Hạ Thiên đi rất nhanh, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vội trên đường. Trước kia khi hắn chạy thì người khác sẽ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ, nhưng bây giờ với tốc độ của hắn thì người thường không thể nào nhìn thấy được gì, tối đa cũng chỉ đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua bên người mà thôi.
Hạ Thiên đã từng ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ từ khu biệt thự Hồ Hương Tuyết đến biệt thự ở bờ biển, nhưng bây giờ hắn chạy vè chỉ mất vài phút. Khi hắn vừa vào trong cổng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết thì đã thấy một bóng người màu trắng đứng trước một căn biệt thự cách đó không xa.
- Vợ Mị Mị, chị đã đến rồi à... ....
Hạ Thiên lách mình nhào đến, đồng thời cũng mở miệng nói, nhưng còn chưa nói dứt lời thì bóng người màu trắng đã xoay lại.
Hạ Thiên còn chưa nói xong đã không thể nói được nữa, hắn ngơ ngác nhìn người phụ nữ quần áo trắng trước mặt, khoảnh khắc này cảm thấy như một giấc mộng.
Khi thấy biểu hiện ngây ngốc của hạ thiên thì người phụ nữ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó nàng dùng giọng êm ái nói:
- Sao vậy? Không biết tôi sao?
Hạ Thiên vẫn không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giống như muốn nhìn rõ tất cả những gì trên người nàng. Tất nhiên, thực tế hắn chỉ cần liếc mắt là thấy nàng rất rõ ràng, dù bây giờ là buổi tối nhưng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết vẫn có đèn đường, tất nhiên với thị lực của hắn thì không cần đèn cũng có thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì trong bóng đêm.
- Tôi đã chờ cậu cả giờ, cậu trở lại cũng không nói lời nào, chẳng lẽ không muốn gặp tôi?
Người phụ nữ bạch y có chút tức giận:
- Nếu vậy thì tôi đi.
Người phụ nữ vừa nói dứt lời thì lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, một đôi tay có lực đã ôm siết lấy nàng, hơi thở đàn ông quen thuộc cũng p phả vào mặt nàng. Vài tháng trước nàng cũng được người đàn ông này ôm vào lòng, nhưng bây giờ lại có vẻ không giống trước đó.
- Vợ Mị Mị, chị muốn đi nhưng tôi sẽ không cho đi.
Hạ Thiên ôm thật chặt người phụ nữ bạch rồi thì thào nói.
Tất nhiên người phụ nữ bạch y chính là Tống Ngọc Mị, nàng xuât hiện đối với Hạ Thiên cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn vội vàng từ biệt thự của Y Tiểu Âm quay về cũng chính là vì muốn gặp Tống Ngọc Mị, nhưng khi hắn thấy được nàng thì thiếu chút nữa đã choáng váng, vì hắn giống như không phải được gặp Tống Ngọc Mị kia, mà giống như gặp thần tiên tỷ tỷ.
Cũng là bộ áo bào trắng giống như đúc với thần tiên tỷ tỷ, tìm không thấy bất kỳ thứ gì khác nhau, cũng xinh đẹp thoát tục giống như tiên tử, cũng một cách ăn mặc, một kiểu tóc. Càng làm cho Hạ Thiên cảm thấy không ngờ chính là trên người Tống Ngọc Mị cũng có một khí chất hoàn toàn giống với thần tiên tỷ tỷ, ngoài vẻ mặt không giống, bây giờ Tống Ngọc Mị rõ ràng là một phiên bản của thần tiên tỷ tỷ, hoặc có thể nói đó là phiên bản của thần tiên tỷ tỷ mười sáu năm trước.
Thực tế Hạ Thiên thấy bây giờ Tống Ngọc Mị và thần tiên tỷ tỷ có rất nhiều khác biệt, mười sáu năm trôi qua, thần tiên tỷ tỷ đã trưởng thành rất nhiều. Nếu nói mười sáu năm trước thần tiên tỷ tỷ là tiên tử trẻ trung thì bây giờ nàng là một tiên nữ trưởng thành, hơn nữa kiểu tóc của nàng cũng có chút thay đổi so với mười sáu năm trước, tóc cũng dài hơn một chút, khí chất trên người cũng có chút khác biệt.
