Yuki khoác túi sách đi dải bước tới vườn hoa hồng của trường, ở đây tối nào cũng vậy thật lung linh và huyền ảo những bông hồng nở rực rỡ và những chùm đèn đủ màu sắc làm nổi bật lên cả 1 khu vườn, một giọng hát thật nhẹ nhàng ở đâu đó thoang thoảng vào tai cô
Này tình yêu nhỏ bé, em có nghe không?
Những nỗi niềm anh gửi theo gió
Bằng khúc hát yêu thương và nỗi nhớ đong đầy
Cảm ơn em vì đã đến bên đời anh
Từng lời hát nó như xuyên vào trong tâm can cô, giọng hát nhẹ nhàng này ấm áp này còn ai khác nữa ngoài ReJi, ánh mắt ím khẽ dao động cánh tay cô ghì chặt lấy chiếc túi sách, từng hơi thở cảm tưởng như nó rất nặng nọc
''Anh ReJi'' Yuki chợt khẽ gọi tên anh
ReJi bước ra khỏi bóng tối tên tay anh cầm 1 bông hồng đỏ rực được bó thật trang trọng và đẹp đẽ '' Anh bị lộ sớm như vậy sao''
Yuki nhìn vào ánh mắt xanh nhạt đó cô chỉ có thể nở 1 nụ cười gượng gạo !! Làm sao để dũng cảm nói đây , làm sao để có thể mở miệng khi tất cả những tình cảm đó của anh dành cho cô khiến cô không muốn ay dứt lương tâm
''Bó hoa hồng này anh muốn dành tặng riêng cho người con gái trước mặt anh, người mà anh YÊU THƯƠNG NHẤT'' ReJi giơ bó hồng ra trước mặt Yuki miệng anh khẽ nở nụ cười ấm áp
Yuki căn chặt môi cánh tay phải cầm chặt lấy chiếc quai túi sách, khuôn mặt cứ thế mà cúi gằm xuống không 1 câu trả lời
''Yuki ?? Em có chuyện gì sao'' ReJi chợt lây người cô
''Em ... kh .. không sao cả'' Cô chợt cười đắng
''Hôm nay anh thấy em rất lạ đấy ?? Em không bị bệnh hay làm sao chứ'' ReJi díu hàng lông mày khuôn mặt càng lộ vẻ anh tuấn
''Anh đừng lo em .. không sao cả''
''Về câu trả lời ...... '''
'' Câu trả lời .... !!'' ReJi chưa nói xong thì Yuki đã vô tình nói, khiến cho cả hai đều rất lúng túng, cuối cùng cả hai mới chịu mở miệng rồi sao ??
''Câu trả lời của em .... như thế nào ??? Anh có thể biết được chứ'' ReJi chợt nói
Yuki ngước mắt lên nhìn anh !! ''Nụ cười này em không muốn nó phải tắt ngay sau khi anh nghe được câu trả lời của em, sự quan tâm lo lắng của anh và tất cả những gì anh dành tặng cho em thời gian qua em thật sự rất cảm ơn anh, anh như là 1 thiên sứ em được định mệnh ban tặng em nợ anh rất nhiều nợ anh cả những nụ cười nợ anh cả những khi anh luôn bên em an ủi em nhưng ... Em xin lỗi .. xin lỗi anh rất nhiều tình cảm đó của anh em thật sự không thể đáp lại .....''
ReJi chợt sững người lại trên tay anh rơi bó hồng xuống ánh mắt xanh mở to ra anh không thể tin những gì cô vừa nói, cảm giác của anh bây giờ chẳng khác gì như có 1000 nhát dao đâm thẳng vào cơ thể anh '' Yuki à ... không phải đâu có phải không .. em hãy nói đi em hãy nói là em chỉ nói giỡn anh thôi .. rằng đó không phải là sự thật đi ..''
