- À, trước tiên đi tìm vợ Mị Nhi cái đã.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi kéo Cố Hàm Sương chạy về phía căn tin Ám tổ.
Chưa đến một lúc sau thì bọn họ đã đến căn tin, sau đó thấy trong phòng ăn chỉ có một mình Mị Nhi ngồi bên cạnh bàn ăn như sói như hổ, xem ra đói bụng đến mức đáng sợ.
- Vợ Mị Nhi, ăn từ từ thôi kéo nghẹn.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh Mị Nhi, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh.
Mị Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng tiếp tục gặm đùi gà. Lúc này nàng không còn đeo kính râm, thực tế bây giờ cũng không phải lúc nào nàng cũng đeo kính râm, vì một vài thành viên Ám tổ đã thấy rõ dung mạo của nàng, bây giờ ai cũng biết Mị Nhi là đệ nhất mỹ nữ của Ám tổ, dù là Mộc Hàm thì rất nhiều người thấy, nếu so sánh với Mị Nhi cũng có chút chênh lệch.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mị Nhi, sau đó hắn cuối cùng cũng yên lòng, lúc này Mị Nhi thật sự có thêm vài khí tức tiên nữ, nhưng nếu so sánh với trước kia thì bản
chất cũng không quá khác biệt. Khí chất của Mị Nhi cũng không có vài phần tương tự như Dạ Ngọc Mị, tuy cũng là người đẹp băng giá, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với Dạ
Ngọc Mị.
Điều này cũng làm cho Hạ Thiên ý thức được, có lẽ Dạ Ngọc Mị lạnh cũng không phải vì nguyên nhân tu luyện Băng Nguyệt tâm kinh, mà là vì tính cách của đối phương như vậy.
- Này, cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?
Mị Nhi chợt mất hứng:
- Cũng không phải cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
- Vợ Mị Nhi, tôi nghĩ đến tình huống sắp phải đi, vì vậy muốn nhìn chị nhiều hơn một chút.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mị Nhi nhịn không được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:
- Đầu óc cậu có vấn đề à? Nói toàn những chuyện rối loạn, người ta tưởng rằng cậu sắp chết đến nơi rồi.
- Vợ Mị Nhi, sao lại nói chồng chết? Chị có biết rằng, trù ẻo chồng mình chết chính là làm khổ chính mình, tự làm khổ mình cũng không phải là thói quen tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Mặc kệ cậu.
Mị Nhi cuối cùng cũng nhớ ra một vấn đề, đó là đấu võ mồm với người này sẽ chẳng có kết quả gì, vì thế lựa chọn tốt nhất lúc này là không nói gì. Vì vậy lúc này nàng cũng không thèm quan tâm đến Hạ Thiên, chỉ chú trọng vào bữa tối.
Nhưng Mị Nhi không nói lời nào cũng không có nghĩa là Hạ Thiên sẽ im miệng, hắn thỉnh thoảng phải tìm thứ gì đó để nói, làm cho bữa tối của Mị Nhi cũng không thanh
tỉnh. Vì vậy nàng chợt sinh ra xúc động, sau này không nên cùng hắn ăn cơm, nhưng nàng cảm thấy điều này hầu như là không thể, vì vậy cuối cùng cũng không nói ra.
Hơn mười phút sau Mị Nhi cuối cùng cũng ăn tối xong, sau đó đứng lên nhanh chóng rời đi, nhưng đến lúc này Hạ Thiên thật sự đã có chuẩn bị, vì vậy dù tốc độ của nàng lần này là rất nhanh nhưng hắn cũng không chậm, hắn đi theo nàng như hình với bóng, theo nàng về tận phòng ngủ.
Mị Nhi cuối cùng cũng không nhịn được phải mở miệng:
- Cậu theo tôi đến đây làm gì?
- Vợ Mị Nhi, đã trễ thế này rồi, tất nhiên tôi sẽ đến đi ngủ.
Hạ Thiên dùng giọng hùng hồn đáp.
- Tôi không cho cậu ngủ lại đây.
Mị Nhi hừ một tiếng:
- Cậu cùng Mộc Hàm...
Mị Nhi vốn nói để cho Hạ Thiên sang ngủ với Mộc Hàm, nhưng nàng chợt có ý nghĩ, nàng đổi giọng mà hỏi ngược lại:
- Cậu muốn ngủ ở chỗ này?
- Vợ Mị Nhi, tất nhiên rồi.
