Tiệc sinh nhật Thánh thượng và tiệc ăn mừng Tần Liễm đồng thời tổ chức, tình hình liền trở nên rất náo nhiệt. Ta nhìn con dấu trong tay Tần Liễm xong lại nhìn Tần Sở, phát hiện Tần Sở đang nhìn A Tịch, mà A Tịch đang ở cách đó không xa trước sau như một nhìn ta.
Ta im lặng. Con mắt Tần Sở dường như đã đóng trên người A Tịch, tới nay vẫn không nhúc nhích, khiến ta hình như muốn tin hắn thật sự đúng là có tình cảm sâu đậm với A Tịch. Nhưng mà bất luận thế nào, hoàng thất từ trước đến giờ xem trọng tôn quý đoan trang, không dễ dàng lộ ra vẻ vui giận, bộ dáng Tần Sở nay si ngốc chống cằm nhìn A Tịch là ta bình sinh lần đầu tiên gặp.
Ta đang suy nghĩ rốt cuộc là tác hợp hay là chia rẽ duyên phận của hắn và A Tịch, bỗng nhiên nghe thấy Thánh thượng trên hoàng tọa cao cao uy nghiêm nói: “Tần Sở.”
Chỉ tiếc Tần Sở vẫn đang nhìn A Tịch, đang lúc yến tiệc như vậy không có nghe được. Tần Sở không trả lời, xung quanh thì ngược lại dần dần yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ta phải lạnh sống lưng thay cho hắn, bỗng nhiên nghe thấy Tần Liễm bên cạnh không nhanh không chậm mở miệng: “Tam ca.”
Giọng của hắn không lớn, nhưng mà Tần Sở rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu nhìn hắn, Tần Liễm lại thản nhiên nói: “Phụ hoàng đang gọi ca.”
Sắc mặt Thánh thượng đã có thể so sánh với bầu trời đêm tối như mực lọ lúc này. Tần Sở cuối cùng cũng hoàn toàn phản ứng kịp, lập tức lăn lộn quỳ xuống đất, phủ đầu run rẩy nói: “Phụ… Phụ hoàng…”
Vẻ mặt Thánh thượng vô cùng tức giận nhưng bề ngoài lại không muốn tranh luận, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mà lần này lại không nhúc nhích, chỉ trầm giọng hỏi, “Năm nay con đã hai mươi chín rồi?”
“Bẩm Phụ hoàng, đúng vậy…”
“Cũng đã già đầu rồi, mấy ngày trước mẫu phi con thương lượng với cô một chút, định cho con một mối hôn sự.” Thánh thượng nói tiếp, “Thiên kim của Dư Khánh Vương, Điền Hân Như, cũng là hòn ngọc quý trên tay duy nhất của Dư Khánh Vương, trời sinh đức hạnh, đoan trang thanh lịch, nay đúng lúc đến tuổi xuất giá, mẫu phi con cũng xem ngày sinh tháng đẻ hai con, cảm thấy rất xứng. Ngày mai tìm Lễ bộ định một ngày lành, hai người các con thành thân vậy.”
Tần Sở chợt ngẩng đầu, hình như muốn đứng lên: “Phụ hoàng, nhi thần đã có tâm…”
Thánh thượng không đợi hắn nói xong thì âm cuối đã “hở” một tiếng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ con không hài lòng mối hôn sự này? Con chê người ta tài hèn học ít tư thô sắc bỉ hay là thế nào? Con bé đó không xứng với con chỗ nào?”
Tần Sở nói: “Không phải…”
Thánh thượng phất phất tay: “Con phong lưu nhiều năm như vậy, gây ra biết bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ còn muốn cô nói từng chuyện cho con nghe? Lại còn để toàn bộ mặt mũi hoàng thất mất hết! Sau đêm nay con hãy kiểm điểm lại lỗi lầm trước kia, ngày mai con đi lo liệu sính lễ. Được rồi, lui ra đi.”
Bả vai Tần Sở sụp xuống, một khắc kia sắc mặt hắn như tro tàn. Hắn vẫn luôn giữ tinh thần sáng láng, nay lại như quả cà trong sương giá, hoàn toàn ủ rũ.
Ta quay đầu nhìn A Tịch, nàng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng yên lặng kia. Cả lông mi cũng chưa từng động một chút.
Chỉ là theo ta được biết, con gái Dư Khánh Vương hình như năm nay cùng tuổi với ta, gả cho Tần Sở lớn hơn mình cả một tuần (1) như vậy, ta thật sự là nhìn không ra xứng đôi chỗ nào. Nhưng mà hai chữ xứng đôi lại là lý do nhất quán của đế vương, nếu ông ấy nói xứng đôi, vậy cho dù là chim trĩ xứng đôi phượng hoàng, vịt trời xứng với thiên nga, cũng xứng đôi như nhau.
(1) tuần: thường thì mười tuổi là một tuần, cũng có khi chỉ mười hai năm
Trong trí nhớ trước khi tỷ tỷ Tô Tư mang hoàng mệnh gả cho con trai tể tướng, hai chữ Phụ hoàng nói cũng là xứng đôi. Dù cho ông ấy biết rõ tỷ tỷ có người trong lòng.
