- Đi thôi, bây giờ cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.
Mị Nhi cuối cùng cũng khởi động xe rồi nói.
- Vợ Mị Nhi, tạm thời tôi không có chỗ nào.
Hạ Thiên trả lời, đây rõ ràng cũng là giả, hắn không thể không có chỗ ở, chẳng qua hắn muốn Mị Nhi tìm chỗ mới, như vậy có thể ở cùng nhau.
- Nếu không thì chúng ta đến căn cứ Ám tổ?
Mị Nhi trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên.
- Tôi không muốn đi.
Hạ Thiên lắc đầu không chút do dự, nói đùa à, đi đến đó hắn còn có thể cùng Mị Nhi sống trong thế giới riêng sao?
- Chúng ta có thể đi khách sạn.
Mị Nhi thản nhiên nói, nàng cũng không tức giận, thực tế nàng cũng không muốn đến căn cứ của Ám tổ.
Mị Nhi hơi dừng lại rồi giải thích:
- Ngoài căn cứ Ám tổ thì tôi không có chỗ ở cố định, vì vậy nếu cậu thật sự không muốn về khu căn cứ Ám tổ, chúng ta chỉ có thể ở khách sạn.
- Không có vấn đề, chúng ta đến khách sạn.
Hạ Thiên đồng ý ngay, khách sạn thì rất tốt, hai người ở cùng một gian, sau đó muốn làm ăn gì cũng được.
- Cậu muốn ở khách sạn nào?
Mị Nhi lại hỏi, sau đó nàng giải thích:
- Toi căn bản chưa từng ở khách sạn, cũng không quen khách sạn thủ đô.
- Đến khách sạn Đô Thành.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, tất nhiên hắn cũng không phải quen thuộc với khách sạn ở thủ đô, nhưng trước đó không lâu hắn giúp Tam sư phụ nên chạy đến khách sạn Đô Thành hai lần. Tuy cơ bản hắn chưa từng ở đó nhưng cũng thấy phòng ốc không tệ.
- Được.
Mị Nhi đồng ý rất kiên quyết.
Nửa giờ sau ở phòng mười bốn, Hạ Thiên nhìn chiếc giường lớn trong phòng, lại nhìn Mị Nhi đang đứng bên cạnh cửa sổ, hắn thật sự rất muốn ăn ngay bây giờ, xem ra kế hoạch sắp thành công.
Hạ Thiên đi đến sau lưng Mị Nhi, đang định ôm thì nàng chợt lóe lên lách ra, điều này làm hắn có chút buồn bực, hắn phát hiện mình ở trong một vòng tròn quái dị.
Hạ Thiên phải tiếp tục giả vờ bị thương, như vậy Mị Nhi mới có thể ở cùng với hắn, nhưng nếu hắn muốn ôm vợ Mị Nhi thì phải có sự tình nguyện, nếu không thì nàng sẽ biết hắn không trọng thương, sẽ chạy đi mất.
- Xem ra không nên gấp.
Hạ Thiên thầm nghĩ, nhưng bây giờ Mị Nhi vẫn ở bên cạnh bảo vệ cho hắn, vì vậy hắn còn nhiều cơ hội, cũng không nên quá nóng lòng.
Hạ Thiên nhìn giờ, bây giờ còn chưa đến ba giờ chiều, hắn quyết định nên ra ngoài dạo chơi.
- Vợ Mị Nhi, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.
Hạ Thiên nghĩ là làm, hắn lập tức đề nghị.
- Được.
Mị Nhi lại đồng ý.
Hạ Thiên chợt có chút ngạc nhiên, vợ Mị Nhi hôm nay thật sự dễ nói chuyện, đúng là có cầu sẽ ứng nghiệm.
... ....
Thủ đô vẫn rất lạnh, nhưng hôm nay là lễ tình nhân nên trên phố có rất nhiều người, đặc biệt là các đôi xuất hiện rất nhiều, bây giờ Hạ Thiên và Mị Nhi cũng là một đôi trong số đó.
Mị Nhi rõ ràng là loại phụ nữ không thích đi dạo, vì vậy nàng và Hạ Thiên đi dạo cũng chỉ đi thẳng, không vào bất kỳ cửa hàng nào, chỉ đi mà thôi.