Hạ Thiên không suy nghĩ nhiều mà trả lời.
- Cậu ngủ ở đây cũng được, nhưng chỉ có mình cậu thôi, người khác không thể, dù là nha hoàn cũng không được, Mộc Hàm cũng không, cậu phải đồng ý, nếu không thì đi
ngay đi.
Mị Nhi nhanh chóng nói.
- Tốt.
Hạ Thiên đồng ý.
Mà Cố Hàm Sương cũng rất tự giác:
- Thiếu gia, phu nhân, tôi ra ngoài trước.
Cố Hàm Sương lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó còn đóng cửa lại, Hạ Thiên còn khóa cửa và cười hì hì với Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, chúng ta có thể ngủ được chưa?
- Có thể!
Mị Nhi chợt lộ ra nụ cười kỳ quái:
- Cậu ngủ trên mặt đất, tôi ngủ trên giường.
- Sao?
Hạ Thiên chợt buồn bực:
- Vợ Mị Nhi, sao chị lại cho chồng ngủ trên mặt đất.
- Nếu không thì cậu ngủ trên giường, tôi ngủ trên mặt đất? Tôi không ngại.
Mị Nhi tỏ ra vô tội, cuối cùng lại nói thêm một câu:
- Đừng quên vài ngày trước cậu đã đồng ý, cậu nếu làm điều xằng bậy, sau này đừng đến tìm tôi.
Hạ Thiên chợt buồn bực, hắn xem như hiểu rõ, đêm nay mình ngủ ở đây, nhưng không phải ngủ cùng vợ như tưởng tượng, vợ Mị Nhi không chịu làm những việc như các bà vợ khác ngủ cùng hắn, thậm chí cũng không cho hắn ôm ngủ.
Hạ Thiên đang rất buồn bực thì điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, thì ra là Mộc Hàm gọi đến. Hắn đang định tiếp điện thoại thì đã bị Mị Nhi giật lấy, sau đó nàng nhanh chóng nhận điện thoại:
- Mộc Hàm, là tôi đây, Mị Nhi, sắc lang này đêm nay không đi đâu, chị cũng đừng chờ.
- Được.
Mộc Hàm bên kia khẽ cười, nàng nói bằng giọng có hơi mập mờ:
- Mị Nhi, vậy đêm nay cô cứ vui vẻ với chồng, tôi sẽ không quấy rầy.
Mộc Hàm nhanh chóng cúp điện thoại, Hạ Thiên lại buồn bực, cuối cùng hắn cũng hiểu, đây là vợ Mị Nhi cố ý với mình, nàng thật sư muốn tối nay hắn không ăn được vợ khác và cả nha hoàn, chỉ có thể nhìn vợ đẹp mà "nhịn thèm".
Mị Nhi lúc này trả điện thoại lại cho Hạ Thiên, sau đó nàng cười vui vẻ nói:
- Tôi đi ngủ, cậu cũng ngủ đi, cậu thích ngủ đất hay trên giường?
- Ngủ trên đất.
Hạ Thiên vô tình nói, tuy có chút buồn bực nhưng hắn vẫn không muốn cho Mị Nhi ngủ dưới đất, dù nàng thích ngủ dưới đất, hắn cũng thấy không nên cho vợ ngủ dưới đất.
Hạ Thiên ngáp một cái rồi thì thào nói:
- Thật sự có chút mệt nhọc, vợ Mị Nhi, tôi đi ngủ trước.
Hạ Thiên cũng không phải chẳng có phụ nữ là không chịu nổi, vì vậy hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thật, sảng khoái nằm dưới đất, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên ngủ rất ngon nhưng Mị Nhi thì ngủ không được, trước kia nàng thật sự không có thói quen ngủ trên giường, nàng thật sự thích ngủ dưới đất. Mà nàng giữ sắc lang kia ở lại, chỉ vì muốn cho sắc lang kia không được gần phụ nữ, lúc nãy thấy bộ dạng bức bối của hắn thì nàng thật sự có chút vui vẻ, nhưng bây giờ biểu hiện của hắn thật sự không giống như quá buồn bực, đã ngủ mất, vì vậy đến lượt nàng buồn bực, sắc lang kia sao lại như vậy?
Mị Nhi nằm trên giường thêm nửa tiếng mà không ngủ được, vì vậy nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà nhảy xuống đất nằm bên cạnh Hạ Thiên.