Nhưng mà tỷ tỷ trả lời nhanh hơn tưởng tượng của ta nhiều lắm. Lúc nàng đáp ứng cung kính hành lễ cúi đầu với Phụ hoàng, ta không thấy rõ thần sắc lắm.
Một ngày trước khi tỷ tỷ xuất giá, ta đi thăm nàng, dùng lược sừng trâu Ngọc Đàn chải mái tóc đen mềm mại của nàng, hỏi nàng rốt cuộc tiếc nuối hay không, hối hận hay không. Nàng ngồi trước mặt gương, thản nhiên nói với ta: “Tô Hi, muội nên biết, trong hoàng thất, nói chuyện tình cảm là một chuyện vô cùng xa xỉ.”
Ta nói: “Nhưng mà tỷ thích hắn như vậy. Trong lòng ôm tình cảm này gả cho một người căn bản không quen, tỷ không khổ sở sao?”
Nàng nhợt nhạt cười một tiếng: “Khổ sở? Không có gì quá khổ sở. Muội biết, ta biết, Phụ hoàng cũng biết, bất luận thế nào ta cũng sẽ không gả cho hắn. Cho nên, buồn hơn nữa có gì hữu dụng đâu? Trên đời này không có gì thành thật hơn lợi ích, cũng không có gì hư vô hơn tình cảm.”
Tô Tư là một người thật sự thông minh, phỏng chừng cuối cùng ta đây cả đời cũng vĩnh viễn không được một phần mười của nàng. Nàng cũng là một người thật sự thích hợp trong cuộc sống hoàng tộc, biết bảo toàn bản thân thế nào, biết thân là Công chúa nên có thái độ từ bỏ thế nào.
Tần Sở đại khái là người buồn bực nhất trên tiệc ăn mừng này, hơn nữa cũng là người duy nhất buồn bực. Những người khác được ban thưởng đều là vàng bạc châu báu, duy chỉ có hắn được ban thưởng đặc biệt nhất, là một bà vợ không thể khước từ.
Dọc đường trở về đông cung ta nói với Tần Liễm: “Dư Khánh Vương kia gần đây bị bệ hạ nắm thóp cái gì?”
Tần Liễm nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, nói: “Làm sao nàng biết có điểm yếu?”
“Đây không phải sờ sờ ra sao.” Ta liếc hắn, “Nếu ta chỉ có một đứa con gái, ta chắc chắn sẽ không đồng ý gả cho một người vừa lớn tuổi vừa trăng hoa như Tần Sở. Bây giờ nếu bệ hạ ngay cả chào hỏi cũng chưa có mà đã làm chủ gả con gái của hắn đi, khẳng định là bắt được điểm yếu của hắn. Hơn nữa ta đoán có lẽ trước đó không lâu hắn còn đắc tội bệ hạ, bây giờ bệ hạ là một mũi tên trúng hai con chim. Bệ hạ thật là một vị quân chủ anh minh.”
“Nàng vuốt mông ngựa Phụ hoàng ông ấy lại không nghe thấy.” Tần Liễm chậm rãi nói, “Những thứ kia đều không phải là chuyện nàng nên bận tâm bây giờ. Hiện tại chuyện cấp bách nàng cần làm là, trong thời gian không lâu tốt nhất có thể không chỉ có một đứa con gái.”
Ta: “…”
Tần Liễm lại tiếp tục chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ giúp nàng.”
Ta: “…”
Tần Liễm thật sự là nói được làm được, buổi tối hôm đó lại giày vò đau đớn. Ta nằm lên chăn, hắn hôn lên lưng của ta từng tấc một, cả người ta như là mới vừa vớt từ trong nước lên ướt sũng, mồ hôi ướt tóc dính lên da, lại không bắt kịp tay hắn nhẹ nhàng châm ngòi càng khó chịu.
Tiếng thở dốc trong tấm rèm phù dung phập phồng, Tần Liễm cuối cùng vòng qua hai bên thắt lưng ta. Xuống vài phần lại lên vài phần, giống như là một cây kim treo trên đỉnh đầu, lại kề cà không chịu rớt xuống.
Loại thời điểm này người nào còn có khí phách có thể nói cái gì khẳng định là thánh nhân. Ta từ từ nhắm hai mắt thấp giọng xin hắn, Tần Liễm lại mắt điếc tai ngơ. Hắn cúi người xuống, ngón tay trượt vào tóc của ta, phía dưới vừa dùng lực, ta lại oa oa lên tiếng.
Ta hai mắt đẫm lệ giàn giụa lặng lẽ lên án hắn, mà Tần Liễm lại chống trên đỉnh đầu ta, viền môi tuyệt đẹp, mặt mày anh tuấn, nhưng mà tuyệt đẹp và anh tuấn cũng không thể nào che giấu lòng lang dạ sói của hắn vào lúc này. Ta thuận tay cầm miếng vải bên cạnh muốn phủ lên đầu, nhìn kỹ mới phát hiện là cung trang màu tím mặc trên yến tiệc đêm nay. Bởi vì vẫn đè ở phía dưới, bây giờ đã nhăn nhíu không ra dạng gì.
