- Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm, những gì anh muốn tôi làm, chẳng phải những lần trước luôn thỏa đáng sao?
Kim Điền vừa nói vừa cầm máy tính, hắn bỏ đĩa quang vào, sau đó mở ra:
- Trần tiên sinh, anh trực tiếp xem đi.
Trên video xuất hiện một nam một nữ, đúng là Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh. Sau đó Trần Tự Cường nhìn thấy Diệp Mộng Oánh cởi áo khoác, màn hình chợt biến thành màu đen, vì vậy hắn không khỏi nhíu mày:
- Có chuyện gì xảy ra? Chỉ như vậy thôi sao? Cái này căn bản là vô dụng.
- Trần tiên sinh, anh đừng vội.
Kim Điền nhanh chóng có vài thao tác trên máy tính, sau đó hắn có chút đắc ý:
- Trần tiên sinh, chuẩn bị nghe nội dung kế tiếp.
... ....
- Chồng, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói cho tôi biết.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có chuyện gì?
- Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân chết đi có liên quan đến cậu không?
- À, bọn họ sao? Tôi cho bọn họ ăn chút ma túy, vì vậy chết giấc.
- Á, cậu thật sự giết bọn họ?
- Đúng vậy, hai tên ngốc kia dám làm cho Tô Tiểu Xán bị nghiện ma túy, hơn nữa còn muốn dùng biện pháp này để đối phó với chị, tất nhiên tôi phải cho bọn họ biết tay.
... ....
Trần Tự Cường nghe được đoạn đối thoại này thì lập tức hưng phấn:
- Tốt, quá tốt, anh Kim, làm tốt lắm, đúng là không hỗ danh đệ nhất thám tử thủ đô.
- Trần tiên sinh, tôi đã nói sẽ không để anh thất vọng.
Kim Điền có chút đắc ý, sau đó vẻ mặt trở nên nịnh nọt:
- Trần tiên sinh, còn chuyện tiền nong... ....
- Tiền không thành vấn đề, anh nói giá đi.
Trần Tự Cường tỏ ra rất sảng khoái.
- Trần tiên sinh, anh cũng biết thứ này mất của tôi rất nhiều thời gian, hơn nữa giá trị của nó... ....
Kim Điền rõ ràng muốn ra giá cao.
- Thế này đi, nơi đây tôi có một trăm ngàn, đều cho anh, thế nào?
Trần Tự Cường cầm lấy một túi văn kiện đưa cho Kim Điền:
- Nếu không có vấn đề thì đưa đĩa cho tôi, tôi có việc.
- Được, được, không thành vấn đề.
Kim Điền rất mừng, một trăm ngàn, đây là lần đầu tiên hắn có được lợi nhuận lớn như vậy, hắn hầu như đưa đĩa cho Trần Tự Cường không chút do dự, sau đó nhận tiền.
- Cứ như vậy nhé, tôi đi trước.
Trần Tự Cường cầm lấy đĩa rồi xuống xe bỏ đi, lại quay vào trong khu dân cư.
Kim Điền lúc này đang xem số tiền mặt, hắn đắm chìm vào trong hưng phấn, chỉ một đêm mà lời hơn một trăm ngàn, đúng là may mắn.
Kim Điền năm nay đã ba mươi, hắn vẫn cho rằng mình trời sinh ra để làm trinh thám, đặc biệt là thời thiếu niên đọc truyện trinh thám thì hắn càng cảm thấy mình có thiên phú.
Nghe nói người có ước mơ thường luôn thành công, nhưng dù sao cũng là nghe nói, Kim Điền từ nhỏ đến lớn mơ làm thám tử, nhưng sau này hắn biết nưuosc mình không tồn tại nghề nghiệp thám tử tư, vì vậy hắn quyết định làm cảnh sát. Nhưng đáng tiếc là những năm gần đây muốn làm cảnh sát cũng không dễ, hắn từng thi qua nhiều lần nhưng cuối cùng không đậu cảnh sát.
Kim Điền rơi vào đường cùng mới mở một công ty điều tra tư nhân, nói là công ty thật ra cũng chỉ có một mình hắn. Tuy những năm gần đây không thiếu tồn tại thám tử tư, nhưng loại người như hắn cũng không thực chất là thám tử tư. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng có thiên phú, còn có danh tiếng, sau đó hắn tự phong mình là thám tử tư đệ nhất thủ đô.
