Mạnh Thiên Sở tức thời tức giận khôn tả, mắt trừng to,, thét chìm: "Nói cái cứt gì thế, cái gì mà chỉ giữ được một? Coi phim nhiều quá rồi lậm rồi phải không? Ngươi lúc mới đến chẳng phải nói sẽ ổn hết sao? Giờ lại nói lời bậy bạ đó? Ngươi tin Mạnh Thiên Sở ta dẹp đổ cả nhà ngươi, diệt hết cả họ? Ngươi à dám để một chết một sống nhà ta ra khỏi cửa không thì ta sẽ lập tức biến lời nói thành hiện thực. Ngươi không tin làm thử xem."
Mạnh Thiên Sở kích động đến nỗi câu cửa miệng thời hiện đại phim ảnh gì đó cũng nói ra, mọi người tuy không hiệu nhưng cái hoạt diệt môn diệt họ gì đó thì biết. Dương thị nghe thế tái hẳn mặt, lập tức nhớ lại chuyện mình chứng kiến sáng nay, tin chắc là người trẻ tuổi gần như điên cuồng này nhất định sẽ làm được như lời, liền run rẫy rụt người lại nói: "lão phụ nhất định tận lực!"
"Không phải tận lực, mà là phải, nếu không... nếu không.... ta sẽ băm vằm cả nhà ngươi ra, không, ta còn muốn diệt toàn tộc ngươi, toàn thôn!"
Dương thị không dám nghe nữa, vội đóng cửa, khẩn trương đỡ đẻ. Mụ ta đã sớm thấy người trẻ đẹp trai kia hiện giờ đã lên cơn kinh phong rồi, nhưng mà cũng chả trách, người ta yêu nữ nhân này quá mà, nữ nhân này có phúc quá mà, thường ở nông thôn nếu là bé trai người ta đều giữ trẻ nhỏ không giữ mẹ, nhân vì vợ chết rồi có thể cưới vợ khác, còn đứa bé thì nối dõi, không thể không cần.
Mạnh Thiên Sở sốt ruột đi qua đi lại, mọi người biết giờ phút này hắn thậm chí dám giết người, không ai dám chọc vào hắn.
Chẳng mấy chốc, Dương thị ưước ra, lần này quỳ sụp xuống luôn, câu đầu tiên là cầu hắn tha mạng.
Mạnh Thiên Sở bước tới gần sát Dương Thị: "Nói! Rốt cuộc thế nào?"
"Huyết băng...., nếu dùng thuốc cầm máu cho tam phu nhân thì đứa bé không giữ được, nhưng cho72 bé sinh ra rồi cầm máu thì không kịp, ngài xem...."
Mọi người nghe thế gấp lên, Hạ Phượng Nghi, Ôn Nhu và Phi Yến chưa bao giờ gặp cảnh này, mắt ứa ra, nhưng cố nhịn không dám thành tiếng.
Mạnh Thiên Sở trầm giọng: "Được, ngươi cứu em bé, chuyện khác không cần quản, em bé sinh xong lập tức dùng thuốc cầm máu cho tam phu nhân."
Dương thị nghe thế vội đứng lên, Mạnh Thiên Sở bảo; "Lấy khăn hoặc chỉ dính máu của tam phu nhân đưa cho ta."
Dương thị nghĩ hắn điên, ngẩn người, miệng há to.
"Ta bảo ngươi lấy, ngươi điếc rồi hả?"
Dương thị bị hắn quát giật nãy mình, vội vào đưa khăn dính máu cho hắn, xong đóng nhanh cửa lại.
Mọi người nhìn Mạnh Thiên Sở, thấy hắn quay trở về thư phòng, không dám hỏi, chỉ nghe hắn dặn: "Có chuyện gì cứ báo ngay cho ta, ta sẽ quay lại ngay."
Hạ Phượng Nghi cùng mọi người ở ngoài chờ, thấy hắn đi khỏi, Phi Yến bật khóc to. Ôn Nhu nghẹn ngào: "Nha đầu ngốc, vậy không tốt, để Thiên Sở nghe không hay đâu, hi vọng mọi chuyện sẽ ổn, thân thể của Giai Âm dù sao cũng không tệ, hi vọng có thể vượt qua cửa này."
