Mị Nhi vừa mới tỉnh lại có chút mơ màng, đương nhiên đây không phải là vì nhìn thấy Hạ Thiên, tối qua sau khi nàng bị thương liền nhảy thẳng xuống lầu, sau đó thì đến đây tìm Hạ Thiên chính là hy vọng Hạ Thiên có thể cứu nàng, vì thế mà giờ nàng tỉnh lại đã nhìn thấy Hạ Thiên đang ở bên cạnh, vốn nàng chẳng thấy có gì kỳ lạ cả, nàng cũng có thể tưởng tượng được chính Hạ Thiên đã cứu mạng nàng.
Nàng mơ màng là vì phát hiện cơ thể mình hình như không giống với trước kia, thực ra từ trước tới nay trong cơ thể nàng luôn là hai loại cảm giác nóng lạnh tồn tại đồng thời, tuy nhiều năm nay nàng đã quen với nó nhưng không đồng nghĩa với việc nàng không cảm giác được, nhưng lúc này cơ thể cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác với trước đây, không còn loại cảm giác nóng lạnh xen nhau nữa mà là rất ấm áp, và lúc nàng thử vận chân khí thì càng phát hiện ra chân khí trong cơ thể nàng rõ ràng đã tăng vọt, chí ít cũng gấp đôi so với trước đây, nhưng loại chân khí này lại hoàn toàn không giống với trước đây.
- Cậu đã làm gì tôi?
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên nhịn không được hỏi.
- Không làm gì cả, chỉ là trị vết thương cho chị thôi, sau đó nghiên cứu cơ thể chị một chút, biến chị thành đại mỹ nữ, à, đúng rồi, vợ Mị Nhi à, tôi đã biến chị trở nên đẹp như vậy rồi thì chị phải cảm ơn tôi, từ nay về sau chị chính là vợ của tôi rồi.
Hạ Thiên vui vẻ nói, tiểu tử này làm ơn tính công chẳng biết ngượng mặt gì cả, đối với hắn mà nói đây là lẽ đương nhiên.
- Biến tôi thành đại mỹ nữ?
Mị Nhi bất giác cúi đầu xuống nhìn, sau đó bất giác biến sắc, có thể là do cảm giác trên cơ thể hoàn toàn không giống với trước đây, trước đây nàng luôn không cảm giác được mình không mặc quần áo, mà vừa cúi đầu xuống nàng liền phát hiện ra trên cơ thể mình không có một mảnh vải che thân.
Nàng lập tức kéo chăn lại che người mình, Mị Nhi có chút giận dữ nhìn Hạ Thiên:
- Cậu, cậu dám cởi hết áo quần của tôi? Cậu còn làm gì tôi nữa?
- Không làm gì cả!
Hạ Thiên với bộ mặt vô tội.
- Tôi muốn nghiên cứu cơ thể chị thì đương nhiên phải cởi quần áo chị ra rồi, có như vậy thì tôi mới có thể nghiên cứu tỉ mỉ được chứ, đúng rồi vợ Mị Nhi à, thân hình chị thật đẹp, vùng ngực đàn hồi cũng rất đẹp, bây giờ làn da cũng rất đẹp rồi, có điều có chuyện này tôi phải nhắc nhở chị, sau này chị đừng có tiếp tục luyện cái nội công tâm pháp chí cương gì gì đấy nữa, khí âm cực và khí chí cương trong cơ thể chị đã hoàn toàn dung hợp rồi, nếu tiếp tục luyện cái tâm pháp đó nữa thì có thể sẽ chết đó.
- Nghiên cứu tỉ mỉ? Thân hình đẹp? Vùng ngực đàn hồi đẹp?
Trong lòng Mị Nhi dâng lên một cảm giác sục sôi, nàng xem như đã hiểu, tên tiểu tử này nhân cơ hội lúc nàng hôn mê không chỉ việc cởi sạch quần áo nàng mà cơ thể nàng cũng bị hắn mò không biết bao nhiêu lần, nếu không tên tiểu tử này sai biết được vùng ngực đàn hồi đẹp chứ?
