- Được, cậu muốn tiền mặt hay chi phiếu.
Thường Đông Lâm vội vàng hỏi, một triệu đối với lão không phải là thứ gì khó khăn, chỉ cần có thể chữa tốt cho cháu nội lão, đừng nói là một triệu, dù là mười triệu cũng được.
- Tiền mặt.
Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi, cái gì mà chi phiếu, hắn thấy thứ này không quá đáng tin, vẫn là cầm tiền mặt thì đáng tin hơn.
- Thường Vinh, mau chuẩn bị.
Thường Đông Lâm phân phó.
- Vâng, chú Lâm.
Thường Vinh lên tiếng.
Luc này một âm thanh đột nhiên vang lên:
- Nghe nói cậu rất quen thuộc Sở Dao phải không?
- Cô ấy là vợ tôi.
Hạ Thiên nhìn Thường Tiểu Bảo, vì người nói là Thường Tiểu Bảo đang ngồi trên xe lăn, đây cũng là câu nói đầu tiên của Thường Tiểu Bảo sau khi Hạ Thiên lên xe.
- Cậu rất lợi hại, tôi rất bội phục cậu.
Thường Tiểu Bảo nhìn Hạ Thiên.
- Rất nhiều người bội phục tôi.
Hạ Thiên ra vẻ lơ đễnh đáp lời, ngay sau đó hắn dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Này, sao cậu biết vợ Dao Dao của tôi?
- Trước đó tôi có gặp qua, cô ấy rất hung hăng, thường xuyên ức hiếp tôi.
Thường Tiểu Bảo lộ ra nụ cười cổ quái:
- Cô ấy thường xuyên cầm dao nhỏ nói sẽ thiến người, điều này làm tôi sợ đến mức không dám ở Giang Hải mà chạy về thủ đô, cậu có thể chiếm hữu cô ấy mà không sợ bị thiến, vì vậy tôi rất bội phục cậu.
- Hạ thần y, Thường gia chúng tôi và Sở gia có giao tình, nhưng chẳng qua chỉ vì một bên ở thủ đô, một bên ở Giang Hải, hai bên tới lui cũng không nhiều.
Thường Đông Lâm ở bên cạnh giải thích một câu.
- À, thì ra là vậy.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy hứng thú với vấn đề này, hắn thuận tay cầm ngâm châm đâm lên người Thường Tiểu Bảo. Người này sợ vợ hắn, tất nhiên không phải là tình địch, hắn vẫn tiếp tục chữa bệnh cho đối phương.
Khi thấy Hạ Thiên bắt đầu chữa bệnh thì Thường Tiểu Bảo cũng không nói thêm điều gì. Vì lúc này có liên quan đến nửa đời sau của hắn, vì thế hắn rất căng thẳng. Hắn đã ngồi trên xe lăn hơn hai mươi năm, đã đi nhiều bệnh viện, đã mời nhiều bác sĩ nhưng kết quả đều giống như nhau, đều nói xương cột sống bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào chữa tốt.
Đối với một người hầu như tê liệt nửa người thì bất kỳ hoạt động giải trí gì cũng rất khó khăn, cũng may hắn có hai bảo mẫu đi theo cả ngày, vì vậy hắn có thể lên mạng inte dưới sự trợ giúp của hai nàng. Tất nhiên vì vậy mà hắn được nhìn thấy video Hạ Thiên chữa bệnh cho người ta, sau đó hắn nhận định trên đời chỉ có Hạ Thiên có thể chữa tốt cho mình.
Nhưng Thường Tiểu Bảo cũng không ngờ Hạ Thiên có quan hệ với Sở Dao này lại khó mời, lần đầu tiên Thường Vinh đến mời đã thất bại, khi đó Thường Đông Lâm biết Hạ Thiên có quan hệ với Mộc Hàm thì bắt đầu điều tra lai lịch. Khi biết Hạ Thiên đến từ Giang Hải thì lão lập tức yêu cầu Sở Định Quốc hỗ trợ điều tra, tất nhiên như vậy đã tìm đến chính chủ.