Vừa nghĩ đến chuyện hai người tối nay làm sao trở lại phòng ngủ, ta liền có dũng khí tức giận, đang định xoay mặt qua hùng hồn trừng hắn, nhưng mà đối mặt với ánh mắt như cười như không kia của hắn, tất cả dũng khí nhất thời đều như khối băng hóa thành nước sông, theo sông rồi biến mất. Sau đó hắn lại thoáng động, ta liền á lên lần nữa.
Đại khái là khóc giả tạo quá mức, hắn dùng ngón trỏ lau khóe mắt ta, không thay đổi sắc mặt: “Chỉ có sấm không có mưa (2), nàng muốn thế nào?”
(2) chỉ có sấm không có mưa: có nói mà chẳng có làm
“…” Ta nhỏ giọng thương lượng, “Chàng không thể mau một chút sao…”
Tần Liễm nhìn ta một lát, thong thả nói: “Chờ nàng thực hiện hứa hẹn tối hôm nay xong, về sau sẽ như nàng mong muốn, nàng có chịu không?”
“Ta hứa hẹn cái gì …”
Tần Liễm cười cười: “Trong hai năm không chỉ có một cô con gái.”
Trong nháy mắt ta trừng to: “Cái gì hai năm hả? Rõ ràng chàng nói là trong thời gian không lâu có được hay không? Không đúng, chàng lại lừa ta, ta hứa hẹn cái này lúc nào… Đừng…”
Tần Liễm dán lên khóe môi ta, giọng nói bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ: “Nói nhiều quá.”
Rốt cuộc đến giờ sửu mới yên tĩnh. Ngày thứ hai lúc ta mở mắt ra Tần Liễm lại không ở đây, ta ngủ quá say, ngay cả hắn đi khi nào ta cũng không biết.
Chỉ có điều so sánh với các công tử Hoàn Khố khác, Tần Liễm có một ưu điểm tương đối khá, chính là hắn luôn luôn thích tự thân tự lực. Loại chuyện thay y phục này cũng khó mà mượn tay người khác, cứ thế mỗi ngày khi hắn thức dậy vào buổi sáng, trong phòng đều có thể giữ gìn sự im lặng trước sau như một.
Dùng đồ ăn sáng xong, ta ở trong sân thấy A Tịch đứng dưới tàng cây đang bưng đồ đựng lưu ly ngẩn người ra, hơi hơi nghiêng đầu, gọi nàng mấy tiếng lại không biết.
Lần đầu tiên ta thấy bộ dáng sững sờ của nàng, nhìn xa xa cảm thấy cái tên của nàng rất hợp tình cảnh, tịch mịch như thu.
Nhưng mà A Tịch cuối cùng vẫn là A Tịch, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Thấy ta đứng ở bậc cửa, nàng đi tới vài bước, lạnh lùng nói: “Công chúa, người không nên đứng ở đầu gió, như vậy dễ nhiễm phong hàn.”
Ta vén tóc trên y phục xuống, giơ lòng bàn tay lên cho nàng xem: “Ngươi xem, không chút sứt mẻ. Đây cũng không có gió, làm sao có đầu gió.”
A Tịch nói: “Vẫn nên chú ý một chút thì tốt.”
Ta một tay chống nạnh nhìn về nơi xa: “Không có vấn đề gì.”
A Tịch nói: “Công chúa, thứ cho nô tì lắm miệng. Tuy rằng chứng ho khan của người hai năm nay không tái phát, nhưng mà thu đông Nam triều âm hàn ẩm ướt hơn Tô quốc rất nhiều, người mới đến năm đầu tiên, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Ta suy nghĩ một chút, nhìn nàng rồi chậm rãi mở miệng: “A Tịch, ngươi khẳng định nhất định phải nói cái này với ta sao?”
A Tịch chợt tái mặt, lập tức quỳ xuống nói: “Nô tì biết sai rồi, xin Công chúa trách phạt.”
“…” Ta bế tắc nhất chính là chiêu này của nàng, dứt khoát theo lời nàng trở về phòng.
Trưa hôm đó, ta mới nghiến răng nghiến lợi ý thức được tối hôm qua ta lại bị Tần Liễm lừa. Tần Liễm thật sự là quá đáng ghét, Tô Khải thật sự tháng sau tới Nam triều chơi, thời gian cũng thật sự định là mùng mười.
Nói thật thì, từ trước đến nay sau khi đến Nam triều gả cho Tần Liễm thì ta không nghĩ rằng đời này còn có cơ hội trở lại Tô quốc, cũng không ngờ Tô Khải sẽ đến Nam triều, cho nên cũng không ngờ ta còn có thể nhìn thấy Tô Khải. Ta vốn cũng định mang Tô Tư Tô Khải cùng với Tô quốc hết thảy đều cất vào trong trí nhớ, mà bây giờ ta lại đột nhiên được cho hay, nhân vật trong trí nhớ sắp xuất hiện ở trước mặt ta một cách sinh động, tuy rằng chỉ có một, nhưng trong lồng ngực lại tràn đầy loại tư vị kia, vẫn khiến cho người ta khó có thể hình dung.
