Lúc này tất cả mọi người trong Hứa gia đều dùng ánh mắt khó tin nhìn ông lão phía trước.
Dù là Hứa gia hay tên chỉ huy Phương Trung Thiên và hai tên thủ hạ đều có thể nhận ra, ông lão kia không phải là ai khác, chính là Hứa Thanh Sơn.
Điều làm cho mọi người khiếp sợ không phải vì Hứa Thanh Sơn nói Phương Trung Thiên cút đi, dù Phương Trung Thiên là một chỉ huy cao cấp của cục cảnh sát, nhưng nếu so sánh về thân phận và địa vị thì Phương Trung Thiên vẫn cách xa ngàn dặm với Hứa Thanh Sơn. Đừng nói Hứa Thanh Sơn chỉ bắt Phương Trung Thiên phải cút đi, dù lão có nói ra những lơi quá đáng hơn thì Phương Trung Thiên cũng chỉ còn cách chịu đựng mà thôi.
Điều làm cho mọi người thật sự khiếp sợ chính là Hứa Thanh Sơn, người nào trong Hứa gia cũng biết lão đã nằm trên giường nhiều tháng, dù là thầy thuốc hay thầy tướng số đều cơ bản đưa ra phán quyết tử hình. Tuy một ngày lão vẫn còn có vài giờ tỉnh táo nhưng chưa từng bao giờ ngồi dậy khỏi giường, nhưng bây giờ dù có hai người đỡ nhưng lão không chỉ đứng lên, thậm chí còn chậm rãi đi xuống lầu, điều này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của người trong Hứa gia.
Điều càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là trước đó Hứa Thanh Sơn có nước da vàng vọt khô héo, bây giờ đã hoàn toàn biến dạng, da trở nên tươi trẻ, trên mặt còn có chút hồng nhuận, chỉ cần nhìn qua là biết đã trẻ hơn mười tuổi.
- Gia Văn, Hiểu Đồng, các con không cần đỡ bố, để bố tự mình đi xuống.
Lúc này Hứa Thanh Sơn đi xuống đến chính giữa cầu thang thì trầm giọng nói một câu.
- Bố, cẩn thận một chút.
Hứa Gia Văn tuy thả Hứa Thanh Sơn ra nhưng vẫn không quên dùng giọng lo lắng dặn dò một câu.
- Bây giờ sức khỏe của bố rất tốt, đừng nói là cầu thang, dù chạy bộ hai cây số cũng không có vấn đề.
Hứa Thanh Sơn lên giọng, có vẻ rất khí thế, không còn giống như một ông lão nằm trên giường bệnh lâu ngày. Điều này làm cho đám người ở đây không thể nào hiểu nổi, bọn họ thấy Hứa Thanh Sơn bệnh rất nặng, dù thế nào cũng không thể khôi phục nhanh như vậy chứ?
Tục ngữ nói bệnh đến như núi sập, bệnh đi như rút sợi, bệnh đến nhanh nhưng đi rất chạm, nhưng lúc này bệnh của Hứa Thanh Sơn rút đi quá nhanh, thậm chí làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ lạ, đây không phải là hồi quang phản chiếu đấy chứ?
Nhưng Hứa Thanh Sơn bây giờ thật sự không giống như hồi quang phản chiếu, lão đi từng bước vững vàng xuống lầu, đi không có chút dấu hiệu run rẩy, nhanh chóng đi xuống bên dưới. Sau đó lão nhìn Phương Trung Thiên:
- Cậu mang người của mình ra ngoài, hay cậu muốn tôi điện thoại cho trưởng phòng?
Vẻ mặt Phương Trung Thiên càng mất tự nhiên, hăn biết rõ Hứa Thanh Sơn có quan hệ cá nhân rất khá với trưởng phòng của mình, nếu Hứa Thanh Sơn điện thoại cho trưởng phòng, tuy hắn không quan tâm nhưng chức vụ sẽ gặp nguy hiểm. Rõ ràng bây giờ lựa chọn sáng suốt nhất chính là lập tức bỏ đi, không cần làm cho sự việc truyền đến tai trưởng phòng.
