Thanh Đồng, ngươi là tên khốn kiếp, không biết xấu hổ! Lệ Nhi thở phì phì ngửa đầu hét lên, Linh khí đại lục Ngũ Nguyên không nồng đậm bằng Thái Hư Huyễn Cảnh, tu tiên giả trước khi phi thăng sẽ phải chịu lôi kiếp. Ngươi còn làm những việc không biết xấu hổ như vậy, sẽ bị chín đạo sét đánh cho không còn da lông lẫn hài cốt!
Hừ, tiểu hồ ly, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Ta nhất định sẽ trở thành cửu vĩ thiên hồ, trở thành thiên hồ mạnh mẽ nhất. Thanh Đồng tức giận nói. Hắn chạy ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh ngoại trừ chán ghét quá trình tu luyện tẻ nhạt, còn muốn nhìn thế giới bên ngoài, chứ không phải là để làm cái việc ngu xuẩn này?
Hồ ly đực ngửi mùi giữa hai chân hồ ly cái là chuyện rất bình thường, nhìn hai linh hồ có phẩm giai rất cao trong Thái Hư Huyễn Cảnh đấu vỗ mồm, mọi người nhất trí cho rằng bọn chúng giống như là bằng hữu vô tư.
Năm nay không biết là năm tốt gì, thoáng cái có bốn tu sĩ nhân loại và một tiểu hồ ly thông qua thí luyện của huyễn cảnh, còn mang ra hai linh hồ thượng cổ.
Mọi người đồng thời bay đi, Tuyết Hoa còn băn khoăn về phụ thân, luôn nhìn về sau đột nhiên kêu lên: Thái Hư Huyễn Cảnh... Thái Hư Huyễn Cảnh...
Quả cầu linh quang đường kính ba trượng đang co rút lại. Mọi người lùi về sau nín thở quan sát, bắt đầu nhìn thấy nó càng lúc càng thu hẹp, linh quang càng lúc càng nồng đậm, sau đó lóe lên rồi biến mất.
Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện thần bí mà cũng biến mất một cách thần bí, lúc này đây cộng cả Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân là có ba mươi mốt tu sĩ nhân loại tiến vào huyễn cảnh nhưng đi ra chỉ có Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa, Lệ Quân Hoa, Tần Đạo Nguyên, Lâm Vân Phàm, và nhiều hơn hai thiên hồ thượng cổ là Lệ Nhi và Thanh Đồng.
Lần này Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện ở ven biển, ngay từ đầu đã được đảo Hỏa Vân phong tỏa tin tức, cho nên chỉ có đệ tử Hỏa Vân Cung, và đảo Hải Giác là biết rõ, vì vậy mới chỉ có ba mươi mốt tu sĩ nhân loại đi vào, nếu không đại lục Ngũ Nguyên sẽ tổn thất rất nhiều tu sĩ.
Triệu sư huynh, Lưu sư đệ, Vân Hiên, mọi người xác định đã khống chế được Hải Giác rồi hả? Trong đại điện nghị sự của Hỏa Vân Cung, Tần Đạo Nguyên hỏi thăm ba vị quản sự.
Tần sư đệ yên tâm, Đảo Hỏa Vân và Hải Giác toàn bộ được khống chế, các pháp khí truyền âm thạch để liên lạc với ngoại giới đều bị tịch thu rồi, chúng ta cam đoan tới lúc này đại lục Ngũ Nguyên còn không biết Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, càng không biết lần này có người thuận lợi đi ra.
Triệu trưởng lão nói ra, gương mặt trẻ tuổi có chút mừng rỡ tươi cười. Bởi vì đại lục Ngũ Nguyên không biết sự xuất hiệ của Thái Hư Huyễn Cảnh, cho nên Tần Đạo Nguyên, Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm đạt được bảo vật cũng không bị người khác dòm ngó. Tuy rằng bọn họ và hắn không cùng một thế hệ, thường ngày có chút va chạm, nhưng tóm lại, tương lai nhân tài ở Hỏa Vân Cung xuất hiện tầng tầng lớp lớp, còn có thể tạo ra ba cửu phẩm tiên tôn, trưởng lão là hắn cũng có thể diện.
