Vào nửa đêm, một đôi nam nữ thanh niên đang đưa nhau về sau buổi hẹn hò, tình nồng ý mật, không nỡ chia tay, ở bên đường không ngừng anh anh em em.
Bỗng nhiên, cô gái sợ hãi kêu lên một tiếng.
Bạn trai cô lập tức ôm chầm lấy cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Em đau ở đâu?”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, đôi môi run rẩy, nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh, anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Chàng trai nghe nói, mới nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng xung quanh, nhưng không thấy có gì khác thường. Lúc này đã hơn nửa đêm, trên đường chỉ có tiếng xe ngẫu nhiên chạy qua: “Tiếng gì? Anh chỉ nghe tiếng ô tô.”
Cô gái gắt gao bám vào người bạn trai, sợ hãi nhìn quanh: “Em nghe có tiếng nói chuyện. Nhưng mà giọng đó… giọng đó không giống như giọng người…”
Nghe đến đây, chàng trai cho rằng bạn gái mình cố ý giả thần giả quỷ để gần gũi mình, nên hoàn toàn không để vào tai, vừa trêu chọc vừa ôm cô gái đi về phía rừng cây: “Được rồi được rồi, có tiếng gì đâu? Anh thấy hay là em muốn rên rỉ thì có…”
Cô gái lập tức xấu hổ đỏ mặt, đánh yêu mấy cái lên người bạn trai: “Không đứng đắn, nói cái gì đâu…”
Hai người hoàn toàn quẳng sự việc vừa rồi ra khỏi đầu, vào rừng cây mà “rên rỉ” cùng nhau.
Đêm khuya tĩnh lặng, không biết từ đâu vọng lại từng tiếng từng tiếng gầm rống mang theo oán hận cùng phẫn nộ. Tiếng gầm lúc gần lúc xa, lúc cao lúc thấp, thế nhưng không có người qua đường nào nghe được…
“Lưu Bá Ôn, Lưu Bá Ôn, ngươi gạt ta, ta muốn phanh thây ngươi thành ngàn mảnh, vĩnh viễn không thể siêu sinh! Lưu Bá Ôn, Lưu Bá Ôn….”
…
Nói đến tổng đội ở thủ đô này, quả thật khiêm tốn hơn nhiều so với phân đội ở thành phố G. Ít nhất phân đội thành phố G còn đóng trong cục cảnh sát, chứ tổng đội ở thủ đô lại đóng ở vùng ngoại ô không biết cách bao nhiêu xa, mà lại còn nằm trong một cửa hàng bán đồ mai táng.
Diêu Nhiếp vào cửa hàng, lập tức có một cô bé nhiệt tình chạy lại: “Tiên sinh cần gì ạ? Anh cứ xem tự nhiên, cửa hàng tụi em hạ giá cuối năm, tháp linh cốt (1) mua hai tặng một, anh lấy hai cái nha?”
(1) Linh cốt tháp: tháp trang trí xây bên ngoài hũ cốt, thuận tiện cho việc bảo quản hũ cốt và thờ cúng.
Có loại khuyến mãi này nữa sao? Đây chẳng phải là trá hình để trù ẻo người ta?
Cô bé thấy vẻ mặt Diêu Nhiếp không tốt lắm, vội vàng giải thích: “Anh cứ mua trước thôi, sớm muộn gì cũng phải dùng mà…” Thấy vẻ mặt của khách càng thêm khó coi, cô bèn chữa lại: “Nếu không thì anh cũng có thể đem tặng bạn.”
Ai dám tặng cái thứ đó?! Diêu Nhiếp không muốn phí thời gian với cô, bèn lấy thư giới thiệu của đội phó Cao đưa ra: “Tôi đến tìm người.”
“Không phải đến mua đồ sao?” Gương mặt cô bé có chút thất vọng, cầm giấy giới thiệu liếc qua một cái: “À, thì ra là như vậy, anh đi theo em.”
