- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... ....
Mộc Hàm nghe âm thanh ngọt ngào trong điện thoại mà không khỏi ngẩn ngơ, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gọi thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
- Sao không điện thoại cho chồng được nhỉ?
Mộc Hàm nghĩ mãi mà không rõ, trực giác nói cho nàng biết có gì đó kỳ lạ.
Khoảnh khắc này, lúc này Kiều Tiểu Kiều cũng nghe được một âm thanh ngọt ngào:
- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... ....
- Tiểu thư, em đã kiểm tra rồi, chuyến bay của Hạ Thiên rất đúng giờ, không xuất hiện vấn đề gì, chị không cần lo lắng, chắc anh ấy đã đến thủ đô.
Lúc này Kiều Hoàng Nhi ở bên cạnh nói với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cau mày:
- Kỳ quái, điện thoại của chồng sao không gọi được?
- Tám phần là đi chơi bời, vì vậy mắt cúp điện thoại.
Kiều Phượng Nhi cũng không quên chọc khoáy Hạ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, nàng không nói gì nữa, nhưng trong lòng cũng có chút sầu lo.
... ....
Lúc này Hạ Thiên đang ngồi trên xe taxi, nửa giờ trước hắn đã ngồi lên chiếc taxi này, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa có mục đích.
Số một đường Mộc Tử chính là mục đích của Hạ Thiên, cũng chính là nhà Lý gia, nhưng số một đường Mộc Tử ở đâu thì trước đó Mộc Hàm cũng không ghi rõ trong tư liệu, có lẽ vì nàng không ngờ Hạ Thiên sẽ đến thủ đô. Tóm lại địa chỉ của Lý gia cũng chỉ có năm chữ trên, ngay cả đường Mộc Tử ở trong quận nào cũng không ghi rõ.
Bây giờ Hạ Thiên cũng không thể hỏi Mộc Hàm xem địa chỉ cụ thể của Lý gia ở đâu, hắn muốn hỏi Tiểu Yêu Tinh, thực tế hắn cũng đã điện thoại cho nàng, nhưng đáng tiếc là không thể liên lạc được.
Cũng may vận may của Hạ Thiên là khá tốt, tên tài xế này biết rõ đường Mộc Tử nằm ở đâu. Đối với Hạ Thiên thì tài xế taxi luôn được coi là công cụ dẫn đường chỉ lối, nếu không hắn chẳng cần ngồi taxi làm gì cho mệt.
Nhưng bâ giờ Hạ Thiên lại cảm thấy có chút kỳ quái, không riêng gì nửa giờ chưa chạy đến nơi, hơn nữa hắn đột nhiên phát hiện tên tài xế này càng chạy càng ra ngoài địa phương vắng vẻ?
Tuy Hạ Thiên chưa từng đến thủ đô nhưng hắn dù sao cũng thấy Lý gia không nên ở những nơi vắng vẻ thế này. Là một gia tộc lớn, cũng không đến mức phải ở một vùng ngoại thành ở thủ đô chứ?
- Này, sao còn chưa tới?
Hạ Thiên mở miệng hỏi tài xế một câu.
- Cậu muốn đếm số một đường Mộc Tử phải không?
Tài xế hỏi ngược lại.
- Nói nhảm.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Vậy còn phải chờ một chút nữa, có lẽ vài phút nữa sẽ đến.
Tài xế giải thích:
- Tiên sinh, tôi đã nói với anh rồi, đây là anh may mắn mới gặp được tôi, nếu không nơi đây chẳng có mấy tài xế taxi biết rõ.
Hạ Thiên nghe tên tài xế nói như vậy thì quyết định đợi thêm mười phút nữa, đúng là không có biện pháp, ai bảo hắn không quen thuộc nơi đây?
Xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng năm phút sau thì ngừng lại.
- Đến chưa?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn nhìn bốn phía, bên cạnh là những nhà xưởng bỏ hoang, rất rách rưới, căn bản không có người ở, lại càng không cần phải nói đến đại gia tộc.
- Không nhanh như vậy được.
