- Anh đã đến bệnh viện kiểm tra, ngoài lần đó ra cũng không tìm vị bác sĩ nào.
Tiền Đa Đa lắc đầu, sau đó hắn lại nghĩ đến một người:
- Ngoài một lần... ....
Tiền Đa Đa cũng không nói hết lời, hắn giống như đang nghĩ về vấn đề nào đó.
- Một lần thế nào?
Quan Đình không nhịn được phải hỏi.
Tiền Đa Đa lắc đầu:
- Hừ, lần đó căn bản không phải là chữa bệnh, có lẽ không liên quan, thật ra cũng không cần quá lo lắng, gần đây anh cảm thấy rất tốt.
Xe lúc này đã ngừng lại, đã đến nơi, cũng chính là cổng trường đại học Bắc Kinh. Buổi chiều Quan Đình còn có tiết học, vì vậy Tiền Đa Đa đưa nàng về trường.
- Tiểu Đình, đã đến rồi.
Tiền Đa Đa nhắc nhở Quan Đình.
- Nhưng... ....
Quan Đình giống như còn muốn nói gì đó.
- Đừng lo lắng, anh không sao.
Tiền Đa Đa biết rõ Quan Đình vẫn lo lắng, vì vậy hắn vội vàng an ủi nàng:
- Yên tâm đi, dù sự thật có bết bát như vậy thì anh cùng lắm là nói rõ cho Hạ Thiên, anh không có nhiều tiền như vậy, có lẽ cậu ấy cũng không làm khó tôi, sẽ hảo tâm chữa bệnh cho tôi.
- Vậy thì được rồi, em vào trước.
Quan Đình gật đầu, nàng gật đầu đi vào cổng trường.
Sau khi Quan Đình biến mất trong tầm mắt thì Tiền Đa Đa cũng khởi động rời đi.
... ....
Hạ Thiên lúc này cũng đang đi dạo phố với Tống Ngọc Mị, nhưng rõ ràng có sự khác biệt với những người đi dạo phố bình thường. Nếu là những cô gái khác đi dạo sẽ mua sắm quần áo, tất nhiên sẽ đi vào những khu thương mại, Tống Ngọc Mị thì không mua quần áo, nàng đều tự làm cho mình mặc. Dù nàng thật sự phải mua nội y cũng chắc chắn không đưa Hạ Thiên đi theo.
Bây giờ bọn họ đi dạo ở khu phố cổ, nghe nói thủ đô cũng có không ít những khu phố cổ thế này, bây giờ Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị cũng chỉ đi dạo ở một khu vực mà thôi. Con phố này khá cũ, có một vài cửa hàng chính quy, cũng có một vài người xếp chén bát bể ở ven đường, còn những thứ kia có đáng tiền hay không cũng chẳng quan trọng.
- Đại ca, vào xem một chút đi, nơi đây có nhiều thứ tốt... ....
- Giáo sư Tống, chị lại đến nữa rồi, nơi đây chúng tôi có hàng tốt, mau vào xem... ....
- Tiểu thư, mời vào xem, đây là tổ vật gia truyền... ....
Tuy bây giờ là giữa trưa nhưng nhiệt độ lại không cao, hôm nay lại không có ánh mặt trời, vì vậy có không ít người đi dạo. Đám người ở ven đường cũng liên tục mời khách, nhưng từ đầu đến cuối có rất ít người chào hỏi với Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị.
- Vợ Mị Mị, vì sao không có mấy người mời chào chúng ta?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Vì bọn họ đều biết tôi.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.
Hạ Thiên vẫn chưa hiểu rõ:
- Vợ Mị Mị, chẳng lẽ bọn họ chỉ bán cho người không quen sao?
- Cũng có thể nói như vậy.
Tống Ngọc Mị cũng giải thích một câu:
- Những thứ được bày bán ở đây thường không đáng giá, bọn họ đều dùng nó để lừa gạt những người lạ, bọn họ biết tôi sẽ không bị gạt, thậm chí lo lắng tôi sẽ vạch trần trò lừa bị, vì vậy sẽ không chào hỏi.
- À, thì ra là một đám lừa đảo.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu được.
Tống Ngọc Mị có vẻ tán thành lời nói của Hạ Thiên, những quầy hàng kia thật ra không khác gì lừa đảo. Tuy cũng có thể từ trong những cửa hàng kia ngẫu nhiên mua được vài món có giá trị nhưng phần lớn chỉ là gạt người. Nếu thật sự gặp may thì có hơn phân nửa là chủ sạp không muốn dối người, mà sợ rằng đám chủ hàng cũng không biết thứ đó đáng giá.
