Tư Đồ Sách quay lại nhìn, nói : "Ta mới vừa giải phẫu xong, chưa kịp thu dọn lại thi thể thì huynh đã tới rồi. Đúng rồi. Ta có phát hiện quan trọng muốn nói cho huynh biết. Nhưng mà trước tiên, huynh để ta xử lý nội tạng của nạn nhân khỏi làm cho huynh khó chịu."
Dứt lời, Tư Đồ Sách nhanh chóng trở lại bàn giải phẫu, cẩn thận đem nội tạng để lại vào ngực, bụng của thi thể, sau đó khâu thi thể lại, dùng khăn trắng đắp lại. Trên khay chỉ còn mẫu nôn mà Tư Đồ Sách đã thu được cùng với những thức ăn trong dạ dày nạn nhân.
Sửa sang lại xong xuôi, Tư Đồ Sách nói : "Được rồi. Phù Dung huynh đến đây đi."
Lúc này, Hạ Lan Băng đã khôi phục trạng thái bình thường, quay đầu nhìn, quả nhiên hết thảy bình thường, lúc này mới thu lại chiết phiến, tiến lại gần, nói : "Giải phẫu thi thể thật là ghê tởm. Ta thật không hiểu tại sao huynh không giao cho ngỗ tác * làm mà lại tự thân đụng tay vào?"
Tư Đồ Sách nói : "Nếu để cho ngỗ tác làm, ta chỉ sợ không minh bạch."
"Huynh muốn minh bạch chuyện gì?"
"Người chết không phải chết bất đắc kỳ tử mà là bị giết!"
"Bị giết?" Hạ Lan Băng lắp bắp kinh hãi, "Sao huynh biết hắn bị giết?"
"Trên thi thể có đầy đủ dấu hiệu chứng tỏ người này chết do ngạt thở. Ta xem xét khí quản của thi thể, phát hiện hai phế quản đầy chất nôn. Đến lúc này, ta tưởng người chết tự nôn mửa nhưng bởi vì hôn mê nên hít lầm vào trong phổi dẫn đến chết ngạt. Nhưng đến khi kiểm tra dạ dày ta phát hiện, căn bản không phải có chuyện như vậy. Trong bụng người chết là rau cải và cơm, mà chất làm tắc phế quản, tuy rằng đã nát nhừ, nhưng ta đã kiểm tra ra rồi, là thịt gà và mì. Hai thứ hoàn toàn khác nhau chứng minh chất nôn làm tắc phế quản người chết là của người khác. Chính kẻ này nôn làm tắc khí quản khiến cho nạn nhân ngạt thở mà chết!"
Tư Đồ Sách cứ chỉ trỏ vào những thứ còn lại bên trong dạ dày và mẫu của bãi nôn hắn thu được khiến cho Hạ Lan Băng cảm thấy buồn nôn. Nàng nhanh chóng mở chiết phiến ra che miệng mũi, cố gắng tập trung ánh nhìn vào mỗi Tư Đồ Sách mà thôi: "Huynh nói huynh có thể phân biệt ra được chỗ nôn này là thịt gà và mì?"
Chỗ chất nôn này đã bị tiêu hóa giống như là cháo loãng. Mắt thường không cách nào phân biệt được trong đó có cái gì. Tư Đồ Sách đương nhiên không sẽ nói cho nàng biết hắn dùng kính hiển vi quan sát, nên chỉ cười cười, nói : "Huynh chỉ cần tin tưởng ta là được. Còn về việc tại sao ta biết được thì huynh đừng bận tâm."
"Ta biết rồi. Là huynh sử dụng phép thuật." Hạ Lan Băng gật đầu. Trầm ngâm một lát, nàng lại nói tiếp: "Chẳng lẽ người chết do ngã vào bãi nôn nên mới ngạt thở mà chết? Như vậy cũng không đúng. Ở hiện trường, chỉ trên ngực, miệng và mũi của hắn mới có bãi nôn còn những chỗ khác đâu có. Chẳng lẽ là có người chặn hắn lại, sau đó nôn mửa lên miệng mũi hắn, khiến cho hắn ngạt thở? Nếu như là có ý định mưu sát, thì làm như thế quá khó khăn, trực tiếp bóp cổ không phải dễ dàng hơn sao? Cần gì phải dùng tới phương pháp giết người ngoài sức tưởng tượng như vậy? Là ngoài ý muốn sao?"
