràn ngập nghi vấn ở trong lòng, anh ta cũng không thể lắm miệng.
Tính bảo mật của bệnh viện tư nhân này rất cao, có một lối đi VIP đặc biệt dẫn đến từng phòng khám, nên trong toàn bộ quá trình khám bệnh cũng sẽ không đụng mặt người khác.
Dù vậy, Tiểu Đổng vẫn cẩn thận quan sát xung quanh khi ra khỏi thang máy, xác định xung quanh không có ai rồi mới để Lục Kim đi ra.
“Chị Tiểu Kim, đầu gối của chị lại đau nữa à?” Tiểu Đổng giúp nàng chặn cửa thang máy.
Đầu gối của nàng bị thương khi quay《Phòng thí nghiệm biển sâu》.
Trong《Phòng thí nghiệm biển sâu》, nhân vật nữ chính do Lục Kim thủ vai là cảnh sát chìm, vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh một thủ lĩnh xã hội đen. Cảnh quay khiến đầu gối bị thương là cảnh yêu cầu nàng phải nhảy xuống từ độ cao năm mét.
Vốn dĩ đạo diễn muốn dùng thế thân, quay sơ qua cái bóng dáng là được, sẽ không ai nhìn ra.
Lục Kim thảo luận với đạo diễn một chút, nghĩ tới hiệu quả màn ảnh sau khi diễn thử, cảm thấy nó có chút giả, sẽ trực tiếp làm suy yếu toàn bộ cảm giác cấp bách của cảnh truy đuổi và tiết tấu cũng bị phá hư khi lên phim. Hơn nữa, người thế thân là một người đàn ông, tuy mặc quần áo rộng thùng thình nhưng có thể thấy hình dáng cơ thể của anh ta không quá giống Lục Kim.
Có lẽ đối với người làm nghề và khán giả, việc diễn viên không cần phải tham gia những cảnh nguy hiểm như vậy là lẽ thường tình, cũng sẽ không có ai chê bai quá nặng nề, nhiều nhất chính là lúc xem, trong lòng họ sẽ lẩm bẩm — dù sao cũng là diễn viên nữ yếu ớt.
Mặc dù là trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này, nhưng Lục Kim lại không muốn bị bất kỳ ai coi thường.
Chuyện người khác có thể làm được thì nàng cũng có thể làm được.
Lục Kim cùng đạo diễn và người chỉ đạo động tác luyện tập mấy lần, cuối cùng thì trong lần đầu tiên nhảy, nàng không có bị thương, nhưng hiệu quả hơi kém nên nàng yêu cầu làm lại một lần nữa.
Lần thứ hai quay rất hoàn mỹ, chẳng qua là khi nàng tiếp đất, tư thế có hơi lệch do thể lực giảm sút, nên liền bị trẹo chân.
Sau khi cảnh quay này được hoàn thiện, hiệu ứng tổng thể khiến đoàn làm phim hết lời khen ngợi. Vào đêm chiếu phim, Lục Kim đang ngồi ở một góc trong rạp, nghe thấy những người xung quanh xem tới màn này liền không cầm lòng được mà khẩn trương và phát ra tiếng cảm thán. Sau khi bộ phim kết thúc, họ còn lén bình luận và thật lòng khen ngợi, Lục Kim liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Về phần vết thương ở đầu gối, lúc đó chỉ là cảm thấy hơi đau nên nàng căn bản không để tâm chút nào. Ba ngày sau, cảm giác khó chịu ngày càng trầm trọng hơn. Nàng phải đến bệnh viện xử lý, rốt cuộc mới không làm chậm tiến độ quay phim. Chờ sau khi đóng máy, nàng mới đàng hoàng điều trị một thời gian. Vốn dĩ vết thương đã bắt đầu khá hơn, nhưng chuyện quỷ dị gặp phải ở nhà vệ sinh trong cao ốc T khiến vết thương lại tái phát.
Lúc này, khi nàng bước ra khỏi thang máy, giống như nhận ra điều gì đó, nàng dừng lại, lắc lắc cái đầu gối mà hôm qua vẫn còn đau đến muốn chết, nghi hoặc mà “suỵt” một tiếng.
“Đau lắm sao? Hay là để tôi đỡ chị đi.”
“Không......”
Lục Kim đứng một chỗ, co đầu gối lên rồi lại duỗi thẳng ra, lặp đi lặp lại mấy lần vẫn không hiểu, lại giậm mạnh hai cái, khiến Tiểu Đổng đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn.
Tiểu Đổng buồn bực mà nhìn nàng: “Chị Tiểu Kim, chị cẩn thận cái đầu gối yếu ớt của mình một chút đi, vốn dĩ đã hay tái phát, nếu chị còn giậm nữa thì đầu gối sẽ bị chị giậm đến gãy mất.”
