Một cơn mưa to đột nhiên tập kích thủ đô, ông trời đau thương hóa thành những hạt mưa dội xuống, sau đó những dòng nước chảy dài như sông dữ, thiếu chút nữa đã bao phủ toàn bộ thủ đô, khắp nơi giống như đại dương mênh mông.
Những khu nhà cao tầng trên đường lớn, một đám tri thức đang tan tầm nhìn trời mưa tầm tã, có một số ít quay vào công ty chờ mưa tạnh, cũng có rất nhiều người đứng bên đường chờ đợi. Một số người có xe cũng không dám lái xe về dưới trời mưa tầm tã như vậy.
Ninh Khiết vừa tan tầm, nàng đi ra ngoài rìa tòa nhà, sau đó mở dù ra, nàng đi vào trong làn mưa trong ánh mắt quái dị của mọi người.
Khi đi làm vào giấc sáng thì nàng đã cầm theo một cây dù, vì vậy mà trong công ty có không ít người giễu cợt. Nhưng khi tan tầm thì hầu như tất cả nhân viên đều bội phục tài dự đoán của nàng, người trước nay chẳng vừa mắt nàng là Đỗ Tinh cũng phải nói một câu:
- Ninh Khiết, cậu thật sự còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết.
Ninh Khiết thật sự chuẩn hơn cả dự báo thời tiết, dụng cụ dự báo thời tiết chính là chân trái của nàng, mỗi lần trời chuẩn bị đổ mưa lớn thì chân trái sẽ đau nhức khó chịu trước đó một ngày. Ninh Khiết cũng không biết nguyên nhân vì sao, nàng đã từng xem qua những di chứng thấp khớp nhưng chưa tìm ra được điều gì.
Nhiều khi Ninh Khiết cảm thấy đời mình như một bàn trà lớn, bên trên đầy bi kịch. Khi còn nhỏ, nói một cách nghiêm khắc la trước khi bốn tuổi thì nàng rất xinh đẹp dễ thương, người nào gặp cũng thích, lúc đó nàng đã có nguyện vọng lớn lên làm người đẹp.
Khi Ninh Khiết mới bốn tuổi đã biết được vài sự kiện thông qua người lớn và ti vi, đó chính là làm người đẹp rất thoải mái, cũng không cần làm gì, muốn ăn gì có đó, muốn mua gì có đó. Tất nhiên đối với một Ninh Khiết vào lúc còn nhỏ thì chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng muốn ăn gì có đó là được, nàng sẽ rất tình nguyện làm người đẹp.
Đáng lý ra với điều kiện của Ninh Khiết khi đó, chỉ cần nàng lớn lên thì làm người đẹp cũng không khó, mẹ nàng là người đẹp nổi tiếng trong thôn, nàng lớn lên lại giống hệt như mẹ, không những trò giỏi hơn thầy còn xinh đẹp hơn.
Đáng tiếc khi Ninh Khiết vượt qua bốn tuổi thì bị hội chứng tê liệt, cuối cùng trị hết bệnh lại bị di chứng, hai chân một dài một ngắn. Đồng thời đi đường chân trái còn không chịu được khí lực quá lớn, nói cách khác thì nàng đã trở thành người tàn tật.
Hai chân phát triển không được như những gì Ninh Khiết mong muốn, nàng không thể trở thành người đẹp, vì vậy mới quyết định thay đổi ước nguyện. Nàng quyết chí học tập, thành tích trước nay rất tốt, còn có thiên phú hội họa.
Nhưng đến khi mười lăm tuổi thì mắt Ninh Khiết đau nhức dữ dội, nàng nhỏ thuốc nhưng không hiệu quả, ngược lại mắt ngày càng nghiêm trọng, sau đó phải vào bệnh viện.
Bây giờ Ninh Khiết đã không nhớ lúc đó bác sĩ chữa bệnh cho mình như thế nào, nàng chỉ biết sau đó thị lực giảm xuống trầm trọng, mãi đến khi cận năm độ mới dừng lại. Sau đó trên mặt nàng có một cặp kinh dày đặc, nàng ngồi trên hàng đầu trong lớp cũng khó thể nhìn rõ những dòng chữ trên bảng đen.