Nhưng Phương Trung Thiên đến bây giờ vẫn chưa hiểu, hắn chẳng qua đến bất hung thủ đả thương vợ của Hứa Gia Phú, theo lý thì Hứa Thanh Sơn phải giúp hắn mới đúng, vì sao lão lại tức giận như vậy?
Hứa Thanh Sơn tức giận cũng có nguyên nhân, lão bị bệnh vài tháng và đám con trai bắt đầu tranh giành tài sản, dù tinh thần không tốt, phần lớn thời gian đều nằm trên giường nhưng lão vẫn biết rõ, cũng biết rõ nhiều chuyện.
Hứa Thanh Sơn có hai người vợ, nhưng không may là cả hai người đều đi trước lão, mà hai người vợ cũng sinh cho hắn ba người con trai một con gái. Người vợ đầu tiên sinh ra hai đứa con trai, chính là Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng, năm xưa khi sinh Hứa Gia Phú thì Hứa Thanh Sơn còn chưa phát đạt, vì vậy cũng không thể tận tâm bồi dưỡng con trai. Khi Hứa Gia Hưng sinh ra thì lão đã có một chút gia nghiệp, bắt đầu toàn tâm toàn ý bồi dưỡng con trai, mà Hứa Gia Hưng cũng không làm lão thất vọng, bây giờ tất cả sản nghiệp quan trọng của Hứa gia đều cơ bản do Hứa Gia Hưng quản lý.
Còn Hứa Gia Phú, tuy hắn cũng được quản lý một vài sản nghiệp của Hứa gia nhưng tương đối không quan trọng, mà hai anh em Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng trên cơ bản quản lý tất cả tài sản Hứa gia. Người vợ thứ hai của Hứa Thanh Sơn sinh ra một nam một nữ, cũng chính là Hứa Gia Thịnh và Hứa Gia Văn, trên căn bản chỉ biết xài tiền mà thôi.
Khi Hứa Gia Thịnh được sinh ra thì Hứa Thanh Sơn đã chính thức là phú hào, mà lão cũng rất cưng chiều Hứa Gia Thịnh, vì thế mà hắn không khỏi ăn chơi trác táng. Khi còn bé hắn không chịu học, không có nghề nghiệp, lớn lên không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết tán gái, suốt ngày tạo ra xì căng đan với các ngôi sao hay người mẫu. Hứa Thanh Sơn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi, nhưng khi lão phát hiện mình cưng chiều Hứa Gia Thịnh là không đúng, muốn bắt đầu quản giáo lại thì đã không còn kịp.
Điều duy nhất làm cho Hứa Thanh Sơn cảm thấy được an ủi chính là đứa con này ăn chơi trác táng nhưng chẳng phải không có ưu điểm, đầu tiên là rất hiếu thảo. Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng suốt ngày bận rộn công tác, bình thường một năm khó đến thăm cha một lần, nhưng Hứa Gia Thịnh thì ít nhất một tuần cũng đến một lần, đối với một Hứa Thanh Sơn lớn tuổi thì đây chính là chuyện đáng quan tâm nhất.
Gần đây Hứa Gia Thịnh làm một việc có thể làm cho Hứa Thanh Sơn vui sướng, đó chính là tìm được một bạn gái chính thức, hơn nữa bạn gái này đang mang thai, lại là một đứa bé trai.
Hứa Thanh Sơn có ba con trai, con lớn Hứa Gia Phú sinh ba gái, con thứ hai Hứa Gia Hưng sinh hai gái, nói cách khác bây giờ Hứa Thanh Sơn còn chưa có một đứa cháu trai.
Hứa Thanh Sơn cũng giống như rất nhiều ông lão khác, lão cũng trọng nam khinh nữ. Dù lão chỉ có một Hứa Gia Văn là con gái nhưng từ nhỏ đến lớn đều không được quan tâm, lão chỉ đảm bảo cho nàng không cần lo cơm áo gạo tiền mà thôi. Vì thế khi sức khỏe ngày càng kém thì lão càng có hy vọng bức thiết có được một đứa cháu trai, bây giờ lão biết mình sắp có cháu, sao không mừng như điên cho được.