Cô cũng đã khó khăn biết nhường nào khi phải nói với anh như thế này, đâu có dễ gì nhưng cô yêu Shou cô cần anh cô không thể cứ để ReJi chờ cô hay tin cô là cô sẽ yêu anh .. cô muốn anh tìm 1 người một người thật sự yêu anh và trao chọn cho anh tất cả tình cảm .. còn cô cô không thể lừa dối tình cảm của mình được tất cả những gì cô dành cho anh chỉ là tình yêu thương 1 sự quan tâm của 1 đứa em gái dành cho người anh trai của mình mà thôi
''Em xin lỗi ... nhưng em không muốn anh cứ tin vào em em không muốn làm anh đau .. em càng không muốn anh càng hy vọng để rồi những gì anh nhận lại tất cả chỉ là những thất vọng bấy nhiêu''
''Liệu đó có phải là Shou không ?? Làm hắn đúng không , người em yêu là hắn là hắn PHẢI KHÔNG'' giọng nói của ReJi xen lẫn chua chát nụ cười nhếch môi gượng nhưng cô có biết trái tim anh đang tan vỡ ra từng mảnh từng mảnh một, trái tim anh nó đang bị bóp thật chặt nó đang chảy máu liệu cô có biết không ??
Cô vô thức chạy tới ôm lấy anh '' Em xin anh ... ReJi à đừng như vậy nữa ... em xin lỗi .. xin lỗi anh rất nhiều'' Thật đau xót và hụt hẫng, 2 cảm giác hai trái tim
Bây giờ trong ánh mắt anh còn gì ngoài vô thức như mất đi linh hồn của chính bản thân mình, ước gì không thể nghe không thể thấy .. mặc dù biết trước được kết quả .. là tình cảm đó sẽ không được đáp lại đâu mà !! Nhưng sao tôi cứ hy vọng , cứ hy vọng rằng tôi sẽ được một cơ hội nhỏ nhoi nào đó chứ
Chỉ có thể diễn tả được 1 từ ĐAU !! THẬT SỰ NÓ RẤT ĐAU, anh vô thức ôm chặt lấy Yuki, bà nói đúng Bella TÌNH YÊU NÓ CÓ THỂ GIẾT CHẾT ĐI MỘT TRÁI TIM VÀ TRÁI TIM TA BÂY GIỜ NÓ ĐANG CHẢY MÁU, NHƯNG TA KHÔNG CHẤP NHẬN KHÔNG CHẤP NHẬN NGƯỜI CON GÁI TA YÊU LẠI THUỘC VỀ NGƯỜI KHÁC !! TA KHÔNG CHO PHÉP ... !! CHO DÙ EM KHÔNG YÊU TÔI NHƯNG TÔI SẼ VẪN SẼ BẮT BUỘC EM PHẢI LÀ CỦA RIÊNG TÔI ... EM KHÔNG THỂ .. KHÔNG THỂ CHỐN CHẠY KHỎI TÔI ĐƯỢC .. NHỮNG GÌ TÔI ĐÃ MUỐN CÓ THÌ NHẤT ĐỊNH TÔI PHẢI CÓ ĐƯỢC .... !! CHO DÙ TÔI CÓ MẤT ĐI TẤT CẢ NHƯNG MẤT EM LÀ ĐIỀU KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ ĐƯỢC
''Yuki .. anh xin lỗi'' Lời nói của ReJi vừa dứt thì Yuki chợt nằm gọn thiếp đi trong vòng tay anh, gương mặt thiên thần lúc ngủ thật xinh đẹp tựa như 1 bông hồng '' Anh có thể mất tất cả nhưng mất em là điều không bao giờ anh cho phép'' Anh chạm nhẹ lên môi cô thật chua xót ánh mắt xanh lững lờ nhìn hàng mi dày cong vút đó '' Em là người quan trọng nhất với anh - em là sinh mệnh của anh ... đau lắm em có biết không .. em có biết em tàn nhẫn đến mức nào không ??''