Nhưng Mị Nhi vừa nằm xuống đã phát hiện mình bị ôm.
- Này, cậu chưa ngủ à?
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, chị chưa ngủ, tôi sao có thể ngủ được?
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi, hắn cười hì hì nói, sau đó bắt đầu đầu độc nàng:
- Vợ Mị Nhi, tôi thấy chị không ngủ được, hay chúng ta làm chút vận động trợ giúp, được không?
- Không.
Mị Nhi hừ một tiếng:
- Đừng tưởng tôi không biết sắc lang cậu muốn làm gì.
- Vợ Mị Nhi, đừng nhỏ mọn như vậy, cậu nếu còn như vậy, sau này tôi sẽ gọ chị là quỷ keo kiệt Mị Nhi.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
Mị Nhi ngáp một cái, nàng cũng mệt mỏi, sau khi bị Hạ Thiên ôm thì nàng cũng buồn ngủ.
- Này, cậu có thể ôm tôi nhưng không được làm gì khác, tôi muốn ngủ.
Mị Nhi nỉ non nói một câu, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên chợt buồn bực, tuy ôm Mị Nhi rất thoải mái nhưng chẳng làm được gì thì cũng như không, kết quả thì tốt, Mị Nhi ngủ rất ngon nhưng một giờ sau hắn mới chìm
vào giấc ngủ.
Đến khi Hạ Thiên tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, Mị Nhi đã rời khỏi lòng hắn, nhưng vẫn còn ở trong phòng ngủ.
- Vợ Mị Nhi, lại đây ngủ tiếp.
Hạ Thiên nằm trên nền đất, lại giang hai tay với Mị Nhi, bộ dạng giống như muốn cho nàng vào nằm trong lòng hắn.
- Cậu muốn ngủ thì cứ ngủ, tôi còn phải ra ngoài.
Mị Nhi nói, giọng điệu có chút dịu dàng, tất nhiên đây chỉ là tương đối mà thôi.
- Đúng là vợ không nghe lời.
Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn lóe người đến bên cạnh Mị Nhi, sau đó vung tay ôm, nhưng nàng cũng không chênh lệch quá lớn với hắn, vì vậy nàng lại né tránh.
Có lẽ vì sợ Hạ Thiên cứ mãi dây dưa, vì thế mà Mị Nhi chủ động hỏi một câu:
- Chừng nào thì cậu quay về Giang Hải.
- À, tôi sẽ hỏi vợ Mị Mị, nói chung mai kia gì đó sẽ đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Đúng rồi, vợ Mị Nhi, vợ Đại Yêu Tinh và vợ tóc vàng lần này sẽ không cùng đi, các chị ấy đều ở lại thủ đô, nhưng bây giờ công lực cũng không bằng chị, vì thế chị phải
giúp tôi bảo vệ bọn họ.
- Biết rồi.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, dù nói Hạ Thiên không lên tiếng thì nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ Triệu Vũ Cơ và Mộc Hàm, nhưng người này nói ra khỏi miệng làm nàng cảm thấy không có hương vị, đây không phải ép nàng quan tâm đến tình địch sao?
Nhưng Mị Nhi chợt kỳ quái, nàng hỏi một câu:
- Thế nào, Y Tiểu Âm cũng theo cậu về Giang Hải à?
Hạ Thiên chợt sững sờ:
- Vợ Mị Nhi, vợ Y Y còn ở Cảng Thành mà?
- Cậu không biết cô ấy về thủ đô rồi sao?
Mị Nhi có chút ngạc nhiên.
Hạ Thiên cũng ngạc nhiên:
- Vợ Y Y về thủ đô rồi sao? Không phải mới đến Cảng Thành chưa lâu à?
- Sau khi Nhạc Chi Phong chết thì đã có người mời cô ấy quay lại.
Mị Nhi giải thích lý do.
- Như vậy à, thế thì tôi đến xem vợ Y Y thế nào.
Hạ Thiên lập tức có quyết định, lát nữa hắn nên đến Y Nhân Các một chuyến.
Hạ Thiên nhanh chóng kéo Mị Nhi ra khỏi cửa, lại tìm được Mộc Hàm và Cố Hàm Sương, bốn người cùng ăn sáng. Trong lúc ăn sáng Hạ Thiên cũng nói chuyện sắp rời khỏi thủ đô với Mộc Hàm, sau đó đưa Cố Hàm Sương rời khỏi Ám tổ, đến Y Nhân Các.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi kéo Cố Hàm Sương chạy về phía căn tin Ám tổ.