- Chú, mua hoa tặng cho chị đi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, trước mặt Hạ Thiên và Mị Nhi xuất hiện một cô bé xách giỏ trúc mang theo cả chục cây hoa hồng, cô bé này hơn mười tuổi, rất đáng yêu.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô bé:
- Vì sao tôi là chú còn cô ấy là chị? Tôi rất già sao?
- Anh, mua hoa cho chị đi.
Cô bé chớp mắt rồi đổi giọng.
- Như vậy mới được chứ.
Hạ Thiên móc từ trong quần ra một trăm đồng đưa cho cô bé, sau đó hắn thuận tay cầm lấy một bông hồng đưa cho Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, tặng cho chị.
Mị Nhi có chút chần chừ, cuối cùng cũng vươn tay nhận hoa.
- Anh, em không có tiền lẻ, anh có tiền lẻ không?
Cô bé lại nói:
- Hoa hồng mười đồng một bông.
- Không cần thối.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn thuận tay ôm eo Mị Nhi. Lúc này nàng có hơi ngây người, nhưng cuối cùng vẫn để cho Hạ Thiên ôm.
Mị Nhi vốn cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, nếu Hạ Thiên bây giờ là bình thường thì nàng sẽ không thuận theo hắn. Nhưng nàng cho rằng hắn vừa gặp đả kích, ngay cả Mộc Hàm cũng không có ở bên cạnh, vì vậy nàng giống như muốn tốt với hắn một chút.
- Ơ, đây không phải là Hạ thần y nổi danh như cồn sao?
Một giọng nói quái dị vang lên.
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy một nam một nữ từ trên xe bước xuống. Người đàn ông chưa đến ba mươi, tuyệt đối không đẹp trai, người phụ nữ chưa đến hai mươi, đáng tiếc là tươi trẻ nhưng không đẹp, còn xấu hơn chiếc điện thoại nàng cầm trong tay.
- Mình biết thằng ngu này sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông, hắn khẽ nói.
Trong ấn tượng của Hạ Thiên thì thật sự chưa từng thấy qua người này, dù trước đó hắn đã đánh nhiều người, nhưng đánh cũng chưa chắc đã nhớ kỹ. Nhưng nếu bình thường thì hắn cũng có chút ấn tượng, mà người này hắn không có chút cảm giác nào.
- Hạ Thiên, chú nói chuyện khách khí một chút.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng:
- Thiếu gia anh đây gọi chú là Hạ thần y đệ nhất, chú tưởng mình là Hạ thần y đệ nhất thật sao? Bây giờ chú không chữa tốt cho thương thế của mình, còn đệ nhất con bà gì nữa?
- Thằng ngu, mày không biết đạo lý thầy thuốc không tự y sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông ngu ngốc kia:
- Chú rốt cuộc là ai? Đừng lảm nhảm trước mặt anh, có tin anh đánh đòn không?
- Đánh anh?
Tên đàn ông cười lên ha hả:
- Đúng là chết cười, Hạ Thiên, chú bây giờ cho rằng mình vẫn như trước sao? Bây giờ chú không có võ công và y thuật, chẳng khác đếch nào phế nhân. Nhìn lại mình xem, chỉ biết trốn sau lưng đàn bà, à, không đúng, thậm chí chú muốn trốn sau lưng đàn bà cũng đéo được, vì ngay cả con Mộc Hàm cũng bỏ chạy rồi, Triệu gia cũng phủi sạch quan hệ với chú, chú cảm thấy có ai giúp mình sao? Nếu chú thức thời thì cụp đuôi quay về Giang Hải, nhưng chú không biết xấu hổ ở lại thủ đô, bây giờ còn nói muốn đánh anh? Nếu không phải bây giờ anh đi với ghẹ, anh đánh chú chết mẹ rồi.
Hạ Thiên thật sự muốn cho đối phương một trận, nhưng vì kế hoạch biến Mị Nhi thành vợ chính thức, hắn đành phải nhịn một chút.
- Anh là Trình Hạo của Trình gia phải không?
Lúc này Mị Nhi mở miệng, giọng nói có chút lạnh lùng:
- Trình Bác Bình không dạy bảo anh, họa trong miệng mà ra sao?
- Vợ Mị Nhi, chị biết thằng ngu này sao?
Hạ Thiên dùng giọng có chút kỳ quái hỏi.
