Tống Ngọc Mị cố sức ngồi lên, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, trong tròng mắt lại bùng ra sát ý nồng đậm, giọng nói của nàng rất dễ nghe nhưng lại giống như ở trong hầm băng rét mướt:
- Cậu đối đãi với bạn của Nguyệt Thanh Nhã như vậy sao? Nguyệt Thanh Nhã đúng là tìm nhầm đàn ông rồi.
- Chị đừng giả vờ.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tống Ngọc Mị:
- Chị cho rằng tôi và chị cũng ngốc như nhau sao? Tôi không tin chị là bạn của thần tiên tỷ tỷ, tôi thấy chị có hơn phân nửa là kẻ thù của thần tiên tỷ tỷ, chị muốn lừa tôi đến tìm thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng không ngốc.
- Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.
Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, trong mắt không tự giác phải xuất hiện cái nhìn ảo não. Cho tới nay nàng chỉ đùa giỡn người khác, không ngờ bây giờ lại bị một tên phàm phu tục tử đùa giỡn, điều càng làm cho nàng không thể nhịn được chính là đối phương chế phục mình bằng một cây châm, điều này làm nàng cảm thấy khó tưởng.
Tống Ngọc Mị sở dĩ cho Hạ Thiên chữa bệnh vì nguyên nhân lớn nhất chính là tin tưởng hắn, hơn nữa nàng cũng tự tin, dù hắn có làm gì thì nàng cũng dễ dàng ứng phó. Nhưng nàng cũng không ngờ, Hạ Thiên có vẻ như không làm gì đặc biệt, chẳng qua chỉ đâm vài chục châm lên người nàng, nhưng bên trong lại tập trung âm hỏa, không còn chút sức lực nào.
- Tôi đã nói mình là thần y đệ nhất thiên hạ, chị đánh giá thấp tôi, điều này chứng tỏ chị quá ngốc.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Tống Ngọc Mị:
- Vừa rồi chị muốn ức hiếp tôi, bây giờ tôi sẽ ức hiếp chị.
- Cậu không phải đã nói, cậu là thầy thuốc, cứu người là thiên chức của cậu sao?
Tống Ngọc Mị tức giận hỏi.
- Đúng vậy, tôi là thầy thuốc.
Hạ Thiên chăm chú gật đầu:
- Nhưng tôi còn là sát thủ, Nhị sư phụ nói, là sát thủ thật sự thì phải lợi dụng tất cả phương pháp để giết chết kẻ địch, một cơ hội giết người tốt thế này sao buông bỏ được?
- Cậu muốn giết tôi sao?
Tống Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Thật ra không phải tôi muốn giết chị, cơ bản thì tôi đã giết chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Bây giờ âm hỏa trong người chị đang dần tập trung ở đan điền, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa chị sẽ chết, tôi nghĩ có lẽ chị cũng sống được hơn một tuần, vì vậy không phải tôi muốn giết chị, tôi đã giết chị rồi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào mặt Tống Ngọc Mị, sau đó hắn lầm bầm:
- Nghe nói người che mặt thường rất quái dị, chị cũng đừng nói mình có gương mặt quái dị đấy nhé?
- Nếu tôi là người quái dị thì Nguyệt Thanh Nhã cũng không có mấy phần xinh đẹp.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, đáng tiếc là ánh mắt của nàng không thể thật sự giết người, nếu không lúc này Hạ Thiên đã chết từ lâu.
Thần tiên tỷ tỷ là xinh đẹp nhất!
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị, sau đó hắn dùng một tay đưa gần đến mặt nàng:
- Tôi cũng không cần phải đoán, cứ trực tiếp xem xét là được.
Hạ Thiên giật một chùm tơ bao phủ gương mặt của Tống Ngọc Mị xuống, ngay sau đó hắn chợt ngẩn ngơ, gương mặt này đúng là quá đẹp, đẹp đến mức không biết dùng lời nào để miêu tả.
- Rõ ràng chỉ kém một chút là có thể so với thần tiên tỷ tỷ.
Vài chục giây sau Hạ Thiên mới phục hồi tinh thần trở lại, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tống Ngọc Mị rồi lẩm bẩm:
- Chị xinh đẹp thế này, hơn nữa dáng người lại quá tuyệt, giết chết thì tiếc. Nhưng dù thế nào thì người muốn gây bất lợi cho thần tiên tỷ tỷ chỉ nhận một kết cục là cái chết, dù đáng tiếc nhưng tôi chỉ còn cách cho chị chết mà thôi.