“Em......” Lục Kim trầm mặc nửa ngày mới nói, “Không đau.”
“Hả?”
“Đầu gối.” Lục Kim khó hiểu mà sờ sờ đầu gối của mình, ngơ ngác nói: “Không còn đau nữa, một chút cũng không đau.”
Hôm qua nàng vẫn còn đi khập khiễng vì bị thương, sáng sớm lại nhớ đến giấc mơ vẫn luôn bám theo mình cùng với chuyện của Triêu Từ, nên cũng không chú ý tới cái đầu gối của mình.
Vậy mà lúc này, việc đi lại hay cúi người đều không còn là vấn đề nữa.
Tại sao chứ?
Nàng đem theo một bụng khó hiểu đi gặp bác sĩ chụp X-quang. Bác sĩ nhìn phim chụp một lúc rồi quay lại nói với Lục Kim bằng giọng điệu phấn chấn:
“Không phải nó đang hồi phục tốt sao? Chỉ cần không bị tái phát nữa thì sẽ ổn thôi. Sau này lúc đóng phim, Lục tiểu thư nhớ chú ý an toàn hơn một chút.”
Lục Kim hoàn toàn không nói nên lời.
Cái đầu gối đã hành hạ nàng bấy lâu nay lại có thể lành chỉ sau một đêm.
Ngoài phòng đang có gió bắc gào thét, vậy mà trong phòng khám, Lục Kim lại cảm thấy nóng đến mức khô khốc.
Nàng nghĩ đến căn phòng ngủ ấm áp và yên tĩnh trong nhà Triều Từ, Triều Từ đột nhiên đổ bệnh không thể gặp người khác, và chậu hoa được chăm sóc cẩn thận lại bị ngã không rõ nguyên nhân.
Lục Kim nhờ bác sĩ dẫn hai y tá cùng nhau xuống gara dưới tầng hầm, định khuyên nhủ cô gái kia đến bệnh viện chữa trị, chưa kể vết thương của cô ấy còn rất nghiêm trọng. Nếu cô ấy không muốn lên, bác sĩ có thể kiểm tra một chút ngay tại chỗ.
Không ngờ khi nàng dạo một vòng trong gara, lại không tìm được chiếc SUV của Triêu Từ.
Lục Kim khó hiểu, vậy là đi rồi sao? Là tự mình đến bệnh viện sao?
Nhìn gara trống rỗng, không có bất kỳ phương thức liên hệ gì với đối phương, Lục Kim không còn lời nào để nói.
Cái tính chó chết gì thế này?
Đúng là làm người ta nổi nóng y như Triêu Từ mà.
Lục Kim mang theo một bụng tức lên xe của Tiểu Đổng, mặc kệ, về nhà gặp em gái trước.
Lúc Tiểu Đổng đưa Lục Kim ra khỏi gara, ở một góc giữa không trung trống rỗng nào đó trong gara, một tia sáng vàng kim chiếu xuống, chiếc SUV màu trắng kia xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra.
Yển Phong ngồi ở ghế lái, thu hồi kết giới do chính tay mình làm ra, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm vô lăng, nhìn về hướng Lục Kim rời đi, có chút bực bội mà gõ vài nhịp trên vô lăng.
“Cô ấy...... đi rồi.”
Tiểu Túc, người bị buộc phải chuyển sang ghế phụ, nhận thấy hơi thở xa xăm của Lục Kim. Cô miễn cưỡng mở đôi mắt đỏ như máu, ngồi dậy trong cơn ho khan, cố gắng chen qua ghế lái.
“Sao thế?” Yển Phong nắm lấy cánh tay của Tiểu Túc, dễ dàng khống chế động tác của cô ấy, lạnh lùng nói, “Nhào vào trong ngực tôi như vậy, nhưng tôi không có hứng thú với loại tiểu yêu cấp thấp như cô đâu.”
Khẩu trang che đi khuôn mặt bị thương của Tiểu Túc, khiến đôi mắt cô trở nên sắc bén hơn, giấc ngủ ngắn ngủi vừa rồi đã giúp cô lấy lại chút sức lực, cũng giúp nói được một câu dài hơn: “Yển Phong tiểu thư, xin trả lại ghế lái cho tôi, tôi có nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành.”
Yển Phong cười lạnh một tiếng nói: “Cũng không thèm nhìn lại chính mình, mạng nhỏ cũng sắp giữ không nổi rồi thì còn bảo vệ được cho ai. Yên tâm, không phải chỉ là người trong lòng của chủ nhân cô thôi sao? Cô cho rằng tôi sẽ không làm được chút việc nhỏ này à?”