"Không phải ngoài ý muốn!" Tư Đồ Sách thập phần khẳng định trả lời, "Ta đã xem vết thương trên gáy của người chết, tuy rằng da đầu có vết rách, nhưng xương sọ không bị tổn thương. Não bộ cũng không có hiện tượng xuất huyết. Nói cách khác, vết thương này không có khả năng khiến cho nạn nhân hôn mê."
"Ừ, vết máu ở hiện trường cho thấy, sau khi nạn nhân bị thương vẫn còn đi lại chung quanh một lúc, sau đó mới ngã ngửa xuống."
"Không sai. Nếu nạn nhân không bị hôn mê, thì khi hung thủ nôn mửa lên mặt hắn, hắn hoàn toàn có thể nín thở hoặc dùng tay lau đi chứ không hít vào. Theo như những gì phát hiện được sau khi giải phẫu thi thể, chất nôn khiến cho phế quản bị bế tắc hoàn toàn. Điều này chứng minh người chết lúc ấy không có biện pháp tránh né, cũng không thể dùng tay lau đi, cũng không còn khả năng nghiêng đầu né tránh. Miệng mũi lại hoàn toàn bị chất nôn làm cho bế tắc, không thể thở, cho nên mới hít chất nôn vào trong phổi. Mà hiện trường là một ngõ nhỏ. Cho nên, kẻ khiến cho Trương lão đầu không thể thở chỉ có thể là hung thủ!"
Tư Đồ Sách vén tấm vải trắng đắp thi thể ra, lộ ra cánh tay người chết. Hắn chỉ vào vết bầm tím xuất huyết dưới da ở cẳng tay người chết, nói: "Ở trên hai cẳng tay của nạn nhân đều có tổn thương do chống cự gây ra. Lúc đầu, ta không hiểu tại sao vết thương lại xuất hiện ở đây mà trên bàn tay lại không có. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta mới nghiệm ra là hung thủ ngồi lên ngực nạn nhân, dùng hai chân kẹp lấy hai cẳng tay người chết, hai tay vít tóc nạn nhân để giữ cố định đầu của hắn, rồi nôn mửa lên mặt hắn. Theo vị trí chồng chất của bãi nôn ở trên mặt và ngực người chết, ta thấy phương hướng của nó là từ trên xuống. Điều này cũng góp phần loại bỏ khả năng người chết tự chết trong bãi nôn của chính mình. Do người chết ra sức giãy dụa mà cẳng tay lại bị kẹp cứng nên mới xuất hiện vết thương như vậy. Hơn nữa, do hung thủ làm như thế nên tóc của người chết mới bị rối bù. Đương nhiên, cũng có khả năng là có hai, ba người kẹp giữ tay chân nạn nhân, rồi sau đó nôn mửa. Nhưng mà, ở hiện trường, ta không có tìm thấy dấu vết chứng minh là có nhiều người tại hiện trường. Cho nên khả năng này tương đối nhỏ."
Nói đến đây, Tư Đồ Sách cầm lấy tay người chết, nói : "Ta đã lấy ra vật lưu lại trong kẽ móng tay người chết, phát hiện là da thịt người, hơn nữa không phải của người chết. Điều này chứng minh khi nạn nhân còn sống đã cào cấu làm hung thủ bị thương. Vì vậy, ta cho rằng, đây là một vụ mưu sát, chứ không phải là tai nạn ngoài ý muốn."
Hạ Lan Băng cảm thấy rất bất ngờ, hỏi: "Huynh có thể xác định được chút thịt còn sót lại trong kẽ móng tay là của ai à?"
"Không sai biệt lắm đâu." Tư Đồ Sách trong lòng đang tiếc hận. Lúc xuyên việt, hắn không có mang theo người thiết bị kiểm tra ADN. Dù sao đi nữa thiết bị này quá lớn mà công suất của pin năng lượng mặt trời hắn đang có lại có hạn. Nếu hắn có một máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời thì may ra...
Hạ Lan Băng thở dài: "Liễu Xuyên huynh, huynh thật là càng lúc càng làm cho người khác bất ngờ." Trầm ngâm một lát, nàng lại nói: "Theo như những gì mà huynh phân tích, giả sử như kẻ kia không khống chế tay và đầu của nạn nhân, nạn nhân đã không ngạt thở mà chết trong bãi nôn. Như vậy đây chính là một vụ mưu sát. Hung thủ là ai?"
"Kết quả điều tra bên ngoài thế nào?"
