Cảng Thành bị Hạ Thiên làm cho long trời lở đất nhưng hắn lại ở trong nhà ngủ nghỉ thoải mái, mãi đến tối hắn mới tỉnh, còn Ninh Khiết thì đã thức dậy sớm hơn hắn cả giờ.
Khi Hạ Thiên thức dậy thì Ninh Khiết đã sớm làm bữa tối, nàng đang chờ hắn dùng cơm.
Rõ ràng trù nghệ của Ninh Khiết sẽ không vì thời gian ngắn mà phát triển vượt bậc, vì vậy khi Hạ Thiên dùng cơm thì không khỏi nhớ đến Mộc Hàm và Lãnh Băng Băng. Hoặc có thể nói hắn nhớ đến kỹ thuật nấu ăn tuyệt vời của Mộc Hàm và cực kỳ kém cỏi của Lãnh Băng Băng, tất nhiên dáng người của Mộc Hàm và Lãnh Băng Băng cũng làm hắn hoài niệm.
Ăn tối xong thì Ninh Khiết kéo Hạ Thiên ra ngoài đi bộ, dù sao hai người bọn họ đã ngủ một ngày, nàng cũng không muốn tiếp tục ngủ. Hơn nữa nàng cảm thấy ra ngoài tản bộ cũng rất tốt, dù bọn họ có người quen cũng không dễ nhận ra.
Hai người lần này không lòng vòng quanh khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, bọn họ chậm rãi đi về phía trước, hai người đi rất chậm, Ninh Khiết ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, nép vào người hắn như chim nhỏ. Bọn họ đi dọc theo con đường, dù là ai cũng có thể cảm giác được hai người bọn họ chính là cặp tình nhân ở trong giai đoạn yêu thương mãnh liệt.
- Người và xe đêm nay có vẻ rất nhiều thì phải.
Ninh Khiết đột nhiên phát hiện tình cảnh có chút khác biệt, nàng lập tức có phản ứng:
- À, hôm nay hình như là cuối tuần.
- Cuối tuần thì có gì khác biệt sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
Ninh Khiết nghe được vấn đề như vậy thì chợt ngẩn ngơ, cuối tuần có gì khác biệt, đây là một vấn đề để hỏi sao?
Nhưng nếu suy xét cẩn thận thì Ninh Khiết cảm thấy Hạ Thiên hỏi như vậy cũng không có gì kỳ lạ, đối với hắn thì cuối tuần chẳng có gì khác biệt, vì đối với hắn thì dù là ngày thường hay cuối tuần cũng như nhau. Một người trước nay không có việc làm, làm sao cảm giác được sự khác biệt của cuối tuần?
Ninh Khiết nghĩ vậy và quyết định không nói chuyện với Hạ Thiên về vấn đề này, vì vậy nàng di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tối qua cậu gặp vị tiểu thư nào, rốt cuộc đó là ai?
- À, đó là Vợ Y Y!
Hạ Thiên trả lời.
- Vợ Y Y?
Ninh Khiết chợt sững sờ:
- Cậu biết cô ta sao? Cô ấy cũng là vợ cậu à?
- Trước đó thì không, nhưng tối qua thì đã biết, thuận tiện cũng biến chị ta thành vợ.
Hạ Thiên giả thích một câu.
Ninh Khiết chợt mơ hồ, tối qua Hạ Thiên mới biết đối phương, rồi biến đối phương thành vợ, điều này...Sao lại nhanh như vậy?
Ninh Khiết suy nghĩ rồi không nhịn được phải hỏi một câu:
- Cô ấy tên gì? Cậu không sợ Tống Ngọc Mị biết cô ấy đến tìm sao?
- À, chị ấy là Y Tiểu Âm.
