- Làm gì vậy?
- Không được nhúc nhích.
- Mau đứng lên.
Có vài tiếng hét chói tai vang lên, đám cảnh sát giống như gặp phải đại địch, giống như gặp phải tình cảnh cướp tù.
Mà động tĩnh này cũng lập tức làm kinh động Khâu Minh, hắn lập tức quát lên chói tai:
- Chú ý, hắn muốn ám sát nhân chứng.
- Anh có bệnh không?
Hạ Thiên lúc này cũng từ dưới đất bò lên:
- Tôi chỉ vấp ngã mà thôi, chẳng lẽ tôi không thể ngã sao?
Hạ Thiên vừa nói vừa lui lại vài bước, hắn ra vẻ bất bình:
- Địa phương khốn kiếp này sao trơn trượt như vậy, đi vài bước đã ngã, nếu không phải có cảnh sát tỷ tỷ ở đây thì sau này tôi cũng chảng thèm tới.
- Cậu không đến là tốt.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này nói cái gì cũng liên quan đến nàng.
- Mau áp giải đi.
Khi thấy Hạ Thiên không còn hành động gì khác thì Khâu Minh cũng không nói gì, chỉ biết ra lệnh nhanh chóng áp giải ba tên cướp đi ra. Hắn cảm thấy Hạ Thiên đến đây không có gì tốt lành, khi nhớ đến tình cảnh mình bị đối phương đánh dập môi thì nghĩ rằng Hạ Thiên đến đây ám sát ba tên cướp. Kiều Đông Hải sở dĩ bị bắt cũng vì ba tên cướp này, nếu ba người này chết đi thì sẽ không còn người nào chỉ mặt Kiều Đông Hải trên tòa, không có nhân chứng vật chứng thì cục cảnh sát chỉ còn nước phải thả người.
Đám cảnh sát nhanh chóng lĩnh mệnh áp giải ba tên cướp đi về phía trước, mà Hạ Thiên thì đứng yên ngay tại chỗ. Kiều Tiểu Kiều chợt rùng mình, vì nàng đột nhien cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, nàng không tự chủ được phải nhìn Hạ Thiên, trực giác nói cho nàng biết hạ thiên đang làm những gì.
Dù là bất kỳ ai cũng không phát hiệt ra trên mỗi ngón tay của Hạ Thiên đang bùng lên một luồng khi bạch sắc, lúc này các luồng khí trên sáu ngón tay đều ngưng tụ thành băng châm, độ dài và độ lớn của băng châm như kim châm cứu, nhưng ngân châm bình thường cũng không dài như vậy.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt trở nên tái nhợt, hơn nữa còn có vẻ đỏ thẫm không được bình thường. Khi ba tên cướp bị đưa đi đến góc cuối cùng của hành lang thì sáu ngón tay của Hạ Thiên bắn ra, sáu cây ngân châm phóng về phía ba tên cướp, băng châm phân biệt phóng vào trong thân thể cả ba dưới tình cảnh không ai phát hiện ra được. Lúc này ba tên cướp chợt rùng mình, cuối cùng cũng không có phản ứng.
- Chồng, thế nào, đã thấy được gì chưa?
Khi thấy ba tên cướp đi khuất nơi góc hành lang thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải nói.
Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nghiên nghiêng người rồi ngã vào lòng Liễu Mộng.
- Chồng, anh sao vậy?
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều chợt biến đổi:
- Mau, chúng ta quay về.
- Tiểu bại hoại, cậu quá vô dụng, sao lại mất hết sức lực thế này?
Liễu Mộng có chút mất hứng, nàng ôm Hạ Thiên lên, ma nữ tương lai như nàng có sức lực rất lớn, ôm một người cũng rất dễ dàng.
Lãnh Băng Băng thấy tình cảnh biến đổi như vậy thì cũng không có gì đáng kinh ngạc, giống như nàng không thấy lưu manh kia làm bất kỳ điều gì, sao lại đột nhiên té xỉu?
Lãnh Băng Băng lần đầu tiên thấy Hạ Thiên té xỉu, vì vậy mà ấn tượng của nàng với Hạ Thiên cũng thay đổi. Trước kia lưu manh này gây ra cho nàng ấn tượng về một kẻ biến thái, nhưng bây giờ xem ra hắn tốt xấu gì cũng chỉ là một con người, giống như cũng có nhược điểm.