Hạ Phượng Nghi quỳ dưới đất, tay chấp, miệng niệm: "Nam mô quan thế âm bồ tát phù hộ, hi vọng Giai Âm người tốt trời thương, giữ cho mẹ con bình an, Hạ Phượng Nghi con nguyện ý..."
Phi Yến vội che miệng nàng: "Nam mô quan thế âm bồ tát phù hộ Giai Âm tỷ tỷ và con bình an, Phi Yến con hi vọng dùng mười năm dương thọ đổi lại sự bình an của hai người."
Hạ Phượng Nghi: "Phi Yến, em làm gì vậy, vì sao không để cho ta nói hết?"
"Tỷ trước đã là tiểu thư của Phi Yên, hiện giờ là đại phu nhân của Mạnh gia, nếu như ơn trên nhất định phải nhìn thấy lòng thành của chúng ta, thì hãy để Phi Yến biểu lộ thành ý này. Em vốn chỉ mang số mệnh nha hoàn, cho nên nếu dùng mệnh của em đổi mạng của Giai Âm tỷ tỷ có gì đâu mà không được."
Hạ Phượng Nghi vội ôm Phi Yến vào lòng, hai người cùng bật khóc: "Đúng là cô ngốc!"
"Đại phu nhân, từ trước chúng ta làm chuyện có lỗi với lão gia, thế mà lão gia không tính toán với chúng ta. Hiện giờ em không muốn lão gia đau khổ, cho nên chỉ cần Phi Yến làm gì được thì làm, cho dù có chết cũng chẳng có sao."
Ôn Nhu ở bên cạnh chứng kiến mà cảm động vô cùng, trong lòng cũng thầm cầu khấn.
Ánh trăng đã tàn, trời dần sáng, gà gáy, trong phòng chợt nghe tiếng em bé khóc, giọng rất to. Một nha hoàn bước ra vui mừng nói: "Được rồi, được rồi, em bé đã ra, tam phu nhân sinh một thiếu gia to tròn."
Mọi người nghe thế vừa mừng vừa lo, Hạ Phượng Nghi lau mắt hỏi: "Giai Âm đâu?"
Nha hoàn khó xử. Ôn Nhu quát hỏi: "Đại phu nhân hỏi ngươi mà, Giai Âm làm sao?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Nha hoàn giật mình, vội đáp: "Tam phu nhân ngất đi rồi, máu ra nhiều lắm, bà đỡ đang cố nghĩ biện pháp cầmm máu, nhưng mà... nhưng mà... tam phu nhân dường như... sắp không ổn rồi."
Lúc này Mạnh Thiên Sở nhanh chân bước lại, trên tay còn cầm một túi lớn không biết là gì.
Nha hoàn thấy hắn trực tiếp vào phòng, định ngăn, Hạ Phượng Nghi bảo: "Đừng ngăn nữa, để chàng ấy vào." Nha hoàn nghe thế vội rụt tay lại.
Mạnh Thiên Sở vào phòng hỏi Dương thị: "Dùng thuốc chưa?"
Dương thị run rẫy: "Dùng thì dùng rồi, nhưng e không kịp."
Mạnh Thiên SỞ: "Các ngươi ra hết cho tta, lập tức ra ngoài."
Mọi người tưởng là hắn muốn nói lời ly biệt cuối cùng với Tả Giai Âm, ai cũng chẳng dám nói gì, vội chạy ra ngoài. Tả Giai Âm đã ngất đi, hạ thân không ngừng xuất huyết, Mạnh Thiên Sở chẳng thèm quan tâm đến xung quanh, đẩy bình phong thay đồ đến, sau đó treo dụng cụ truyền máu đơn giản mà hắn mới chế lên đó, rồi ngồi cạnh Tả Giai Âm, vén tay áo châm kim vào mạch máu cho máu chảy ra chứa vào bình. Hắn lại tiếp tục dùng ống da áp vào cổ tay nàng, cố định lại, sau nhanh nhẹn chọn mạch châm kim vào cổ tay nàng. Ngay sau đó, máu từ bình từ từ truyền vào người Tả Giai Âm.