Thị lực giảm xuống ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích học tập của Ninh Khiết, nàng phát hiện mình muốn làm một người phụ nữ giỏi cũng không dễ dàng gì, cuối cùng nàng chỉ còn phù hợp với tư thế một người phụ nữ vừa xấu vừa ngốc.
Nhưng Ninh Khiết vẫn không cam lòng, nàng vẫn cố gắng theo đuổi ước mơ, một ngày nào đó nàng sẽ thành tài.
Vài năm sau Ninh Khiết vì cố gắng học tập mà cuối cùng cũng thi đậu đại học, nhưng vào học lại không được đưa vào chuyên nghành ưa thích, bị đẩy sang ngành báo chí.
Một người tàn tật đi đứng không thuận tiện, hơn nữa mắt còn cận nặng mà học ngành báo chí, kết quả thế nào hoàn toàn có thể nghĩ ra được. Khi Ninh Khiết tốt nghiệp thì căn bản không đơn vị nào nhận làm, những năm này phóng viên phải giành giật tin tức, một người đi đứng bất lợi và mắt mũi lèm nhèm, sao có thể trông cậy nàng có được thông tin? Vì vậy nàng trở nên vô duyên với nghề báo.
Cũng may vài năm trước Ninh Khiết đã có chuẩn bị, ngay khi bắt đầu học đại học thì nàng đã chú tâm thiết kế thời trang, có lẽ vì có thiên phú hội họa mà nàng khá phát triển trong chuyên ngành này. Sau khi nàng tốt nghiệp đại học thì không dựa vào văn bằng để nhận được công tác mà trở thành nhân viên thiết kế thời trang.
Dù bây giờ công ty Ninh Khiết làm cũng không lớn nhưng ông chủ lại rất coi trọng nàng, tiền lương cũng không tệ, dù còn cách khá xa một người phụ nữ tài năng nhưng nàng vẫn thấy được chút ít hy vọng.
Mưa vẫn đổ ào ào, Ninh Khiết bước thấp bước cao trên đường, vì hai chân chênh lệch nên đứng thẳng sẽ làm người ta sinh ra chút cảm giác đẹp đẽ, nhưng bước đi sẽ cực kỳ xấu xí. Vì vậy mà trước nay nàng không bao giờ mặc váy, chỉ dám mặc quần dài mà thôi.
Ninh Khiết đi về phía trước rồi đột nhiên vấp vào một thứ gì đó mà ngã nhào, thiếu chút nữa đã té xuống đất. Nàng quay đầu xem mình vấp phải thứ gì thì đột nhiên có người lao đến, một con dao sáng loáng xuất hiện:
- Đứng lại, cướp đây, đưa bóp ra.
- Cái gì?
Ninh Khiết có chút sững sờ, cướp sao? Mưa to thế này cũng có người ra cướp à?
Ninh Khiết không tin còn có đám cướp chuyên nghiệp như vậy, vì vậy nàng tưởng mình nghe lầm, tình cảnh này sao có người muốn đến cướp?
- Tao là cướp.
Tên cướp nổi giận:
- Lỗ tai của cô có vấn đề sao? Mau đưa bóp cho ông, ông chỉ cần tiền mặt, không cần thẻ.
Ánh mắt Ninh Khiết không tốt nhưng lỗ tai lại không có vấn đề, lúc này nàng coi như đã xác nhận đây thật sự là cướp.
- Này, trời mưa to thế này còn đi cướp sao?
Ninh Khiết vừa vô thức đưa tay lấy bóp vừa dùng giọng bất mãn chất vấn:
- Anh rõ ràng nhân lúc nhà cháy mà hôi của...Không đúng, lợi dụng trời mưa để cướp bóc, quá kỳ cục.
- Trời mưa hay không thì liên quan gì đến ông? Trời mưa thì không ăn cơm sao?
Tên cướp dùng ánh mắt căm tức nhìn Ninh Khiết:
- Trời muốn mưa, mẹ muốn tái giá, ông cần phải ăn cơm.
Ninh Khiết rút bóc ra, sau đó nàng rút tiền mặt:
- Này, tôi chỉ có hai trăm đồng, anh cầm đi.