Yển Phong đẩy cô về lại ghế phụ.
Cô cũng không muốn tiếp nhận ân tình này của Yển Phong, chuyện của Triêu Từ chỉ có cô tự tay làm thỏa đáng thì bản thân mới yên tâm.
Nhưng cô lại rơi vào sự khống chế của Yển Phong, muốn di chuyển nhưng lại không có năng lực phản kháng.
Ngay lúc cô đang có chút bồn chồn, cô đột nhiên cảm nhận được hơi thở thoải mái từ lòng bàn tay Yển Phong truyền đến.
Hơi thở của Yển Phong không phải yêu cũng không phải thần, cảm giác rõ ràng như băng tuyết xuyên qua cơ thể, quá mạnh đối với tiểu yêu mới 500 năm như Tiểu Túc, làm cô khó thích ứng, mà nó gần như đang cưỡng ép cô phải nhận lấy.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi được pháp lực của Yển Phong cọ rửa qua, Thanh Uyên xích hỏa còn sót lại trong cơ thể nhanh chóng dịu đi, nguyên thần bị bỏng rát cũng được chữa trị từng chút một.
Lồng ngực của Tiểu Túc phập phồng, cảm giác vừa khó chịu vừa thoải mái, chống cự nhưng lại không còn cách nào khác ngoài việc hấp thụ pháp lực của Yển Phong.
Yển Phong nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt cau mày của Tiểu Túc, xác nhận rằng cô sẽ không làm trò nữa mới thu tay lại rồi lái xe chậm rãi theo phía sau xe của Lục Kim, nhưng hành động vận chuyển pháp lực về phía Tiểu Túc cũng không có ngừng lại.
Trong khoảnh khắc, trong xe tràn ngập hơi thở của Yển Phong, hơi thở nặng nề của Tiểu Túc cũng dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Biết chị gái sắp về, Lục Miên đã thức khuya làm hết bài tập đêm qua. Hôm nay cô dậy sớm đi siêu thị chọn thịt bò, còn mua một đống rau dưa chị gái thích ăn, dự định hầm một nồi thịt bò nạm thơm ngon cho chị gái. Ngày mùa đông lại có một nồi hầm nóng hổi, hai người vui vui vẻ vẻ mà uống nước trò chuyện, chính là ngày vui nhất trong mấy tháng qua của cô.
Lục Miên xách túi đồ về nhà, sau khi vào nhà, cô tháo chiếc chân giả mà Lục Kim đã đặt mua cho cô ở nước ngoài, thay vào đó bằng một chiếc nạng.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa quen với những thứ cứng và lạnh không phải là bộ phận của mình. Dù chị gái đã chi rất nhiều tiền để làm cái chân giả nhẹ nhàng và ổn định hơn nhiều so với những cái cô dùng trước đó, hình dáng cũng giống cái chân thật hơn, người lạ cũng coi cô như một người khỏe mạnh bình thường lúc cô ra ngoài đường, nhưng cô vẫn là không quá thích nó.
Ngoại trừ lúc đi học và phải ra ngoài, vì không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, ngoài mặt cô phải ngụy trang như là một người đi đứng bình thường, nhưng khi ở nhà, cô vẫn quen dùng nạng cho phương tiện đi lại hơn.
Hơn nữa dù cái chân giả kia có tốt đến đâu, thỉnh thoảng nó cũng sẽ cọ vào nơi khó chịu của cô, như nhắc nhở cô rằng đó không phải thứ thuộc về mình.
Lục Miên chống nạng đứng trong căn bếp thơm phức, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần mười hai giờ, không hiểu vì sao chị gái vẫn chưa gửi tin nhắn WeChat qua, cũng không trả lời tin nhắn của cô. Lục Miên có chút lo lắng, cô liền tắt lửa rồi đi xuống lầu xem thử.
Sau khi tỉnh dậy từ sáng, vô số thông báo được gửi tới làm điện thoại của Lục Kim rung lên không ngừng, nên cô cũng không dùng điện thoại, pin cũng chỉ còn lại một nửa.
Sở Vân đã gọi điện cho nàng không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu nàng để chế độ yên lặng trong bệnh viện, không nhận cuộc gọi, bây giờ Sở Vân chuyển sang dùng WeChat tấn công nàng. Lục Kim vừa mới bấm vào khung chat, sáu bảy tin nhắn thoại xấp xỉ 59 giây hiện lên.
Lục Kim: “......”