Mười sáu năm trước khí chất của thần tiên tỷ tỷ là một tiên nữ, rất cao quý, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực tế lại khó tiếp cận. Nhưng bây giờ thần tiên tỷ tỷ đã cho Hạ Thiên một cảm giác khác biệt, vì mối quan hệ giữa bọn họ đã biến đổi, vì thế thần tiên tỷ tỷ vẫn cao quý nhưng không hề làm hắn sinh ra cảm giác khó thân cận.
Nhưng khi Hạ Thiên thấy được bộ dạng của Tống Ngọc Mị vào lúc này, hắn chợt sinh ra một cảm giác, hắn giống như trở lại là một Hạ Thiên mười sáu năm trước, trở lại khoảnh khắc hắn và thần tiên tỷ tỷ gặp mặt nhau. Bây giờ cách ăn mặc và khí chất của Tống Ngọc Mị, hoặc sự cao quý trên người sinh ra cảm giác như gần như xa, đều có thể nói là giống hệt như thần tiên tỷ tỷ mười sáu năm trước.
Thật ra trong lòng Hạ Thiên có một bí mật, một bí mật mà thần tiên tỷ tỷ cũng không biết, đó là năm xưa hắn luôn lo lắng thần tiên tỷ tỷ sẽ bỏ mình mà đi, vì khi đó hắn không đủ năng lực để giữ lại nàng.
Khi Hạ Thiên được gặp Tống Ngọc Mị thì bí mật trong lòng lại hiện ra, nhưng lúc này hắn đã không còn phải lo lắng, bây giờ hắn có đầy đủ năng lực làm cho Tống Ngọc Mị chỉ thuộc về mình, hắn sẽ không để cho nàng rời đi.
- Trước tiên chúng ta vào nhà cái đã.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, giọng điệu tuy rất dịu dàng nhưng trong lòng lại phập phồng, khó thể bình tĩnh trở lại.
Tống Ngọc Mị dùng cách ăn mặc này xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, tất nhiên đó cũng không phải là ngẫu nhiên, là nàng cố gắng chuẩn bị. Bây giờ nàng phát hiện Mị Di nói không sai, nếu nàng xuất hiện như thế này trước mặt Hạ Thiên, nàng sẽ là một Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, nàng có thể làm cho hắn phải si mê, thậm chí có thể bắt hắn làm tất cả cho mình.
Sự việc rõ ràng đang tiến triển theo đúng kế hoạch của Tống Ngọc Mị, theo lý thì nàng phải vui sướng, nhưng nàng phát hiện mình khó thể vui mừng cho được, vì nàng cảm thấy bây giờ mình là sản phẩm thay thế cho Nguyệt Thanh Nhã. Tất nhiên nàng sẽ không tình nguyện làm một vật thay thế, nàng là Tống Ngọc Mị, là Tống Ngọc Mị có cá tính đặc biệt ở thủ đô, nàng hy vọng mình là một tồn tại Tống Ngọc Mị, không phải là một tồn tại thay thế cho Nguyệt Thanh Nhã.
- Vợ Mị Mị, chị ăn cơm tối chưa?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi.
- Chưa, nhưng tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới bảy giờ, đến tối chúng ta đi dùng cơm cũng được.
Tống Ngọc Mị khẽ lắc đầu nói, nàng quả thật còn chưa dùng cơm, nhưng bây giờ nàng thật sự không muốn ăn.
- Được rồi, chúng ta vào nhà trước.
Hạ Thiên vẫn ôm lấy Tống Ngọc Mị mà không buông, bộ dạng không nỡ, nhưg hắn cũng nhanh chóng mở cửa tiến vào biệt thự, sau đó hắn ôm Tống Ngọc Mị ngồi xuống ghế sa lông.
- Những ngày qua cậu luôn ở đây sao?
Tống Ngọc Mị quét mắt nhìn bốn phía, sau đó nàng khẽ hỏi.
- Đúng vậy, khi tôi ở Cảng Thành, phần lớn thời gian đều ở đây.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
- Một mình cậu sao?
Tống Ngọc Mị hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không đúng, còn có vợ quỷ keo kiệt.
- Vợ quỷ keo kiệt?
Tống Ngọc Mị có chút mơ hồ:
- Cậu nói ai?
- Là Ninh Khiết, chị cũng biết mà.
