Đây là một cặp nam nữ rất trẻ, nam rất cao, làn da trắng, nếu nói Bạch Tiểu Lỗi như người châu Phi thì người này phải như người Âu Mỹ, cực kỳ đối lập. Còn người phụ nữ, tướng mạo rất tốt, dáng người cũng trưởng thành, hai người vừa đi vừa trêu đùa, bộ dạng không coi ai ra gì, hình như bọn họ cũng quên đây là nơi công cộng.
Khi thấy hai người này thì Bạch Tiểu Lỗi khẽ nhíu mày, hắn tiến lên rất nhanh rồi ngăn cản cả hai người, khi hắn đang định mở miệng thì tên đàn ông kia đã mở miệng nói:
- Ủa, Bạch Tam thiếu gia, trùng hợp vậy sao?
Bạch Tiểu Lỗi nghe nói như vậy thì thầm mắng trong lòng, trung hợp cái gì? Mày cố ý đến đây mà còn giả vờ sao?
Tuy trong lòng rất bất mãn nhưng Bạch Tiểu Lỗi cũng không mở miệng la mắng, hắn chỉ dùng giọng châm chọc nói:
- Viên Lão Tam, anh thật sự có hứng thú với nơi này sao? Tháng này anh đã đến đây ba lần rồi.
- Đúng vậy, Bạch Tam thiếu gia, gần đây tôi rất thích đến xem địa bàn của anh.
Viên Lão Tam lộ ra nụ cười quái dị, sau đó hắn vỗ nhẹ lên mông người phụ nữ ở bên cạnh:
- Anh nói không sai chứ? Mỗi đêm anh đều vào nhìn em, ha ha.
- Ừ.
Người phụ nữ nở nụ cười nịnh nọt, sau đó nàng yêu kiều nói:
- Người ta rất thích cho anh xem.
- Viên Lão Tam, như vậy thì hoan nghênh anh vào xem nhiều nhiều một chút, địa bàn của tôi đều là những thứ mà tôi đã dùng qua, phục vụ tương đối khá, cũng rất rẻ, đôi khi còn có chiết khấu.
Bạch Tiểu Lỗi dùng giọng không nhanh không chậm nói, hắn biết rõ hai tên kia cố ý đến chòng ghẹo.
Viên Lão Tam nghe nói như vậy thì không biết nói gì hơn, người phụ nữ kia lại tức giận:
- Bạch Tiểu Lỗi, có người nói chuyện như anh sao? Cái gì mà phục vụ khá và giá rẻ có chiết khấu? Sao anh lại nói tôi như vậy?
Bạch Tiểu Lỗi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia, hắn có chút buồn bực:
- Tưởng Thần, tôi nói sai sao? Tôi nói nhà hàng phục vụ tốt, giá rẻ, còn có cả chiết khấu, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Bạch Tiểu Lỗi không đợi người phụ nữ kia kịp đáp lời mà vẫy vẫy tay với một nhân viên phục vụ ở không xa:
- Tới đây một chút.
- Tứ thiếu gia, có chuyện gì?
Nhân viên phục vụ tiến đến hỏi.
- Nhớ kỹ, sau này nếu Viên thiếu gia và Tưởng tiểu thư đến nơi này thì nhớ phải tăng giá lên gấp mười hai lần.
Bạch Tiểu Lỗi phân phó.
- Mười hai lần sao?
Nhân viên phục vụ chợt ngẩn ngơ, nàng tưởng mình nghe lầm.
- Đúng vậy, là mười hai lần.
Bạch Tiểu Lỗi khẽ gật đầu.
- Vâng, Tam thiếu gia.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười cổ quái, cuối cùng nàng cũng hiểu, thì ra Tam thiếu gia cố ý gây khó cho đám người kia.
Cô gái được gọi là Tưởng Thần lại càng tức giận:
- Bạch Tiểu Lỗi, anh có còn biết xấu hổ không? Mười hai lần mà cũng gọi là giảm giá sao?
- À, có ai quy định không được tăng mười hai lần?
Bạch Tiểu Lỗi hỏi ngược lại.
Tưởng Thần lập tức chán nản, lúc này Viên Lão Tam lại nói:
- Bạch Tam thiếu gia, anh làm cho người ta phải nổi giận đấy, Tưởng Thần chẳng phải không muốn anh nữa sao? Tôi cướp phụ nữ của anh sao? Cần gì anh phải báo thù riêng, chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm mà cho giá đó sao?
- Viên Lão Tam, không phải cô ấy không muốn theo tôi, là tôi không muốn cô ấy mà thôi, anh cảm thấy thật sự cướp người phụ nữ của tôi sao? Tôi hoan nghênh anh mỗi ngày đều đến đây, tôi sẽ không chú ý.