Chợt 1 bóng linh hồn mờ ảo xuất hiện trước mặt anh làn môi đỏ cong lên như có vẻ hài lòng ''Đem cô ta tới Dinh Thự ngay !! Ta biết ngài sẽ không làm ta thất vọng mà, mặt trăng máu đã tới gần và đây chính là lúc ta hồi sinh'' Dứt lời linh hồn đó biến mất theo cơn gió lạnh
ReJi bế Yuki ôm chặt cô vào lồng ngực, hai trái tim hai nhịp đập thật chua xót hai hàng lông mày thanh tú díu vào cố găn lại cảm xúc, thật đau đớn cho dù biết rằng sẽ đau sẽ đau đấy nhưng tại sao ?? Anh lại cứ yêu em đến như vậy Yuki ??? Từng giọt máu tí tách từng giọt chảy xuống lồng ngực anh tim anh đập rộn lên vì em em có cảm nhận được không !!... Nó đau như thế này cũng chính vì em
Yuki ngoan ngoãn thiếp đi trên tay ReJi không hề có 1 cảm giác gì chỉ cảm thấy mình như chìm vào bóng đêm vô tận
--------------------------------
Tiếng chuông nhẹ nhàng kết thúc 1 ngày học, tất cả học viên đổ dồn xuống dưới sân trường, Shou tỉnh dậy nhìn xung quanh suốt mấy tiết anh cứ trầm ngâm nhắm mắt không để ý gì xung quanh nhưng sao anh lại không thấy Yuki đâu, cô nói là cô sẽ quay lại mà hay lại đi đâu rồi ... Anh đeo tai phone rồi bước xuống sân trường , đưa mắt nhìn xung quanh 4 hướng tìm bóng dáng của Yuki, anh díu mày định đi vào vườn hoa hồng thì chợt có 1 tiếng nói ngăn anh lại
''Shou'' 1 giọng nói khiến người ta lạnh cả sống lưng còn Shou thì cứ ''bình chân như vại''
Anh quay lại thì ra là Rain và bọn hắn bên cạnh là chiếc xe của hoàng gia và ngài bá tước Dacura ''Có chuyện gì sao''
''Về hoàng cung'' Rain nói xong vô cảm bước lên xe cùng bọn hắn đang ngán ngẩm lắc đầu
''Haizz lại về hoàng.... chán thật'' Fin bước bước lên xe vừa kêu inh ỏi với vẻ mặt chán nản
''Chậc !! Biết sao được'' Rui gác tay chồng cằm bước lên xe, Tamaki đã ngồi sẵn bên trong đọc tạp chí 1 cách yên lặng
''Mời ngài lên xe, hôm nay Đế Vương có chuyện quan trọng muốn nói với các ngài'' Ngài Dacura mở cửa xe cúi đầu cung kính
Shou hìn mọi thứ 1 lát xung quanh rồi bước tới bên xe '' Chắc cô ấy đi cùng bọn họ rồi'' Anh gạt bỏ ngay ý nghĩ ấy rồi bước lên xe di chuyển về hướng lâu đài không khí trong xe khi không có bọn nó thật căng thẳng và ngột ngạt ai nấy đều rất yên tĩnh và im lặng không ai ho he 1 câu, ngài bá tước đến đổ mồ hôi vì bầu không khí này, đúng là đáng sợ thật mặt ai nấy đều lạnh ''như tảng băng ở kỷ băng hà'' vậy (t.g =='')
Chiếc xe tiến thẳng vào sâu bên trong hoàng cung tất cả mọi người nghiêm nghị cúi chào thật chỉnh tề khi bọn hắn bước xuống khỏi xe bước theo sau là ngài bá tước, từng bước chân vang lên trong bầu không khí yên ắng yên lặng, những ông quản gia ở lâu đài cúi đầu cung kính chào bọn hắn, bọn hắn cũng gật đầu rồi lướt qua, bước tới căn phòng sảnh chính của hoàng cung, cánh cửa mở ra, những ánh đèn xen lẫn vào với nhau và sự huyền ảo lung linh của những cây nến bên trái là ngài Kell đang chắp tay nhìn ra phái bên ngoài cửa sổ 1 cách nghiêm nghị
'Thưa cha bọn con đã tới'' Rain cung kính cúi chào ông
''Được rồi các cn ngồi xuống đi'' Ông quay lại nhìn
Bọn hắn bước tới ngồi xuống ghế nhìn ông với gương mặt khó hiểu ''Cha có chuyện gì cần nói sao ??'' Ông điềm tĩnh ngồi xuống nghiêm nghị nhìn bọn hắn rồi đưa ra 1 quả cầu thủy tinh chứa đầy những viên kim cương lấp lánh bên trong qủa cầu đó thật là đẹp và huyền ảo
''Các con nhớ quả cầu này chứ''
Qủa cầu này ?? Bọn hắn nhìn vào nó hình như nó rất giống rất giống quả cầu mà lúc đó ông đã đưa ra cho bọn hắn khi bọn nó vừa bước tới thế giới Vampire này. Shou và Rain thoáng ngời ngợi như thể đoán ra 1 điều gì đó trong quả cầu này
Ngài khẽ đứng dậy chắp tay quay người đi ?? Hành động đó là sao ?? Có chuyện gì ẩn sâu bên trong quả cầu đó sao ?? Liệu bọn hắn có nhận ra rằng quả cầu đó là gì không ?? Nó quan trọng như thế nào ?? Và ngài Kell sắp nói chuyện gì với bọn hắn ?? Còn bọn nó thì vẫn chưa biết được rằng Yuki đã bị đưa đi ?? Cô đã xảy ra chuyện gì Yuki ??
