Ân Gia sơn trại nằm ở một tòa núi cao ngoài thành Hàng châu. Cách sơn trại là một vùng rừng cây to che kín. Từ ngoài nhìn vào dường như không có đường, đi bên dưới không có ánh dương quang, ẩm thấp đầy cây bụi như quái thú, quỷ mị khủng bố vô cùng.
Mọi người không thể không đi chậm lại, 300 người đi thành một hàng dài xuyên qua rừng. Hộ vệ đầu lĩnh thấy Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đi trước, vội thúc ngựa chạy lên đi cạnh.
Từ tối hôm qua, vị đầu lĩnh hộ vệ này ngày càng sáng mắt ra đối với sư gia trẻ tuổi. Tuy nói công phu người tra chẳng ra gì, còn không bằng nhị phu nhân sắc đẹp như hoa, nhưng Mạnh Thiên Sở làm người thẳng thắn thiện lương, nếu đổi thành nhà quan khác, lỡ phát sinh chuyện tối qua thì e rằng mắng nhiếc đánh đập thậm chi lấy luôn cái mạng nhỏ của y nữa. Trong khi đó Mạnh Thiên Sở không hề trách quái các huynh đệ, còn an ủi mọi người, khiến mọi người vừa cảm động vừa sợ toát mồ hôi.
Trước đây vị hộ vệ đầu lĩnh này còn chưa rõ Mạnh Thiên Sở còn một thân phận khác, đó là sếp đứng trên mình thực thụ, chỉ cho rằng có quan hệ tốt với Trần Tinh Bằng nên mới bị phái đến nhà hắn làm hộ vệ. Hôm nay khi thấy hắn chìa yêu bài ra, trong lòng y thầm cả kinh, không ngờ ngay cả vị thiếp của Mạnh Thiên Sở cũng là nhân vật không tầm thường, để rồi chỉ cần một phong thư viết cho cẩm y vệ hàng châu để rồi người ta chẳng thèm nháy mắt cấp luôn 150 người tương đương với người của Đông hán, cho thấy không phải tầm thường.
Mạnh Thiên Sở chợt nghe có tiếng người gọi, quay qua nhận ra đó là vị hộ vệ đầu lĩnh trẻ tuổi, liền gật đầu chào.
Hộ vệ đầu lĩnh thấy Mạnh Thiên Sở mặt mày nghiêm trọng, cũng biết lòng hắn hiện giờ lo lắng rất nhiều. Y ngẫm nghĩ, thấy bản thân mình không thể bỏ qua cơ hội tiếp cận này, nhưng lỡ mở lời không ổn sẽ hỏng chuyện, và Mạnh Thiên Sở sẽ khinh y. Suy đi nghĩ lại, y cung kính thưa: "Mạnh gia, tại hạ trước đây có đến Ân gia sơn trại, kỳ thật không thần kỳ như bá tánh từng nói."
Vị đầu lĩnh hộ vệ này là người tinh minh, biết rõ thân phận của Mạnh Thiên Sở rồi nhưng vẫn xưng hô như bình thường, để tránh Mạnh Thiên Sở cho rằng y có ý nịnh bợ. Mạnh Thiên Sở nghe thế quả nhiên mắt sáng rực lên: "Vậy à? Còn chưa biết tính danh của tiểu huynh đệ?"
Hộ vệ đầu lĩnh vội thưa: "Không dám, tiểu nhân họ Sài, tên là Mãnh."
'Sài Mãnh?"
"Đúng vậy, Mạnh gia."
"Tên hay lắm. Ngươi nói đã đến Ân gia sơn trại, đó là chuyện khi nào, vì sao đến đó?"
Sài Mãnh lập tức đáp: "Ba năm trước, lúc đó tại hạ còn là tên phiên tử nho nhỏ của Đông hán, nói là có tin tình báo rằng Ân gia sơn trại mưu phản, nên phái tôi và một giáo úy đến tra."
'thế à? Vì sao triều đình lại chậm trễ không diệt Ân gia sơn trại luôn?"
Sài Mãnh đáp: "Sau đó mới biết là Ân gia bị cừu gia cố ý tạo lời đồn hãm hại, Ân gia xưa kia cũng bị cừu gia này hại cho nhà nát thân vong."
"Cừu gia gì thế lại có oán thâm vậy, hại người ta nhà tan cửa nát còn không chịu dừng nữa?"
Sài Mãnh đáp: "Sau đó chúng tôi tra ra thì biết đó là một tiêu cục ở Gia Hưng phủ, tiêu cục đó có người đứng đầu chính là đại đồ đệ của Ân gia tiêu đầu khi xưa, ai, thật là lòng người không ngờ a." Nói xong, Sài Mãnh lắc đầu ngao ngán, chợt nhớ nhị phu nhân của Mạnh thiên Sở còn ở trong tay người khác, vội áy náy cười.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi vào Ân gia sơn trại rồi?" Nguồn: http://truyenyy.com
Sài Mãnh cười đáp: "Không dám giấu Mạnh gia, tôi từng vì dò la hư thật đã mai danh ẩn tính ở Ân gia sơn trại gần nửa năm nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe thế mừng thầm, xem ra tìm đúng người rồi, liền cười vỗ vai Sài Mãnh hỏi: "Vậy trước đó ở nhà sao ngươi không nói?"