Mị Nhi còn chưa nói thì tên kia đã cười lạnh:
- Đúng vậy, anh là Trình Hạo, Hạ Thiên, bây giờ mày phải cho đàn bà ra mặt rồi sao? Thế nào? Tìm một con đàn bà không dám vác mặt ra gặp người để đi chơi lễ tình nhân à? Bây giờ không còn con đàn bà nào cần mày, mày phải tìm con này sao? Đúng là đáng thương.
- Ngu ngốc.
Hạ Thiên mắng Trình Hạo một câu, thằng ngu này dám chê vợ Mị Nhi xấu xí, đúng là ngu như heo.
- Hạ Thiên, mày làm ơn nói sạch sẽ một chút, nếu không tao sẽ không cho mày và con đàn bà xấu xí này lết qua ngày tình nhân.
Trình Hạo giống như nổi giận, điều này cũng bình thường, bị Hạ Thiên mắng là ngu, dù là thằng ngu cũng nổi giận.
Đáng tiếc Trình Hạo không biết chỉ riêng mình nổi giận, Mị Nhi cũng nổi giận, vì thế hắn vừa dứt lời đã bị Mị Nhi đá một phát vào bụng.
Trình Hạo đáng thương kêu thảm một tiếng, sau đó dùng hai tay ôm bụng, đau đến mức thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, gương mặt không đẹp trai cũng vì quá đau mà vặn vẹo, càng thêm dữ tợn.
- Mày, mày dám đánh... ....
Trình Hạo cố sức ngẩng đầu nhìn Mị Nhi cách đó không xa, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đã choáng váng, không phải vì Mị Nhi đánh hắn, mà nàng tháo kính râm ra.
Có hơn mười mấy người đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng ngây dại, lúc bắt đầu bọn họ cũng nghĩ rằng người phụ nữ mặc quần áo da đen với dáng người rất tuyệt vời kia là rất xấu, hơn phân nửa là mặt thẹo nếu không thì việc gì phải đeo một cặp kính râm lớn như vậy trên mặt?
Nhưng bây giờ bọn họ đều cảm thấy Trình Hạo quá ngu, nói người ta là xấu xí sao? Đám người không khỏi vô thức đưa mắt nhìn bạn gái bên cạnh, nếu người ta xấu xí thì bạn gái của mình là gì?
- Cút.
Mị Nhi lạnh lùng nói ra một chữ rồi tiếp tục đeo kính râm lên.
- Vợ Mị Nhi, cần gì cho thằng ngu này thấy được dáng vẻ của chị? Để cho tôi xem là được rồi.
Hạ Thiên lúc này phàn nàn, trước đó hắn không muốn để Mị Nhi đeo kính, nhưng bây giờ hắn thấy vợ Mị Nhi của mình sao lại cho loại này xem?
- Cậu hy vọng người ta nói mình đi cùng phụ nữ xấu qua lễ tình nhân sao?
Mị Nhi tức giận nói, lúc này nàng thật sự có xúc động muốn đánh Hạ Thiên, nàng hảo tâm lấy lại mặt mũi cho đối phương, không ngờ hắn còn không biết tốt xấu.
- Vợ Mị Nhi, tôi biết chị xinh đẹp là được.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Còn nữa, thật ra tôi thấy lễ tình nhân cũng bình thường, chị là vợ tôi, sau này sẽ là vợ tôi, ngày nào cũng cùng nhau đi trong ngày cho vợ.
- Cái gì là ngày cho vợ?
Mị Nhi hừ một tiếng, tên này chỉ biết nói hươu nói vượn.
- Tôi nói có thì có, sau này tôi sẽ chọn một ngày đặt là ngày cho vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu thích thế nào cũng được.
Mị Nhi cũng lười tranh chấp với Hạ Thiên, nàng kéo tay hắn muốn rời khỏi đây, vì bây giờ bên cạnh quá nhiều, mà nàng cũng không muốn bị người ta vây xem.
- Người đẹp chú ý.
Đột nhiên có người hô lên.
- Trời, có dao dao.
Có cô gái la lên.
Mị Nhi quay đầu, nàng thấy Trình Hạo cầm dao lao về phía mình.
- Muốn chết.
Mị Nhi hừ một tiếng, sau đó nàng lóe lên, chủ động phóng lên đá bay Trình Hạo, tên này bay lên đập xuống một chiếc xe.
- Á.
Trình Hạo hét thảm một tiếng, sau đó tất cả đám người vây quanh xem chợt choáng váng, điều này...Không phải đánh chết người đấy chứ?