Sư huynh cân nhắc chu toàn, việc này đệ rất yên tâm.
Tần Đạo Nguyên cung chủ Hỏa Vân Cung thoải mái lấy mấy viên đan dược trong pháp khí trữ vật, hai pháp khí, hơn mười gốc thảo dược linh tính, một miếng ngọc lưu quang ra nói: Toàn bộ dược liệu đưa vào kho, Triệu sư huynh, Lưu sư đệ, ở đây có ba viên Hỗn Nguyên Đan thượng cổ, bốn viên Cửu Chuyển Kim Đan, một pháp khí hệ hỏa, một pháp phí thuộc hệ phong, ta quyết định chia ra mỗi người một viên Hỗn Nguyên Đan, ba viên Cửu Chuyển Kim Đan cho ba người chúng ta còn một viên để cho các đệ tử phòng đan dược, cho bọn hắn nghiên cứu cách điều chế. Pháp khí hệ phong đưa cho Triệu sư huynh, pháp khí hệ hỏa cho Lục sư đệ. Bên trong ngọc giản chứa một bộ tâm pháp của cửu phẩm tiên tôn thượng cổ, các người muốn thì lúc nào cũng có thể xem.
Hắn bình tĩnh nói, Ta là cung chủ của một cung, phải đối xử công bằng với đồng môn đệ tử. Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm, thu hoạch của hai đệ tử là do bọn họ liều mạng mới lấy được, ta quyết định để cho bọn họ tự phân phối, Triệu sư huynh, Lưu sư đệ hai người thấy thế nào? Nói xong ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đồng môn sư huynh đệ. Các thế hệ bên trên của Hỏa Vân Cung đều mất đi, ba người bọn họ lúc này là trụ cột của Hỏa Vân Cung, tuyệt đối không nên để xảy ra mâu thuẫn.
Hạ Lăng Vân với tư cách là khách nhân cũng được thỉnh đến đại điện uống trà, hắn không ngờ Tần Đạo Nguyên lại phân phối vật phẩm đạt được trong huyễn cảnh trước mặt ngoại nhân, xấu hổ đứng dậy: Đạo Nguyên huynh, ta mệt mỏi, xin cho ta rời khỏi đi nghỉ ngơi. Đạo Nguyên là một người quang minh lỗi lạc, cho nên hắn và Đạo Nguyên mới có thể trở thành bạn tốt.
Cũng không có gì, tu tiên giới đại lục Ngũ Nguyên cũng biết trong Thái Hư Huyễn Cảnh bảo vật vô số, đều muốn mở mang tầm mắt. Ta che dấu ngược lại không tốt. Đệ là huynh đệ của ta, có gì phải kiêng kị?
Tần Đạo Nguyên cởi mở cười nói, Lăng Vân, đệ mệt mỏi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai huynh sẽ bày tiệc mời khách đồng thời ăn mừng, chúc mừng chúng ta đều bình an trở về. Nói xong hắn đứng dậy. Hắn vừa đứng lên những người khác đều đứng dậy, tiễn Lăng Vân Tiên Quân và Tuyết Hoa.
Hạ Lăng Vân gật đầu, ôm quyền hướng về phía Tần Đạo Nguyên, Triệu trưởng lão, Lưu trưởng lão, sau đó ôm Tuyết Hoa rời đi.
Tuyết Hoa, chờ một chút. Lệ Nhi ngồi bên cạnh Lâm Vân Phàm đột nhiên nhảy xuống.
Hạ Lăng Vân thấy vậy, liền đặt Tuyết Hoa xuống, để tỷ muội hai nàng nói chuyện. Hắn không xác định được Lâm Vân Phàm có biết rõ huyết thống thiên hồ của Lệ Nhi không, cũng không xác định được Lâm Vân Phàm ngay thẳng có thể nói thân phận của Lệ Nhi cho Tần Đạo Nguyên. Nhân phẩm Tần Đạo Nguyên hắn có thể tin được, nhưng người khác... Máu của thất phẩm linh hồ rất hiếm, hơn nữa linh lực có thể hóa thành tinh nguyên, là nguyên liệu đan dược mà tu sĩ nhân loại thèm khát.