Ban đầu khi Tống Ngọc Mị đến đây thì cũng có không ít người muốn gạt nàng, nhưng đến bây giờ thì danh tiếng của nàng đã nổi tiếng khắp các khu phố đồ cổ ở thủ đô. Những người vừa vào bán cũng được các tiền bối cảnh cáo, nếu thấy một người đẹp mặc đồ cổ trang thì ngàn vạn lần đừng lừa đảo, tốt nhất là coi như không nhìn thấy nàng.
Cũng vì như vậy mà bây giờ Tống Ngọc Mị xuất hiện ở đây thì đám người giống như có mắt không tròng, bọn họ không trông cậy có thể buôn bánv với nàng, vì trên cơ bản, nếu nàng thật sự muốn vào, bọn họ sẽ thiệt thòi lớn.
Tất nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều không chào đón Tống Ngọc Mị, ví dụ như bây giờ nàng đi vào một cửa hàng có tên là Tàng Thư Các, chỉ cần nghe tên là biết nhà sách. Tất nhiên nhà sách này mở ra ở khu phố cổ, rõ ràng không phải là nhà sách bình thường, bên trong đều là sách cổ, còn có niên hạn bao nhiêu năm thì không nhất định. Có những quyển sách vài chục năm, cũng có những quyển sách vài trăm năm, thậm chí là xưa hơn, tất nhiên cũng có những quyển sách không thể biết bao nhiêu năm.
Ông chủ Tàng Thư Các là một người đàn ông hơn sáu mươi, lão đeo kính mắt, khi thấy Tống Ngọc Mị tiến vào thì cười tươi chào hỏi:
- Tống tiểu thư, cô đã đến rồi.
- Đái lão, có sách gì mới không?
Tống Ngọc Mị mở miệng hỏi, sách mới trong miệng nàng tất nhiên là những quyển sách cũ vừa được đưa đến.
- Có, ở bên cạnh.
Ông lão họ Đái vội vàng đưa Tống Ngọc Mị đến trước một giá sách:
- Tống tiểu thư, sách trên đây đều là những thứ vừa được mang đến đây.
- Tôi xem qua một chút.
Tống Ngọc Mị nói, sau đó nàng bắt đầu lấy một quyển sách để đọc.
- Được, cô cứ từ từ xem.
Đái lão gật đầu, rõ ràng lão hiểu thân phận của Tống Ngọc Mị, vì vậy cực kỳ khách khí.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Mị Mị, chị chạy đến đây đọc sách sao?
- Nếu cậu không thích xem thì tự mình ra ngoài đi dạo, khi nào tôi đi ra sẽ điện thoại cho cậu.
Tống Ngọc Mị cũng không ngẩng đầu lên, nàng nói.
Hạ Thiên quả thật không thích đọc sách, vì trước kia hắn đã phải đọc quá nhiều, hơn nữa phần lớn là sách cổ, bây giờ nhìn sách cổ hắn lại váng đầu. Vì vậy hắn đứng một lúc và quyết định nên ra ngoài hít thở không khí, cứ để Tống Ngọc Mị ở lại từ từ xem.
- Vợ Mị Mị, tôi ra ngoài đi dạo một chút, có gì chị cứ gọi cho tôi.
Hạ Thiên nói một câu với tống ngọc mị, sau đó hắn đi ra ngoài.
- Tống Ngọc Mị thuận miệng lên tiếng, bây giờ nàng chỉ có tâm tình vùi đầu vào đọc sách mà thôi.
Đái lão thì dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, lão thật sự không ngờ Tống tiểu thư kia cũng có bạn trai, trước đó đó lão còn nghĩ rằng Hạ Thiên là vệ sĩ hoặc là thủ hạ gì đó.
Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các thì Hạ Thiên bắt đầu đi dạo trên đường, nhưng chỉ một lúc lâu sau hắn đã cảm thấy nhàm chán. Hắn không có hứng thú với những món hàng kia, điều này làm hắn không nghĩ ra, vì sao Tống Ngọc Mị lại thích những thứ lỗi thời như vậy?
- Tiên sinh, tiên sinh, anh có thể giúp một việc được không?
Hạ Thiên đang đứng nhàm chán ven đường thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cầu xin.
Hạ Thiên quay đầu, hắn thấy một người đàn ông trung niên, đầu rối, râu kéo dài và xơ xác, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.
- Tiên sinh, có thể giúp đỡ tôi một chút được không?