Mị Nhi cuối cùng cũng khởi động xe rồi nói.
- Vợ Mị Nhi, tạm thời tôi không có chỗ nào.
Hạ Thiên trả lời, đây rõ ràng cũng là giả, hắn không thể không có chỗ ở, chẳng qua hắn muốn Mị Nhi tìm chỗ mới, như vậy có thể ở cùng nhau.
- Nếu không thì chúng ta đến căn cứ Ám tổ?
Mị Nhi trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên.
- Tôi không muốn đi.
Hạ Thiên lắc đầu không chút do dự, nói đùa à, đi đến đó hắn còn có thể cùng Mị Nhi sống trong thế giới riêng sao?
- Chúng ta có thể đi khách sạn.
Mị Nhi thản nhiên nói, nàng cũng không tức giận, thực tế nàng cũng không muốn đến căn cứ của Ám tổ.
Mị Nhi hơi dừng lại rồi giải thích:
- Ngoài căn cứ Ám tổ thì tôi không có chỗ ở cố định, vì vậy nếu cậu thật sự không muốn về khu căn cứ Ám tổ, chúng ta chỉ có thể ở khách sạn.
- Không có vấn đề, chúng ta đến khách sạn.
Hạ Thiên đồng ý ngay, khách sạn thì rất tốt, hai người ở cùng một gian, sau đó muốn làm ăn gì cũng được.
- Cậu muốn ở khách sạn nào?
Mị Nhi lại hỏi, sau đó nàng giải thích:
- Toi căn bản chưa từng ở khách sạn, cũng không quen khách sạn thủ đô.
- Đến khách sạn Đô Thành.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, tất nhiên hắn cũng không phải quen thuộc với khách sạn ở thủ đô, nhưng trước đó không lâu hắn giúp Tam sư phụ nên chạy đến khách sạn Đô Thành hai lần. Tuy cơ bản hắn chưa từng ở đó nhưng cũng thấy phòng ốc không tệ.
- Được.
Mị Nhi đồng ý rất kiên quyết.
Nửa giờ sau ở phòng mười bốn, Hạ Thiên nhìn chiếc giường lớn trong phòng, lại nhìn Mị Nhi đang đứng bên cạnh cửa sổ, hắn thật sự rất muốn ăn ngay bây giờ, xem ra kế hoạch sắp thành công.
Hạ Thiên đi đến sau lưng Mị Nhi, đang định ôm thì nàng chợt lóe lên lách ra, điều này làm hắn có chút buồn bực, hắn phát hiện mình ở trong một vòng tròn quái dị.
Hạ Thiên phải tiếp tục giả vờ bị thương, như vậy Mị Nhi mới có thể ở cùng với hắn, nhưng nếu hắn muốn ôm vợ Mị Nhi thì phải có sự tình nguyện, nếu không thì nàng sẽ biết hắn không trọng thương, sẽ chạy đi mất.
- Xem ra không nên gấp.
Hạ Thiên thầm nghĩ, nhưng bây giờ Mị Nhi vẫn ở bên cạnh bảo vệ cho hắn, vì vậy hắn còn nhiều cơ hội, cũng không nên quá nóng lòng.
Hạ Thiên nhìn giờ, bây giờ còn chưa đến ba giờ chiều, hắn quyết định nên ra ngoài dạo chơi.
- Vợ Mị Nhi, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.
Hạ Thiên nghĩ là làm, hắn lập tức đề nghị.
- Được.
Mị Nhi lại đồng ý.
Hạ Thiên chợt có chút ngạc nhiên, vợ Mị Nhi hôm nay thật sự dễ nói chuyện, đúng là có cầu sẽ ứng nghiệm.
... ....
Thủ đô vẫn rất lạnh, nhưng hôm nay là lễ tình nhân nên trên phố có rất nhiều người, đặc biệt là các đôi xuất hiện rất nhiều, bây giờ Hạ Thiên và Mị Nhi cũng là một đôi trong số đó.
Mị Nhi rõ ràng là loại phụ nữ không thích đi dạo, vì vậy nàng và Hạ Thiên đi dạo cũng chỉ đi thẳng, không vào bất kỳ cửa hàng nào, chỉ đi mà thôi.
