- Gọi điện thoại cho anh là được, trước tiên nhớ kỹ số điện thoại của anh đi.
Hạ Thiên nói số điện thoại của mình, Nhâm Trung Hằng cũng nhanh chóng lưu lại.
Hạ Thiên còn nói thêm:
- Nhớ kỹ phải đi tìm ngay cho anh, nếu các chú không tìm, anh có thể xử lý chú bất cứ lúc nào.
- Được, tôi sẽ đi tìm ngay.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó hắn chuẩn bị bỏ đi.
Hạ Thiên vung tay chụp Mãnh ca lên, hán nhanh chóng làm ra vài động tác để nối chân nối tay cho đối phương, sau đó nói:
- Này, chú cũng đi tìm cho anh.
Mãnh ca đột nhiên phát hiện mình khỏe mạnh như trâu và không còn đau đớn thì chợt sững sờ, sau đó rất mừng rỡ, hắn vô thức nói một câu với Hạ Thiên:
- Cám ơn đại ca.
- Đừng gọi anh là đại ca, anh không phải đại ca của chú, gọi anh là thiên ca.
Hạ Thiên sữa đổi cách xưng hô của Mãnh ca.
- Vâng, thiên ca.
Mãnh ca vội vàng đổi giọng.
- Mau đi tìm vợ cho anh.
Hạ Thiên phất phất tay mất kiên nhẫn, sau đó hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt phóng quanh quán trà, đám lưu manh trước đó đều đang ngồi ngơ người đã bắt đầu động đậy trở lại.
- Tất cả theo anh.
Mãnh ca hô lên một tiếng, hắn vung tay rồi dẫn đám tiểu đệ rời khỏi quán trà, một lúc sau mới đuổi kịp Nhâm Trung Hằng vừa đi ra.
Nhâm Trung Hằng vừa rời khỏi quán trà thì vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, hắn ngồi lên xe của mình rồi gọi điện thoại:
- Tam thiếu gia, là tôi.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của một người đàn ông:
- Hằng ca, tìm tôi có việc sao?
- Tam thiếu gia, tôi vừa bị đánh bại.
Nhâm Trung Hằng khẽ nói.
- Bại sao?
Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc:
- Hằng ca, anh nói vậy có ý gì?
- Vừa rồi có một tên tiểu tử đánh bại Mãnh tử, sau đó để nó gọi tôi tới, đến khi thấy tôi thì hắn lại cưỡng ép thu làm tiểu đệ... ....
Nhâm Trung Hằng còn chưa nói dứt lời thì đầu dây bên kia đã lên tiếng:
- Đợi chút, Hằng ca, anh nói lại xem, anh thấy ai?
- Tam thiếu gia, người kia tự xưng là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Nhâm Trung Hằng có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn trả lời.
- Hạ Thiên sao? Thật sự là Hạ Thiên?
Đầu dây bên kia có chút hứng phấn:
- Đợi đã, Hằng ca, anh vừa nói, Hạ Thiên thu anh làm tiểu đệ sao?
- Là thế này, tiểu tử kia không chịu nói lý lẽ, tôi không đồng ý thì tra tấn, thân thủ rất mạnh, thủ hạ của tôi là Ngô Cương và Trương Việt căn bản không phải là đối thủ của hắn. Vài chục người của Mãnh Tử cũng bị hắn đánh ngã.
Nhâm Trung Hằng dùng giọng hỗ thẹn nói.
Tam thiếu gia dùng giọng vội vàng hỏi:
- Hằng ca, vậy anh có đồng ý không?
- Xin lỗi, Tam thiếu gia, tôi không có biện pháp, vì vậy đành phải đồng ý... ....
Giọng điệu của Nhâm Trung Hằng rất bất an.
- Tốt, làm tốt lắm.
Tam thiếu gia cực kỳ hưng phấn, hắn cắt ngang lời Nhâm Trung Hằng:
- Thế này đi, Hằng ca, bây giờ tôi đến công ty của anh ngay, anh ở trong phòng làm việc chờ tôi, lát nữa gặp mặt sẽ nói chuyện sau.
Tam thiếu gia nói xong thì cúp điện thoại, Nhâm Trung Hằng chợt sững sờ, Tam thiếu gia vừa khen tốt sao? Không phải tức quá hóa cười đấy chứ? Nhưng vì sao giọng điệu lại vui sướng như vậy?
- Thôi, để về gặp Tam thiếu gia rồi nói sau.
Nhâm Trung Hằng lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy về công ty Trung Hằng.
