Nếu là người bình thường mà gặp tình cảnh làm lòng người công phẫn này thì sẽ vô ý lựa chọn phương pháp tránh né, thậm chí còn có thể chạy trốn, nhưng đáng tiếc Hạ Thiên không phải người thường, hắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn đám người:
- Tất cả im mồm cho tôi, nếu không tôi đánh tất cả bây giờ.
Chưa nói đến vấn đề khác, Hạ Thiên nói như vậy cũng làm cho vài người bị dọa, đúng là không có biện pháp, chủ yếu là kẻ này ra tay quá độc, xem ra cũng là nhân vật hung ác.
- Này, đám ngu ngốc các anh mù hết rồi sao? Cái chén bể này mà cũng có giá vài trăm ngàn sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn đám người:
- Tôi thấy các người có lẽ cùng bọn với tên lừa đảo này phải không?
- Nói bậy bạ.
Tên đàn ông đeo kính trong đám người nói:
- Tôi đã công tác ở trong cung được hơn hai mươi năm, có thứ gì chưa từng thấy qua? Cái chén này không phải thứ tầm thường... ....
Tên đàn ông đeo kính chợt thao thao bất tuyệt, tóm lại ý nghĩa lời nói chính là cái chén kia rất đáng tiền, tương đối đáng giá, đáng tiếc là bây giờ đã bị vỡ, không đáng một xu.
- Thì ra là chuyên gia trong cung, lời nói chắc chắn là không sai... ....
- Đúng vậy, người này phá vỡ bảo bối của người ta mà chẳng muốn bồi thường, còn vu oan người ta là kẻ lừa đảo, quá ác độc... ....
- Báo cảnh sát bắt lại, người này rõ ràng không coi chúng ta ra gì... ....
... ....
Mọi người tiếp tục chỉ trích Hạ Thiên, có người lấy điện thoại ra bấm số:
- 110 phải không? Chỗ này là... ....
Đúng lúc này có một giọng nói trong trẻo động lòng người truyền vào tai tất cả đám người:
- Tôi cũng không hiểu từ khi nào một tên canh cổng trong cung lại trở thành chuyên gia trong cung?
Mọi người không tự giác được phải quay đầu, sau đó không ai nói lời nào.
- Vợ Mị Mị, chị đã xem hết sách chưa?
Hạ Thiên lại rất vui sướng, vì người vừa nói là Tống Ngọc Mị, nếu nàng đã đọc sách xong thì hắn cũng không còn nhàm chán, hắn có thể cùng nàng rời khỏi chỗ này.
Tống Ngọc Mị tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Nào có nhanh như vậy?
Đáng lý ra Tống Ngọc Mị đang an tâm đọc sách, nàng căn bản không quan tâm đến những vấn đề xảy ra ở bên ngoài, nhưng ông chủ Tàng Thư Các lại thấy rõ động tĩnh bên ngoài, sau đó lão nhắc nhở Tống Ngọc Mị một câu:
- Tống tiểu thư, vị tiên sinh cùng cô đi dạo hình như gặp phải phiền toái.
Đáng lý ra Tống Ngọc Mị sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng sau khi do dự thì nàng cũng quyết định đứng ra xử lý vấn đề.
Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn thấy Tống Ngọc Mị thì vẻ mặt chợt biến đồi, nhưng ngay sau đó hắn đã nổi giận:
- Tiểu thư, cô đừng nói bậy, ai là kẻ trông cửa trong cung?
- Tôi đã đi vào cung rất nhiều lần, trí nhớ của tôi cũng rất tốt, anh muốn tôi điện thoại nói với đội trưởng của anh sao?
Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
- Loại người như anh chỉ có thể gạt được những người bình thường không biết gì, nhưng đừng hòng lừa được tôi.
- Tôi đã nói rồi, tên kia rõ ràng có một cái chén vứt đi, không đánh giá một xu, tôi mặc kệ bọn họ, nhưng bọn họ lại nghĩ rằng tôi rất dễ lừa gạt.
Hạ Thiên cũng rất bất mãn:
- Để tôi cho bọn họ một trận.
Hạ Thiên nói ra tay thì ra tay, hắn không chờ Tống Ngọc Mị lên tiếng, hắn lập tức đạp văng tên đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính bò lên, hắn nhìn Tống Ngọc Mị và Hạ Thiên, sau đó không nói một lời mà bỏ chạy mất biệt.
- Muốn gạt tôi sao? Đúng là muốn chết.
Hạ Thiên có chút khinh thường.
