Sau khi nghe Chu Hạo nói về chuyện báo lại cho các vị phu nhân ở nhà, Mạnh Thiên Sở cười, bảo tiếp: "Nếu đúng là yêu tinh thật thì Chu Hạo ông học được phép hàng yêu trừ ma từ khi nào ha?"
"Thiếu gia, tôi nói không lại thiếu gia, nhưng bảo hộ ngài là chức trách của tôi, tôi không ngủ đâu."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hiện giờ chưa quá canh một, còn sớm mà, ông ngủ trước, đến canh hai ta gọi ông là được."
Chu Hạo ngẫm nghĩ: "Vậy cũng được, dù gì thì đến canh hai tôi cũng nghe tiếng trống canh mà." Nói xong liền nằm phục xuống ngủ.
Lúc còn sớm Mạnh Thiên Sở đã dò hỏi kỹ chỗ Cẩm nhi hẹn, do đó đêm nay tìm tới không mất nhiều sức, hơn nữa ánh trăng rất sáng, hẹn hò trong hoàn cảnh này thật thú vị.
Mạnh Thiên Sở nấp trên cây quế, khi đi Chu Hạo ngáy như sấm, bản thân hắn ước hẹn với giai nhân, tự nhiên không gọi một lão đầu theo vướng tay vướng chân.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc một nữ tử mang khăn trùm màu đen lẹ làng đi tới.
Nữ nhân đó tới dưới gốc cây, nhìn xung quanh, phát hiện không có người tự hồ như không cam tâm, đi vòng quanh cây quế một hồi, miệng lẩm bẩm: "Anh chàng đẹp trai này chẳng lẽ chỉ chọc ghẹo Cầm nhi ta cho vui? Một nam nhân tốt như vậy, nếu để vọt mất thật là tiếc biết mấy."
Mạnh Thiên Sở ở trên cây nghe rất rõ ràng, nhịn không được cười, thầm phục cho một nữ tử phóng đãng, chỉ vừa nhìn thấy nam nhân trẻ tuồi mà đã gấp gáp nôn nao còn hơn đàn ông háo sắc thấy con gái non tơ. Xem ra Phan Kim Liên ngày xưa còn thua cô này.
Chợt nghe một tiếng thở dài, Mạnh Thiên Sở cho rằng nữ tử định đi, không ngờ ả ta ngồi xuống bậc đá, ánh trăng chiếu lên thân thề nhu mị của cô nàng, tạo thành một bóng dáng mỹ lệ.
Mạnh Thiên Sở len lén tụt xuống cây, đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nữ nhân đó kinh khủng quay phắt người lại, phát hiện là nam nhân đẹp trai lúc ban ngày, liền mặt mày tươi rói, đứng phắt đậy nhào vào lòng hắn.
"Giỏi cho một nam nhân xấu xa không có lương tâm, để cho người ta chờ ở đây cả buổi, chàng sờ vào tay ta đây nè, đã lạnh đến cóng cả rồi."
Mạnh Thiên Sở ngửi được hương vị trên người Cầm nhi, xem ra là mùi nước thơm, hơi nồng nặc. Hắn thật ra chỉ thích mùi hương tự nhiên như có như không trên người nữ nhân.
Mạnh Thiên Sở không hề sờ tay Cầm nhi, mà khẽ đẩy Cầm nhi ra khỏi lòng mình: "Ta kỳ thật đã đến từ sớm, chỉ là trốn một bên xem nàng, nàng không biết dưới ánh trăng nàng đẹp động lòng người thế nào đâu." Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cầm nhi bị Mạnh Thiên Sở tán như bay bổng lên mây, liền nép vào lòng hắn lần nữa.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Tuy ta có lòng giống như nàng, hận không thể lập tức đem bản thân giao cho đối phương, nhưng mà ở đây không thể."
Cầm nhi đại khái chưa từng nghe qua nam nhân nào dùng lời đường mật nói với minh như vậy, đêm nay nghe Mạnh Thiên Sở nói thế, không ngờ cảm động muốn khóc.
"Công tử và ta vừa gặp đã chung tình, hà tất không thể cùng ta vầy duyên cá nước?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: một nha hòan nho nhỏ như vậy mà không ngờ có thể xuất khẩu thành văn, đem thành ngữ tự tin mượn dùng, xem ra Thủy Mộc Nhan trước kia đã bỏ không ít công dạy cho cô nha hoàn hầu cận này.
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Nàng và ta tuy mới gặp đã phải lòng, nhưng mà nàng là hồng hạnh trong vườn nhà khác rồi. Nếu để cho người ta nhìn thấy, ta thì không ngại gì, nhưng ta không thể vì một thoáng hoang lạc mà hủy đi một thân thanh bạch của nàng."