Cùng đi đi. Người ở đây rất nhiều, ngửi mùi khó chịu chết được. Thanh Đồng kiêu căng ngồi bên cạnh Lệ Quân Hoa nói ra, đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài.
Lệ Quân Hoa nhìn hắn, miệng nhếch lên, không nói câu nào. Đây là một linh sủng còn mạnh hơn chủ nhân rất nhiều, tính cách lại liều lĩnh, tuy nhiên lúc hắn thu nhỏ lại hình dạng nhìn cũng đáng yêu.
Mọi người đưa mắt nhì một vị Tiên Quân ba hồ ly đi ra khỏi đại môn, sau đó tiếp tục thương nghị việc đại sự của bọn họ.
Lệ Nhi. Sau khi đi rất xa Hạ Lăng Vân quay người nói với Lệ Nhi, Nhân tâm khó lường, ngươi phải cẩn thận. Ngươi là thất phẩm thiên hồ, trong mắt người khác chính là nguyên liệu luyện đan thượng đẳng nhất, cho nên nếu như không có việc gì thật sự quan trọng, ngươi đừng rời khỏi Vân Phàm.
Hắn nói, Vân Phàm là đồ đệ thứ hai của Đạo nguyên, trung hậu ngay thẳng, bình thường trầm mặc ít nói, nhưng cũng giống các tu sĩ hệ hỏa khác, rất nhiệt tình. Ngươi vì hắn mà rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, cho dù không phải linh sủng của hắn, hắn cũng sẽ đùng tính mạng mà bảo hộ ngươi. Cho nên nếu không có việc tất yếu, ngươi không thể rời khỏi hắn. Không có khế ước linh sủng, Lệ Nhi muốn trốn vào không gian linh sủng cũng không được.
Hắn chính là một tên đầu gỗ! Lệ Nhi tức giận nói, cái đuôi không kiên nhẫn mà vung tới vung lui. Vừa rồi trên đường, nàng cùng Tuyết Hoa thảo luận chuyện phụ thân, cả hai đều thống nhất đợi Thái Hư Huyễn Cảnh lần nữa xuất hiện, sẽ trở về cùng lão nhân gia.
Sao không biến thành hình người câu dẫn hắn? Thanh Đồng lạnh nhạt hỏi.
Nếu câu dẫn có tác dụng, hắn còn có thể chạy thoát khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh? Tu luyện trong Thái Hư Huyễn Cảnh càng dễ tấn cấp hơn đại lục Ngũ Nguyên! Lệ Nhi tức giận trừng hắn. Thanh Đồng là thiên hồ sống trong huyễn cảnh, nghe nói là được một cửu phẩm tiên tôn nào đó nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Tiên tôn phi thăng, nhốt hắn trong ảo cảnh để tu luyện, còn nói chờ hắn phi thăng sẽ tới đón hắn.
Thanh Đồng chế nhạo: Ngươi còn chưa trưởng thành, mị hương của hồ ly còn chưa đủ uy lực, đương nhiên không có cách nào câu dẫn hắn rồi.
Hắn ngạo mạn nhìn Lệ Nhi nói: Một hồ ly cái chưa trưởng thành không có đủ mị lực! A..., tiểu hồ ly kia nhỏ hơn ngươi, đã có mị lực câu dẫn nam nhân rồi kìa.
Lệ Nhi lập tức giận dữ, nhảy dựng lên cắn vào tay hắn, ô ô kêu.
Nói hươu nói vượn, xú nha đầu này, chính ngươi không chịu lớn lên còn không biết xấu hổ nói ta? Thanh Đồng cũng tức giận rồi, Ta chờ ngươi bốn ngàn năm rồi, ngươi không động dục ta biết làm cách nào? Ta là huyết thống thiên hồ tôn quý, chẳng lẽ lại còn phải thử năng lực mị hoặc trên con người sao?
Tuyết Hoa xấu hổ đỏ mặt nói, Lệ Nhi nói, ngươi là hồ ly tinh thối, ngươi cứ dùng mị hương của hồ ly mà mê hoặc người khác.
