Sau vô số lần gọi tên, Trần Điển Trạch cuối cùng cũng gặp được người tên Minh Thiên mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.
Hồn phách của Minh Thiên chậm rãi bay ra từ “Phản hồn đăng”.
“Minh Thiên!” Trần Điển Trạch rất kích động, hắn xông về phía trước, muốn ôm lấy người kia, không ngờ lại đi xuyên qua bóng dáng nửa trong suốt màu bạc kia, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
“Ai~.” Thân ảnh màu trắng sâu kín thở dài: “Chuyện đã đến mức này rồi còn gọi tôi lên đây làm gì nữa?”
Rốt cuộc cũng gặp được Minh Thiên mà hắn ngày nhớ đêm mong, Trần Điển Trạch kích động đến mức hốc mắt đầy nước mắt, muốn ôm cậu vào trong lòng nhưng lại bất lực, chỉ có thể quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn cậu: “Minh Thiên, anh sai rồi. Anh biết em hận anh, nhưng tại sao em lại ngốc như vậy?! Vì sao lại chọn cái chết để trả thù anh?!”
Không ngờ Minh Thiên nghe hắn nói xong thì ngẩn ngơ, rồi lại bật ra một tiếng cười “khúc khích”.
Đây là lần đầu tiên Trần Điển Trạch nhìn thấy Minh Thiên cười to thoải mái như vậy, từ trước đến nay cậu luôn sợ hãi rụt rè, dù là lúc cười cũng là nhợt nhạt thản nhiên, giống như sợ sẽ làm phiền người khác, không dám cười rộ lên. Trần Điển Trạch vô cùng hổ thẹn, vì sao lúc người này còn ở bên cạnh mình, mình lại không thể khiến cậu lộ ra nụ cười thoải mái như vậy?
Minh Thiên cười một lúc lâu mới ngừng được: “Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn tự phụ như vậy, tự cảm thấy mình thật tốt đẹp. Tôi không tự sát, đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn thôi. Lúc ấy tôi rất đau khổ, tinh thần không tỉnh táo, không có chú ý tình hình giao thông, cho nên mới bị xe đụng phải. Tôi đâu có ngốc như vậy, người tự sát thì không thể luân hồi nha~.”
Trần Điển Trạch si ngốc nhìn Minh Thiên, vẫn là khuôn mặt và hình dáng đó, nhưng khí chất trên người hắn đã hoàn toàn khác trước, có hương vị phiêu nhiên xuất trần hơn. Ngay cả thần thái, giọng điệu đều giống như là một người khác. Không còn là bộ dáng rụt rè trước đây nữa. Nếu trước đây cậu cũng thế này thì biết đâu mình đã có thể hiểu được cảm giác của cậu ấy sớm hơn?
Chính là làm gì có “nếu”, cậu ấy vẫn rời xa mình.
Diêu Nhiếp cũng cảm thấy kỳ quái, lén hỏi Nhai Xế: “Không phải cậu ta bị chết do tai nạn xe cộ sao? Tại sao trên người một chút vết thương cũng không có vậy?” Nghe nói Minh Thiên chết trong vũng máu mà, Diêu Nhiếp đã từng chứng kiến trường hợp máu chảy đầm đìa rồi nên đã chuẩn bị tâm lý. Đến bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi bộ dáng lúc hóa thành quỷ hồn của Diệp Trân Trân nha. Không ngờ lúc Minh Thiên xuất hiện lại là một thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đừng nói là vết máu, ngay cả quần áo cũng không có vết rách nào. Chuyện này là sao vậy?
Nhai Xế biết được hắn đang nghĩ gì, liền giải thích thắc mắc: “Cậu ta khác Diệp Trân Trân, Minh Thiên đối với cuộc sống này đã hoàn toàn không còn chấp niệm nữa, đối với cái chết của mình cũng hoàn toàn chấp nhận, không tiếp tục vướng bận về cái chết của mình nữa. Cho nên cậu ta là một hồn phách thuần khiết, sẽ không hiện ra trong bộ dáng lúc chết.”
Ác, là vậy sao, thì ra vấn đề này còn rất nhiều thứ để học. Nhưng mà cũng không đúng nha!
“Dù sao Minh Thiên cũng là ôm hận mà chết, làm sao lại không chấp niệm được? Hắn không oán hận tên Trần Điển Trạch – ‘Trần Thế Mỹ*’ này sao?”
Vấn đề này, không lâu sau Minh Thiên liền cho hắn câu trả lời.
Tuy rằng Minh Thiên nói cái chết của cậu chẳng qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Trần Điển Trạch lại nhận định cậu chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi.