Hạ Thiên trả lời:
- Chị ấy đến vì muốn uy hiếp tôi, muốn truyền tin của tôi về thủ đô, muốn hại vợ tôi, vì vậy tôi biến chị ta thành vợ. Như vậy chị ta chỉ còn cách che giấu cho chúng ta, mà Tống Ngọc Mị chết tiệt cũng sẽ không giết nàng.
- Y Tiểu Âm?
Ninh Khiết chợt duyên dáng nói lớn:
- Là Y Tiểu Âm ở thủ đô sao? Là người được vinh dự gọi là nữ thần y đệ nhất thủ đô, hơn nữa còn là một trong bốn đóa hoa thủ đô sao?
- Tất nhiên là chị ta, nếu không thì tôi cũng chẳng biến thành vợ làm gì.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
Ninh Khiết chợt cảm thấy trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời, trực giác nói cho nàng biết sự việc tối qua không nhẹ nhàng như những lời bâng quơ của Hạ Thiên. Trước khi trở thành đồ đệ của Tống Ngọc Mị thì Ninh Khiết cũng không biết Y Tiểu Âm là ai, nhưng vài tháng qua nàng hầu như có chút hiểu biết về người nổi tiếng ở thủ đô, Y Tiểu Âm này không những xinh đẹp, hơn nữa còn có hậu trường hùng mạnh. Một người như vậy căn bản không trở thành vợ của một người đàn ông mới gặp lần đầu, trừ khi... ....
Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên, thầm nghĩ hắn không biết dùng thủ đoạn nào mà có được Y Tiểu Âm? Nàng cảm thấy người này thật sự có thể làm ra chuyện kia, nếu không thì trước đó hắn đã không cởi quần áo khi chưa nhận được lời đồng ý của nàng. Tuy nói nàng tình nguyện nhưng cũng chưa biểu đạt gì, nhưng nàng hầu như có thể khẳng định, dù nàng thật sự không muốn thì hắn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho nàng.
- Vợ quỷ keo kiệt, sao chị không nói gì nữa?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Khiết:
- Có phải chị ghen không? Tôi đã nói rồi, dấm rất chua, không thể ăn. Còn nữa, vợ Y Y rất đẹp, à, so với chị thì tươi hơn một chút, dáng người cũng khá hơn một chút, nhưng tôi đây đối xử với các bà vợ đều như nhau. Còn nữa, vợ Y Y không nghe lời, điều này lại kém chị.
- Tôi không ghen.
Ninh Khiết không khỏi có chút hờn dỗi, tuy nàng rất muốn dịu dàng một chút với hắn, nhưng người này thật sự rất đáng giận.
Thật ra Ninh Khiết cũng không phải là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng gần đây nàng liên tục gặp phải nhiều cảnh ngộ mà tâm lý nhanh chóng biến đổi. cuối cùng nàng quyết định làm một người phụ nữ dịu dàng. Nhưng nàng phát hiện ở cùng một chỗ với hắn có muốn địu dàng cũng khó, vì dụ như bây giờ, nàng có hơi ghen ghét, vì câu nói nàng không đẹp bằng Y Tiểu Âm, lời này không thể để trong lòng mà phải nói ra sao?
Ninh Khiết thừa nhận mình không đẹp bằng Y Tiểu Âm, dù sao Y Tiểu Âm cũng là một trong bốn đóa hoa ở thủ đô, nếu nói về dáng người thì nàng không biết rõ, nàng biết dáng người của mình cũng không tồi, nhưng cũng không nhất định mạnh mẽ hơn tất cả phụ nữ. Nhưng vấn đề là nàng biết mình là một chuyện, người khác nói thế nào lại là chuyện khác.
Vì vậy Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được mà véo Hạ Thiên, vẻ dịu dàng cuối cùng cũng phải tháo xuống.
- Vợ quỷ keo kiệt, véo chồng cũng không tốt, coi chừng bị đòn.
Hạ Thiên lúc này nghiêm trang nói, nhưng hắn chỉ nói mà thôi, cũng không thật sự đánh mông Ninh Khiết.