Diêu Nhiếp còn không biết rốt cuộc cô bé nhìn thấy cái gì trên đó. Giấy giới thiệu đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng bình thường, mặt trên có ghi cái địa chỉ mà thôi. Anh đi theo cô bé vào bên trong.
Cô bé cao giọng hô to: “Anh chủ, có khách tới~”
Vừa dứt lời, vách tường vốn trắng tinh đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. Diêu Nhiếp kinh ngạc dụi mắt, không dám tin đây là sự thật.
Cô bé đứng trước cửa búng tay một cái, cửa liền tự động mở ra, bên trong tối om om không nhìn thấy gì cả.
“Tiên sinh mời vào, người anh tìm đang ở bên trong.” Cô bé không đợi trả lời, đẩy Diêu Nhiếp lúc này vẫn còn đang chấn kinh vào trong.
Đợi đến khi Diêu Nhiếp bình tĩnh lại, đã thấy mình đang đứng trong một văn phòng sáng sủa. Anh nhìn quanh bốn phia, nơi này cũng không khác mấy so với văn phòng của phân đội ở thành phố G, chỉ là rộng rãi hơn một chút, không hổ là tổng đội.
“Tiên sinh, không biết chúng tôi có thể giúp gì cho anh?”
Đằng sau vang lên giọng nam trầm thấp, Diêu Nhiếp lập tức quay đầu. Người này đứng sau lưng mình lúc nào vậy? Thật là quá sức thần không biết quỷ không hay.
Vừa hỏi là một người thân mình mảnh mai, nước da trắng nõn, đôi mắt nhỏ dài, nhìn qua giống như lúc nào cũng đang cười.
“Chào anh, à, tôi được đội phó Cao của phân đội thành phố G giới thiệu đến đây. Tôi có một người bạn, nghe nói hồn của cậu ta bị quỷ hồn bắt đi mất.” Vừa nói, Diêu Nhiếp vừa đưa phong thư giới thiệu qua.
Đối phương cầm thư giới thiệu, lướt qua một lượt, lại nói: “A, thì ra là vậy. Mời anh theo tôi.”
…
Người nọ gõ cửa phòng làm việc của đội trưởng, từ bên trong vọng ra một giọng nam ưu mỹ: “Mời vào.” Tuy rằng chỉ nói có hai chữ, nhưng Diêu Nhiếp lại cảm thấy giống như tiếng trời, thấm vào ruột gan, nhưng anh lại không tìm được từ thích hợp để hình dung giọng nói kia rốt cuộc hay như thế nào.
Hai người đi vào phòng làm việc của đội trưởng. Ngoài dự liệu của Diêu Nhiếp, anh vốn tưởng phòng làm việc của đội trưởng hẳn không khác mấy so với phòng làm việc của đội phó Cao, nhưng không ngờ bên trong lại như bước vào chốn Bồng Lai, cư nhiên là một vườn hoa lộ thiên.
Hòn non bộ với hình thù kỳ lạ, cầu nhỏ mang phong cách cổ xưa, đình đài lầu gác, hồ nhỏ thả cá chép nhiều màu, trúc xanh đào hồng đầy đủ mọi thứ, thật đúng là một nơi thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh chốn trần gian! Mà điều càng khiến người ta chậc lưỡi kinh ngạc là hôm nay rõ ràng trời mưa, Diêu Nhiếp nhớ bên ngoài vẫn còn mưa bụi miên man, nhưng bầu trời bên trong hoa viên này vẫn là một mảnh xanh thẳm, thỉnh thoảng còn có vài đám mây trắng mịn như bông bay qua.
Diêu Nhiếp cứ như Lưu mụ mụ đến Đại Quan viên (2), trợn mắt há mồm nhìn, dọc đường đi không ngừng ngó đông ngó tây, đi theo người thanh niên phía trước vào đình nhỏ ở giữa hồ. Trong đình đã sớm có một người đợi bọn họ.