- Chú, mua hoa tặng cho chị đi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, trước mặt Hạ Thiên và Mị Nhi xuất hiện một cô bé xách giỏ trúc mang theo cả chục cây hoa hồng, cô bé này hơn mười tuổi, rất đáng yêu.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô bé:
- Vì sao tôi là chú còn cô ấy là chị? Tôi rất già sao?
- Anh, mua hoa cho chị đi.
Cô bé chớp mắt rồi đổi giọng.
- Như vậy mới được chứ.
Hạ Thiên móc từ trong quần ra một trăm đồng đưa cho cô bé, sau đó hắn thuận tay cầm lấy một bông hồng đưa cho Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, tặng cho chị.
Mị Nhi có chút chần chừ, cuối cùng cũng vươn tay nhận hoa.
- Anh, em không có tiền lẻ, anh có tiền lẻ không?
Cô bé lại nói:
- Hoa hồng mười đồng một bông.
- Không cần thối.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn thuận tay ôm eo Mị Nhi. Lúc này nàng có hơi ngây người, nhưng cuối cùng vẫn để cho Hạ Thiên ôm.
Mị Nhi vốn cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, nếu Hạ Thiên bây giờ là bình thường thì nàng sẽ không thuận theo hắn. Nhưng nàng cho rằng hắn vừa gặp đả kích, ngay cả Mộc Hàm cũng không có ở bên cạnh, vì vậy nàng giống như muốn tốt với hắn một chút.
- Ơ, đây không phải là Hạ thần y nổi danh như cồn sao?
Một giọng nói quái dị vang lên.
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy một nam một nữ từ trên xe bước xuống. Người đàn ông chưa đến ba mươi, tuyệt đối không đẹp trai, người phụ nữ chưa đến hai mươi, đáng tiếc là tươi trẻ nhưng không đẹp, còn xấu hơn chiếc điện thoại nàng cầm trong tay.
- Mình biết thằng ngu này sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông, hắn khẽ nói.
Trong ấn tượng của Hạ Thiên thì thật sự chưa từng thấy qua người này, dù trước đó hắn đã đánh nhiều người, nhưng đánh cũng chưa chắc đã nhớ kỹ. Nhưng nếu bình thường thì hắn cũng có chút ấn tượng, mà người này hắn không có chút cảm giác nào.
- Hạ Thiên, chú nói chuyện khách khí một chút.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng:
- Thiếu gia anh đây gọi chú là Hạ thần y đệ nhất, chú tưởng mình là Hạ thần y đệ nhất thật sao? Bây giờ chú không chữa tốt cho thương thế của mình, còn đệ nhất con bà gì nữa?
- Thằng ngu, mày không biết đạo lý thầy thuốc không tự y sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông ngu ngốc kia:
- Chú rốt cuộc là ai? Đừng lảm nhảm trước mặt anh, có tin anh đánh đòn không?
- Đánh anh?
Tên đàn ông cười lên ha hả:
- Đúng là chết cười, Hạ Thiên, chú bây giờ cho rằng mình vẫn như trước sao? Bây giờ chú không có võ công và y thuật, chẳng khác đếch nào phế nhân. Nhìn lại mình xem, chỉ biết trốn sau lưng đàn bà, à, không đúng, thậm chí chú muốn trốn sau lưng đàn bà cũng đéo được, vì ngay cả con Mộc Hàm cũng bỏ chạy rồi, Triệu gia cũng phủi sạch quan hệ với chú, chú cảm thấy có ai giúp mình sao? Nếu chú thức thời thì cụp đuôi quay về Giang Hải, nhưng chú không biết xấu hổ ở lại thủ đô, bây giờ còn nói muốn đánh anh? Nếu không phải bây giờ anh đi với ghẹ, anh đánh chú chết mẹ rồi.
Hạ Thiên thật sự muốn cho đối phương một trận, nhưng vì kế hoạch biến Mị Nhi thành vợ chính thức, hắn đành phải nhịn một chút.
- Anh là Trình Hạo của Trình gia phải không?
Lúc này Mị Nhi mở miệng, giọng nói có chút lạnh lùng:
- Trình Bác Bình không dạy bảo anh, họa trong miệng mà ra sao?
- Vợ Mị Nhi, chị biết thằng ngu này sao?
Hạ Thiên dùng giọng có chút kỳ quái hỏi.
