- Chị Isabella, lần trước chị đã cướp vợ sư tỷ xinh đẹp của tôi đi mất, hôm nay chị chuẩn bị đưa vợ về cho tôi sao?
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Đúng vậy.
Isabella chớp chớp cặp mắt đẹp:
- Chồng nhỏ, cậu cũng ở trong khách sạn này sao? Cậu nói cho tôi biết số phòng, tối tôi đưa vợ sang cho cậu xài.
- Được rồi, thấy chị biết sai mà sửa nên tôi tạm thời không đánh mông chị.
Hạ Thiên nói số phòng của mình cho Isabella, sau đó hắn đứng lên bỏ đi, hắn quyết định cho mỹ nữ tỷ tỷ lên thớt trước, sau đó đợi vợ được đưa đến cửa.
Hạ Thiên vừa ngồi xuống đối diện với Diệp Mộng Oánh thì Isabella bên kia đã đứng lên, nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên rồi rời khỏi nhà hàng.
- Hạ Thiên, cô ấy là ai?
Diệp Mộng Oánh không nhịn được phải hỏi, nàng không nhận ra Isabella, nhưng khi thấy bộ dạng của đối phương, nàng cũng không khỏi sinh ra cảm giác kinh ngạc vì Isabella quá đẹp.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, đến tối chị sẽ biết.
Diệp Mộng Oánh thầm buồn bực, sao phải đến tối mới biết? Nhưng nàng cũng không truy vấn.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người yên tĩnh ăn cơm, sua đó cả hai cùng rời khỏi nhà hàng trở về đại sảnh khách sạn, chuẩn bị về phòng.
Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh đang đợi thang máy thì có một người đàn ông hơn ba mươi đi vào khách sạn, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua vài lượt, khi thấy Hạ Thiên thì vội vàng đi đến.
- Xin hỏi cậu có phải là Hạ tiên sinh không?
Người đàn ông đi đến trước mặt Hạ Thiên rồi dùng giọng khách khí nói.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người đàn ông:
- Tôi là Hạ Thiên, anh là ai?
- Hạ tiên sinh, chào cậu, xấu hổ vì làm phiền, đại tiểu thư để tôi đưa thứ này cho cậu.
Người đàn ông cầm lấy một tờ danh thiếp đưa lên trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên cầm lấy rồi thầm nghĩ:
"Thứ gì thế này?"
Danh thiếp nhìn có vẻ như thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được chế tác bằng vật liệu tương đối phức tạp, bên trên có hàng chữ:
- Ba giờ chiều, biệt thự số một khu biệt thự trung tâm.
Phía sau danh thiếp còn có vài dòng chữ:
- Hội đấu giá Kim Thạch!
- Hạ tiên sinh, Đại tiểu thư bảo tôi nói với cậu, thời gian là ba giờ chiều hôm nay, kính xin anh tham gia.
Người đàn ông lúc này mở miệng nói.
- Đại tiểu thư của anh là ai?
Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu.
- Đợi đến khi cậu nhìn thấy Đại tiểu thư thì biết đó là ai.
Người đàn ông kia trả lời:
- Hạ tiên sinh, tôi xin cáo từ trước.
Người đàn ông này nói đi là đi, ngay sau đó đã vội vàng rời khỏi khách sạn.
- Làm việc thần thần bí bí.
Hạ Thiên bĩu môi, cái gì là Đại tiểu thư, giỏi lắm sao? Hắn mặc kệ.
Thang máy mở cửa, Hạ Thiên kéo Diệp Mộng Oánh đi vào, hai người nhanh chóng quay về phòng, sau đó hắn ném tờ danh thiếp kia qua một bên. Bây giờ hắn muốn cùng "làm việc" với mỹ nữ tỷ tỷ, hắn không có hứng tham gia bất kỳ hội đấu giá nào.
Diệp Mộng Oánh lại cầm lấy danh thiếp, nàng nhìn thoáng qua rồi khẽ ồ lên kinh ngạc:
- Hội đấu giá Kim Thạch sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, sao vậy?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Tôi đã từng nghe qua hội đấu giá này.
Diệp Mộng Oánh khẽ nói:
- Nghe nói đây là một hội đấu giá tư nhân, tên đầy đủ là Tề Kim Thạch, đây là một nhà sưu tầm cổ vật nổi tiếng thủ đô, hơn nữa quy cách của hội đấu giá này rất cao, người thường không thể tham gia, hình như mỗi lần như vậy đều là Tề Kim Thạch chủ động mời người khác, à, danh thiếp này chính là thư mời.