Chỉ là làn da trên cơ thể nàng hình như đã thật sự thay đổi rồi, không biết mặt mình lúc này đã biến thành bộ dạng gì rồi?
Nghĩ đến đây Mị Nhi quấn ga giường quanh mình nhảy phóc lên từ từ bay xuống bên cạnh bàn trang điểm, sau đó nàng nhìn thấy một khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ trong gương, người phụ nữ trong gương đẹp đến nỗi tuyệt thế tục, đẹp đến nỗi không thuộc nhân thế nữa, làn da trắng tuyết như da em bé vậy.
Mị Nhi có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong gương, nàng vẫn không dám tin đây chính là mình, cho dù nàng đã vô số lần nói với bản thân rằng cô ta chính là Mị Nhi, cô ta chính là Mị Nhi mà không cần dùng dung mạo để hấp dẫn người khác, nhưng trên thực tế trong tận đáy lòng mình nàng cũng hy vọng mình có được dung nhan xinh đẹp, trên thế giới này người phụ nữ nào mà không hy vọng mình xinh đẹp chứ.
Dần dần nàng hình như đã quên bén đi bên cạnh mình còn có sự tồn tại của một người, nàng nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của mình, sau đó nàng nhìn người phụ nữ trong gương cũng đang sờ dung nhan đáng yêu của cô ta, lúc này nàng dường như mới thật sự thừa nhận người phụ nữ xinh đẹp trong gương đó chính là nàng.
Bàn tay túm lấy ga giường từ từ buông lõng, chiếc ga giường nhẹ nhàng rớt xuống, người phụ nữ trong gương không mảnh vải che thân còn ** của nàng hoàn mỹ không tỳ vết, đây, chính là nàng, Mị Nhi, Mị Nhi hoàn mỹ không tỳ vết.
- Vợ Mị Nhi à, tôi không có lừa chị chứ, chị thật sự đã là cấp đại mỹ nhân rồi, bây giờ chị nên đồng ý làm vợ tôi được rồi chứ?
Đột nhiên có giọng bất ngờ vang lên bên tai nàng khiến cho Mị Nhi bừng tỉnh lại, nàng mới nhớ ra trong phòng này còn có người, mà đó còn là một người đàn ông.
Nhưng lần này Mị Nhi vốn không quấn quýt trùm ga giường lại che lấy cơ thể mình, vì nàng đã rõ cơ thể nang sớm đã bị người đàn ông này xem không biết bao nhiêu lần rồi, cho dù giờ nàng có che thì cũng đã muộn rồi, cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết này của nàng chắc chắn sớm đã in trong bộ não của hắn rồi.
Mị Nhi lướt mắt nhìn khắp phòng ngủ, nhanh chóng nàng đã tìm thấy quần áo của mình, sau đó lách người cầm quần áo lên, không vội không chậm từ từ mặc quần áo vào, lấy bộ đồ màu đen bó sát người đó che cơ thẻ hoàn mỹ không tỳ vết lại, tuy quần áo đã bị trúng mấy viên đạn nhưng mặc vào vẫn có sức ảnh hưởng khá lớn.
Nhìn thấy Mị Nhi mặc quần áo vào Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thân hình đẹp như vậy mà cứ bọc kín mít không có chỗ cho gió thông nữa thật là quá đáng tiếc.
Có điều hắn nhanh chóng vui trở lại, vợ hắn có thân hình đẹp như vậy sao có thể tùy tiện để cho người khác nhìn được chứ, mặc như vậy vừa khớp chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy được, đây là việc tốt, vẫn là vợ Mị Nhi của hắn khá thông minh.
- Cậu nói tôi không thể tu luyện Chí dương tâm pháp, nhưng trong cơ thể tôi mỗi ngày đều sản sinh ra một chân khí lạnh, vậy tôi phải làm sao đây?