... ....
Cả đêm Khâu Minh không ngủ ngon giấc, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều chợt xuất hiện ở cục cảnh sát quá trùng hợp, hơn nữa Hạ Thiên còn đột nhiên ngã xuống cũng rất trùng hợp, đồng thời còn ngã trên người một tên cướp, điều này làm hắn cảm thấy không tầm thường. Hắn cảm thấy Hạ Thiên xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng là có suy tính từ trước.
Trước đó vào buổi trưa hắn đã được gặp Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, chưa đến hai tiếng sau thì Tạ Lệ đã đến cục cảnh sát phản cung, nàng thừa nhận mình vu cáo, vì vậy không biết làm gì hơn là phải thả Kiều Đông Vân ra. Điều này làm Khâu Minh rằng nhất định là Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đã sử dụng thủ đoạn gì đó.
Khâu Minh cũng không thể tưởng tượng nổi khi Hạ Thiên té ngã, vì bây giờ rất nhiều người biết tên này rất lợi hại, còn là võ lâm cao thủ. Vì vậy có thể thấy một hành lang nhỏ mà dù là một ông lão tám chục tuổi đi lên còn chưa chắc sẽ ngã, như vậy một võ lâm cao thủ sẽ ngã được sao?
Khâu Minh cảm thấy Hạ Thiên chắc chắn đã động tay động chân lên người đám cướp cũng giống như đã đánh hắn vỡ môi mà chẳng giải thích được vào trước đó, mà cũng vì lo lắng như vậy mà hắn cả đêm khó ngủ, sợ điện thoại sẽ vang lên nói rằng ba tên cướp đã tử vong không hiểu nguyên nhân.
Nhưng cả đêm không có cuộc điện thoại nào gọi đến, đến sáng sớm cuối cùng Khâu Minh cũng không nhịn được, cuối cùng cũng có thể vùi đầu vào giấc ngủ. Đến khi hắn tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng.
Khâu Minh vội vàng thức dậy đi đến cục cảnh sát, đến nơi hắn lập tức cảm thấy vẻ mặt của các cảnh sát có gì đó là lạ.
- Có chuyện gì xảy ra?
Khâu Minh cau mày hỏi, trong lòng xuất hiện dự cảm không ổn.
- Cục trưởng đến.
Có người khẽ nói.
Khâu Minh đang định mở miệng thì nhìn thấy hai người từ trong phòng thẩm vấn đi ra, người đầu tiên chính là Hoàng Hải Đào, mà người còn lại chính là Kiều Đông Hải.
Điều làm cho Khâu Minh muốn phát điên chính là Kiều Đông Hải không mang còng tay, hơn nữa Hoàng Hải Đào còn phải nở nụ cười xin lỗi:
- Kiều thiếu gia, thật có lỗi, uất ức cho cậu rồi.
Khâu Minh thiếu chút nữa đã giận điên lên, hắn tiến lên rất nhanh, ngay sau đó dùng giọng tức giận hỏi Hoàng Hải Đào:
- Cục trưởng Hoàng, chú làm vậy là có ý gì? Sao lại thả hắn ra?
- Khâu Minh, anh lại muốn ghép tội cho tôi sao?
Kiều Đông Hải dù đã bị nhốt khá lâu nhưng bây giờ tinh thần lại tương đối khá.
Hoàng Hải Đào cau mày, Khâu Minh này đúng là không ra gì, lão có chút mất vui:
- Khâu Minh, cậu gào thét gì vậy? Chúng ta phá án cần có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì phải thả người, sao cậu không có chút ý thức phát luật gì vậy?
- Cục trưởng Hoàng, sao không có chứng cứ? Ba tên bắt cóc đều chỉ đích danh hắn, còn nói không có chứng cứ sao?
Khâu Minh tức giận phản bác.
- Sao bây giờ cậu không đi hỏi ba người kia xem?
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào trở nên âm trầm:
- Tối qua cậu uống nhiều quá sao? Trước tiên đi làm cho đầu óc thanh tỉnh lại đi, sau khi tìm hiểu rõ rang sự việc rồi nói.
- Đội trưởng Khâu, ba người kia phản cung rồi.
