Trên thực tế, Từ Lỗi không hề hối hận. Nếu cho anh cơ hội lựa chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ đưa tên trùm ma túy kia ra trước công lý. Đây là trách nhiệm của một người cảnh sát như anh, cũng là vì sự an toàn và yên ổn của toàn nhân dân trong xã hội.
Nhưng mỗi khi nhớ đến ánh mắt đầy oán hận của Bạch Lộ Dương, trong lòng anh không ngừng trào lên từng cơn tuyệt vọng.
…………………………………..
Thật ra lúc Bạch Lộ Dương mới biết yêu, cũng đã từng thích Từ Lỗi, cũng coi như là mối tình đầu của cậu ta.
Lúc Bạch Lộ Dương ba, bốn tuổi thật sự rất nghịch ngợm, trèo lên cây trong sân để móc trứng chim, kết quả không cẩn thận ngã xuống, bị gãy chân. Tuy rằng xương cốt bị gãy đã hồi phục, nối xương cũng rất hoàn hảo, bây giờ thoạt nhìn hoạt động của cậu ta cũng không khác người bình thường là mấy. Chỉ là một khi đi nhanh sẽ hơi khập khiễng. Trẻ con không hiểu chuyện, thích lấy khuyết điểm của người khác ra trêu chọc. Đám bạn chơi cùng đều gọi cậu là “Thằng què! Thằng què!”, vì thế cậu dần dần trở nên tự ti, hướng nội.
Lời nhận xét của giáo viên ở mỗi học kỳ đều là: học sinh yên tĩnh và cư xử tốt, nhưng tính cách hơi hướng nội, …v..v.
Có thể nói, trong suốt thời gian học tiểu học Bạch Lộ Dương không hề có một người bạn nào. Cho đến năm tốt nghiệp tiểu học, cậu mới gặp được Từ Lỗi với tính cách sáng sủa kia. Hai người bởi vì nhà ở cách vách nhau, hai bố lại là đồng nghiệp, cho nên Từ Lỗi tuy có rất nhiều bạn, nhưng lại đặc biệt chăm sóc cho Bạch Lộ Dương, thích tìm cậu cùng nhau chơi đùa. Hai người mỗi ngày đều phải tay trong tay cùng nhau đến trường, cho dù Bạch Lộ Dương phải trực nhật nên về nhà muộn, hay là muốn đi sớm tập thể dục, Từ Lỗi đều sẽ chờ cậu.
Thời gian trôi đi, Bạch Lộ Dương đã trở nên rất ỷ lại vào Từ Lỗi, đặc biệt dính lấy anh. Ba năm cấp hai, hai người có thể nói là như hình với bóng.
Có lẽ bởi vì cậu là một đứa trẻ hướng nội và nhạy cảm, cho nên trưởng thành rất sớm. Từ lúc mười hai, mười ba tuổi, cậu đã nhận ra là mình thích Từ Lỗi, là loại thích hàm chứa cả tình yêu.
Cậu cũng nhạy bén cảm nhận được, Lừ Lỗi nhất định cũng có tình cảm như thế đối với mình. Chỉ là tên kia có hơi ngốc, vẫn chưa nhận ra mà thôi. Cho nên, cậu có chút buồn bực với sự ngốc nghếch của anh, lại ẩn ẩn có chút vui sướng và hư vinh. Từ Lỗi được hoan nghênh như thế, nhưng lại thích mình. Cậu đôi khi sẽ đưa ra những yêu cầu vừa đáng giận, vừa bốc đồng để xác định, để chứng minh, Từ Lỗi thích mình.
Chỉ cần mình dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, thì cho dù thế nào anh cũng sẽ không khiến cho mình thất vọng.
Bạch Lộ Dương luôn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày anh biểu đạt tâm ý cho mình biết. Nhưng đợi được lại là giấy báo trúng tuyển Từ Lỗi thi đỗ vào trường quân đội ở thủ đô. Cậu không hề biết, lựa chọn đầu tiên của Từ Lỗi lại là ngoài thủ đô cách xa ngàn dặm kia! Nói cách khác, anh không hề muốn ở lại thành phố G, cũng không muốn ở bên mình!