Mị Nhi quay đầu lại nhìn Hạ Thiên lạnh lùng hỏi.
- Cái này…
Hạ Thiên gãi gãi đầu.
- Lúc này chân khí của chị rất mạnh, một chút khí âm cực không có ảnh hưởng gì lớn đến chị cả, đợi khí âm cực trong cơ thể chị tương đối nhiều rồi thì tôi sẽ giúp chị dùng châm cứu trừ khử chúng là được thôi.
- Cậu muốn nói sau này tôi bắt buộc phải thường xuyên đến tìm cậu chữa bệnh mới được à?
Mị Nhi khẽ nhíu đôi mày ngài lên.
- Cũng không phải thường xuyên, dựa vào công lực hiện giờ của chị thì trong vòng một tháng chắc không vấn đề gì, mỗi tháng chị để cho tôi châm cứu một lần là được rồi, dù sao chị cũng là vợ tôi, một tháng chắc không chỉ gặp mặt tôi có một lần.
Hạ Thiên bày ra bộ mặt không quan tâm, theo như hắn thấy thì chuyện này chẳng có gì to tác cả.
Nhưng Mị Nhi lại đúng lúc này phản đối:
- Tôi không phải vợ cậu.
Hạ Thiên lập tức có chút buồn bực:
- Vợ Mị Nhi à, sao chị có thể như vậy được? Lúc nãy chị đã đồng ý làm vợ tôi rồi mà!
- Tôi đồng ý lúc nào?
Mị Nhi nhịn không được phản bác lại, sao nàng có thể đồng ý chuyện này được chứ? Cho dù tên khốn này có cứu mạng nàng thì cũng không có nghĩa là nàng phải lấy thân mình báo đáp.
- Lúc nãy tôi hỏi chị có muốn làm vợ tôi không, chị không phản đối chứng tỏ là thừa nhận rồi, vì thế chị đã đồng ý rồi.
Hạ Thiên phấn khởi nói từng từ.
- Tôi không muốn đấu với cậu nữa, tôi phải đi đây.
Mị Nhi lạnh lùng nói một câu sau đó chỉ thấy bóng người lướt qua, Mị Nhi đã mất hút trong tầm mắt của Hạ Thiên.
Nàng mơ màng là vì phát hiện cơ thể mình hình như không giống với trước kia, thực ra từ trước tới nay trong cơ thể nàng luôn là hai loại cảm giác nóng lạnh tồn tại đồng thời, tuy nhiều năm nay nàng đã quen với nó nhưng không đồng nghĩa với việc nàng không cảm giác được, nhưng lúc này cơ thể cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác với trước đây, không còn loại cảm giác nóng lạnh xen nhau nữa mà là rất ấm áp, và lúc nàng thử vận chân khí thì càng phát hiện ra chân khí trong cơ thể nàng rõ ràng đã tăng vọt, chí ít cũng gấp đôi so với trước đây, nhưng loại chân khí này lại hoàn toàn không giống với trước đây.
- Cậu đã làm gì tôi?
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên nhịn không được hỏi.
- Không làm gì cả, chỉ là trị vết thương cho chị thôi, sau đó nghiên cứu cơ thể chị một chút, biến chị thành đại mỹ nữ, à, đúng rồi, vợ Mị Nhi à, tôi đã biến chị trở nên đẹp như vậy rồi thì chị phải cảm ơn tôi, từ nay về sau chị chính là vợ của tôi rồi.
Hạ Thiên vui vẻ nói, tiểu tử này làm ơn tính công chẳng biết ngượng mặt gì cả, đối với hắn mà nói đây là lẽ đương nhiên.
- Biến tôi thành đại mỹ nữ?
Mị Nhi bất giác cúi đầu xuống nhìn, sau đó bất giác biến sắc, có thể là do cảm giác trên cơ thể hoàn toàn không giống với trước đây, trước đây nàng luôn không cảm giác được mình không mặc quần áo, mà vừa cúi đầu xuống nàng liền phát hiện ra trên cơ thể mình không có một mảnh vải che thân.