Cầm nhi cảm động nói: "Công tử đãi ta như vậy, Cầm nhi ta thật là không nhận lầm người, nhưng mà Cầm nhi làm cách nào có thề gặp lại công tử nữa?"
Mạnh Thiên Sở biết là thời cơ đã đến: "Ta ở khách sạn đợi nàng."
Cầm nhi vội vã gật đầu, mặt đầy khát vọng nhìn hắn, nói: "Cẩm nhi nhất định sẽ đến."
Mạnh Thiên Sở thấy con đàn bà hư hỏng này không có ý muốn đi, đang nghĩ cách làm sao cho phải, đột nhiên nghe một tiếng ho khan, Mạnh Thiên Sở lập tức nói với Cầm nhi: "Nàng mau rời khỏi chốn này, đừng đê người ta nhìn thấy."
Tiếng ho đó Cầm nhi cũng nghe được, hơn nữa bản thân ả ta một tháng phải đến đây ba lần, quen biểt với hầu hết hòa thượng ở đây, cho nên rời khỏi chỗ này sớm thì hay hơn. bèn ghi nhớ lời dặn của Mạnh Thiên Sở, vội vã cúi đầu đi nhanh.
Mạnh Thiên Sở thấy thân ảnh Cầm nhi đã biến mất, bèn nói: "Bước ra đi."
Từ trong bụi cây chợt có một người chui ra, cất giọng cười cười nói "Thiếu gia, lão phu phối hợp không tệ chứ? Ha ha."
Hôm sau, Cầm nhi quả nhiên ăn mặc xinh đẹp như hoa, y theo lời hẹn mà đến.
Khi cô ả mặt mày hớn hở bước vào phòngMạnh Thiên Sở thì phát hiện trong phòng còn có một lão đầu, mặt liền dài ra ngay.
Mạnh Thiên Sở vội vã bước tới, tươi cười đón tiếp thấy Cầm nhi cứ một mực nhìn Chu Hạo có vẻ không vui, liền bảo: "Đó là tùy tòng của ta?'
Cầm nhi gật đầu, không tiện mở lợi báo lão đầu đi ra, đành im lặng ngổi xuống bàn.
Mạnh Thiên Sở ân cần rót nước cho Cầm nhi, cô nàng không có lòng nào uống, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt của ả dừng phắt lại vào một chỗ trên tường, sắc mặt biến hẳn, nước trà đồ ra bàn mà cũng không hay.
Mạnh Thiêu Sở ở bên cạnh lạnh lùng quan sát Hắn tự nhiên biết Cầm nhi nhìn thấy cái gì mà phản ứng như vậy, hẳn cũng không gấp, chỉ để ý quan sát vẻ mặt đầy sự kinh khủng và sợ sệt của Cầm nhi.
Cầm nhi chỉ lên bức họa trên tường, miệng lấp bấp hỏi: "Bức... bức họa này... là huynh... từ đâu mà có?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ không phát hiện vẻ dị thường của Cầm nhi, bình thản đáp: "ở nhà của một bằng hữu, chỉ cảm thấy cô nương trong bức họa này vô cùng mỹ lệ, nên đã xin để tự mình thưởng thức."
Trán của Cầm nhi đã rịn đầy mồ hôi, ả bối rối dùng khăn tay khẽ lau. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cầm nhi có phải là cảm thấy nóng không? Hay là ta mở cửa sồ bên cạnh chỗ nàng ra, như vậy nàng sẽ mát hơn."
Cầm nhi cười cười, đáp: "Không cần, xem ra là lúc đi hơi gấp, qua một lát sẽ ổn thôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nàng dường như là đã thấy qua bức họa này?"
Cầm nhi lập tức đáp: "Không... không có, chỉ là giống như cảm giác của huynh, cảm thấy cô nương trong bức họa này vô cùng xinh đẹp, cho nên mới hỏi huynh."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nói tiếp: "Vậy à, cô nưong trong bức họa này kỳ thật không phải là tự sáng tác ra, mà là vẽ từ người thật"
Cầm nhi nghe thế, thần tình càng khẩn trương hơn, đặt tách tra xuống bàn, hai tay không ngừng vò nắn chiếc khăn trong tay mình.
Mạnh Thiên Sở không thèm lý gì tới, tiếp: "Chỉ tiếc là nữ nhân này đã chết rồi, nghe nói là bị người ta giết, thật là đáng tiếc."
Cầm nhi nghe thế buột miệng hỏi lại: "Không phải là nói bị quỷ bóp chết hay sao?"
Nói xong chợt đưa tay che miệng, nín bặt.