Mười phút sau Nhâm Trung Hằng đã có mặt trong phòng làm việc của mình, bên trong đã có một người đàn ông trẻ tuổi chờ sẵn. Người này vóc dáng không cao, dáng người cũng khôi ngô nhưng làn da khá đen, thiếu chút nữa là anh em của dân châu Phi, khốn nổi là người này mặc tây phục trắng, nhìn qua y hệt như cục than bỏ vào chậu bột.
Khi thấy Nhâm Trung Hằng thì tên kia lập tức nhiệt tình chào hỏi:
- Hằng ca, anh đã về rồi, ngồi đi.
- Tam thiếu gia.
Nhâm Trung Hằng cung kính bắt chuyện với người thanh niên kia.
- Hằng ca, anh nói đi, anh vừa gặp Hạ Thiên, có phải là người này không?
Người thanh niên lấy điện thoại ra, hắn mở một tấm hình lên.
Nhâm Trung Hằng nhìn thoáng qua, sau đó hắn xác nhận:
- Không sai, Tam thiếu gia, chính là hắn.
- Tốt quá.
Tên thanh niên chợt vỗ vai Nhâm Trung Hằng:
- Hằng ca, anh đúng là may mắn, không đúng, chúng ta may mắn.
- Tam thiếu gia, người này rốt cuộc là ai?
Nhâm Trung Hằng lúc này mới ý thức được sự kiện có vẻ kỳ lạ, xem ra tên Hạ Thiên kia có lai lịch không nhỏ.
- Chưa nói vấn đề này trước, Hằng ca, anh đã đồng ý làm tiểu đệ của hắn rồi phải không?
Tên thanh niên tiếp tục truy vấn một câu, giống như muốn xác nhận.
- Đúng vậy, Tam thiếu gia, tình huống khi đó nếu tôi không đáp ứng thì khó thể nào quay về.
Nhâm Trung Hằng khẽ nói.
- À, thế này, Hằng ca, anh giới thiệu rõ ràng tình huống khi đó cho tôi.
Tam thiếu gia kia hình như vẫn chưa yên tâm.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, hắn không giấu diếm mà nói rõ tình huống.
- Đúng là không hỗ danh là Hạ Thiên, mới đến thủ đô mà đã đến tìm anh.
Tam thiếu gia nghe xong câu chuyện thì nói một câu tán thưởng:
- Tôi đang cảm thấy kỳ quái vì sao hắn ta muốn thu Hằng ca anh làm tiểu đệ, bây giờ tôi đã hiểu, hắn muốn tìm người, nghe nói người này rất chuyên tâm vì vợ, xem ra là thật không sai.
Tam thiếu gia dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Hằng ca, bây giờ anh lập tức đưa ảnh của Mộc Hàm cho tất cả anh em huynh đệ, dù mọi người có việc gì cũng phải dừng lại mà đi tìm, dù lật khắp thủ đô cũng phải tìm được Mộc Hàm, hiểu chưa?
- Điều này, Tam thiếu gia... ....
Nhâm Trung Hằng rõ ràng có chút khó hiểu vì cách làm của Tam thiếu gia.
- Hằng ca, trước tiên cứ ra lệnh, lát nữa tôi sẽ giải thích.
Tam thiếu gia biết Hằng ca còn đang nghi hoặc, hắn nói thêm.
- Được, Tam thiếu gia, tôi sẽ làm.
Nhâm Trung Hằng nghe Tam thiếu gia nói như vậy tất nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời, dù dưới tay hắn có mười ngàn tiểu đệ, nhưng bây giờ hắn cũng là một tiểu đệ của người khác.
Nhâm Trung Hằng bắt đầu điện thoại, đồng thời cũng gửi hình đã chụp qua điện thoại xuống, dựa theo lệnh của Tam thiếu gia mà bắt mọi người ngừng hết tất cả hoạt động để đi tìm người trong hình.
Mười phút sau Nhâm Trung Hằng cuối cùng cũng được hồi báo, sự việc đã được truyền xuống dưới, ai cũng đã hành động, vì vậy hắn báo cáo với Tam thiếu gia:
- Tam thiếu gia, sự việc tìm người đã sắp xếp xong, các huynh đệ đã bắt đầu hành động. Tôi nghĩ nếu cô Mộc Hàm này ở thủ đô thì tìm được là không khó.
- Như vậy cũng chưa chắc.
Tam thiếu gia lắc đầu:
- Bây giờ tôi còn chưa hiểu rõ tình huống, nếu Mộc Hàm đã lẩn trốn thì người thường cũng khó tìm được, phải biết rằng nàng không phải là người thường.
"Không phải là người thường?"
Nhâm Trung Hằng không khỏi buồn bực, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi:
- Tam thiếu gia, Mộc Hàm và Hạ Thiên kia rốt cuộc có địa vị gì?