Chưa đến một lúc sau thì bọn họ đã đến căn tin, sau đó thấy trong phòng ăn chỉ có một mình Mị Nhi ngồi bên cạnh bàn ăn như sói như hổ, xem ra đói bụng đến mức đáng sợ.
- Vợ Mị Nhi, ăn từ từ thôi kéo nghẹn.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh Mị Nhi, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh.
Mị Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng tiếp tục gặm đùi gà. Lúc này nàng không còn đeo kính râm, thực tế bây giờ cũng không phải lúc nào nàng cũng đeo kính râm, vì một vài thành viên Ám tổ đã thấy rõ dung mạo của nàng, bây giờ ai cũng biết Mị Nhi là đệ nhất mỹ nữ của Ám tổ, dù là Mộc Hàm thì rất nhiều người thấy, nếu so sánh với Mị Nhi cũng có chút chênh lệch.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mị Nhi, sau đó hắn cuối cùng cũng yên lòng, lúc này Mị Nhi thật sự có thêm vài khí tức tiên nữ, nhưng nếu so sánh với trước kia thì bản
chất cũng không quá khác biệt. Khí chất của Mị Nhi cũng không có vài phần tương tự như Dạ Ngọc Mị, tuy cũng là người đẹp băng giá, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với Dạ
Ngọc Mị.
Điều này cũng làm cho Hạ Thiên ý thức được, có lẽ Dạ Ngọc Mị lạnh cũng không phải vì nguyên nhân tu luyện Băng Nguyệt tâm kinh, mà là vì tính cách của đối phương như vậy.
- Này, cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?
Mị Nhi chợt mất hứng:
- Cũng không phải cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
- Vợ Mị Nhi, tôi nghĩ đến tình huống sắp phải đi, vì vậy muốn nhìn chị nhiều hơn một chút.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mị Nhi nhịn không được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:
- Đầu óc cậu có vấn đề à? Nói toàn những chuyện rối loạn, người ta tưởng rằng cậu sắp chết đến nơi rồi.
- Vợ Mị Nhi, sao lại nói chồng chết? Chị có biết rằng, trù ẻo chồng mình chết chính là làm khổ chính mình, tự làm khổ mình cũng không phải là thói quen tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Mặc kệ cậu.
Mị Nhi cuối cùng cũng nhớ ra một vấn đề, đó là đấu võ mồm với người này sẽ chẳng có kết quả gì, vì thế lựa chọn tốt nhất lúc này là không nói gì. Vì vậy lúc này nàng cũng không thèm quan tâm đến Hạ Thiên, chỉ chú trọng vào bữa tối.
Nhưng Mị Nhi không nói lời nào cũng không có nghĩa là Hạ Thiên sẽ im miệng, hắn thỉnh thoảng phải tìm thứ gì đó để nói, làm cho bữa tối của Mị Nhi cũng không thanh
tỉnh. Vì vậy nàng chợt sinh ra xúc động, sau này không nên cùng hắn ăn cơm, nhưng nàng cảm thấy điều này hầu như là không thể, vì vậy cuối cùng cũng không nói ra.
Hơn mười phút sau Mị Nhi cuối cùng cũng ăn tối xong, sau đó đứng lên nhanh chóng rời đi, nhưng đến lúc này Hạ Thiên thật sự đã có chuẩn bị, vì vậy dù tốc độ của nàng lần này là rất nhanh nhưng hắn cũng không chậm, hắn đi theo nàng như hình với bóng, theo nàng về tận phòng ngủ.
Mị Nhi cuối cùng cũng không nhịn được phải mở miệng:
- Cậu theo tôi đến đây làm gì?
- Vợ Mị Nhi, đã trễ thế này rồi, tất nhiên tôi sẽ đến đi ngủ.
Hạ Thiên dùng giọng hùng hồn đáp.
- Tôi không cho cậu ngủ lại đây.
Mị Nhi hừ một tiếng:
- Cậu cùng Mộc Hàm...
Mị Nhi vốn nói để cho Hạ Thiên sang ngủ với Mộc Hàm, nhưng nàng chợt có ý nghĩ, nàng đổi giọng mà hỏi ngược lại:
- Cậu muốn ngủ ở chỗ này?
- Vợ Mị Nhi, tất nhiên rồi.