Bạch Lộ Dương nghĩ, có lẽ mình vẫn luôn hiểu lầm, thật ra Từ Lỗi đối xử đặc biệt với mình chỉ vì tình bạn thân thiết từ nhỏ đến lớn mà thôi. Cậu buồn bã mất mát, cho dù Từ Lỗi mỗi cuối tuần đều gửi thư cho cậu, cậu cũng không muốn để ý đến nữa, cũng không nhanh chóng hồi âm.
Mà trong lúc này, cậu lại gặp được Trần Liệt. Người nọ cũng giống như tên của hắn, giống hệt như một ngọn lửa.
Để quên đi mối tình đầu, Bạch Lộ Dương lên mạng tìm địa chỉ của Gay bar ở thành phố G, định mặc kệ ra sao thì ra tìm đại một người đàn ông. Không ngờ, sau khi đi vào, lúc thật sự có đàn ông đến gần dây dưa, cậu lại rút lui, sợ đến mức không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng vẫn là ông chủ Trần Liệt của GAY bar ra tay giúp đỡ, cậu mới tránh được một kiếp. Vào lúc đó, cậu cũng không biết, người đàn ông cười lên trông thật bất lương này, lại là tên thủ lĩnh đầu gấu ở khu phố này. Cậu chỉ biết rằng, khi người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt mình, giống như ngọn lửa mãnh liệt có thể thiêu cháy hết thảy mọi thứ.
Trần Liệt không giống với bất kì người nào cậu từng biết, trên người hắn mang theo khí thế ngang ngược, nhưng lời nói cử chỉ lại lịch thiệp lễ độ, Bạch Lộ Dương biết, hắn là kẻ xấu. Bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau, nhưng điều đó lại khiến cho đối phương tăng thêm vài phần thần bí, càng muốn tiếp cận đối phương hơn. Đều nói đàn ông không xấu, phụ nữ sẽ không yêu, không ngờ GAY cũng thế, cậu rất nhanh đã quên đi tổn thương do tình đầu tan vỡ, mà mê muội người đàn ông này.
Nửa năm qua đi, hai người rơi vào lưới tình. Bạch Lộ Dương cũng dần dần nhận ra, thân phận của Trần Liệt cũng không chỉ đơn giản là ông chủ của một GAY bar như vậy. Nhưng Trần Liệt lại bảo bọc cậu rất tốt, vừa không nói cho cậu biết việc làm ăn của mình, vừa không để cho những người xung quanh hắn biết đến sự tồn tại của Bạch Lộ Dương.
Tuy rằng thời gian hai người gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp lại luôn rất ngọt ngào. Bạch Lộ Dương tin rằng, người này chính là tình yêu kiếp này của mình, dù cho sau đó Từ Lỗi có ý đồ cản trở, còn ầm ĩ đến cả người nhà của cậu, nhưng cậu cũng chưa bao giờ muốn buông tay mối tình này.
Cho đến hôm đó, Trần Liệt cả người là đầy máu gõ cửa nhà cậu. Cậu mới biết, thì ra người yêu của mình là đại ca khu Bắc, lại còn là một trùm buôn ma túy lớn. Nhưng chuyện đã đến nước này biết thì có thể làm gì? Cậu chỉ mong cho người yêu mình có thể tránh được một kiếp. Dù sao anh ấy cũng là người mình yêu nhất!
Nhưng, Từ Lỗi xông vào, Bạch Lộ Dương biết, anh ta nhất định là tới bắt Trần Liệt. Cậu cũng biết, vài năm gần đây biểu hiện của Từ Lỗi càng ngày càng rõ ràng, anh ta yêu mình.
Bạch Lộ Dương dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, trước kia anh sẽ không bao giờ để cho cậu thất vọng, nhưng lúc này anh ta lại nhẫn tâm, mặc kệ cậu đau khổ cầu xin, mang Trần Liệt sớm đã bị thương nặng đến hôn mê đi. Lại một lần, Từ Lỗi phản bội cậu. Cậu biết, Từ Lỗi làm vậy nhất định là vì diệt trừ tình địch của mình. Anh ta làm như vậy, cả đời này cũng sẽ không nhận được sự tha thứ của cậu, cả đời này cũng sẽ không chiếm được trái tim của cậu!