Hạ Thiên nói số điện thoại của mình, Nhâm Trung Hằng cũng nhanh chóng lưu lại.
Hạ Thiên còn nói thêm:
- Nhớ kỹ phải đi tìm ngay cho anh, nếu các chú không tìm, anh có thể xử lý chú bất cứ lúc nào.
- Được, tôi sẽ đi tìm ngay.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó hắn chuẩn bị bỏ đi.
Hạ Thiên vung tay chụp Mãnh ca lên, hán nhanh chóng làm ra vài động tác để nối chân nối tay cho đối phương, sau đó nói:
- Này, chú cũng đi tìm cho anh.
Mãnh ca đột nhiên phát hiện mình khỏe mạnh như trâu và không còn đau đớn thì chợt sững sờ, sau đó rất mừng rỡ, hắn vô thức nói một câu với Hạ Thiên:
- Cám ơn đại ca.
- Đừng gọi anh là đại ca, anh không phải đại ca của chú, gọi anh là thiên ca.
Hạ Thiên sữa đổi cách xưng hô của Mãnh ca.
- Vâng, thiên ca.
Mãnh ca vội vàng đổi giọng.
- Mau đi tìm vợ cho anh.
Hạ Thiên phất phất tay mất kiên nhẫn, sau đó hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt phóng quanh quán trà, đám lưu manh trước đó đều đang ngồi ngơ người đã bắt đầu động đậy trở lại.
- Tất cả theo anh.
Mãnh ca hô lên một tiếng, hắn vung tay rồi dẫn đám tiểu đệ rời khỏi quán trà, một lúc sau mới đuổi kịp Nhâm Trung Hằng vừa đi ra.
Nhâm Trung Hằng vừa rời khỏi quán trà thì vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, hắn ngồi lên xe của mình rồi gọi điện thoại:
- Tam thiếu gia, là tôi.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của một người đàn ông:
- Hằng ca, tìm tôi có việc sao?
- Tam thiếu gia, tôi vừa bị đánh bại.
Nhâm Trung Hằng khẽ nói.
- Bại sao?
Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc:
- Hằng ca, anh nói vậy có ý gì?
- Vừa rồi có một tên tiểu tử đánh bại Mãnh tử, sau đó để nó gọi tôi tới, đến khi thấy tôi thì hắn lại cưỡng ép thu làm tiểu đệ... ....
Nhâm Trung Hằng còn chưa nói dứt lời thì đầu dây bên kia đã lên tiếng:
- Đợi chút, Hằng ca, anh nói lại xem, anh thấy ai?
- Tam thiếu gia, người kia tự xưng là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Nhâm Trung Hằng có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn trả lời.
- Hạ Thiên sao? Thật sự là Hạ Thiên?
Đầu dây bên kia có chút hứng phấn:
- Đợi đã, Hằng ca, anh vừa nói, Hạ Thiên thu anh làm tiểu đệ sao?
- Là thế này, tiểu tử kia không chịu nói lý lẽ, tôi không đồng ý thì tra tấn, thân thủ rất mạnh, thủ hạ của tôi là Ngô Cương và Trương Việt căn bản không phải là đối thủ của hắn. Vài chục người của Mãnh Tử cũng bị hắn đánh ngã.
Nhâm Trung Hằng dùng giọng hỗ thẹn nói.
Tam thiếu gia dùng giọng vội vàng hỏi:
- Hằng ca, vậy anh có đồng ý không?
- Xin lỗi, Tam thiếu gia, tôi không có biện pháp, vì vậy đành phải đồng ý... ....
Giọng điệu của Nhâm Trung Hằng rất bất an.
- Tốt, làm tốt lắm.
Tam thiếu gia cực kỳ hưng phấn, hắn cắt ngang lời Nhâm Trung Hằng:
- Thế này đi, Hằng ca, bây giờ tôi đến công ty của anh ngay, anh ở trong phòng làm việc chờ tôi, lát nữa gặp mặt sẽ nói chuyện sau.
Tam thiếu gia nói xong thì cúp điện thoại, Nhâm Trung Hằng chợt sững sờ, Tam thiếu gia vừa khen tốt sao? Không phải tức quá hóa cười đấy chứ? Nhưng vì sao giọng điệu lại vui sướng như vậy?
- Thôi, để về gặp Tam thiếu gia rồi nói sau.
Nhâm Trung Hằng lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy về công ty Trung Hằng.