- Cậu dám khẳng định tôi là kẻ thù của Nguyệt Thanh Nhã sao?
Tống Ngọc Mị cười lạnh một tiếng:
- Sao cậu không nghĩ rằng, nếu tôi thật sự là kẻ thù của Nguyệt Thanh Nhã, sao tôi biết được bộ vị bí ẩn trên người chị ấy?
- Đúng vậy, sao chị biết?
Hạ Thiên cũng rất nghi ngờ, mỗi lần Tống Ngọc Mị nói đến Nguyệt Thanh Nhã thì đều làm hắn cảm nhận được địch ý, vì vậy hắn xác nhận Tống Ngọc Mị là kẻ địch của thần tiên tỷ tỷ. Dù Tống Ngọc Mị có đẹp thế nào thì hắn cũng phải xử lý, nhưng Tống Ngọc Mị sao lại biết bộ vị kia của thần tiên tỷ tỷ?
Đây chính là một bí mật lớn của thần tiên tỷ tỷ, trên thế giới này đáng lý chỉ có hắn và nàng biết được, nhưng bây giờ Tống Ngọc Mị chưa từng được nhắc đến này lại biết rõ. Hạ Thiên xem xét năng lực hùng mạnh của Tống Ngọc Mị, đồng thời còn có khí chất tương đồng với thần tiên tỷ tỷ, vì vậy hắn cũng hoài nghi quan hệ giữa nàng và thần tiên tỷ tỷ.
- Cậu không quay về hỏi Nguyệt Thanh Nhã sao?
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói:
- Nếu Nguyệt Thanh Nhã biết tôi chết trên tay cậu, sợ rằng đời này chị ấy sẽ không tha thứ cho cậu.
- Thần tiên tỷ tỷ có nói, dù tôi làm gì thì cũng chính xác trong mắt nàng, vì vậy tôi có giết ai thì nàng cũng không trách.
Hạ Thiên rất tin tưởng vấn đề này.
Khi nghe Hạ Thiên nói như vậy thì trên gương mặt đẹp của Tống Ngọc Mị có chút bất an, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ chết trên tay đối phương? Không, tuyệt đối không được, nàng không sợ chết, nhưng trên đời này có tư cách giết nàng chỉ có một Nguyệt Thanh Nhã, dù là kẻ nào khác cũng là phàm phu tục tử, thậm chí căn bản không xứng nói với nàng.
Tống Ngọc Mị cố gắng chịu đựng cơn đau trong đan điền, nàng miễn cưỡng thúc đẩy chân khí bị áp chế, nàng vừa ngăn cản âm hỏa hội tụ vừa cố gắng khôi phục chân khí.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại nói:
- Nhưng xét quan hệ đặc thù giữa chị và thần tiên tỷ tỷ, tôi phải tìm cơ hội để hỏi thần tiên tỷ tỷ, tôi còn phải cho chị sống, nếu không thần tiên tỷ tỷ sẽ mất vui. Như vậy là không tốt, tôi không muốn thần tiên tỷ tỷ sẽ không vui.
Tống Ngọc Mị không khỏi thở ra, nhưng nàng cũng không ngừng cố gắng, nàng cũng không phải loại người đợi người khác tha mạng, vận mệnh của nàng phải do chính nàng làm chủ.
- Này, vận may của chị rất tốt, chị có thể tiếp tục sống, tôi chỉ cần cho chị thêm vài châm, như vậy sống thêm vài năm cũng không là vấn đề. Dù sao thì chậm nhất một năm nữa tôi sẽ quay về gặp thần tiên tỷ tỷ, đến khi đó tôi sẽ biết chị có quan hệ thế nào với thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên tiếp tục nói:
- Nhưng vừa rồi chị đã đánh tôi, bây giờ đến lượt tôi đánh lại.
Hạ Thiên vừa rồi bị Tống Ngọc Mị dần cho một trận, thiếu chút nữa còn bị nàng bóp chết, thù này không thể không báo, cũng không thể giết chết nàng, vì vậy phải đánh trước nói sau.
- Đánh ở đâu được nhỉ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt không kiêng nể nhìn Tống Ngọc Mị, cuối cùng rơi xuống gương mặt nàng:
- Gương mặt là không được, một gương mặt quá đẹp, đánh cũng tiếc.