Mà tình yêu của anh ta dành cho cậu, liền trở thành thứ vũ khí sắc bén để cậu trả thù!
Sau khi Trần Liệt chết đi, Bạch Lộ Dương từng một lần muốn tự tử. Thời gian trôi qua, tâm trạng của cậu cũng dần dần bình phục. Hận thù với Từ Lỗi cũng dần dần phai nhạt, chỉ là đối với sự dây dưa đau khổ của anh ta, cậu cảm thấy thật phiền, nhìn thấy anh ta sẽ khiến cậu nhớ lại cái chết của Trần Liệt. Cậu lại nhịn không được dùng lời nói ác độc nhất để làm tổn thương đối phương, trả thù đối phương. Tuy rằng cậu không thể tha thứ cho Từ Lỗi, nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn của hai người, cậu cũng không thể nói muốn vứt bỏ liền có thể vứt bỏ được. Cậu sẽ mãi ghi nhớ cậu trai rạng rỡ như ánh mặt trời nhà bên đã chủ động chơi đùa với mình ngày đó, cũng sẽ mãi nhớ rõ trong mùa đông tháng chạp, anh ta đã vì mình mà lội xuống dòng sông lạnh như băng để mò cá.
Cậu hận anh ta, đồng thời cũng biết ơn anh ta. Có lẽ đối hai người mà nói, vĩnh viễn không gặp lại mới là tốt nhất, không gặp lại, mới không có tổn thương.
…………………………………………
Bạch Lộ Dương sống ở vùng ngoại ô, nơi góc đường vốn có một nhà sách, đáng tiếc xây ở đây chả có ma nào ghé vào, nên gần đây được sửa thành một ngôi miếu.
Hôm ấy, cậu gặp bà Lâm ở lầu trên. Người ở khu nhà này đều biết, quan hệ giữa bà Lâm với chồng bà không được tốt, thường xuyên cãi nhau, hình như là vì chồng bà có người khác bên ngoài. Ông Lâm là quan chức cấp cao trong Chính phủ, để tỏ vẻ mình đây thanh liêm, ông ta để cho vợ mình sống trong căn hộ cũ nát này, nhưng lại mua cho tiểu tam (người thứ ba) một căn nhà xa hoa. Ông ta bỏ bê vợ mình ở bên ngoài ăn chơi sung sướng, cả ngày không có ở nhà. Mỗi lần gặp bà Lâm, bà luôn mặt ủ mày chau, gương mặt vốn đã đầy nếp nhăn thoạt nhìn quả thật chả khác gì trái khổ qua.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bà Lâm, bà lại vô cùng rạng rỡ, nhìn người trẻ đi mười tuổi. Bạch Lộ Dương thuận miệng lên tiếng chào hỏi: “Bà Lâm, gần đây đẹp rất nhiều nha.”
Bà Lâm cười “Ha hả” không ngừng: “Chẳng qua là, cái miếu Tiêm Vân mới xây ở góc đường thật sự quá linh nghiệm, ta cầu Diêu Tiên trong miếu cho ta trở lại tuổi xuân, không đến mấy ngày, ta quả thật là càng ngày càng trẻ ra!”
Bạch Lộ Dương tùy tiện qua loa một câu liền xuống lầu, ai mà tin cầu thần có thể làm cho người ta trẻ lại chứ? Chắc là bà Lâm đi chỉnh sửa sắc đẹp, rồi tiêm Hyaluronic Acid (1) thôi?
Một tuần sau, Bạch Lộ Dương lại gặp được bà Lâm, lúc này đây cậu thật sự sửng sốt. Bà Lâm thoạt nhìn như chỉ mới vừa đôi mươi! Bà gặp người nào cũng đều khoe rằng Diêu Tiên linh nghiệm, bây giờ bà đã khôi phục vẻ đẹp thời thanh xuân, cho dù tên ma quỷ kia không hồi tâm chuyển ý, bà cũng chẳng cần, dù sao bây giờ người xếp hàng theo đuổi bà có cả đống.