Đáng tiếc là là cuộc sống của một thám tử tư đệ nhất thủ đô cũng không ra gì, cả ngày phải liều mạng kiếm cơm, còn không bằng một Trần Tự Cường chuyên ăn bám.
Đừng tưởng Kim Điền vừa rồi khách khí với Trần Tự Cường mà nghĩ rằng hắn xem trọng đối phương, thật ra trong lòng hắn rất xem thường Trần Tự Cường, vì hắn biết rõ Trần Tự Cường chỉ là một tên ăn bám, chỉ biết trèo lên người phú bà mà thôi. Trước đó Trần Tự Cường nhờ Kim Điền trợ giúp mới tìm được một phú bà để làm nhiệm vụ "giải sầu".
- Những năm gần đây không thiếu những phụ nữ xinh đẹp thích đàn ông đẹp trai làm bạn tình.
Kim Điền cuối cùng cũng lầm bầm một câu.
- Không đúng, trước kia Trần Tự Cường đều rất keo kiệt, sao lần này phóng khoáng như vậy, cho mình những một trăm ngàn?
Sau khi hưng phấn thì Kim Điền chợt tỉnh táo lại, hắn cảm thấy lạ:
- Chẳng lẽ hai người kia có thân phận không tầm thường?
- Về nhà đã, sau đó điều tra thêm.
Kim Điền nghĩ đến đây thì khởi động xe nhanh chóng chạy đi.
... ....
Tòa nhà Vọng Kinh.
Tám rưỡi sáng.
Đỗ Tinh đang đứng ở cửa thang máy, nàng vừa chờ thang máy vừa thỉnh thoảng nhìn ra cửa, khi nàng quay đầu nhìn ra cửa thì ánh mắt cuối cùng không thèm di chuyển đi chỗ khác, vì nàng nhìn thấy một chiếc xe mà hận không thể phóng đến ôm lấy, một chiếc Rolls-Royce Phantom.
- Cầu trời phù hộ, trong xe là anh đẹp trai, là anh đẹp trai sẽ yêu mình.
Đỗ Tinh cầu nguyện trong lòng, sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra. Người này nhìn qua thì rất đẹp trai nhưng rất đáng tiếc, chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì biết, hắn chỉ là một lái xe.
Tên lái xe này nhanh chóng đi ra phía sau, hắn mở cửa xe rồi cung kinh nói một câu gì đó, một người từ bên trong bước ra. Điều làm Đỗ Tinh thất vọng chính là đây không phải anh đẹp trai, hơn nữa càng làm nàng ghen ghét vì đây là một người đẹp, một người đẹp dù là khí chất hay dáng người đều đẹp hơn nàng.
Người đẹp này mặc một bộ đồ trắng, cặp chân dài làm cho Đỗ Tinh phải hâm mộ, nàng đi về phía cao ốc không nhanh không chậm, tài xế kia lại không đi theo mà lái xe bỏ đi. Điều này làm cho nàng thất vọng, vì nếu một tên tài xế Rolls-Royce mà yêu nàng cũng được, tốt xấu gì nàng cũng có thể được chạy Rolls-Royce.
Người phụ nữ chân dài mặc đồ trắng này nhanh chóng đến trước mặt Đỗ Tinh, sau đó còn bắt chuyện:
- Đỗ Tinh, đi làm sớm thế?
Đỗ Tinh chợt sững sốt, người đẹp chạy Rolls-Royce này biết mình sao? Vì sao nàng không biết đối phương?
Không đúng, không đúng, hình như có chút quen mắt thì phải.
Đỗ Tinh nhìn kỹ và hô lên nghẹn ngào:
- Cô...Cô...Cô...Cô là Ninh Khiết sao?
Nhìn lầm rồi, Đỗ Tinh nàng nhất đinh đã nhìn lầm, đây không phải là Ninh Khiết, không phải là Ninh Khiết... ....
Đỗ Tinh thầm nghĩ, nàng hy vọng đối phương sẽ chối bỏ. Đáng tiếc là mọi chuyện thường không như ý muốn, người đẹp mặc áo quần trắng lại khẽ gật đầu, nàng cười nhạt một tiếng:
- Thế nào? Không biết tôi sao? Tôi chỉ tháo kính mắt ra mà thôi.
Cái gì là chỉ tháo kính mắt mà thôi?
Đỗ Tinh rất muốn phản bác, làn da của Ninh Khiết rõ ràng đẹp hơn, chân cũng dài, thậm chí khí chất cũng không giống. Tóm lại, ngoài bộ dạng còn lờ mờ tương tự Ninh Khiết thì chẳng còn gì giống.