Chẳng qua Tô Khải lần này đến đây, rõ ràng không phải đến thăm muội muội này. Mùng mười tháng sau, Mục quốc đầu hàng Nam triều được tròn một tháng. Hiện nay thiên hạ chia làm ba phần, Tô quốc một phần, Nam triều một phần, Kỳ quốc một phần. Nhưng mà theo ta nhận thấy, nếu không phát sinh biến cố ngoài ý muốn, chậm nhất là trước Tết âm lịch, ba phần thiên hạ sẽ biến thành hai phần, một khối nhỏ Kỳ quốc kia như là một miếng bánh phù dung ngọc lộ dễ dàng bắt chẹt, bỏ thành đầu hàng chắp tay nhường cho, dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại không khác gì lấy trứng chọi đá, bị Tô Nam hai nước vo tròn làm thịt chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trước kia, Tô Nam hai nước chiếm lấy đất đai đã vạch rõ biên giới như là hai người ăn một quả lê. Một người cắn một cái ở nửa phía trên, người khác cắn một cái khác ở nửa phía trên, cắn tới cắn lui cắn tới cuối cùng, toàn quả lê rốt cuộc cũng không thể tránh chỉ còn lại một miếng cuối cùng. Lúc này Tô Khải đến Nam triều, đại khái chính là vì bàn bạc vấn đề tương lai biên giới hai nước. Trước thời gian thương lượng xong, là có thể tránh khỏi xung đột vũ trang tổn thương hòa khí.
Chỉ có điều Kỳ quốc chưa diệt vong, hai nước đã bắt đầu phân chia biên giới. Đây giống như là quốc vương chưa băng hà, kẻ soán vị đã khoác long bào diễu võ dương oai trước mặt hắn. Cũng không biết sau khi quốc vương Kỳ quốc biết có thể tức giận đến nổi trận lôi đình hay không.
Ta cảm thấy Tô Khải nay muốn làm chuyện này thì phải nói đến cái gọi là bàn bạc với nhà nước một chút, nói một cách thô bỉ là cò kè mặc cả. Một miếng bánh phù dung ngọc lộ nho nhỏ, vốn theo quy củ bất thành văn là mỗi người một nửa, nhưng mà người này nói bên này ta mè nhiều bên kia ngươi mè ít, mỗi người một nửa không công bằng; mà người kia nói bên này ta bị hư một góc bên kia ngươi vẹn toàn không hao tổn gì, mỗi người một nửa cũng không công bằng. Vì thế ai nấy đều không chịu mỗi người một nửa. Tóm lại chính trị đôi khi cũng là buôn bán. Tuy rằng vụ làm ăn này rõ ràng chỉ là hai người lúc ăn quỵt phần mình nhặt được nhiều hay ít mà thôi.
Cũng không hiểu A Tịch miệng quạ đen hay là gần đây bị Tần Liễm hành hạ không nhẹ, tối hôm đó ta quả nhiên bắt đầu ho khan. Lúc đầu chỉ là ho khan đôi chút, sau lại diễn biến thành ho khan lớn tiếng, đợi đến khi Tần Liễm trở lại đông cung, ta đã ho khan đến mức không thở được.
Kỳ thật đây đã tốt hơn nhiều khi còn ở Tô quốc. Lúc ấy ho khan suýt nữa ngất đi. Nhưng mà Tần Liễm đại khái chưa từng ngờ tới ho khan còn có thể đạt tới cảnh giới không thở nổi, rảo bước tiến vào cửa, một khắc kia nhìn thấy ta thân thể thậm chí dao động một chút, sau đó bước nhanh tới ngồi bên giường, tiếp nhận nước trong tay tì nữ, nghiêm giọng: “Xảy ra chuyện gì? Sao không báo ngự y?”
Ta níu tay áo của hắn, hô hấp gắng gượng bình phục vài phần, nói: “Không cần tuyên ngự y, đoán chừng là bệnh cũ tái phát, ngày mai sẽ tốt. Dù sao gọi bọn họ cũng không triệt được.”
“Lộn xộn cái gì.” Tần Liễm nhăn mày, vừa phất tay phân phó tì nữ tuân mệnh làm việc, vừa không thay đổi thần sắc nghiêm nghị nói, “Không hết làm sao được.”
Ta ra sức bắt lấy chéo áo của hắn, lại ho khan mấy tiếng, khi hắn không ngừng vỗ lưng ta, ta từ từ chuyển biến tốt, thừa dịp hô hấp thông thuận liền nói: “Mấy tên ngự y đều rất đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả chàng…”
Tần Liễm nhìn ta từ trên cao xuống, cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, kể cả lời nói: “Ồ? Không gọi thái y thì ăn cà rốt một tháng.” (3)
(3) cà rốt trong tiếng Hán là hồ la bặc (胡萝卜 – húluóbo), nhưng để như thế thì hơi khó hiểu, nên mình dùng từ cà rốt luôn, mặc dù biết người xưa không có gọi cà rốt T.T
Ta tức giận nói: “Ta không phải con thỏ! Sao ta phải ăn cà rốt!”
Tần Liễm vừa vén tóc ta ra sau tai vừa chậm rãi nói: “Vậy rốt cuộc nàng có gọi ngự y đến chẩn bệnh hay không?”