Trong khu phố càng ngày càng có nhiều người truyền tai nhau chuyện Diêu Tiên hiển linh. Bạch Lộ Dương cũng động tâm, nếu Diêu Tiên thật sự có thể làm cho bà Lâm hoa tàn ít bướm kia trở lại tuổi xuân, vậy phải chăng cũng có thể làm cho người ta cải tử hồi sinh?
Cậu biết này ý nghĩ này vô cùng vớ vẩn, nhưng nếu thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, cậu nguyện dâng lên tất cả những gì mình có!
……………………………………..
Người trông miếu liếc nhìn Thánh giao trên mặt đất nói: “Diêu Tiên đã đồng ý với con, nhưng mà sau khi chuyện thành rồi, con phải mang thứ quý giá nhất của mình ra để tạ ơn.”
Từ Lỗi gật đầu, đem tiền hương khói bỏ vào thùng công đức, xoay người rời đi. Đúng lúc bỏ qua Bạch Lộ Dương đang vào cửa, hai người cũng không nhìn thấy nhau.
Bạch Lộ Dương đốt hương cắm vào lư hương, thành tâm quỳ lạy: “Cầu xin Diêu Tiên thực hiện nguyện vọng của con, xin cho người yêu của con trở về bên con. Nếu như Diêu Tiên thực hiện được nguyện vọng của con, con nguyện dùng tất cả để báo đáp.”
Nói xong, cậu liền xin keo.
Vẻ mặt người trông miếu vẫn không chút thay đổi, chỉ liếc nhìn khối keo trên đất, nói ra một câu giống y như đúc lúc nãy: “Diêu Tiên đã đồng ý với con, nhưng sau khi chuyện thành công rồi, con phải mang thứ quý giá nhất đến để tạ ơn.”
Bạch Lộ Dương mừng như điên, nếu Trần Liệt thật sự trở về, muốn cậu lấy thứ gì để đổi cậu cũng đều nguyện ý!
Đợi Bạch Lộ Dương đi, người trông miếu rút hương ra khỏi lư hương vứt đi. Lầm bầm nói với không khí: “Cải tử hồi sinh, là vi phạm thiên lí tuần hoàn. Vì sao lại đồng ý hắn?”
Trong không khí truyền đến một giọng nói mơ hồ: “Nhân sinh bát khổ, ngoại trừ Lão khổ, thất khổ khác đều đã tụ hết trên người hắn, ha ha, tốt lắm, ta thích.”
Người trông miếu bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ngươi đấy.”
………………………………………….
Bạch Lộ Dương về đến nhà, phát hiện ra một chuyện khiến cậu vô cùng khiếp sợ, Trần Liệt vậy mà lại đang ở nhà chờ cậu. Đối phương nhìn cậu, vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi. Nhưng lúc này Bạch Lộ Dương đã không còn chú ý đến bất cứ điều gì, cậu vẫn đang mừng như điên, đắm chìm giữa niềm vui sướng và hạnh phúc dạt dào, nhào vào lòng đối phương.
“Anh đã trở lại thật rồi…”
……………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
JJ bị rút khiến tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi vẫn thắc mắc sao hôm qua bình luận lại ít vậy? Kết quả hôm nay vừa rời giường thì thấy, mk! Bình luận từ khoảng 10 giờ đến 1 giờ đều bị rút hết rồi, bây giờ mới khôi phục lại.
Cẩu huyết thần mã, tôi mới không thèm thừa nhận, tôi nhấn mạnh, tôi mới là chúa tể!!
Nhai Xế: Hừ! Ta mới là diễn viên, vì sao hôm nay ta không được lên sân khấu?
Diêu Nhiếp thủ chống nạnh đứng như cái com-pa: “Đừng cố gắng dời đi tầm mắt của quần chúng làm gì. Nói mau! Anh gần đây trà không nhớ cơm không màng là vì con hồ ly tinh nào?!”
Nhai Xế: “Bảo bối nhi, ta thật sự không có… Ta là.. Tác giả bảo là không thể nói trước.”