Hứa Thanh Sơn hưng phấn và lập tức làm ra một quyết định, mà quyết định đó chính thức bùng lên tranh chấp giữa ba anh em.
Hứa Thanh Sơn quyết định chỉ cần Vệ Hiểu Đồng có thể sinh con trai, như vậy lão sẽ cho đứa cháu một nửa gia sản, mà một nửa gia sản còn lại sẽ được chia đều cho ba đứa con của mình. Còn Hứa Gia Văn thì lão chỉ cho chút tiền, đảm bảo nửa đời sau không cần lo đến chuyện cơm áo gạo tiền.
Hứa Thanh Sơn đưa ra quyết định này thì Hứa Gia Thịnh mừng như điên, Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng lại thiếu chút nữa đã nổi điên.
Trước nay Hứa Gia Phú đều cảm thấy mình sẽ tìm được một phần di sản lớn nhất, tất nhiên nguyên nhân đầu tiên là vì hắn là con cả, đồng thời hắn đi theo Hứa Thanh Sơn từ những năm đầu khổ sở, lại không được học hành chu đáo. Vì thế Hứa Gia Phú cho rằng Hứa Thanh Sơn sẽ đền bù tổn thất cho mình, hắn tất nhiên sẽ nghĩ rằng mình được phần lớn nhất.
Hứa Gia Hưng cũng cho rằng mình sẽ được một phần lớn nhất, nguyên nhân rất đơn giản, những năm gần đây hắn quản lý kinh doanh của Hứa gia, hắn cảm thấy mình là cống hiến nhiều nhất. Hắn cho rằng nếu không có mình thì Hứa gia sẽ không có được tình huống tài sản chất đống như bây giờ, cũng chỉ có hắn mới tiếp tục làm cho Hứa gia càng thêm hưng thịnh, vì vậy hắn được nhiều tài sản là lẽ đương nhiên.
Nhưng bọn họ dù sao cũng không ngờ, bọn họ không được một phần lớn nhất, ngược lại còn là một phần ít nhất. Điều làm cho Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng khó tiếp nhận chính là nếu một trong số hai người nhận được phần lớn nhất thì tuy có bất mãn cũng sẽ hoàn toàn không thể không tiếp nhận, nhưng khốn nổi bây giờ phần lớn nhất lại thuộc về Hứa Gia Thịnh.
Hai người Hứa Gia Phú cảm thấy Hứa Gia Thịnh cả ngày không làm gì ra hồn, hắn chỉ có một cống hiến là phá sản cho Hứa gia. Những năm qua hắn tán ngôi sao, cưa người mẫu, đã lấy đi của Hứa gia không ít tiền, rõ ràng là tiêu chuẩn đứa con phá sản. Một đứa con như vậy chỉ cần cho chút tiền là được, nhưng khốn nổi bây giờ hơn phân nửa tài sản vào trong tay Hứa Gia Thịnh, điều này làm bọn họ khó thể tiếp nhận được.
Đến lúc này Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng trước đó có quan hệ không tốt cũng bắt đầu liên thủ đối ngoại, bắt đầu triển khai thế tranh đoạt tài sản với Hứa Gia Thịnh. Tất nhiên Hứa Thanh Sơn cũng biết được tất cả, nhưng lão không thay đổi quyết định của mình.
Vài đứa con trai âm thầm tranh cướp tài sản, điều này làm cho Hứa Thanh Sơn tương đối bất mãn, nhưng sau khi lão tỉnh lại thì biết được hai sự kiện trong miệng Vệ Hiểu Đồng, sau đó lập tức nổi giận.
Chuyện thứ nhất chính là Hứa Thanh Sơn biết Vệ Hiểu Đồng đến đón Hạ Thiên đến Hongkong chữa bệnh và bị theo dõi trên đường, giống như muốn gây bất lợi cho nàng. Điều này làm lão rất tức giận, lão không ngốc, tất nhiên sẽ đơn giản nghĩ ra vấn đề, có người muốn đánh chết đứa cháu nội chưa ra đời của lão.
