Mộc Hàm xuống xe và nhìn khắp chung quanh, sau đó nàng kéo Hạ Thiên đến một cửa hàng điện thoại:
- Chồng, trước tiên chúng ta thay số điện thoại của anh đã.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không muốn số điện thoại của mình mãi không liên lạc được với ai.
Hạ Thiên đổi số điện thoại và nhanh chóng gọi cho Mộc Hàm, hắn phát hiện có thể gọi thông, cuối cùng hắn cũng hiểu, điện thoại của mình bị người ta động tay động chân.
- Xem ra điện thoại và thẻ ngân hàng là hai thứ không đáng tin.
Hạ Thiên thầm nói một câu, nhưng hình như không có thứ gì thay thế được điện thoại, còn thẻ ngân hàng thì có thể, sau này cùng lắm thì hắn dùng tiền mặt là được.
Điện thoại có thể gọi được, Hạ Thiên quyết định điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, hắn bấm số của nàng, điện thoại chuyển rất nhanh.
- Alo, ai đó?
Bên kia truyền đến một âm thanh có chút hung hăng, cũng không phải là Kiều Tiểu Kiều, đó là Kiều Phượng Nhi.
- Sao lại là cô, ngực lớn chưa?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Kiều Phượng Nhi bên kia chợt sững sờ, sau đó nàng ý thức được người điện thoại đến là Hạ Thiên, vì vậy mà không khỏi xấu hổ mắng một câu:
- Hạ Thiên, anh đúng là sắc lang chết bầm.
- Này, dù bây giờ ngực cô có lớn hay chưa thì cứ chưa điện thoại cho vợ tôi.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú cãi nhau với Kiều Phượng Nhi, bây giờ hắn muốn nói chuyện với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Phượng Nhi dù có chút tức giận nhưng vẫn nhanh chóng đưa điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, mà âm thanh của Kiều Tiểu Kiều cũng vang lên:
- Chồng, sao anh lại đổi số?
- Không biết tên khốn nào dộng vào số điện thoại của anh, anh không gọi cho ai được, vì vậy bây giờ mới đổi số.
Hạ Thiên giải thích một câu, sau đó hắn nói:
- Vợ, bên kia không có ai gây phiền toái cho các em đấy chứ?
- Không có, hai ngày qua em luôn điện thoại cho anh, nhưng điện thoại không liên lạc được, em rất lo.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Chồng, anh tìm được chị Hàm chưa?
- Tìm được rồi.
Hạ Thiên trả lời ngay.
- Chị ấy không sao chứ?
Kiều Tiểu Kiều hình như có chút lo lắng.
- Không có gì, tốt lắm.
Hạ Thiên tiếc tục thành thật trả lời.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở phào một hơi:
- Không có gì là tốt.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi thăm:
- Chồng, khi nào các anh quay về Giang Hải?
- Vợ, chúng ta tạm thời chưa về, anh còn có chút chuyện.
Hạ Thiên trả lời:
- Em nói với chị Mộng, chị Vân Mạn một tiếng, có gì cứ điện thoại vào số này cho anh.
- Vâng, được rồi.
Kiều Tiểu Kiều đồng ý.
Hạ Thiên tiếp tục hàn huyên vài câu với Kiều Tiểu Kiều rồi cúp điện thoại, sau đó hắn điện thoại cho Lãnh Băng Băng.
Điện thoại chuyển rất nhanh, bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Lãnh Băng Băng:
- Lãnh Băng Băng cục trưởng phân cục quận Đông nghe!
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi không?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó giọng nói trở nên nhu hòa, còn có chút mất hứng:
- Cậu rãnh lắm sao mà đổi số điện thoại?
- Tôi cũng nào có muốn, không biết tên khốn nào làm điện thoại của tôi không gọi cho ai được.
Hạ Thiên phải giải thích một lượt.
- Nghe nói câu đi thủ đô, bên đó thế nào, khỏe không?
Lãnh Băng Băng khẽ hỏi, tuy nàng muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng trong giọng nói cũng khó thể che giấu sự quan tâm với Hạ Thiên.
- Cũng không tệ lắm, nhưng vợ cảnh sát tỷ tỷ không có ở đây, tôi rất nhớ chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tạm thời tôi không thể quay về, vì vậy mỗi ngày chị nhất định phải nhớ đến tôi, nếu tôi phát hiện chị không nhớ, tôi trở về sẽ đánh mông chị.