“Minh Thiên, anh đã hủy bỏ hôn sự với cô gái kia rồi! Em tha thứ cho anh đi! Sau khi em đi rồi, anh mới nhận ra, thật ra người anh yêu là em! Anh sẽ cầu xin pháp sư làm phép, em theo anh trở về đi! Được không?” Không thể chạm vào Minh Thiên, Trần Điển Trạch đành phải dùng ánh mắt tham lam “vuốt ve” thân thể bán trong suốt của cậu.
Này này! Bọn tôi là tổ chức tà giáo từ bao giờ thế hả?! Muốn bọn tôi giúp anh nuôi “đại” quỷ nữa chứ?! Diêu Nhiếp oán thầm.
Không ngờ đến Minh Thiên lại tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt như chuyện không liên quan đến mình, từ trên cao nhìn xuống nói: “Trần Điển Trạch, sau khi tôi chết, tôi liền nhớ ra một số chuyện cũ. Kiếp trước tôi nợ tình anh, thế nên kiếp này tôi thật lòng thật dạ trả nợ anh. Anh không cần tự trách, tất cả đã thay đổi, vận mệnh đã an bài rồi. Bây giờ, tôi đã trả hết nợ cho anh, tình cảm của tôi đối với anh đã tan thành mây khói rồi. Anh cũng đừng quá chấp nhất nữa, cố gắng sống cho thật tốt đi. Anh không nợ tôi gì cả.”
“Nợ tình?” Diêu Nhiếp tò mò dựa vào Nhai Xế bên cạnh, trong hai mắt viết hai chữ “nhiều chuyện”.
“Kiếp trước Trần Điển Trạch là một thiên kim đại tiểu thư, nàng vốn được gả cho Minh Thiên kiếp trước. Nhưng sau đó Minh Thiên kiếp trước lại cùng một hạ nhân bỏ trốn. Tiểu thư uất ức mà chết. Kiếp này, Minh Thiên phải trả lại nợ tình mà cậu ta còn thiếu nàng. Tất cả yêu hận đều là do ông trời an bài cả thôi. Sau khi Minh Thiên chết, nợ tình đã trả, hắn liền tỉnh táo lại, không còn chấp niệm nữa.”
“Em, em nói bậy cái gì vậy? Nợ duyên là cái quái gì chứ?! Anh mặc kệ, em phải trở về với anh!” Tuy rằng ngoài miệng Trần Điển Trạch không muốn thừa nhận, nổi cơn vô lại, nhưng thật ra trong lòng hắn bắt đầu sợ hãi, sợ người này là thật sự đối với mình không còn tình cảm gì nữa?
Hồn phách Minh Thiên lại thở dài lần nữa: “Chuyện đến lúc này mà anh vẫn không hiểu sao? Tôi đối với anh đã không còn yêu hận gì nữa, tất cả đã là quá khứ rồi. Duyên phận của chúng ta đã hết, anh không nên chấp nhất nữa, cố sống tốt, tôi cũng phải luân hồi chuyển thế.”
Mắt thấy hồn phách của Minh Thiên càng lúc càng mờ nhạt, Trần Điển Trạch nóng nảy, nước mắt tích trong hốc mắt rốt cuộc chảy xuống, hắn gào to: “Không! Minh Thiên! Không! Anh không tin! Em đừng đi! Anh xin em! Xin em đừng đi! Em muốn đi đâu? Em muốn đầu thai sao?! Em đầu thai đến nơi nào?! Anh sẽ đi tìm em! Anh nhất định sẽ bù đắp cho em! Anh sẽ không bao giờ phụ bạc em nữa!”
“Đời này tôi sống thật sự quá mệt mỏi. Tôi hy vọng đời đời kiếp kiếp không gặp lại anh nữa.” Để lại một câu như vậy, ngọn đèn dầu vụt tắt, bên trong liền khôi phục một mảnh tối đen, hồn phách của Minh Thiên đã rời đi rồi.
“Không!!!!” Trần Điển Trạch gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, nhưng không cách nào níu giữ u hồn kia được nữa. Chỉ còn lại hắn ngã ngồi dưới đất khóc rống.
“Hừ!” Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Nếu hối hận như vậy, sao lúc trước lại không biết quý trọng?”
Trần Điển Trạch cũng không trách câu châm chọc khiêu khích của hắn, nhưng lại thấy một tia hy vọng, hắn lập tức vọt qua: “Đại sư, làm cho tôi gặp lại em ấy lần nữa đi! Tôi còn có lời chưa nói ra! Xin ngài cho tôi gặp em ấy lần nữa đi mà!”
