Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 648: Ước nguyện.

/1475


- Vợ Mị Mị, chị tìm tôi có chuyện sao?

Hạ Thiên lại hỏi:

- Gấp lắm sao?

Hạ Thiên lần này vất vả lắm mới gặp được Vân Thanh, hắn cũng không muốn bỏ đi như vậy, vì hắn cảm thấy nếu sự việc Tống Ngọc Mị mà không vội thì hắn cũng không cần đi lập tức, tối nay đi cũng được.

- Không vội, có một người bạn sức khỏe không được tốt muốn mời cậu xem bệnh dùm.

Tống Ngọc Mị thản nhiên nói, chỉ cần nhìn bộ dạng cũng cảm thấy nàng không quá vội, hơn nữa chỉ sợ nàng không phải cố ý đến tìm Hạ Thiên, chẳng qua chỉ vô tình chạm mặt hắn ở đây mà thôi.

- Như vậy thì được, vợ Mị Mị, sau này tôi sẽ giúp chị xem bệnh cho bạn.

Hạ Thiên lập tức có quyết định:

- Trước tiên tôi đi dạo với chị Vân Thanh cái đã.

- Được rồi, tôi đi trước, tối nay sẽ tìm cậu.

Tống Ngọc Mị nói, sau đó nàng vùng khỏi lồng ngực của Hạ Thiên rồi xoay người bỏ đi, từ đầu đến cuối nàng cũng không chào hỏi Vân Thanh, càng không hỏi xem Vân Thanh có quan hệ gì với Hạ Thiên.

Hạ Thiên có chút vui sướng, vợ Mị Mị này đúng là hiểu lòng người.

Vân Thanh có chút thất vọng, nàng trông cậy người đẹp cổ trang vừa xuất hiện sẽ bắt Hạ Thiên đi, nào ngờ Hạ Thiên vẫn còn ở lại.

Vân Tiểu Đông cũng rất thất vọng, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Ngọc Mị rồi bĩu môi:

- Mẹ, chị tiên nữ cứ đi như vậy sao? Không nói với con lời nào cả à?

- Không sao, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại cô ấy.

Vân Thanh cũng chỉ biết an ủi Vân Tiểu Đông như vậy mà thôi.

- Đúng vậy, sau này chắc chắn còn gặp lại.

Hạ Thiên ở bên cạnh bổ sung một câu.

- Có thật không?

Vân Tiểu Đông nhìn Hạ Thiên, trợn trừng mắt:

- Chú xấu xa, chú rất quen thuộc chị tiên nữ sao?

- Cô ấy là vợ chú, tất nhiên là rất quen.

Hạ Thiên trả lời.

Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hạ Thiên:

- Chú xấu xa, chú đã có chị tiên nữ là vợ, sao còn muốn cướp cả mẹ cháu? Mẹ cháu cũng không làm vợ bé cho chú đâu nhé.

- Vì chú thích chị Vân Thanh, vì vậy muốn cướp làm vợ, đơn giản vậy thôi.

Hạ Thiên nhanh chóng nói.

- Nhưng, một người không được có hai vợ.

Vân Tiểu Đông nghiêm trang nói, bộ dạng rất giống người lớn:

- Chú xấu xa, chú chẳng lẽ không biết điều này sao?

- À, chú nào chỉ có hai vợ?

Hạ Thiên không phản bác, hắn sao lại có hai vợ? Ít nhất cũng là hai mươi vợ.

- Mẹ, chú xấu xa quá lăng nhăng, mẹ đừng yêu chú ấy, đây không phải là người tốt.

Vân Tiểu Đông kéo tay Vân Thanh nũng nịu nói.

- Được rồi, Tiểu Đông, mẹ biết rồi, chúng ta tiếp tục vui chơi, không cần quan tâm đến cậu ấy.

Vân Thanh không biết nói gì hơn, tất nhiên nàng biết Hạ Thiên rất lăng nhăng, nàng biết hắn có rất nhiều vợ, đừng nói là nàng vốn không có hứng thú với Hạ Thiên, dù nàng thật sự thích hắn thì cũng không thể tiếp nhận sự thật hoang đường như vậy.

Con nít dù sao cũng là con nít, chúng thích nhất là chơi đùa, vì vậy mà Vân Tiểu Đông cũng nhanh chóng vùi đầu vào trong đủ loại trò chơi.

- Mẹ, đám người kia đang làm gì vậy?

Sau khi nghịch nghợm một lúc lâu thì Vân Tiểu Đông mới chỉ vào một nhóm người nói.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn lại, nàng thấy có nhiều người ném tiền xu vào trong ao, có vài người gương mặt tiều tụy, miệng mấp máy như mặc niệm điều gì đó.

