-- Đúng vậy.
La Dân Sinh sảng khoái thừa nhận:
- Một người tự xưng là chồng của Mộc Hàm đến tìm tôi... ....
- Hắn ta là Hạ Thiên sao?
Đầu dây bên kia cắt ngang lời La Dân Sinh.
La Dân Sinh chợt ngẩn người, sau đó lão nói:
- Đúng vậy, đúng là Hạ Thiên, công tử quen hắn sao?
- Đã từng nghe nói nhưng chưa gặp mặt.
Giọng điệu đầu dây bên kia vẫn rất bình thản:
- Chú La, thật ra cháu có chuyện muốn thương lượng với chú.
- Công tử cứ khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.
La Dân Sinh vẫn rất tự nhiên.
- Chú La, cháu chỉ muốn khi chú tìm được Mộc Hàm, trước tiên nói cho cháu biết trước.
Đầu dây bên kia thản nhiên nói.
La Dân Sinh có chơi chần chừ, sau đó lão trả lời:
- Không có vấn đề, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu.
- Vậy thì cảm ơn chú La, có thời gian sẽ mời chú uống vài ly.
Đầu dây bên kia rất thỏa mãn:
- Chú La, cháu còn có chút chuyện, để lần sau gặp mặt nói chuyện.
- Được, lần sau trò chuyện.
La Dân Sinh nói xong thì bên kia cũng cúp điện thoại.
Dù hành vi của đối phương không lễ phép nhưng La Dân Sinh cũng hiểu, đối phương gọi mình là chú La đã là nể mặt lắm rồi, ai bảo đối phương là Triệu công tử nổi danh ở thủ đô?
La Dân Sinh cảm thấy khó hiểu chính là Mộc Hàm chẳng phải có quan hệ rất tốt với Triệu công tử sao? Vì sao bâ giờ lại giống như không có chuyện gì?
La Dân Sinh còn đang nghi hoặc thì điện thoại đã vang lên.
La Dân Sinh cầm lấy điện thoại xem xét, ngay sau đó vẻ mặt đã biến đổi, lão vội vàng nhận máy, giọng điệu có chút sợ hãi:
- Lão Lý, chào chú, cháu là La Dân Sinh.
- Cậu đang phái người đi tìm Mộc Hàm sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp và thẳng thừng của lão Lý.
- Đúng vậy, lão Lý, chú... ....
La Dân Sinh đang định hỏi gì đó thì đã bị lão Lý cắt ngang lời:
- Tìm được Mộc Hàm thì báo cho tôi biết đầu tiên.
Lão lý nói bằng giọng ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Trên mặt La Dân Sinh lộ ra nụ cười khổ sở, một Triệu gia, một Lý gia, rõ ràng cả hai đều tìm Mộc Hàm, còn có cả tên khốn Hạ Thiên. Tuy người này chẳng biết có địa vị gì nhưng xem xét bản lĩnh thần kỳ thì biết đó không phải là người thường, người này rất mạnh. Bây giờ ba thế lực mạnh mẽ đều đi tìm Mộc Hàm, rốt cuộc Mộc Hàm có chuyện gì?
... ....
Trong bệnh viện, ở bên ngoài một căn phòng cấp cứu.
Một ông lão trên sáu mươi vừa hạ điện thoại xuống, nhưng vẻ phẫn nộ trên mặt cũng không biết mất.
Ông lão này chính là người cầm lái gia tộc đứng vị trí thứ hai ở thủ đô, từng là kẻ phong vân một cõi trong nước, thậm chí bây giờ địa vị cũng hết sức quan trọng. Dù bây giờ tuổi tác đã cao nhưng thủ đô vẫn không thể bỏ qua sự hiện hữu của lão, chỉ cần lão nói một câu cũng có thể làm cho cả thủ đô chấn động.
Đám con cháu cũng làm cho ông lão trở nên kiêu ngạo, đặc biệt là bốn đứa cháu nội, đứa nào cũng có năng lực rất mạnh. Lão đã từng tin, chỉ cần cho bọn chúng thời gian thì bốn đứa cháu sẽ kéo Lý gia lên vị trí đệ nhất gia tộc ở thủ đô, dù là Triệu gia cũng sẽ bị Lý gia giẫm dưới chân.