Một sự kiện khác làm cho Hứa Thanh Sơn tức giận ngồi thẳng người lên giường, đó là con dâu lớn Vương Thục Di lại ngăn cản thần y Hạ Thiên đến chữa bệnh cho mình, điều này...Không phải muốn lão chết đi sao?
Hạ tiên sinh vừa ra khỏi cửa đã phát hiện có người muốn bắt thần y chữa tốt bệnh cho mình, vì vậy trực tiếp nói Phương Trung Thiên cút đi.
- Cha, chỉ huy Phương chỉ là... ....
Khi thấy Phương Trung Thiên không thể xuống đài thì Hứa Gia Phú cuối cùng cũng mở miệng, dù sao người cũng do hắn mời đến, vì vậy hắn phải giảng hòa, tạo nên bậc thang cho Phương Trung Thiên.
- Câm mồm.
Hứa Thanh Sơn tức giận cắt ngang lời Hứa Gia Phú:
- Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi nhà thì câm mồm.
Vẻ mặt Hứa Gia Phú chợt biến đổi, sau đó hắn không nói thêm điều gì. Hắn thấy bây giờ Hứa Thanh Sơn đang nổi giận, nếu tiếp tục cứng mồm thì sợ rằng sẽ chẳng có được một góc tài sản, vì vậy câm miệng là hay hơn.
- Hứa lão tiên sinh, thật xin lỗi, xem ra đây chỉ là hiểu lầm, tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa.
Phương Trung Thiên tuy còn chưa hiểu rõ tình huống nhưng vẫn biết vài vấn đề, lựa chọn sáng suốt của hắn lúc này là bỏ đi, vì vậy hắn nói lời xin lỗi với Hứa Thanh Sơn rồi đưa thủ hạ bỏ đi.
- Vợ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, trước khi đi hắn còn bắt chuyện với Hứa Thanh Sơn:
- Này, ông lão, chúng ta bây giờ không ai nợ ai, đừng đến tìm tôi, tôi rất bận.
Dù là Hứa gia hay tên chỉ huy Phương Trung Thiên và hai tên thủ hạ đều có thể nhận ra, ông lão kia không phải là ai khác, chính là Hứa Thanh Sơn.
Điều làm cho mọi người khiếp sợ không phải vì Hứa Thanh Sơn nói Phương Trung Thiên cút đi, dù Phương Trung Thiên là một chỉ huy cao cấp của cục cảnh sát, nhưng nếu so sánh về thân phận và địa vị thì Phương Trung Thiên vẫn cách xa ngàn dặm với Hứa Thanh Sơn. Đừng nói Hứa Thanh Sơn chỉ bắt Phương Trung Thiên phải cút đi, dù lão có nói ra những lơi quá đáng hơn thì Phương Trung Thiên cũng chỉ còn cách chịu đựng mà thôi.
Điều làm cho mọi người thật sự khiếp sợ chính là Hứa Thanh Sơn, người nào trong Hứa gia cũng biết lão đã nằm trên giường nhiều tháng, dù là thầy thuốc hay thầy tướng số đều cơ bản đưa ra phán quyết tử hình. Tuy một ngày lão vẫn còn có vài giờ tỉnh táo nhưng chưa từng bao giờ ngồi dậy khỏi giường, nhưng bây giờ dù có hai người đỡ nhưng lão không chỉ đứng lên, thậm chí còn chậm rãi đi xuống lầu, điều này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của người trong Hứa gia.
Điều càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là trước đó Hứa Thanh Sơn có nước da vàng vọt khô héo, bây giờ đã hoàn toàn biến dạng, da trở nên tươi trẻ, trên mặt còn có chút hồng nhuận, chỉ cần nhìn qua là biết đã trẻ hơn mười tuổi.
- Gia Văn, Hiểu Đồng, các con không cần đỡ bố, để bố tự mình đi xuống.
Lúc này Hứa Thanh Sơn đi xuống đến chính giữa cầu thang thì trầm giọng nói một câu.