- Tôi cũng không nhớ cậu.
Lãnh Băng Băng lập tức có chút xấu hổ, lưu manh chết tiệt này đúng là, sao lại mở miệng nói ra những vấn đề như vậy.
- Tôi có việc, tôi cúp máy trước đây.
Lãnh Băng Băng tức giận cúp điện thoại, nàng không cho Hạ Thiên cơ hội chen lời.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Cảnh sát tỷ tỷ quá nhớ mình, sợ điện thoại lâu sẽ khóc, vì vậy cúp điện thoại nhanh gớm.
Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng không nghe được những lời này, nếu không nàng sẽ thật sự muốn khóc. Lưu manh này đúng là quá tự kỷ, dù nàng thật sự nghĩ đến hắn thì cũng không đến mức phải khóc chứ?
Hạ Thiên lúc này bấm số điện thoại của Tôn Hinh Hinh, lúc này nàng không hỏi hắn vì sao đổi số, vì vậy hắn không cần giải thích.
Sau khi gọi điện thoại một lượt cho các bà vợ thì Hạ Thiên mất gần nửa giờ, Mộc Hàm cũng ở bên cạnh chờ đợi.
- Chồng, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?
Khi thấy Hạ Thiên bỏ điện thoại vào túi quần thì Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi một câu.
- Được rồi, chúng ta đi trả tiền.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn không thích nợ tiền người ta, càng không thích nợ người phụ nữ không xinh đẹp.
Hạ Thiên kéo Mộc Hàm chuẩn bị tiến vào tòa nhà Vọng Kinh, đúng lúc này một chiếc Audi phóng đến không một tiếng động. Khi chiếc xe chạy đến cách hai người Hạ Thiên không xa thì cửa xe hạ xuống, một gương mặt quyến rũ từ bên trong lộ ra:
- Mộc Hàm, lên xe.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày nhưng vẫn kéo cửa ngồi vào sau xe, Hạ Thiên cũng tiến vào. Lúc này hắn thấy rõ lái xe là một người phụ nữ hơn ba mươi, dáng người đầy đặn, bộ dạng không tệ, nhưng dù sao cũng kém xa Mộc Hàm, vì vậy hắn lập tức mất đi hứng thú với đối phương.
- Giang Huệ, có chuyện gì?
Mộc Hàm mở miệng hỏi, rõ ràng nàng có quen biết người phụ nữ này.
Giang Huệ nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ nhíu mày, nàng có chút mất vui:
- Mộc Hàm, cô cho người không liên quan xuông xe ngay.
Mộc Hàm mỉm cười dùng giọng lạnh lùng nói:
- Giang Huệ, cô muốn gì cứ nói, cậu ấy là chồng tôi, chẳng phải người ngoài.
- Cậu ta không phải người Long Tổ, tất nhiên không được nghe chuyện của Long Tổ chúng ta. Cô là đặc công Long Tổ, không hiểu nguyên tắc giữ bí mật sao?
Giang Huệ càng mất hứng.
Mộc Hàm trực tiếp mở cửa xe bước xuống:
- Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi xuống xe.
- Mộc Hàm, cô đáng giá vì hắn như thế sao?
Giang Huệ rất căm tức:
- Chẳng phải chỉ là một người đàn ông sao? Có gì quan trọng như vậy?
Mộc Hàm cũng nổi giận:
- Giang Huệ, tôi chỉ có một người đàn ông, cậu ta tất nhiên rất quan trọng với tôi, hơn nữa tôi cũng không giống cô.
- Mộc Hàm, cô đang mắng tôi sao?
Vẻ mặt Giang Huệ chợt biến đổi:
- Cô nói tôi có nhiều đàn ông sao?
- Tôi không nói như vậy, cô muốn nghĩ sao là chuyện của cô.
Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, chúng ta đi.
- Chờ chút.
Giang Huệ vội vàng nói, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, Mộc Hàm, cô nếu đã như vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, kể từ lúc này, cô không còn là người của Long Tổ.
Giang Huệ lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Mộc Hàm:
- Cô là thành viên Long Tổ về hưu non, đây là hưu phí, một triệu, sau này cô không còn quan hệ gì với người Long Tổ, những quyền hạn trước kia của cô cũng không còn. Từ bây giờ trở đi, cô sẽ là một người bình thường
- Chồng, trước tiên chúng ta thay số điện thoại của anh đã.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không muốn số điện thoại của mình mãi không liên lạc được với ai.