Mị Nhi còn chưa nói thì tên kia đã cười lạnh:
- Đúng vậy, anh là Trình Hạo, Hạ Thiên, bây giờ mày phải cho đàn bà ra mặt rồi sao? Thế nào? Tìm một con đàn bà không dám vác mặt ra gặp người để đi chơi lễ tình nhân à? Bây giờ không còn con đàn bà nào cần mày, mày phải tìm con này sao? Đúng là đáng thương.
- Ngu ngốc.
Hạ Thiên mắng Trình Hạo một câu, thằng ngu này dám chê vợ Mị Nhi xấu xí, đúng là ngu như heo.
- Hạ Thiên, mày làm ơn nói sạch sẽ một chút, nếu không tao sẽ không cho mày và con đàn bà xấu xí này lết qua ngày tình nhân.
Trình Hạo giống như nổi giận, điều này cũng bình thường, bị Hạ Thiên mắng là ngu, dù là thằng ngu cũng nổi giận.
Đáng tiếc Trình Hạo không biết chỉ riêng mình nổi giận, Mị Nhi cũng nổi giận, vì thế hắn vừa dứt lời đã bị Mị Nhi đá một phát vào bụng.
Trình Hạo đáng thương kêu thảm một tiếng, sau đó dùng hai tay ôm bụng, đau đến mức thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, gương mặt không đẹp trai cũng vì quá đau mà vặn vẹo, càng thêm dữ tợn.
- Mày, mày dám đánh... ....
Trình Hạo cố sức ngẩng đầu nhìn Mị Nhi cách đó không xa, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đã choáng váng, không phải vì Mị Nhi đánh hắn, mà nàng tháo kính râm ra.
Có hơn mười mấy người đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng ngây dại, lúc bắt đầu bọn họ cũng nghĩ rằng người phụ nữ mặc quần áo da đen với dáng người rất tuyệt vời kia là rất xấu, hơn phân nửa là mặt thẹo nếu không thì việc gì phải đeo một cặp kính râm lớn như vậy trên mặt?
Nhưng bây giờ bọn họ đều cảm thấy Trình Hạo quá ngu, nói người ta là xấu xí sao? Đám người không khỏi vô thức đưa mắt nhìn bạn gái bên cạnh, nếu người ta xấu xí thì bạn gái của mình là gì?
- Cút.
Mị Nhi lạnh lùng nói ra một chữ rồi tiếp tục đeo kính râm lên.
- Vợ Mị Nhi, cần gì cho thằng ngu này thấy được dáng vẻ của chị? Để cho tôi xem là được rồi.
Hạ Thiên lúc này phàn nàn, trước đó hắn không muốn để Mị Nhi đeo kính, nhưng bây giờ hắn thấy vợ Mị Nhi của mình sao lại cho loại này xem?
- Cậu hy vọng người ta nói mình đi cùng phụ nữ xấu qua lễ tình nhân sao?
Mị Nhi tức giận nói, lúc này nàng thật sự có xúc động muốn đánh Hạ Thiên, nàng hảo tâm lấy lại mặt mũi cho đối phương, không ngờ hắn còn không biết tốt xấu.
- Vợ Mị Nhi, tôi biết chị xinh đẹp là được.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Còn nữa, thật ra tôi thấy lễ tình nhân cũng bình thường, chị là vợ tôi, sau này sẽ là vợ tôi, ngày nào cũng cùng nhau đi trong ngày cho vợ.
- Cái gì là ngày cho vợ?
Mị Nhi hừ một tiếng, tên này chỉ biết nói hươu nói vượn.
- Tôi nói có thì có, sau này tôi sẽ chọn một ngày đặt là ngày cho vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu thích thế nào cũng được.
Mị Nhi cũng lười tranh chấp với Hạ Thiên, nàng kéo tay hắn muốn rời khỏi đây, vì bây giờ bên cạnh quá nhiều, mà nàng cũng không muốn bị người ta vây xem.
- Người đẹp chú ý.
Đột nhiên có người hô lên.
- Trời, có dao dao.
Có cô gái la lên.
Mị Nhi quay đầu, nàng thấy Trình Hạo cầm dao lao về phía mình.
- Muốn chết.
Mị Nhi hừ một tiếng, sau đó nàng lóe lên, chủ động phóng lên đá bay Trình Hạo, tên này bay lên đập xuống một chiếc xe.
- Á.
Trình Hạo hét thảm một tiếng, sau đó tất cả đám người vây quanh xem chợt choáng váng, điều này...Không phải đánh chết người đấy chứ?
/1475
|