Mười phút sau Nhâm Trung Hằng đã có mặt trong phòng làm việc của mình, bên trong đã có một người đàn ông trẻ tuổi chờ sẵn. Người này vóc dáng không cao, dáng người cũng khôi ngô nhưng làn da khá đen, thiếu chút nữa là anh em của dân châu Phi, khốn nổi là người này mặc tây phục trắng, nhìn qua y hệt như cục than bỏ vào chậu bột.
Khi thấy Nhâm Trung Hằng thì tên kia lập tức nhiệt tình chào hỏi:
- Hằng ca, anh đã về rồi, ngồi đi.
- Tam thiếu gia.
Nhâm Trung Hằng cung kính bắt chuyện với người thanh niên kia.
- Hằng ca, anh nói đi, anh vừa gặp Hạ Thiên, có phải là người này không?
Người thanh niên lấy điện thoại ra, hắn mở một tấm hình lên.
Nhâm Trung Hằng nhìn thoáng qua, sau đó hắn xác nhận:
- Không sai, Tam thiếu gia, chính là hắn.
- Tốt quá.
Tên thanh niên chợt vỗ vai Nhâm Trung Hằng:
- Hằng ca, anh đúng là may mắn, không đúng, chúng ta may mắn.
- Tam thiếu gia, người này rốt cuộc là ai?
Nhâm Trung Hằng lúc này mới ý thức được sự kiện có vẻ kỳ lạ, xem ra tên Hạ Thiên kia có lai lịch không nhỏ.
- Chưa nói vấn đề này trước, Hằng ca, anh đã đồng ý làm tiểu đệ của hắn rồi phải không?
Tên thanh niên tiếp tục truy vấn một câu, giống như muốn xác nhận.
- Đúng vậy, Tam thiếu gia, tình huống khi đó nếu tôi không đáp ứng thì khó thể nào quay về.
Nhâm Trung Hằng khẽ nói.
- À, thế này, Hằng ca, anh giới thiệu rõ ràng tình huống khi đó cho tôi.
Tam thiếu gia kia hình như vẫn chưa yên tâm.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, hắn không giấu diếm mà nói rõ tình huống.
- Đúng là không hỗ danh là Hạ Thiên, mới đến thủ đô mà đã đến tìm anh.
Tam thiếu gia nghe xong câu chuyện thì nói một câu tán thưởng:
- Tôi đang cảm thấy kỳ quái vì sao hắn ta muốn thu Hằng ca anh làm tiểu đệ, bây giờ tôi đã hiểu, hắn muốn tìm người, nghe nói người này rất chuyên tâm vì vợ, xem ra là thật không sai.
Tam thiếu gia dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Hằng ca, bây giờ anh lập tức đưa ảnh của Mộc Hàm cho tất cả anh em huynh đệ, dù mọi người có việc gì cũng phải dừng lại mà đi tìm, dù lật khắp thủ đô cũng phải tìm được Mộc Hàm, hiểu chưa?
- Điều này, Tam thiếu gia... ....
Nhâm Trung Hằng rõ ràng có chút khó hiểu vì cách làm của Tam thiếu gia.
- Hằng ca, trước tiên cứ ra lệnh, lát nữa tôi sẽ giải thích.
Tam thiếu gia biết Hằng ca còn đang nghi hoặc, hắn nói thêm.
- Được, Tam thiếu gia, tôi sẽ làm.
Nhâm Trung Hằng nghe Tam thiếu gia nói như vậy tất nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời, dù dưới tay hắn có mười ngàn tiểu đệ, nhưng bây giờ hắn cũng là một tiểu đệ của người khác.
Nhâm Trung Hằng bắt đầu điện thoại, đồng thời cũng gửi hình đã chụp qua điện thoại xuống, dựa theo lệnh của Tam thiếu gia mà bắt mọi người ngừng hết tất cả hoạt động để đi tìm người trong hình.
Mười phút sau Nhâm Trung Hằng cuối cùng cũng được hồi báo, sự việc đã được truyền xuống dưới, ai cũng đã hành động, vì vậy hắn báo cáo với Tam thiếu gia:
- Tam thiếu gia, sự việc tìm người đã sắp xếp xong, các huynh đệ đã bắt đầu hành động. Tôi nghĩ nếu cô Mộc Hàm này ở thủ đô thì tìm được là không khó.
- Như vậy cũng chưa chắc.
Tam thiếu gia lắc đầu:
- Bây giờ tôi còn chưa hiểu rõ tình huống, nếu Mộc Hàm đã lẩn trốn thì người thường cũng khó tìm được, phải biết rằng nàng không phải là người thường.
"Không phải là người thường?"
Nhâm Trung Hằng không khỏi buồn bực, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi:
- Tam thiếu gia, Mộc Hàm và Hạ Thiên kia rốt cuộc có địa vị gì?
/1475
|