Bọn cướp nhận tiền, sau đó thuận tay chụp lấy bóp của Ninh Khiết mở ra, cuối cùng dùng ánh mắt bất mãn nhìn nàng:
- Sao cô nghèo vậy? Hai trăm đồng mà còn không biết xấu hổ mang theo sao
Những khu nhà cao tầng trên đường lớn, một đám tri thức đang tan tầm nhìn trời mưa tầm tã, có một số ít quay vào công ty chờ mưa tạnh, cũng có rất nhiều người đứng bên đường chờ đợi. Một số người có xe cũng không dám lái xe về dưới trời mưa tầm tã như vậy.
Ninh Khiết vừa tan tầm, nàng đi ra ngoài rìa tòa nhà, sau đó mở dù ra, nàng đi vào trong làn mưa trong ánh mắt quái dị của mọi người.
Khi đi làm vào giấc sáng thì nàng đã cầm theo một cây dù, vì vậy mà trong công ty có không ít người giễu cợt. Nhưng khi tan tầm thì hầu như tất cả nhân viên đều bội phục tài dự đoán của nàng, người trước nay chẳng vừa mắt nàng là Đỗ Tinh cũng phải nói một câu:
- Ninh Khiết, cậu thật sự còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết.
Ninh Khiết thật sự chuẩn hơn cả dự báo thời tiết, dụng cụ dự báo thời tiết chính là chân trái của nàng, mỗi lần trời chuẩn bị đổ mưa lớn thì chân trái sẽ đau nhức khó chịu trước đó một ngày. Ninh Khiết cũng không biết nguyên nhân vì sao, nàng đã từng xem qua những di chứng thấp khớp nhưng chưa tìm ra được điều gì.
Nhiều khi Ninh Khiết cảm thấy đời mình như một bàn trà lớn, bên trên đầy bi kịch. Khi còn nhỏ, nói một cách nghiêm khắc la trước khi bốn tuổi thì nàng rất xinh đẹp dễ thương, người nào gặp cũng thích, lúc đó nàng đã có nguyện vọng lớn lên làm người đẹp.
Khi Ninh Khiết mới bốn tuổi đã biết được vài sự kiện thông qua người lớn và ti vi, đó chính là làm người đẹp rất thoải mái, cũng không cần làm gì, muốn ăn gì có đó, muốn mua gì có đó. Tất nhiên đối với một Ninh Khiết vào lúc còn nhỏ thì chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng muốn ăn gì có đó là được, nàng sẽ rất tình nguyện làm người đẹp.
Đáng lý ra với điều kiện của Ninh Khiết khi đó, chỉ cần nàng lớn lên thì làm người đẹp cũng không khó, mẹ nàng là người đẹp nổi tiếng trong thôn, nàng lớn lên lại giống hệt như mẹ, không những trò giỏi hơn thầy còn xinh đẹp hơn.
Đáng tiếc khi Ninh Khiết vượt qua bốn tuổi thì bị hội chứng tê liệt, cuối cùng trị hết bệnh lại bị di chứng, hai chân một dài một ngắn. Đồng thời đi đường chân trái còn không chịu được khí lực quá lớn, nói cách khác thì nàng đã trở thành người tàn tật.
Hai chân phát triển không được như những gì Ninh Khiết mong muốn, nàng không thể trở thành người đẹp, vì vậy mới quyết định thay đổi ước nguyện. Nàng quyết chí học tập, thành tích trước nay rất tốt, còn có thiên phú hội họa.
Nhưng đến khi mười lăm tuổi thì mắt Ninh Khiết đau nhức dữ dội, nàng nhỏ thuốc nhưng không hiệu quả, ngược lại mắt ngày càng nghiêm trọng, sau đó phải vào bệnh viện.
Bây giờ Ninh Khiết đã không nhớ lúc đó bác sĩ chữa bệnh cho mình như thế nào, nàng chỉ biết sau đó thị lực giảm xuống trầm trọng, mãi đến khi cận năm độ mới dừng lại. Sau đó trên mặt nàng có một cặp kinh dày đặc, nàng ngồi trên hàng đầu trong lớp cũng khó thể nhìn rõ những dòng chữ trên bảng đen.
Thị lực giảm xuống ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích học tập của Ninh Khiết, nàng phát hiện mình muốn làm một người phụ nữ giỏi cũng không dễ dàng gì, cuối cùng nàng chỉ còn phù hợp với tư thế một người phụ nữ vừa xấu vừa ngốc.