Thường Đông Lâm càng biết được nhiều chuyện về Hạ Thiên từ Sở Định Quốc, cũng biết Hạ Thiên có y thuật thần kỳ, có cả võ công hùng mạnh. Vì vậy Thường Đông Lâm không dám đắc tội với Hạ Thiên, lão rất cung kính.
Thường Đông Lâm nhìn Hạ Thiên đâm châm cho Thường Tiểu Bảo mà cảm thấy căng thẳng, trên trán đã vã mồ hôi từ khi nào.
Diệp Mộng Oánh cũng nhìn Hạ Thiên, nàng tất nhiên sẽ không căng thẳng, khóe miệng còn treo nụ cười. Bình thường Hạ Thiên luôn có vẻ trẻ con nhưng khi chữa bệnh cho người ta thì cực kỳ trưởng thành. Nhưng gần đây Diệp Mộng Oánh lại kỳ quái phát hiện ra người đàn ông của mình ngày càng trưởng thành hơn, cũng vì vậy mà nàng cảm thấy có chút không quen thuộc, hình như đây không phải là Hạ Thiên.
- Được rồi.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là vài phút đồng hồ, âm thanh của Hạ Thiên chợt vang lên, hắn thu hồi ngân châm rồi quay đầu nhìn Thường Đông Lâm:
- Ông lão, tiền đâu?
- Đây, tiền đây.
Âm thanh không kịp thở của Thường Đông Lâm vang lên, hắn vừa chuẩn bị xong tiền mặt.
Hạ Thiên vươn tay lấy tiền, sau đó hắn kéo Diệp Mộng Oánh xuống xe:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh nhanh chóng xuống xe, mà Thường Đông Lâm chưa kịp có phản ứng. Tốt rồi sao? Nhanh như vậy à?
- Tiểu Bảo, cháu cảm thấy thế nào?
Thường Đông Lâm vội vàng hỏi.
- Tay của cháu hình như có chút cảm giác.
Thường Tiểu Bảo giơ tay lên, hai tay đột nhiên đưa lên, vì vậy mà hắn kích động nói:
- Chân cũng có cảm giác, để cháu thử xem thế nào.
Thường Tiểu Bảo thử dùng hai tay đã khôi phục cảm giác để chống người khỏi xe lăn, hắn muốn đứng lên, từng chút một, cuối cùng hắn cũng đứng lên hoàn toàn.
- Ha ha, cháu thật sự rất tốt, đã rất tốt...Á... ....
Thường Tiểu Bảo vung tay múa chân vui sướng, hắn không cẩn thận và ngã lăn xuống, nhưng hắn lại bò lên rất nhanh và lảo đảo bước xuống xe, hắn muốn đi tìm Hạ Thiên.
Nhưng Thường Tiểu Bảo không thể nhìn thấy Hạ Thiên, hắn chỉ thấy một chiếc Porsche màu hồng biến mất trong tầm mắt.
... ....
Diệp Mộng Oánh chạy chiếc Porsche, tốc độ cũng không nhanh, nàng vừa lái xe vừa hỏi Hạ Thiên:
- Chúng ta đi khách sạn nhé? Tôi đã đặt phòng ở Khách sạn Khải Tân, bây giờ cũng đã là giữa trưa, chúng ta có thể thuận tiện đến khách sạn dùng cơm.
- Được.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Diệp Mộng Oánh, ánh mắt không thành thật, toàn chiếu lên những vị trí quan trọng.
Diệp Mộng Oánh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Thiên mà vẻ mặt hơi đỏ lên, nàng mơ hồ có cảm giác một việc gì đó sắp phát sinh.
- Hạ Thiên, nhớ rõ hôm qua tôi đã nói với cậu chuyện gì không?
Diệp Mộng Oánh quyết định tạm thời di chuyển lực chú ý của Hạ Thiên, nàng đang lái xe, nếu hắn không thành thật thì rất phiền phức.