Này tình yêu nhỏ bé, em có nghe không?
Những nỗi niềm anh gửi theo gió
Bằng khúc hát yêu thương và nỗi nhớ đong đầy
Cảm ơn em vì đã đến bên đời anh
Từng lời hát nó như xuyên vào trong tâm can cô, giọng hát nhẹ nhàng này ấm áp này còn ai khác nữa ngoài ReJi, ánh mắt ím khẽ dao động cánh tay cô ghì chặt lấy chiếc túi sách, từng hơi thở cảm tưởng như nó rất nặng nọc
''Anh ReJi'' Yuki chợt khẽ gọi tên anh
ReJi bước ra khỏi bóng tối tên tay anh cầm 1 bông hồng đỏ rực được bó thật trang trọng và đẹp đẽ '' Anh bị lộ sớm như vậy sao''
Yuki nhìn vào ánh mắt xanh nhạt đó cô chỉ có thể nở 1 nụ cười gượng gạo !! Làm sao để dũng cảm nói đây , làm sao để có thể mở miệng khi tất cả những tình cảm đó của anh dành cho cô khiến cô không muốn ay dứt lương tâm
''Bó hoa hồng này anh muốn dành tặng riêng cho người con gái trước mặt anh, người mà anh YÊU THƯƠNG NHẤT'' ReJi giơ bó hồng ra trước mặt Yuki miệng anh khẽ nở nụ cười ấm áp
Yuki căn chặt môi cánh tay phải cầm chặt lấy chiếc quai túi sách, khuôn mặt cứ thế mà cúi gằm xuống không 1 câu trả lời
''Yuki ?? Em có chuyện gì sao'' ReJi chợt lây người cô
''Em ... kh .. không sao cả'' Cô chợt cười đắng
''Hôm nay anh thấy em rất lạ đấy ?? Em không bị bệnh hay làm sao chứ'' ReJi díu hàng lông mày khuôn mặt càng lộ vẻ anh tuấn
''Anh đừng lo em .. không sao cả''
''Về câu trả lời ...... '''
'' Câu trả lời .... !!'' ReJi chưa nói xong thì Yuki đã vô tình nói, khiến cho cả hai đều rất lúng túng, cuối cùng cả hai mới chịu mở miệng rồi sao ??
''Câu trả lời của em .... như thế nào ??? Anh có thể biết được chứ'' ReJi chợt nói
Yuki ngước mắt lên nhìn anh !! ''Nụ cười này em không muốn nó phải tắt ngay sau khi anh nghe được câu trả lời của em, sự quan tâm lo lắng của anh và tất cả những gì anh dành tặng cho em thời gian qua em thật sự rất cảm ơn anh, anh như là 1 thiên sứ em được định mệnh ban tặng em nợ anh rất nhiều nợ anh cả những nụ cười nợ anh cả những khi anh luôn bên em an ủi em nhưng ... Em xin lỗi .. xin lỗi anh rất nhiều tình cảm đó của anh em thật sự không thể đáp lại .....''
ReJi chợt sững người lại trên tay anh rơi bó hồng xuống ánh mắt xanh mở to ra anh không thể tin những gì cô vừa nói, cảm giác của anh bây giờ chẳng khác gì như có 1000 nhát dao đâm thẳng vào cơ thể anh '' Yuki à ... không phải đâu có phải không .. em hãy nói đi em hãy nói là em chỉ nói giỡn anh thôi .. rằng đó không phải là sự thật đi ..''
Cô cũng đã khó khăn biết nhường nào khi phải nói với anh như thế này, đâu có dễ gì nhưng cô yêu Shou cô cần anh cô không thể cứ để ReJi chờ cô hay tin cô là cô sẽ yêu anh .. cô muốn anh tìm 1 người một người thật sự yêu anh và trao chọn cho anh tất cả tình cảm .. còn cô cô không thể lừa dối tình cảm của mình được tất cả những gì cô dành cho anh chỉ là tình yêu thương 1 sự quan tâm của 1 đứa em gái dành cho người anh trai của mình mà thôi
''Em xin lỗi ... nhưng em không muốn anh cứ tin vào em em không muốn làm anh đau .. em càng không muốn anh càng hy vọng để rồi những gì anh nhận lại tất cả chỉ là những thất vọng bấy nhiêu''
''Liệu đó có phải là Shou không ?? Làm hắn đúng không , người em yêu là hắn là hắn PHẢI KHÔNG'' giọng nói của ReJi xen lẫn chua chát nụ cười nhếch môi gượng nhưng cô có biết trái tim anh đang tan vỡ ra từng mảnh từng mảnh một, trái tim anh nó đang bị bóp thật chặt nó đang chảy máu liệu cô có biết không ??