Diêu Nhiếp: “Hừ! Anh cứ giấu đi, đêm nay đừng mong ngủ cùng tôi!”
Nhai Xế: “Bảo bối nhi, em nghe ta giải thích…”
Nhưng mỗi khi nhớ đến ánh mắt đầy oán hận của Bạch Lộ Dương, trong lòng anh không ngừng trào lên từng cơn tuyệt vọng.
…………………………………..
Thật ra lúc Bạch Lộ Dương mới biết yêu, cũng đã từng thích Từ Lỗi, cũng coi như là mối tình đầu của cậu ta.
Lúc Bạch Lộ Dương ba, bốn tuổi thật sự rất nghịch ngợm, trèo lên cây trong sân để móc trứng chim, kết quả không cẩn thận ngã xuống, bị gãy chân. Tuy rằng xương cốt bị gãy đã hồi phục, nối xương cũng rất hoàn hảo, bây giờ thoạt nhìn hoạt động của cậu ta cũng không khác người bình thường là mấy. Chỉ là một khi đi nhanh sẽ hơi khập khiễng. Trẻ con không hiểu chuyện, thích lấy khuyết điểm của người khác ra trêu chọc. Đám bạn chơi cùng đều gọi cậu là “Thằng què! Thằng què!”, vì thế cậu dần dần trở nên tự ti, hướng nội.
Lời nhận xét của giáo viên ở mỗi học kỳ đều là: học sinh yên tĩnh và cư xử tốt, nhưng tính cách hơi hướng nội, …v..v.
Có thể nói, trong suốt thời gian học tiểu học Bạch Lộ Dương không hề có một người bạn nào. Cho đến năm tốt nghiệp tiểu học, cậu mới gặp được Từ Lỗi với tính cách sáng sủa kia. Hai người bởi vì nhà ở cách vách nhau, hai bố lại là đồng nghiệp, cho nên Từ Lỗi tuy có rất nhiều bạn, nhưng lại đặc biệt chăm sóc cho Bạch Lộ Dương, thích tìm cậu cùng nhau chơi đùa. Hai người mỗi ngày đều phải tay trong tay cùng nhau đến trường, cho dù Bạch Lộ Dương phải trực nhật nên về nhà muộn, hay là muốn đi sớm tập thể dục, Từ Lỗi đều sẽ chờ cậu.
Thời gian trôi đi, Bạch Lộ Dương đã trở nên rất ỷ lại vào Từ Lỗi, đặc biệt dính lấy anh. Ba năm cấp hai, hai người có thể nói là như hình với bóng.
Có lẽ bởi vì cậu là một đứa trẻ hướng nội và nhạy cảm, cho nên trưởng thành rất sớm. Từ lúc mười hai, mười ba tuổi, cậu đã nhận ra là mình thích Từ Lỗi, là loại thích hàm chứa cả tình yêu.
Cậu cũng nhạy bén cảm nhận được, Lừ Lỗi nhất định cũng có tình cảm như thế đối với mình. Chỉ là tên kia có hơi ngốc, vẫn chưa nhận ra mà thôi. Cho nên, cậu có chút buồn bực với sự ngốc nghếch của anh, lại ẩn ẩn có chút vui sướng và hư vinh. Từ Lỗi được hoan nghênh như thế, nhưng lại thích mình. Cậu đôi khi sẽ đưa ra những yêu cầu vừa đáng giận, vừa bốc đồng để xác định, để chứng minh, Từ Lỗi thích mình.
Chỉ cần mình dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, thì cho dù thế nào anh cũng sẽ không khiến cho mình thất vọng.
Bạch Lộ Dương luôn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày anh biểu đạt tâm ý cho mình biết. Nhưng đợi được lại là giấy báo trúng tuyển Từ Lỗi thi đỗ vào trường quân đội ở thủ đô. Cậu không hề biết, lựa chọn đầu tiên của Từ Lỗi lại là ngoài thủ đô cách xa ngàn dặm kia! Nói cách khác, anh không hề muốn ở lại thành phố G, cũng không muốn ở bên mình!
