- Này, Băng Băng, có ba người bị vùi vào đống đổ nát.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu.
- Thật sự có người bị chôn vùi vào bên trong sao?
Lãnh Băng Băng lắp bắp kinh hãi, sau đó nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, cậu có biện pháp cứu bọn họ ra không? Nhân viên phòng cháy phải một lúc nữa mới đến, đợi đến khi bọn họ đến nơi thì sợ rằng sẽ không còn kịp.
Lãnh Băng Băng biết rõ Hạ Thiên không mấy quan tâm đến chuyện của người khác, nàng sợ hắn không đồng ý nên bổ sung thêm một câu:
- Chồng, những người này bị tôi làm ảnh hưởng, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì tôi cũng cảm thấy bất an.
- À, tôi cứu bọn họ ra là được.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu, sau đó hắn bắt đầu hành động, hắn bới đám phế tích và kéo một người ra ngoài. Chưa mất một phút thì hắn đã kéo ra ba người từ trong đống phế tích, sau đó còn đâm ngân châm lên người bọn họ vài cái để điều trị thương thế. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn những người này mất mạng làm Lãnh Băng Băng mất vui.
- Hạ tiên sinh, Lãnh tiểu thư.
Một âm thanh truyền đến, hai vệ sĩ chạy tới. Trước đó trong bốn tên vệ sĩ có hai ở lại cục cảnh sát chờ Hạ Thiên, hai tên chạy theo Lãnh Băng Băng. Nghe nói nơi này vừa phát sinh vụ nổ lớn, điều này làm hai tên vệ sĩ cảm thấy lo lắng, nhưng khi thấy Lãnh Băng Băng binh yên vô sự, Hạ Thiên cũng đã đến nơi này thì cuối cùng cũng yên lòng.
- Trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây cái đã.
Lãnh Băng Băng khẽ nói một câu, đám người vây quanh ngày càng nhiều, nếu không đi ngay bây giờ thì sẽ gặp phiền toái.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến, hắn và Lãnh Băng Băng nhanh chóng rời khỏi hiện trường, thuận tiện còn mang theo thi thể Lý Minh Hiên.
Hai người quay về phân cục quận Đông, Hạ Thiên thuận tiện trị thương cho vài tên cảnh sát. Vài phút sau xe cứu thương chạy đến cục cảnh sát thì phát hiện không có ai cần đi bệnh viện, khi xe cứu hỏa và cứu thương đến hiện trường vụ nổ thì cũng không tìm ra đối tượng cần cấp cứu, nhân viên phòng cháy lại phải thanh lý hiện trường.
Lúc này cục cảnh sát có hơi hỗn loạn, chuyện vừa xảy ra làm nhiều cảnh sát không yên, nhưng Lãnh Băng Băng là người trong cuộc, nàng rất tỉnh táo.
- Tôi đã dặn pháp y nhanh chóng kiểm tra, cố ý kiểm tra đầu của hắn thật kỹ, xem có tìm ra thứ gì đó bên trong hay không. Nếu có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu.
Lãnh Băng Băng lúc này đang cùng Hạ Thiên ở trong phòng làm việc:
- Cậu không cần phải lo, cứ về trước đi.
- Tôi muốn ở đây với chị.
Hạ Thiên không muốn đi.
- Không cần, sự việc vừa phát sinh, tôi còn phải giải quyết hậu quả, tạm thời không có thời gian với cậu.
Lãnh Băng Băng dịu dàng nói, nàng chỉ có thể ép Hạ Thiên bỏ đi, nếu hắn còn ở đây thì nàng đừng hòng công tác.
- Được rồi.
Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng thấy Lãnh Băng Băng cứ kiên trì, hắn đành phải bỏ đi.
Hạ Thiên hôn một cái từ biệt Lãnh Băng Băng, sau đó rời khỏi phân cục quận Đông.
Hạ Thiên rời khỏi cổng cục cảnh sát thì lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Hàm.
- Chồng, có chuyện gì vậy?
Mộc Hàm nhanh chóng nhận điện thoại.
- Tôi vừa đụng phải tên ngốc Lý Minh Hiên.
Hạ Thiên trả lời.
- Lý Minh Hiên sao?
Mộc Hàm chợt sững sờ:
- Chồng, không phải cậu nói Lý Minh Hiên tàn phế của Lý gia đấy chứ?