Nhai Xế lãnh khốc ngạo nghễ liếc mắt hắn một cái: “ “Phản hồn đăng” chỉ có thể dùng một lần, huống hồ hắn cũng không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Những lời này đâm thẳng vào lòng Trần Điển Trạch khiến lòng hắn như chảy máu. Hắn ôm ngực đau đơn, vẫn không từ bỏ ý định mà cầu xin: “Đại sư, tôi van cầu ngài, ngài giúp ta. Ít nhất hãy cho tôi biết em ấy sẽ đầu thai đến chỗ nào.”
Biểu tình của Nhai Xế rõ ràng mang theo chút chán ghét: “Cậu ta đã nói, hy vọng đời đời kiếp kiếp không gặp lại ngươi.”
Trần Điển Trạch khẽ cắn môi: “Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em ấy, tôi, tôi chỉ là muốn lúc em ấy cần giúp đỡ, có thể giúp được em ấy phần nào. Xem như, xem như là hắn vẫn còn bên cạnh tôi vậy.”
Nhai Xế liếc mắt đánh giá hắn một lược, giống như đang xem xét mức độ thành thật trong lời nói của đối phương. Cuối cùng hắn gật đầu: “Được rồi, tiền công là năm mươi vạn nguyên.”
……………………………..
Trần Điển Trạch thề, nếu cậu ấy đã không muốn gặp lại hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Hắn mua lại gian phòng bên cạnh, đôi khi sẽ đến đó ở lại, lặng lẽ như vậy lén nhìn một chút, nhìn đứa bé tên là Thiên Thiên do Minh Thiên đầu thai kia lớn lên.
Đứa bé này này không vào được nhà trẻ, Trần Điển Trạch lợi dụng quan hệ làm cho đứa bé được đặc biệt trúng tuyển, đương nhiên, việc này hắn làm rất cẩn thận, phía nhà trẻ nói với bố mẹ của đứa bé rằng đột nhiên có trường hợp chuyển đến nhà trẻ khác, nên thừa ra một chỗ trống.
Chính phủ mở rộng quy mô, dự định phá bỏ và di dời khu phố cũ này đến nơi khác. Trần Điển Trạch lo lót ít tiền, thay đổi kế hoạch từ xây dưng một khu phố mới thành một khu chung cư, diện tích rộng hơn nhiều so với nhà của bọn họ ở trước kia, giá cả so với căn nhà cũ trước kia cũng hợp lí hơn vài lần. Nhưng người nhà bọn họ đều tưởng là do chính phủ bồi thường.
Đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua. Trần Điển Trạch đứng ở ban công, nhìn thiếu niên ở dưới lầu đang ôm theo quả bóng rổ chạy đi, nổi bật lên sức sống thanh xuân, trên mặt là nụ cười tỏa nắng. Từ đó đến giờ hắn chưa từng xuất hiện trước mặt Minh Thiên. Hắn tiếc nuối, rồi lại quý trọng. Cả đời này tuy rằng không thể gặp lại, nhưng hắn nhất định sẽ luôn luôn bảo vệ khuôn mặt tươi cười kia.
Mười năm nữa lại qua. Tại hôn lễ, có một đôi cười tươi như hoa. Trần Điển Trạch đứng một mình ở ban công, mắt nhìn về phía những ánh đèn trong những ngôi nhà ở chân núi, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên, che khuất khuôn mặt chảy đầy nước mắt.
Hai năm sau, gia đình người kia chào đón thành viên mới, là một đứa bé trai rất hoạt bát.
Lại trôi qua mười lăm năm nữa, lúc này Trần Điển Trạch đã lâu rồi không quay lại khu phố này, biết hiện giờ người kia tất thảy đều khỏe mạnh, hắn cũng an tâm rồi. Mỗi ngày đều chờ đợi trong căn nhà sát bên nhà người kia, đối mặt với hạnh phúc mỹ mãn của gia đình họ, đối với hắn mà nói, là một loại tra tấn.
Lúc đi ra cửa, hắn lại bị một bé trai nghịch ngợm ở cửa đối diện liều lĩnh va phải.
“Ai u, ông ơi, ông có làm sao không?” Bé trai vội chạy đến đỡ hắn .
Trần Điển Trạch ngẩng đầu. Đứa bé này mới vừa lên trung học, nhưng không biết có phải do tác động của tâm lý hay không, mà lại có chút giống bộ dáng của Minh Thiên lúc mới gặp. Trần Điển Trạch đứng lên khoát tay: “Ông không sao. Cháu… Bố của cháu có khỏe không?”
Bé trai hơi giật mình: “Ông biết bố của cháu ạ?”
“Trước kia biết.”