Một cảnh sát hình sự nhịn không được phải nói một câu.
- Phản cung sao? Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Khâu Minh biến đổi lớn:
- Trước đó bọn họ đã khẳng định những gì khai báo, sao bây giờ lại phản cung, nhất định có vấn đề.
- Đội trưởng Khâu, ba tên bắt cóc phủ nhận tất cả, căn bản không thừa nhận những gì đã làm, tất nhiên cũng không có ai sai bảo bọn họ bắt cóc.
Viên cảnh sát hình sự kia lại nói lời bổ sung.
Vẻ mặt Khâu Minh chợt biến đổi, ngay sau đó hắn đột nhiên gầm lên:
- Hạ Thiên, nhất định là Hạ Thiên, tôi biết ngay hắn sẽ không tự nhiên đến đây, nhất định là hắn làm.
Mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn Khâu Minh nhưng không ai nói lời nào, mà Kiều Đông Hải lại nói ra hai chữ:
- Đồ điên.
- Mày nói gì?
Khâu Minh đột nhiên rống lên với Kiều Đông Hải:
- Tao nói cho mày biết, mày đừng đắc ý, tao nhất định sẽ tìm được chứng cứ, sẽ bắt mày lại.
- Chỉ dựa vào loại người như mày sao?
Kiều Đông Hải nói với vẻ mặt khinh miệt, sau đó hắn mấp máy môi nói lên hai chữ không tiếng động:
- Ngu ngốc.
Khâu Minh vốn đang tức giận đến cực điểm, bây giờ gặp sự khiêu khích của Kiều Đông Hải, hắn cảm thấy máu nóng bùng lên, cuối cùng cũng không kìm nén được mà phóng đến tung một đấm.
Kiều Đông Hải không tránh, có lẽ cũng vì không kịp tránh, tóm lại một quyền đấm thẳng vào mặt hắn, nửa gò má của hắn lập tức sưng húp, máu tươi cũng chảy ra nơi khóe miệng.
- Khâu Minh, cậu làm gì vậy?
Hoàng Hải Đào quát lên phẫn nộ.
Kiều Đông Hải cũng không tức giận, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Khâu Minh, bây giờ đừng nói là Lâm Tử Hào, dù là Lâm Hà cũng không thể nào cứu được mày.
Kiều Đông Hải quay đầu nhìn Hoàng Hải Đào rồi cười nhạt:
- Cục trưởng Hoàng, tôi muốn tố cáo anh ấy đánh người, chắc không có vấn đề gì chứ?
Kiều Đông Hải cũng không chờ Hoàng Hải Đào trả lời, hắn cười ha hả rồi đi ra bên ngoài.
Mọi người trong cục cảnh sát phải thở dài, Khâu Minh rõ ràng đánh vào mặt Kiều Đông Hải, lần này hắn chạy trời không khỏi nắng.
... ....
Khi Hạ Thiên tỉnh lại thì Liễu Mộng đang ngồi sát bên cạnh, nàng dùng mái tóc dài quét tới quét lui trên mặt hắn, bộ dạng rất nhàm chán.
- Tiểu bại hoại, cậu tỉnh rồi sao? Chị đói quá.
Liễu Mộng bĩu môi, nàng rất mất hứng:
- Đều là tại cậu, cậu ôm chị không buông tay, hại chị không thể đi ra ăn cơm.
- Tôi cũng rất đói.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn nhìn giờ, đã là mười giờ sáng, rõ ràng hắn ngủ một giấc mười mấy giờ, rõ ràng còn ngủ dài hơn lúc chữa bệnh cho Diệp Thiên Nam.
- Phượng Nhi, mau nói người làm thức ăn đưa đến.
Kiều Tiểu Kiều vội vàng phân phó, nàng vẫn luôn ở bên cạnh, bây giờ Hạ Thiên tỉnh dậy, tất nhiên nàng cũng biết ngay.
Kiều Phượng Nhi gọi điện thoại, ngay sau đó đã có người mang đến bữa sáng, hai tô mì, có trứng gà, có sữa tươi, có rất nhiều thứ, nếu cộng lại cùng một chỗ cũng đủ cho sáu người ăn.