- Bố, cẩn thận một chút.
Hứa Gia Văn tuy thả Hứa Thanh Sơn ra nhưng vẫn không quên dùng giọng lo lắng dặn dò một câu.
- Bây giờ sức khỏe của bố rất tốt, đừng nói là cầu thang, dù chạy bộ hai cây số cũng không có vấn đề.
Hứa Thanh Sơn lên giọng, có vẻ rất khí thế, không còn giống như một ông lão nằm trên giường bệnh lâu ngày. Điều này làm cho đám người ở đây không thể nào hiểu nổi, bọn họ thấy Hứa Thanh Sơn bệnh rất nặng, dù thế nào cũng không thể khôi phục nhanh như vậy chứ?
Tục ngữ nói bệnh đến như núi sập, bệnh đi như rút sợi, bệnh đến nhanh nhưng đi rất chạm, nhưng lúc này bệnh của Hứa Thanh Sơn rút đi quá nhanh, thậm chí làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ lạ, đây không phải là hồi quang phản chiếu đấy chứ?
Nhưng Hứa Thanh Sơn bây giờ thật sự không giống như hồi quang phản chiếu, lão đi từng bước vững vàng xuống lầu, đi không có chút dấu hiệu run rẩy, nhanh chóng đi xuống bên dưới. Sau đó lão nhìn Phương Trung Thiên:
- Cậu mang người của mình ra ngoài, hay cậu muốn tôi điện thoại cho trưởng phòng?
Vẻ mặt Phương Trung Thiên càng mất tự nhiên, hăn biết rõ Hứa Thanh Sơn có quan hệ cá nhân rất khá với trưởng phòng của mình, nếu Hứa Thanh Sơn điện thoại cho trưởng phòng, tuy hắn không quan tâm nhưng chức vụ sẽ gặp nguy hiểm. Rõ ràng bây giờ lựa chọn sáng suốt nhất chính là lập tức bỏ đi, không cần làm cho sự việc truyền đến tai trưởng phòng.
Nhưng Phương Trung Thiên đến bây giờ vẫn chưa hiểu, hắn chẳng qua đến bất hung thủ đả thương vợ của Hứa Gia Phú, theo lý thì Hứa Thanh Sơn phải giúp hắn mới đúng, vì sao lão lại tức giận như vậy?
Hứa Thanh Sơn tức giận cũng có nguyên nhân, lão bị bệnh vài tháng và đám con trai bắt đầu tranh giành tài sản, dù tinh thần không tốt, phần lớn thời gian đều nằm trên giường nhưng lão vẫn biết rõ, cũng biết rõ nhiều chuyện.
Hứa Thanh Sơn có hai người vợ, nhưng không may là cả hai người đều đi trước lão, mà hai người vợ cũng sinh cho hắn ba người con trai một con gái. Người vợ đầu tiên sinh ra hai đứa con trai, chính là Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng, năm xưa khi sinh Hứa Gia Phú thì Hứa Thanh Sơn còn chưa phát đạt, vì vậy cũng không thể tận tâm bồi dưỡng con trai. Khi Hứa Gia Hưng sinh ra thì lão đã có một chút gia nghiệp, bắt đầu toàn tâm toàn ý bồi dưỡng con trai, mà Hứa Gia Hưng cũng không làm lão thất vọng, bây giờ tất cả sản nghiệp quan trọng của Hứa gia đều cơ bản do Hứa Gia Hưng quản lý.
Còn Hứa Gia Phú, tuy hắn cũng được quản lý một vài sản nghiệp của Hứa gia nhưng tương đối không quan trọng, mà hai anh em Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng trên cơ bản quản lý tất cả tài sản Hứa gia. Người vợ thứ hai của Hứa Thanh Sơn sinh ra một nam một nữ, cũng chính là Hứa Gia Thịnh và Hứa Gia Văn, trên căn bản chỉ biết xài tiền mà thôi.
