- Hạ Thiên, cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý kia.
Tôn Hinh Hinh vội vàng nói:
- Tôi nói những lời kia chẳng qua để cho qua mà thôi, tôi biết rõ cậu không thể nào kết hôn với tôi, vì vậy tôi cũng không làm khó cậu, thật ra tôi cũng không ngại hư danh, cứ như vậy là được rồi.
- Chị HInh, tôi có thể kết hôn với chị.
Hạ Thiên chân thành nói:
- Chúng ta có thể bái đường thành thân, cũng có thể đến cục dân chính làm giấy kết hôn, chị thích thế nào cũng được.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ:
- Nhưng, Hạ Thiên, nếu cậu đăng ký với tôi, vậy Tiểu Kiều thì sao?
- Hì hì, chị HInh, tôi đã nghĩ một biện pháp giải quyết vấn đề này, chị không cần lo lắng, đến khi tôi xây nhà xong thì sẽ cùng các chị đến phòng dân chính làm giấy kết hôn. À, tôi cũng làm vậy với tất cả các bà vợ khác, để tránh người ta nói không công bằng.
Hạ Thiên cười hì hì, trước đó hắn không quan tâm đến vấn đề này, nhưng sau khi Thư Tịnh nói cần giấy kết hôn thì hắn bắt đầu suy xét đến điều này, sau đó hắn đã có một ý nghĩ tuyệt hảo.
- Cậu nói thật sao?
Tôn Hinh Hinh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hạ Thiên, hắn sẽ không làm hàng loạt giấy chứng nhận giả đấy chứ?
Tuy Tôn Hinh Hinh bây giờ đã tự nói mình sẽ không so đo danh phận, nàng cứ như vậy cả đời với Hạ Thiên, nàng tình nguyện như vậy. Nhưng nếu bây giờ hắn tình nguyện đi làm giấy kết hôn với nàng, điều này tuyệt đối rất vui sướng.
- Chị Hinh, tất nhiên tôi nói thật.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Sau này chị sẽ biết.
- Nhưng...Cậu có biện pháp nào sao?
Tôn Hinh Hinh có chút không quá tin tưởng.
- Tất nhiên sẽ có, người thông minh như tôi sẽ có biện pháp rất hữu dụng.
Hạ Thiên nói tràn đầy tự tin.
Tôn Hinh Hinh không nói gì nữa, nàng quyết định tin tưởng Hạ Thiên, vì nàng cảm thấy dù hắn làm giấy chứng nhận giả thì nàng cũng sẽ chấp nhận, nếu đã như vậy thì nàng cũng không quá quan tâm.
- Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ nhé, cậu không được làm chuyện xấu đấy.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nàng khẽ nỉ non một câu rồi nằm trong ngực Hạ Thiên tiến vào mộng đẹp.
... ....
Sáng hôm sau.
Thôn Thanh Phong.
Một người đàn ông to cao đi vào trong thôn, tốc độ có vẻ không nhanh nhưng chỉ một lát đã đến dưới chân núi Thanh Phong Sơn.
Người đàn ông này có vẻ hơn ba mươi, trắng trẻo không râu, hai chân mày có chút khí khái anh hùng, trên người còn mơ hồ bùng ra khí tức kỳ lạ, khí tức này có vẻ bình ổn nhưng thật ra cực kỳ hùng mạnh, đủ để người khác sợ hãi.
Điều kỳ lạ của người đàn ông này chính là trang phục, hắn mặc áo bào xám, nhìn qau giống như người cổ đại, may mà bây giờ dưới Thanh Phong Sơn nên không có người nào khác, nếu hắn xuất hiện ở ngoài đường cái, sợ rằng sẽ bị người ta cho rằng là kẻ quái thai.
Tên đàn ông áo bào xám ngẩng đầu nhìn Thanh Phong Sơn, hắn khẽ thở dài một hơi, sau đó thì thào nói:
- Bế quan trăm năm, thế giới hoàn toàn thay đổi, cũng may Thanh Phong Sơn không thay đổi gì, hy vọng những thứ trên núi vẫn còn.
Tên đàn ông áo bào xám chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó hắn xuất hiện nơi sườn núi.
- Ủa?
Tên đàn ông áo bào xám chợt tỏ ra kỳ quái:
- Quái lạ, sao không giống trước kia?
Tên đàn ông áo bào xám khẽ nói vài câu, mà vẻ mặt dần trở trên khó coi.