- Nhớ rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, lát nữa đến khách sạn tôi sẽ ghi và cách điều chế cho chị.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Cách điều chế thì không vội, công ty còn chưa đăng ký tốt, tôi định mở công ty mới lấy tên là tập đoàn Thần Y, cậu thấy cái tên có được không?
- Rất tốt, mỹ nữ tỷ tỷ, cái này chị cứ quyết định là được, tôi không sao cả.
Hạ Thiên cũng không quan tâm công ty có tên là gì.
- À, vậy thì được, sau này tập đoàn Thần Y sẽ phát triển ra toàn thế giới.
Diệp Mộng Oánh khẽ cười, nàng tin với cách điều chế mà Hạ Thiên cung cấp thì tuyệt đối có thể làm cho tập đoàn Thần Y trở nên nổi tiếng thế giới.
Sau khi hai người kết thúc nói chuyện thì đến khách sạn Khải Tân, đi theo hai người còn có hai vệ sĩ của Diệp Mộng Oánh, hai vệ sĩ còn lại phải lo chuyện hậu sự cho Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân.
- Tạm thời hai người không cần theo tôi, tôi và Hạ Thiên ở cùng một chỗ rất an toàn, hai người cứ dạo chơi ở thủ đô, có bạn bè đều có thể gặp.
Nơi bãi đậu xe khách sạn, Diệp Mộng Oánh dừng lại nói với hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ có chút chần chừ rồi vẫn gật đầu, sau đó nhanh chóng lái xe bỏ đi. Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên ở cùng một chỗ, như vậy bọn họ không cần phải lo cho sự an toàn của mình.
Hạ Thiên cũng rất hài lòng với cách sắp xếp kia, hai tên vệ sĩ kia đi theo rõ ràng chỉ có thể làm kẻ phá bĩnh, chỉ cần hắn và mỹ nữ tỷ tỷ đi với nhau là được rồi.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi mướn phòng thôi.
Hạ Thiên kéo tay Diệp Mộng Oánh, hắn cười hì hì nói
Thường Đông Lâm vội vàng hỏi, một triệu đối với lão không phải là thứ gì khó khăn, chỉ cần có thể chữa tốt cho cháu nội lão, đừng nói là một triệu, dù là mười triệu cũng được.
- Tiền mặt.
Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi, cái gì mà chi phiếu, hắn thấy thứ này không quá đáng tin, vẫn là cầm tiền mặt thì đáng tin hơn.
- Thường Vinh, mau chuẩn bị.
Thường Đông Lâm phân phó.
- Vâng, chú Lâm.
Thường Vinh lên tiếng.
Luc này một âm thanh đột nhiên vang lên:
- Nghe nói cậu rất quen thuộc Sở Dao phải không?
- Cô ấy là vợ tôi.
Hạ Thiên nhìn Thường Tiểu Bảo, vì người nói là Thường Tiểu Bảo đang ngồi trên xe lăn, đây cũng là câu nói đầu tiên của Thường Tiểu Bảo sau khi Hạ Thiên lên xe.
- Cậu rất lợi hại, tôi rất bội phục cậu.
Thường Tiểu Bảo nhìn Hạ Thiên.
- Rất nhiều người bội phục tôi.
Hạ Thiên ra vẻ lơ đễnh đáp lời, ngay sau đó hắn dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Này, sao cậu biết vợ Dao Dao của tôi?
- Trước đó tôi có gặp qua, cô ấy rất hung hăng, thường xuyên ức hiếp tôi.
Thường Tiểu Bảo lộ ra nụ cười cổ quái:
- Cô ấy thường xuyên cầm dao nhỏ nói sẽ thiến người, điều này làm tôi sợ đến mức không dám ở Giang Hải mà chạy về thủ đô, cậu có thể chiếm hữu cô ấy mà không sợ bị thiến, vì vậy tôi rất bội phục cậu.
- Hạ thần y, Thường gia chúng tôi và Sở gia có giao tình, nhưng chẳng qua chỉ vì một bên ở thủ đô, một bên ở Giang Hải, hai bên tới lui cũng không nhiều.