(2) Lưu mụ mụ đến Đại Quan viên: ý nghĩa tương tự như “nhà quê lên tỉnh”. Lưu mụ mụ là nhân vật trong “Hồng lâu mộng”, bà từng ba lần vào Vinh Quốc phủ, là một nhân vật hài hước và thẳng thắn. Đại Quan viên là tên một hành cung biệt viện trong “Hồng lâu mộng”, được nhà họ Cổ xây dựng để Cổ quý phi đến thăm và nghỉ lại.
“Tiên sinh, mời ngồi.” Đối phương ra hiệu mời Diêu Nhiếp ngồi xuống.
Diêu Nhiếp lúc này là nói gì làm nấy. Từ lúc bước vào đây, anh đã cảm thấy bản thân mình không ổn, đầu óc có hơi lơ mơ.
“Đội trưởng, vị tiên sinh ngày có một người bạn gặp rắc rối, phân đội ở thành phố G giới thiệu đến đây.” Anh chàng mắt hí lễ độ báo cáo với thượng cấp.
“A? Rắc rối gì?” Người nọ nhấp một ngụm trà, thái độ thong thả ung dung.
Diêu Nhiếp muốn tập trung tinh thần để nhìn cho rõ ngoại hình của vị đội trưởng này, nhưng mà lực bất tòng tâm. Bất kể cố gắng thế nào cũng không sao nhớ được mặt mũi của gã, trong đầu chỉ có ấn tượng về một người uy nghiêm lại bình thản.
“Chuyện liên quan đến vấn đề dọn dẹp Hoàng thành. Mấy ngày trước dọn không sạch, có người dân bị bắt mất hồn.”
“Ừ, gọi X vào đây.” Đội trưởng nghe báo cáo, liền nhìn ra khoảng không hô một câu.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông cao ráo mặc đồ đen đột ngột xuất hiện sau lưng Diêu Nhiếp. Hắn luôn luôn im lặng không nói, cho nên Diêu Nhiếp nhất thời không hay biết, đến khi đội trưởng nhìn về phía mình nói chuyện, anh mới biết có người đứng đằng sau lưng, không khỏi giật mình nhảy dựng. Bình tĩnh nhìn lại mới thấy, đây chẳng phải là cái tên “Matrix” tối hôm đó cứu mình sao?!
“X, cậu phụ trách dọn dẹp Hoàng thành phải không? Sao lại để dân chúng bị ảnh hưởng?” Giọng nói của đội trưởng rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là mang theo trách cứ không lẫn đi đâu được.
Gã áo đen vẫn không lên tiếng. Đội trưởng cũng không tính tiếp tục truy hỏi: “Nếu đã xảy ra sự cố rồi, có phê bình cậu cũng không ích lợi gì, nhanh nhanh giải quyết vấn đề thì hơn. Chuyện lần này, Thiên Cơ, cậu và X đi với vị tiên sinh này một chuyến, xem có thể chiêu hồn trở về hay không.”
Mắt hí đáp lời: “Rõ.” Tiếp theo nói với Diêu Nhiếp: “Làm phiền Diêu tiên sinh dẫn đường.”
“A, Thiên tiên sinh đừng khách sáo. Còn phải làm phiền tiên sinh chiếu cố.” Diêu Nhiếp nhìn gã áo đen đằng sau, người nọ vẫn mang vẻ mặt vô cảm.
“Ha ha, tôi không phải họ Thiên, Thiên Cơ chỉ là biệt danh của tôi thôi, anh cứ gọi tôi Thiên Cơ là được. Diêu tiên sinh, mời đi bên này.”
“A, được rồi.” Diêu Nhiếp muốn nói tiếng cảm ơn với đội trưởng, quay đầu nhìn lại, thế nhưng trong đình làm gì còn bóng ai?