- Đây cũng không phải là Càn Khôn Đại Trận trước kia.
Tên đàn ông áo bào xám chợt tỏ ra thất vọng, còn có chút tức giận:
- Chết tiệt, là ai chiếm chỗ của ta? Còn cải biến trận pháp của ta? Bây giờ ta còn không vào được?
Tên đàn ông áo bào xám càng nói càng tức giận, sau đó hắn vỗ một chưởng lên không, một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng phản lực hất văng hắn ra ngoài.
- Trận pháp quá lợi hại, xem ra còn mạnh hơn Càn Khôn Đại Trận của mình trước kia rất nhiều.
Vẻ mặt tên đàn ông áo bào xám chợt xuất hiện vẻ khiếp sợ:
- Không ổn, công lực của người cướp trận pháp của mình chắc chắn rất mạnh, trước tiên mình nên làm rõ thân phận của đối phương, bây giờ nên bỏ đi, nếu không sẽ thiệt thòi lớn.
Tên đàn ông áo bào xám chợt nhanh chóng lóe người lên, sau đó biến mất, nhanh chóng rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Tên này vừa đi thì một cô gái mặc váy trắng đẹp như tiên nữ chợt xuất hiện, nàng nhìn về phía tên đàn ông vừa bỏ đi, sau đó khẽ lẩm bẩm:
- Giống như có người vừa đánh vào trận pháp, mình phải về nói với chị Nguyệt một tiếng mới được.
Tiên nữ váy trắng nói xong thì biến mất.
... ....
Thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên tỉnh lại thì Tôn Hinh Hinh vẫn còn ngủ rất say, đến khi hắn đánh thức nàng và chuẩn bị luyện công buổi sáng thì nhận được một cuộc điện thoại.
- Tiểu bại hoại, chị đã xuống núi.
Điện thoại nối thông, âm thanh của Liễu Mộng vang lên:
- Cậu đang ở đâu, tôi nhớ cậu quá?
- Chị Mộng, tôi ở thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên nghe nói Liễu Mộng đã xuống núi thì cảm thấy rất vui.
- À, vậy cậu chờ tôi về nhé?
Liễu Mộng nũng nịu nói.
- Được, tôi sẽ chờ chị.
Hạ Thiên đồng ý ngay.
- À, tiểu bại hoại cần phải ngoan, nếu không chờ chị về, sau này chị sẽ không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Liễu Mộng cười hì hì nói rồi cúp điện thoại.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống, hắn nhìn vào ánh mắt mê ly của Tôn Hinh Hinh, sau đó đặt nàng xuống dưới. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, người gọi đến là Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên dù có chút buồn bực nhưng không thể không nhận điện thoại, vì thế hắn đành phải dừng lai ý nghĩ luyện công buổi sáng mà nhận điện thoại:
- Này, vợ, có chuyện gì vậy?
- Chồng, bệnh viện thủ đô truyền đến tin tức, tình hình của Tiêu Tiểu Kiện đang chuyển biến xấu, chỉ sợ... ....
Kiều Tiểu Kiều không tiếp tục nói hết, nàng tin Hạ Thiên hiểu những gì mình nói.
Tiêu Tiểu Kiện chính là đứa con bị bệnh bạch cầu của Tiêu Đại Minh, mà Hạ Thiên thật ra đã sớm biết tên.
Trong lòng Hạ Thiên giống như có chút mất mát, hắn trầm mặc một lúc, sau đó hắn mở miệng nói:
- Vợ, vậy chị đặt vé máy bay, ngày mai tôi sẽ đến.
- À, được.
Kiều Tiểu Kiều khẽ lên tiếng:
- Chồng, tôi cúp điện thoại trước.
Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại, Hạ Thiên chợt sững sờ, hắn định vài hôm nữa mới về thủ đô, xem ra sự việc phát sinh tương đối nhanh.
- Cậu phải đi sao?
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải khẽ hỏi, trong giọng nói có chút không muốn.
Hạ Thiên nhìn giai nhân như hoa bên dưới mà cảm nhận được sự mềm mại và nở nang của nàng, tâm tình của hắn chợt tốt lên.
- Chị Hinh, tôi còn phải một lát nữa mới đi.
Hạ Thiên nói thật khẽ, sau đó hắn ép xuống.
... ....
Hạ Thiên ở lại chỗ Tôn Hinh Hinh đến tận trưa mới bỏ đi, hắn cũng không phải muốn bỏ đi, nhưng Liễu Mộng đã về Giang Hải, nàng đang chờ hắn ở chỗ Kiều Tiểu Kiều.