Hạ Thiên nói xong thì chuyển mắt xuống bộ ngực "Chủ nghĩa khủng bố" của Tống Ngọc Mị.
- Cậu đối đãi với bạn của Nguyệt Thanh Nhã như vậy sao? Nguyệt Thanh Nhã đúng là tìm nhầm đàn ông rồi.
- Chị đừng giả vờ.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tống Ngọc Mị:
- Chị cho rằng tôi và chị cũng ngốc như nhau sao? Tôi không tin chị là bạn của thần tiên tỷ tỷ, tôi thấy chị có hơn phân nửa là kẻ thù của thần tiên tỷ tỷ, chị muốn lừa tôi đến tìm thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng không ngốc.
- Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.
Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, trong mắt không tự giác phải xuất hiện cái nhìn ảo não. Cho tới nay nàng chỉ đùa giỡn người khác, không ngờ bây giờ lại bị một tên phàm phu tục tử đùa giỡn, điều càng làm cho nàng không thể nhịn được chính là đối phương chế phục mình bằng một cây châm, điều này làm nàng cảm thấy khó tưởng.
Tống Ngọc Mị sở dĩ cho Hạ Thiên chữa bệnh vì nguyên nhân lớn nhất chính là tin tưởng hắn, hơn nữa nàng cũng tự tin, dù hắn có làm gì thì nàng cũng dễ dàng ứng phó. Nhưng nàng cũng không ngờ, Hạ Thiên có vẻ như không làm gì đặc biệt, chẳng qua chỉ đâm vài chục châm lên người nàng, nhưng bên trong lại tập trung âm hỏa, không còn chút sức lực nào.
- Tôi đã nói mình là thần y đệ nhất thiên hạ, chị đánh giá thấp tôi, điều này chứng tỏ chị quá ngốc.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Tống Ngọc Mị:
- Vừa rồi chị muốn ức hiếp tôi, bây giờ tôi sẽ ức hiếp chị.
- Cậu không phải đã nói, cậu là thầy thuốc, cứu người là thiên chức của cậu sao?
Tống Ngọc Mị tức giận hỏi.
- Đúng vậy, tôi là thầy thuốc.
Hạ Thiên chăm chú gật đầu:
- Nhưng tôi còn là sát thủ, Nhị sư phụ nói, là sát thủ thật sự thì phải lợi dụng tất cả phương pháp để giết chết kẻ địch, một cơ hội giết người tốt thế này sao buông bỏ được?
- Cậu muốn giết tôi sao?
Tống Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Thật ra không phải tôi muốn giết chị, cơ bản thì tôi đã giết chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Bây giờ âm hỏa trong người chị đang dần tập trung ở đan điền, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa chị sẽ chết, tôi nghĩ có lẽ chị cũng sống được hơn một tuần, vì vậy không phải tôi muốn giết chị, tôi đã giết chị rồi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào mặt Tống Ngọc Mị, sau đó hắn lầm bầm:
- Nghe nói người che mặt thường rất quái dị, chị cũng đừng nói mình có gương mặt quái dị đấy nhé?
- Nếu tôi là người quái dị thì Nguyệt Thanh Nhã cũng không có mấy phần xinh đẹp.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, đáng tiếc là ánh mắt của nàng không thể thật sự giết người, nếu không lúc này Hạ Thiên đã chết từ lâu.
Thần tiên tỷ tỷ là xinh đẹp nhất!
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị, sau đó hắn dùng một tay đưa gần đến mặt nàng:
- Tôi cũng không cần phải đoán, cứ trực tiếp xem xét là được.
Hạ Thiên giật một chùm tơ bao phủ gương mặt của Tống Ngọc Mị xuống, ngay sau đó hắn chợt ngẩn ngơ, gương mặt này đúng là quá đẹp, đẹp đến mức không biết dùng lời nào để miêu tả.
- Rõ ràng chỉ kém một chút là có thể so với thần tiên tỷ tỷ.
Vài chục giây sau Hạ Thiên mới phục hồi tinh thần trở lại, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tống Ngọc Mị rồi lẩm bẩm:
- Chị xinh đẹp thế này, hơn nữa dáng người lại quá tuyệt, giết chết thì tiếc. Nhưng dù thế nào thì người muốn gây bất lợi cho thần tiên tỷ tỷ chỉ nhận một kết cục là cái chết, dù đáng tiếc nhưng tôi chỉ còn cách cho chị chết mà thôi.