Mạnh Thiên Sở kỳ thật cố ý nói như vậy, thấy Cầm nhi lỡ lời, trong lòng thầm cười.
"Cầm nhi sao biết cô ta bị qủy bóp cổ chết vậy, nàng chẳng phải là không biết cô ta hay sao?"
Cầm nhi thấy Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ nhìn mình, nhất thời không nghĩ ra lời nói dối gì, đành cười khan hai tiếng, đáp: "Chỉ là trước đây có gặp qua cô ấy, rồi nghe nói bị quỷ bóp chết, người đã chết rồi cũng không có gì để nói nữa, chỉ là, huynh sao lại bảo là bị người ta giết?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta cũng chì là nghe nói thôi, ta có một bằng hữu làm đương sai ở nha môn huyện Nhân Hòa, nói cô nương này trước đó ở một trang viện sau đó bán lại cho nữ nhân khác, không ngờ là nữ nhân sau đó cũng chết ở trong phòng, bộ dạng rất khủng bố. Mọi người đều nói, đó là vì nữ tử trước kia chết biến thảnh quỷ quay về tòa trang viện đó biến thành quỷ đòi mạng."
Cầm nhi nghe thế sợ suýt té hẳn khỏi ghế, Mạnh Thiên Sở vội đỡ ả ta, bảo: "Coi ta kia, rõ ràng biết cô nuơng người ta sợ quỷ sợ ma, thế mà ta lại kể cho nàng nghe cái này, ta thật đáng đánh đòn."
Cầm nhi thất hồn lạc phách nhìn người trong bức họa, sau đó nói: "Vậy nên nghĩ biện pháp để cô ta không tiếp tục hại người nữa."
Mạnh Thiên Sở tiếp lời: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy, đại khái là khi chết cô ta có oán khí quá nặng, cho nên nghe lão bá tánh ờ chỗ đó nói, nên để cho ngươi nhà của cô ta hay là người thân cận nào đó quay về thắp hương bày hương án làm phép chi đó, như vậy cô ta mới chịu yên lòng ròi đi."
Cầm nhi nói: "Đúng, biện pháp đó rất hay." Nói xong bèn đứng ngay dậy cáo từ Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở ra vẻ quyến luyến không muốn rời, hỏi: "Sao mới đến thì đi ngay rồi? Ngồi thêm chút đi, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với tiểu nương tử mà?"
Cầm nhi lúc này hoàn toàn không có tâm tình nào đánh tình mắng yêu với vị thư sinh anh tuấn trước mặt này, miễn cưỡng cười đáp: "Rảnh rỗi ta sẽ đến thăm huynh, ta ra ngoài khá lâu rồi, sợ lão gia ở nhà sinh nghi." Nói xong vôi vã đi ngay.
Chu Hạo nói: "Trước đây thiếu gia sinh nghi quả không sai, nếu như ả nhìn thấy bức họa mà bi thương buồn thảm, thì ả ta xem ra có chút cảm tình với người chủ này. Đằng này ả che che giấu giẩu, ấp a ấp úng, trong lòng nhất định có quỷ."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Một nha hoàn chẳng những không đẹp bằng tiểu thư lại còn là nha đầu thô dã xuất thân nông thôn, lại có thể khiến lão gia cưới mình làm thiếp, trong khi tiểu thư lại chết chưa được bao lâu mà đã đăng đường nhập thất rồi, xét qua nhất định không đơn giản chút nào."
Chu Hạo bội phục gật đầu, hỏi: "Thiểu gia phân tích phải lắm, nhưng tiếp theo thì sao đây?
Thiếu gia cảm thấy ả sẽ trở về trạch viện đó đốt hương cúng vái cho Thủy Mộc Nhan không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Lần trước hỏi người dân trong Vãn Hà thôn, ta nghe nói mộ của Thủy Mộc Nhan cũng ở trong thôn. Ta nghĩ ả chẳng phải là không biết, cho dù không dám đến trạch viện, nhưng đến mộ nói vài câu sám hối chi đó cũng không phải là không thể."
"Ý tứ của thiếu gia là cái chết của Thủy Mộc Nhan có quan hệ với ả nha hoàn này?"
Mạnh Thiòi Sở đáp: "Hiện giờ còn chưa biết, chúng ta hãy đến Vãn Hà thôn chờ ả thôi."
"Thiếu gia cảm thấy ả nhất định sẽ đến đó?"
"Cũng không biết, nếu ả sợ quỷ đòi mạng tìm đến nhà, ả nhất định phải đi. coi như là hành động để cho an lòng đó mà."
"Vậy chúng ta làm sao?"
"Trước hết đến chỗ Kha tri phủ làm xong chuyện của Ôn Nhu, sau đó chúng ta về nhà."
/583
|