Bạch Lộ Dương nghĩ, có lẽ mình vẫn luôn hiểu lầm, thật ra Từ Lỗi đối xử đặc biệt với mình chỉ vì tình bạn thân thiết từ nhỏ đến lớn mà thôi. Cậu buồn bã mất mát, cho dù Từ Lỗi mỗi cuối tuần đều gửi thư cho cậu, cậu cũng không muốn để ý đến nữa, cũng không nhanh chóng hồi âm.
Mà trong lúc này, cậu lại gặp được Trần Liệt. Người nọ cũng giống như tên của hắn, giống hệt như một ngọn lửa.
Để quên đi mối tình đầu, Bạch Lộ Dương lên mạng tìm địa chỉ của Gay bar ở thành phố G, định mặc kệ ra sao thì ra tìm đại một người đàn ông. Không ngờ, sau khi đi vào, lúc thật sự có đàn ông đến gần dây dưa, cậu lại rút lui, sợ đến mức không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng vẫn là ông chủ Trần Liệt của GAY bar ra tay giúp đỡ, cậu mới tránh được một kiếp. Vào lúc đó, cậu cũng không biết, người đàn ông cười lên trông thật bất lương này, lại là tên thủ lĩnh đầu gấu ở khu phố này. Cậu chỉ biết rằng, khi người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt mình, giống như ngọn lửa mãnh liệt có thể thiêu cháy hết thảy mọi thứ.
Trần Liệt không giống với bất kì người nào cậu từng biết, trên người hắn mang theo khí thế ngang ngược, nhưng lời nói cử chỉ lại lịch thiệp lễ độ, Bạch Lộ Dương biết, hắn là kẻ xấu. Bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau, nhưng điều đó lại khiến cho đối phương tăng thêm vài phần thần bí, càng muốn tiếp cận đối phương hơn. Đều nói đàn ông không xấu, phụ nữ sẽ không yêu, không ngờ GAY cũng thế, cậu rất nhanh đã quên đi tổn thương do tình đầu tan vỡ, mà mê muội người đàn ông này.
Nửa năm qua đi, hai người rơi vào lưới tình. Bạch Lộ Dương cũng dần dần nhận ra, thân phận của Trần Liệt cũng không chỉ đơn giản là ông chủ của một GAY bar như vậy. Nhưng Trần Liệt lại bảo bọc cậu rất tốt, vừa không nói cho cậu biết việc làm ăn của mình, vừa không để cho những người xung quanh hắn biết đến sự tồn tại của Bạch Lộ Dương.
Tuy rằng thời gian hai người gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp lại luôn rất ngọt ngào. Bạch Lộ Dương tin rằng, người này chính là tình yêu kiếp này của mình, dù cho sau đó Từ Lỗi có ý đồ cản trở, còn ầm ĩ đến cả người nhà của cậu, nhưng cậu cũng chưa bao giờ muốn buông tay mối tình này.
Cho đến hôm đó, Trần Liệt cả người là đầy máu gõ cửa nhà cậu. Cậu mới biết, thì ra người yêu của mình là đại ca khu Bắc, lại còn là một trùm buôn ma túy lớn. Nhưng chuyện đã đến nước này biết thì có thể làm gì? Cậu chỉ mong cho người yêu mình có thể tránh được một kiếp. Dù sao anh ấy cũng là người mình yêu nhất!
Nhưng, Từ Lỗi xông vào, Bạch Lộ Dương biết, anh ta nhất định là tới bắt Trần Liệt. Cậu cũng biết, vài năm gần đây biểu hiện của Từ Lỗi càng ngày càng rõ ràng, anh ta yêu mình.
Bạch Lộ Dương dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, trước kia anh sẽ không bao giờ để cho cậu thất vọng, nhưng lúc này anh ta lại nhẫn tâm, mặc kệ cậu đau khổ cầu xin, mang Trần Liệt sớm đã bị thương nặng đến hôn mê đi. Lại một lần, Từ Lỗi phản bội cậu. Cậu biết, Từ Lỗi làm vậy nhất định là vì diệt trừ tình địch của mình. Anh ta làm như vậy, cả đời này cũng sẽ không nhận được sự tha thứ của cậu, cả đời này cũng sẽ không chiếm được trái tim của cậu!