“Ác, bố của cháu thật sự rất khỏa, chính là gần đây muốn kinh doanh.” Bé trai này cũng không có cảnh giác, vừa nghe nói là bạn cũ của bố xong, cái gì cũng tuôn ra hết.
“Ác, kinh doanh sao? Kinh doanh gì vậy?”
“Bố cháu còn chưa nghĩ ra, bố cháu là kiểu người nói gió thành mưa. Ông không biết sao?” Đứa bé này thật sư đã xem hắn là bạn cũ của bố nó rồi.
“Ác, vậy à.” Trần Điển Trạch suy nghĩ một chút, từ trên cổ tháo xuống một miếng ngọc cổ: “Lúc cháu được sinh ra, ông lại xuất ngoại, không ngờ cháu đã lớn đến thế này rồi. Vật này coi như là ông nội tặng quà cho cháu đi.” Nói xong, đem miếng ngọc kia đưa cho bé trai.
“Ông nội như vậy sao được ạ? Cháu không thể nhận đâu, ông nội!” Đứa bé được dạy dỗ rất tốn, không dám tùy tiện nhận vật gì quý giá từ người khác. Tuy rằng nói là bạn cũ của bố, nhưng nó căn bản không biết đây là ai nha.
Không cho nó từ chối thêm nữa, Trần Điển Trạch khoát tay rồi đóng cửa lại.
Trần Điển Trạch năm nay đã gần 70 rồi, vài năm gần đây thân thể của hắn không được khỏe, hắn biết những ngày còn lại của hắn không còn nhiều nữa, liền viết ra một bản di chúc, 90% di sản quyên góp cho quỹ từ thiện, 10% còn lại tặng cho đứa bé kia. Cuối cùng dặn dò thân tín của hắn đem di thể của hắn đi hỏa tán, thừa lúc đêm khuya chôn dưới gốc cây sau nhà người kia. Làm như vậy, hắn lại có thể tiếp tục chờ đợi người kia …
…………………………………………………
……………………………………
Trần Điển Trạch vừa đi khỏi, Diêu Nhiếp chậc chậc thở dài: “50 vạn?! Cậu cũng ngoan độc thật đấy!” Từ bao giờ mà tên này lại tham tiền như vậy? “Nhưng mà làm tốt lắm!” Bọn họ lần này xem như phát tài rồi!
Nhai Xế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ta không muốn dễ dàng tha cho hắn như vậy.”
Diêu Nhiếp hiếu kỳ nói: “Duyên phận của bọn họ thật sự chấm hết sao? Đời đời kiếp kiếp không hề gặp lại?”
Nhai Xế không nói gì.
Diêu Nhiếp có thể khẳng định tên này nhất định đã sửa lại Sổ vận mệnh của Minh Thiên, nói cách khác, nếu chỉ dựa vào hiệu suất làm việc của Âm phủ, Minh Thiên làm sao có thể đầu thai nhanh như vậy?
“Cậu đã sửa lại Sổ vận mệnh của Minh Thiên đúng không?”
Long tử điện hạ rốt cục mở miệng: “Nếu hắn thật sự có thể thực hiện tốt lời thề của mình, cả đời này không hề gặp lại Minh Thiên. Thì đến kiếp sau, bọn họ sẽ lại có cơ hội gặp mặt.”
“Cậu nếu đã có thể sửa lại vận mệnh, vì sao không cho bọn họ tái tục tiền duyên ở kiếp này luôn đi?”
Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Không dạy cho hắn một bài học thì làm sao hắn biết quý trọng chứ? Con người chính là như vậy, chỉ đến lúc mất đi rồi mới nhận ra trân quý.”
“U, nói cứ như thần tình yêu nha. Kinh nghiệm phong phú thật đấy.” Diêu Nhiếp bĩu môi cười nhạo.
Nhai Xế ngạo nghễ liếc hắn một cái: “Chỉ phong phú đối với ngươi thôi.”
Hắn vừa nói như thế xong, Diêu Nhiếp lại có hứng: “Nhớ năm đó anh đây chính là hoa thơm của học viện nha, đám con gái theo đuổi anh đây nhiều như cá trích vậy đó!” Năm đó số bạn gái của hắn đúng là thay như thay áo. Đáng tiếc, mấy năm nay bận rộn công việc.. Việc kia, hắn thân mật với tay phải cũng đã lâu rồi.
Nhai Xế nghe vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm. Nhìn đến mức toàn thân Diêu Nhiếp chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn mới đột nhiên nói: “Ta muốn cùng ngươi giao xứng*!”
…………………………………………..