Hạ Lăng Vân trầm mặt, ôm Tuyết Hoa lên nói, Chúng ta đừng quản việc của hắn, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Xem ra đây là một đôi thiên hồ thanh mai trúc mã, bát vĩ thiên hồ có hứng thú với lệ Nhi đơn thuần, cũng có đủ năng lực bảo hộ nàng, hắn không cần quá để tâm. Thanh Đồng không được giáo dưỡngg tốt, hắn không hi vọng Tuyết Hoa tiếp xúc với Thanh Đồng. Về phần Lệ Nhi, Hạo Linh Tiên Tôn đã an tâm giao nàng cho Vân Phàm, hắn tin Vân Phàm sẽ chỉ dạy Lệ Nhi đấy.
Tuyết Hoa nhìn hai con hồ ly cãi lộn, trong lòng cũng mơ hồ, rốt cuộc Lệ Nhi thích Vân Phàm hay là Thanh Đồng?
Thanh Đồng dứt tay ra khỏi miệng Lệ Nhi, liếm liếm chỗ máu bị nàng cắn, nói: Hai tỉ muội các ngươi ta đều muốn, ta hi vọng ba chúng ta có thể sinh ra một đống tiểu thiên hồ. Gương mặt hồ ly tinh xảo, đuôi mắt dài nhọn, đôi môi đỏ mọng, khiến hắn vô cùng tà mị.
Lệ Nhi nhìn hắn thè lưỡi nhổ, Phi phi phi, ngươi nghĩ hay quá nhỉ. Phụ thân ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm bậy, người sẽ lột da ngươi, lấy máu ngươi, rút gân ngươi, phanh thây xé xác, cho ngươi hài cốt không còn!!!
Bát vĩ thiên hồ dùng sức rùng mình một cái, lập tức nói: Đây không phải là Thái Hư Huyễn Cảnh, tôn chủ không thể làm gì được ta.
Lệ Nhi cười lạnh nói: Phụ thân ta sao lại có thể không phòng ngừa chu toàn đã để ta và Tuyết Hoa ra ngoài?
Nàng vừa nhấc tay lộ ra vòng Như Ý, sau đó truyền tới một thanh âm: Thanh Đồng, ngươi lại khi dễ nữ nhi của ta rồi hả? Không cho ngươi bắt nạt Tuyết Hoa và Lệ Nhi! Nếu ngươi dám ép buộc hai nữ nhi của ta, đừng trách ta không để ý ngươi là linh hồ quý hiếm, xuyên qua không gian giết ngươi luyện đan!
Linh thú quý hiếm, đúng vậy, bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh nuôi một đám linh thú linh cầm cường đại nhưng năng lực sinh sản lại yếu. Lúc trước nhốt chúng vào Thái Hư Huyễn Cảnh đám cửu tiên tôn cũng nghĩ đến, phải khiến đám linh thú linh cầm gần như tuyệt chủng này trường sinh bất tử, cho dù không thể, phạm vi nhốt chúng cũng thu hẹp lại, để gia tăng khả năng giao phối, tăng năng lực sinh sản.
Nghe được âm thanh quen thuộcm Thanh Đồng lập tức bị dọa, nói: Tôn chủ yên tâm, ta nhất định không dám ép buộc nữ nhi của người. Về phần bảo hộ thì không cần, vị tôn chủ này cực kì bao che khuyết điểm, khẳng định có những biện pháp khác bảo vệ nữ nhi của mình.
Lệ Nhi đắc ý vung vẩy cái đuôi tuyết trắng, nói: Lâm Vân Phàm là nam nhân ta nhìn trúng trước, nhưng mà, nếu như ngươi có thể mê hoặc được ta, ta sẽ không để ý thu ngươi đấy.
Nàng nhìn về phía bát vĩ Thiên Hồ Thanh Đồng nói: Ta có huyết thống nửa người nửa hồ, nam nhân và hồ ly giống đực cũng có thể nằm trong lựa chọn của ta. Nói xong, nàng quay người ưỡn ngực rời đi dáng vẻ giống nữ vương.
