Chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời, mà biết nói gì đây khi mà hung thủ thực sự đã treo cổ chết. Vậy là vụ án đã kết thúc, chúng tôi có phải thành công hay là thất bại? Tôi cũng không biết rõ nữa, Nam xồm rụt rè nhìn ông bác già rồi cất lời:
- Vậy giờ tính sao? Vụ án kết thúc như vậy sao?
Ông bác già ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi lạnh lùng đáp lại:
- Có thể nói là như vậy...! Hung thủ thực sự đã chết cũng coi như vụ án chính thức khép lại! Các người có thể về Hà Nội được rồi!
Chúng tôi thở dài rồi thu dọn đồ đạc định rời khỏi căn phòng, nhưng có điều gì đó tôi thấy không ổn. Ông bác già vẫn im lặng ngồi đó nhìn vào bức ảnh hung thủ, tôi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Hung thủ đã chết...! Vụ án đã kết thúc! Ông còn lo lắng chuyện gì nữa?
Ông bác già quay lại nhìn tôi rồi cười nhạt:
- Chết chưa phải là hết? Hung thủ chết rồi mới là lúc bắt đầu của một sự kinh hoàng mới...!
Khuôn mặt tôi đơ ra ngạc nhiên vì những gì ông bác già vừa nói, giọng tôi run run hỏi lại:
- Ý ông là.... mọi chuyện vẫn chưa kết thúc...?
Ổng bác già không trả lời câu hỏi của tôi, ổng im lặng hồi lâu rồi cất lời hỏi lại:
- Theo cậu, thì chúng ta có bỏ sót vấn đề gì không?
Càng ngày tôi càng không hiểu ý ông ấy nói, tôi bực mình lên tiếng:
- Tôi không hiểu ông muốn hỏi gì! Ông cứ nói thẳng về vấn đề chính luôn đi! Không cần phải nói kiểu đường vòng như vậy!
Ông bác già đứng thẳng dậy đi về trước mặt tôi rồi lạnh lùng gằn giọng:
- Một khi oán khí chưa dứt thì linh hồn sẽ vẫn trả thù, kẻ bắt đầu mọi chuyện chưa bị quả báo vậy cậu muốn pháp luật xử lý hắn hay ma quỷ báo oán hắn?
Tôi quay lại nhìn những đồng nghiệp của mình, tâm trạng của họ cũng như tôi lúc này đều quyết tâm nhất định làm đến nơi đến chốn. Tôi mỉm cười nhìn về phía bức ảnh người đàn ông có khuôn mặt hộ pháp rồi lên tiếng:
- Kẻ nào vi phạm pháp luật thì dù là ai cũng phải bị trừng trị!
- Vậy giờ tính sao? Vụ án kết thúc như vậy sao?
Ông bác già ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi lạnh lùng đáp lại:
- Có thể nói là như vậy...! Hung thủ thực sự đã chết cũng coi như vụ án chính thức khép lại! Các người có thể về Hà Nội được rồi!
Chúng tôi thở dài rồi thu dọn đồ đạc định rời khỏi căn phòng, nhưng có điều gì đó tôi thấy không ổn. Ông bác già vẫn im lặng ngồi đó nhìn vào bức ảnh hung thủ, tôi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Hung thủ đã chết...! Vụ án đã kết thúc! Ông còn lo lắng chuyện gì nữa?
Ông bác già quay lại nhìn tôi rồi cười nhạt:
- Chết chưa phải là hết? Hung thủ chết rồi mới là lúc bắt đầu của một sự kinh hoàng mới...!
Khuôn mặt tôi đơ ra ngạc nhiên vì những gì ông bác già vừa nói, giọng tôi run run hỏi lại:
- Ý ông là.... mọi chuyện vẫn chưa kết thúc...?
Ổng bác già không trả lời câu hỏi của tôi, ổng im lặng hồi lâu rồi cất lời hỏi lại:
- Theo cậu, thì chúng ta có bỏ sót vấn đề gì không?
Càng ngày tôi càng không hiểu ý ông ấy nói, tôi bực mình lên tiếng:
- Tôi không hiểu ông muốn hỏi gì! Ông cứ nói thẳng về vấn đề chính luôn đi! Không cần phải nói kiểu đường vòng như vậy!
Ông bác già đứng thẳng dậy đi về trước mặt tôi rồi lạnh lùng gằn giọng:
- Một khi oán khí chưa dứt thì linh hồn sẽ vẫn trả thù, kẻ bắt đầu mọi chuyện chưa bị quả báo vậy cậu muốn pháp luật xử lý hắn hay ma quỷ báo oán hắn?
Tôi quay lại nhìn những đồng nghiệp của mình, tâm trạng của họ cũng như tôi lúc này đều quyết tâm nhất định làm đến nơi đến chốn. Tôi mỉm cười nhìn về phía bức ảnh người đàn ông có khuôn mặt hộ pháp rồi lên tiếng:
- Kẻ nào vi phạm pháp luật thì dù là ai cũng phải bị trừng trị!
/30
|