- Tề Kim Thạch sao? Tôi nào có quen biết ông ta?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Ông ta mời tôi làm gì?
- Nghe qua thì thư mời này không phải do Tề Kim Thạch đưa cho cậu, vừa rồi người kia không phải đã nói Đại tiểu thư gì sao?
Diệp Mộng Oánh phân tích cho Hạ Thiên:
- Nhưng tôi nghe nói cả đời Tề Kim Thạch chưa từng lập gia đình, không có con cái, vì vậy người gửi thư mời phải là kẻ khác, cũng có lẽ là Tề Kim Thạch đưa cho người khác, mà người khác lại chuyển cho cậu.
- Tôi hình như cũng không quen biết được mấy người ở thủ đô này.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn nhớ đến một sự kiện:
- Đúng rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, chị nói Tề Kim Thạch kia là nhà sưu tập nổi tiếng sao?
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:
- À, đúng vậy, người này là nhà sưu tập nổi tiếng.
- Nhà sưu tập, Đại tiểu thư, chẳng lẽ là chị ta?
Hạ Thiên lầm bầm:
- Nhưng chị ta không đồng ý làm vợ tôi, việc gì phải mời tôi?
Diệp Mộng Oánh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì mở miệng:
- Hạ Thiên, cũng không cần suy nghĩ nhiều, cùng lắm thì chúng ta đi gặp bọn họ là được, thật ra tôi cũng muốn biết về hội đấu giá này.
- À, mỹ nữ tỷ tỷ, chị muốn đi sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, dù sao chiều nay chúng ta cung không có việc gì làm, đi đến đó xem đấu giá cũng tốt.
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu.
- Vậy thì được, chúng ta sẽ đến đó.
Hạ Thiên gật đầu, bây giờ hắn thật ra cũng có chút hứng thú, vì hắn nhớ Tống Ngọc Mị kia là nhà sưu tập. Nếu Tống Ngọc Mị mời hắn tham gia hội đấu giá, như vậy chẳng phải nàng thay đổi ý kiến, muốn làm vợ hắn rồi à?
Hai người xem như đã quyết định hành trình vào buổi chiều, nhưng hội đấu giá mở ra lúc ba giờ, dù đi sớm thì cũng là hai giờ, bây giờ còn chưa đến một giờ, rõ ràng bọn họ còn phải ở lại nghỉ ngơi một giờ trong khách sạn.
- Hạ Thiên, cậu có muốn nghỉ trưa không?
Diệp Mộng Oánh hỏi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Mộng Oánh, hắn cười hì hì nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị muốn ngủ sao? Tôi có thể cùng ngủ với chị.
Diệp Mộng Oánh đỏ mặt, nàng có chút hối hận khi nhắc đến đề tài này:
- Giữa trưa tôi cũng không ngủ.
- À.
Hạ Thiên có hơi thất vọng.
- Nhưng hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, tôi sẽ ngủ một lúc, hai giờ sợ rằng sẽ khó thức dậy đúng giờ, cậu nhớ đánh thức tôi nhé?
Diệp Mộng Oánh lúc này nói thêm, sau đó nàng tự nhiên nằm trong lồng ngực Hạ Thiên, nàng khẽ nhắm mắt lại.
Nhưng Diệp Mộng Oánh cũng nhanh chóng phát hiện Hạ Thiên không làm gì mình, nàng hình như cũng cảm thấy ngủ trong lòng hắn rất thoải mái, vô tình nàng ngủ rất say.
Diệp Mộng Oánh ngủ một giấc rất say, không biết qua bao lâu nàng mới tỉnh lại, sau đó phát hiện mình còn nằm trong lòng Hạ Thiên.
- Mấy giờ rồi?
Diệp Mộng Oánh có chút ngượng ngùng, trong giọng nói có chút hương vị làm nũng trước nay chưa từng có.
- Để tôi xem, hai giờ rưỡi rồi.
Hạ Thiên trả lời.
- Sao?
Diệp Mộng Oánh chợt kinh ngạc, nàng vội vàng ngồi dậy trong lòng Hạ Thiên:
- Mau, chúng ta đi thôi, chỗ này đến biệt thự trung tâm ít nhất cũng mất hơn hai mươi phút.
Hạ Thiên lơ đễnh đáp:
- Muộn cũng chẳng sao, dù sao bọn họ cũng mời chúng ta đi, cũng chẳng phải chúng ta muốn đi.