*Trần Thế Mỹ
*là giao ph*i đó, xxx đó ~~ t sẽ dùng xxx để thay từ này nha~~ người ta thấy ngại mà ^^
Hồn phách của Minh Thiên chậm rãi bay ra từ “Phản hồn đăng”.
“Minh Thiên!” Trần Điển Trạch rất kích động, hắn xông về phía trước, muốn ôm lấy người kia, không ngờ lại đi xuyên qua bóng dáng nửa trong suốt màu bạc kia, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
“Ai~.” Thân ảnh màu trắng sâu kín thở dài: “Chuyện đã đến mức này rồi còn gọi tôi lên đây làm gì nữa?”
Rốt cuộc cũng gặp được Minh Thiên mà hắn ngày nhớ đêm mong, Trần Điển Trạch kích động đến mức hốc mắt đầy nước mắt, muốn ôm cậu vào trong lòng nhưng lại bất lực, chỉ có thể quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn cậu: “Minh Thiên, anh sai rồi. Anh biết em hận anh, nhưng tại sao em lại ngốc như vậy?! Vì sao lại chọn cái chết để trả thù anh?!”
Không ngờ Minh Thiên nghe hắn nói xong thì ngẩn ngơ, rồi lại bật ra một tiếng cười “khúc khích”.
Đây là lần đầu tiên Trần Điển Trạch nhìn thấy Minh Thiên cười to thoải mái như vậy, từ trước đến nay cậu luôn sợ hãi rụt rè, dù là lúc cười cũng là nhợt nhạt thản nhiên, giống như sợ sẽ làm phiền người khác, không dám cười rộ lên. Trần Điển Trạch vô cùng hổ thẹn, vì sao lúc người này còn ở bên cạnh mình, mình lại không thể khiến cậu lộ ra nụ cười thoải mái như vậy?
Minh Thiên cười một lúc lâu mới ngừng được: “Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn tự phụ như vậy, tự cảm thấy mình thật tốt đẹp. Tôi không tự sát, đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn thôi. Lúc ấy tôi rất đau khổ, tinh thần không tỉnh táo, không có chú ý tình hình giao thông, cho nên mới bị xe đụng phải. Tôi đâu có ngốc như vậy, người tự sát thì không thể luân hồi nha~.”
Trần Điển Trạch si ngốc nhìn Minh Thiên, vẫn là khuôn mặt và hình dáng đó, nhưng khí chất trên người hắn đã hoàn toàn khác trước, có hương vị phiêu nhiên xuất trần hơn. Ngay cả thần thái, giọng điệu đều giống như là một người khác. Không còn là bộ dáng rụt rè trước đây nữa. Nếu trước đây cậu cũng thế này thì biết đâu mình đã có thể hiểu được cảm giác của cậu ấy sớm hơn?
Chính là làm gì có “nếu”, cậu ấy vẫn rời xa mình.
Diêu Nhiếp cũng cảm thấy kỳ quái, lén hỏi Nhai Xế: “Không phải cậu ta bị chết do tai nạn xe cộ sao? Tại sao trên người một chút vết thương cũng không có vậy?” Nghe nói Minh Thiên chết trong vũng máu mà, Diêu Nhiếp đã từng chứng kiến trường hợp máu chảy đầm đìa rồi nên đã chuẩn bị tâm lý. Đến bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi bộ dáng lúc hóa thành quỷ hồn của Diệp Trân Trân nha. Không ngờ lúc Minh Thiên xuất hiện lại là một thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đừng nói là vết máu, ngay cả quần áo cũng không có vết rách nào. Chuyện này là sao vậy?
Nhai Xế biết được hắn đang nghĩ gì, liền giải thích thắc mắc: “Cậu ta khác Diệp Trân Trân, Minh Thiên đối với cuộc sống này đã hoàn toàn không còn chấp niệm nữa, đối với cái chết của mình cũng hoàn toàn chấp nhận, không tiếp tục vướng bận về cái chết của mình nữa. Cho nên cậu ta là một hồn phách thuần khiết, sẽ không hiện ra trong bộ dáng lúc chết.”
Ác, là vậy sao, thì ra vấn đề này còn rất nhiều thứ để học. Nhưng mà cũng không đúng nha!
“Dù sao Minh Thiên cũng là ôm hận mà chết, làm sao lại không chấp niệm được? Hắn không oán hận tên Trần Điển Trạch – ‘Trần Thế Mỹ*’ này sao?”
Vấn đề này, không lâu sau Minh Thiên liền cho hắn câu trả lời.
Tuy rằng Minh Thiên nói cái chết của cậu chẳng qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Trần Điển Trạch lại nhận định cậu chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi.