Rời khỏi cửa hàng bán đồ mai táng, trạng thái tinh thần của Diêu Nhiếp mới hồi phục bình thường. Anh đột nhiên nghĩ tới một việc: “Thiên Cơ tiên sinh, hình như tôi vẫn chưa giới thiệu tên tôi phải không? Làm sao anh biết tôi họ Diêu?”
Đối phương quay đầu nhìn anh mỉm cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ…”
…
Thiên Cơ chấm một giọt chất lỏng không rõ là gì lên trán A Hào, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Qua một hồi, rốt cuộc cũng dừng lại, lắc đầu.
Diêu Nhiếp nhìn cử động của y liền biết tình trạng A Hào nhất định là không khả quan, vội vàng hỏi: “Thiên Cơ tiên sinh, A Hào cậu ta…”
Thiên Cơ lắc đầu: “Nói chung chiêu hồn có hai loại, một loại là chiêu hồn người chết tha thương, một loại là chiêu hồn người sống. Tô tiên sinh chưa chết, nên chỉ có thể chiêu hồn sống, nhưng mà hồn sống của cậu ta lại bị một oán linh cường đại bắt đi, không thể chiêu trở về.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? A Hào vẫn còn trẻ, còn chưa kết hôn, trong nhà còn có mẹ già em nhỏ, anh mau nghĩ cách đi!” Nghe y nói như vậy, Diêu Nhiếp càng lo lắng. Vốn vượt ngàn dặm vào kinh vẫn còn ôm hy vọng. Nếu như ngay cả tổng đội cũng hết cách, anh thật không biết còn ai có thể cứu được A Hào nữa.
Thiên Cơ cười nói: “Diêu tiên sinh đừng lo lắng, tuy hiện tại tôi không có biện pháp chiêu hồn cậu ta trở về, nhưng chúng ta đã biết hồn của cậu ta bị bắt ở Hoàng thành, vậy thì cũng dễ thôi. Đêm nay chúng ta đi một chuyến đến Hoàng thành, chỉ cần giải quyết oán linh nọ là hồn của cậu ta được giải phóng. Lúc đó tôi chiêu hồn lại lần nữa, hồn phách của cậu ta sẽ quay về nhanh thôi.”
Nghe y nói như vậy, Diêu Nhiếp cũng coi như nhẹ nhõm thở ra.
“Nhưng mà, còn phải làm phiền Diêu tiên sinh đi cùng chúng tôi chuyến này để dẫn đường giúp. Cái giếng mà anh nói là mấu chốt quan trọng trong vụ việc lần này. Năng lực cảm ứng của X xuất sắc nhất trong đội chúng tôi, vậy mà ngay cả cậu ta cũng không phải hiện được có con cá lọt lưới, cho thấy oán linh kia có chút bản lĩnh. Nếu như không có anh chỉ dẫn, e là chúng tôi khó lòng tìm được oán linh kia.”
Người này nói chuyện có cần phải dừng lại lâu như vậy không? Một lần nói xong không được hay sao? Trước kia Diêu Nhiếp cho rằng những lời đồn quỷ quái ở Hoàng thành đều là bịa đặt, đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi gì. Nhưng mà hiện tại đã biết quỷ quái tám chín phần mười là có thật, liền cảm thấy nghĩ lại mà sợ. Nói thật lòng, anh thật không dám đi thêm một chuyến “Hoàng thành mạo hiểm ký” nào nữa. Nhưng mà… Anh nhìn A Hào đang nằm trên giường, tuy rằng đã bị pháp thuật của Thiên Cơ trấn áp, ngủ mê mệt, nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt đầy sợ hãi…
Anh cắn răng: “Được! Tôi dẫn đường cho các anh! Tối nay đi chứ?”
Thiên Cơ gật đầu: “Đúng vậy, việc này không nên chậm trễ. Tuy rằng đêm nay mười lăm, có khả năng sẽ có chút khó khăn…” Nói đến đây, vẻ mặt Thiên Cơ cũng trở nên phức tạp.