Nhưng Liễu Mộng và Hạ Thiên đều đói bụng, mà sức ăn của hai người cũng không nhỏ, vì vậy chỉ trong chốc lát, hai người đã càn quét sạch sẽ.
Liễu Mộng sờ lên bụng, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, chị giốn như còn chưa no, cậu thì sao?
- Hình như tôi cũng chưa no.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Kiều Tiểu Kiều chợt ngẩn ngơ,ngay sau đó lại nói:
- Phượng Nhi, gọi thêm cho bọn họ.
Mười phút sau Liễu Mộng mới vuốt vuốt cái bụng nhỏ nhắn, nàng cảm thấy mỹ mãn:
- À, cuối cùng cũng no.
- Tôi cũng đã thấy no tám phần, tốt rồi.
Hạ Thiên nói.
Kiều Phượng Nhi liếc mắt, đây rõ ràng là thùng cơm, một người ăn khẩu phần của năm người mà chỉ nói mới no tám phần, heo cũng chưa ăn đến mức như vậy.
Lúc này Kiều Hoàng Nhi lại nhận điện thoại, sau đó nàng nói với Kiều Tiểu Kiều bằng vẻ mặt rạng rỡ:
- Kiều tiểu thư, Kiều đại thiếu gia đã được thả ra.
- Thật vậy sao?
Kiều Tiểu Kiều cũng rất vui sướng, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài:
- Chồng, chúng ta đi gặp đại ca.
Đám người đi ra ngoài, khi thang máy vừa mở cửa thì Kiều Đông Hải cũng đã về đến, hắn hô lớn với Hạ Thiên:
- Ha ha, Hạ Thiên, mau nói cho tôi biết, cậu làm sao để tôi được thả ra?
Nghe nói như thế, không chỉ là Kiều Tiểu Kiều, ngay cả Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng nhìn Hạ Thiên, thì ra Kiều Đông Hải cũng là công lao của Hạ Thiên sao/
- Chồng, em cũng thấy rất kỳ quái, sao lúc đó anh lại hôn mê?
Kiều Tiểu Kiều dịu dàng hỏi, vẻ mặt rất hiếu kỳ, tuy nàng là một trong những người biết rõ Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều thứ chưa nói cho nàng biết.
- Không được nhúc nhích.
- Mau đứng lên.
Có vài tiếng hét chói tai vang lên, đám cảnh sát giống như gặp phải đại địch, giống như gặp phải tình cảnh cướp tù.
Mà động tĩnh này cũng lập tức làm kinh động Khâu Minh, hắn lập tức quát lên chói tai:
- Chú ý, hắn muốn ám sát nhân chứng.
- Anh có bệnh không?
Hạ Thiên lúc này cũng từ dưới đất bò lên:
- Tôi chỉ vấp ngã mà thôi, chẳng lẽ tôi không thể ngã sao?
Hạ Thiên vừa nói vừa lui lại vài bước, hắn ra vẻ bất bình:
- Địa phương khốn kiếp này sao trơn trượt như vậy, đi vài bước đã ngã, nếu không phải có cảnh sát tỷ tỷ ở đây thì sau này tôi cũng chảng thèm tới.
- Cậu không đến là tốt.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này nói cái gì cũng liên quan đến nàng.
- Mau áp giải đi.
Khi thấy Hạ Thiên không còn hành động gì khác thì Khâu Minh cũng không nói gì, chỉ biết ra lệnh nhanh chóng áp giải ba tên cướp đi ra. Hắn cảm thấy Hạ Thiên đến đây không có gì tốt lành, khi nhớ đến tình cảnh mình bị đối phương đánh dập môi thì nghĩ rằng Hạ Thiên đến đây ám sát ba tên cướp. Kiều Đông Hải sở dĩ bị bắt cũng vì ba tên cướp này, nếu ba người này chết đi thì sẽ không còn người nào chỉ mặt Kiều Đông Hải trên tòa, không có nhân chứng vật chứng thì cục cảnh sát chỉ còn nước phải thả người.
Đám cảnh sát nhanh chóng lĩnh mệnh áp giải ba tên cướp đi về phía trước, mà Hạ Thiên thì đứng yên ngay tại chỗ. Kiều Tiểu Kiều chợt rùng mình, vì nàng đột nhien cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, nàng không tự chủ được phải nhìn Hạ Thiên, trực giác nói cho nàng biết hạ thiên đang làm những gì.