“…” Ta yếu ớt nói, “Ta làm gì nhất định cũng phải nghe lời chàng…”
Tần Liễm thờ ơ nói: “Lấy chồng phải theo chồng, Tô quốc hình như cũng không phải là không có quy củ này.”
“…”
Ta im lặng. Con mắt Tần Sở dường như đã đóng trên người A Tịch, tới nay vẫn không nhúc nhích, khiến ta hình như muốn tin hắn thật sự đúng là có tình cảm sâu đậm với A Tịch. Nhưng mà bất luận thế nào, hoàng thất từ trước đến giờ xem trọng tôn quý đoan trang, không dễ dàng lộ ra vẻ vui giận, bộ dáng Tần Sở nay si ngốc chống cằm nhìn A Tịch là ta bình sinh lần đầu tiên gặp.
Ta đang suy nghĩ rốt cuộc là tác hợp hay là chia rẽ duyên phận của hắn và A Tịch, bỗng nhiên nghe thấy Thánh thượng trên hoàng tọa cao cao uy nghiêm nói: “Tần Sở.”
Chỉ tiếc Tần Sở vẫn đang nhìn A Tịch, đang lúc yến tiệc như vậy không có nghe được. Tần Sở không trả lời, xung quanh thì ngược lại dần dần yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ta phải lạnh sống lưng thay cho hắn, bỗng nhiên nghe thấy Tần Liễm bên cạnh không nhanh không chậm mở miệng: “Tam ca.”
Giọng của hắn không lớn, nhưng mà Tần Sở rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu nhìn hắn, Tần Liễm lại thản nhiên nói: “Phụ hoàng đang gọi ca.”
Sắc mặt Thánh thượng đã có thể so sánh với bầu trời đêm tối như mực lọ lúc này. Tần Sở cuối cùng cũng hoàn toàn phản ứng kịp, lập tức lăn lộn quỳ xuống đất, phủ đầu run rẩy nói: “Phụ… Phụ hoàng…”
Vẻ mặt Thánh thượng vô cùng tức giận nhưng bề ngoài lại không muốn tranh luận, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mà lần này lại không nhúc nhích, chỉ trầm giọng hỏi, “Năm nay con đã hai mươi chín rồi?”
“Bẩm Phụ hoàng, đúng vậy…”
“Cũng đã già đầu rồi, mấy ngày trước mẫu phi con thương lượng với cô một chút, định cho con một mối hôn sự.” Thánh thượng nói tiếp, “Thiên kim của Dư Khánh Vương, Điền Hân Như, cũng là hòn ngọc quý trên tay duy nhất của Dư Khánh Vương, trời sinh đức hạnh, đoan trang thanh lịch, nay đúng lúc đến tuổi xuất giá, mẫu phi con cũng xem ngày sinh tháng đẻ hai con, cảm thấy rất xứng. Ngày mai tìm Lễ bộ định một ngày lành, hai người các con thành thân vậy.”
Tần Sở chợt ngẩng đầu, hình như muốn đứng lên: “Phụ hoàng, nhi thần đã có tâm…”
Thánh thượng không đợi hắn nói xong thì âm cuối đã “hở” một tiếng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ con không hài lòng mối hôn sự này? Con chê người ta tài hèn học ít tư thô sắc bỉ hay là thế nào? Con bé đó không xứng với con chỗ nào?”
Tần Sở nói: “Không phải…”
Thánh thượng phất phất tay: “Con phong lưu nhiều năm như vậy, gây ra biết bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ còn muốn cô nói từng chuyện cho con nghe? Lại còn để toàn bộ mặt mũi hoàng thất mất hết! Sau đêm nay con hãy kiểm điểm lại lỗi lầm trước kia, ngày mai con đi lo liệu sính lễ. Được rồi, lui ra đi.”
Bả vai Tần Sở sụp xuống, một khắc kia sắc mặt hắn như tro tàn. Hắn vẫn luôn giữ tinh thần sáng láng, nay lại như quả cà trong sương giá, hoàn toàn ủ rũ.
Ta quay đầu nhìn A Tịch, nàng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng yên lặng kia. Cả lông mi cũng chưa từng động một chút.
Chỉ là theo ta được biết, con gái Dư Khánh Vương hình như năm nay cùng tuổi với ta, gả cho Tần Sở lớn hơn mình cả một tuần (1) như vậy, ta thật sự là nhìn không ra xứng đôi chỗ nào. Nhưng mà hai chữ xứng đôi lại là lý do nhất quán của đế vương, nếu ông ấy nói xứng đôi, vậy cho dù là chim trĩ xứng đôi phượng hoàng, vịt trời xứng với thiên nga, cũng xứng đôi như nhau.
(1) tuần: thường thì mười tuổi là một tuần, cũng có khi chỉ mười hai năm
Trong trí nhớ trước khi tỷ tỷ Tô Tư mang hoàng mệnh gả cho con trai tể tướng, hai chữ Phụ hoàng nói cũng là xứng đôi. Dù cho ông ấy biết rõ tỷ tỷ có người trong lòng.
Nhưng mà tỷ tỷ trả lời nhanh hơn tưởng tượng của ta nhiều lắm. Lúc nàng đáp ứng cung kính hành lễ cúi đầu với Phụ hoàng, ta không thấy rõ thần sắc lắm.