- Đừng tiếp tục ở lại gây rối, cậu nên tiếp tục đi dạo, tôi về nhà sách trước.
Tống Ngọc Mị nói một câu, sau đó nàng xoay ngươi đi về phía Tàng Thư Các.
Đám người vừa rồi vây quanh xem kịch hay cũng không còn ai gây phiền cho Hạ Thiên, thật ra những người này cũng không phải kẻ trong nghề, hầu như cũng không có ý kiến của riêng mình. Trước đó bọn họ tin lời lừa đảo của người đàn ông trung niên, lại tin tên vừa rồi là chuyên gi cung cấm, bây giờ Tống Ngọc Mị xuất hiện, bọn họ lập tức tin tưởng nàng.
Sau đó cảnh sát xuất hiện, bọn họ vốn nhận được tin đến vì có sự kiện đánh người, nhưng đến khi bọn họ đến lại bắt vài tên lừa gạt mang đi.
Nửa giờ sau.
- Vợ Mị Mị, còn chưa xem xong sao?
Hạ Thiên vô tình hỏi.
- Chưa.
Tống Ngọc Mị tiếp tục vui đầu vào sách mà không ngẩng đầu trả lời.
Một giờ sau.
- Vợ Mị Mị, sao chi đọc chậm như vậy? Nếu không để tôi giúp chị.
Hạ Thiên dùng giọng không còn chút sức lực nói.
Tống Ngọc Mị lúc này hoàn toàn không muốn trả lời.
Hai giờ sau.
- Vợ Mị Mị, không bằng chúng ta mang hết sách về, đến nhà xem cũng được mà.
Hạ Thiên tiếp tục đề nghị.
Đáng tiếc là Hạ Thiên vẫn không quan tâm đến lời đề nghị của hắn.
Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, tìm được một cô vợ thích đọc sách đúng là khó chịu.
Khi Hạ Thiên đang cảm thấy buồn bực và nhàm chán nhất thì điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, sau đó lại vui sướng trở lại, vì lúc này người điện thoại đến là Mộc Hàm. Buổi sáng Mộc Hàm điện thoại bảo không rãnh, bây giờ điện thoại lại chắc đã có thời gian rồi.
- Vợ, bây giờ rảnh rồi sao?
Hạ Thiên tiếp điện thoại, hắn có vẻ khó thể chờ đợi.
Lúc này Mộc Hàm không trả lời làm Hạ Thiên thất vọng;
- À, chồng, tôi định ra ngoài một chút, cậu đang ở đâu?
- À, ở bên ngoài, chị đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên cũng không thể chịu đựng được thời gian nhàn chán ở tiệm sách.
- Chồng, thế này đi, trước tiên tôi đi mua vài thứ thức ăn, lát nữa về nhà sẽ nấu cơm cho cậu, cậu trực tiếp về nhà là được.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói, cuối cùng nàng còn bổ sung một câu:
- Là nhà của chúng ta, không phải là Yêu Tinh Biệt Uyển.
- Được, tối sẽ quay lại.
Hạ Thiên đồng ý không chút do dự.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nói một câu với Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, tôi có việc cần đi trước, chị cứ từ từ xem sách, xem hết thì điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên nói đi là đi, hắn vừa dứt lời đã biến mất trong nhà sách. Tống Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Say khi Hạ Thiên quay về nhà thì phát hiện Mộc Hàm đã về trước, hơn nữa còn đang làm món ăn, nàng đang chuẩn bị trong nhà bếp. Nhìn qua có thể thấy nàng định làm một bữa tối thịnh soạn cho Hạ Thiên.
- Vợ, cuối cùng chị cũng có ngày rảnh rôi.
Hạ Thiên ôm lấy vòng eo mềm của Mộc Hàm từ phía sau, trong miệng nói:
- Hôm nay tôi nhàm chán chết mất.
- Xấu hổ quá, chồng, tôi vừa tiếp nhận Địa tổ, sự việc dồn lên rất nhiều.
Mộc Hàm quay đầu nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó nàng thuận miệng hỏi:
- Chồng, hôm nay cậu làm gì vậy?
- Cũng không làm gì cả, tôi đến đại học Bắc Kinh gặp được Tiền Đa Đa, đáng tiếc là Tiền Đa Đa không cho tôi chữa bệnh. À, sau này còn gặp một tên tiểu tử tên la Triệu Hiểu Trác và đánh một trận, sau đó đến phố đồ cổ.
Hạ Thiên thuận miệng nói ra những gì gặp phải trong hôm nay, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Hàm cắt ngang lời.