Nhưng bây giờ tất cả đều khó thể thực hiện, bốn đứa cháu nội có tương lai sáng rực, nhưng trong khoảng thời gian gần đây tất cả đều bị hủy diệt. Người hủy diệt chỉ có một, là một tên thanh niên vô danh còn chưa đến hai mươi tuổi, một tiểu tử nhìn có vẻ như không kiêng nể bất kỳ điều gì.
- Hạ Thiên.
Ông lão cắn răng chậm rãi nói:
- Nếu không giết mày, Lý gia còn mặt mũi nào ở lại thủ đô?
- Cha!
Một người đàn ông trung niên đi đến sau lưng ông lão:
- Cha về nhà nghỉ ngơi, chỗ này có con là được.
- Tôi không cần nghỉ ngơi.
Ông lão trầm giọng quát:
- Chỉ cần mạng của tiểu tử kia.
- Bố yên tâm, con tuyệt đối không bỏ qua cho tiểu tử kia, nhưng tối qua bố đã đến đây, lại chưa nghỉ ngơi, sức khỏe của bố... ....
Người đàn ông trung niên khuyên ông lão.
- Thế nào, cậu thấy tôi già rồi sao?
Ông lão trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
- Bố, không phải con có ý này.
Người đàn ông trung niên dùng giọng bất đắc dĩ giải thích.
- Tôi cho cậu biết, Lý Phá Vân tôi vẫn chưa tới bảy mươi, vẫn còn chưa già.
Ông lão hừ lạnh một tiếng:
- Tôi muốn đích thân giết chết tiểu tử kia.
- Bố, người... ....
Người đàn ông trung niên muốn khuyên giải.
Ông lão quả quyết:
- Không cần nói nhiều, tôi đã quyết, nếu tôi không tự tay giết chết tiểu tử kia, sợ rằng khó thể phát tiết được. Tôi hỏi anh, anh đã điều tra được hắn ở đâu chưa?
- Nửa giờ trước hắn đi rút tiền, con đã cho người giám sát những màn hình lân cận, nhưng sau đó hắn lên taxi bỏ đi. Lúc này căn cứ vào tin tức mới nhất thì hắn đã không còn ngồi taxi... ....
Người đàn ông trung niên khẽ tường thuật tình huống.
Ông lão mất kiên nhẫn:
- Ý của anh là bây giờ còn chưa biết hắn ở đâu sao?
- Bố, con sẽ điều tra ra ngay thôi.
Trên mặt người đàn ông trung niên có chút xấu hổ.
Đúng lúc này điện thoại của người đàn ông trung niên vang lên, hắn nhận điện thoại, vẻ mặt rất khó coi.
- Bố, con đã biết Hạ Thiên ở đâu.
Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, giọng điệu có chút trầm thấp.
- Ở đâu?
Ông lão hỏi.
Người đàn ông trung niên trầm mặc vài giây rồi khẽ nói:
- Ở nhà chúng ta.
... ....
Bên hồ Đàm Long.
- Thiên ca, anh xem, bên kia có một khu nhà Tứ hợp viện, đó là số một đường Mộc Tử, nhưng chỗ này không có trên bản đồ, người bình thường sẽ không tìm được, ngoài em quen thuộc thủ đô như lòng bàn tay... ....
Tạ Hiểu Phong chỉ vào một khu nhà lớn giới thiệu với Hạ Thiên, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã không còn thấy bóng dáng Hạ Thiên đâu nữa.
- Điều này...Thiên ca đi đâu rồi?
Tạ Hiểu Phong không tự giác phải nhìn về phía khu nhà phương xa, chẳng lẽ thiên ca đã đến đó? Nhưng như vậy chẳng phải quá nhanh sao?
Tạ Hiểu Phong bắt đầu có chút do dự muốn tiến lên xem thế nào, nhưng hắn lập tức nghĩ ra một vấn đề, số một đường Mộc Tử người thường không được tiếp cận, hắn đi sang sẽ bị bắt ngay.
Tạ Hiểu Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định ở lại chỗ này, có lẽ một lát nữa thiên ca sẽ quay lại.
Tạ Hiểu Phong cũng suy đoán không sai, Hạ Thiên đã đến khu nhà kia. Đây là một khu gồm nhiều tứ hợp viện hợp lại thành đại tứ hợp viện, toàn bộ khu nhà nhìn có vẻ cổ xưa, kiến trúc này ít nhất cũng phải có thâm niên vài chục năm, cổng cũng không có gì khác biệt ngoại trừ hai chữ Lý Trạch trên bảng.