Hạ Thiên trả lời, Tống Ngọc Mị hỏi cái gì hắn cũng sẽ trả lời.
- Thì ra cô ta còn sống.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, khi thấy căn biệt thự này, lại nghe nói Ninh Khiết còn sống thì Tống Ngọc Mị chợt hiểu ra nhiều chuyện, lúc này nàng xác nhận tất cả những tin tức mà Tống Hùng truyền về cho Tống gia đều là giả. Hạ Thiên ở đây không phải rất đau khổ, thật ra sống rất tốt, có người đẹp làm bạn, có biệt thự xa hoa, chẳng khác gì cuộc sống bình thường.
- Vợ Mị Mị, chị đang nghĩ gì vậy?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi, hắn có thể thấy được tâm sự nặng nề của nàng.
- Chúng ta lên sân thượng được không?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng khẽ nói:
- Tôi muốn đứng hóng gió.
Không thể không nói yêu cầu của Tống Ngọc Mị có chút cổ quái, bây giờ là mùa đông, người ta đều hy vọng ở trong phòng, nàng lại muốn lên sân thượng đón gió, đúng là không bình thường.
Nhưng dù là thế thì Hạ Thiên vẫn chiều ý Tống Ngọc Mị, vẫn đưa nàng đi lên sân thượng.
Gió có hơi lớn, áo bào trắng của nàng bị thổi tung, nhưng nàng cũng không có cảm giác nào, chỉ lẳng lặng đứng trên sân thượng nhìn bầu trời đêm.
- Vợ Mị Mị, chị có lạnh không?
Hạ Thiên ở phia sau ôm eo Tống Ngọc Mị, hắn dùng giọng quan tâm nói.
- Có người ôm tất nhiên tôi sẽ không lạnh.
Tống Ngọc Mị khẽ nói ra một câu, sau đó nàng không nói gì nữa, trong đầu nàng bây giờ rất rối, gió đông tuy lạnh nhưng vẫn khó thể làm nàng tỉnh táo trở lại.
- Vợ Mị Mị, tôi sẽ luôn ôm chị thế này.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn bây giờ lại rất thành thật, cũng chỉ ôm Tống Ngọc Mị mà thôi, không lợi dụng cơ hội để làm động tác gì khác.
- Còn nhớ lần trước chúng ta gặp mặt nhau ở thành phố Giang Hải không?
Tống Ngọc Mị có chút trầm mặc, sau đó nàng mở miệng khẽ hỏi.
- Tất nhiên nhớ rõ, khi đó vợ Mị Mị trúng độc, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa biết là ai hạ độc.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
- Nếu...Nếu tôi nói lần trước tôi tự hạ độc mình, cậu có giận không?
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- Vợ Mị Mị nói sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị sao lại tự hạ độc mình?
- Vì tôi biết rõ cậu sẽ ra tay cứu giúp, cũng biết cậu nhất định sẽ sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm, tôi biết cậu dùng Ngịch Thiên Bát Châm thì có thể tẩy tủy, như vậy trong người tôi sẽ có linh khí mà người thường khó thể có được.
Tống Ngọc Mị chậm rãi nói:
- Thật ra lần đó tôi gặp cậu chỉ muốn lừa cậu tẩy tủy cho mình, vì vậy không có ai hạ độc tôi, tôi chỉ tự mình hạ độc mình mà thôi.
Tống Ngọc Mị khẽ xoay người, nàng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên, trong trời đêm hai mắt nàng sáng ngời như ngôi sao. Lúc này nàng khẽ mở môi anh đào rồi nói một câu:
- Tôi lừa cậu, cậu có giận không?
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng quyết định không giấu diếm nữa, vì nàng đã hiểu người đàn ông này cũng không ngốc, nàng sẽ không thể nào lừa gạt được hắn, có thể nói đôi khi thẳng thắn mới là thủ đoạn lừa gạt tốt nhất.
- Bốp!
Trên mông chợt truyền đến cảm giác hơi đau, Tống Ngọc Mị hiểu, mình bị người đàn ông này đánh mông.
- Vợ Mị Mị, chị thật sự quá kỳ cục.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mất hứng.
- Tôi chỉ biết cậu nhất định sẽ giận.
Tống Ngọc Mị nói.
- Đét.