Bỗng nhiên, cô gái sợ hãi kêu lên một tiếng.
Bạn trai cô lập tức ôm chầm lấy cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Em đau ở đâu?”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, đôi môi run rẩy, nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh, anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Chàng trai nghe nói, mới nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng xung quanh, nhưng không thấy có gì khác thường. Lúc này đã hơn nửa đêm, trên đường chỉ có tiếng xe ngẫu nhiên chạy qua: “Tiếng gì? Anh chỉ nghe tiếng ô tô.”
Cô gái gắt gao bám vào người bạn trai, sợ hãi nhìn quanh: “Em nghe có tiếng nói chuyện. Nhưng mà giọng đó… giọng đó không giống như giọng người…”
Nghe đến đây, chàng trai cho rằng bạn gái mình cố ý giả thần giả quỷ để gần gũi mình, nên hoàn toàn không để vào tai, vừa trêu chọc vừa ôm cô gái đi về phía rừng cây: “Được rồi được rồi, có tiếng gì đâu? Anh thấy hay là em muốn rên rỉ thì có…”
Cô gái lập tức xấu hổ đỏ mặt, đánh yêu mấy cái lên người bạn trai: “Không đứng đắn, nói cái gì đâu…”
Hai người hoàn toàn quẳng sự việc vừa rồi ra khỏi đầu, vào rừng cây mà “rên rỉ” cùng nhau.
Đêm khuya tĩnh lặng, không biết từ đâu vọng lại từng tiếng từng tiếng gầm rống mang theo oán hận cùng phẫn nộ. Tiếng gầm lúc gần lúc xa, lúc cao lúc thấp, thế nhưng không có người qua đường nào nghe được…
“Lưu Bá Ôn, Lưu Bá Ôn, ngươi gạt ta, ta muốn phanh thây ngươi thành ngàn mảnh, vĩnh viễn không thể siêu sinh! Lưu Bá Ôn, Lưu Bá Ôn….”
…
Nói đến tổng đội ở thủ đô này, quả thật khiêm tốn hơn nhiều so với phân đội ở thành phố G. Ít nhất phân đội thành phố G còn đóng trong cục cảnh sát, chứ tổng đội ở thủ đô lại đóng ở vùng ngoại ô không biết cách bao nhiêu xa, mà lại còn nằm trong một cửa hàng bán đồ mai táng.
Diêu Nhiếp vào cửa hàng, lập tức có một cô bé nhiệt tình chạy lại: “Tiên sinh cần gì ạ? Anh cứ xem tự nhiên, cửa hàng tụi em hạ giá cuối năm, tháp linh cốt (1) mua hai tặng một, anh lấy hai cái nha?”
(1) Linh cốt tháp: tháp trang trí xây bên ngoài hũ cốt, thuận tiện cho việc bảo quản hũ cốt và thờ cúng.
Có loại khuyến mãi này nữa sao? Đây chẳng phải là trá hình để trù ẻo người ta?
Cô bé thấy vẻ mặt Diêu Nhiếp không tốt lắm, vội vàng giải thích: “Anh cứ mua trước thôi, sớm muộn gì cũng phải dùng mà…” Thấy vẻ mặt của khách càng thêm khó coi, cô bèn chữa lại: “Nếu không thì anh cũng có thể đem tặng bạn.”
Ai dám tặng cái thứ đó?! Diêu Nhiếp không muốn phí thời gian với cô, bèn lấy thư giới thiệu của đội phó Cao đưa ra: “Tôi đến tìm người.”
“Không phải đến mua đồ sao?” Gương mặt cô bé có chút thất vọng, cầm giấy giới thiệu liếc qua một cái: “À, thì ra là như vậy, anh đi theo em.”