- Đứng lại.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cổng, đúng lúc này một tiếng quát chói tai đã vang lên
La Dân Sinh sảng khoái thừa nhận:
- Một người tự xưng là chồng của Mộc Hàm đến tìm tôi... ....
- Hắn ta là Hạ Thiên sao?
Đầu dây bên kia cắt ngang lời La Dân Sinh.
La Dân Sinh chợt ngẩn người, sau đó lão nói:
- Đúng vậy, đúng là Hạ Thiên, công tử quen hắn sao?
- Đã từng nghe nói nhưng chưa gặp mặt.
Giọng điệu đầu dây bên kia vẫn rất bình thản:
- Chú La, thật ra cháu có chuyện muốn thương lượng với chú.
- Công tử cứ khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.
La Dân Sinh vẫn rất tự nhiên.
- Chú La, cháu chỉ muốn khi chú tìm được Mộc Hàm, trước tiên nói cho cháu biết trước.
Đầu dây bên kia thản nhiên nói.
La Dân Sinh có chơi chần chừ, sau đó lão trả lời:
- Không có vấn đề, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu.
- Vậy thì cảm ơn chú La, có thời gian sẽ mời chú uống vài ly.
Đầu dây bên kia rất thỏa mãn:
- Chú La, cháu còn có chút chuyện, để lần sau gặp mặt nói chuyện.
- Được, lần sau trò chuyện.
La Dân Sinh nói xong thì bên kia cũng cúp điện thoại.
Dù hành vi của đối phương không lễ phép nhưng La Dân Sinh cũng hiểu, đối phương gọi mình là chú La đã là nể mặt lắm rồi, ai bảo đối phương là Triệu công tử nổi danh ở thủ đô?
La Dân Sinh cảm thấy khó hiểu chính là Mộc Hàm chẳng phải có quan hệ rất tốt với Triệu công tử sao? Vì sao bâ giờ lại giống như không có chuyện gì?
La Dân Sinh còn đang nghi hoặc thì điện thoại đã vang lên.
La Dân Sinh cầm lấy điện thoại xem xét, ngay sau đó vẻ mặt đã biến đổi, lão vội vàng nhận máy, giọng điệu có chút sợ hãi:
- Lão Lý, chào chú, cháu là La Dân Sinh.
- Cậu đang phái người đi tìm Mộc Hàm sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp và thẳng thừng của lão Lý.
- Đúng vậy, lão Lý, chú... ....
La Dân Sinh đang định hỏi gì đó thì đã bị lão Lý cắt ngang lời:
- Tìm được Mộc Hàm thì báo cho tôi biết đầu tiên.
Lão lý nói bằng giọng ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Trên mặt La Dân Sinh lộ ra nụ cười khổ sở, một Triệu gia, một Lý gia, rõ ràng cả hai đều tìm Mộc Hàm, còn có cả tên khốn Hạ Thiên. Tuy người này chẳng biết có địa vị gì nhưng xem xét bản lĩnh thần kỳ thì biết đó không phải là người thường, người này rất mạnh. Bây giờ ba thế lực mạnh mẽ đều đi tìm Mộc Hàm, rốt cuộc Mộc Hàm có chuyện gì?
... ....
Trong bệnh viện, ở bên ngoài một căn phòng cấp cứu.
Một ông lão trên sáu mươi vừa hạ điện thoại xuống, nhưng vẻ phẫn nộ trên mặt cũng không biết mất.
Ông lão này chính là người cầm lái gia tộc đứng vị trí thứ hai ở thủ đô, từng là kẻ phong vân một cõi trong nước, thậm chí bây giờ địa vị cũng hết sức quan trọng. Dù bây giờ tuổi tác đã cao nhưng thủ đô vẫn không thể bỏ qua sự hiện hữu của lão, chỉ cần lão nói một câu cũng có thể làm cho cả thủ đô chấn động.
Đám con cháu cũng làm cho ông lão trở nên kiêu ngạo, đặc biệt là bốn đứa cháu nội, đứa nào cũng có năng lực rất mạnh. Lão đã từng tin, chỉ cần cho bọn chúng thời gian thì bốn đứa cháu sẽ kéo Lý gia lên vị trí đệ nhất gia tộc ở thủ đô, dù là Triệu gia cũng sẽ bị Lý gia giẫm dưới chân.
Nhưng bây giờ tất cả đều khó thể thực hiện, bốn đứa cháu nội có tương lai sáng rực, nhưng trong khoảng thời gian gần đây tất cả đều bị hủy diệt. Người hủy diệt chỉ có một, là một tên thanh niên vô danh còn chưa đến hai mươi tuổi, một tiểu tử nhìn có vẻ như không kiêng nể bất kỳ điều gì.