Hạ Thiên lại vỗ một cái lên cặp mông của Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, xem ra chị còn chưa hiểu, tôi đánh chị không phải vì chị gạt tôi.
Hạ Thiên đã từng ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ từ khu biệt thự Hồ Hương Tuyết đến biệt thự ở bờ biển, nhưng bây giờ hắn chạy vè chỉ mất vài phút. Khi hắn vừa vào trong cổng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết thì đã thấy một bóng người màu trắng đứng trước một căn biệt thự cách đó không xa.
- Vợ Mị Mị, chị đã đến rồi à... ....
Hạ Thiên lách mình nhào đến, đồng thời cũng mở miệng nói, nhưng còn chưa nói dứt lời thì bóng người màu trắng đã xoay lại.
Hạ Thiên còn chưa nói xong đã không thể nói được nữa, hắn ngơ ngác nhìn người phụ nữ quần áo trắng trước mặt, khoảnh khắc này cảm thấy như một giấc mộng.
Khi thấy biểu hiện ngây ngốc của hạ thiên thì người phụ nữ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó nàng dùng giọng êm ái nói:
- Sao vậy? Không biết tôi sao?
Hạ Thiên vẫn không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giống như muốn nhìn rõ tất cả những gì trên người nàng. Tất nhiên, thực tế hắn chỉ cần liếc mắt là thấy nàng rất rõ ràng, dù bây giờ là buổi tối nhưng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết vẫn có đèn đường, tất nhiên với thị lực của hắn thì không cần đèn cũng có thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì trong bóng đêm.
- Tôi đã chờ cậu cả giờ, cậu trở lại cũng không nói lời nào, chẳng lẽ không muốn gặp tôi?
Người phụ nữ bạch y có chút tức giận:
- Nếu vậy thì tôi đi.
Người phụ nữ vừa nói dứt lời thì lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, một đôi tay có lực đã ôm siết lấy nàng, hơi thở đàn ông quen thuộc cũng p phả vào mặt nàng. Vài tháng trước nàng cũng được người đàn ông này ôm vào lòng, nhưng bây giờ lại có vẻ không giống trước đó.
- Vợ Mị Mị, chị muốn đi nhưng tôi sẽ không cho đi.
Hạ Thiên ôm thật chặt người phụ nữ bạch rồi thì thào nói.
Tất nhiên người phụ nữ bạch y chính là Tống Ngọc Mị, nàng xuât hiện đối với Hạ Thiên cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn vội vàng từ biệt thự của Y Tiểu Âm quay về cũng chính là vì muốn gặp Tống Ngọc Mị, nhưng khi hắn thấy được nàng thì thiếu chút nữa đã choáng váng, vì hắn giống như không phải được gặp Tống Ngọc Mị kia, mà giống như gặp thần tiên tỷ tỷ.
Cũng là bộ áo bào trắng giống như đúc với thần tiên tỷ tỷ, tìm không thấy bất kỳ thứ gì khác nhau, cũng xinh đẹp thoát tục giống như tiên tử, cũng một cách ăn mặc, một kiểu tóc. Càng làm cho Hạ Thiên cảm thấy không ngờ chính là trên người Tống Ngọc Mị cũng có một khí chất hoàn toàn giống với thần tiên tỷ tỷ, ngoài vẻ mặt không giống, bây giờ Tống Ngọc Mị rõ ràng là một phiên bản của thần tiên tỷ tỷ, hoặc có thể nói đó là phiên bản của thần tiên tỷ tỷ mười sáu năm trước.
Thực tế Hạ Thiên thấy bây giờ Tống Ngọc Mị và thần tiên tỷ tỷ có rất nhiều khác biệt, mười sáu năm trôi qua, thần tiên tỷ tỷ đã trưởng thành rất nhiều. Nếu nói mười sáu năm trước thần tiên tỷ tỷ là tiên tử trẻ trung thì bây giờ nàng là một tiên nữ trưởng thành, hơn nữa kiểu tóc của nàng cũng có chút thay đổi so với mười sáu năm trước, tóc cũng dài hơn một chút, khí chất trên người cũng có chút khác biệt.