Một ngày trước khi tỷ tỷ xuất giá, ta đi thăm nàng, dùng lược sừng trâu Ngọc Đàn chải mái tóc đen mềm mại của nàng, hỏi nàng rốt cuộc tiếc nuối hay không, hối hận hay không. Nàng ngồi trước mặt gương, thản nhiên nói với ta: “Tô Hi, muội nên biết, trong hoàng thất, nói chuyện tình cảm là một chuyện vô cùng xa xỉ.”
Ta nói: “Nhưng mà tỷ thích hắn như vậy. Trong lòng ôm tình cảm này gả cho một người căn bản không quen, tỷ không khổ sở sao?”
Nàng nhợt nhạt cười một tiếng: “Khổ sở? Không có gì quá khổ sở. Muội biết, ta biết, Phụ hoàng cũng biết, bất luận thế nào ta cũng sẽ không gả cho hắn. Cho nên, buồn hơn nữa có gì hữu dụng đâu? Trên đời này không có gì thành thật hơn lợi ích, cũng không có gì hư vô hơn tình cảm.”
Tô Tư là một người thật sự thông minh, phỏng chừng cuối cùng ta đây cả đời cũng vĩnh viễn không được một phần mười của nàng. Nàng cũng là một người thật sự thích hợp trong cuộc sống hoàng tộc, biết bảo toàn bản thân thế nào, biết thân là Công chúa nên có thái độ từ bỏ thế nào.
Tần Sở đại khái là người buồn bực nhất trên tiệc ăn mừng này, hơn nữa cũng là người duy nhất buồn bực. Những người khác được ban thưởng đều là vàng bạc châu báu, duy chỉ có hắn được ban thưởng đặc biệt nhất, là một bà vợ không thể khước từ.
Dọc đường trở về đông cung ta nói với Tần Liễm: “Dư Khánh Vương kia gần đây bị bệ hạ nắm thóp cái gì?”
Tần Liễm nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, nói: “Làm sao nàng biết có điểm yếu?”
“Đây không phải sờ sờ ra sao.” Ta liếc hắn, “Nếu ta chỉ có một đứa con gái, ta chắc chắn sẽ không đồng ý gả cho một người vừa lớn tuổi vừa trăng hoa như Tần Sở. Bây giờ nếu bệ hạ ngay cả chào hỏi cũng chưa có mà đã làm chủ gả con gái của hắn đi, khẳng định là bắt được điểm yếu của hắn. Hơn nữa ta đoán có lẽ trước đó không lâu hắn còn đắc tội bệ hạ, bây giờ bệ hạ là một mũi tên trúng hai con chim. Bệ hạ thật là một vị quân chủ anh minh.”
“Nàng vuốt mông ngựa Phụ hoàng ông ấy lại không nghe thấy.” Tần Liễm chậm rãi nói, “Những thứ kia đều không phải là chuyện nàng nên bận tâm bây giờ. Hiện tại chuyện cấp bách nàng cần làm là, trong thời gian không lâu tốt nhất có thể không chỉ có một đứa con gái.”
Ta: “…”
Tần Liễm lại tiếp tục chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ giúp nàng.”
Ta: “…”
Tần Liễm thật sự là nói được làm được, buổi tối hôm đó lại giày vò đau đớn. Ta nằm lên chăn, hắn hôn lên lưng của ta từng tấc một, cả người ta như là mới vừa vớt từ trong nước lên ướt sũng, mồ hôi ướt tóc dính lên da, lại không bắt kịp tay hắn nhẹ nhàng châm ngòi càng khó chịu.
Tiếng thở dốc trong tấm rèm phù dung phập phồng, Tần Liễm cuối cùng vòng qua hai bên thắt lưng ta. Xuống vài phần lại lên vài phần, giống như là một cây kim treo trên đỉnh đầu, lại kề cà không chịu rớt xuống.
Loại thời điểm này người nào còn có khí phách có thể nói cái gì khẳng định là thánh nhân. Ta từ từ nhắm hai mắt thấp giọng xin hắn, Tần Liễm lại mắt điếc tai ngơ. Hắn cúi người xuống, ngón tay trượt vào tóc của ta, phía dưới vừa dùng lực, ta lại oa oa lên tiếng.
Ta hai mắt đẫm lệ giàn giụa lặng lẽ lên án hắn, mà Tần Liễm lại chống trên đỉnh đầu ta, viền môi tuyệt đẹp, mặt mày anh tuấn, nhưng mà tuyệt đẹp và anh tuấn cũng không thể nào che giấu lòng lang dạ sói của hắn vào lúc này. Ta thuận tay cầm miếng vải bên cạnh muốn phủ lên đầu, nhìn kỹ mới phát hiện là cung trang màu tím mặc trên yến tiệc đêm nay. Bởi vì vẫn đè ở phía dưới, bây giờ đã nhăn nhíu không ra dạng gì.
Vừa nghĩ đến chuyện hai người tối nay làm sao trở lại phòng ngủ, ta liền có dũng khí tức giận, đang định xoay mặt qua hùng hồn trừng hắn, nhưng mà đối mặt với ánh mắt như cười như không kia của hắn, tất cả dũng khí nhất thời đều như khối băng hóa thành nước sông, theo sông rồi biến mất. Sau đó hắn lại thoáng động, ta liền á lên lần nữa.