Lúc này Kiều Phượng Nhi lại tương đối bực bội, vì nàng lại gặp phải một sự kiện mà thiếu chút nữa phải tan vỡ, hôm trước nàng vất vả lắm mới chuẩn bị xong bữa cơm, kết quả là Hạ Thiên xuất hiện và ăn sạch.
Hôm nay nàng hầu như gặp phải tình cảnh như cũ, nàng lên lầu gọi người xuống dùng cơm, sau đó nàng đi xuống, thức ăn đã ít đi rất nhiều, nhưng không phải là Hạ Thiên, là Liễu Mộng.
- Hai người này tuyệt đối là "cặp đôi hoàn hảo".
Kiều Phượng Nhi lại thàm oán Hạ Thiên và Liễu Mộng, hai người kia có chút không bình thường, nhưng khốn nổi lại rất mạnh.
Đúng lúc Kiều Phượng Nhi cảm thấy bức bối thì Hạ Thiên cũng vào nhà, Liễu Mộng đang một mình thưởng thức bữa tiệc lớn thì chợt có phản ứng, nàng quay đầu ngoắc Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, mau đến đây ăn cơm.
Kiều Phượng Nhi lại càng bức bối, nàng đứng bên cạnh vài phút mà không thấy Liễu Mộng mời cơm, bây gời Hạ Thiên sắc lang vừa về thì Liễu Mộng lại mở miệng. Ma nữ Mộng Mộng này rõ ràng cũng biết yêu thương chồng, nhưng không quan tâm người khác một chút được sao?
Một lúc sau Hạ Thiên và Liễu Mộng đã quét sạch tất cả thức ăn, lúc này Kiều Tiểu Kiều mới từ trên lầu đi xuống, nàng thấy bàn ăn bị quét dọn sạch sẽ thì cũng dở khóc dở cười.
- Chị Mộng, chị đã về rồi à?
Kiều Tiểu Kiều bắt chuyện với Liễu Mộng.
- À, chị cố ý quay về tìm tiểu bại hoại.
Liễu Mộng nhanh chóng nói, sau đó nàng chợt hỏi một câu:
- Ủa, Tiểu Kiều, em ăn cơm chưa?
Kiều Phượng Nhi tương đối không biết nói gì hơn, chị Mộng này "biết rõ hay giả vờ ngu ngơ" vậy?
- Một lát nữa em mới ăn.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười một tiếng rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, vé máy bay đã đặt rồi, là sáng mai.
- Đặt vé máy bay?
Liễu Mộng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu đi đâu vậy?
- Chị Mộng, tôi phải đến thủ đô, sau này lại về.
Hạ Thiên giải thích.
- Tiểu bại hoại, sao chị vừa đến thì câu lại chạy đi? Chị sẽ nổi giận.
Liễu Mộng càng thêm mất hứng.
- Chị Mộng, thật ra hôm nay tôi vốn phải đi, nhưng nghe nói chị sẽ quay về nên đợi đến ngày mai mới đi.
Hạ Thiên vội vàng giải thích.
- Phải không?
Liễu Mộng lại vui vẻ:
- Tiểu bại hoại, tôi không giận cậu, đến đây, tôi sẽ cho cậu ăn thứ tốt.
Liễu Mộng kéo Hạ Thiên chạy lên lầu, Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải nói thầm một câu:
- Lừa đảo.
Kiều Phượng Nhi cảm thấy Hạ Thiên thật sư là lên lường gạt, nàng biết rõ đến thủ đô là quyết định tạm thời của Hạ Thiên, hắn căn bản không nói hôm nay sẽ đi, nhưng Liễu Mộng lại đơn giản tin lời hắn, đúng là không có thiên lý.
- Vì sao tên lưu manh Hạ Thiên lại gặp được Chị Mộng xinh đẹp, khờ dại và dễ lừa như vậy?
Kiều Phượng Nhi trước đó còn thầm oán Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng bắt đầu cảm thấy bất công cho Liễu Mộng, nàng cảm thấy Liễu Mộng là một cô gái như tiên nữ mà lại bị tên kia lừa gạt, đúng là không công bằng.
Lúc này Hạ Thiên cũng cùng theo Liễu Mộng vào phòng ngủ, hắn thuận tay ôm eo nàng rồi cười hì hì hỏi:
- Chị Mộng, chị cho tôi ăn bánh bao sao?