Cô vô thức chạy tới ôm lấy anh '' Em xin anh ... ReJi à đừng như vậy nữa ... em xin lỗi .. xin lỗi anh rất nhiều'' Thật đau xót và hụt hẫng, 2 cảm giác hai trái tim
Bây giờ trong ánh mắt anh còn gì ngoài vô thức như mất đi linh hồn của chính bản thân mình, ước gì không thể nghe không thể thấy .. mặc dù biết trước được kết quả .. là tình cảm đó sẽ không được đáp lại đâu mà !! Nhưng sao tôi cứ hy vọng , cứ hy vọng rằng tôi sẽ được một cơ hội nhỏ nhoi nào đó chứ
Chỉ có thể diễn tả được 1 từ ĐAU !! THẬT SỰ NÓ RẤT ĐAU, anh vô thức ôm chặt lấy Yuki, bà nói đúng Bella TÌNH YÊU NÓ CÓ THỂ GIẾT CHẾT ĐI MỘT TRÁI TIM VÀ TRÁI TIM TA BÂY GIỜ NÓ ĐANG CHẢY MÁU, NHƯNG TA KHÔNG CHẤP NHẬN KHÔNG CHẤP NHẬN NGƯỜI CON GÁI TA YÊU LẠI THUỘC VỀ NGƯỜI KHÁC !! TA KHÔNG CHO PHÉP ... !! CHO DÙ EM KHÔNG YÊU TÔI NHƯNG TÔI SẼ VẪN SẼ BẮT BUỘC EM PHẢI LÀ CỦA RIÊNG TÔI ... EM KHÔNG THỂ .. KHÔNG THỂ CHỐN CHẠY KHỎI TÔI ĐƯỢC .. NHỮNG GÌ TÔI ĐÃ MUỐN CÓ THÌ NHẤT ĐỊNH TÔI PHẢI CÓ ĐƯỢC .... !! CHO DÙ TÔI CÓ MẤT ĐI TẤT CẢ NHƯNG MẤT EM LÀ ĐIỀU KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ ĐƯỢC
''Yuki .. anh xin lỗi'' Lời nói của ReJi vừa dứt thì Yuki chợt nằm gọn thiếp đi trong vòng tay anh, gương mặt thiên thần lúc ngủ thật xinh đẹp tựa như 1 bông hồng '' Anh có thể mất tất cả nhưng mất em là điều không bao giờ anh cho phép'' Anh chạm nhẹ lên môi cô thật chua xót ánh mắt xanh lững lờ nhìn hàng mi dày cong vút đó '' Em là người quan trọng nhất với anh - em là sinh mệnh của anh ... đau lắm em có biết không .. em có biết em tàn nhẫn đến mức nào không ??''