Làm xong mọi chuyện, hắn gọi Dương thị vào. Dương thị phát hiện vậy, tưởng hắn muốn cùng chết với Tả Giai Âm, tức thời tam hồn bảy vía bay đầu mất.
"Mau cầm máu cho tam phu nhân, mau."
Dương thị nghe thế không dám chậm trễ chút nào, vội gọi Lưu mụ và nha hoàn vào bắt đầu công việc.
Mạnh Thiên Sở mệt nhọc nhìn Tả Giai âm như ngủ đi, khẽ vuốt gương mặt lạnh lẽo của nàng. Em bé sau khi được chăm sóc xong khóc một hồi rồi ngủ đi, mọi người cùng bận rộn, nha hoàn vội vã đi lại với từng thau nước vấy máu và nước nóng sạch....
Dương thị thấy Mạnh Thiên Sở cứ nhìn Tả Giai Âm, không quan tâm đến họ, không tiện nói gì, cầm máu cho các vết rách do sinh vừa rồi. Tuy nhiên, Lưu mụ thấy không hiệu quả gì, liền e dè nói với hắn: "Lão gia, điều này không ổn, ở nông thôn chúng tôi có một phương thuốc, ngài xem..."
Lúc này mà quản chuyện nông thôn hay không gì nữa, Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi thấy cái gì có thể cầm máu được thì cứ làm, chỉ cần giữ lại mạng của tam phu nhân là được."
Lưu mụ cắn răng đi ra ngoài, lát sau cùng Hạ Phượng Nghi đến phòng thuốc của Tả Giai Âm tìm thuốc, rồi giã nhuyễn bỏ vào rượu xong lấy vải bố sạch bao lại. Khi trở vào phòng, Mạnh Thiên Sở cũng không nhìn, cứ để Lưu mụ và Dương thị bận bịu một hồi. Lát sau, Lưu mụ mừng rỡ nói: "Không chảy nữa, không chảy nữa thật rồi."
Mọi người nghe thế vội chạy vào, Mạnh Thiên Sở cũng quay qua xem, thấy hạ thân của Tả Giai Âm không còn ra nhiều máu nữa.
Mọi người thở phào, Mạnh Thiên Sở cảm giác như vừa từ diêm vương điện trở về, y phục ướt cả.
Hạ Phượng Nghi: "Bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ."
Ôn Nhu: "Mọi người ra ngoài, ta đi tìm lang trung xem sao."
Thời gian như chậm hẳn lại,, trong phòng yên ắng hẳn. Lang trung mãi không đến, ngay tiếng em bé khóc cũng không. Mọi sự đều yên tĩnh, ngay cả tiếng ve và ếch đều không có. Mạnh Thiên Sở ngồi đó, miệng Hạ Phượng Nghi cứ lầm rầm, hắn không nghe được nàng nói gì, trong đầu cứ nhớ lại hình ảnh của hắn và Tả Giai Âm lúc trước, từng giọng nói từng nụ cười của nàng, từng ánh mắt, từng cái cuối đầu... tất cả đều như mới, tất cả đều khiến người ta đau lòng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nhớ đến lúc hai người nói với nhau khi từ nhà Tả Giai Âm về: "Kiếp trước chúng ta nhất định là một người, ta nhất định là cái bóng của nàng, nàng là thân thể của ta, nàng hiểu ta, yêu ta, thông cảm cho ta như thế, ta không biết hồi báo nàng thế nào."
Tả Giai Âm: "Phu quân, nếu như chúng ta kiếp trước là một người, vậy thà để thiếp là cái bóng của chàng, chàng là thân thể thiếp, để kiếp này ơn trên để thiếp làm người của chàng, để chàng yêu, thương thiếp. Thiếp tự nhiên phải hiểu chàng, vẫn làm cái bóng của chàng, mãi mãi không rời xa..."