Thường Đông Lâm ở bên cạnh giải thích một câu.
- À, thì ra là vậy.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy hứng thú với vấn đề này, hắn thuận tay cầm ngâm châm đâm lên người Thường Tiểu Bảo. Người này sợ vợ hắn, tất nhiên không phải là tình địch, hắn vẫn tiếp tục chữa bệnh cho đối phương.
Khi thấy Hạ Thiên bắt đầu chữa bệnh thì Thường Tiểu Bảo cũng không nói thêm điều gì. Vì lúc này có liên quan đến nửa đời sau của hắn, vì thế hắn rất căng thẳng. Hắn đã ngồi trên xe lăn hơn hai mươi năm, đã đi nhiều bệnh viện, đã mời nhiều bác sĩ nhưng kết quả đều giống như nhau, đều nói xương cột sống bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào chữa tốt.
Đối với một người hầu như tê liệt nửa người thì bất kỳ hoạt động giải trí gì cũng rất khó khăn, cũng may hắn có hai bảo mẫu đi theo cả ngày, vì vậy hắn có thể lên mạng inte dưới sự trợ giúp của hai nàng. Tất nhiên vì vậy mà hắn được nhìn thấy video Hạ Thiên chữa bệnh cho người ta, sau đó hắn nhận định trên đời chỉ có Hạ Thiên có thể chữa tốt cho mình.
Nhưng Thường Tiểu Bảo cũng không ngờ Hạ Thiên có quan hệ với Sở Dao này lại khó mời, lần đầu tiên Thường Vinh đến mời đã thất bại, khi đó Thường Đông Lâm biết Hạ Thiên có quan hệ với Mộc Hàm thì bắt đầu điều tra lai lịch. Khi biết Hạ Thiên đến từ Giang Hải thì lão lập tức yêu cầu Sở Định Quốc hỗ trợ điều tra, tất nhiên như vậy đã tìm đến chính chủ.
Thường Đông Lâm càng biết được nhiều chuyện về Hạ Thiên từ Sở Định Quốc, cũng biết Hạ Thiên có y thuật thần kỳ, có cả võ công hùng mạnh. Vì vậy Thường Đông Lâm không dám đắc tội với Hạ Thiên, lão rất cung kính.
Thường Đông Lâm nhìn Hạ Thiên đâm châm cho Thường Tiểu Bảo mà cảm thấy căng thẳng, trên trán đã vã mồ hôi từ khi nào.
Diệp Mộng Oánh cũng nhìn Hạ Thiên, nàng tất nhiên sẽ không căng thẳng, khóe miệng còn treo nụ cười. Bình thường Hạ Thiên luôn có vẻ trẻ con nhưng khi chữa bệnh cho người ta thì cực kỳ trưởng thành. Nhưng gần đây Diệp Mộng Oánh lại kỳ quái phát hiện ra người đàn ông của mình ngày càng trưởng thành hơn, cũng vì vậy mà nàng cảm thấy có chút không quen thuộc, hình như đây không phải là Hạ Thiên.
- Được rồi.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là vài phút đồng hồ, âm thanh của Hạ Thiên chợt vang lên, hắn thu hồi ngân châm rồi quay đầu nhìn Thường Đông Lâm:
- Ông lão, tiền đâu?
- Đây, tiền đây.
Âm thanh không kịp thở của Thường Đông Lâm vang lên, hắn vừa chuẩn bị xong tiền mặt.
Hạ Thiên vươn tay lấy tiền, sau đó hắn kéo Diệp Mộng Oánh xuống xe:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh nhanh chóng xuống xe, mà Thường Đông Lâm chưa kịp có phản ứng. Tốt rồi sao? Nhanh như vậy à?
- Tiểu Bảo, cháu cảm thấy thế nào?
Thường Đông Lâm vội vàng hỏi.
- Tay của cháu hình như có chút cảm giác.