Hạ Thiên đổi số điện thoại và nhanh chóng gọi cho Mộc Hàm, hắn phát hiện có thể gọi thông, cuối cùng hắn cũng hiểu, điện thoại của mình bị người ta động tay động chân.
- Xem ra điện thoại và thẻ ngân hàng là hai thứ không đáng tin.
Hạ Thiên thầm nói một câu, nhưng hình như không có thứ gì thay thế được điện thoại, còn thẻ ngân hàng thì có thể, sau này cùng lắm thì hắn dùng tiền mặt là được.
Điện thoại có thể gọi được, Hạ Thiên quyết định điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, hắn bấm số của nàng, điện thoại chuyển rất nhanh.
- Alo, ai đó?
Bên kia truyền đến một âm thanh có chút hung hăng, cũng không phải là Kiều Tiểu Kiều, đó là Kiều Phượng Nhi.
- Sao lại là cô, ngực lớn chưa?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Kiều Phượng Nhi bên kia chợt sững sờ, sau đó nàng ý thức được người điện thoại đến là Hạ Thiên, vì vậy mà không khỏi xấu hổ mắng một câu:
- Hạ Thiên, anh đúng là sắc lang chết bầm.
- Này, dù bây giờ ngực cô có lớn hay chưa thì cứ chưa điện thoại cho vợ tôi.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú cãi nhau với Kiều Phượng Nhi, bây giờ hắn muốn nói chuyện với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Phượng Nhi dù có chút tức giận nhưng vẫn nhanh chóng đưa điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, mà âm thanh của Kiều Tiểu Kiều cũng vang lên:
- Chồng, sao anh lại đổi số?
- Không biết tên khốn nào dộng vào số điện thoại của anh, anh không gọi cho ai được, vì vậy bây giờ mới đổi số.
Hạ Thiên giải thích một câu, sau đó hắn nói:
- Vợ, bên kia không có ai gây phiền toái cho các em đấy chứ?
- Không có, hai ngày qua em luôn điện thoại cho anh, nhưng điện thoại không liên lạc được, em rất lo.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Chồng, anh tìm được chị Hàm chưa?
- Tìm được rồi.
Hạ Thiên trả lời ngay.
- Chị ấy không sao chứ?
Kiều Tiểu Kiều hình như có chút lo lắng.
- Không có gì, tốt lắm.
Hạ Thiên tiếc tục thành thật trả lời.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở phào một hơi:
- Không có gì là tốt.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi thăm:
- Chồng, khi nào các anh quay về Giang Hải?
- Vợ, chúng ta tạm thời chưa về, anh còn có chút chuyện.
Hạ Thiên trả lời:
- Em nói với chị Mộng, chị Vân Mạn một tiếng, có gì cứ điện thoại vào số này cho anh.
- Vâng, được rồi.
Kiều Tiểu Kiều đồng ý.
Hạ Thiên tiếp tục hàn huyên vài câu với Kiều Tiểu Kiều rồi cúp điện thoại, sau đó hắn điện thoại cho Lãnh Băng Băng.
Điện thoại chuyển rất nhanh, bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Lãnh Băng Băng:
- Lãnh Băng Băng cục trưởng phân cục quận Đông nghe!
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi không?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó giọng nói trở nên nhu hòa, còn có chút mất hứng:
- Cậu rãnh lắm sao mà đổi số điện thoại?
- Tôi cũng nào có muốn, không biết tên khốn nào làm điện thoại của tôi không gọi cho ai được.
Hạ Thiên phải giải thích một lượt.
- Nghe nói câu đi thủ đô, bên đó thế nào, khỏe không?
Lãnh Băng Băng khẽ hỏi, tuy nàng muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng trong giọng nói cũng khó thể che giấu sự quan tâm với Hạ Thiên.
- Cũng không tệ lắm, nhưng vợ cảnh sát tỷ tỷ không có ở đây, tôi rất nhớ chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tạm thời tôi không thể quay về, vì vậy mỗi ngày chị nhất định phải nhớ đến tôi, nếu tôi phát hiện chị không nhớ, tôi trở về sẽ đánh mông chị.