Bạch Tiểu Lỗi thản nhiên nói, những năm này có nhiều người rất nhàm chán, Tưởng Thần trước kia quả thật là phụ nữ của Bạch Tiểu Lỗi, sau đó Viên Lão Tam này cạy ra. Điều này còn chưa đáng nói, Viên Lão Tam còn liên tục chạy đến trước mặt Bạch Tiểu Lỗi để khoe khoang, giống như đang mượn cớ này để chứng minh Viên Lão Tam hắn mạnh hơn Bạch Tiểu Lỗi.
Nhưng trong thủ đô này ai cũng biết, tuy Bạch Tiểu Lỗi là một người không có tương lai của Bạch gia nhưng dù sao cũng mạnh hơn Viên Lão Tam của Viên gia.
- Bạch Tiểu Lỗi, anh nói vậy là có ý gì? Cái gì là anh không quan tâm tôi? Rõ ràng là tôi đá đít anh.
Tưởng Thần lập tức phản bác.
Bạch Tiểu Lỗi đang muốn nói gì đó thì âm thanh bất mãn của Hạ Thiên đã vang lên:
- Tiểu Hắc, phụ nữ xấu như vậy thì nói chuyện làm gì, mau đưa chúng tôi về ngay, tôi rất bận.
- Vâng, đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng cung kính nói.
- Ai xấu? Mày nói ai xấu? Màu có mắt không? Mày... ....
Tưởng Thần dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên rồi mở miệng mắng ầm lên.
- Bốp.
Một tiếng tát trong trẻo vang lên.
Tưởng Thần vuốt gò má nóng bỏng, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Bạch Tiểu Lỗi:
- Anh...Anh dám đánh tôi sao?
- Bạch Lão Tam, anh dám đánh phụ nữ của tôi sao?
Viên Lão Tam cũng cực kỳ tức giận.
- Tưởng Thần, cô mắng tôi không sao, nhưng dám mắng đại ca của tôi, tôi cho cô một tát thì cũng coi như nhẹ tay rồi.
Bạch Tiểu Lỗi hừ một tiếng, hắn nói xong thì quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên đã sớm mất kiên nhẫn, lúc này hắn kéo Mộc Hàm ra ngoài, mà Bạch Tiểu Lỗi cũng đuổi kịp, không quan tâm đến Viên Lão Tam và Tưởng Thần.
- Bạch Tiểu Lỗi, khốn kiếp, đại ca của anh không phải là Bạch Đại Sâm sao? Anh nghĩ rằng tôi không biết đại ca của anh là ai sao?...Á... ....
Tưởng Thần hổn hển gào lên sau lưng Bạch Tiểu Lỗi, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì miệng đã bị người ta bịt kín, người ra tay là Viên Lão Tam.
- Đừng mắng, tiểu tử kia hình như là Hạ Thiên.
Viên Lão Tam khẽ nói vài câu bên tai Tưởng Thần rồi buông tay.
- Cái gì là Hạ Thiên hay Đông Thiên, có gì mà hơn người...Á... ....
Tưởng Thần đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoàng:
- Hạ Thiên sao? Có phải là người đã đánh sập của Lý gia?
Viên Lão Tam khẽ gật đầu, hắn hạ thấp âm thanh nói:
- Em thấy người phụ nữ kia không? Đó là Mộc Hàm, tuy anh chưa từng gặp Hạ Thiên nhưng người cùng thân mật với Mộc Hàm, ngoài Hạ Thiên ra thì chẳng có ai.
- Mộc Hàm sao?
Tưởng Thần chợt sững sờ:
- Em không nhìn kỹ, trước kia em chưa từng được gặp Mộc Hàm.
- Tóm lại chúng ta hình như đã sai, Bạch Tiểu Lỗi thật sự đi đúng đường, rõ ràng vào thời điểm này còn nhận Hạ Thiên làm đại ca. Hừ, đợi khi anh truyền tin này ra, để xem tiểu tử kia có dễ chịu không?
Khóe miệng Viên Lão Tam lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Lý gia tuy suy sụp nhưng còn có nhiều người không ưa Hạ Thiên, Bạch Tiểu Lỗi tưởng mình vớ được kho báu sao? Để xem khi đó có khóc lên tiếng không?
- Vậy anh mau truyền tin ra, tên khốn kia dám đánh em, em phải báo thù.
Tưởng Thần nói với vẻ mặt tức giận.
- Anh sẽ giúp em báo thù ngay bây giờ.
Nụ cười âm hiểm trên miệng Viên Lão Tam trở thành nụ cười dâm dục, hắn kéo Tưởng Thần đi ra:
- Bây giờ anh đi chơi phụ nữ của hắn.
- Anh đấy, xấu lắm.
Tưởng Thần lập tức nịnh hót, bộ dạng thục nữ e lệ.