Kim Điền vừa nói vừa cầm máy tính, hắn bỏ đĩa quang vào, sau đó mở ra:
- Trần tiên sinh, anh trực tiếp xem đi.
Trên video xuất hiện một nam một nữ, đúng là Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh. Sau đó Trần Tự Cường nhìn thấy Diệp Mộng Oánh cởi áo khoác, màn hình chợt biến thành màu đen, vì vậy hắn không khỏi nhíu mày:
- Có chuyện gì xảy ra? Chỉ như vậy thôi sao? Cái này căn bản là vô dụng.
- Trần tiên sinh, anh đừng vội.
Kim Điền nhanh chóng có vài thao tác trên máy tính, sau đó hắn có chút đắc ý:
- Trần tiên sinh, chuẩn bị nghe nội dung kế tiếp.
... ....
- Chồng, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói cho tôi biết.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có chuyện gì?
- Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân chết đi có liên quan đến cậu không?
- À, bọn họ sao? Tôi cho bọn họ ăn chút ma túy, vì vậy chết giấc.
- Á, cậu thật sự giết bọn họ?
- Đúng vậy, hai tên ngốc kia dám làm cho Tô Tiểu Xán bị nghiện ma túy, hơn nữa còn muốn dùng biện pháp này để đối phó với chị, tất nhiên tôi phải cho bọn họ biết tay.
... ....
Trần Tự Cường nghe được đoạn đối thoại này thì lập tức hưng phấn:
- Tốt, quá tốt, anh Kim, làm tốt lắm, đúng là không hỗ danh đệ nhất thám tử thủ đô.
- Trần tiên sinh, tôi đã nói sẽ không để anh thất vọng.
Kim Điền có chút đắc ý, sau đó vẻ mặt trở nên nịnh nọt:
- Trần tiên sinh, còn chuyện tiền nong... ....
- Tiền không thành vấn đề, anh nói giá đi.
Trần Tự Cường tỏ ra rất sảng khoái.
- Trần tiên sinh, anh cũng biết thứ này mất của tôi rất nhiều thời gian, hơn nữa giá trị của nó... ....
Kim Điền rõ ràng muốn ra giá cao.
- Thế này đi, nơi đây tôi có một trăm ngàn, đều cho anh, thế nào?
Trần Tự Cường cầm lấy một túi văn kiện đưa cho Kim Điền:
- Nếu không có vấn đề thì đưa đĩa cho tôi, tôi có việc.
- Được, được, không thành vấn đề.
Kim Điền rất mừng, một trăm ngàn, đây là lần đầu tiên hắn có được lợi nhuận lớn như vậy, hắn hầu như đưa đĩa cho Trần Tự Cường không chút do dự, sau đó nhận tiền.
- Cứ như vậy nhé, tôi đi trước.
Trần Tự Cường cầm lấy đĩa rồi xuống xe bỏ đi, lại quay vào trong khu dân cư.
Kim Điền lúc này đang xem số tiền mặt, hắn đắm chìm vào trong hưng phấn, chỉ một đêm mà lời hơn một trăm ngàn, đúng là may mắn.
Kim Điền năm nay đã ba mươi, hắn vẫn cho rằng mình trời sinh ra để làm trinh thám, đặc biệt là thời thiếu niên đọc truyện trinh thám thì hắn càng cảm thấy mình có thiên phú.
Nghe nói người có ước mơ thường luôn thành công, nhưng dù sao cũng là nghe nói, Kim Điền từ nhỏ đến lớn mơ làm thám tử, nhưng sau này hắn biết nưuosc mình không tồn tại nghề nghiệp thám tử tư, vì vậy hắn quyết định làm cảnh sát. Nhưng đáng tiếc là những năm gần đây muốn làm cảnh sát cũng không dễ, hắn từng thi qua nhiều lần nhưng cuối cùng không đậu cảnh sát.
Kim Điền rơi vào đường cùng mới mở một công ty điều tra tư nhân, nói là công ty thật ra cũng chỉ có một mình hắn. Tuy những năm gần đây không thiếu tồn tại thám tử tư, nhưng loại người như hắn cũng không thực chất là thám tử tư. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng có thiên phú, còn có danh tiếng, sau đó hắn tự phong mình là thám tử tư đệ nhất thủ đô.
Đáng tiếc là là cuộc sống của một thám tử tư đệ nhất thủ đô cũng không ra gì, cả ngày phải liều mạng kiếm cơm, còn không bằng một Trần Tự Cường chuyên ăn bám.