Mà tình yêu của anh ta dành cho cậu, liền trở thành thứ vũ khí sắc bén để cậu trả thù!
Sau khi Trần Liệt chết đi, Bạch Lộ Dương từng một lần muốn tự tử. Thời gian trôi qua, tâm trạng của cậu cũng dần dần bình phục. Hận thù với Từ Lỗi cũng dần dần phai nhạt, chỉ là đối với sự dây dưa đau khổ của anh ta, cậu cảm thấy thật phiền, nhìn thấy anh ta sẽ khiến cậu nhớ lại cái chết của Trần Liệt. Cậu lại nhịn không được dùng lời nói ác độc nhất để làm tổn thương đối phương, trả thù đối phương. Tuy rằng cậu không thể tha thứ cho Từ Lỗi, nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn của hai người, cậu cũng không thể nói muốn vứt bỏ liền có thể vứt bỏ được. Cậu sẽ mãi ghi nhớ cậu trai rạng rỡ như ánh mặt trời nhà bên đã chủ động chơi đùa với mình ngày đó, cũng sẽ mãi nhớ rõ trong mùa đông tháng chạp, anh ta đã vì mình mà lội xuống dòng sông lạnh như băng để mò cá.
Cậu hận anh ta, đồng thời cũng biết ơn anh ta. Có lẽ đối hai người mà nói, vĩnh viễn không gặp lại mới là tốt nhất, không gặp lại, mới không có tổn thương.
…………………………………………
Bạch Lộ Dương sống ở vùng ngoại ô, nơi góc đường vốn có một nhà sách, đáng tiếc xây ở đây chả có ma nào ghé vào, nên gần đây được sửa thành một ngôi miếu.
Hôm ấy, cậu gặp bà Lâm ở lầu trên. Người ở khu nhà này đều biết, quan hệ giữa bà Lâm với chồng bà không được tốt, thường xuyên cãi nhau, hình như là vì chồng bà có người khác bên ngoài. Ông Lâm là quan chức cấp cao trong Chính phủ, để tỏ vẻ mình đây thanh liêm, ông ta để cho vợ mình sống trong căn hộ cũ nát này, nhưng lại mua cho tiểu tam (người thứ ba) một căn nhà xa hoa. Ông ta bỏ bê vợ mình ở bên ngoài ăn chơi sung sướng, cả ngày không có ở nhà. Mỗi lần gặp bà Lâm, bà luôn mặt ủ mày chau, gương mặt vốn đã đầy nếp nhăn thoạt nhìn quả thật chả khác gì trái khổ qua.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bà Lâm, bà lại vô cùng rạng rỡ, nhìn người trẻ đi mười tuổi. Bạch Lộ Dương thuận miệng lên tiếng chào hỏi: “Bà Lâm, gần đây đẹp rất nhiều nha.”
Bà Lâm cười “Ha hả” không ngừng: “Chẳng qua là, cái miếu Tiêm Vân mới xây ở góc đường thật sự quá linh nghiệm, ta cầu Diêu Tiên trong miếu cho ta trở lại tuổi xuân, không đến mấy ngày, ta quả thật là càng ngày càng trẻ ra!”
Bạch Lộ Dương tùy tiện qua loa một câu liền xuống lầu, ai mà tin cầu thần có thể làm cho người ta trẻ lại chứ? Chắc là bà Lâm đi chỉnh sửa sắc đẹp, rồi tiêm Hyaluronic Acid (1) thôi?
Một tuần sau, Bạch Lộ Dương lại gặp được bà Lâm, lúc này đây cậu thật sự sửng sốt. Bà Lâm thoạt nhìn như chỉ mới vừa đôi mươi! Bà gặp người nào cũng đều khoe rằng Diêu Tiên linh nghiệm, bây giờ bà đã khôi phục vẻ đẹp thời thanh xuân, cho dù tên ma quỷ kia không hồi tâm chuyển ý, bà cũng chẳng cần, dù sao bây giờ người xếp hàng theo đuổi bà có cả đống.