Sài Mãnh thưa: "Ngài chỉ bảo tôi đến Đông hán và cẩm y vệ triệu tập người, chứ không bảo tại hạ biết là đi đâu."
Mạnh Thiên Sở cười lớn, nghĩ ra cũng phải, lúc ấy gấp quá chỉ lo tìm người trước, thì ra bên cạnh hắn còn có người từng ở Ân gia sơn trại, như vậy là yên tâm rồi.
Mạnh Thiên Sở hỏi: 'Nghe nói quan phủ từng cho rằng Ân gia là mối uy hiếp cần phải trừ, nhưng sau đó không thành công, cái này rốt cuộc là thật hay giả, Ân gia sơn trại có phải là thổ phỉ thật hay không, sao có thể đối kháng được với quan phủ chứ?"
Sài Mãnh đáp: "Mạnh gia có điều chưa biết, Ân gia bốn đời đều là người luyện võ, lúc đó nếu không bị hãm hại e rằng tiêu cũc của Ân gia còn có quy mô lớn hơn. Sau đó nghe nói Ân gia sơn trại chính là chỗ được tiêu đầu của Ân gia xem trọng, định dùng nó làm nơi luyện võ cho các đồ đệ mới thu. Sau đó Ân gia lạc bại, cả nhà liền chuyển đến xây dựng sơn trại này. Nơi ấy chỗ nào cũng có cơ quan, ám đạo có mười mấy đường, có thể nói là tứ thông bát đạt. Tôi ở nửa năm trên đó mà không thám thính được chút tin tức tương quan nào."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nói không chừng là bọn chúng cố tình nói quá để dọa những người không biết à."
Sài Mãnh thưa: "Cũng có thể, nhưng mà quan phủ trước đó đánh thật một trận, sau cùng bỏ qua, nói là Ân gia sau khi hứa với quan phủ không xuất sơn, quan phủ mới tha cho."
Như vậy là xong rồi, đúng là nhận không ra quan phủ đường đường thế kia mà đi thỏa hiệp với bọn thổ phỉ chứ không còn cách nào khác, thật nực cười.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi nói Ân gia bị oan, vậy quan phủ sao không giải oan cho Ân gia, cho họ trở về tiếp tục làm nghê tiêu cục?"
Sài Mãnh đáp: "Cái này là tin tức do đông hán do thám được, trừ hoàng thượng biết không ai hay cả, dù gì hoàng thượng không truy cứu, chẳng ai truy cứu làm gì. Còn về giải oan, ngài thấy đem người ta giết rồi, hơn nữa hàng mà Ân gia tiêu cục áp giải chính là cống phẩm của Hàng châu phủ dâng lên triều đình, nếu không sao bị chém một lúc cả hai người chứ? Nếu tổ của Ân gia từng được triều đình phong thưởng, nói không chừng còn bị chém cả nhà nữa. Cho dù hoàng thượng biết Ân gia bị hãm hại, nhưng người đã bị giết rồi, bản thân còn đi rửa oan làm gì để tự tát vào má mình? Tuy người không phải hoàng thượng giết, nhưng bị kẻ dưới làm việc không minh bạch mà chết. Do đó đã sai thì cho sai luôn, chuyện đó coi như xong. Sau đó quan phủ cũng không quản đến Ân gia nữa, có thể là vì ở trên chỉ lệnh xuống, cho nên Ân gia mới trải qua mấy năm thanh tịnh thái bình như vậy."
Chẳng trách Ân gia xây nhiều cơ quan ám đạo như vậy, có lẽ là bị địch nhân làm cho sợ rồi, hận không thể lên trời xuống đất được đây mà.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi cho là vì sao Ân gia là đối địch với ta? Ta trước giờ không quen ai ở Ân gia cả, bọn họ không có lý do gì làm khó ta, lần này là ý gì thế?"
Sài Mãnh cười nói: "Nếu tôi nói thật xin Mạnh gia đừng trách."
"Nói đi không có gì, tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng mà!"
Sài Mãnh thấy hắn không có ý giả, nên đáp:"Kỳ thật tại hạ cứ lạ sao Ân gia thường làm điều thiện, không hề chủ động đối địch với người. Tôi cũng ở Ân gia nửa năm, thân phận là hộ viện, tuy chưa hề nói chuyện với những nữ chủ nhân nơi đó, chỉ là nghe lén họ thôi, nhưng họ đối người hòa thiện, không nghiệm lệ với kẻ dưới, hơn nữa còn đóng cửa không ra ngoài, gần như cách tuyệt thế gian."
Mạnh Thiên Sở ngắt lời Sài Mãnh: "Nữ chủ nhân? Ý gì vậy?"
Sài Mãnh thưa: "Mạnh gia, chẳng lẽ ngài không biết chủ nhân của Ân gia toàn là nữ không hay sao?"