Khi Hứa Gia Thịnh được sinh ra thì Hứa Thanh Sơn đã chính thức là phú hào, mà lão cũng rất cưng chiều Hứa Gia Thịnh, vì thế mà hắn không khỏi ăn chơi trác táng. Khi còn bé hắn không chịu học, không có nghề nghiệp, lớn lên không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết tán gái, suốt ngày tạo ra xì căng đan với các ngôi sao hay người mẫu. Hứa Thanh Sơn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi, nhưng khi lão phát hiện mình cưng chiều Hứa Gia Thịnh là không đúng, muốn bắt đầu quản giáo lại thì đã không còn kịp.
Điều duy nhất làm cho Hứa Thanh Sơn cảm thấy được an ủi chính là đứa con này ăn chơi trác táng nhưng chẳng phải không có ưu điểm, đầu tiên là rất hiếu thảo. Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng suốt ngày bận rộn công tác, bình thường một năm khó đến thăm cha một lần, nhưng Hứa Gia Thịnh thì ít nhất một tuần cũng đến một lần, đối với một Hứa Thanh Sơn lớn tuổi thì đây chính là chuyện đáng quan tâm nhất.
Gần đây Hứa Gia Thịnh làm một việc có thể làm cho Hứa Thanh Sơn vui sướng, đó chính là tìm được một bạn gái chính thức, hơn nữa bạn gái này đang mang thai, lại là một đứa bé trai.
Hứa Thanh Sơn có ba con trai, con lớn Hứa Gia Phú sinh ba gái, con thứ hai Hứa Gia Hưng sinh hai gái, nói cách khác bây giờ Hứa Thanh Sơn còn chưa có một đứa cháu trai.
Hứa Thanh Sơn cũng giống như rất nhiều ông lão khác, lão cũng trọng nam khinh nữ. Dù lão chỉ có một Hứa Gia Văn là con gái nhưng từ nhỏ đến lớn đều không được quan tâm, lão chỉ đảm bảo cho nàng không cần lo cơm áo gạo tiền mà thôi. Vì thế khi sức khỏe ngày càng kém thì lão càng có hy vọng bức thiết có được một đứa cháu trai, bây giờ lão biết mình sắp có cháu, sao không mừng như điên cho được.
Hứa Thanh Sơn hưng phấn và lập tức làm ra một quyết định, mà quyết định đó chính thức bùng lên tranh chấp giữa ba anh em.
Hứa Thanh Sơn quyết định chỉ cần Vệ Hiểu Đồng có thể sinh con trai, như vậy lão sẽ cho đứa cháu một nửa gia sản, mà một nửa gia sản còn lại sẽ được chia đều cho ba đứa con của mình. Còn Hứa Gia Văn thì lão chỉ cho chút tiền, đảm bảo nửa đời sau không cần lo đến chuyện cơm áo gạo tiền.
Hứa Thanh Sơn đưa ra quyết định này thì Hứa Gia Thịnh mừng như điên, Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng lại thiếu chút nữa đã nổi điên.
Trước nay Hứa Gia Phú đều cảm thấy mình sẽ tìm được một phần di sản lớn nhất, tất nhiên nguyên nhân đầu tiên là vì hắn là con cả, đồng thời hắn đi theo Hứa Thanh Sơn từ những năm đầu khổ sở, lại không được học hành chu đáo. Vì thế Hứa Gia Phú cho rằng Hứa Thanh Sơn sẽ đền bù tổn thất cho mình, hắn tất nhiên sẽ nghĩ rằng mình được phần lớn nhất.
Hứa Gia Hưng cũng cho rằng mình sẽ được một phần lớn nhất, nguyên nhân rất đơn giản, những năm gần đây hắn quản lý kinh doanh của Hứa gia, hắn cảm thấy mình là cống hiến nhiều nhất. Hắn cho rằng nếu không có mình thì Hứa gia sẽ không có được tình huống tài sản chất đống như bây giờ, cũng chỉ có hắn mới tiếp tục làm cho Hứa gia càng thêm hưng thịnh, vì vậy hắn được nhiều tài sản là lẽ đương nhiên.