Diêu Nhiếp còn không biết rốt cuộc cô bé nhìn thấy cái gì trên đó. Giấy giới thiệu đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng bình thường, mặt trên có ghi cái địa chỉ mà thôi. Anh đi theo cô bé vào bên trong.
Cô bé cao giọng hô to: “Anh chủ, có khách tới~”
Vừa dứt lời, vách tường vốn trắng tinh đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. Diêu Nhiếp kinh ngạc dụi mắt, không dám tin đây là sự thật.
Cô bé đứng trước cửa búng tay một cái, cửa liền tự động mở ra, bên trong tối om om không nhìn thấy gì cả.
“Tiên sinh mời vào, người anh tìm đang ở bên trong.” Cô bé không đợi trả lời, đẩy Diêu Nhiếp lúc này vẫn còn đang chấn kinh vào trong.
Đợi đến khi Diêu Nhiếp bình tĩnh lại, đã thấy mình đang đứng trong một văn phòng sáng sủa. Anh nhìn quanh bốn phia, nơi này cũng không khác mấy so với văn phòng của phân đội ở thành phố G, chỉ là rộng rãi hơn một chút, không hổ là tổng đội.
“Tiên sinh, không biết chúng tôi có thể giúp gì cho anh?”
Đằng sau vang lên giọng nam trầm thấp, Diêu Nhiếp lập tức quay đầu. Người này đứng sau lưng mình lúc nào vậy? Thật là quá sức thần không biết quỷ không hay.
Vừa hỏi là một người thân mình mảnh mai, nước da trắng nõn, đôi mắt nhỏ dài, nhìn qua giống như lúc nào cũng đang cười.
“Chào anh, à, tôi được đội phó Cao của phân đội thành phố G giới thiệu đến đây. Tôi có một người bạn, nghe nói hồn của cậu ta bị quỷ hồn bắt đi mất.” Vừa nói, Diêu Nhiếp vừa đưa phong thư giới thiệu qua.
Đối phương cầm thư giới thiệu, lướt qua một lượt, lại nói: “A, thì ra là vậy. Mời anh theo tôi.”
…
Người nọ gõ cửa phòng làm việc của đội trưởng, từ bên trong vọng ra một giọng nam ưu mỹ: “Mời vào.” Tuy rằng chỉ nói có hai chữ, nhưng Diêu Nhiếp lại cảm thấy giống như tiếng trời, thấm vào ruột gan, nhưng anh lại không tìm được từ thích hợp để hình dung giọng nói kia rốt cuộc hay như thế nào.
Hai người đi vào phòng làm việc của đội trưởng. Ngoài dự liệu của Diêu Nhiếp, anh vốn tưởng phòng làm việc của đội trưởng hẳn không khác mấy so với phòng làm việc của đội phó Cao, nhưng không ngờ bên trong lại như bước vào chốn Bồng Lai, cư nhiên là một vườn hoa lộ thiên.
Hòn non bộ với hình thù kỳ lạ, cầu nhỏ mang phong cách cổ xưa, đình đài lầu gác, hồ nhỏ thả cá chép nhiều màu, trúc xanh đào hồng đầy đủ mọi thứ, thật đúng là một nơi thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh chốn trần gian! Mà điều càng khiến người ta chậc lưỡi kinh ngạc là hôm nay rõ ràng trời mưa, Diêu Nhiếp nhớ bên ngoài vẫn còn mưa bụi miên man, nhưng bầu trời bên trong hoa viên này vẫn là một mảnh xanh thẳm, thỉnh thoảng còn có vài đám mây trắng mịn như bông bay qua.
Diêu Nhiếp cứ như Lưu mụ mụ đến Đại Quan viên (2), trợn mắt há mồm nhìn, dọc đường đi không ngừng ngó đông ngó tây, đi theo người thanh niên phía trước vào đình nhỏ ở giữa hồ. Trong đình đã sớm có một người đợi bọn họ.