Ninh Khiết cũng không tiếp tục véo Hạ Thiên, nàng không phải sợ bị đòn, chẳng qua nàng không thể nào tiếp tục làm như vậy, có lẽ nàng cũng không muốn làm bạn gái dã man.
- Người ta thật sự không ghen, tôi cũng không phải không biết những chuyện kia của cậu.
Ninh Khiết lầm bầm một câu, nàng thật sự không ghen, không phải nói nàng không bình thường, chỉ là nàng sớm biết tên này rất lăng nhăng, trước khi quen nàng hắn đã có rất nhiều người đẹp, nàng ghen sao? Nếu muốn nói đến vợ bé, nàng thật sự là vợ bé, nhưng nếu nói về cấp bậc thì nàng còn chưa tính là vợ bé, có thể xếp trên vị trí mười ba là cảm ơn trời đất rồi.
Nhưng nói không ghen thì thật ra trong lòng Ninh Khiết cũng có chút ý vị gì đó, phụ nữ thật sự nói không ghen thì tuyệt đối là không thể, nhưng đôi khi các nàng cố gắng chiến thắng cái ghen ghét mà thôi.
Ninh Khiết lại không nghĩ cứ quấn lấy vấn đề có ghen hay không, vì vậy nàng lập tức mở miệng di dời chủ đề:
- Tôi nghe nói ở thủ đô có rất nhiều người yêu thích Y Tiểu Âm, nếu cậu thật sự độc chiếm cô ấy, bây giờ cậu đã biến cô ấy làm vợ, cậu phải cẩn thận đám đại nhân vật kia đến gây phiền.
- Tôi không sợ đám đại nhân vật kia, tôi mới là đại nhân vật chân chính, bọn họ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Vợ quỷ keo kiệt, chị nói đám người kia là ai? Dám cướp vợ tôi, sau này tôi về thủ đô sẽ xử lý sạch.
Ninh Khiết có chút dở khóc dở cười, người này luôn là như vậy, tuy nói hắn thật sự có nhiêu tư bản, nhưng cũng không nói vậy được chứ?
- Tôi không biết, tôi chỉ nghe người Tống gia nói vậy mà thôi, cũng không biết cụ thể đó là ai.
Ninh Khiết lắc đầu:
- Lúc đó tôi còn không quan tâm, nếu không phải bây giờ cậu nhắc về Y Tiểu Âm, tôi cũng không nhớ.
- À, vậy sau này hỏi người Tống gia hay hỏi vợ Y Y xem thế nào, để xem có biết đám người kia là ai không?
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến điều này, dù sao bây giờ cũng không có cách nào đến thủ đô, đợi sau khi khôi phục công lực và đánh bại được Tống Ngọc Mị thì hắn xử lý cũng không muộn.
Hạ Thiên nói đến đây thì đột nhiên nhớ đến một việc:
- Đúng rồi, vợ quỷ keo kiệt, hôm nay có mượn một người mười đồng, tôi đã đồng ý trả anh ta một trăm ngàn, ngày mai chúng ta đi trả tiền.
- Sao cậu mượn mười đồng mà muốn trả một trăm ngàn?
Ninh Khiết chợt sững sờ:
- Có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên lại đơn giản kể lại chuyện buổi sáng cho Ninh Khiết, sau đó Ninh Khiết thiếu chút nữa thì tan vỡ, lúc này nàng mới biết chồng về đến nhà thật sự có quá nhiều khúc chiết, hắn không trực tiếp bắt taxi về rồi để nàng trả tiền sao?
- Được rồi, ngày mai chúng ta đi trả tiền.
Ninh Khiết dùng giọng mất hết sức lực nói, mượn người mười đồng mà trả một trăm ngàn, những chuyện này chỉ sợ chồng nàng mới làm ra được.