- Chính là tên ngốc đó, bây giờ hắn không còn tàn phế, đã biến thành một quái vật rất khó đánh chết.
Hạ Thiên trả lời:
- Lý Minh Hiên lúc này giống như bốn tên quái vật mà chúng ta đã gặp ở sân golf trước kia, chị còn nhớ không? Chính là cái đêm tôi gặp mặt vợ Vi Nhi.
- Chồng, tôi nhớ.
Mộc Hàm vội vàng trả lời, những chuyện ở cùng với Hạ Thiên thì nàng nhớ rất rõ, những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cũng không ngoại lệ.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Chồng, cậu nói rõ chi tiết, Lý Minh Hiên vừa rồi làm những gì?
Hạ Thiên không giấu điều gì, hắn nhanh chóng nói rõ một lần. Khi hắn nói xong thì cũng về đến Kiều gia.
- Kỳ quái, bốn tên quái vật trước đó là Triệu Công Tử phái đến, nhưng cũng không đúng, gần đây Triệu Công Tử không có hành động nào chĩa vào chúng ta, không có khả năng đứng ở phía sau giật dây. Quan trọng là lần này Lý gia bị lật đổ có khá nhiều khí lực của Triệu Công Tử, anh ta không có khả năng hợp tác với Lmh, trừ khi Lý Minh Hiên không hiểu gì, nhưng căn cứ vào những lời nói của cậu thì Lý Minh Hiên hoàn toàn bình thường.
Mộc Hàm có vẻ rất mê hoặc.
Hạ Thiên cũng nghĩ không thông:
- Vợ, Lý gia không phải đã xong rồi sao?
- Chồng, người quan trọng của Lý gia, một là đã chết, hai là bị trừng phạt, có vài người bị nhốt vào nhà giam quân sự, có vài kẻ bị giam giữ bí mật. Dựa theo lý thì Lý gia đã xong đời, nhưng Lý Minh Hiên là ngoại lệ, hắn vì là người tàn phế nên không ai quan tâm, xem như bỏ qua.
Mộc Hàm nhanh chóng nói, sau đó nàng nhớ đến một chuyện:
- Không xong, còn có Lý Minh Nhân, chồng, chưa thể nói rõ được, tôi phải tranh thủ kiểm tra, khi biết rõ sự việc sẽ báo cho cậu.
Mộc Hàm không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng cúp điện thoại.
- Chồng, chị Băng Băng có sao không?
Kiều Tiểu Kiều vừa đi xuống lầu, nàng thấy Hạ Thiên đi về thì hỏi một câu. Lãnh Băng Băng gặp chuyện không may, nàng cũng nhanh chóng nhận được tin tức.
- Không có gì.
Hạ Thiên thuận tay ôm Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Phượng Nhi thầm oán một câu, lưu manh này rõ ràng không biết phân biệt trường hợp, bên cạnh có nàng và Kiều Hoàng Nhi mà vẫn không biết giữ kẻ.
- Không có gì là tốt rồi.
Kiều Tiểu Kiều cũng không hỏi gì nữa, nếu Hạ Thiên đã nói không có gì, tất nhiên sẽ không sao.
Kiều Tiểu Kiều ngồi trên đùi Hạ Thiên, nàng có chút chần chừ, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Chồng, anh cần mất bao nhiêu ngày nữa mới dạy võ cho chị Hinh và các chị khác?
- Hai ngày nữa là được.
Hạ Thiên trả lời.
- Như vậy chồng nên cùng chị Thanh đến huyện Mộc Dương.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi hỏi.
- Huyện Mộc Dương?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Vợ, sao chúng ta phải đến huyện Mộc Dương?
- À, bí thư huyện ủy Mộc Dương đã đến nhận chức, công tác kêu gọi đầu tư cho Thanh Phong Sơn cũng đã được khởi động. Nghe nói lần này chủ tịch Ngô Ủng Quân tự mình phụ trách, trưa ngày mốt Ngô Ủng Quân sẽ mở tiệc chiêu đãi các nhà đầu tư, chúng ta cũng được mời, vì vậy ngày mai em sẽ đi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích:
- Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chồng tạm thời có thể không đi, em đã hỏi chị Thanh, vài ngày nữa chị ấy cũng về huyện Mộc Dương, vì vậy em tính mai đi trươc, sau khi anh làm xong mọi việc thì hãy đi cùng chị Thanh.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu.