Thanh Đồng tức giận, hai mắt hồ ly đỏ ửng. Tiểu hồ ly còn chưa phát dục này, chưa gì đã vọng tưởng thông đồng cùng mấy nam nhân. Thật tức chết hắn rồi!
Hừ, tiểu hồ ly, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Ta nhất định sẽ trở thành cửu vĩ thiên hồ, trở thành thiên hồ mạnh mẽ nhất. Thanh Đồng tức giận nói. Hắn chạy ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh ngoại trừ chán ghét quá trình tu luyện tẻ nhạt, còn muốn nhìn thế giới bên ngoài, chứ không phải là để làm cái việc ngu xuẩn này?
Hồ ly đực ngửi mùi giữa hai chân hồ ly cái là chuyện rất bình thường, nhìn hai linh hồ có phẩm giai rất cao trong Thái Hư Huyễn Cảnh đấu vỗ mồm, mọi người nhất trí cho rằng bọn chúng giống như là bằng hữu vô tư.
Năm nay không biết là năm tốt gì, thoáng cái có bốn tu sĩ nhân loại và một tiểu hồ ly thông qua thí luyện của huyễn cảnh, còn mang ra hai linh hồ thượng cổ.
Mọi người đồng thời bay đi, Tuyết Hoa còn băn khoăn về phụ thân, luôn nhìn về sau đột nhiên kêu lên: Thái Hư Huyễn Cảnh... Thái Hư Huyễn Cảnh...
Quả cầu linh quang đường kính ba trượng đang co rút lại. Mọi người lùi về sau nín thở quan sát, bắt đầu nhìn thấy nó càng lúc càng thu hẹp, linh quang càng lúc càng nồng đậm, sau đó lóe lên rồi biến mất.
Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện thần bí mà cũng biến mất một cách thần bí, lúc này đây cộng cả Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân là có ba mươi mốt tu sĩ nhân loại tiến vào huyễn cảnh nhưng đi ra chỉ có Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa, Lệ Quân Hoa, Tần Đạo Nguyên, Lâm Vân Phàm, và nhiều hơn hai thiên hồ thượng cổ là Lệ Nhi và Thanh Đồng.
Lần này Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện ở ven biển, ngay từ đầu đã được đảo Hỏa Vân phong tỏa tin tức, cho nên chỉ có đệ tử Hỏa Vân Cung, và đảo Hải Giác là biết rõ, vì vậy mới chỉ có ba mươi mốt tu sĩ nhân loại đi vào, nếu không đại lục Ngũ Nguyên sẽ tổn thất rất nhiều tu sĩ.
Triệu sư huynh, Lưu sư đệ, Vân Hiên, mọi người xác định đã khống chế được Hải Giác rồi hả? Trong đại điện nghị sự của Hỏa Vân Cung, Tần Đạo Nguyên hỏi thăm ba vị quản sự.
Tần sư đệ yên tâm, Đảo Hỏa Vân và Hải Giác toàn bộ được khống chế, các pháp khí truyền âm thạch để liên lạc với ngoại giới đều bị tịch thu rồi, chúng ta cam đoan tới lúc này đại lục Ngũ Nguyên còn không biết Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, càng không biết lần này có người thuận lợi đi ra.
Triệu trưởng lão nói ra, gương mặt trẻ tuổi có chút mừng rỡ tươi cười. Bởi vì đại lục Ngũ Nguyên không biết sự xuất hiệ của Thái Hư Huyễn Cảnh, cho nên Tần Đạo Nguyên, Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm đạt được bảo vật cũng không bị người khác dòm ngó. Tuy rằng bọn họ và hắn không cùng một thế hệ, thường ngày có chút va chạm, nhưng tóm lại, tương lai nhân tài ở Hỏa Vân Cung xuất hiện tầng tầng lớp lớp, còn có thể tạo ra ba cửu phẩm tiên tôn, trưởng lão là hắn cũng có thể diện.
Sư huynh cân nhắc chu toàn, việc này đệ rất yên tâm.