- Trả tiền, sau đó phải nghĩ biện pháp bắt được tên ngốc Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên lầm bầm, bây giờ hắn đã có nhà, tạm thời có tiền xài, vì vậy hắn cần phải làm chuyện chính sự. Hắn còn nhớ mình đến nơi này dù bất đắc dĩ nhưng cũng có mục đích muốn diệt Dịch Tri Ngôn.
Khi Hạ Thiên nghĩ đến vấn đề giải quyết một người thì cũng có người muốn giải quyết hắn.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Huệ Nhân, Nhiếp Nhân Kiệt còn quấn băng trên đầu, hắn dựa vào giường bệnh, trên tay cầm lấy máy tính, hắn đang nói chuyện với một người trên mạng.
- Dù không có chứng cứ nhưng Trì Nhân Phong chắc chắn chết trong tay Tống Tử.
Đây là phần tin mà Nhiếp Nhân Kiệt gửi đi.
- Đừng tìm chứng cứ, xử lý Tống Tử đi.
Bên kia có tin truyền về:
- Làm sạch sẽ một tí, nhớ thuê sát thủ chuyên nghiệp.
- Vâng, tôi sẽ sắp xếp.
Nhiếp Nhân Kiệt có tốc độ gõ phím rất nhanh:
- Mặc khác, vấn đề về Trì Nhân Phong cũng phải được xử lý sạch sẽ.
- Được rồi, không có gì thì đừng tùy tiện liên lạc.
Bên kia cũng truyền đến tin tức.
- Còn có một phiền toái.
Nhiếp Nhân Kiệt gửi tin:
- Vài ngày nữa lão Trịnh sẽ đến.
- Cái này có gì là phiền toái? Tôi sẽ thông báo cho Tưởng Hiểu Di, để cô ấy đi với lão Trịnh.
Tuy chỉ là đánh chữ nhưng có thể thấy đối phương có hơi bức bối.
- Lão Trịnh muốn chơi hàng mới, không muốn Tưởng Hiểu Di.
Nhiếp Nhân Kiệt gửi tin về, hắn sở dĩ cảm thấy phiền cũng vì nguyên nhân này.
- Lão muốn ai?
Đối phương nhanh chóng hỏi.
Khi Hạ Thiên thức dậy thì Ninh Khiết đã sớm làm bữa tối, nàng đang chờ hắn dùng cơm.
Rõ ràng trù nghệ của Ninh Khiết sẽ không vì thời gian ngắn mà phát triển vượt bậc, vì vậy khi Hạ Thiên dùng cơm thì không khỏi nhớ đến Mộc Hàm và Lãnh Băng Băng. Hoặc có thể nói hắn nhớ đến kỹ thuật nấu ăn tuyệt vời của Mộc Hàm và cực kỳ kém cỏi của Lãnh Băng Băng, tất nhiên dáng người của Mộc Hàm và Lãnh Băng Băng cũng làm hắn hoài niệm.
Ăn tối xong thì Ninh Khiết kéo Hạ Thiên ra ngoài đi bộ, dù sao hai người bọn họ đã ngủ một ngày, nàng cũng không muốn tiếp tục ngủ. Hơn nữa nàng cảm thấy ra ngoài tản bộ cũng rất tốt, dù bọn họ có người quen cũng không dễ nhận ra.
Hai người lần này không lòng vòng quanh khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, bọn họ chậm rãi đi về phía trước, hai người đi rất chậm, Ninh Khiết ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, nép vào người hắn như chim nhỏ. Bọn họ đi dọc theo con đường, dù là ai cũng có thể cảm giác được hai người bọn họ chính là cặp tình nhân ở trong giai đoạn yêu thương mãnh liệt.
- Người và xe đêm nay có vẻ rất nhiều thì phải.
Ninh Khiết đột nhiên phát hiện tình cảnh có chút khác biệt, nàng lập tức có phản ứng:
- À, hôm nay hình như là cuối tuần.