Tên tài xế mở cửa xe nói:
- Xấu hổ quá, tôi mắc tiểu quá, tôi xuống giải quyết trước, phiền cậu đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.
- Này, anh chờ chút.
Hạ Thiên đột nhiên hô lớn, hắn cũng xuống xe.
- Tôi rất mắc tiểu, anh chờ chút, chỉ một phút thôi... ....
Tên tài xế vừa chạy vừa nói.
Hạ Thiên đột nhiên lóe người lên, khoảnh khắc sau hắn đã xuất hiện ở phía trước chặn đường tên tài xế, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Tôi nói anh chờ chút, anh không nghe thấy sao?
- À... ....
Vẻ mặt tên tài xế có chút biến đổi, hình như rất kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của Hạ Thiên, sau đó hắn cười nói:
- Tiên sinh, tôi thật sự vội vàng đi nhà cầu, trước đó tôi uống nhiều nước... ....
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời tên tài xế:
- Này, anh biết tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ không?
Tên tài xế chợt ngẩn ngơ:
- À, tiên sinh, tôi không biết.
- Anh dám gạt tôi sao?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Anh biết tôi ghét nhất những tên lừa đảo không?
- Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự không gạt anh, tôi phải đi vệ sinh... ....
Tên tài xế ra vẻ rất xấu hổ, trên mặt có cả nụ cười.
- Vừa rồi tôi đã nói cho anh biết, tôi là Hạ thần y đệ nhất, vì vậy tôi có thể biết anh căn bản không phải đi vệ sinh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên tài xế:
- Nếu anh không muốn chết thì lập tức đưa tôi đến số một đường Mộc Tử.
Vẻ mặt tên tài xế chợt biến đổi, hắn cười ngượng ngùng nói:
- Điều này, thật ra...Tiên sinh, thật ra là thế này, toi nghiệm thuốc, muốn đi đốt vài điếu, công ty có quy định không được hút trên xe.
- Anh muốn chết sao?
Hạ Thiên đã muốn xử lý người này, không ngờ đối phương còn muốn gạt hắn. Lúc này hắn muốn đến Lý gia, địa phương quỷ quái này không có ai, sợ rằng một lúc lâu sau cũng chẳng có taxi đi qua, vì vậy xử lý đối phương sẽ chẳng còn ai dẫn đường cho hắn.
- Điều này...Vậy là được rồi, tôi nhịn một chút là được, tôi sẽ quay lại lái xe ngay... ....
Tên tài xết tỏ ra bất đắc dĩ, hắn xoay người đi về phía xe taxi, nhưng vừa đi được hai bước thì trên mặt đã lóe lên sát ý, sau đó hắn xoay người, trên tay có thêm một khẩu súng.
- Đùng, đùng.
Tên tài xề bắt đầu tấn công liên tục, không chút do dự.
Khi thấy Hạ Thiên có vẻ như không kịp phản ứng thì tên tài xế có chút đắc ý, đồng thời cũng có chút khinh thường, người này chẳng là loại người gì quá ghê gớm, lúc này xem như hắn lập được công lớn.
Nhưng ngay sau đó tên tài xế đã không còn chút đắc ý, vì hắn đột nhiên phát hiện Hạ Thiên đã biến mất trước mặt mình, hầu như trong khoảng thời gian này hắn nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh:
- Nếu anh thật sự muốn chết, tôi thành toàn cho anh.
Đây thật sự là những âm thanh cuối cùng được hắn nghe thấy trong đời, sau đó hắn cảm thấy đầu óc đau đớn dữ dội rồi mất đi ý thức.
Hạ Thiên chỉ cần một đấm là giải quyết được tên tài xế, nhưng nhìn thi thể tên khốn kia mà hắn cảm thấy có chút buồn bực, vì hắn không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết Lý gia ở phương nào.
Khi Hạ Thiên đang cảm thấy khó hiểu thì lại nghe được thứ gì đó, sau đó hắn xoay người đi vào trong nhà xưởng.
- Này, đám ngu ngốc núp ở bên trong, cút ra đây hết cho tôi.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói một câu.