Tần Đạo Nguyên cung chủ Hỏa Vân Cung thoải mái lấy mấy viên đan dược trong pháp khí trữ vật, hai pháp khí, hơn mười gốc thảo dược linh tính, một miếng ngọc lưu quang ra nói: Toàn bộ dược liệu đưa vào kho, Triệu sư huynh, Lưu sư đệ, ở đây có ba viên Hỗn Nguyên Đan thượng cổ, bốn viên Cửu Chuyển Kim Đan, một pháp khí hệ hỏa, một pháp phí thuộc hệ phong, ta quyết định chia ra mỗi người một viên Hỗn Nguyên Đan, ba viên Cửu Chuyển Kim Đan cho ba người chúng ta còn một viên để cho các đệ tử phòng đan dược, cho bọn hắn nghiên cứu cách điều chế. Pháp khí hệ phong đưa cho Triệu sư huynh, pháp khí hệ hỏa cho Lục sư đệ. Bên trong ngọc giản chứa một bộ tâm pháp của cửu phẩm tiên tôn thượng cổ, các người muốn thì lúc nào cũng có thể xem.
Hắn bình tĩnh nói, Ta là cung chủ của một cung, phải đối xử công bằng với đồng môn đệ tử. Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm, thu hoạch của hai đệ tử là do bọn họ liều mạng mới lấy được, ta quyết định để cho bọn họ tự phân phối, Triệu sư huynh, Lưu sư đệ hai người thấy thế nào? Nói xong ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đồng môn sư huynh đệ. Các thế hệ bên trên của Hỏa Vân Cung đều mất đi, ba người bọn họ lúc này là trụ cột của Hỏa Vân Cung, tuyệt đối không nên để xảy ra mâu thuẫn.
Hạ Lăng Vân với tư cách là khách nhân cũng được thỉnh đến đại điện uống trà, hắn không ngờ Tần Đạo Nguyên lại phân phối vật phẩm đạt được trong huyễn cảnh trước mặt ngoại nhân, xấu hổ đứng dậy: Đạo Nguyên huynh, ta mệt mỏi, xin cho ta rời khỏi đi nghỉ ngơi. Đạo Nguyên là một người quang minh lỗi lạc, cho nên hắn và Đạo Nguyên mới có thể trở thành bạn tốt.
Cũng không có gì, tu tiên giới đại lục Ngũ Nguyên cũng biết trong Thái Hư Huyễn Cảnh bảo vật vô số, đều muốn mở mang tầm mắt. Ta che dấu ngược lại không tốt. Đệ là huynh đệ của ta, có gì phải kiêng kị?
Tần Đạo Nguyên cởi mở cười nói, Lăng Vân, đệ mệt mỏi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai huynh sẽ bày tiệc mời khách đồng thời ăn mừng, chúc mừng chúng ta đều bình an trở về. Nói xong hắn đứng dậy. Hắn vừa đứng lên những người khác đều đứng dậy, tiễn Lăng Vân Tiên Quân và Tuyết Hoa.
Hạ Lăng Vân gật đầu, ôm quyền hướng về phía Tần Đạo Nguyên, Triệu trưởng lão, Lưu trưởng lão, sau đó ôm Tuyết Hoa rời đi.
Tuyết Hoa, chờ một chút. Lệ Nhi ngồi bên cạnh Lâm Vân Phàm đột nhiên nhảy xuống.
Hạ Lăng Vân thấy vậy, liền đặt Tuyết Hoa xuống, để tỷ muội hai nàng nói chuyện. Hắn không xác định được Lâm Vân Phàm có biết rõ huyết thống thiên hồ của Lệ Nhi không, cũng không xác định được Lâm Vân Phàm ngay thẳng có thể nói thân phận của Lệ Nhi cho Tần Đạo Nguyên. Nhân phẩm Tần Đạo Nguyên hắn có thể tin được, nhưng người khác... Máu của thất phẩm linh hồ rất hiếm, hơn nữa linh lực có thể hóa thành tinh nguyên, là nguyên liệu đan dược mà tu sĩ nhân loại thèm khát.
Cùng đi đi. Người ở đây rất nhiều, ngửi mùi khó chịu chết được. Thanh Đồng kiêu căng ngồi bên cạnh Lệ Quân Hoa nói ra, đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài.