- Cuối tuần thì có gì khác biệt sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
Ninh Khiết nghe được vấn đề như vậy thì chợt ngẩn ngơ, cuối tuần có gì khác biệt, đây là một vấn đề để hỏi sao?
Nhưng nếu suy xét cẩn thận thì Ninh Khiết cảm thấy Hạ Thiên hỏi như vậy cũng không có gì kỳ lạ, đối với hắn thì cuối tuần chẳng có gì khác biệt, vì đối với hắn thì dù là ngày thường hay cuối tuần cũng như nhau. Một người trước nay không có việc làm, làm sao cảm giác được sự khác biệt của cuối tuần?
Ninh Khiết nghĩ vậy và quyết định không nói chuyện với Hạ Thiên về vấn đề này, vì vậy nàng di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tối qua cậu gặp vị tiểu thư nào, rốt cuộc đó là ai?
- À, đó là Vợ Y Y!
Hạ Thiên trả lời.
- Vợ Y Y?
Ninh Khiết chợt sững sờ:
- Cậu biết cô ta sao? Cô ấy cũng là vợ cậu à?
- Trước đó thì không, nhưng tối qua thì đã biết, thuận tiện cũng biến chị ta thành vợ.
Hạ Thiên giả thích một câu.
Ninh Khiết chợt mơ hồ, tối qua Hạ Thiên mới biết đối phương, rồi biến đối phương thành vợ, điều này...Sao lại nhanh như vậy?
Ninh Khiết suy nghĩ rồi không nhịn được phải hỏi một câu:
- Cô ấy tên gì? Cậu không sợ Tống Ngọc Mị biết cô ấy đến tìm sao?
- À, chị ấy là Y Tiểu Âm.
Hạ Thiên trả lời:
- Chị ấy đến vì muốn uy hiếp tôi, muốn truyền tin của tôi về thủ đô, muốn hại vợ tôi, vì vậy tôi biến chị ta thành vợ. Như vậy chị ta chỉ còn cách che giấu cho chúng ta, mà Tống Ngọc Mị chết tiệt cũng sẽ không giết nàng.
- Y Tiểu Âm?
Ninh Khiết chợt duyên dáng nói lớn:
- Là Y Tiểu Âm ở thủ đô sao? Là người được vinh dự gọi là nữ thần y đệ nhất thủ đô, hơn nữa còn là một trong bốn đóa hoa thủ đô sao?
- Tất nhiên là chị ta, nếu không thì tôi cũng chẳng biến thành vợ làm gì.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
Ninh Khiết chợt cảm thấy trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời, trực giác nói cho nàng biết sự việc tối qua không nhẹ nhàng như những lời bâng quơ của Hạ Thiên. Trước khi trở thành đồ đệ của Tống Ngọc Mị thì Ninh Khiết cũng không biết Y Tiểu Âm là ai, nhưng vài tháng qua nàng hầu như có chút hiểu biết về người nổi tiếng ở thủ đô, Y Tiểu Âm này không những xinh đẹp, hơn nữa còn có hậu trường hùng mạnh. Một người như vậy căn bản không trở thành vợ của một người đàn ông mới gặp lần đầu, trừ khi... ....
Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên, thầm nghĩ hắn không biết dùng thủ đoạn nào mà có được Y Tiểu Âm? Nàng cảm thấy người này thật sự có thể làm ra chuyện kia, nếu không thì trước đó hắn đã không cởi quần áo khi chưa nhận được lời đồng ý của nàng. Tuy nói nàng tình nguyện nhưng cũng chưa biểu đạt gì, nhưng nàng hầu như có thể khẳng định, dù nàng thật sự không muốn thì hắn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho nàng.
- Vợ quỷ keo kiệt, sao chị không nói gì nữa?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Khiết:
- Có phải chị ghen không? Tôi đã nói rồi, dấm rất chua, không thể ăn. Còn nữa, vợ Y Y rất đẹp, à, so với chị thì tươi hơn một chút, dáng người cũng khá hơn một chút, nhưng tôi đây đối xử với các bà vợ đều như nhau. Còn nữa, vợ Y Y không nghe lời, điều này lại kém chị.