Mộc Hàm nghe âm thanh ngọt ngào trong điện thoại mà không khỏi ngẩn ngơ, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gọi thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
- Sao không điện thoại cho chồng được nhỉ?
Mộc Hàm nghĩ mãi mà không rõ, trực giác nói cho nàng biết có gì đó kỳ lạ.
Khoảnh khắc này, lúc này Kiều Tiểu Kiều cũng nghe được một âm thanh ngọt ngào:
- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... ....
- Tiểu thư, em đã kiểm tra rồi, chuyến bay của Hạ Thiên rất đúng giờ, không xuất hiện vấn đề gì, chị không cần lo lắng, chắc anh ấy đã đến thủ đô.
Lúc này Kiều Hoàng Nhi ở bên cạnh nói với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cau mày:
- Kỳ quái, điện thoại của chồng sao không gọi được?
- Tám phần là đi chơi bời, vì vậy mắt cúp điện thoại.
Kiều Phượng Nhi cũng không quên chọc khoáy Hạ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, nàng không nói gì nữa, nhưng trong lòng cũng có chút sầu lo.
... ....
Lúc này Hạ Thiên đang ngồi trên xe taxi, nửa giờ trước hắn đã ngồi lên chiếc taxi này, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa có mục đích.
Số một đường Mộc Tử chính là mục đích của Hạ Thiên, cũng chính là nhà Lý gia, nhưng số một đường Mộc Tử ở đâu thì trước đó Mộc Hàm cũng không ghi rõ trong tư liệu, có lẽ vì nàng không ngờ Hạ Thiên sẽ đến thủ đô. Tóm lại địa chỉ của Lý gia cũng chỉ có năm chữ trên, ngay cả đường Mộc Tử ở trong quận nào cũng không ghi rõ.
Bây giờ Hạ Thiên cũng không thể hỏi Mộc Hàm xem địa chỉ cụ thể của Lý gia ở đâu, hắn muốn hỏi Tiểu Yêu Tinh, thực tế hắn cũng đã điện thoại cho nàng, nhưng đáng tiếc là không thể liên lạc được.
Cũng may vận may của Hạ Thiên là khá tốt, tên tài xế này biết rõ đường Mộc Tử nằm ở đâu. Đối với Hạ Thiên thì tài xế taxi luôn được coi là công cụ dẫn đường chỉ lối, nếu không hắn chẳng cần ngồi taxi làm gì cho mệt.
Nhưng bâ giờ Hạ Thiên lại cảm thấy có chút kỳ quái, không riêng gì nửa giờ chưa chạy đến nơi, hơn nữa hắn đột nhiên phát hiện tên tài xế này càng chạy càng ra ngoài địa phương vắng vẻ?
Tuy Hạ Thiên chưa từng đến thủ đô nhưng hắn dù sao cũng thấy Lý gia không nên ở những nơi vắng vẻ thế này. Là một gia tộc lớn, cũng không đến mức phải ở một vùng ngoại thành ở thủ đô chứ?
- Này, sao còn chưa tới?
Hạ Thiên mở miệng hỏi tài xế một câu.
- Cậu muốn đếm số một đường Mộc Tử phải không?
Tài xế hỏi ngược lại.
- Nói nhảm.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Vậy còn phải chờ một chút nữa, có lẽ vài phút nữa sẽ đến.
Tài xế giải thích:
- Tiên sinh, tôi đã nói với anh rồi, đây là anh may mắn mới gặp được tôi, nếu không nơi đây chẳng có mấy tài xế taxi biết rõ.
Hạ Thiên nghe tên tài xế nói như vậy thì quyết định đợi thêm mười phút nữa, đúng là không có biện pháp, ai bảo hắn không quen thuộc nơi đây?
Xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng năm phút sau thì ngừng lại.
- Đến chưa?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn nhìn bốn phía, bên cạnh là những nhà xưởng bỏ hoang, rất rách rưới, căn bản không có người ở, lại càng không cần phải nói đến đại gia tộc.
- Không nhanh như vậy được.