- Chồng, cậu vừa đánh nhau với ai? Triệu Hiểu Trác sao?
Mộc Hàm dùng giọng kinh ngạc hỏi.
- Tất cả im mồm cho tôi, nếu không tôi đánh tất cả bây giờ.
Chưa nói đến vấn đề khác, Hạ Thiên nói như vậy cũng làm cho vài người bị dọa, đúng là không có biện pháp, chủ yếu là kẻ này ra tay quá độc, xem ra cũng là nhân vật hung ác.
- Này, đám ngu ngốc các anh mù hết rồi sao? Cái chén bể này mà cũng có giá vài trăm ngàn sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn đám người:
- Tôi thấy các người có lẽ cùng bọn với tên lừa đảo này phải không?
- Nói bậy bạ.
Tên đàn ông đeo kính trong đám người nói:
- Tôi đã công tác ở trong cung được hơn hai mươi năm, có thứ gì chưa từng thấy qua? Cái chén này không phải thứ tầm thường... ....
Tên đàn ông đeo kính chợt thao thao bất tuyệt, tóm lại ý nghĩa lời nói chính là cái chén kia rất đáng tiền, tương đối đáng giá, đáng tiếc là bây giờ đã bị vỡ, không đáng một xu.
- Thì ra là chuyên gia trong cung, lời nói chắc chắn là không sai... ....
- Đúng vậy, người này phá vỡ bảo bối của người ta mà chẳng muốn bồi thường, còn vu oan người ta là kẻ lừa đảo, quá ác độc... ....
- Báo cảnh sát bắt lại, người này rõ ràng không coi chúng ta ra gì... ....
... ....
Mọi người tiếp tục chỉ trích Hạ Thiên, có người lấy điện thoại ra bấm số:
- 110 phải không? Chỗ này là... ....
Đúng lúc này có một giọng nói trong trẻo động lòng người truyền vào tai tất cả đám người:
- Tôi cũng không hiểu từ khi nào một tên canh cổng trong cung lại trở thành chuyên gia trong cung?
Mọi người không tự giác được phải quay đầu, sau đó không ai nói lời nào.
- Vợ Mị Mị, chị đã xem hết sách chưa?
Hạ Thiên lại rất vui sướng, vì người vừa nói là Tống Ngọc Mị, nếu nàng đã đọc sách xong thì hắn cũng không còn nhàm chán, hắn có thể cùng nàng rời khỏi chỗ này.
Tống Ngọc Mị tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Nào có nhanh như vậy?
Đáng lý ra Tống Ngọc Mị đang an tâm đọc sách, nàng căn bản không quan tâm đến những vấn đề xảy ra ở bên ngoài, nhưng ông chủ Tàng Thư Các lại thấy rõ động tĩnh bên ngoài, sau đó lão nhắc nhở Tống Ngọc Mị một câu:
- Tống tiểu thư, vị tiên sinh cùng cô đi dạo hình như gặp phải phiền toái.
Đáng lý ra Tống Ngọc Mị sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng sau khi do dự thì nàng cũng quyết định đứng ra xử lý vấn đề.
Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn thấy Tống Ngọc Mị thì vẻ mặt chợt biến đồi, nhưng ngay sau đó hắn đã nổi giận:
- Tiểu thư, cô đừng nói bậy, ai là kẻ trông cửa trong cung?
- Tôi đã đi vào cung rất nhiều lần, trí nhớ của tôi cũng rất tốt, anh muốn tôi điện thoại nói với đội trưởng của anh sao?
Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
- Loại người như anh chỉ có thể gạt được những người bình thường không biết gì, nhưng đừng hòng lừa được tôi.
- Tôi đã nói rồi, tên kia rõ ràng có một cái chén vứt đi, không đánh giá một xu, tôi mặc kệ bọn họ, nhưng bọn họ lại nghĩ rằng tôi rất dễ lừa gạt.
Hạ Thiên cũng rất bất mãn:
- Để tôi cho bọn họ một trận.
Hạ Thiên nói ra tay thì ra tay, hắn không chờ Tống Ngọc Mị lên tiếng, hắn lập tức đạp văng tên đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính bò lên, hắn nhìn Tống Ngọc Mị và Hạ Thiên, sau đó không nói một lời mà bỏ chạy mất biệt.
- Muốn gạt tôi sao? Đúng là muốn chết.
Hạ Thiên có chút khinh thường.
- Đừng tiếp tục ở lại gây rối, cậu nên tiếp tục đi dạo, tôi về nhà sách trước.
Tống Ngọc Mị nói một câu, sau đó nàng xoay ngươi đi về phía Tàng Thư Các.