"Đúng rồi. Ta đang muốn tới tìm huynh nói chuyện này. Bộ đầu của nha môn đã đi điều tra những nhà ở xung quanh hiện trường, hỏi han xem có gì đặc biệt vào khoảng canh hai không. Huynh thật đúng như thần. Người dân xung quanh nói vào khoảng canh hai, bọn hắn nghe được bên ngoài có chút ồn ào nhưng sau đó lại yên lặng nên họ cũng không đi ra ngoài xem có việc gì không."
"Vậy sao? Ồn ào như thế nào?"
"Có vài người cãi nhau. Bọn hắn lúc ấy cũng không để ý, cho nên không nhớ được là cãi nhau về việc gì. Đúng rồi, còn có tiếng của cồng đồng rơi trên mặt đất."
"Vài người cãi nhau?"
"Ta đã hỏi đi hỏi lại. Bọn hắn cũng cố vắt óc nhớ nhưng không nhớ nổi, chỉ nói là có tranh cãi vài câu. Đúng rồi, có người chợt nhớ ra là trong lúc cãi nhau có nhắc đến 'Tưởng lão ngũ', khúc sau thì nghe không rõ."
"Tưởng lão ngũ? Đây không phải là tên hung thủ thì là ai?"
"Bất kể hắn là ai. Ta chỉ cảm thấy được. Tưởng lão ngũ là nhân vật mấu chốt. Cần phải tìm được người này." Hạ Lan Băng đi lại trong phòng, chiết phiến không ngừng gõ gõ vào lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Hung thủ và người chết lúc ấy đã xảy ra tranh cãi. Theo như lời ngươi nói, hung thủ có thể kẹp lấy cánh tay người chết, giữ lấy đầu hắn, để cho hắn không thể giãy dụa. Như vậy xem ra, hung thủ và người chết rất có thể có thù oán. Cho nên, cần tập trung điều tra chung quanh những người có mâu thuẫn với Trương lão đầu, hơn nữa, đã ăn thịt gà đêm qua. Cần phải tìm được người có thù với Trương lão đầu, đêm qua ăn thịt gà và không có bằng chứng ngoại phạm vào canh hai đêm qua."
Tư Đồ Sách âm thầm bội phục. Hạ Lan Băng có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, rất nhanh đã sáng tỏ phương hướng điều tra, hơn nữa phân tích rất có logic. Vào thời đại xa xưa như thế này, những con người này cực kỳ đáng quý.
* Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi
Dứt lời, Tư Đồ Sách nhanh chóng trở lại bàn giải phẫu, cẩn thận đem nội tạng để lại vào ngực, bụng của thi thể, sau đó khâu thi thể lại, dùng khăn trắng đắp lại. Trên khay chỉ còn mẫu nôn mà Tư Đồ Sách đã thu được cùng với những thức ăn trong dạ dày nạn nhân.
Sửa sang lại xong xuôi, Tư Đồ Sách nói : "Được rồi. Phù Dung huynh đến đây đi."
Lúc này, Hạ Lan Băng đã khôi phục trạng thái bình thường, quay đầu nhìn, quả nhiên hết thảy bình thường, lúc này mới thu lại chiết phiến, tiến lại gần, nói : "Giải phẫu thi thể thật là ghê tởm. Ta thật không hiểu tại sao huynh không giao cho ngỗ tác * làm mà lại tự thân đụng tay vào?"
Tư Đồ Sách nói : "Nếu để cho ngỗ tác làm, ta chỉ sợ không minh bạch."
"Huynh muốn minh bạch chuyện gì?"
"Người chết không phải chết bất đắc kỳ tử mà là bị giết!"
"Bị giết?" Hạ Lan Băng lắp bắp kinh hãi, "Sao huynh biết hắn bị giết?"
"Trên thi thể có đầy đủ dấu hiệu chứng tỏ người này chết do ngạt thở. Ta xem xét khí quản của thi thể, phát hiện hai phế quản đầy chất nôn. Đến lúc này, ta tưởng người chết tự nôn mửa nhưng bởi vì hôn mê nên hít lầm vào trong phổi dẫn đến chết ngạt. Nhưng đến khi kiểm tra dạ dày ta phát hiện, căn bản không phải có chuyện như vậy. Trong bụng người chết là rau cải và cơm, mà chất làm tắc phế quản, tuy rằng đã nát nhừ, nhưng ta đã kiểm tra ra rồi, là thịt gà và mì. Hai thứ hoàn toàn khác nhau chứng minh chất nôn làm tắc phế quản người chết là của người khác. Chính kẻ này nôn làm tắc khí quản khiến cho nạn nhân ngạt thở mà chết!"