Dù là bất kỳ ai cũng không phát hiệt ra trên mỗi ngón tay của Hạ Thiên đang bùng lên một luồng khi bạch sắc, lúc này các luồng khí trên sáu ngón tay đều ngưng tụ thành băng châm, độ dài và độ lớn của băng châm như kim châm cứu, nhưng ngân châm bình thường cũng không dài như vậy.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt trở nên tái nhợt, hơn nữa còn có vẻ đỏ thẫm không được bình thường. Khi ba tên cướp bị đưa đi đến góc cuối cùng của hành lang thì sáu ngón tay của Hạ Thiên bắn ra, sáu cây ngân châm phóng về phía ba tên cướp, băng châm phân biệt phóng vào trong thân thể cả ba dưới tình cảnh không ai phát hiện ra được. Lúc này ba tên cướp chợt rùng mình, cuối cùng cũng không có phản ứng.
- Chồng, thế nào, đã thấy được gì chưa?
Khi thấy ba tên cướp đi khuất nơi góc hành lang thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải nói.
Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nghiên nghiêng người rồi ngã vào lòng Liễu Mộng.
- Chồng, anh sao vậy?
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều chợt biến đổi:
- Mau, chúng ta quay về.
- Tiểu bại hoại, cậu quá vô dụng, sao lại mất hết sức lực thế này?
Liễu Mộng có chút mất hứng, nàng ôm Hạ Thiên lên, ma nữ tương lai như nàng có sức lực rất lớn, ôm một người cũng rất dễ dàng.
Lãnh Băng Băng thấy tình cảnh biến đổi như vậy thì cũng không có gì đáng kinh ngạc, giống như nàng không thấy lưu manh kia làm bất kỳ điều gì, sao lại đột nhiên té xỉu?
Lãnh Băng Băng lần đầu tiên thấy Hạ Thiên té xỉu, vì vậy mà ấn tượng của nàng với Hạ Thiên cũng thay đổi. Trước kia lưu manh này gây ra cho nàng ấn tượng về một kẻ biến thái, nhưng bây giờ xem ra hắn tốt xấu gì cũng chỉ là một con người, giống như cũng có nhược điểm.
... ....
Cả đêm Khâu Minh không ngủ ngon giấc, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều chợt xuất hiện ở cục cảnh sát quá trùng hợp, hơn nữa Hạ Thiên còn đột nhiên ngã xuống cũng rất trùng hợp, đồng thời còn ngã trên người một tên cướp, điều này làm hắn cảm thấy không tầm thường. Hắn cảm thấy Hạ Thiên xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng là có suy tính từ trước.
Trước đó vào buổi trưa hắn đã được gặp Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, chưa đến hai tiếng sau thì Tạ Lệ đã đến cục cảnh sát phản cung, nàng thừa nhận mình vu cáo, vì vậy không biết làm gì hơn là phải thả Kiều Đông Vân ra. Điều này làm Khâu Minh rằng nhất định là Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đã sử dụng thủ đoạn gì đó.
Khâu Minh cũng không thể tưởng tượng nổi khi Hạ Thiên té ngã, vì bây giờ rất nhiều người biết tên này rất lợi hại, còn là võ lâm cao thủ. Vì vậy có thể thấy một hành lang nhỏ mà dù là một ông lão tám chục tuổi đi lên còn chưa chắc sẽ ngã, như vậy một võ lâm cao thủ sẽ ngã được sao?
Khâu Minh cảm thấy Hạ Thiên chắc chắn đã động tay động chân lên người đám cướp cũng giống như đã đánh hắn vỡ môi mà chẳng giải thích được vào trước đó, mà cũng vì lo lắng như vậy mà hắn cả đêm khó ngủ, sợ điện thoại sẽ vang lên nói rằng ba tên cướp đã tử vong không hiểu nguyên nhân.
Nhưng cả đêm không có cuộc điện thoại nào gọi đến, đến sáng sớm cuối cùng Khâu Minh cũng không nhịn được, cuối cùng cũng có thể vùi đầu vào giấc ngủ. Đến khi hắn tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng.
Khâu Minh vội vàng thức dậy đi đến cục cảnh sát, đến nơi hắn lập tức cảm thấy vẻ mặt của các cảnh sát có gì đó là lạ.