- Đợi lát nữa còn xấu hơn.
Viên Lão Tam sờ lên mông Tưởng Thần, hắn không phân biệt đây là đâu, rõ ràng đây là một cặp nam nữ cực phẩm
Khi thấy hai người này thì Bạch Tiểu Lỗi khẽ nhíu mày, hắn tiến lên rất nhanh rồi ngăn cản cả hai người, khi hắn đang định mở miệng thì tên đàn ông kia đã mở miệng nói:
- Ủa, Bạch Tam thiếu gia, trùng hợp vậy sao?
Bạch Tiểu Lỗi nghe nói như vậy thì thầm mắng trong lòng, trung hợp cái gì? Mày cố ý đến đây mà còn giả vờ sao?
Tuy trong lòng rất bất mãn nhưng Bạch Tiểu Lỗi cũng không mở miệng la mắng, hắn chỉ dùng giọng châm chọc nói:
- Viên Lão Tam, anh thật sự có hứng thú với nơi này sao? Tháng này anh đã đến đây ba lần rồi.
- Đúng vậy, Bạch Tam thiếu gia, gần đây tôi rất thích đến xem địa bàn của anh.
Viên Lão Tam lộ ra nụ cười quái dị, sau đó hắn vỗ nhẹ lên mông người phụ nữ ở bên cạnh:
- Anh nói không sai chứ? Mỗi đêm anh đều vào nhìn em, ha ha.
- Ừ.
Người phụ nữ nở nụ cười nịnh nọt, sau đó nàng yêu kiều nói:
- Người ta rất thích cho anh xem.
- Viên Lão Tam, như vậy thì hoan nghênh anh vào xem nhiều nhiều một chút, địa bàn của tôi đều là những thứ mà tôi đã dùng qua, phục vụ tương đối khá, cũng rất rẻ, đôi khi còn có chiết khấu.
Bạch Tiểu Lỗi dùng giọng không nhanh không chậm nói, hắn biết rõ hai tên kia cố ý đến chòng ghẹo.
Viên Lão Tam nghe nói như vậy thì không biết nói gì hơn, người phụ nữ kia lại tức giận:
- Bạch Tiểu Lỗi, có người nói chuyện như anh sao? Cái gì mà phục vụ khá và giá rẻ có chiết khấu? Sao anh lại nói tôi như vậy?
Bạch Tiểu Lỗi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia, hắn có chút buồn bực:
- Tưởng Thần, tôi nói sai sao? Tôi nói nhà hàng phục vụ tốt, giá rẻ, còn có cả chiết khấu, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Bạch Tiểu Lỗi không đợi người phụ nữ kia kịp đáp lời mà vẫy vẫy tay với một nhân viên phục vụ ở không xa:
- Tới đây một chút.
- Tứ thiếu gia, có chuyện gì?
Nhân viên phục vụ tiến đến hỏi.
- Nhớ kỹ, sau này nếu Viên thiếu gia và Tưởng tiểu thư đến nơi này thì nhớ phải tăng giá lên gấp mười hai lần.
Bạch Tiểu Lỗi phân phó.
- Mười hai lần sao?
Nhân viên phục vụ chợt ngẩn ngơ, nàng tưởng mình nghe lầm.
- Đúng vậy, là mười hai lần.
Bạch Tiểu Lỗi khẽ gật đầu.
- Vâng, Tam thiếu gia.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười cổ quái, cuối cùng nàng cũng hiểu, thì ra Tam thiếu gia cố ý gây khó cho đám người kia.
Cô gái được gọi là Tưởng Thần lại càng tức giận:
- Bạch Tiểu Lỗi, anh có còn biết xấu hổ không? Mười hai lần mà cũng gọi là giảm giá sao?
- À, có ai quy định không được tăng mười hai lần?
Bạch Tiểu Lỗi hỏi ngược lại.
Tưởng Thần lập tức chán nản, lúc này Viên Lão Tam lại nói:
- Bạch Tam thiếu gia, anh làm cho người ta phải nổi giận đấy, Tưởng Thần chẳng phải không muốn anh nữa sao? Tôi cướp phụ nữ của anh sao? Cần gì anh phải báo thù riêng, chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm mà cho giá đó sao?
- Viên Lão Tam, không phải cô ấy không muốn theo tôi, là tôi không muốn cô ấy mà thôi, anh cảm thấy thật sự cướp người phụ nữ của tôi sao? Tôi hoan nghênh anh mỗi ngày đều đến đây, tôi sẽ không chú ý.
Bạch Tiểu Lỗi thản nhiên nói, những năm này có nhiều người rất nhàm chán, Tưởng Thần trước kia quả thật là phụ nữ của Bạch Tiểu Lỗi, sau đó Viên Lão Tam này cạy ra. Điều này còn chưa đáng nói, Viên Lão Tam còn liên tục chạy đến trước mặt Bạch Tiểu Lỗi để khoe khoang, giống như đang mượn cớ này để chứng minh Viên Lão Tam hắn mạnh hơn Bạch Tiểu Lỗi.