Lệ Quân Hoa nhìn hắn, miệng nhếch lên, không nói câu nào. Đây là một linh sủng còn mạnh hơn chủ nhân rất nhiều, tính cách lại liều lĩnh, tuy nhiên lúc hắn thu nhỏ lại hình dạng nhìn cũng đáng yêu.
Mọi người đưa mắt nhì một vị Tiên Quân ba hồ ly đi ra khỏi đại môn, sau đó tiếp tục thương nghị việc đại sự của bọn họ.
Lệ Nhi. Sau khi đi rất xa Hạ Lăng Vân quay người nói với Lệ Nhi, Nhân tâm khó lường, ngươi phải cẩn thận. Ngươi là thất phẩm thiên hồ, trong mắt người khác chính là nguyên liệu luyện đan thượng đẳng nhất, cho nên nếu như không có việc gì thật sự quan trọng, ngươi đừng rời khỏi Vân Phàm.
Hắn nói, Vân Phàm là đồ đệ thứ hai của Đạo nguyên, trung hậu ngay thẳng, bình thường trầm mặc ít nói, nhưng cũng giống các tu sĩ hệ hỏa khác, rất nhiệt tình. Ngươi vì hắn mà rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, cho dù không phải linh sủng của hắn, hắn cũng sẽ đùng tính mạng mà bảo hộ ngươi. Cho nên nếu không có việc tất yếu, ngươi không thể rời khỏi hắn. Không có khế ước linh sủng, Lệ Nhi muốn trốn vào không gian linh sủng cũng không được.
Hắn chính là một tên đầu gỗ! Lệ Nhi tức giận nói, cái đuôi không kiên nhẫn mà vung tới vung lui. Vừa rồi trên đường, nàng cùng Tuyết Hoa thảo luận chuyện phụ thân, cả hai đều thống nhất đợi Thái Hư Huyễn Cảnh lần nữa xuất hiện, sẽ trở về cùng lão nhân gia.
Sao không biến thành hình người câu dẫn hắn? Thanh Đồng lạnh nhạt hỏi.
Nếu câu dẫn có tác dụng, hắn còn có thể chạy thoát khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh? Tu luyện trong Thái Hư Huyễn Cảnh càng dễ tấn cấp hơn đại lục Ngũ Nguyên! Lệ Nhi tức giận trừng hắn. Thanh Đồng là thiên hồ sống trong huyễn cảnh, nghe nói là được một cửu phẩm tiên tôn nào đó nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Tiên tôn phi thăng, nhốt hắn trong ảo cảnh để tu luyện, còn nói chờ hắn phi thăng sẽ tới đón hắn.
Thanh Đồng chế nhạo: Ngươi còn chưa trưởng thành, mị hương của hồ ly còn chưa đủ uy lực, đương nhiên không có cách nào câu dẫn hắn rồi.
Hắn ngạo mạn nhìn Lệ Nhi nói: Một hồ ly cái chưa trưởng thành không có đủ mị lực! A..., tiểu hồ ly kia nhỏ hơn ngươi, đã có mị lực câu dẫn nam nhân rồi kìa.
Lệ Nhi lập tức giận dữ, nhảy dựng lên cắn vào tay hắn, ô ô kêu.
Nói hươu nói vượn, xú nha đầu này, chính ngươi không chịu lớn lên còn không biết xấu hổ nói ta? Thanh Đồng cũng tức giận rồi, Ta chờ ngươi bốn ngàn năm rồi, ngươi không động dục ta biết làm cách nào? Ta là huyết thống thiên hồ tôn quý, chẳng lẽ lại còn phải thử năng lực mị hoặc trên con người sao?
Tuyết Hoa xấu hổ đỏ mặt nói, Lệ Nhi nói, ngươi là hồ ly tinh thối, ngươi cứ dùng mị hương của hồ ly mà mê hoặc người khác.