Người đàn ông trung niên tiều tụy lại mở miệng nói.
Tiền Đa Đa lắc đầu, sau đó hắn lại nghĩ đến một người:
- Ngoài một lần... ....
Tiền Đa Đa cũng không nói hết lời, hắn giống như đang nghĩ về vấn đề nào đó.
- Một lần thế nào?
Quan Đình không nhịn được phải hỏi.
Tiền Đa Đa lắc đầu:
- Hừ, lần đó căn bản không phải là chữa bệnh, có lẽ không liên quan, thật ra cũng không cần quá lo lắng, gần đây anh cảm thấy rất tốt.
Xe lúc này đã ngừng lại, đã đến nơi, cũng chính là cổng trường đại học Bắc Kinh. Buổi chiều Quan Đình còn có tiết học, vì vậy Tiền Đa Đa đưa nàng về trường.
- Tiểu Đình, đã đến rồi.
Tiền Đa Đa nhắc nhở Quan Đình.
- Nhưng... ....
Quan Đình giống như còn muốn nói gì đó.
- Đừng lo lắng, anh không sao.
Tiền Đa Đa biết rõ Quan Đình vẫn lo lắng, vì vậy hắn vội vàng an ủi nàng:
- Yên tâm đi, dù sự thật có bết bát như vậy thì anh cùng lắm là nói rõ cho Hạ Thiên, anh không có nhiều tiền như vậy, có lẽ cậu ấy cũng không làm khó tôi, sẽ hảo tâm chữa bệnh cho tôi.
- Vậy thì được rồi, em vào trước.
Quan Đình gật đầu, nàng gật đầu đi vào cổng trường.
Sau khi Quan Đình biến mất trong tầm mắt thì Tiền Đa Đa cũng khởi động rời đi.
... ....
Hạ Thiên lúc này cũng đang đi dạo phố với Tống Ngọc Mị, nhưng rõ ràng có sự khác biệt với những người đi dạo phố bình thường. Nếu là những cô gái khác đi dạo sẽ mua sắm quần áo, tất nhiên sẽ đi vào những khu thương mại, Tống Ngọc Mị thì không mua quần áo, nàng đều tự làm cho mình mặc. Dù nàng thật sự phải mua nội y cũng chắc chắn không đưa Hạ Thiên đi theo.
Bây giờ bọn họ đi dạo ở khu phố cổ, nghe nói thủ đô cũng có không ít những khu phố cổ thế này, bây giờ Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị cũng chỉ đi dạo ở một khu vực mà thôi. Con phố này khá cũ, có một vài cửa hàng chính quy, cũng có một vài người xếp chén bát bể ở ven đường, còn những thứ kia có đáng tiền hay không cũng chẳng quan trọng.
- Đại ca, vào xem một chút đi, nơi đây có nhiều thứ tốt... ....
- Giáo sư Tống, chị lại đến nữa rồi, nơi đây chúng tôi có hàng tốt, mau vào xem... ....
- Tiểu thư, mời vào xem, đây là tổ vật gia truyền... ....
Tuy bây giờ là giữa trưa nhưng nhiệt độ lại không cao, hôm nay lại không có ánh mặt trời, vì vậy có không ít người đi dạo. Đám người ở ven đường cũng liên tục mời khách, nhưng từ đầu đến cuối có rất ít người chào hỏi với Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị.
- Vợ Mị Mị, vì sao không có mấy người mời chào chúng ta?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Vì bọn họ đều biết tôi.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.
Hạ Thiên vẫn chưa hiểu rõ:
- Vợ Mị Mị, chẳng lẽ bọn họ chỉ bán cho người không quen sao?
- Cũng có thể nói như vậy.
Tống Ngọc Mị cũng giải thích một câu:
- Những thứ được bày bán ở đây thường không đáng giá, bọn họ đều dùng nó để lừa gạt những người lạ, bọn họ biết tôi sẽ không bị gạt, thậm chí lo lắng tôi sẽ vạch trần trò lừa bị, vì vậy sẽ không chào hỏi.
- À, thì ra là một đám lừa đảo.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu được.
Tống Ngọc Mị có vẻ tán thành lời nói của Hạ Thiên, những quầy hàng kia thật ra không khác gì lừa đảo. Tuy cũng có thể từ trong những cửa hàng kia ngẫu nhiên mua được vài món có giá trị nhưng phần lớn chỉ là gạt người. Nếu thật sự gặp may thì có hơn phân nửa là chủ sạp không muốn dối người, mà sợ rằng đám chủ hàng cũng không biết thứ đó đáng giá.