“Minh Thiên, anh đã hủy bỏ hôn sự với cô gái kia rồi! Em tha thứ cho anh đi! Sau khi em đi rồi, anh mới nhận ra, thật ra người anh yêu là em! Anh sẽ cầu xin pháp sư làm phép, em theo anh trở về đi! Được không?” Không thể chạm vào Minh Thiên, Trần Điển Trạch đành phải dùng ánh mắt tham lam “vuốt ve” thân thể bán trong suốt của cậu.
Này này! Bọn tôi là tổ chức tà giáo từ bao giờ thế hả?! Muốn bọn tôi giúp anh nuôi “đại” quỷ nữa chứ?! Diêu Nhiếp oán thầm.
Không ngờ đến Minh Thiên lại tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt như chuyện không liên quan đến mình, từ trên cao nhìn xuống nói: “Trần Điển Trạch, sau khi tôi chết, tôi liền nhớ ra một số chuyện cũ. Kiếp trước tôi nợ tình anh, thế nên kiếp này tôi thật lòng thật dạ trả nợ anh. Anh không cần tự trách, tất cả đã thay đổi, vận mệnh đã an bài rồi. Bây giờ, tôi đã trả hết nợ cho anh, tình cảm của tôi đối với anh đã tan thành mây khói rồi. Anh cũng đừng quá chấp nhất nữa, cố gắng sống cho thật tốt đi. Anh không nợ tôi gì cả.”
“Nợ tình?” Diêu Nhiếp tò mò dựa vào Nhai Xế bên cạnh, trong hai mắt viết hai chữ “nhiều chuyện”.
“Kiếp trước Trần Điển Trạch là một thiên kim đại tiểu thư, nàng vốn được gả cho Minh Thiên kiếp trước. Nhưng sau đó Minh Thiên kiếp trước lại cùng một hạ nhân bỏ trốn. Tiểu thư uất ức mà chết. Kiếp này, Minh Thiên phải trả lại nợ tình mà cậu ta còn thiếu nàng. Tất cả yêu hận đều là do ông trời an bài cả thôi. Sau khi Minh Thiên chết, nợ tình đã trả, hắn liền tỉnh táo lại, không còn chấp niệm nữa.”
“Em, em nói bậy cái gì vậy? Nợ duyên là cái quái gì chứ?! Anh mặc kệ, em phải trở về với anh!” Tuy rằng ngoài miệng Trần Điển Trạch không muốn thừa nhận, nổi cơn vô lại, nhưng thật ra trong lòng hắn bắt đầu sợ hãi, sợ người này là thật sự đối với mình không còn tình cảm gì nữa?
Hồn phách Minh Thiên lại thở dài lần nữa: “Chuyện đến lúc này mà anh vẫn không hiểu sao? Tôi đối với anh đã không còn yêu hận gì nữa, tất cả đã là quá khứ rồi. Duyên phận của chúng ta đã hết, anh không nên chấp nhất nữa, cố sống tốt, tôi cũng phải luân hồi chuyển thế.”
Mắt thấy hồn phách của Minh Thiên càng lúc càng mờ nhạt, Trần Điển Trạch nóng nảy, nước mắt tích trong hốc mắt rốt cuộc chảy xuống, hắn gào to: “Không! Minh Thiên! Không! Anh không tin! Em đừng đi! Anh xin em! Xin em đừng đi! Em muốn đi đâu? Em muốn đầu thai sao?! Em đầu thai đến nơi nào?! Anh sẽ đi tìm em! Anh nhất định sẽ bù đắp cho em! Anh sẽ không bao giờ phụ bạc em nữa!”
“Đời này tôi sống thật sự quá mệt mỏi. Tôi hy vọng đời đời kiếp kiếp không gặp lại anh nữa.” Để lại một câu như vậy, ngọn đèn dầu vụt tắt, bên trong liền khôi phục một mảnh tối đen, hồn phách của Minh Thiên đã rời đi rồi.
“Không!!!!” Trần Điển Trạch gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, nhưng không cách nào níu giữ u hồn kia được nữa. Chỉ còn lại hắn ngã ngồi dưới đất khóc rống.
“Hừ!” Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Nếu hối hận như vậy, sao lúc trước lại không biết quý trọng?”
Trần Điển Trạch cũng không trách câu châm chọc khiêu khích của hắn, nhưng lại thấy một tia hy vọng, hắn lập tức vọt qua: “Đại sư, làm cho tôi gặp lại em ấy lần nữa đi! Tôi còn có lời chưa nói ra! Xin ngài cho tôi gặp em ấy lần nữa đi mà!”