Nàng lập tức kéo chăn lại che người mình, Mị Nhi có chút giận dữ nhìn Hạ Thiên:
- Cậu, cậu dám cởi hết áo quần của tôi? Cậu còn làm gì tôi nữa?
- Không làm gì cả!
Hạ Thiên với bộ mặt vô tội.
- Tôi muốn nghiên cứu cơ thể chị thì đương nhiên phải cởi quần áo chị ra rồi, có như vậy thì tôi mới có thể nghiên cứu tỉ mỉ được chứ, đúng rồi vợ Mị Nhi à, thân hình chị thật đẹp, vùng ngực đàn hồi cũng rất đẹp, bây giờ làn da cũng rất đẹp rồi, có điều có chuyện này tôi phải nhắc nhở chị, sau này chị đừng có tiếp tục luyện cái nội công tâm pháp chí cương gì gì đấy nữa, khí âm cực và khí chí cương trong cơ thể chị đã hoàn toàn dung hợp rồi, nếu tiếp tục luyện cái tâm pháp đó nữa thì có thể sẽ chết đó.
- Nghiên cứu tỉ mỉ? Thân hình đẹp? Vùng ngực đàn hồi đẹp?
Trong lòng Mị Nhi dâng lên một cảm giác sục sôi, nàng xem như đã hiểu, tên tiểu tử này nhân cơ hội lúc nàng hôn mê không chỉ việc cởi sạch quần áo nàng mà cơ thể nàng cũng bị hắn mò không biết bao nhiêu lần, nếu không tên tiểu tử này sai biết được vùng ngực đàn hồi đẹp chứ?
Chỉ là làn da trên cơ thể nàng hình như đã thật sự thay đổi rồi, không biết mặt mình lúc này đã biến thành bộ dạng gì rồi?
Nghĩ đến đây Mị Nhi quấn ga giường quanh mình nhảy phóc lên từ từ bay xuống bên cạnh bàn trang điểm, sau đó nàng nhìn thấy một khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ trong gương, người phụ nữ trong gương đẹp đến nỗi tuyệt thế tục, đẹp đến nỗi không thuộc nhân thế nữa, làn da trắng tuyết như da em bé vậy.
Mị Nhi có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong gương, nàng vẫn không dám tin đây chính là mình, cho dù nàng đã vô số lần nói với bản thân rằng cô ta chính là Mị Nhi, cô ta chính là Mị Nhi mà không cần dùng dung mạo để hấp dẫn người khác, nhưng trên thực tế trong tận đáy lòng mình nàng cũng hy vọng mình có được dung nhan xinh đẹp, trên thế giới này người phụ nữ nào mà không hy vọng mình xinh đẹp chứ.
Dần dần nàng hình như đã quên bén đi bên cạnh mình còn có sự tồn tại của một người, nàng nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của mình, sau đó nàng nhìn người phụ nữ trong gương cũng đang sờ dung nhan đáng yêu của cô ta, lúc này nàng dường như mới thật sự thừa nhận người phụ nữ xinh đẹp trong gương đó chính là nàng.
Bàn tay túm lấy ga giường từ từ buông lõng, chiếc ga giường nhẹ nhàng rớt xuống, người phụ nữ trong gương không mảnh vải che thân còn ** của nàng hoàn mỹ không tỳ vết, đây, chính là nàng, Mị Nhi, Mị Nhi hoàn mỹ không tỳ vết.
- Vợ Mị Nhi à, tôi không có lừa chị chứ, chị thật sự đã là cấp đại mỹ nhân rồi, bây giờ chị nên đồng ý làm vợ tôi được rồi chứ?
Đột nhiên có giọng bất ngờ vang lên bên tai nàng khiến cho Mị Nhi bừng tỉnh lại, nàng mới nhớ ra trong phòng này còn có người, mà đó còn là một người đàn ông.