Tôn Hinh Hinh vội vàng nói:
- Tôi nói những lời kia chẳng qua để cho qua mà thôi, tôi biết rõ cậu không thể nào kết hôn với tôi, vì vậy tôi cũng không làm khó cậu, thật ra tôi cũng không ngại hư danh, cứ như vậy là được rồi.
- Chị HInh, tôi có thể kết hôn với chị.
Hạ Thiên chân thành nói:
- Chúng ta có thể bái đường thành thân, cũng có thể đến cục dân chính làm giấy kết hôn, chị thích thế nào cũng được.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ:
- Nhưng, Hạ Thiên, nếu cậu đăng ký với tôi, vậy Tiểu Kiều thì sao?
- Hì hì, chị HInh, tôi đã nghĩ một biện pháp giải quyết vấn đề này, chị không cần lo lắng, đến khi tôi xây nhà xong thì sẽ cùng các chị đến phòng dân chính làm giấy kết hôn. À, tôi cũng làm vậy với tất cả các bà vợ khác, để tránh người ta nói không công bằng.
Hạ Thiên cười hì hì, trước đó hắn không quan tâm đến vấn đề này, nhưng sau khi Thư Tịnh nói cần giấy kết hôn thì hắn bắt đầu suy xét đến điều này, sau đó hắn đã có một ý nghĩ tuyệt hảo.
- Cậu nói thật sao?
Tôn Hinh Hinh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hạ Thiên, hắn sẽ không làm hàng loạt giấy chứng nhận giả đấy chứ?
Tuy Tôn Hinh Hinh bây giờ đã tự nói mình sẽ không so đo danh phận, nàng cứ như vậy cả đời với Hạ Thiên, nàng tình nguyện như vậy. Nhưng nếu bây giờ hắn tình nguyện đi làm giấy kết hôn với nàng, điều này tuyệt đối rất vui sướng.
- Chị Hinh, tất nhiên tôi nói thật.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Sau này chị sẽ biết.
- Nhưng...Cậu có biện pháp nào sao?
Tôn Hinh Hinh có chút không quá tin tưởng.
- Tất nhiên sẽ có, người thông minh như tôi sẽ có biện pháp rất hữu dụng.
Hạ Thiên nói tràn đầy tự tin.
Tôn Hinh Hinh không nói gì nữa, nàng quyết định tin tưởng Hạ Thiên, vì nàng cảm thấy dù hắn làm giấy chứng nhận giả thì nàng cũng sẽ chấp nhận, nếu đã như vậy thì nàng cũng không quá quan tâm.
- Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ nhé, cậu không được làm chuyện xấu đấy.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nàng khẽ nỉ non một câu rồi nằm trong ngực Hạ Thiên tiến vào mộng đẹp.
... ....
Sáng hôm sau.
Thôn Thanh Phong.
Một người đàn ông to cao đi vào trong thôn, tốc độ có vẻ không nhanh nhưng chỉ một lát đã đến dưới chân núi Thanh Phong Sơn.
Người đàn ông này có vẻ hơn ba mươi, trắng trẻo không râu, hai chân mày có chút khí khái anh hùng, trên người còn mơ hồ bùng ra khí tức kỳ lạ, khí tức này có vẻ bình ổn nhưng thật ra cực kỳ hùng mạnh, đủ để người khác sợ hãi.
Điều kỳ lạ của người đàn ông này chính là trang phục, hắn mặc áo bào xám, nhìn qau giống như người cổ đại, may mà bây giờ dưới Thanh Phong Sơn nên không có người nào khác, nếu hắn xuất hiện ở ngoài đường cái, sợ rằng sẽ bị người ta cho rằng là kẻ quái thai.
Tên đàn ông áo bào xám ngẩng đầu nhìn Thanh Phong Sơn, hắn khẽ thở dài một hơi, sau đó thì thào nói:
- Bế quan trăm năm, thế giới hoàn toàn thay đổi, cũng may Thanh Phong Sơn không thay đổi gì, hy vọng những thứ trên núi vẫn còn.
Tên đàn ông áo bào xám chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó hắn xuất hiện nơi sườn núi.
- Ủa?
Tên đàn ông áo bào xám chợt tỏ ra kỳ quái:
- Quái lạ, sao không giống trước kia?
Tên đàn ông áo bào xám khẽ nói vài câu, mà vẻ mặt dần trở trên khó coi.
- Đây cũng không phải là Càn Khôn Đại Trận trước kia.