Thường Tiểu Bảo giơ tay lên, hai tay đột nhiên đưa lên, vì vậy mà hắn kích động nói:
- Chân cũng có cảm giác, để cháu thử xem thế nào.
Thường Tiểu Bảo thử dùng hai tay đã khôi phục cảm giác để chống người khỏi xe lăn, hắn muốn đứng lên, từng chút một, cuối cùng hắn cũng đứng lên hoàn toàn.
- Ha ha, cháu thật sự rất tốt, đã rất tốt...Á... ....
Thường Tiểu Bảo vung tay múa chân vui sướng, hắn không cẩn thận và ngã lăn xuống, nhưng hắn lại bò lên rất nhanh và lảo đảo bước xuống xe, hắn muốn đi tìm Hạ Thiên.
Nhưng Thường Tiểu Bảo không thể nhìn thấy Hạ Thiên, hắn chỉ thấy một chiếc Porsche màu hồng biến mất trong tầm mắt.
... ....
Diệp Mộng Oánh chạy chiếc Porsche, tốc độ cũng không nhanh, nàng vừa lái xe vừa hỏi Hạ Thiên:
- Chúng ta đi khách sạn nhé? Tôi đã đặt phòng ở Khách sạn Khải Tân, bây giờ cũng đã là giữa trưa, chúng ta có thể thuận tiện đến khách sạn dùng cơm.
- Được.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Diệp Mộng Oánh, ánh mắt không thành thật, toàn chiếu lên những vị trí quan trọng.
Diệp Mộng Oánh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Thiên mà vẻ mặt hơi đỏ lên, nàng mơ hồ có cảm giác một việc gì đó sắp phát sinh.
- Hạ Thiên, nhớ rõ hôm qua tôi đã nói với cậu chuyện gì không?
Diệp Mộng Oánh quyết định tạm thời di chuyển lực chú ý của Hạ Thiên, nàng đang lái xe, nếu hắn không thành thật thì rất phiền phức.
- Nhớ rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, lát nữa đến khách sạn tôi sẽ ghi và cách điều chế cho chị.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Cách điều chế thì không vội, công ty còn chưa đăng ký tốt, tôi định mở công ty mới lấy tên là tập đoàn Thần Y, cậu thấy cái tên có được không?
- Rất tốt, mỹ nữ tỷ tỷ, cái này chị cứ quyết định là được, tôi không sao cả.
Hạ Thiên cũng không quan tâm công ty có tên là gì.
- À, vậy thì được, sau này tập đoàn Thần Y sẽ phát triển ra toàn thế giới.
Diệp Mộng Oánh khẽ cười, nàng tin với cách điều chế mà Hạ Thiên cung cấp thì tuyệt đối có thể làm cho tập đoàn Thần Y trở nên nổi tiếng thế giới.
Sau khi hai người kết thúc nói chuyện thì đến khách sạn Khải Tân, đi theo hai người còn có hai vệ sĩ của Diệp Mộng Oánh, hai vệ sĩ còn lại phải lo chuyện hậu sự cho Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân.
- Tạm thời hai người không cần theo tôi, tôi và Hạ Thiên ở cùng một chỗ rất an toàn, hai người cứ dạo chơi ở thủ đô, có bạn bè đều có thể gặp.
Nơi bãi đậu xe khách sạn, Diệp Mộng Oánh dừng lại nói với hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ có chút chần chừ rồi vẫn gật đầu, sau đó nhanh chóng lái xe bỏ đi. Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên ở cùng một chỗ, như vậy bọn họ không cần phải lo cho sự an toàn của mình.
Hạ Thiên cũng rất hài lòng với cách sắp xếp kia, hai tên vệ sĩ kia đi theo rõ ràng chỉ có thể làm kẻ phá bĩnh, chỉ cần hắn và mỹ nữ tỷ tỷ đi với nhau là được rồi.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi mướn phòng thôi.
Hạ Thiên kéo tay Diệp Mộng Oánh, hắn cười hì hì nói
/1475
|