Nhai Xế lãnh khốc ngạo nghễ liếc mắt hắn một cái: “ “Phản hồn đăng” chỉ có thể dùng một lần, huống hồ hắn cũng không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Những lời này đâm thẳng vào lòng Trần Điển Trạch khiến lòng hắn như chảy máu. Hắn ôm ngực đau đơn, vẫn không từ bỏ ý định mà cầu xin: “Đại sư, tôi van cầu ngài, ngài giúp ta. Ít nhất hãy cho tôi biết em ấy sẽ đầu thai đến chỗ nào.”
Biểu tình của Nhai Xế rõ ràng mang theo chút chán ghét: “Cậu ta đã nói, hy vọng đời đời kiếp kiếp không gặp lại ngươi.”
Trần Điển Trạch khẽ cắn môi: “Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em ấy, tôi, tôi chỉ là muốn lúc em ấy cần giúp đỡ, có thể giúp được em ấy phần nào. Xem như, xem như là hắn vẫn còn bên cạnh tôi vậy.”
Nhai Xế liếc mắt đánh giá hắn một lược, giống như đang xem xét mức độ thành thật trong lời nói của đối phương. Cuối cùng hắn gật đầu: “Được rồi, tiền công là năm mươi vạn nguyên.”
……………………………..
Trần Điển Trạch thề, nếu cậu ấy đã không muốn gặp lại hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Hắn mua lại gian phòng bên cạnh, đôi khi sẽ đến đó ở lại, lặng lẽ như vậy lén nhìn một chút, nhìn đứa bé tên là Thiên Thiên do Minh Thiên đầu thai kia lớn lên.
Đứa bé này này không vào được nhà trẻ, Trần Điển Trạch lợi dụng quan hệ làm cho đứa bé được đặc biệt trúng tuyển, đương nhiên, việc này hắn làm rất cẩn thận, phía nhà trẻ nói với bố mẹ của đứa bé rằng đột nhiên có trường hợp chuyển đến nhà trẻ khác, nên thừa ra một chỗ trống.
Chính phủ mở rộng quy mô, dự định phá bỏ và di dời khu phố cũ này đến nơi khác. Trần Điển Trạch lo lót ít tiền, thay đổi kế hoạch từ xây dưng một khu phố mới thành một khu chung cư, diện tích rộng hơn nhiều so với nhà của bọn họ ở trước kia, giá cả so với căn nhà cũ trước kia cũng hợp lí hơn vài lần. Nhưng người nhà bọn họ đều tưởng là do chính phủ bồi thường.
Đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua. Trần Điển Trạch đứng ở ban công, nhìn thiếu niên ở dưới lầu đang ôm theo quả bóng rổ chạy đi, nổi bật lên sức sống thanh xuân, trên mặt là nụ cười tỏa nắng. Từ đó đến giờ hắn chưa từng xuất hiện trước mặt Minh Thiên. Hắn tiếc nuối, rồi lại quý trọng. Cả đời này tuy rằng không thể gặp lại, nhưng hắn nhất định sẽ luôn luôn bảo vệ khuôn mặt tươi cười kia.
Mười năm nữa lại qua. Tại hôn lễ, có một đôi cười tươi như hoa. Trần Điển Trạch đứng một mình ở ban công, mắt nhìn về phía những ánh đèn trong những ngôi nhà ở chân núi, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên, che khuất khuôn mặt chảy đầy nước mắt.
Hai năm sau, gia đình người kia chào đón thành viên mới, là một đứa bé trai rất hoạt bát.
Lại trôi qua mười lăm năm nữa, lúc này Trần Điển Trạch đã lâu rồi không quay lại khu phố này, biết hiện giờ người kia tất thảy đều khỏe mạnh, hắn cũng an tâm rồi. Mỗi ngày đều chờ đợi trong căn nhà sát bên nhà người kia, đối mặt với hạnh phúc mỹ mãn của gia đình họ, đối với hắn mà nói, là một loại tra tấn.
Lúc đi ra cửa, hắn lại bị một bé trai nghịch ngợm ở cửa đối diện liều lĩnh va phải.
“Ai u, ông ơi, ông có làm sao không?” Bé trai vội chạy đến đỡ hắn .
Trần Điển Trạch ngẩng đầu. Đứa bé này mới vừa lên trung học, nhưng không biết có phải do tác động của tâm lý hay không, mà lại có chút giống bộ dáng của Minh Thiên lúc mới gặp. Trần Điển Trạch đứng lên khoát tay: “Ông không sao. Cháu… Bố của cháu có khỏe không?”
Bé trai hơi giật mình: “Ông biết bố của cháu ạ?”
“Trước kia biết.”