Tên đàn ông áo bào xám chợt tỏ ra thất vọng, còn có chút tức giận:
- Chết tiệt, là ai chiếm chỗ của ta? Còn cải biến trận pháp của ta? Bây giờ ta còn không vào được?
Tên đàn ông áo bào xám càng nói càng tức giận, sau đó hắn vỗ một chưởng lên không, một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng phản lực hất văng hắn ra ngoài.
- Trận pháp quá lợi hại, xem ra còn mạnh hơn Càn Khôn Đại Trận của mình trước kia rất nhiều.
Vẻ mặt tên đàn ông áo bào xám chợt xuất hiện vẻ khiếp sợ:
- Không ổn, công lực của người cướp trận pháp của mình chắc chắn rất mạnh, trước tiên mình nên làm rõ thân phận của đối phương, bây giờ nên bỏ đi, nếu không sẽ thiệt thòi lớn.
Tên đàn ông áo bào xám chợt nhanh chóng lóe người lên, sau đó biến mất, nhanh chóng rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Tên này vừa đi thì một cô gái mặc váy trắng đẹp như tiên nữ chợt xuất hiện, nàng nhìn về phía tên đàn ông vừa bỏ đi, sau đó khẽ lẩm bẩm:
- Giống như có người vừa đánh vào trận pháp, mình phải về nói với chị Nguyệt một tiếng mới được.
Tiên nữ váy trắng nói xong thì biến mất.
... ....
Thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên tỉnh lại thì Tôn Hinh Hinh vẫn còn ngủ rất say, đến khi hắn đánh thức nàng và chuẩn bị luyện công buổi sáng thì nhận được một cuộc điện thoại.
- Tiểu bại hoại, chị đã xuống núi.
Điện thoại nối thông, âm thanh của Liễu Mộng vang lên:
- Cậu đang ở đâu, tôi nhớ cậu quá?
- Chị Mộng, tôi ở thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên nghe nói Liễu Mộng đã xuống núi thì cảm thấy rất vui.
- À, vậy cậu chờ tôi về nhé?
Liễu Mộng nũng nịu nói.
- Được, tôi sẽ chờ chị.
Hạ Thiên đồng ý ngay.
- À, tiểu bại hoại cần phải ngoan, nếu không chờ chị về, sau này chị sẽ không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Liễu Mộng cười hì hì nói rồi cúp điện thoại.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống, hắn nhìn vào ánh mắt mê ly của Tôn Hinh Hinh, sau đó đặt nàng xuống dưới. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, người gọi đến là Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên dù có chút buồn bực nhưng không thể không nhận điện thoại, vì thế hắn đành phải dừng lai ý nghĩ luyện công buổi sáng mà nhận điện thoại:
- Này, vợ, có chuyện gì vậy?
- Chồng, bệnh viện thủ đô truyền đến tin tức, tình hình của Tiêu Tiểu Kiện đang chuyển biến xấu, chỉ sợ... ....
Kiều Tiểu Kiều không tiếp tục nói hết, nàng tin Hạ Thiên hiểu những gì mình nói.
Tiêu Tiểu Kiện chính là đứa con bị bệnh bạch cầu của Tiêu Đại Minh, mà Hạ Thiên thật ra đã sớm biết tên.
Trong lòng Hạ Thiên giống như có chút mất mát, hắn trầm mặc một lúc, sau đó hắn mở miệng nói:
- Vợ, vậy chị đặt vé máy bay, ngày mai tôi sẽ đến.
- À, được.
Kiều Tiểu Kiều khẽ lên tiếng:
- Chồng, tôi cúp điện thoại trước.
Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại, Hạ Thiên chợt sững sờ, hắn định vài hôm nữa mới về thủ đô, xem ra sự việc phát sinh tương đối nhanh.
- Cậu phải đi sao?
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải khẽ hỏi, trong giọng nói có chút không muốn.
Hạ Thiên nhìn giai nhân như hoa bên dưới mà cảm nhận được sự mềm mại và nở nang của nàng, tâm tình của hắn chợt tốt lên.
- Chị Hinh, tôi còn phải một lát nữa mới đi.
Hạ Thiên nói thật khẽ, sau đó hắn ép xuống.
... ....
Hạ Thiên ở lại chỗ Tôn Hinh Hinh đến tận trưa mới bỏ đi, hắn cũng không phải muốn bỏ đi, nhưng Liễu Mộng đã về Giang Hải, nàng đang chờ hắn ở chỗ Kiều Tiểu Kiều.