Hạ Lăng Vân trầm mặt, ôm Tuyết Hoa lên nói, Chúng ta đừng quản việc của hắn, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Xem ra đây là một đôi thiên hồ thanh mai trúc mã, bát vĩ thiên hồ có hứng thú với lệ Nhi đơn thuần, cũng có đủ năng lực bảo hộ nàng, hắn không cần quá để tâm. Thanh Đồng không được giáo dưỡngg tốt, hắn không hi vọng Tuyết Hoa tiếp xúc với Thanh Đồng. Về phần Lệ Nhi, Hạo Linh Tiên Tôn đã an tâm giao nàng cho Vân Phàm, hắn tin Vân Phàm sẽ chỉ dạy Lệ Nhi đấy.
Tuyết Hoa nhìn hai con hồ ly cãi lộn, trong lòng cũng mơ hồ, rốt cuộc Lệ Nhi thích Vân Phàm hay là Thanh Đồng?
Thanh Đồng dứt tay ra khỏi miệng Lệ Nhi, liếm liếm chỗ máu bị nàng cắn, nói: Hai tỉ muội các ngươi ta đều muốn, ta hi vọng ba chúng ta có thể sinh ra một đống tiểu thiên hồ. Gương mặt hồ ly tinh xảo, đuôi mắt dài nhọn, đôi môi đỏ mọng, khiến hắn vô cùng tà mị.
Lệ Nhi nhìn hắn thè lưỡi nhổ, Phi phi phi, ngươi nghĩ hay quá nhỉ. Phụ thân ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm bậy, người sẽ lột da ngươi, lấy máu ngươi, rút gân ngươi, phanh thây xé xác, cho ngươi hài cốt không còn!!!
Bát vĩ thiên hồ dùng sức rùng mình một cái, lập tức nói: Đây không phải là Thái Hư Huyễn Cảnh, tôn chủ không thể làm gì được ta.
Lệ Nhi cười lạnh nói: Phụ thân ta sao lại có thể không phòng ngừa chu toàn đã để ta và Tuyết Hoa ra ngoài?
Nàng vừa nhấc tay lộ ra vòng Như Ý, sau đó truyền tới một thanh âm: Thanh Đồng, ngươi lại khi dễ nữ nhi của ta rồi hả? Không cho ngươi bắt nạt Tuyết Hoa và Lệ Nhi! Nếu ngươi dám ép buộc hai nữ nhi của ta, đừng trách ta không để ý ngươi là linh hồ quý hiếm, xuyên qua không gian giết ngươi luyện đan!
Linh thú quý hiếm, đúng vậy, bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh nuôi một đám linh thú linh cầm cường đại nhưng năng lực sinh sản lại yếu. Lúc trước nhốt chúng vào Thái Hư Huyễn Cảnh đám cửu tiên tôn cũng nghĩ đến, phải khiến đám linh thú linh cầm gần như tuyệt chủng này trường sinh bất tử, cho dù không thể, phạm vi nhốt chúng cũng thu hẹp lại, để gia tăng khả năng giao phối, tăng năng lực sinh sản.
Nghe được âm thanh quen thuộcm Thanh Đồng lập tức bị dọa, nói: Tôn chủ yên tâm, ta nhất định không dám ép buộc nữ nhi của người. Về phần bảo hộ thì không cần, vị tôn chủ này cực kì bao che khuyết điểm, khẳng định có những biện pháp khác bảo vệ nữ nhi của mình.
Lệ Nhi đắc ý vung vẩy cái đuôi tuyết trắng, nói: Lâm Vân Phàm là nam nhân ta nhìn trúng trước, nhưng mà, nếu như ngươi có thể mê hoặc được ta, ta sẽ không để ý thu ngươi đấy.
Nàng nhìn về phía bát vĩ Thiên Hồ Thanh Đồng nói: Ta có huyết thống nửa người nửa hồ, nam nhân và hồ ly giống đực cũng có thể nằm trong lựa chọn của ta. Nói xong, nàng quay người ưỡn ngực rời đi dáng vẻ giống nữ vương.
Thanh Đồng tức giận, hai mắt hồ ly đỏ ửng. Tiểu hồ ly còn chưa phát dục này, chưa gì đã vọng tưởng thông đồng cùng mấy nam nhân. Thật tức chết hắn rồi!
/152
|