Tin nhắn thoại chưa được nhấn nghe, mà không cần nghe thì Lục Kim cũng biết cô ta muốn nói cái gì, đơn giản chỉ là vài lời thuyết phục nàng hồi tâm chuyển ý. Chỉ là trước đây, những lời này được dùng với đối tác bên ngoài, giờ phút này lại dùng trên người Lục Kim.
Cuối cùng thì Lục Kim cũng không trả lời cô ta.
Còn cách cửa chung cư mười mấy mét, Lục Kim đã nhìn thấy Lục Miên mặc áo khoác dày cộm, đứng trước cửa đón gió, một tay chống nạng, tay kia cầm điện thoại, sốt ruột nhìn xung quanh.
Xe dừng trước cửa chính, Lục Kim lập tức xuống xe, áo khoác còn chưa kịp cài cúc. Một tay ấn vạt áo, nàng chạy nhanh về phía Lục Miên: “Sao em lại chạy ra ngoài?”
Lục Miên bất đắc dĩ nói: “Không phải là bởi vì em không nhận được tin nhắn Wechat của chị hay sao? Bình thường chị nửa ngày mới trả lời em thì thôi đi, hôm nay hứa về nhà, nửa ngày cũng không liên lạc được với chị, thịt bò sắp bị hầm đến nát nhừ tới nơi rồi nên em mới ra đây.”
“Trời lạnh như vậy mà em cũng không thành thật.” Lục Kim ôm khuôn mặt nhỏ của em gái, “Nhìn xem, mặt lạnh tới đỏ bừng rồi này.”
Lục Miên tránh mặt ra khỏi tay của chị gái, dùng giọng điệu người trưởng thành nói: “Ai giống chị chứ, mặc cái áo mỏng như vậy trong ngày đông, chị mới là người coi chừng bị đông lạnh đó. Nhanh, mau vào trong!”
“Chị em chưa bao giờ sợ lạnh, không phải em không biết.”
“Không hiểu nữ minh tinh các chị có công năng dị thường gì.” Lục Miên cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có camera ẩn nấp trong chỗ tối nào, mới hạ giọng nói: “Đừng để bị người khác nhìn thấy, chị lên lầu nhanh đi.”
Hai người bước vào cửa, cũng không phát hiện rằng cách đây 200 mét, trong bụi cỏ trên sườn núi chỗ công viên chuyên để dắt chó mèo đi dạo, có một ống kính đang hướng về các cô.
Nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, Triêu Từ vẫn còn đang ngủ, lông mi cô khẽ động, một luồng khí lạnh được phả ra từ đôi môi đỏ tươi.
A......
Xao động ở chỗ sâu trong thức hải, tia chớp điện tím không ngừng cuồn cuộn, một phách của cô mặc dù đã chạy xa tới như vậy, nhưng vẫn có loại hoảng hốt sẽ bị xé rách bất cứ lúc nào.
Cả đời này, cô đã quên rất nhiều chuyện.
Cô đã sống quá lâu, lâu đến mức xuân hạ thu đông hóa thành một vòng nhỏ chật hẹp, cái cây to nhất ở Yêu giới cũng chưa chắc chịu đựng được quá khứ của cô.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ ngày kia, ngày thê tử của cô chết đi.
Những tấm màn đỏ rực lộn xộn trên mặt đất, những chén rượu đổ vỡ, mùi rượu hăng nồng khắp nơi.
Máu chảy ra từ thân thể nàng ấy, cho dù cô có pháp lực thông thiên đến đâu cũng không thể đưa toàn bộ máu trả lại vào thân thể của thê tử mình.
Kim Kim...... Kim Kim!
Triêu Từ ôm chặt lấy nàng, muốn đánh thức nàng dậy, nhưng đôi mắt trống rỗng không còn có thể cho cô bất kỳ phản ứng nào, thậm chí nốt ruồi nhỏ trên tai vốn luôn đỏ rực cũng dần dần tối sầm.
Thấy không?
Có một giọng nói hỗn loạn vang lên từ phương xa —
Đây là hậu quả khi ngươi tự làm theo ý mình. Nếu không phải do ngươi tham lam tình yêu của nàng ta, nghịch thiên sửa mệnh, ngươi và nàng ta căn bản sẽ không có bất kỳ giao thoa nào, nàng ta đã có thể hạnh phúc đến cuối đời.
Là ngươi đã hại chết nàng.
Một lần lại một lần hại chết nàng.
Cả người Triêu Từ run lên, hai mắt mông lung đầy nước mắt, phát hiện thê tử trong ngực đã biến mất, thay vào đó là một biển máu ở dưới chân.
Hai chân cô lún sâu vào một biển máu, chính là máu của Lục Kim.
Đột nhiên, Triêu Từ mở mắt ra.
/32
|