Tên tài xế mở cửa xe nói:
- Xấu hổ quá, tôi mắc tiểu quá, tôi xuống giải quyết trước, phiền cậu đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.
- Này, anh chờ chút.
Hạ Thiên đột nhiên hô lớn, hắn cũng xuống xe.
- Tôi rất mắc tiểu, anh chờ chút, chỉ một phút thôi... ....
Tên tài xế vừa chạy vừa nói.
Hạ Thiên đột nhiên lóe người lên, khoảnh khắc sau hắn đã xuất hiện ở phía trước chặn đường tên tài xế, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Tôi nói anh chờ chút, anh không nghe thấy sao?
- À... ....
Vẻ mặt tên tài xế có chút biến đổi, hình như rất kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của Hạ Thiên, sau đó hắn cười nói:
- Tiên sinh, tôi thật sự vội vàng đi nhà cầu, trước đó tôi uống nhiều nước... ....
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời tên tài xế:
- Này, anh biết tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ không?
Tên tài xế chợt ngẩn ngơ:
- À, tiên sinh, tôi không biết.
- Anh dám gạt tôi sao?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Anh biết tôi ghét nhất những tên lừa đảo không?
- Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự không gạt anh, tôi phải đi vệ sinh... ....
Tên tài xế ra vẻ rất xấu hổ, trên mặt có cả nụ cười.
- Vừa rồi tôi đã nói cho anh biết, tôi là Hạ thần y đệ nhất, vì vậy tôi có thể biết anh căn bản không phải đi vệ sinh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên tài xế:
- Nếu anh không muốn chết thì lập tức đưa tôi đến số một đường Mộc Tử.
Vẻ mặt tên tài xế chợt biến đổi, hắn cười ngượng ngùng nói:
- Điều này, thật ra...Tiên sinh, thật ra là thế này, toi nghiệm thuốc, muốn đi đốt vài điếu, công ty có quy định không được hút trên xe.
- Anh muốn chết sao?
Hạ Thiên đã muốn xử lý người này, không ngờ đối phương còn muốn gạt hắn. Lúc này hắn muốn đến Lý gia, địa phương quỷ quái này không có ai, sợ rằng một lúc lâu sau cũng chẳng có taxi đi qua, vì vậy xử lý đối phương sẽ chẳng còn ai dẫn đường cho hắn.
- Điều này...Vậy là được rồi, tôi nhịn một chút là được, tôi sẽ quay lại lái xe ngay... ....
Tên tài xết tỏ ra bất đắc dĩ, hắn xoay người đi về phía xe taxi, nhưng vừa đi được hai bước thì trên mặt đã lóe lên sát ý, sau đó hắn xoay người, trên tay có thêm một khẩu súng.
- Đùng, đùng.
Tên tài xề bắt đầu tấn công liên tục, không chút do dự.
Khi thấy Hạ Thiên có vẻ như không kịp phản ứng thì tên tài xế có chút đắc ý, đồng thời cũng có chút khinh thường, người này chẳng là loại người gì quá ghê gớm, lúc này xem như hắn lập được công lớn.
Nhưng ngay sau đó tên tài xế đã không còn chút đắc ý, vì hắn đột nhiên phát hiện Hạ Thiên đã biến mất trước mặt mình, hầu như trong khoảng thời gian này hắn nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh:
- Nếu anh thật sự muốn chết, tôi thành toàn cho anh.
Đây thật sự là những âm thanh cuối cùng được hắn nghe thấy trong đời, sau đó hắn cảm thấy đầu óc đau đớn dữ dội rồi mất đi ý thức.
Hạ Thiên chỉ cần một đấm là giải quyết được tên tài xế, nhưng nhìn thi thể tên khốn kia mà hắn cảm thấy có chút buồn bực, vì hắn không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết Lý gia ở phương nào.
Khi Hạ Thiên đang cảm thấy khó hiểu thì lại nghe được thứ gì đó, sau đó hắn xoay người đi vào trong nhà xưởng.
- Này, đám ngu ngốc núp ở bên trong, cút ra đây hết cho tôi.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói một câu.
/1475
|