- Tôi không ghen.
Ninh Khiết không khỏi có chút hờn dỗi, tuy nàng rất muốn dịu dàng một chút với hắn, nhưng người này thật sự rất đáng giận.
Thật ra Ninh Khiết cũng không phải là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng gần đây nàng liên tục gặp phải nhiều cảnh ngộ mà tâm lý nhanh chóng biến đổi. cuối cùng nàng quyết định làm một người phụ nữ dịu dàng. Nhưng nàng phát hiện ở cùng một chỗ với hắn có muốn địu dàng cũng khó, vì dụ như bây giờ, nàng có hơi ghen ghét, vì câu nói nàng không đẹp bằng Y Tiểu Âm, lời này không thể để trong lòng mà phải nói ra sao?
Ninh Khiết thừa nhận mình không đẹp bằng Y Tiểu Âm, dù sao Y Tiểu Âm cũng là một trong bốn đóa hoa ở thủ đô, nếu nói về dáng người thì nàng không biết rõ, nàng biết dáng người của mình cũng không tồi, nhưng cũng không nhất định mạnh mẽ hơn tất cả phụ nữ. Nhưng vấn đề là nàng biết mình là một chuyện, người khác nói thế nào lại là chuyện khác.
Vì vậy Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được mà véo Hạ Thiên, vẻ dịu dàng cuối cùng cũng phải tháo xuống.
- Vợ quỷ keo kiệt, véo chồng cũng không tốt, coi chừng bị đòn.
Hạ Thiên lúc này nghiêm trang nói, nhưng hắn chỉ nói mà thôi, cũng không thật sự đánh mông Ninh Khiết.
Ninh Khiết cũng không tiếp tục véo Hạ Thiên, nàng không phải sợ bị đòn, chẳng qua nàng không thể nào tiếp tục làm như vậy, có lẽ nàng cũng không muốn làm bạn gái dã man.
- Người ta thật sự không ghen, tôi cũng không phải không biết những chuyện kia của cậu.
Ninh Khiết lầm bầm một câu, nàng thật sự không ghen, không phải nói nàng không bình thường, chỉ là nàng sớm biết tên này rất lăng nhăng, trước khi quen nàng hắn đã có rất nhiều người đẹp, nàng ghen sao? Nếu muốn nói đến vợ bé, nàng thật sự là vợ bé, nhưng nếu nói về cấp bậc thì nàng còn chưa tính là vợ bé, có thể xếp trên vị trí mười ba là cảm ơn trời đất rồi.
Nhưng nói không ghen thì thật ra trong lòng Ninh Khiết cũng có chút ý vị gì đó, phụ nữ thật sự nói không ghen thì tuyệt đối là không thể, nhưng đôi khi các nàng cố gắng chiến thắng cái ghen ghét mà thôi.
Ninh Khiết lại không nghĩ cứ quấn lấy vấn đề có ghen hay không, vì vậy nàng lập tức mở miệng di dời chủ đề:
- Tôi nghe nói ở thủ đô có rất nhiều người yêu thích Y Tiểu Âm, nếu cậu thật sự độc chiếm cô ấy, bây giờ cậu đã biến cô ấy làm vợ, cậu phải cẩn thận đám đại nhân vật kia đến gây phiền.
- Tôi không sợ đám đại nhân vật kia, tôi mới là đại nhân vật chân chính, bọn họ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Vợ quỷ keo kiệt, chị nói đám người kia là ai? Dám cướp vợ tôi, sau này tôi về thủ đô sẽ xử lý sạch.
Ninh Khiết có chút dở khóc dở cười, người này luôn là như vậy, tuy nói hắn thật sự có nhiêu tư bản, nhưng cũng không nói vậy được chứ?