Nhưng Ninh Khiết vẫn không cam lòng, nàng vẫn cố gắng theo đuổi ước mơ, một ngày nào đó nàng sẽ thành tài.
Vài năm sau Ninh Khiết vì cố gắng học tập mà cuối cùng cũng thi đậu đại học, nhưng vào học lại không được đưa vào chuyên nghành ưa thích, bị đẩy sang ngành báo chí.
Một người tàn tật đi đứng không thuận tiện, hơn nữa mắt còn cận nặng mà học ngành báo chí, kết quả thế nào hoàn toàn có thể nghĩ ra được. Khi Ninh Khiết tốt nghiệp thì căn bản không đơn vị nào nhận làm, những năm này phóng viên phải giành giật tin tức, một người đi đứng bất lợi và mắt mũi lèm nhèm, sao có thể trông cậy nàng có được thông tin? Vì vậy nàng trở nên vô duyên với nghề báo.
Cũng may vài năm trước Ninh Khiết đã có chuẩn bị, ngay khi bắt đầu học đại học thì nàng đã chú tâm thiết kế thời trang, có lẽ vì có thiên phú hội họa mà nàng khá phát triển trong chuyên ngành này. Sau khi nàng tốt nghiệp đại học thì không dựa vào văn bằng để nhận được công tác mà trở thành nhân viên thiết kế thời trang.
Dù bây giờ công ty Ninh Khiết làm cũng không lớn nhưng ông chủ lại rất coi trọng nàng, tiền lương cũng không tệ, dù còn cách khá xa một người phụ nữ tài năng nhưng nàng vẫn thấy được chút ít hy vọng.
Mưa vẫn đổ ào ào, Ninh Khiết bước thấp bước cao trên đường, vì hai chân chênh lệch nên đứng thẳng sẽ làm người ta sinh ra chút cảm giác đẹp đẽ, nhưng bước đi sẽ cực kỳ xấu xí. Vì vậy mà trước nay nàng không bao giờ mặc váy, chỉ dám mặc quần dài mà thôi.
Ninh Khiết đi về phía trước rồi đột nhiên vấp vào một thứ gì đó mà ngã nhào, thiếu chút nữa đã té xuống đất. Nàng quay đầu xem mình vấp phải thứ gì thì đột nhiên có người lao đến, một con dao sáng loáng xuất hiện:
- Đứng lại, cướp đây, đưa bóp ra.
- Cái gì?
Ninh Khiết có chút sững sờ, cướp sao? Mưa to thế này cũng có người ra cướp à?
Ninh Khiết không tin còn có đám cướp chuyên nghiệp như vậy, vì vậy nàng tưởng mình nghe lầm, tình cảnh này sao có người muốn đến cướp?
- Tao là cướp.
Tên cướp nổi giận:
- Lỗ tai của cô có vấn đề sao? Mau đưa bóp cho ông, ông chỉ cần tiền mặt, không cần thẻ.
Ánh mắt Ninh Khiết không tốt nhưng lỗ tai lại không có vấn đề, lúc này nàng coi như đã xác nhận đây thật sự là cướp.
- Này, trời mưa to thế này còn đi cướp sao?
Ninh Khiết vừa vô thức đưa tay lấy bóp vừa dùng giọng bất mãn chất vấn:
- Anh rõ ràng nhân lúc nhà cháy mà hôi của...Không đúng, lợi dụng trời mưa để cướp bóc, quá kỳ cục.
- Trời mưa hay không thì liên quan gì đến ông? Trời mưa thì không ăn cơm sao?
Tên cướp dùng ánh mắt căm tức nhìn Ninh Khiết:
- Trời muốn mưa, mẹ muốn tái giá, ông cần phải ăn cơm.
Ninh Khiết rút bóc ra, sau đó nàng rút tiền mặt:
- Này, tôi chỉ có hai trăm đồng, anh cầm đi.
Bọn cướp nhận tiền, sau đó thuận tay chụp lấy bóp của Ninh Khiết mở ra, cuối cùng dùng ánh mắt bất mãn nhìn nàng:
- Sao cô nghèo vậy? Hai trăm đồng mà còn không biết xấu hổ mang theo sao
/1475
|