- Hạ Thiên.
Ông lão cắn răng chậm rãi nói:
- Nếu không giết mày, Lý gia còn mặt mũi nào ở lại thủ đô?
- Cha!
Một người đàn ông trung niên đi đến sau lưng ông lão:
- Cha về nhà nghỉ ngơi, chỗ này có con là được.
- Tôi không cần nghỉ ngơi.
Ông lão trầm giọng quát:
- Chỉ cần mạng của tiểu tử kia.
- Bố yên tâm, con tuyệt đối không bỏ qua cho tiểu tử kia, nhưng tối qua bố đã đến đây, lại chưa nghỉ ngơi, sức khỏe của bố... ....
Người đàn ông trung niên khuyên ông lão.
- Thế nào, cậu thấy tôi già rồi sao?
Ông lão trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
- Bố, không phải con có ý này.
Người đàn ông trung niên dùng giọng bất đắc dĩ giải thích.
- Tôi cho cậu biết, Lý Phá Vân tôi vẫn chưa tới bảy mươi, vẫn còn chưa già.
Ông lão hừ lạnh một tiếng:
- Tôi muốn đích thân giết chết tiểu tử kia.
- Bố, người... ....
Người đàn ông trung niên muốn khuyên giải.
Ông lão quả quyết:
- Không cần nói nhiều, tôi đã quyết, nếu tôi không tự tay giết chết tiểu tử kia, sợ rằng khó thể phát tiết được. Tôi hỏi anh, anh đã điều tra được hắn ở đâu chưa?
- Nửa giờ trước hắn đi rút tiền, con đã cho người giám sát những màn hình lân cận, nhưng sau đó hắn lên taxi bỏ đi. Lúc này căn cứ vào tin tức mới nhất thì hắn đã không còn ngồi taxi... ....
Người đàn ông trung niên khẽ tường thuật tình huống.
Ông lão mất kiên nhẫn:
- Ý của anh là bây giờ còn chưa biết hắn ở đâu sao?
- Bố, con sẽ điều tra ra ngay thôi.
Trên mặt người đàn ông trung niên có chút xấu hổ.
Đúng lúc này điện thoại của người đàn ông trung niên vang lên, hắn nhận điện thoại, vẻ mặt rất khó coi.
- Bố, con đã biết Hạ Thiên ở đâu.
Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, giọng điệu có chút trầm thấp.
- Ở đâu?
Ông lão hỏi.
Người đàn ông trung niên trầm mặc vài giây rồi khẽ nói:
- Ở nhà chúng ta.
... ....
Bên hồ Đàm Long.
- Thiên ca, anh xem, bên kia có một khu nhà Tứ hợp viện, đó là số một đường Mộc Tử, nhưng chỗ này không có trên bản đồ, người bình thường sẽ không tìm được, ngoài em quen thuộc thủ đô như lòng bàn tay... ....
Tạ Hiểu Phong chỉ vào một khu nhà lớn giới thiệu với Hạ Thiên, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã không còn thấy bóng dáng Hạ Thiên đâu nữa.
- Điều này...Thiên ca đi đâu rồi?
Tạ Hiểu Phong không tự giác phải nhìn về phía khu nhà phương xa, chẳng lẽ thiên ca đã đến đó? Nhưng như vậy chẳng phải quá nhanh sao?
Tạ Hiểu Phong bắt đầu có chút do dự muốn tiến lên xem thế nào, nhưng hắn lập tức nghĩ ra một vấn đề, số một đường Mộc Tử người thường không được tiếp cận, hắn đi sang sẽ bị bắt ngay.
Tạ Hiểu Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định ở lại chỗ này, có lẽ một lát nữa thiên ca sẽ quay lại.
Tạ Hiểu Phong cũng suy đoán không sai, Hạ Thiên đã đến khu nhà kia. Đây là một khu gồm nhiều tứ hợp viện hợp lại thành đại tứ hợp viện, toàn bộ khu nhà nhìn có vẻ cổ xưa, kiến trúc này ít nhất cũng phải có thâm niên vài chục năm, cổng cũng không có gì khác biệt ngoại trừ hai chữ Lý Trạch trên bảng.
- Đứng lại.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cổng, đúng lúc này một tiếng quát chói tai đã vang lên
/1475
|