- Tiểu Đông, bọn họ đang ước nguyện.

Vân Thanh khẽ giải thích với Vân Tiểu Đông:

- Đó là ao cầu nguyện, chỉ cần ném tiền xu xuống, sau đó thầm cầu nguyện, như vậy nguyện ước có thể thành hiện thực.

- Thật vậy sao?

Vân Tiểu Đông cực kỳ hiếu kỳ, sau đó nàng duỗi ngón tay trắng nõn nói với Vân Thanh:

- Mẹ, cho con một đồng xu, con muốn đi ước nguyện.

Vân Thanh không phản đối, thật ra nàng cũng không tin vào điều này, nhưng thử một lần cũng không sao.

Vân Tiểu Đông càm đồng xu ném xuống nước, sau đó nàng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.

- Tiểu Đông, con ước nguyện điều gì?

Vân Thanh mở miệng hỏi.

- Mẹ, điều này không thể nói được, con nghe trên ti vi nói, nếu nói ra nguyện vọng thì mất linh.

Vân Tiểu Đông nháy mắt nói.

- Chị Vân Thanh, cô bé ước nguyện chị tìm được ba ba cho nó, hơn nữa người ba ba kia không phải là tôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Gương mặt Vân Tiểu Đông chợt đỏ hồng, nàng thở phì phò nhìn Hạ Thiên:

- Chú xấu xa, sao chú lạ biết, sao lại nói ra? Như vậy sẽ mất linh.

- Chú muốn nó mất linh.

Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói.

- Sao chú lại làm như vậy?

Vân Tiểu Đông có vẻ rất tức giận.

- Cháu không muốn chú lấy chị Vân Thanh làm vợ, vì vậy chú muốn ước nguyện của cháu mất linh.

Hạ Thiên có lý do tương đối đầy đủ.

- Cháu không quan tâm đến chú.

Vân Tiểu Đông quệt mồm, sau đó nàng kéo áo Vân Thanh:

- Mẹ, cho con một xu nửa, con muốn tiếp tục ước nguyện.

- Chỉ có thể ước một lần, nếu tiếp tục sẽ không linh.

Hạ Thiên ở bên cạnh nói.

- Cháu không tin chú.

Vân Tiểu Đông không tin Hạ Thiên, nàng muốn xin Vân Thanh một đồng xu, sau đó nàng lại ném vào hồ, lại bắt đầu ước nguyện. Lần này nàng không lầm bầm, vì vậy Hạ Thiên cũng không biết nàng ước nguyện điều gì.

Vân Tiểu Đông ước nguyện xong thì có chút đắc ý, nàng nhíu mũi với Hạ Thiên:

- Chú xấu xa, lúc này chú có biết cháu ước nguyện điều gì không?

Hạ Thiên không quan tâm:

- Dù sao nguyện vọng của cháu cũng không thành hiện thực, dù cháu ước gì cũng không liên quan gì đến chú.

- Ai nói sẽ không thành hiện thực? Nhất định sẽ thành hiện thực.

Vân Tiểu Đông có chút nôn nóng, sau đó nàng kéo Vân Thanh đến hỗ trợ:

- Mẹ nói có đúng không? Nguyện vọng của con sẽ thành hiện thực chứ?

- Ừ, nguyện vọng của Tiểu Đông sẽ thành hiện thực.

Vân Thanh dụ dỗ con gái.

- Chị Vân Thanh, gạt người cũng không quá tốt, chị xem, tiền xu mà cháu nó ước nguyện còn bị người ta câu mất, như vậy có thể thành hiện thực sao?

Hạ Thiên mở miệng nói.

Vân Thanh chợt sững sờ, tiền xu bị người ta câu lên sao? Không đến mức như vậy chứ?

Vân Thanh quay đầu lại nhìn, sự thật là như vậy, có hai người đang câu tiền xu, bọn họ cầm một sợi dây thừng có một cục nam châm lớn, sau đó bọn họ ném vào ao ước nguyện, mỗi lần thu hoạch được một đống tiền xu.

- Mẹ, sao bọn họ lại làm như vậy? Còn xấu hơn cả chú xấu xa.

Vân Tiểu Đông thấy có người câu tiền xu nàng vừa ném xuống, vì vậy mà lập tức trở nên bực bội và tức tối.

- Chú đã nói rồi, ước nguyện của cháu là vô dụng.

Hạ Thiên đắc ý nói.

- Chú xấu xa đúng là ngu ngốc.

Vân Tiểu Đông reo lên:

- Cháu vừa ước nguyện mẹ sẽ làm vợ chú, bây giờ mất linh, mẹ sẽ không làm vợ chú nữa.


/1475

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status