Nhưng trong thủ đô này ai cũng biết, tuy Bạch Tiểu Lỗi là một người không có tương lai của Bạch gia nhưng dù sao cũng mạnh hơn Viên Lão Tam của Viên gia.
- Bạch Tiểu Lỗi, anh nói vậy là có ý gì? Cái gì là anh không quan tâm tôi? Rõ ràng là tôi đá đít anh.
Tưởng Thần lập tức phản bác.
Bạch Tiểu Lỗi đang muốn nói gì đó thì âm thanh bất mãn của Hạ Thiên đã vang lên:
- Tiểu Hắc, phụ nữ xấu như vậy thì nói chuyện làm gì, mau đưa chúng tôi về ngay, tôi rất bận.
- Vâng, đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng cung kính nói.
- Ai xấu? Mày nói ai xấu? Màu có mắt không? Mày... ....
Tưởng Thần dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên rồi mở miệng mắng ầm lên.
- Bốp.
Một tiếng tát trong trẻo vang lên.
Tưởng Thần vuốt gò má nóng bỏng, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Bạch Tiểu Lỗi:
- Anh...Anh dám đánh tôi sao?
- Bạch Lão Tam, anh dám đánh phụ nữ của tôi sao?
Viên Lão Tam cũng cực kỳ tức giận.
- Tưởng Thần, cô mắng tôi không sao, nhưng dám mắng đại ca của tôi, tôi cho cô một tát thì cũng coi như nhẹ tay rồi.
Bạch Tiểu Lỗi hừ một tiếng, hắn nói xong thì quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên đã sớm mất kiên nhẫn, lúc này hắn kéo Mộc Hàm ra ngoài, mà Bạch Tiểu Lỗi cũng đuổi kịp, không quan tâm đến Viên Lão Tam và Tưởng Thần.
- Bạch Tiểu Lỗi, khốn kiếp, đại ca của anh không phải là Bạch Đại Sâm sao? Anh nghĩ rằng tôi không biết đại ca của anh là ai sao?...Á... ....
Tưởng Thần hổn hển gào lên sau lưng Bạch Tiểu Lỗi, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì miệng đã bị người ta bịt kín, người ra tay là Viên Lão Tam.
- Đừng mắng, tiểu tử kia hình như là Hạ Thiên.
Viên Lão Tam khẽ nói vài câu bên tai Tưởng Thần rồi buông tay.
- Cái gì là Hạ Thiên hay Đông Thiên, có gì mà hơn người...Á... ....
Tưởng Thần đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoàng:
- Hạ Thiên sao? Có phải là người đã đánh sập của Lý gia?
Viên Lão Tam khẽ gật đầu, hắn hạ thấp âm thanh nói:
- Em thấy người phụ nữ kia không? Đó là Mộc Hàm, tuy anh chưa từng gặp Hạ Thiên nhưng người cùng thân mật với Mộc Hàm, ngoài Hạ Thiên ra thì chẳng có ai.
- Mộc Hàm sao?
Tưởng Thần chợt sững sờ:
- Em không nhìn kỹ, trước kia em chưa từng được gặp Mộc Hàm.
- Tóm lại chúng ta hình như đã sai, Bạch Tiểu Lỗi thật sự đi đúng đường, rõ ràng vào thời điểm này còn nhận Hạ Thiên làm đại ca. Hừ, đợi khi anh truyền tin này ra, để xem tiểu tử kia có dễ chịu không?
Khóe miệng Viên Lão Tam lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Lý gia tuy suy sụp nhưng còn có nhiều người không ưa Hạ Thiên, Bạch Tiểu Lỗi tưởng mình vớ được kho báu sao? Để xem khi đó có khóc lên tiếng không?
- Vậy anh mau truyền tin ra, tên khốn kia dám đánh em, em phải báo thù.
Tưởng Thần nói với vẻ mặt tức giận.
- Anh sẽ giúp em báo thù ngay bây giờ.
Nụ cười âm hiểm trên miệng Viên Lão Tam trở thành nụ cười dâm dục, hắn kéo Tưởng Thần đi ra:
- Bây giờ anh đi chơi phụ nữ của hắn.
- Anh đấy, xấu lắm.
Tưởng Thần lập tức nịnh hót, bộ dạng thục nữ e lệ.
- Đợi lát nữa còn xấu hơn.
Viên Lão Tam sờ lên mông Tưởng Thần, hắn không phân biệt đây là đâu, rõ ràng đây là một cặp nam nữ cực phẩm
/1475
|