Tư Đồ Sách cứ chỉ trỏ vào những thứ còn lại bên trong dạ dày và mẫu của bãi nôn hắn thu được khiến cho Hạ Lan Băng cảm thấy buồn nôn. Nàng nhanh chóng mở chiết phiến ra che miệng mũi, cố gắng tập trung ánh nhìn vào mỗi Tư Đồ Sách mà thôi: "Huynh nói huynh có thể phân biệt ra được chỗ nôn này là thịt gà và mì?"
Chỗ chất nôn này đã bị tiêu hóa giống như là cháo loãng. Mắt thường không cách nào phân biệt được trong đó có cái gì. Tư Đồ Sách đương nhiên không sẽ nói cho nàng biết hắn dùng kính hiển vi quan sát, nên chỉ cười cười, nói : "Huynh chỉ cần tin tưởng ta là được. Còn về việc tại sao ta biết được thì huynh đừng bận tâm."
"Ta biết rồi. Là huynh sử dụng phép thuật." Hạ Lan Băng gật đầu. Trầm ngâm một lát, nàng lại nói tiếp: "Chẳng lẽ người chết do ngã vào bãi nôn nên mới ngạt thở mà chết? Như vậy cũng không đúng. Ở hiện trường, chỉ trên ngực, miệng và mũi của hắn mới có bãi nôn còn những chỗ khác đâu có. Chẳng lẽ là có người chặn hắn lại, sau đó nôn mửa lên miệng mũi hắn, khiến cho hắn ngạt thở? Nếu như là có ý định mưu sát, thì làm như thế quá khó khăn, trực tiếp bóp cổ không phải dễ dàng hơn sao? Cần gì phải dùng tới phương pháp giết người ngoài sức tưởng tượng như vậy? Là ngoài ý muốn sao?"
"Không phải ngoài ý muốn!" Tư Đồ Sách thập phần khẳng định trả lời, "Ta đã xem vết thương trên gáy của người chết, tuy rằng da đầu có vết rách, nhưng xương sọ không bị tổn thương. Não bộ cũng không có hiện tượng xuất huyết. Nói cách khác, vết thương này không có khả năng khiến cho nạn nhân hôn mê."
"Ừ, vết máu ở hiện trường cho thấy, sau khi nạn nhân bị thương vẫn còn đi lại chung quanh một lúc, sau đó mới ngã ngửa xuống."
"Không sai. Nếu nạn nhân không bị hôn mê, thì khi hung thủ nôn mửa lên mặt hắn, hắn hoàn toàn có thể nín thở hoặc dùng tay lau đi chứ không hít vào. Theo như những gì phát hiện được sau khi giải phẫu thi thể, chất nôn khiến cho phế quản bị bế tắc hoàn toàn. Điều này chứng minh người chết lúc ấy không có biện pháp tránh né, cũng không thể dùng tay lau đi, cũng không còn khả năng nghiêng đầu né tránh. Miệng mũi lại hoàn toàn bị chất nôn làm cho bế tắc, không thể thở, cho nên mới hít chất nôn vào trong phổi. Mà hiện trường là một ngõ nhỏ. Cho nên, kẻ khiến cho Trương lão đầu không thể thở chỉ có thể là hung thủ!"
Tư Đồ Sách vén tấm vải trắng đắp thi thể ra, lộ ra cánh tay người chết. Hắn chỉ vào vết bầm tím xuất huyết dưới da ở cẳng tay người chết, nói: "Ở trên hai cẳng tay của nạn nhân đều có tổn thương do chống cự gây ra. Lúc đầu, ta không hiểu tại sao vết thương lại xuất hiện ở đây mà trên bàn tay lại không có. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta mới nghiệm ra là hung thủ ngồi lên ngực nạn nhân, dùng hai chân kẹp lấy hai cẳng tay người chết, hai tay vít tóc nạn nhân để giữ cố định đầu của hắn, rồi nôn mửa lên mặt hắn. Theo vị trí chồng chất của bãi nôn ở trên mặt và ngực người chết, ta thấy phương hướng của nó là từ trên xuống. Điều này cũng góp phần loại bỏ khả năng người chết tự chết trong bãi nôn của chính mình. Do người chết ra sức giãy dụa mà cẳng tay lại bị kẹp cứng nên mới xuất hiện vết thương như vậy. Hơn nữa, do hung thủ làm như thế nên tóc của người chết mới bị rối bù. Đương nhiên, cũng có khả năng là có hai, ba người kẹp giữ tay chân nạn nhân, rồi sau đó nôn mửa. Nhưng mà, ở hiện trường, ta không có tìm thấy dấu vết chứng minh là có nhiều người tại hiện trường. Cho nên khả năng này tương đối nhỏ."