- Cậu dám khẳng định tôi là kẻ thù của Nguyệt Thanh Nhã sao?
Tống Ngọc Mị cười lạnh một tiếng:
- Sao cậu không nghĩ rằng, nếu tôi thật sự là kẻ thù của Nguyệt Thanh Nhã, sao tôi biết được bộ vị bí ẩn trên người chị ấy?
- Đúng vậy, sao chị biết?
Hạ Thiên cũng rất nghi ngờ, mỗi lần Tống Ngọc Mị nói đến Nguyệt Thanh Nhã thì đều làm hắn cảm nhận được địch ý, vì vậy hắn xác nhận Tống Ngọc Mị là kẻ địch của thần tiên tỷ tỷ. Dù Tống Ngọc Mị có đẹp thế nào thì hắn cũng phải xử lý, nhưng Tống Ngọc Mị sao lại biết bộ vị kia của thần tiên tỷ tỷ?
Đây chính là một bí mật lớn của thần tiên tỷ tỷ, trên thế giới này đáng lý chỉ có hắn và nàng biết được, nhưng bây giờ Tống Ngọc Mị chưa từng được nhắc đến này lại biết rõ. Hạ Thiên xem xét năng lực hùng mạnh của Tống Ngọc Mị, đồng thời còn có khí chất tương đồng với thần tiên tỷ tỷ, vì vậy hắn cũng hoài nghi quan hệ giữa nàng và thần tiên tỷ tỷ.
- Cậu không quay về hỏi Nguyệt Thanh Nhã sao?
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói:
- Nếu Nguyệt Thanh Nhã biết tôi chết trên tay cậu, sợ rằng đời này chị ấy sẽ không tha thứ cho cậu.
- Thần tiên tỷ tỷ có nói, dù tôi làm gì thì cũng chính xác trong mắt nàng, vì vậy tôi có giết ai thì nàng cũng không trách.
Hạ Thiên rất tin tưởng vấn đề này.
Khi nghe Hạ Thiên nói như vậy thì trên gương mặt đẹp của Tống Ngọc Mị có chút bất an, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ chết trên tay đối phương? Không, tuyệt đối không được, nàng không sợ chết, nhưng trên đời này có tư cách giết nàng chỉ có một Nguyệt Thanh Nhã, dù là kẻ nào khác cũng là phàm phu tục tử, thậm chí căn bản không xứng nói với nàng.
Tống Ngọc Mị cố gắng chịu đựng cơn đau trong đan điền, nàng miễn cưỡng thúc đẩy chân khí bị áp chế, nàng vừa ngăn cản âm hỏa hội tụ vừa cố gắng khôi phục chân khí.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại nói:
- Nhưng xét quan hệ đặc thù giữa chị và thần tiên tỷ tỷ, tôi phải tìm cơ hội để hỏi thần tiên tỷ tỷ, tôi còn phải cho chị sống, nếu không thần tiên tỷ tỷ sẽ mất vui. Như vậy là không tốt, tôi không muốn thần tiên tỷ tỷ sẽ không vui.
Tống Ngọc Mị không khỏi thở ra, nhưng nàng cũng không ngừng cố gắng, nàng cũng không phải loại người đợi người khác tha mạng, vận mệnh của nàng phải do chính nàng làm chủ.
- Này, vận may của chị rất tốt, chị có thể tiếp tục sống, tôi chỉ cần cho chị thêm vài châm, như vậy sống thêm vài năm cũng không là vấn đề. Dù sao thì chậm nhất một năm nữa tôi sẽ quay về gặp thần tiên tỷ tỷ, đến khi đó tôi sẽ biết chị có quan hệ thế nào với thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên tiếp tục nói:
- Nhưng vừa rồi chị đã đánh tôi, bây giờ đến lượt tôi đánh lại.
Hạ Thiên vừa rồi bị Tống Ngọc Mị dần cho một trận, thiếu chút nữa còn bị nàng bóp chết, thù này không thể không báo, cũng không thể giết chết nàng, vì vậy phải đánh trước nói sau.
- Đánh ở đâu được nhỉ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt không kiêng nể nhìn Tống Ngọc Mị, cuối cùng rơi xuống gương mặt nàng:
- Gương mặt là không được, một gương mặt quá đẹp, đánh cũng tiếc.
Hạ Thiên nói xong thì chuyển mắt xuống bộ ngực "Chủ nghĩa khủng bố" của Tống Ngọc Mị.
/1475
|