- Tôi không biết, tôi chỉ nghe người Tống gia nói vậy mà thôi, cũng không biết cụ thể đó là ai.
Ninh Khiết lắc đầu:
- Lúc đó tôi còn không quan tâm, nếu không phải bây giờ cậu nhắc về Y Tiểu Âm, tôi cũng không nhớ.
- À, vậy sau này hỏi người Tống gia hay hỏi vợ Y Y xem thế nào, để xem có biết đám người kia là ai không?
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến điều này, dù sao bây giờ cũng không có cách nào đến thủ đô, đợi sau khi khôi phục công lực và đánh bại được Tống Ngọc Mị thì hắn xử lý cũng không muộn.
Hạ Thiên nói đến đây thì đột nhiên nhớ đến một việc:
- Đúng rồi, vợ quỷ keo kiệt, hôm nay có mượn một người mười đồng, tôi đã đồng ý trả anh ta một trăm ngàn, ngày mai chúng ta đi trả tiền.
- Sao cậu mượn mười đồng mà muốn trả một trăm ngàn?
Ninh Khiết chợt sững sờ:
- Có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên lại đơn giản kể lại chuyện buổi sáng cho Ninh Khiết, sau đó Ninh Khiết thiếu chút nữa thì tan vỡ, lúc này nàng mới biết chồng về đến nhà thật sự có quá nhiều khúc chiết, hắn không trực tiếp bắt taxi về rồi để nàng trả tiền sao?
- Được rồi, ngày mai chúng ta đi trả tiền.
Ninh Khiết dùng giọng mất hết sức lực nói, mượn người mười đồng mà trả một trăm ngàn, những chuyện này chỉ sợ chồng nàng mới làm ra được.
- Trả tiền, sau đó phải nghĩ biện pháp bắt được tên ngốc Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên lầm bầm, bây giờ hắn đã có nhà, tạm thời có tiền xài, vì vậy hắn cần phải làm chuyện chính sự. Hắn còn nhớ mình đến nơi này dù bất đắc dĩ nhưng cũng có mục đích muốn diệt Dịch Tri Ngôn.
Khi Hạ Thiên nghĩ đến vấn đề giải quyết một người thì cũng có người muốn giải quyết hắn.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Huệ Nhân, Nhiếp Nhân Kiệt còn quấn băng trên đầu, hắn dựa vào giường bệnh, trên tay cầm lấy máy tính, hắn đang nói chuyện với một người trên mạng.
- Dù không có chứng cứ nhưng Trì Nhân Phong chắc chắn chết trong tay Tống Tử.
Đây là phần tin mà Nhiếp Nhân Kiệt gửi đi.
- Đừng tìm chứng cứ, xử lý Tống Tử đi.
Bên kia có tin truyền về:
- Làm sạch sẽ một tí, nhớ thuê sát thủ chuyên nghiệp.
- Vâng, tôi sẽ sắp xếp.
Nhiếp Nhân Kiệt có tốc độ gõ phím rất nhanh:
- Mặc khác, vấn đề về Trì Nhân Phong cũng phải được xử lý sạch sẽ.
- Được rồi, không có gì thì đừng tùy tiện liên lạc.
Bên kia cũng truyền đến tin tức.
- Còn có một phiền toái.
Nhiếp Nhân Kiệt gửi tin:
- Vài ngày nữa lão Trịnh sẽ đến.
- Cái này có gì là phiền toái? Tôi sẽ thông báo cho Tưởng Hiểu Di, để cô ấy đi với lão Trịnh.
Tuy chỉ là đánh chữ nhưng có thể thấy đối phương có hơi bức bối.
- Lão Trịnh muốn chơi hàng mới, không muốn Tưởng Hiểu Di.
Nhiếp Nhân Kiệt gửi tin về, hắn sở dĩ cảm thấy phiền cũng vì nguyên nhân này.
- Lão muốn ai?
Đối phương nhanh chóng hỏi.
/1475
|