- Thật sự có người bị chôn vùi vào bên trong sao?
Lãnh Băng Băng lắp bắp kinh hãi, sau đó nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, cậu có biện pháp cứu bọn họ ra không? Nhân viên phòng cháy phải một lúc nữa mới đến, đợi đến khi bọn họ đến nơi thì sợ rằng sẽ không còn kịp.
Lãnh Băng Băng biết rõ Hạ Thiên không mấy quan tâm đến chuyện của người khác, nàng sợ hắn không đồng ý nên bổ sung thêm một câu:
- Chồng, những người này bị tôi làm ảnh hưởng, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì tôi cũng cảm thấy bất an.
- À, tôi cứu bọn họ ra là được.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu, sau đó hắn bắt đầu hành động, hắn bới đám phế tích và kéo một người ra ngoài. Chưa mất một phút thì hắn đã kéo ra ba người từ trong đống phế tích, sau đó còn đâm ngân châm lên người bọn họ vài cái để điều trị thương thế. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn những người này mất mạng làm Lãnh Băng Băng mất vui.
- Hạ tiên sinh, Lãnh tiểu thư.
Một âm thanh truyền đến, hai vệ sĩ chạy tới. Trước đó trong bốn tên vệ sĩ có hai ở lại cục cảnh sát chờ Hạ Thiên, hai tên chạy theo Lãnh Băng Băng. Nghe nói nơi này vừa phát sinh vụ nổ lớn, điều này làm hai tên vệ sĩ cảm thấy lo lắng, nhưng khi thấy Lãnh Băng Băng binh yên vô sự, Hạ Thiên cũng đã đến nơi này thì cuối cùng cũng yên lòng.
- Trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây cái đã.
Lãnh Băng Băng khẽ nói một câu, đám người vây quanh ngày càng nhiều, nếu không đi ngay bây giờ thì sẽ gặp phiền toái.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến, hắn và Lãnh Băng Băng nhanh chóng rời khỏi hiện trường, thuận tiện còn mang theo thi thể Lý Minh Hiên.
Hai người quay về phân cục quận Đông, Hạ Thiên thuận tiện trị thương cho vài tên cảnh sát. Vài phút sau xe cứu thương chạy đến cục cảnh sát thì phát hiện không có ai cần đi bệnh viện, khi xe cứu hỏa và cứu thương đến hiện trường vụ nổ thì cũng không tìm ra đối tượng cần cấp cứu, nhân viên phòng cháy lại phải thanh lý hiện trường.
Lúc này cục cảnh sát có hơi hỗn loạn, chuyện vừa xảy ra làm nhiều cảnh sát không yên, nhưng Lãnh Băng Băng là người trong cuộc, nàng rất tỉnh táo.
- Tôi đã dặn pháp y nhanh chóng kiểm tra, cố ý kiểm tra đầu của hắn thật kỹ, xem có tìm ra thứ gì đó bên trong hay không. Nếu có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu.
Lãnh Băng Băng lúc này đang cùng Hạ Thiên ở trong phòng làm việc:
- Cậu không cần phải lo, cứ về trước đi.
- Tôi muốn ở đây với chị.
Hạ Thiên không muốn đi.
- Không cần, sự việc vừa phát sinh, tôi còn phải giải quyết hậu quả, tạm thời không có thời gian với cậu.
Lãnh Băng Băng dịu dàng nói, nàng chỉ có thể ép Hạ Thiên bỏ đi, nếu hắn còn ở đây thì nàng đừng hòng công tác.
- Được rồi.
Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng thấy Lãnh Băng Băng cứ kiên trì, hắn đành phải bỏ đi.
Hạ Thiên hôn một cái từ biệt Lãnh Băng Băng, sau đó rời khỏi phân cục quận Đông.
Hạ Thiên rời khỏi cổng cục cảnh sát thì lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Hàm.
- Chồng, có chuyện gì vậy?
Mộc Hàm nhanh chóng nhận điện thoại.
- Tôi vừa đụng phải tên ngốc Lý Minh Hiên.
Hạ Thiên trả lời.
- Lý Minh Hiên sao?
Mộc Hàm chợt sững sờ:
- Chồng, không phải cậu nói Lý Minh Hiên tàn phế của Lý gia đấy chứ?