(2) Lưu mụ mụ đến Đại Quan viên: ý nghĩa tương tự như “nhà quê lên tỉnh”. Lưu mụ mụ là nhân vật trong “Hồng lâu mộng”, bà từng ba lần vào Vinh Quốc phủ, là một nhân vật hài hước và thẳng thắn. Đại Quan viên là tên một hành cung biệt viện trong “Hồng lâu mộng”, được nhà họ Cổ xây dựng để Cổ quý phi đến thăm và nghỉ lại.
“Tiên sinh, mời ngồi.” Đối phương ra hiệu mời Diêu Nhiếp ngồi xuống.
Diêu Nhiếp lúc này là nói gì làm nấy. Từ lúc bước vào đây, anh đã cảm thấy bản thân mình không ổn, đầu óc có hơi lơ mơ.
“Đội trưởng, vị tiên sinh ngày có một người bạn gặp rắc rối, phân đội ở thành phố G giới thiệu đến đây.” Anh chàng mắt hí lễ độ báo cáo với thượng cấp.
“A? Rắc rối gì?” Người nọ nhấp một ngụm trà, thái độ thong thả ung dung.
Diêu Nhiếp muốn tập trung tinh thần để nhìn cho rõ ngoại hình của vị đội trưởng này, nhưng mà lực bất tòng tâm. Bất kể cố gắng thế nào cũng không sao nhớ được mặt mũi của gã, trong đầu chỉ có ấn tượng về một người uy nghiêm lại bình thản.
“Chuyện liên quan đến vấn đề dọn dẹp Hoàng thành. Mấy ngày trước dọn không sạch, có người dân bị bắt mất hồn.”
“Ừ, gọi X vào đây.” Đội trưởng nghe báo cáo, liền nhìn ra khoảng không hô một câu.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông cao ráo mặc đồ đen đột ngột xuất hiện sau lưng Diêu Nhiếp. Hắn luôn luôn im lặng không nói, cho nên Diêu Nhiếp nhất thời không hay biết, đến khi đội trưởng nhìn về phía mình nói chuyện, anh mới biết có người đứng đằng sau lưng, không khỏi giật mình nhảy dựng. Bình tĩnh nhìn lại mới thấy, đây chẳng phải là cái tên “Matrix” tối hôm đó cứu mình sao?!
“X, cậu phụ trách dọn dẹp Hoàng thành phải không? Sao lại để dân chúng bị ảnh hưởng?” Giọng nói của đội trưởng rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là mang theo trách cứ không lẫn đi đâu được.
Gã áo đen vẫn không lên tiếng. Đội trưởng cũng không tính tiếp tục truy hỏi: “Nếu đã xảy ra sự cố rồi, có phê bình cậu cũng không ích lợi gì, nhanh nhanh giải quyết vấn đề thì hơn. Chuyện lần này, Thiên Cơ, cậu và X đi với vị tiên sinh này một chuyến, xem có thể chiêu hồn trở về hay không.”
Mắt hí đáp lời: “Rõ.” Tiếp theo nói với Diêu Nhiếp: “Làm phiền Diêu tiên sinh dẫn đường.”
“A, Thiên tiên sinh đừng khách sáo. Còn phải làm phiền tiên sinh chiếu cố.” Diêu Nhiếp nhìn gã áo đen đằng sau, người nọ vẫn mang vẻ mặt vô cảm.
“Ha ha, tôi không phải họ Thiên, Thiên Cơ chỉ là biệt danh của tôi thôi, anh cứ gọi tôi Thiên Cơ là được. Diêu tiên sinh, mời đi bên này.”
“A, được rồi.” Diêu Nhiếp muốn nói tiếng cảm ơn với đội trưởng, quay đầu nhìn lại, thế nhưng trong đình làm gì còn bóng ai?