Nói đến đây, Tư Đồ Sách cầm lấy tay người chết, nói : "Ta đã lấy ra vật lưu lại trong kẽ móng tay người chết, phát hiện là da thịt người, hơn nữa không phải của người chết. Điều này chứng minh khi nạn nhân còn sống đã cào cấu làm hung thủ bị thương. Vì vậy, ta cho rằng, đây là một vụ mưu sát, chứ không phải là tai nạn ngoài ý muốn."
Hạ Lan Băng cảm thấy rất bất ngờ, hỏi: "Huynh có thể xác định được chút thịt còn sót lại trong kẽ móng tay là của ai à?"
"Không sai biệt lắm đâu." Tư Đồ Sách trong lòng đang tiếc hận. Lúc xuyên việt, hắn không có mang theo người thiết bị kiểm tra ADN. Dù sao đi nữa thiết bị này quá lớn mà công suất của pin năng lượng mặt trời hắn đang có lại có hạn. Nếu hắn có một máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời thì may ra...
Hạ Lan Băng thở dài: "Liễu Xuyên huynh, huynh thật là càng lúc càng làm cho người khác bất ngờ." Trầm ngâm một lát, nàng lại nói: "Theo như những gì mà huynh phân tích, giả sử như kẻ kia không khống chế tay và đầu của nạn nhân, nạn nhân đã không ngạt thở mà chết trong bãi nôn. Như vậy đây chính là một vụ mưu sát. Hung thủ là ai?"
"Kết quả điều tra bên ngoài thế nào?"
"Đúng rồi. Ta đang muốn tới tìm huynh nói chuyện này. Bộ đầu của nha môn đã đi điều tra những nhà ở xung quanh hiện trường, hỏi han xem có gì đặc biệt vào khoảng canh hai không. Huynh thật đúng như thần. Người dân xung quanh nói vào khoảng canh hai, bọn hắn nghe được bên ngoài có chút ồn ào nhưng sau đó lại yên lặng nên họ cũng không đi ra ngoài xem có việc gì không."
"Vậy sao? Ồn ào như thế nào?"
"Có vài người cãi nhau. Bọn hắn lúc ấy cũng không để ý, cho nên không nhớ được là cãi nhau về việc gì. Đúng rồi, còn có tiếng của cồng đồng rơi trên mặt đất."
"Vài người cãi nhau?"
"Ta đã hỏi đi hỏi lại. Bọn hắn cũng cố vắt óc nhớ nhưng không nhớ nổi, chỉ nói là có tranh cãi vài câu. Đúng rồi, có người chợt nhớ ra là trong lúc cãi nhau có nhắc đến 'Tưởng lão ngũ', khúc sau thì nghe không rõ."
"Tưởng lão ngũ? Đây không phải là tên hung thủ thì là ai?"
"Bất kể hắn là ai. Ta chỉ cảm thấy được. Tưởng lão ngũ là nhân vật mấu chốt. Cần phải tìm được người này." Hạ Lan Băng đi lại trong phòng, chiết phiến không ngừng gõ gõ vào lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Hung thủ và người chết lúc ấy đã xảy ra tranh cãi. Theo như lời ngươi nói, hung thủ có thể kẹp lấy cánh tay người chết, giữ lấy đầu hắn, để cho hắn không thể giãy dụa. Như vậy xem ra, hung thủ và người chết rất có thể có thù oán. Cho nên, cần tập trung điều tra chung quanh những người có mâu thuẫn với Trương lão đầu, hơn nữa, đã ăn thịt gà đêm qua. Cần phải tìm được người có thù với Trương lão đầu, đêm qua ăn thịt gà và không có bằng chứng ngoại phạm vào canh hai đêm qua."
Tư Đồ Sách âm thầm bội phục. Hạ Lan Băng có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, rất nhanh đã sáng tỏ phương hướng điều tra, hơn nữa phân tích rất có logic. Vào thời đại xa xưa như thế này, những con người này cực kỳ đáng quý.
* Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi
/34
|