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Đúng vậy.
Isabella chớp chớp cặp mắt đẹp:
- Chồng nhỏ, cậu cũng ở trong khách sạn này sao? Cậu nói cho tôi biết số phòng, tối tôi đưa vợ sang cho cậu xài.
- Được rồi, thấy chị biết sai mà sửa nên tôi tạm thời không đánh mông chị.
Hạ Thiên nói số phòng của mình cho Isabella, sau đó hắn đứng lên bỏ đi, hắn quyết định cho mỹ nữ tỷ tỷ lên thớt trước, sau đó đợi vợ được đưa đến cửa.
Hạ Thiên vừa ngồi xuống đối diện với Diệp Mộng Oánh thì Isabella bên kia đã đứng lên, nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên rồi rời khỏi nhà hàng.
- Hạ Thiên, cô ấy là ai?
Diệp Mộng Oánh không nhịn được phải hỏi, nàng không nhận ra Isabella, nhưng khi thấy bộ dạng của đối phương, nàng cũng không khỏi sinh ra cảm giác kinh ngạc vì Isabella quá đẹp.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, đến tối chị sẽ biết.
Diệp Mộng Oánh thầm buồn bực, sao phải đến tối mới biết? Nhưng nàng cũng không truy vấn.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người yên tĩnh ăn cơm, sua đó cả hai cùng rời khỏi nhà hàng trở về đại sảnh khách sạn, chuẩn bị về phòng.
Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh đang đợi thang máy thì có một người đàn ông hơn ba mươi đi vào khách sạn, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua vài lượt, khi thấy Hạ Thiên thì vội vàng đi đến.
- Xin hỏi cậu có phải là Hạ tiên sinh không?
Người đàn ông đi đến trước mặt Hạ Thiên rồi dùng giọng khách khí nói.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người đàn ông:
- Tôi là Hạ Thiên, anh là ai?
- Hạ tiên sinh, chào cậu, xấu hổ vì làm phiền, đại tiểu thư để tôi đưa thứ này cho cậu.
Người đàn ông cầm lấy một tờ danh thiếp đưa lên trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên cầm lấy rồi thầm nghĩ:
"Thứ gì thế này?"
Danh thiếp nhìn có vẻ như thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được chế tác bằng vật liệu tương đối phức tạp, bên trên có hàng chữ:
- Ba giờ chiều, biệt thự số một khu biệt thự trung tâm.
Phía sau danh thiếp còn có vài dòng chữ:
- Hội đấu giá Kim Thạch!
- Hạ tiên sinh, Đại tiểu thư bảo tôi nói với cậu, thời gian là ba giờ chiều hôm nay, kính xin anh tham gia.
Người đàn ông lúc này mở miệng nói.
- Đại tiểu thư của anh là ai?
Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu.
- Đợi đến khi cậu nhìn thấy Đại tiểu thư thì biết đó là ai.
Người đàn ông kia trả lời:
- Hạ tiên sinh, tôi xin cáo từ trước.
Người đàn ông này nói đi là đi, ngay sau đó đã vội vàng rời khỏi khách sạn.
- Làm việc thần thần bí bí.
Hạ Thiên bĩu môi, cái gì là Đại tiểu thư, giỏi lắm sao? Hắn mặc kệ.
Thang máy mở cửa, Hạ Thiên kéo Diệp Mộng Oánh đi vào, hai người nhanh chóng quay về phòng, sau đó hắn ném tờ danh thiếp kia qua một bên. Bây giờ hắn muốn cùng "làm việc" với mỹ nữ tỷ tỷ, hắn không có hứng tham gia bất kỳ hội đấu giá nào.
Diệp Mộng Oánh lại cầm lấy danh thiếp, nàng nhìn thoáng qua rồi khẽ ồ lên kinh ngạc:
- Hội đấu giá Kim Thạch sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, sao vậy?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Tôi đã từng nghe qua hội đấu giá này.
Diệp Mộng Oánh khẽ nói:
- Nghe nói đây là một hội đấu giá tư nhân, tên đầy đủ là Tề Kim Thạch, đây là một nhà sưu tầm cổ vật nổi tiếng thủ đô, hơn nữa quy cách của hội đấu giá này rất cao, người thường không thể tham gia, hình như mỗi lần như vậy đều là Tề Kim Thạch chủ động mời người khác, à, danh thiếp này chính là thư mời.