“Ác, bố của cháu thật sự rất khỏa, chính là gần đây muốn kinh doanh.” Bé trai này cũng không có cảnh giác, vừa nghe nói là bạn cũ của bố xong, cái gì cũng tuôn ra hết.
“Ác, kinh doanh sao? Kinh doanh gì vậy?”
“Bố cháu còn chưa nghĩ ra, bố cháu là kiểu người nói gió thành mưa. Ông không biết sao?” Đứa bé này thật sư đã xem hắn là bạn cũ của bố nó rồi.
“Ác, vậy à.” Trần Điển Trạch suy nghĩ một chút, từ trên cổ tháo xuống một miếng ngọc cổ: “Lúc cháu được sinh ra, ông lại xuất ngoại, không ngờ cháu đã lớn đến thế này rồi. Vật này coi như là ông nội tặng quà cho cháu đi.” Nói xong, đem miếng ngọc kia đưa cho bé trai.
“Ông nội như vậy sao được ạ? Cháu không thể nhận đâu, ông nội!” Đứa bé được dạy dỗ rất tốn, không dám tùy tiện nhận vật gì quý giá từ người khác. Tuy rằng nói là bạn cũ của bố, nhưng nó căn bản không biết đây là ai nha.
Không cho nó từ chối thêm nữa, Trần Điển Trạch khoát tay rồi đóng cửa lại.
Trần Điển Trạch năm nay đã gần 70 rồi, vài năm gần đây thân thể của hắn không được khỏe, hắn biết những ngày còn lại của hắn không còn nhiều nữa, liền viết ra một bản di chúc, 90% di sản quyên góp cho quỹ từ thiện, 10% còn lại tặng cho đứa bé kia. Cuối cùng dặn dò thân tín của hắn đem di thể của hắn đi hỏa tán, thừa lúc đêm khuya chôn dưới gốc cây sau nhà người kia. Làm như vậy, hắn lại có thể tiếp tục chờ đợi người kia …
…………………………………………………
……………………………………
Trần Điển Trạch vừa đi khỏi, Diêu Nhiếp chậc chậc thở dài: “50 vạn?! Cậu cũng ngoan độc thật đấy!” Từ bao giờ mà tên này lại tham tiền như vậy? “Nhưng mà làm tốt lắm!” Bọn họ lần này xem như phát tài rồi!
Nhai Xế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ta không muốn dễ dàng tha cho hắn như vậy.”
Diêu Nhiếp hiếu kỳ nói: “Duyên phận của bọn họ thật sự chấm hết sao? Đời đời kiếp kiếp không hề gặp lại?”
Nhai Xế không nói gì.
Diêu Nhiếp có thể khẳng định tên này nhất định đã sửa lại Sổ vận mệnh của Minh Thiên, nói cách khác, nếu chỉ dựa vào hiệu suất làm việc của Âm phủ, Minh Thiên làm sao có thể đầu thai nhanh như vậy?
“Cậu đã sửa lại Sổ vận mệnh của Minh Thiên đúng không?”
Long tử điện hạ rốt cục mở miệng: “Nếu hắn thật sự có thể thực hiện tốt lời thề của mình, cả đời này không hề gặp lại Minh Thiên. Thì đến kiếp sau, bọn họ sẽ lại có cơ hội gặp mặt.”
“Cậu nếu đã có thể sửa lại vận mệnh, vì sao không cho bọn họ tái tục tiền duyên ở kiếp này luôn đi?”
Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Không dạy cho hắn một bài học thì làm sao hắn biết quý trọng chứ? Con người chính là như vậy, chỉ đến lúc mất đi rồi mới nhận ra trân quý.”
“U, nói cứ như thần tình yêu nha. Kinh nghiệm phong phú thật đấy.” Diêu Nhiếp bĩu môi cười nhạo.
Nhai Xế ngạo nghễ liếc hắn một cái: “Chỉ phong phú đối với ngươi thôi.”
Hắn vừa nói như thế xong, Diêu Nhiếp lại có hứng: “Nhớ năm đó anh đây chính là hoa thơm của học viện nha, đám con gái theo đuổi anh đây nhiều như cá trích vậy đó!” Năm đó số bạn gái của hắn đúng là thay như thay áo. Đáng tiếc, mấy năm nay bận rộn công việc.. Việc kia, hắn thân mật với tay phải cũng đã lâu rồi.
Nhai Xế nghe vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm. Nhìn đến mức toàn thân Diêu Nhiếp chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn mới đột nhiên nói: “Ta muốn cùng ngươi giao xứng*!”
…………………………………………..
*Trần Thế Mỹ
*là giao ph*i đó, xxx đó ~~ t sẽ dùng xxx để thay từ này nha~~ người ta thấy ngại mà ^^
/114
|