Hạ Thiên không suy nghĩ nhiều mà trả lời.
- Cậu ngủ ở đây cũng được, nhưng chỉ có mình cậu thôi, người khác không thể, dù là nha hoàn cũng không được, Mộc Hàm cũng không, cậu phải đồng ý, nếu không thì đi
ngay đi.
Mị Nhi nhanh chóng nói.
- Tốt.
Hạ Thiên đồng ý.
Mà Cố Hàm Sương cũng rất tự giác:
- Thiếu gia, phu nhân, tôi ra ngoài trước.
Cố Hàm Sương lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó còn đóng cửa lại, Hạ Thiên còn khóa cửa và cười hì hì với Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, chúng ta có thể ngủ được chưa?
- Có thể!
Mị Nhi chợt lộ ra nụ cười kỳ quái:
- Cậu ngủ trên mặt đất, tôi ngủ trên giường.
- Sao?
Hạ Thiên chợt buồn bực:
- Vợ Mị Nhi, sao chị lại cho chồng ngủ trên mặt đất.
- Nếu không thì cậu ngủ trên giường, tôi ngủ trên mặt đất? Tôi không ngại.
Mị Nhi tỏ ra vô tội, cuối cùng lại nói thêm một câu:
- Đừng quên vài ngày trước cậu đã đồng ý, cậu nếu làm điều xằng bậy, sau này đừng đến tìm tôi.
Hạ Thiên chợt buồn bực, hắn xem như hiểu rõ, đêm nay mình ngủ ở đây, nhưng không phải ngủ cùng vợ như tưởng tượng, vợ Mị Nhi không chịu làm những việc như các bà vợ khác ngủ cùng hắn, thậm chí cũng không cho hắn ôm ngủ.
Hạ Thiên đang rất buồn bực thì điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, thì ra là Mộc Hàm gọi đến. Hắn đang định tiếp điện thoại thì đã bị Mị Nhi giật lấy, sau đó nàng nhanh chóng nhận điện thoại:
- Mộc Hàm, là tôi đây, Mị Nhi, sắc lang này đêm nay không đi đâu, chị cũng đừng chờ.
- Được.
Mộc Hàm bên kia khẽ cười, nàng nói bằng giọng có hơi mập mờ:
- Mị Nhi, vậy đêm nay cô cứ vui vẻ với chồng, tôi sẽ không quấy rầy.
Mộc Hàm nhanh chóng cúp điện thoại, Hạ Thiên lại buồn bực, cuối cùng hắn cũng hiểu, đây là vợ Mị Nhi cố ý với mình, nàng thật sư muốn tối nay hắn không ăn được vợ khác và cả nha hoàn, chỉ có thể nhìn vợ đẹp mà "nhịn thèm".
Mị Nhi lúc này trả điện thoại lại cho Hạ Thiên, sau đó nàng cười vui vẻ nói:
- Tôi đi ngủ, cậu cũng ngủ đi, cậu thích ngủ đất hay trên giường?
- Ngủ trên đất.
Hạ Thiên vô tình nói, tuy có chút buồn bực nhưng hắn vẫn không muốn cho Mị Nhi ngủ dưới đất, dù nàng thích ngủ dưới đất, hắn cũng thấy không nên cho vợ ngủ dưới đất.
Hạ Thiên ngáp một cái rồi thì thào nói:
- Thật sự có chút mệt nhọc, vợ Mị Nhi, tôi đi ngủ trước.
Hạ Thiên cũng không phải chẳng có phụ nữ là không chịu nổi, vì vậy hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thật, sảng khoái nằm dưới đất, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên ngủ rất ngon nhưng Mị Nhi thì ngủ không được, trước kia nàng thật sự không có thói quen ngủ trên giường, nàng thật sự thích ngủ dưới đất. Mà nàng giữ sắc lang kia ở lại, chỉ vì muốn cho sắc lang kia không được gần phụ nữ, lúc nãy thấy bộ dạng bức bối của hắn thì nàng thật sự có chút vui vẻ, nhưng bây giờ biểu hiện của hắn thật sự không giống như quá buồn bực, đã ngủ mất, vì vậy đến lượt nàng buồn bực, sắc lang kia sao lại như vậy?
Mị Nhi nằm trên giường thêm nửa tiếng mà không ngủ được, vì vậy nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà nhảy xuống đất nằm bên cạnh Hạ Thiên.
Nhưng Mị Nhi vừa nằm xuống đã phát hiện mình bị ôm.