Đừng tưởng Kim Điền vừa rồi khách khí với Trần Tự Cường mà nghĩ rằng hắn xem trọng đối phương, thật ra trong lòng hắn rất xem thường Trần Tự Cường, vì hắn biết rõ Trần Tự Cường chỉ là một tên ăn bám, chỉ biết trèo lên người phú bà mà thôi. Trước đó Trần Tự Cường nhờ Kim Điền trợ giúp mới tìm được một phú bà để làm nhiệm vụ "giải sầu".
- Những năm gần đây không thiếu những phụ nữ xinh đẹp thích đàn ông đẹp trai làm bạn tình.
Kim Điền cuối cùng cũng lầm bầm một câu.
- Không đúng, trước kia Trần Tự Cường đều rất keo kiệt, sao lần này phóng khoáng như vậy, cho mình những một trăm ngàn?
Sau khi hưng phấn thì Kim Điền chợt tỉnh táo lại, hắn cảm thấy lạ:
- Chẳng lẽ hai người kia có thân phận không tầm thường?
- Về nhà đã, sau đó điều tra thêm.
Kim Điền nghĩ đến đây thì khởi động xe nhanh chóng chạy đi.
... ....
Tòa nhà Vọng Kinh.
Tám rưỡi sáng.
Đỗ Tinh đang đứng ở cửa thang máy, nàng vừa chờ thang máy vừa thỉnh thoảng nhìn ra cửa, khi nàng quay đầu nhìn ra cửa thì ánh mắt cuối cùng không thèm di chuyển đi chỗ khác, vì nàng nhìn thấy một chiếc xe mà hận không thể phóng đến ôm lấy, một chiếc Rolls-Royce Phantom.
- Cầu trời phù hộ, trong xe là anh đẹp trai, là anh đẹp trai sẽ yêu mình.
Đỗ Tinh cầu nguyện trong lòng, sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra. Người này nhìn qua thì rất đẹp trai nhưng rất đáng tiếc, chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì biết, hắn chỉ là một lái xe.
Tên lái xe này nhanh chóng đi ra phía sau, hắn mở cửa xe rồi cung kinh nói một câu gì đó, một người từ bên trong bước ra. Điều làm Đỗ Tinh thất vọng chính là đây không phải anh đẹp trai, hơn nữa càng làm nàng ghen ghét vì đây là một người đẹp, một người đẹp dù là khí chất hay dáng người đều đẹp hơn nàng.
Người đẹp này mặc một bộ đồ trắng, cặp chân dài làm cho Đỗ Tinh phải hâm mộ, nàng đi về phía cao ốc không nhanh không chậm, tài xế kia lại không đi theo mà lái xe bỏ đi. Điều này làm cho nàng thất vọng, vì nếu một tên tài xế Rolls-Royce mà yêu nàng cũng được, tốt xấu gì nàng cũng có thể được chạy Rolls-Royce.
Người phụ nữ chân dài mặc đồ trắng này nhanh chóng đến trước mặt Đỗ Tinh, sau đó còn bắt chuyện:
- Đỗ Tinh, đi làm sớm thế?
Đỗ Tinh chợt sững sốt, người đẹp chạy Rolls-Royce này biết mình sao? Vì sao nàng không biết đối phương?
Không đúng, không đúng, hình như có chút quen mắt thì phải.
Đỗ Tinh nhìn kỹ và hô lên nghẹn ngào:
- Cô...Cô...Cô...Cô là Ninh Khiết sao?
Nhìn lầm rồi, Đỗ Tinh nàng nhất đinh đã nhìn lầm, đây không phải là Ninh Khiết, không phải là Ninh Khiết... ....
Đỗ Tinh thầm nghĩ, nàng hy vọng đối phương sẽ chối bỏ. Đáng tiếc là mọi chuyện thường không như ý muốn, người đẹp mặc áo quần trắng lại khẽ gật đầu, nàng cười nhạt một tiếng:
- Thế nào? Không biết tôi sao? Tôi chỉ tháo kính mắt ra mà thôi.
Cái gì là chỉ tháo kính mắt mà thôi?
Đỗ Tinh rất muốn phản bác, làn da của Ninh Khiết rõ ràng đẹp hơn, chân cũng dài, thậm chí khí chất cũng không giống. Tóm lại, ngoài bộ dạng còn lờ mờ tương tự Ninh Khiết thì chẳng còn gì giống.
/1475
|