Ban đầu khi Tống Ngọc Mị đến đây thì cũng có không ít người muốn gạt nàng, nhưng đến bây giờ thì danh tiếng của nàng đã nổi tiếng khắp các khu phố đồ cổ ở thủ đô. Những người vừa vào bán cũng được các tiền bối cảnh cáo, nếu thấy một người đẹp mặc đồ cổ trang thì ngàn vạn lần đừng lừa đảo, tốt nhất là coi như không nhìn thấy nàng.
Cũng vì như vậy mà bây giờ Tống Ngọc Mị xuất hiện ở đây thì đám người giống như có mắt không tròng, bọn họ không trông cậy có thể buôn bánv với nàng, vì trên cơ bản, nếu nàng thật sự muốn vào, bọn họ sẽ thiệt thòi lớn.
Tất nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều không chào đón Tống Ngọc Mị, ví dụ như bây giờ nàng đi vào một cửa hàng có tên là Tàng Thư Các, chỉ cần nghe tên là biết nhà sách. Tất nhiên nhà sách này mở ra ở khu phố cổ, rõ ràng không phải là nhà sách bình thường, bên trong đều là sách cổ, còn có niên hạn bao nhiêu năm thì không nhất định. Có những quyển sách vài chục năm, cũng có những quyển sách vài trăm năm, thậm chí là xưa hơn, tất nhiên cũng có những quyển sách không thể biết bao nhiêu năm.
Ông chủ Tàng Thư Các là một người đàn ông hơn sáu mươi, lão đeo kính mắt, khi thấy Tống Ngọc Mị tiến vào thì cười tươi chào hỏi:
- Tống tiểu thư, cô đã đến rồi.
- Đái lão, có sách gì mới không?
Tống Ngọc Mị mở miệng hỏi, sách mới trong miệng nàng tất nhiên là những quyển sách cũ vừa được đưa đến.
- Có, ở bên cạnh.
Ông lão họ Đái vội vàng đưa Tống Ngọc Mị đến trước một giá sách:
- Tống tiểu thư, sách trên đây đều là những thứ vừa được mang đến đây.
- Tôi xem qua một chút.
Tống Ngọc Mị nói, sau đó nàng bắt đầu lấy một quyển sách để đọc.
- Được, cô cứ từ từ xem.
Đái lão gật đầu, rõ ràng lão hiểu thân phận của Tống Ngọc Mị, vì vậy cực kỳ khách khí.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Mị Mị, chị chạy đến đây đọc sách sao?
- Nếu cậu không thích xem thì tự mình ra ngoài đi dạo, khi nào tôi đi ra sẽ điện thoại cho cậu.
Tống Ngọc Mị cũng không ngẩng đầu lên, nàng nói.
Hạ Thiên quả thật không thích đọc sách, vì trước kia hắn đã phải đọc quá nhiều, hơn nữa phần lớn là sách cổ, bây giờ nhìn sách cổ hắn lại váng đầu. Vì vậy hắn đứng một lúc và quyết định nên ra ngoài hít thở không khí, cứ để Tống Ngọc Mị ở lại từ từ xem.
- Vợ Mị Mị, tôi ra ngoài đi dạo một chút, có gì chị cứ gọi cho tôi.
Hạ Thiên nói một câu với tống ngọc mị, sau đó hắn đi ra ngoài.
- Tống Ngọc Mị thuận miệng lên tiếng, bây giờ nàng chỉ có tâm tình vùi đầu vào đọc sách mà thôi.
Đái lão thì dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, lão thật sự không ngờ Tống tiểu thư kia cũng có bạn trai, trước đó đó lão còn nghĩ rằng Hạ Thiên là vệ sĩ hoặc là thủ hạ gì đó.
Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các thì Hạ Thiên bắt đầu đi dạo trên đường, nhưng chỉ một lúc lâu sau hắn đã cảm thấy nhàm chán. Hắn không có hứng thú với những món hàng kia, điều này làm hắn không nghĩ ra, vì sao Tống Ngọc Mị lại thích những thứ lỗi thời như vậy?
- Tiên sinh, tiên sinh, anh có thể giúp một việc được không?
Hạ Thiên đang đứng nhàm chán ven đường thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cầu xin.
Hạ Thiên quay đầu, hắn thấy một người đàn ông trung niên, đầu rối, râu kéo dài và xơ xác, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.
- Tiên sinh, có thể giúp đỡ tôi một chút được không?
Người đàn ông trung niên tiều tụy lại mở miệng nói.
/1475
|