Đại khái là khóc giả tạo quá mức, hắn dùng ngón trỏ lau khóe mắt ta, không thay đổi sắc mặt: “Chỉ có sấm không có mưa (2), nàng muốn thế nào?”
(2) chỉ có sấm không có mưa: có nói mà chẳng có làm
“…” Ta nhỏ giọng thương lượng, “Chàng không thể mau một chút sao…”
Tần Liễm nhìn ta một lát, thong thả nói: “Chờ nàng thực hiện hứa hẹn tối hôm nay xong, về sau sẽ như nàng mong muốn, nàng có chịu không?”
“Ta hứa hẹn cái gì …”
Tần Liễm cười cười: “Trong hai năm không chỉ có một cô con gái.”
Trong nháy mắt ta trừng to: “Cái gì hai năm hả? Rõ ràng chàng nói là trong thời gian không lâu có được hay không? Không đúng, chàng lại lừa ta, ta hứa hẹn cái này lúc nào… Đừng…”
Tần Liễm dán lên khóe môi ta, giọng nói bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ: “Nói nhiều quá.”
Rốt cuộc đến giờ sửu mới yên tĩnh. Ngày thứ hai lúc ta mở mắt ra Tần Liễm lại không ở đây, ta ngủ quá say, ngay cả hắn đi khi nào ta cũng không biết.
Chỉ có điều so sánh với các công tử Hoàn Khố khác, Tần Liễm có một ưu điểm tương đối khá, chính là hắn luôn luôn thích tự thân tự lực. Loại chuyện thay y phục này cũng khó mà mượn tay người khác, cứ thế mỗi ngày khi hắn thức dậy vào buổi sáng, trong phòng đều có thể giữ gìn sự im lặng trước sau như một.
Dùng đồ ăn sáng xong, ta ở trong sân thấy A Tịch đứng dưới tàng cây đang bưng đồ đựng lưu ly ngẩn người ra, hơi hơi nghiêng đầu, gọi nàng mấy tiếng lại không biết.
Lần đầu tiên ta thấy bộ dáng sững sờ của nàng, nhìn xa xa cảm thấy cái tên của nàng rất hợp tình cảnh, tịch mịch như thu.
Nhưng mà A Tịch cuối cùng vẫn là A Tịch, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Thấy ta đứng ở bậc cửa, nàng đi tới vài bước, lạnh lùng nói: “Công chúa, người không nên đứng ở đầu gió, như vậy dễ nhiễm phong hàn.”
Ta vén tóc trên y phục xuống, giơ lòng bàn tay lên cho nàng xem: “Ngươi xem, không chút sứt mẻ. Đây cũng không có gió, làm sao có đầu gió.”
A Tịch nói: “Vẫn nên chú ý một chút thì tốt.”
Ta một tay chống nạnh nhìn về nơi xa: “Không có vấn đề gì.”
A Tịch nói: “Công chúa, thứ cho nô tì lắm miệng. Tuy rằng chứng ho khan của người hai năm nay không tái phát, nhưng mà thu đông Nam triều âm hàn ẩm ướt hơn Tô quốc rất nhiều, người mới đến năm đầu tiên, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Ta suy nghĩ một chút, nhìn nàng rồi chậm rãi mở miệng: “A Tịch, ngươi khẳng định nhất định phải nói cái này với ta sao?”
A Tịch chợt tái mặt, lập tức quỳ xuống nói: “Nô tì biết sai rồi, xin Công chúa trách phạt.”
“…” Ta bế tắc nhất chính là chiêu này của nàng, dứt khoát theo lời nàng trở về phòng.
Trưa hôm đó, ta mới nghiến răng nghiến lợi ý thức được tối hôm qua ta lại bị Tần Liễm lừa. Tần Liễm thật sự là quá đáng ghét, Tô Khải thật sự tháng sau tới Nam triều chơi, thời gian cũng thật sự định là mùng mười.
Nói thật thì, từ trước đến nay sau khi đến Nam triều gả cho Tần Liễm thì ta không nghĩ rằng đời này còn có cơ hội trở lại Tô quốc, cũng không ngờ Tô Khải sẽ đến Nam triều, cho nên cũng không ngờ ta còn có thể nhìn thấy Tô Khải. Ta vốn cũng định mang Tô Tư Tô Khải cùng với Tô quốc hết thảy đều cất vào trong trí nhớ, mà bây giờ ta lại đột nhiên được cho hay, nhân vật trong trí nhớ sắp xuất hiện ở trước mặt ta một cách sinh động, tuy rằng chỉ có một, nhưng trong lồng ngực lại tràn đầy loại tư vị kia, vẫn khiến cho người ta khó có thể hình dung.