- Có chuyện gì xảy ra?
Khâu Minh cau mày hỏi, trong lòng xuất hiện dự cảm không ổn.
- Cục trưởng đến.
Có người khẽ nói.
Khâu Minh đang định mở miệng thì nhìn thấy hai người từ trong phòng thẩm vấn đi ra, người đầu tiên chính là Hoàng Hải Đào, mà người còn lại chính là Kiều Đông Hải.
Điều làm cho Khâu Minh muốn phát điên chính là Kiều Đông Hải không mang còng tay, hơn nữa Hoàng Hải Đào còn phải nở nụ cười xin lỗi:
- Kiều thiếu gia, thật có lỗi, uất ức cho cậu rồi.
Khâu Minh thiếu chút nữa đã giận điên lên, hắn tiến lên rất nhanh, ngay sau đó dùng giọng tức giận hỏi Hoàng Hải Đào:
- Cục trưởng Hoàng, chú làm vậy là có ý gì? Sao lại thả hắn ra?
- Khâu Minh, anh lại muốn ghép tội cho tôi sao?
Kiều Đông Hải dù đã bị nhốt khá lâu nhưng bây giờ tinh thần lại tương đối khá.
Hoàng Hải Đào cau mày, Khâu Minh này đúng là không ra gì, lão có chút mất vui:
- Khâu Minh, cậu gào thét gì vậy? Chúng ta phá án cần có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì phải thả người, sao cậu không có chút ý thức phát luật gì vậy?
- Cục trưởng Hoàng, sao không có chứng cứ? Ba tên bắt cóc đều chỉ đích danh hắn, còn nói không có chứng cứ sao?
Khâu Minh tức giận phản bác.
- Sao bây giờ cậu không đi hỏi ba người kia xem?
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào trở nên âm trầm:
- Tối qua cậu uống nhiều quá sao? Trước tiên đi làm cho đầu óc thanh tỉnh lại đi, sau khi tìm hiểu rõ rang sự việc rồi nói.
- Đội trưởng Khâu, ba người kia phản cung rồi.
Một cảnh sát hình sự nhịn không được phải nói một câu.
- Phản cung sao? Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Khâu Minh biến đổi lớn:
- Trước đó bọn họ đã khẳng định những gì khai báo, sao bây giờ lại phản cung, nhất định có vấn đề.
- Đội trưởng Khâu, ba tên bắt cóc phủ nhận tất cả, căn bản không thừa nhận những gì đã làm, tất nhiên cũng không có ai sai bảo bọn họ bắt cóc.
Viên cảnh sát hình sự kia lại nói lời bổ sung.
Vẻ mặt Khâu Minh chợt biến đổi, ngay sau đó hắn đột nhiên gầm lên:
- Hạ Thiên, nhất định là Hạ Thiên, tôi biết ngay hắn sẽ không tự nhiên đến đây, nhất định là hắn làm.
Mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn Khâu Minh nhưng không ai nói lời nào, mà Kiều Đông Hải lại nói ra hai chữ:
- Đồ điên.
- Mày nói gì?
Khâu Minh đột nhiên rống lên với Kiều Đông Hải:
- Tao nói cho mày biết, mày đừng đắc ý, tao nhất định sẽ tìm được chứng cứ, sẽ bắt mày lại.
- Chỉ dựa vào loại người như mày sao?
Kiều Đông Hải nói với vẻ mặt khinh miệt, sau đó hắn mấp máy môi nói lên hai chữ không tiếng động:
- Ngu ngốc.
Khâu Minh vốn đang tức giận đến cực điểm, bây giờ gặp sự khiêu khích của Kiều Đông Hải, hắn cảm thấy máu nóng bùng lên, cuối cùng cũng không kìm nén được mà phóng đến tung một đấm.
Kiều Đông Hải không tránh, có lẽ cũng vì không kịp tránh, tóm lại một quyền đấm thẳng vào mặt hắn, nửa gò má của hắn lập tức sưng húp, máu tươi cũng chảy ra nơi khóe miệng.
- Khâu Minh, cậu làm gì vậy?
Hoàng Hải Đào quát lên phẫn nộ.