- Chính là tên ngốc đó, bây giờ hắn không còn tàn phế, đã biến thành một quái vật rất khó đánh chết.
Hạ Thiên trả lời:
- Lý Minh Hiên lúc này giống như bốn tên quái vật mà chúng ta đã gặp ở sân golf trước kia, chị còn nhớ không? Chính là cái đêm tôi gặp mặt vợ Vi Nhi.
- Chồng, tôi nhớ.
Mộc Hàm vội vàng trả lời, những chuyện ở cùng với Hạ Thiên thì nàng nhớ rất rõ, những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cũng không ngoại lệ.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Chồng, cậu nói rõ chi tiết, Lý Minh Hiên vừa rồi làm những gì?
Hạ Thiên không giấu điều gì, hắn nhanh chóng nói rõ một lần. Khi hắn nói xong thì cũng về đến Kiều gia.
- Kỳ quái, bốn tên quái vật trước đó là Triệu Công Tử phái đến, nhưng cũng không đúng, gần đây Triệu Công Tử không có hành động nào chĩa vào chúng ta, không có khả năng đứng ở phía sau giật dây. Quan trọng là lần này Lý gia bị lật đổ có khá nhiều khí lực của Triệu Công Tử, anh ta không có khả năng hợp tác với Lmh, trừ khi Lý Minh Hiên không hiểu gì, nhưng căn cứ vào những lời nói của cậu thì Lý Minh Hiên hoàn toàn bình thường.
Mộc Hàm có vẻ rất mê hoặc.
Hạ Thiên cũng nghĩ không thông:
- Vợ, Lý gia không phải đã xong rồi sao?
- Chồng, người quan trọng của Lý gia, một là đã chết, hai là bị trừng phạt, có vài người bị nhốt vào nhà giam quân sự, có vài kẻ bị giam giữ bí mật. Dựa theo lý thì Lý gia đã xong đời, nhưng Lý Minh Hiên là ngoại lệ, hắn vì là người tàn phế nên không ai quan tâm, xem như bỏ qua.
Mộc Hàm nhanh chóng nói, sau đó nàng nhớ đến một chuyện:
- Không xong, còn có Lý Minh Nhân, chồng, chưa thể nói rõ được, tôi phải tranh thủ kiểm tra, khi biết rõ sự việc sẽ báo cho cậu.
Mộc Hàm không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng cúp điện thoại.
- Chồng, chị Băng Băng có sao không?
Kiều Tiểu Kiều vừa đi xuống lầu, nàng thấy Hạ Thiên đi về thì hỏi một câu. Lãnh Băng Băng gặp chuyện không may, nàng cũng nhanh chóng nhận được tin tức.
- Không có gì.
Hạ Thiên thuận tay ôm Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Phượng Nhi thầm oán một câu, lưu manh này rõ ràng không biết phân biệt trường hợp, bên cạnh có nàng và Kiều Hoàng Nhi mà vẫn không biết giữ kẻ.
- Không có gì là tốt rồi.
Kiều Tiểu Kiều cũng không hỏi gì nữa, nếu Hạ Thiên đã nói không có gì, tất nhiên sẽ không sao.
Kiều Tiểu Kiều ngồi trên đùi Hạ Thiên, nàng có chút chần chừ, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Chồng, anh cần mất bao nhiêu ngày nữa mới dạy võ cho chị Hinh và các chị khác?
- Hai ngày nữa là được.
Hạ Thiên trả lời.
- Như vậy chồng nên cùng chị Thanh đến huyện Mộc Dương.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi hỏi.
- Huyện Mộc Dương?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Vợ, sao chúng ta phải đến huyện Mộc Dương?
- À, bí thư huyện ủy Mộc Dương đã đến nhận chức, công tác kêu gọi đầu tư cho Thanh Phong Sơn cũng đã được khởi động. Nghe nói lần này chủ tịch Ngô Ủng Quân tự mình phụ trách, trưa ngày mốt Ngô Ủng Quân sẽ mở tiệc chiêu đãi các nhà đầu tư, chúng ta cũng được mời, vì vậy ngày mai em sẽ đi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích:
- Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chồng tạm thời có thể không đi, em đã hỏi chị Thanh, vài ngày nữa chị ấy cũng về huyện Mộc Dương, vì vậy em tính mai đi trươc, sau khi anh làm xong mọi việc thì hãy đi cùng chị Thanh.
/1475
|