Mười sáu năm trước khí chất của thần tiên tỷ tỷ là một tiên nữ, rất cao quý, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực tế lại khó tiếp cận. Nhưng bây giờ thần tiên tỷ tỷ đã cho Hạ Thiên một cảm giác khác biệt, vì mối quan hệ giữa bọn họ đã biến đổi, vì thế thần tiên tỷ tỷ vẫn cao quý nhưng không hề làm hắn sinh ra cảm giác khó thân cận.
Nhưng khi Hạ Thiên thấy được bộ dạng của Tống Ngọc Mị vào lúc này, hắn chợt sinh ra một cảm giác, hắn giống như trở lại là một Hạ Thiên mười sáu năm trước, trở lại khoảnh khắc hắn và thần tiên tỷ tỷ gặp mặt nhau. Bây giờ cách ăn mặc và khí chất của Tống Ngọc Mị, hoặc sự cao quý trên người sinh ra cảm giác như gần như xa, đều có thể nói là giống hệt như thần tiên tỷ tỷ mười sáu năm trước.
Thật ra trong lòng Hạ Thiên có một bí mật, một bí mật mà thần tiên tỷ tỷ cũng không biết, đó là năm xưa hắn luôn lo lắng thần tiên tỷ tỷ sẽ bỏ mình mà đi, vì khi đó hắn không đủ năng lực để giữ lại nàng.
Khi Hạ Thiên được gặp Tống Ngọc Mị thì bí mật trong lòng lại hiện ra, nhưng lúc này hắn đã không còn phải lo lắng, bây giờ hắn có đầy đủ năng lực làm cho Tống Ngọc Mị chỉ thuộc về mình, hắn sẽ không để cho nàng rời đi.
- Trước tiên chúng ta vào nhà cái đã.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, giọng điệu tuy rất dịu dàng nhưng trong lòng lại phập phồng, khó thể bình tĩnh trở lại.
Tống Ngọc Mị dùng cách ăn mặc này xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, tất nhiên đó cũng không phải là ngẫu nhiên, là nàng cố gắng chuẩn bị. Bây giờ nàng phát hiện Mị Di nói không sai, nếu nàng xuất hiện như thế này trước mặt Hạ Thiên, nàng sẽ là một Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, nàng có thể làm cho hắn phải si mê, thậm chí có thể bắt hắn làm tất cả cho mình.
Sự việc rõ ràng đang tiến triển theo đúng kế hoạch của Tống Ngọc Mị, theo lý thì nàng phải vui sướng, nhưng nàng phát hiện mình khó thể vui mừng cho được, vì nàng cảm thấy bây giờ mình là sản phẩm thay thế cho Nguyệt Thanh Nhã. Tất nhiên nàng sẽ không tình nguyện làm một vật thay thế, nàng là Tống Ngọc Mị, là Tống Ngọc Mị có cá tính đặc biệt ở thủ đô, nàng hy vọng mình là một tồn tại Tống Ngọc Mị, không phải là một tồn tại thay thế cho Nguyệt Thanh Nhã.
- Vợ Mị Mị, chị ăn cơm tối chưa?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi.
- Chưa, nhưng tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới bảy giờ, đến tối chúng ta đi dùng cơm cũng được.
Tống Ngọc Mị khẽ lắc đầu nói, nàng quả thật còn chưa dùng cơm, nhưng bây giờ nàng thật sự không muốn ăn.
- Được rồi, chúng ta vào nhà trước.
Hạ Thiên vẫn ôm lấy Tống Ngọc Mị mà không buông, bộ dạng không nỡ, nhưg hắn cũng nhanh chóng mở cửa tiến vào biệt thự, sau đó hắn ôm Tống Ngọc Mị ngồi xuống ghế sa lông.
- Những ngày qua cậu luôn ở đây sao?
Tống Ngọc Mị quét mắt nhìn bốn phía, sau đó nàng khẽ hỏi.
- Đúng vậy, khi tôi ở Cảng Thành, phần lớn thời gian đều ở đây.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
- Một mình cậu sao?
Tống Ngọc Mị hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không đúng, còn có vợ quỷ keo kiệt.
- Vợ quỷ keo kiệt?
Tống Ngọc Mị có chút mơ hồ:
- Cậu nói ai?
- Là Ninh Khiết, chị cũng biết mà.
Hạ Thiên trả lời, Tống Ngọc Mị hỏi cái gì hắn cũng sẽ trả lời.