Nhưng lần này Mị Nhi vốn không quấn quýt trùm ga giường lại che lấy cơ thể mình, vì nàng đã rõ cơ thể nang sớm đã bị người đàn ông này xem không biết bao nhiêu lần rồi, cho dù giờ nàng có che thì cũng đã muộn rồi, cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết này của nàng chắc chắn sớm đã in trong bộ não của hắn rồi.
Mị Nhi lướt mắt nhìn khắp phòng ngủ, nhanh chóng nàng đã tìm thấy quần áo của mình, sau đó lách người cầm quần áo lên, không vội không chậm từ từ mặc quần áo vào, lấy bộ đồ màu đen bó sát người đó che cơ thẻ hoàn mỹ không tỳ vết lại, tuy quần áo đã bị trúng mấy viên đạn nhưng mặc vào vẫn có sức ảnh hưởng khá lớn.
Nhìn thấy Mị Nhi mặc quần áo vào Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thân hình đẹp như vậy mà cứ bọc kín mít không có chỗ cho gió thông nữa thật là quá đáng tiếc.
Có điều hắn nhanh chóng vui trở lại, vợ hắn có thân hình đẹp như vậy sao có thể tùy tiện để cho người khác nhìn được chứ, mặc như vậy vừa khớp chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy được, đây là việc tốt, vẫn là vợ Mị Nhi của hắn khá thông minh.
- Cậu nói tôi không thể tu luyện Chí dương tâm pháp, nhưng trong cơ thể tôi mỗi ngày đều sản sinh ra một chân khí lạnh, vậy tôi phải làm sao đây?
Mị Nhi quay đầu lại nhìn Hạ Thiên lạnh lùng hỏi.
- Cái này…
Hạ Thiên gãi gãi đầu.
- Lúc này chân khí của chị rất mạnh, một chút khí âm cực không có ảnh hưởng gì lớn đến chị cả, đợi khí âm cực trong cơ thể chị tương đối nhiều rồi thì tôi sẽ giúp chị dùng châm cứu trừ khử chúng là được thôi.
- Cậu muốn nói sau này tôi bắt buộc phải thường xuyên đến tìm cậu chữa bệnh mới được à?
Mị Nhi khẽ nhíu đôi mày ngài lên.
- Cũng không phải thường xuyên, dựa vào công lực hiện giờ của chị thì trong vòng một tháng chắc không vấn đề gì, mỗi tháng chị để cho tôi châm cứu một lần là được rồi, dù sao chị cũng là vợ tôi, một tháng chắc không chỉ gặp mặt tôi có một lần.
Hạ Thiên bày ra bộ mặt không quan tâm, theo như hắn thấy thì chuyện này chẳng có gì to tác cả.
Nhưng Mị Nhi lại đúng lúc này phản đối:
- Tôi không phải vợ cậu.
Hạ Thiên lập tức có chút buồn bực:
- Vợ Mị Nhi à, sao chị có thể như vậy được? Lúc nãy chị đã đồng ý làm vợ tôi rồi mà!
- Tôi đồng ý lúc nào?
Mị Nhi nhịn không được phản bác lại, sao nàng có thể đồng ý chuyện này được chứ? Cho dù tên khốn này có cứu mạng nàng thì cũng không có nghĩa là nàng phải lấy thân mình báo đáp.
- Lúc nãy tôi hỏi chị có muốn làm vợ tôi không, chị không phản đối chứng tỏ là thừa nhận rồi, vì thế chị đã đồng ý rồi.
Hạ Thiên phấn khởi nói từng từ.
- Tôi không muốn đấu với cậu nữa, tôi phải đi đây.
Mị Nhi lạnh lùng nói một câu sau đó chỉ thấy bóng người lướt qua, Mị Nhi đã mất hút trong tầm mắt của Hạ Thiên.
/1475
|