Trong khu phố càng ngày càng có nhiều người truyền tai nhau chuyện Diêu Tiên hiển linh. Bạch Lộ Dương cũng động tâm, nếu Diêu Tiên thật sự có thể làm cho bà Lâm hoa tàn ít bướm kia trở lại tuổi xuân, vậy phải chăng cũng có thể làm cho người ta cải tử hồi sinh?
Cậu biết này ý nghĩ này vô cùng vớ vẩn, nhưng nếu thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, cậu nguyện dâng lên tất cả những gì mình có!
……………………………………..
Người trông miếu liếc nhìn Thánh giao trên mặt đất nói: “Diêu Tiên đã đồng ý với con, nhưng mà sau khi chuyện thành rồi, con phải mang thứ quý giá nhất của mình ra để tạ ơn.”
Từ Lỗi gật đầu, đem tiền hương khói bỏ vào thùng công đức, xoay người rời đi. Đúng lúc bỏ qua Bạch Lộ Dương đang vào cửa, hai người cũng không nhìn thấy nhau.
Bạch Lộ Dương đốt hương cắm vào lư hương, thành tâm quỳ lạy: “Cầu xin Diêu Tiên thực hiện nguyện vọng của con, xin cho người yêu của con trở về bên con. Nếu như Diêu Tiên thực hiện được nguyện vọng của con, con nguyện dùng tất cả để báo đáp.”
Nói xong, cậu liền xin keo.
Vẻ mặt người trông miếu vẫn không chút thay đổi, chỉ liếc nhìn khối keo trên đất, nói ra một câu giống y như đúc lúc nãy: “Diêu Tiên đã đồng ý với con, nhưng sau khi chuyện thành công rồi, con phải mang thứ quý giá nhất đến để tạ ơn.”
Bạch Lộ Dương mừng như điên, nếu Trần Liệt thật sự trở về, muốn cậu lấy thứ gì để đổi cậu cũng đều nguyện ý!
Đợi Bạch Lộ Dương đi, người trông miếu rút hương ra khỏi lư hương vứt đi. Lầm bầm nói với không khí: “Cải tử hồi sinh, là vi phạm thiên lí tuần hoàn. Vì sao lại đồng ý hắn?”
Trong không khí truyền đến một giọng nói mơ hồ: “Nhân sinh bát khổ, ngoại trừ Lão khổ, thất khổ khác đều đã tụ hết trên người hắn, ha ha, tốt lắm, ta thích.”
Người trông miếu bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ngươi đấy.”
………………………………………….
Bạch Lộ Dương về đến nhà, phát hiện ra một chuyện khiến cậu vô cùng khiếp sợ, Trần Liệt vậy mà lại đang ở nhà chờ cậu. Đối phương nhìn cậu, vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi. Nhưng lúc này Bạch Lộ Dương đã không còn chú ý đến bất cứ điều gì, cậu vẫn đang mừng như điên, đắm chìm giữa niềm vui sướng và hạnh phúc dạt dào, nhào vào lòng đối phương.
“Anh đã trở lại thật rồi…”
……………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
JJ bị rút khiến tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi vẫn thắc mắc sao hôm qua bình luận lại ít vậy? Kết quả hôm nay vừa rời giường thì thấy, mk! Bình luận từ khoảng 10 giờ đến 1 giờ đều bị rút hết rồi, bây giờ mới khôi phục lại.
Cẩu huyết thần mã, tôi mới không thèm thừa nhận, tôi nhấn mạnh, tôi mới là chúa tể!!
Nhai Xế: Hừ! Ta mới là diễn viên, vì sao hôm nay ta không được lên sân khấu?
Diêu Nhiếp thủ chống nạnh đứng như cái com-pa: “Đừng cố gắng dời đi tầm mắt của quần chúng làm gì. Nói mau! Anh gần đây trà không nhớ cơm không màng là vì con hồ ly tinh nào?!”
Nhai Xế: “Bảo bối nhi, ta thật sự không có… Ta là.. Tác giả bảo là không thể nói trước.”
Diêu Nhiếp: “Hừ! Anh cứ giấu đi, đêm nay đừng mong ngủ cùng tôi!”
Nhai Xế: “Bảo bối nhi, em nghe ta giải thích…”
/114
|