Rời khỏi cửa hàng bán đồ mai táng, trạng thái tinh thần của Diêu Nhiếp mới hồi phục bình thường. Anh đột nhiên nghĩ tới một việc: “Thiên Cơ tiên sinh, hình như tôi vẫn chưa giới thiệu tên tôi phải không? Làm sao anh biết tôi họ Diêu?”
Đối phương quay đầu nhìn anh mỉm cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ…”
…
Thiên Cơ chấm một giọt chất lỏng không rõ là gì lên trán A Hào, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Qua một hồi, rốt cuộc cũng dừng lại, lắc đầu.
Diêu Nhiếp nhìn cử động của y liền biết tình trạng A Hào nhất định là không khả quan, vội vàng hỏi: “Thiên Cơ tiên sinh, A Hào cậu ta…”
Thiên Cơ lắc đầu: “Nói chung chiêu hồn có hai loại, một loại là chiêu hồn người chết tha thương, một loại là chiêu hồn người sống. Tô tiên sinh chưa chết, nên chỉ có thể chiêu hồn sống, nhưng mà hồn sống của cậu ta lại bị một oán linh cường đại bắt đi, không thể chiêu trở về.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? A Hào vẫn còn trẻ, còn chưa kết hôn, trong nhà còn có mẹ già em nhỏ, anh mau nghĩ cách đi!” Nghe y nói như vậy, Diêu Nhiếp càng lo lắng. Vốn vượt ngàn dặm vào kinh vẫn còn ôm hy vọng. Nếu như ngay cả tổng đội cũng hết cách, anh thật không biết còn ai có thể cứu được A Hào nữa.
Thiên Cơ cười nói: “Diêu tiên sinh đừng lo lắng, tuy hiện tại tôi không có biện pháp chiêu hồn cậu ta trở về, nhưng chúng ta đã biết hồn của cậu ta bị bắt ở Hoàng thành, vậy thì cũng dễ thôi. Đêm nay chúng ta đi một chuyến đến Hoàng thành, chỉ cần giải quyết oán linh nọ là hồn của cậu ta được giải phóng. Lúc đó tôi chiêu hồn lại lần nữa, hồn phách của cậu ta sẽ quay về nhanh thôi.”
Nghe y nói như vậy, Diêu Nhiếp cũng coi như nhẹ nhõm thở ra.
“Nhưng mà, còn phải làm phiền Diêu tiên sinh đi cùng chúng tôi chuyến này để dẫn đường giúp. Cái giếng mà anh nói là mấu chốt quan trọng trong vụ việc lần này. Năng lực cảm ứng của X xuất sắc nhất trong đội chúng tôi, vậy mà ngay cả cậu ta cũng không phải hiện được có con cá lọt lưới, cho thấy oán linh kia có chút bản lĩnh. Nếu như không có anh chỉ dẫn, e là chúng tôi khó lòng tìm được oán linh kia.”
Người này nói chuyện có cần phải dừng lại lâu như vậy không? Một lần nói xong không được hay sao? Trước kia Diêu Nhiếp cho rằng những lời đồn quỷ quái ở Hoàng thành đều là bịa đặt, đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi gì. Nhưng mà hiện tại đã biết quỷ quái tám chín phần mười là có thật, liền cảm thấy nghĩ lại mà sợ. Nói thật lòng, anh thật không dám đi thêm một chuyến “Hoàng thành mạo hiểm ký” nào nữa. Nhưng mà… Anh nhìn A Hào đang nằm trên giường, tuy rằng đã bị pháp thuật của Thiên Cơ trấn áp, ngủ mê mệt, nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt đầy sợ hãi…
Anh cắn răng: “Được! Tôi dẫn đường cho các anh! Tối nay đi chứ?”
Thiên Cơ gật đầu: “Đúng vậy, việc này không nên chậm trễ. Tuy rằng đêm nay mười lăm, có khả năng sẽ có chút khó khăn…” Nói đến đây, vẻ mặt Thiên Cơ cũng trở nên phức tạp.
/114
|