- Tôi cũng không nhớ cậu.
Lãnh Băng Băng lập tức có chút xấu hổ, lưu manh chết tiệt này đúng là, sao lại mở miệng nói ra những vấn đề như vậy.
- Tôi có việc, tôi cúp máy trước đây.
Lãnh Băng Băng tức giận cúp điện thoại, nàng không cho Hạ Thiên cơ hội chen lời.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Cảnh sát tỷ tỷ quá nhớ mình, sợ điện thoại lâu sẽ khóc, vì vậy cúp điện thoại nhanh gớm.
Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng không nghe được những lời này, nếu không nàng sẽ thật sự muốn khóc. Lưu manh này đúng là quá tự kỷ, dù nàng thật sự nghĩ đến hắn thì cũng không đến mức phải khóc chứ?
Hạ Thiên lúc này bấm số điện thoại của Tôn Hinh Hinh, lúc này nàng không hỏi hắn vì sao đổi số, vì vậy hắn không cần giải thích.
Sau khi gọi điện thoại một lượt cho các bà vợ thì Hạ Thiên mất gần nửa giờ, Mộc Hàm cũng ở bên cạnh chờ đợi.
- Chồng, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?
Khi thấy Hạ Thiên bỏ điện thoại vào túi quần thì Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi một câu.
- Được rồi, chúng ta đi trả tiền.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn không thích nợ tiền người ta, càng không thích nợ người phụ nữ không xinh đẹp.
Hạ Thiên kéo Mộc Hàm chuẩn bị tiến vào tòa nhà Vọng Kinh, đúng lúc này một chiếc Audi phóng đến không một tiếng động. Khi chiếc xe chạy đến cách hai người Hạ Thiên không xa thì cửa xe hạ xuống, một gương mặt quyến rũ từ bên trong lộ ra:
- Mộc Hàm, lên xe.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày nhưng vẫn kéo cửa ngồi vào sau xe, Hạ Thiên cũng tiến vào. Lúc này hắn thấy rõ lái xe là một người phụ nữ hơn ba mươi, dáng người đầy đặn, bộ dạng không tệ, nhưng dù sao cũng kém xa Mộc Hàm, vì vậy hắn lập tức mất đi hứng thú với đối phương.
- Giang Huệ, có chuyện gì?
Mộc Hàm mở miệng hỏi, rõ ràng nàng có quen biết người phụ nữ này.
Giang Huệ nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ nhíu mày, nàng có chút mất vui:
- Mộc Hàm, cô cho người không liên quan xuông xe ngay.
Mộc Hàm mỉm cười dùng giọng lạnh lùng nói:
- Giang Huệ, cô muốn gì cứ nói, cậu ấy là chồng tôi, chẳng phải người ngoài.
- Cậu ta không phải người Long Tổ, tất nhiên không được nghe chuyện của Long Tổ chúng ta. Cô là đặc công Long Tổ, không hiểu nguyên tắc giữ bí mật sao?
Giang Huệ càng mất hứng.
Mộc Hàm trực tiếp mở cửa xe bước xuống:
- Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi xuống xe.
- Mộc Hàm, cô đáng giá vì hắn như thế sao?
Giang Huệ rất căm tức:
- Chẳng phải chỉ là một người đàn ông sao? Có gì quan trọng như vậy?
Mộc Hàm cũng nổi giận:
- Giang Huệ, tôi chỉ có một người đàn ông, cậu ta tất nhiên rất quan trọng với tôi, hơn nữa tôi cũng không giống cô.
- Mộc Hàm, cô đang mắng tôi sao?
Vẻ mặt Giang Huệ chợt biến đổi:
- Cô nói tôi có nhiều đàn ông sao?
- Tôi không nói như vậy, cô muốn nghĩ sao là chuyện của cô.
Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, chúng ta đi.
- Chờ chút.
Giang Huệ vội vàng nói, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, Mộc Hàm, cô nếu đã như vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, kể từ lúc này, cô không còn là người của Long Tổ.
Giang Huệ lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Mộc Hàm:
- Cô là thành viên Long Tổ về hưu non, đây là hưu phí, một triệu, sau này cô không còn quan hệ gì với người Long Tổ, những quyền hạn trước kia của cô cũng không còn. Từ bây giờ trở đi, cô sẽ là một người bình thường
/1475
|