- Tề Kim Thạch sao? Tôi nào có quen biết ông ta?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Ông ta mời tôi làm gì?
- Nghe qua thì thư mời này không phải do Tề Kim Thạch đưa cho cậu, vừa rồi người kia không phải đã nói Đại tiểu thư gì sao?
Diệp Mộng Oánh phân tích cho Hạ Thiên:
- Nhưng tôi nghe nói cả đời Tề Kim Thạch chưa từng lập gia đình, không có con cái, vì vậy người gửi thư mời phải là kẻ khác, cũng có lẽ là Tề Kim Thạch đưa cho người khác, mà người khác lại chuyển cho cậu.
- Tôi hình như cũng không quen biết được mấy người ở thủ đô này.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn nhớ đến một sự kiện:
- Đúng rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, chị nói Tề Kim Thạch kia là nhà sưu tập nổi tiếng sao?
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:
- À, đúng vậy, người này là nhà sưu tập nổi tiếng.
- Nhà sưu tập, Đại tiểu thư, chẳng lẽ là chị ta?
Hạ Thiên lầm bầm:
- Nhưng chị ta không đồng ý làm vợ tôi, việc gì phải mời tôi?
Diệp Mộng Oánh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì mở miệng:
- Hạ Thiên, cũng không cần suy nghĩ nhiều, cùng lắm thì chúng ta đi gặp bọn họ là được, thật ra tôi cũng muốn biết về hội đấu giá này.
- À, mỹ nữ tỷ tỷ, chị muốn đi sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, dù sao chiều nay chúng ta cung không có việc gì làm, đi đến đó xem đấu giá cũng tốt.
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu.
- Vậy thì được, chúng ta sẽ đến đó.
Hạ Thiên gật đầu, bây giờ hắn thật ra cũng có chút hứng thú, vì hắn nhớ Tống Ngọc Mị kia là nhà sưu tập. Nếu Tống Ngọc Mị mời hắn tham gia hội đấu giá, như vậy chẳng phải nàng thay đổi ý kiến, muốn làm vợ hắn rồi à?
Hai người xem như đã quyết định hành trình vào buổi chiều, nhưng hội đấu giá mở ra lúc ba giờ, dù đi sớm thì cũng là hai giờ, bây giờ còn chưa đến một giờ, rõ ràng bọn họ còn phải ở lại nghỉ ngơi một giờ trong khách sạn.
- Hạ Thiên, cậu có muốn nghỉ trưa không?
Diệp Mộng Oánh hỏi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Mộng Oánh, hắn cười hì hì nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị muốn ngủ sao? Tôi có thể cùng ngủ với chị.
Diệp Mộng Oánh đỏ mặt, nàng có chút hối hận khi nhắc đến đề tài này:
- Giữa trưa tôi cũng không ngủ.
- À.
Hạ Thiên có hơi thất vọng.
- Nhưng hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, tôi sẽ ngủ một lúc, hai giờ sợ rằng sẽ khó thức dậy đúng giờ, cậu nhớ đánh thức tôi nhé?
Diệp Mộng Oánh lúc này nói thêm, sau đó nàng tự nhiên nằm trong lồng ngực Hạ Thiên, nàng khẽ nhắm mắt lại.
Nhưng Diệp Mộng Oánh cũng nhanh chóng phát hiện Hạ Thiên không làm gì mình, nàng hình như cũng cảm thấy ngủ trong lòng hắn rất thoải mái, vô tình nàng ngủ rất say.
Diệp Mộng Oánh ngủ một giấc rất say, không biết qua bao lâu nàng mới tỉnh lại, sau đó phát hiện mình còn nằm trong lòng Hạ Thiên.
- Mấy giờ rồi?
Diệp Mộng Oánh có chút ngượng ngùng, trong giọng nói có chút hương vị làm nũng trước nay chưa từng có.
- Để tôi xem, hai giờ rưỡi rồi.
Hạ Thiên trả lời.
- Sao?
Diệp Mộng Oánh chợt kinh ngạc, nàng vội vàng ngồi dậy trong lòng Hạ Thiên:
- Mau, chúng ta đi thôi, chỗ này đến biệt thự trung tâm ít nhất cũng mất hơn hai mươi phút.
Hạ Thiên lơ đễnh đáp:
- Muộn cũng chẳng sao, dù sao bọn họ cũng mời chúng ta đi, cũng chẳng phải chúng ta muốn đi.
/1475
|