- Này, cậu chưa ngủ à?
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, chị chưa ngủ, tôi sao có thể ngủ được?
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi, hắn cười hì hì nói, sau đó bắt đầu đầu độc nàng:
- Vợ Mị Nhi, tôi thấy chị không ngủ được, hay chúng ta làm chút vận động trợ giúp, được không?
- Không.
Mị Nhi hừ một tiếng:
- Đừng tưởng tôi không biết sắc lang cậu muốn làm gì.
- Vợ Mị Nhi, đừng nhỏ mọn như vậy, cậu nếu còn như vậy, sau này tôi sẽ gọ chị là quỷ keo kiệt Mị Nhi.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
Mị Nhi ngáp một cái, nàng cũng mệt mỏi, sau khi bị Hạ Thiên ôm thì nàng cũng buồn ngủ.
- Này, cậu có thể ôm tôi nhưng không được làm gì khác, tôi muốn ngủ.
Mị Nhi nỉ non nói một câu, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên chợt buồn bực, tuy ôm Mị Nhi rất thoải mái nhưng chẳng làm được gì thì cũng như không, kết quả thì tốt, Mị Nhi ngủ rất ngon nhưng một giờ sau hắn mới chìm
vào giấc ngủ.
Đến khi Hạ Thiên tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, Mị Nhi đã rời khỏi lòng hắn, nhưng vẫn còn ở trong phòng ngủ.
- Vợ Mị Nhi, lại đây ngủ tiếp.
Hạ Thiên nằm trên nền đất, lại giang hai tay với Mị Nhi, bộ dạng giống như muốn cho nàng vào nằm trong lòng hắn.
- Cậu muốn ngủ thì cứ ngủ, tôi còn phải ra ngoài.
Mị Nhi nói, giọng điệu có chút dịu dàng, tất nhiên đây chỉ là tương đối mà thôi.
- Đúng là vợ không nghe lời.
Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn lóe người đến bên cạnh Mị Nhi, sau đó vung tay ôm, nhưng nàng cũng không chênh lệch quá lớn với hắn, vì vậy nàng lại né tránh.
Có lẽ vì sợ Hạ Thiên cứ mãi dây dưa, vì thế mà Mị Nhi chủ động hỏi một câu:
- Chừng nào thì cậu quay về Giang Hải.
- À, tôi sẽ hỏi vợ Mị Mị, nói chung mai kia gì đó sẽ đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Đúng rồi, vợ Mị Nhi, vợ Đại Yêu Tinh và vợ tóc vàng lần này sẽ không cùng đi, các chị ấy đều ở lại thủ đô, nhưng bây giờ công lực cũng không bằng chị, vì thế chị phải
giúp tôi bảo vệ bọn họ.
- Biết rồi.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, dù nói Hạ Thiên không lên tiếng thì nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ Triệu Vũ Cơ và Mộc Hàm, nhưng người này nói ra khỏi miệng làm nàng cảm thấy không có hương vị, đây không phải ép nàng quan tâm đến tình địch sao?
Nhưng Mị Nhi chợt kỳ quái, nàng hỏi một câu:
- Thế nào, Y Tiểu Âm cũng theo cậu về Giang Hải à?
Hạ Thiên chợt sững sờ:
- Vợ Mị Nhi, vợ Y Y còn ở Cảng Thành mà?
- Cậu không biết cô ấy về thủ đô rồi sao?
Mị Nhi có chút ngạc nhiên.
Hạ Thiên cũng ngạc nhiên:
- Vợ Y Y về thủ đô rồi sao? Không phải mới đến Cảng Thành chưa lâu à?
- Sau khi Nhạc Chi Phong chết thì đã có người mời cô ấy quay lại.
Mị Nhi giải thích lý do.
- Như vậy à, thế thì tôi đến xem vợ Y Y thế nào.
Hạ Thiên lập tức có quyết định, lát nữa hắn nên đến Y Nhân Các một chuyến.
Hạ Thiên nhanh chóng kéo Mị Nhi ra khỏi cửa, lại tìm được Mộc Hàm và Cố Hàm Sương, bốn người cùng ăn sáng. Trong lúc ăn sáng Hạ Thiên cũng nói chuyện sắp rời khỏi thủ đô với Mộc Hàm, sau đó đưa Cố Hàm Sương rời khỏi Ám tổ, đến Y Nhân Các.
/1475
|