Đám người vừa rồi vây quanh xem kịch hay cũng không còn ai gây phiền cho Hạ Thiên, thật ra những người này cũng không phải kẻ trong nghề, hầu như cũng không có ý kiến của riêng mình. Trước đó bọn họ tin lời lừa đảo của người đàn ông trung niên, lại tin tên vừa rồi là chuyên gi cung cấm, bây giờ Tống Ngọc Mị xuất hiện, bọn họ lập tức tin tưởng nàng.
Sau đó cảnh sát xuất hiện, bọn họ vốn nhận được tin đến vì có sự kiện đánh người, nhưng đến khi bọn họ đến lại bắt vài tên lừa gạt mang đi.
Nửa giờ sau.
- Vợ Mị Mị, còn chưa xem xong sao?
Hạ Thiên vô tình hỏi.
- Chưa.
Tống Ngọc Mị tiếp tục vui đầu vào sách mà không ngẩng đầu trả lời.
Một giờ sau.
- Vợ Mị Mị, sao chi đọc chậm như vậy? Nếu không để tôi giúp chị.
Hạ Thiên dùng giọng không còn chút sức lực nói.
Tống Ngọc Mị lúc này hoàn toàn không muốn trả lời.
Hai giờ sau.
- Vợ Mị Mị, không bằng chúng ta mang hết sách về, đến nhà xem cũng được mà.
Hạ Thiên tiếp tục đề nghị.
Đáng tiếc là Hạ Thiên vẫn không quan tâm đến lời đề nghị của hắn.
Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, tìm được một cô vợ thích đọc sách đúng là khó chịu.
Khi Hạ Thiên đang cảm thấy buồn bực và nhàm chán nhất thì điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, sau đó lại vui sướng trở lại, vì lúc này người điện thoại đến là Mộc Hàm. Buổi sáng Mộc Hàm điện thoại bảo không rãnh, bây giờ điện thoại lại chắc đã có thời gian rồi.
- Vợ, bây giờ rảnh rồi sao?
Hạ Thiên tiếp điện thoại, hắn có vẻ khó thể chờ đợi.
Lúc này Mộc Hàm không trả lời làm Hạ Thiên thất vọng;
- À, chồng, tôi định ra ngoài một chút, cậu đang ở đâu?
- À, ở bên ngoài, chị đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên cũng không thể chịu đựng được thời gian nhàn chán ở tiệm sách.
- Chồng, thế này đi, trước tiên tôi đi mua vài thứ thức ăn, lát nữa về nhà sẽ nấu cơm cho cậu, cậu trực tiếp về nhà là được.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói, cuối cùng nàng còn bổ sung một câu:
- Là nhà của chúng ta, không phải là Yêu Tinh Biệt Uyển.
- Được, tối sẽ quay lại.
Hạ Thiên đồng ý không chút do dự.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nói một câu với Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, tôi có việc cần đi trước, chị cứ từ từ xem sách, xem hết thì điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên nói đi là đi, hắn vừa dứt lời đã biến mất trong nhà sách. Tống Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Say khi Hạ Thiên quay về nhà thì phát hiện Mộc Hàm đã về trước, hơn nữa còn đang làm món ăn, nàng đang chuẩn bị trong nhà bếp. Nhìn qua có thể thấy nàng định làm một bữa tối thịnh soạn cho Hạ Thiên.
- Vợ, cuối cùng chị cũng có ngày rảnh rôi.
Hạ Thiên ôm lấy vòng eo mềm của Mộc Hàm từ phía sau, trong miệng nói:
- Hôm nay tôi nhàm chán chết mất.
- Xấu hổ quá, chồng, tôi vừa tiếp nhận Địa tổ, sự việc dồn lên rất nhiều.
Mộc Hàm quay đầu nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó nàng thuận miệng hỏi:
- Chồng, hôm nay cậu làm gì vậy?
- Cũng không làm gì cả, tôi đến đại học Bắc Kinh gặp được Tiền Đa Đa, đáng tiếc là Tiền Đa Đa không cho tôi chữa bệnh. À, sau này còn gặp một tên tiểu tử tên la Triệu Hiểu Trác và đánh một trận, sau đó đến phố đồ cổ.
Hạ Thiên thuận miệng nói ra những gì gặp phải trong hôm nay, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Hàm cắt ngang lời.
- Chồng, cậu vừa đánh nhau với ai? Triệu Hiểu Trác sao?
Mộc Hàm dùng giọng kinh ngạc hỏi.
/1475
|