- Thì ra cô ta còn sống.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, khi thấy căn biệt thự này, lại nghe nói Ninh Khiết còn sống thì Tống Ngọc Mị chợt hiểu ra nhiều chuyện, lúc này nàng xác nhận tất cả những tin tức mà Tống Hùng truyền về cho Tống gia đều là giả. Hạ Thiên ở đây không phải rất đau khổ, thật ra sống rất tốt, có người đẹp làm bạn, có biệt thự xa hoa, chẳng khác gì cuộc sống bình thường.
- Vợ Mị Mị, chị đang nghĩ gì vậy?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi, hắn có thể thấy được tâm sự nặng nề của nàng.
- Chúng ta lên sân thượng được không?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng khẽ nói:
- Tôi muốn đứng hóng gió.
Không thể không nói yêu cầu của Tống Ngọc Mị có chút cổ quái, bây giờ là mùa đông, người ta đều hy vọng ở trong phòng, nàng lại muốn lên sân thượng đón gió, đúng là không bình thường.
Nhưng dù là thế thì Hạ Thiên vẫn chiều ý Tống Ngọc Mị, vẫn đưa nàng đi lên sân thượng.
Gió có hơi lớn, áo bào trắng của nàng bị thổi tung, nhưng nàng cũng không có cảm giác nào, chỉ lẳng lặng đứng trên sân thượng nhìn bầu trời đêm.
- Vợ Mị Mị, chị có lạnh không?
Hạ Thiên ở phia sau ôm eo Tống Ngọc Mị, hắn dùng giọng quan tâm nói.
- Có người ôm tất nhiên tôi sẽ không lạnh.
Tống Ngọc Mị khẽ nói ra một câu, sau đó nàng không nói gì nữa, trong đầu nàng bây giờ rất rối, gió đông tuy lạnh nhưng vẫn khó thể làm nàng tỉnh táo trở lại.
- Vợ Mị Mị, tôi sẽ luôn ôm chị thế này.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn bây giờ lại rất thành thật, cũng chỉ ôm Tống Ngọc Mị mà thôi, không lợi dụng cơ hội để làm động tác gì khác.
- Còn nhớ lần trước chúng ta gặp mặt nhau ở thành phố Giang Hải không?
Tống Ngọc Mị có chút trầm mặc, sau đó nàng mở miệng khẽ hỏi.
- Tất nhiên nhớ rõ, khi đó vợ Mị Mị trúng độc, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa biết là ai hạ độc.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
- Nếu...Nếu tôi nói lần trước tôi tự hạ độc mình, cậu có giận không?
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- Vợ Mị Mị nói sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị sao lại tự hạ độc mình?
- Vì tôi biết rõ cậu sẽ ra tay cứu giúp, cũng biết cậu nhất định sẽ sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm, tôi biết cậu dùng Ngịch Thiên Bát Châm thì có thể tẩy tủy, như vậy trong người tôi sẽ có linh khí mà người thường khó thể có được.
Tống Ngọc Mị chậm rãi nói:
- Thật ra lần đó tôi gặp cậu chỉ muốn lừa cậu tẩy tủy cho mình, vì vậy không có ai hạ độc tôi, tôi chỉ tự mình hạ độc mình mà thôi.
Tống Ngọc Mị khẽ xoay người, nàng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên, trong trời đêm hai mắt nàng sáng ngời như ngôi sao. Lúc này nàng khẽ mở môi anh đào rồi nói một câu:
- Tôi lừa cậu, cậu có giận không?
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng quyết định không giấu diếm nữa, vì nàng đã hiểu người đàn ông này cũng không ngốc, nàng sẽ không thể nào lừa gạt được hắn, có thể nói đôi khi thẳng thắn mới là thủ đoạn lừa gạt tốt nhất.
- Bốp!
Trên mông chợt truyền đến cảm giác hơi đau, Tống Ngọc Mị hiểu, mình bị người đàn ông này đánh mông.
- Vợ Mị Mị, chị thật sự quá kỳ cục.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mất hứng.
- Tôi chỉ biết cậu nhất định sẽ giận.
Tống Ngọc Mị nói.
- Đét.
Hạ Thiên lại vỗ một cái lên cặp mông của Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, xem ra chị còn chưa hiểu, tôi đánh chị không phải vì chị gạt tôi.
/1475
|