Chẳng qua Tô Khải lần này đến đây, rõ ràng không phải đến thăm muội muội này. Mùng mười tháng sau, Mục quốc đầu hàng Nam triều được tròn một tháng. Hiện nay thiên hạ chia làm ba phần, Tô quốc một phần, Nam triều một phần, Kỳ quốc một phần. Nhưng mà theo ta nhận thấy, nếu không phát sinh biến cố ngoài ý muốn, chậm nhất là trước Tết âm lịch, ba phần thiên hạ sẽ biến thành hai phần, một khối nhỏ Kỳ quốc kia như là một miếng bánh phù dung ngọc lộ dễ dàng bắt chẹt, bỏ thành đầu hàng chắp tay nhường cho, dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại không khác gì lấy trứng chọi đá, bị Tô Nam hai nước vo tròn làm thịt chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trước kia, Tô Nam hai nước chiếm lấy đất đai đã vạch rõ biên giới như là hai người ăn một quả lê. Một người cắn một cái ở nửa phía trên, người khác cắn một cái khác ở nửa phía trên, cắn tới cắn lui cắn tới cuối cùng, toàn quả lê rốt cuộc cũng không thể tránh chỉ còn lại một miếng cuối cùng. Lúc này Tô Khải đến Nam triều, đại khái chính là vì bàn bạc vấn đề tương lai biên giới hai nước. Trước thời gian thương lượng xong, là có thể tránh khỏi xung đột vũ trang tổn thương hòa khí.
Chỉ có điều Kỳ quốc chưa diệt vong, hai nước đã bắt đầu phân chia biên giới. Đây giống như là quốc vương chưa băng hà, kẻ soán vị đã khoác long bào diễu võ dương oai trước mặt hắn. Cũng không biết sau khi quốc vương Kỳ quốc biết có thể tức giận đến nổi trận lôi đình hay không.
Ta cảm thấy Tô Khải nay muốn làm chuyện này thì phải nói đến cái gọi là bàn bạc với nhà nước một chút, nói một cách thô bỉ là cò kè mặc cả. Một miếng bánh phù dung ngọc lộ nho nhỏ, vốn theo quy củ bất thành văn là mỗi người một nửa, nhưng mà người này nói bên này ta mè nhiều bên kia ngươi mè ít, mỗi người một nửa không công bằng; mà người kia nói bên này ta bị hư một góc bên kia ngươi vẹn toàn không hao tổn gì, mỗi người một nửa cũng không công bằng. Vì thế ai nấy đều không chịu mỗi người một nửa. Tóm lại chính trị đôi khi cũng là buôn bán. Tuy rằng vụ làm ăn này rõ ràng chỉ là hai người lúc ăn quỵt phần mình nhặt được nhiều hay ít mà thôi.
Cũng không hiểu A Tịch miệng quạ đen hay là gần đây bị Tần Liễm hành hạ không nhẹ, tối hôm đó ta quả nhiên bắt đầu ho khan. Lúc đầu chỉ là ho khan đôi chút, sau lại diễn biến thành ho khan lớn tiếng, đợi đến khi Tần Liễm trở lại đông cung, ta đã ho khan đến mức không thở được.
Kỳ thật đây đã tốt hơn nhiều khi còn ở Tô quốc. Lúc ấy ho khan suýt nữa ngất đi. Nhưng mà Tần Liễm đại khái chưa từng ngờ tới ho khan còn có thể đạt tới cảnh giới không thở nổi, rảo bước tiến vào cửa, một khắc kia nhìn thấy ta thân thể thậm chí dao động một chút, sau đó bước nhanh tới ngồi bên giường, tiếp nhận nước trong tay tì nữ, nghiêm giọng: “Xảy ra chuyện gì? Sao không báo ngự y?”
Ta níu tay áo của hắn, hô hấp gắng gượng bình phục vài phần, nói: “Không cần tuyên ngự y, đoán chừng là bệnh cũ tái phát, ngày mai sẽ tốt. Dù sao gọi bọn họ cũng không triệt được.”
“Lộn xộn cái gì.” Tần Liễm nhăn mày, vừa phất tay phân phó tì nữ tuân mệnh làm việc, vừa không thay đổi thần sắc nghiêm nghị nói, “Không hết làm sao được.”
Ta ra sức bắt lấy chéo áo của hắn, lại ho khan mấy tiếng, khi hắn không ngừng vỗ lưng ta, ta từ từ chuyển biến tốt, thừa dịp hô hấp thông thuận liền nói: “Mấy tên ngự y đều rất đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả chàng…”
Tần Liễm nhìn ta từ trên cao xuống, cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, kể cả lời nói: “Ồ? Không gọi thái y thì ăn cà rốt một tháng.” (3)
(3) cà rốt trong tiếng Hán là hồ la bặc (胡萝卜 – húluóbo), nhưng để như thế thì hơi khó hiểu, nên mình dùng từ cà rốt luôn, mặc dù biết người xưa không có gọi cà rốt T.T
Ta tức giận nói: “Ta không phải con thỏ! Sao ta phải ăn cà rốt!”
Tần Liễm vừa vén tóc ta ra sau tai vừa chậm rãi nói: “Vậy rốt cuộc nàng có gọi ngự y đến chẩn bệnh hay không?”
“…” Ta yếu ớt nói, “Ta làm gì nhất định cũng phải nghe lời chàng…”
Tần Liễm thờ ơ nói: “Lấy chồng phải theo chồng, Tô quốc hình như cũng không phải là không có quy củ này.”
“…”
/50
|