Nhưng bọn họ dù sao cũng không ngờ, bọn họ không được một phần lớn nhất, ngược lại còn là một phần ít nhất. Điều làm cho Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng khó tiếp nhận chính là nếu một trong số hai người nhận được phần lớn nhất thì tuy có bất mãn cũng sẽ hoàn toàn không thể không tiếp nhận, nhưng khốn nổi bây giờ phần lớn nhất lại thuộc về Hứa Gia Thịnh.
Hai người Hứa Gia Phú cảm thấy Hứa Gia Thịnh cả ngày không làm gì ra hồn, hắn chỉ có một cống hiến là phá sản cho Hứa gia. Những năm qua hắn tán ngôi sao, cưa người mẫu, đã lấy đi của Hứa gia không ít tiền, rõ ràng là tiêu chuẩn đứa con phá sản. Một đứa con như vậy chỉ cần cho chút tiền là được, nhưng khốn nổi bây giờ hơn phân nửa tài sản vào trong tay Hứa Gia Thịnh, điều này làm bọn họ khó thể tiếp nhận được.
Đến lúc này Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng trước đó có quan hệ không tốt cũng bắt đầu liên thủ đối ngoại, bắt đầu triển khai thế tranh đoạt tài sản với Hứa Gia Thịnh. Tất nhiên Hứa Thanh Sơn cũng biết được tất cả, nhưng lão không thay đổi quyết định của mình.
Vài đứa con trai âm thầm tranh cướp tài sản, điều này làm cho Hứa Thanh Sơn tương đối bất mãn, nhưng sau khi lão tỉnh lại thì biết được hai sự kiện trong miệng Vệ Hiểu Đồng, sau đó lập tức nổi giận.
Chuyện thứ nhất chính là Hứa Thanh Sơn biết Vệ Hiểu Đồng đến đón Hạ Thiên đến Hongkong chữa bệnh và bị theo dõi trên đường, giống như muốn gây bất lợi cho nàng. Điều này làm lão rất tức giận, lão không ngốc, tất nhiên sẽ đơn giản nghĩ ra vấn đề, có người muốn đánh chết đứa cháu nội chưa ra đời của lão.
Một sự kiện khác làm cho Hứa Thanh Sơn tức giận ngồi thẳng người lên giường, đó là con dâu lớn Vương Thục Di lại ngăn cản thần y Hạ Thiên đến chữa bệnh cho mình, điều này...Không phải muốn lão chết đi sao?
Hạ tiên sinh vừa ra khỏi cửa đã phát hiện có người muốn bắt thần y chữa tốt bệnh cho mình, vì vậy trực tiếp nói Phương Trung Thiên cút đi.
- Cha, chỉ huy Phương chỉ là... ....
Khi thấy Phương Trung Thiên không thể xuống đài thì Hứa Gia Phú cuối cùng cũng mở miệng, dù sao người cũng do hắn mời đến, vì vậy hắn phải giảng hòa, tạo nên bậc thang cho Phương Trung Thiên.
- Câm mồm.
Hứa Thanh Sơn tức giận cắt ngang lời Hứa Gia Phú:
- Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi nhà thì câm mồm.
Vẻ mặt Hứa Gia Phú chợt biến đổi, sau đó hắn không nói thêm điều gì. Hắn thấy bây giờ Hứa Thanh Sơn đang nổi giận, nếu tiếp tục cứng mồm thì sợ rằng sẽ chẳng có được một góc tài sản, vì vậy câm miệng là hay hơn.
- Hứa lão tiên sinh, thật xin lỗi, xem ra đây chỉ là hiểu lầm, tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa.
Phương Trung Thiên tuy còn chưa hiểu rõ tình huống nhưng vẫn biết vài vấn đề, lựa chọn sáng suốt của hắn lúc này là bỏ đi, vì vậy hắn nói lời xin lỗi với Hứa Thanh Sơn rồi đưa thủ hạ bỏ đi.
- Vợ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, trước khi đi hắn còn bắt chuyện với Hứa Thanh Sơn:
- Này, ông lão, chúng ta bây giờ không ai nợ ai, đừng đến tìm tôi, tôi rất bận.
/1475
|