Kiều Đông Hải cũng không tức giận, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Khâu Minh, bây giờ đừng nói là Lâm Tử Hào, dù là Lâm Hà cũng không thể nào cứu được mày.
Kiều Đông Hải quay đầu nhìn Hoàng Hải Đào rồi cười nhạt:
- Cục trưởng Hoàng, tôi muốn tố cáo anh ấy đánh người, chắc không có vấn đề gì chứ?
Kiều Đông Hải cũng không chờ Hoàng Hải Đào trả lời, hắn cười ha hả rồi đi ra bên ngoài.
Mọi người trong cục cảnh sát phải thở dài, Khâu Minh rõ ràng đánh vào mặt Kiều Đông Hải, lần này hắn chạy trời không khỏi nắng.
... ....
Khi Hạ Thiên tỉnh lại thì Liễu Mộng đang ngồi sát bên cạnh, nàng dùng mái tóc dài quét tới quét lui trên mặt hắn, bộ dạng rất nhàm chán.
- Tiểu bại hoại, cậu tỉnh rồi sao? Chị đói quá.
Liễu Mộng bĩu môi, nàng rất mất hứng:
- Đều là tại cậu, cậu ôm chị không buông tay, hại chị không thể đi ra ăn cơm.
- Tôi cũng rất đói.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn nhìn giờ, đã là mười giờ sáng, rõ ràng hắn ngủ một giấc mười mấy giờ, rõ ràng còn ngủ dài hơn lúc chữa bệnh cho Diệp Thiên Nam.
- Phượng Nhi, mau nói người làm thức ăn đưa đến.
Kiều Tiểu Kiều vội vàng phân phó, nàng vẫn luôn ở bên cạnh, bây giờ Hạ Thiên tỉnh dậy, tất nhiên nàng cũng biết ngay.
Kiều Phượng Nhi gọi điện thoại, ngay sau đó đã có người mang đến bữa sáng, hai tô mì, có trứng gà, có sữa tươi, có rất nhiều thứ, nếu cộng lại cùng một chỗ cũng đủ cho sáu người ăn.
Nhưng Liễu Mộng và Hạ Thiên đều đói bụng, mà sức ăn của hai người cũng không nhỏ, vì vậy chỉ trong chốc lát, hai người đã càn quét sạch sẽ.
Liễu Mộng sờ lên bụng, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, chị giốn như còn chưa no, cậu thì sao?
- Hình như tôi cũng chưa no.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Kiều Tiểu Kiều chợt ngẩn ngơ,ngay sau đó lại nói:
- Phượng Nhi, gọi thêm cho bọn họ.
Mười phút sau Liễu Mộng mới vuốt vuốt cái bụng nhỏ nhắn, nàng cảm thấy mỹ mãn:
- À, cuối cùng cũng no.
- Tôi cũng đã thấy no tám phần, tốt rồi.
Hạ Thiên nói.
Kiều Phượng Nhi liếc mắt, đây rõ ràng là thùng cơm, một người ăn khẩu phần của năm người mà chỉ nói mới no tám phần, heo cũng chưa ăn đến mức như vậy.
Lúc này Kiều Hoàng Nhi lại nhận điện thoại, sau đó nàng nói với Kiều Tiểu Kiều bằng vẻ mặt rạng rỡ:
- Kiều tiểu thư, Kiều đại thiếu gia đã được thả ra.
- Thật vậy sao?
Kiều Tiểu Kiều cũng rất vui sướng, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài:
- Chồng, chúng ta đi gặp đại ca.
Đám người đi ra ngoài, khi thang máy vừa mở cửa thì Kiều Đông Hải cũng đã về đến, hắn hô lớn với Hạ Thiên:
- Ha ha, Hạ Thiên, mau nói cho tôi biết, cậu làm sao để tôi được thả ra?
Nghe nói như thế, không chỉ là Kiều Tiểu Kiều, ngay cả Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng nhìn Hạ Thiên, thì ra Kiều Đông Hải cũng là công lao của Hạ Thiên sao/
- Chồng, em cũng thấy rất kỳ quái, sao lúc đó anh lại hôn mê?
Kiều Tiểu Kiều dịu dàng hỏi, vẻ mặt rất hiếu kỳ, tuy nàng là một trong những người biết rõ Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều thứ chưa nói cho nàng biết.
/1475
|