Chợt 1 bóng linh hồn mờ ảo xuất hiện trước mặt anh làn môi đỏ cong lên như có vẻ hài lòng ''Đem cô ta tới Dinh Thự ngay !! Ta biết ngài sẽ không làm ta thất vọng mà, mặt trăng máu đã tới gần và đây chính là lúc ta hồi sinh'' Dứt lời linh hồn đó biến mất theo cơn gió lạnh
ReJi bế Yuki ôm chặt cô vào lồng ngực, hai trái tim hai nhịp đập thật chua xót hai hàng lông mày thanh tú díu vào cố găn lại cảm xúc, thật đau đớn cho dù biết rằng sẽ đau sẽ đau đấy nhưng tại sao ?? Anh lại cứ yêu em đến như vậy Yuki ??? Từng giọt máu tí tách từng giọt chảy xuống lồng ngực anh tim anh đập rộn lên vì em em có cảm nhận được không !!... Nó đau như thế này cũng chính vì em
Yuki ngoan ngoãn thiếp đi trên tay ReJi không hề có 1 cảm giác gì chỉ cảm thấy mình như chìm vào bóng đêm vô tận
--------------------------------
Tiếng chuông nhẹ nhàng kết thúc 1 ngày học, tất cả học viên đổ dồn xuống dưới sân trường, Shou tỉnh dậy nhìn xung quanh suốt mấy tiết anh cứ trầm ngâm nhắm mắt không để ý gì xung quanh nhưng sao anh lại không thấy Yuki đâu, cô nói là cô sẽ quay lại mà hay lại đi đâu rồi ... Anh đeo tai phone rồi bước xuống sân trường , đưa mắt nhìn xung quanh 4 hướng tìm bóng dáng của Yuki, anh díu mày định đi vào vườn hoa hồng thì chợt có 1 tiếng nói ngăn anh lại
''Shou'' 1 giọng nói khiến người ta lạnh cả sống lưng còn Shou thì cứ ''bình chân như vại''
Anh quay lại thì ra là Rain và bọn hắn bên cạnh là chiếc xe của hoàng gia và ngài bá tước Dacura ''Có chuyện gì sao''
''Về hoàng cung'' Rain nói xong vô cảm bước lên xe cùng bọn hắn đang ngán ngẩm lắc đầu
''Haizz lại về hoàng.... chán thật'' Fin bước bước lên xe vừa kêu inh ỏi với vẻ mặt chán nản
''Chậc !! Biết sao được'' Rui gác tay chồng cằm bước lên xe, Tamaki đã ngồi sẵn bên trong đọc tạp chí 1 cách yên lặng
''Mời ngài lên xe, hôm nay Đế Vương có chuyện quan trọng muốn nói với các ngài'' Ngài Dacura mở cửa xe cúi đầu cung kính
Shou hìn mọi thứ 1 lát xung quanh rồi bước tới bên xe '' Chắc cô ấy đi cùng bọn họ rồi'' Anh gạt bỏ ngay ý nghĩ ấy rồi bước lên xe di chuyển về hướng lâu đài không khí trong xe khi không có bọn nó thật căng thẳng và ngột ngạt ai nấy đều rất yên tĩnh và im lặng không ai ho he 1 câu, ngài bá tước đến đổ mồ hôi vì bầu không khí này, đúng là đáng sợ thật mặt ai nấy đều lạnh ''như tảng băng ở kỷ băng hà'' vậy (t.g =='')
Chiếc xe tiến thẳng vào sâu bên trong hoàng cung tất cả mọi người nghiêm nghị cúi chào thật chỉnh tề khi bọn hắn bước xuống khỏi xe bước theo sau là ngài bá tước, từng bước chân vang lên trong bầu không khí yên ắng yên lặng, những ông quản gia ở lâu đài cúi đầu cung kính chào bọn hắn, bọn hắn cũng gật đầu rồi lướt qua, bước tới căn phòng sảnh chính của hoàng cung, cánh cửa mở ra, những ánh đèn xen lẫn vào với nhau và sự huyền ảo lung linh của những cây nến bên trái là ngài Kell đang chắp tay nhìn ra phái bên ngoài cửa sổ 1 cách nghiêm nghị
'Thưa cha bọn con đã tới'' Rain cung kính cúi chào ông
''Được rồi các cn ngồi xuống đi'' Ông quay lại nhìn
Bọn hắn bước tới ngồi xuống ghế nhìn ông với gương mặt khó hiểu ''Cha có chuyện gì cần nói sao ??'' Ông điềm tĩnh ngồi xuống nghiêm nghị nhìn bọn hắn rồi đưa ra 1 quả cầu thủy tinh chứa đầy những viên kim cương lấp lánh bên trong qủa cầu đó thật là đẹp và huyền ảo
''Các con nhớ quả cầu này chứ''
Qủa cầu này ?? Bọn hắn nhìn vào nó hình như nó rất giống rất giống quả cầu mà lúc đó ông đã đưa ra cho bọn hắn khi bọn nó vừa bước tới thế giới Vampire này. Shou và Rain thoáng ngời ngợi như thể đoán ra 1 điều gì đó trong quả cầu này
Ngài khẽ đứng dậy chắp tay quay người đi ?? Hành động đó là sao ?? Có chuyện gì ẩn sâu bên trong quả cầu đó sao ?? Liệu bọn hắn có nhận ra rằng quả cầu đó là gì không ?? Nó quan trọng như thế nào ?? Và ngài Kell sắp nói chuyện gì với bọn hắn ?? Còn bọn nó thì vẫn chưa biết được rằng Yuki đã bị đưa đi ?? Cô đã xảy ra chuyện gì Yuki ??
/70
|