Lúc này Kiều Phượng Nhi lại tương đối bực bội, vì nàng lại gặp phải một sự kiện mà thiếu chút nữa phải tan vỡ, hôm trước nàng vất vả lắm mới chuẩn bị xong bữa cơm, kết quả là Hạ Thiên xuất hiện và ăn sạch.
Hôm nay nàng hầu như gặp phải tình cảnh như cũ, nàng lên lầu gọi người xuống dùng cơm, sau đó nàng đi xuống, thức ăn đã ít đi rất nhiều, nhưng không phải là Hạ Thiên, là Liễu Mộng.
- Hai người này tuyệt đối là "cặp đôi hoàn hảo".
Kiều Phượng Nhi lại thàm oán Hạ Thiên và Liễu Mộng, hai người kia có chút không bình thường, nhưng khốn nổi lại rất mạnh.
Đúng lúc Kiều Phượng Nhi cảm thấy bức bối thì Hạ Thiên cũng vào nhà, Liễu Mộng đang một mình thưởng thức bữa tiệc lớn thì chợt có phản ứng, nàng quay đầu ngoắc Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, mau đến đây ăn cơm.
Kiều Phượng Nhi lại càng bức bối, nàng đứng bên cạnh vài phút mà không thấy Liễu Mộng mời cơm, bây gời Hạ Thiên sắc lang vừa về thì Liễu Mộng lại mở miệng. Ma nữ Mộng Mộng này rõ ràng cũng biết yêu thương chồng, nhưng không quan tâm người khác một chút được sao?
Một lúc sau Hạ Thiên và Liễu Mộng đã quét sạch tất cả thức ăn, lúc này Kiều Tiểu Kiều mới từ trên lầu đi xuống, nàng thấy bàn ăn bị quét dọn sạch sẽ thì cũng dở khóc dở cười.
- Chị Mộng, chị đã về rồi à?
Kiều Tiểu Kiều bắt chuyện với Liễu Mộng.
- À, chị cố ý quay về tìm tiểu bại hoại.
Liễu Mộng nhanh chóng nói, sau đó nàng chợt hỏi một câu:
- Ủa, Tiểu Kiều, em ăn cơm chưa?
Kiều Phượng Nhi tương đối không biết nói gì hơn, chị Mộng này "biết rõ hay giả vờ ngu ngơ" vậy?
- Một lát nữa em mới ăn.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười một tiếng rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, vé máy bay đã đặt rồi, là sáng mai.
- Đặt vé máy bay?
Liễu Mộng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu đi đâu vậy?
- Chị Mộng, tôi phải đến thủ đô, sau này lại về.
Hạ Thiên giải thích.
- Tiểu bại hoại, sao chị vừa đến thì câu lại chạy đi? Chị sẽ nổi giận.
Liễu Mộng càng thêm mất hứng.
- Chị Mộng, thật ra hôm nay tôi vốn phải đi, nhưng nghe nói chị sẽ quay về nên đợi đến ngày mai mới đi.
Hạ Thiên vội vàng giải thích.
- Phải không?
Liễu Mộng lại vui vẻ:
- Tiểu bại hoại, tôi không giận cậu, đến đây, tôi sẽ cho cậu ăn thứ tốt.
Liễu Mộng kéo Hạ Thiên chạy lên lầu, Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải nói thầm một câu:
- Lừa đảo.
Kiều Phượng Nhi cảm thấy Hạ Thiên thật sư là lên lường gạt, nàng biết rõ đến thủ đô là quyết định tạm thời của Hạ Thiên, hắn căn bản không nói hôm nay sẽ đi, nhưng Liễu Mộng lại đơn giản tin lời hắn, đúng là không có thiên lý.
- Vì sao tên lưu manh Hạ Thiên lại gặp được Chị Mộng xinh đẹp, khờ dại và dễ lừa như vậy?
Kiều Phượng Nhi trước đó còn thầm oán Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng bắt đầu cảm thấy bất công cho Liễu Mộng, nàng cảm thấy Liễu Mộng là một cô gái như tiên nữ mà lại bị tên kia lừa gạt, đúng là không công bằng.
Lúc này Hạ Thiên cũng cùng theo Liễu Mộng vào phòng ngủ, hắn thuận tay ôm eo nàng rồi cười hì hì hỏi:
- Chị Mộng, chị cho tôi ăn bánh bao sao?
/1475
|