Lòng Mạnh Thiên Sở ấm hẳn, hôn lên môi nàng: "Giai Âm, nàng đãi ta toàn tâm toàn ý, ta tiếc lại không toàn tâm toàn ý cấp nàng..."
Tả Giai Âm bịt môi hắn: "Nhân thế nhiều chuyện không như ý, có mấy ai có thể làm được cái bóng cho người mình yêu..."
Mạnh Thiên Sở cứ mơ màng suy nghĩ.... Phi Yến dẫn một lang trung đầu tóc bạc phơ tiến vào. Người này hắn biết, ca ca của ông ta là ngự y trong triều, hi vọng y thuật của ông ta tương đương với người anh.
Mạnh Thiên Sở vội dậy tránh ra,để lang trung bắt mạch cho Tả Giai Âm. Lão lang trung vuốt râu bạc, một tay thò vào rèm bắt mạch, ngước đầu thấy cái ống đỏ vòng vào trong màng, trên bình phong còn có cái túi lớn, còn gần nửa bình dịch thể màu hồng. Dịch thể đó đang theo ống truyền vào trong.
Bắt mạch xong, lão lang trung gọi Dương thị và Lưu mụ vào hỏi tình hình, xong mới gật đầu bước ra bàn có chuẩn bị sẳn giấy bút, từ từ nói: "Tam phu nhân đã không còn ra máu nữa, xem ra không có gì lớn lắm. Nữ tử mang thai mười tháng không dễ gì, trước sinh sản đã khí huyết đều hư, sẽ xuất hiện chuyện huyết băng, đại khái thân thể của tam phu nhân còn tốt nên mới nhất mực kiên trì." Nói đến đây, ông ta lại nhìn cái ống màu hồng, xong nhìn Mạnh Thiên Sở đầy thâm ý, khoé miệng lộ nụ cười kỳ quái.
Lão lang trung nói tiếp: "Ta kê một đơn uống trước, chủ yếu là bổ khí bổ huyết." Sau đó bắt đầu viết, miệng lẩm nhẩm: "Nhân sâm 12 khắc, hắc khương 3...."
Mọi người nghe kỹ lời dặn, cho dù hiểu hay không cũng tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Lão lang trung nói: "Ta bốc thêm một thang, cái này tạm thời chưa cho tam phu nhân uống vội, để xem thang trước thế nào đã, nếu có chóng mặc sây sâmm gì thì thêm vào trong thang đó đoán long cốt một nhánh, thiến thảo căn 9 khắc... ngải diệp thán 3 khắc. Nếu như xuất mồ hội, sắc mặt trắng nhợt, mạch yếu, thì là chứng khí huyết hư thoát, có thể dùng độc sâm tháng, ích khí bổ huyết. Hoặc có thể dùng sâm phụ thang, hoặc sâm phụ long mẫu thang hồi dương cứu nghịch chỉ huyết.... các người nhớ kỹ chưa?"
Ôn Nhu: "Phiền lão tiên sinh đem những lời vừa rồi nói kỹ lại viết ra, ông coi ông nói một loạt như vậy chúng tôi có thể quên hoặc hiểu sai thì chết."
Mạnh Thiên Sở: "Ôn Nhu nói phải lắm, thỉnh lão tiên sinh chịu khó một chút, ghi kỹ lại."
Lão lang trung cười ha hả, chỉ lên giường nói: "Nhà ngài có lang trung mà, chờ cô ta tỉnh lại đưa cái đơn thuốc giản đơn này cho cô ta xem, cô ta sẽ biết ngay."
Mạnh Thiên Sở: "Lời tục thường nói y bất tự y, tự thầy thuốc không chữa được mình, ngài xem..."
Lão lang trung đứng dậy, đem một xấp đơn thuốc giao cho Hạ Phượng Nghi, dặn lại lần nữa. Hạ Phượng Nghi dẫn người đi bốc thuốc. Lão lang trung bước đến Mạnh Thiên Sở, vỗ vỗ vai hắn, ghé sát tai bảo: "Kỳ thật ngài là người cứu tam phu nhân."
/583
|