Mạnh Thiên Sở trố mắt, Ân gia sơn trại hách hách hữu danh thế mà là đám đàn bà, như vậy mấy ngày nay đám giặc đến quậy tưng nhà hắn là đám nư nhân chu nho hay sao?
Sài Mãnh thấy Mạnh Thiên Sở đầy vẻ nghi hoặc như vậy, biết là hắn không biết gì về Ân gia, vừa khéo có dịp biểu hiện, định nói tiếp thì chợt thấy có ánh sáng, Chu Hạo đi trước lớn tiếng nói: 'Lão gia, tôi đã thấy Ân gia sơn trại rồi."
Mạnh Thiên Sở bảo Sài Mãnh: "nếu như là nữ nhân, Mạnh Thiên Sở ta còn có gì phải sợ nữa. Đi, chúng ta cho chúng biết tay." Nói xong thúc ngựa bỏ Sài Mãnh lại sau lưng.
Sài Mãnh thầm nghĩ còn chưa nói hết cho ngài nghe mà, ngài mà gặp phải đại khái sẽ không xem thường những nữ nhân đó đâu.
Ba trăm người ồ ạt triển khai đội ngũ tiến vào Ân gia sơn trại. Dưới ánh tà dương, một đám bạch hạc bay qua đám lau, dừng lại đám đá to bên lộ, rồi đập cánh bay cao. Nơi đầu ánh sáng chính là Ân gia sơn trại. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người há hốc mồm, chỉ có Sài Mãnh là quen thuộc, nói thầm: "Ân gia sơn trại, ta đã về lại rồi."
Thay vì sơn trại, nói đúng hơn đây là tòa thành bảo xây giữa núi, cao hơn trăm mét, có vẻ xuyên vào mấy, khiến người nhìn choáng cả mắt. Trước thành bảo đầy các sắc mẫu đơn nở rộ thu hút lòng người. Hai bên đường là cổ thụ chọc trời, nở đầy hoa, hương thơm sực nức. Sơn trại dựa lưng vào núi, chỉ có một cái cầu kiều làm bằng dây sắt, không có gỗ, đi gần lại thấy dưới là vực sâu. trước cầu có một cờ lớn, ghi bốn chữ "Ân gia sơn trại."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy rúng động, đây rõ ràng là làm khó hắn mà. Cái cầu dây này dài cả chục mét, đừng nói gì đi, dù có bay cũng thấy cái vực sâu vạn trượng này mà nhức đầu. Xem ra không thể khi thường đám nữ nhân này, cửa ải đầu tiên đã khó chơi rồi.
Chu Hạo biết hắn nghĩ gì, xem ra Ân gia sơn trại rất thích làm trò, làm cầu xây thành giống như ai ai đều là cao thủ hết vậy. Chu Hạo nói: "lão gia, tôi nghĩ Ân gia sơn trại khẳng định còn có đường khác, chẳng lẽ ra ngoàimua đồ ăn trở về đeo vào lưng bay qua bay lại như phi tặc vậy?"
Mạnh Thiên Sở gật gù, tuy nói ra tức cười, nhưng ý tứ thì đúng vậy.
Sài Mãnh bước tới cung kính nói với Mạnh Thiên Sở: 'Chu đại thúc nói đúng, nhưng muốn đi cửa khác phải vượt qua tòa núi này, 300 người chúng ta đại khái mất một ngày còn chưa đến."
Mạnh Thiên Sở ngẩn đầu nhìn tòa núi, Ân gia sơn trại dựa sát núi mà lập, thế núi dốc đứng, căn bản không có đường đi. Hắn chuyển thân nghiêm túc nhìn Sài Mãnh. Sài Mãnh thấy hắn đầy vẻ hoài nghi, liền nói: "Tiểu nhân lời nào cũng thật, không dám nói dối Mạnh gia, Ân gia rất ít ra khỏi cửa, ăn uống đều tự cấp tự túc."
Mạnh Thiên Sở ngắt lời Sài Mãnh, nhíu mày hỏi: "Vậy chẳng thể nào người trong đó muốn ra ngoài một lần phải tự luyện thành một cao thủ khinh công a?"
Sài Mãnh thấy hắn hơi tức giận, lập tức lòng trầm xuống, cận thân nói: "Xin thứ cho tiểu nhân vô năng, chỉ biết có hai đường, đại khái là còn đường khác có thể đi, nhưng tiểu nhân không biết."
Mạnh Thiên Sở hỏi: 'Vậy ngươi ba năm trước đến Ân gia sơn trại là bay qua à?"
Sài Mãnh áy náy gật đầu, Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới bi ai, Ôn Nhu gần trong gan tấc mà hắn chẳng có khinh công để tới được.
Sài Mãnh thưa: "Mạnh gia, hay là để tôi đi dò xét trước, dù gì tôi cũng ở Ân gia, ngài nghĩ xem, còn có 300 huynh đệ đây nữa, dù sao cũng không thể vì cái cầu mà làm sầu 300 anh hùng được a."
Mạnh Thiên Sở biết Sài Mãnh đang cấp cho mình cái cớ để hạ đài, 300 cẩm y vệ và đông hán phiên tử sau lưng đại khái chẳng có mấy ai qua được cái cầu này.
/583
|