Hạ Phượng Nghi nói: "Chàng sao cũng đến đây? Không phải là còn bận tra án hay sao?"
"Án đã kết rồi, ta tự nhiên có thời gian đến chứ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cả mừng hỏi: "Vậy sao? Nhanh như thế cơ à, muội chỉ có hai ngày không đến mà huynh đã tìm ra được hung thủ rồi, là ai vậy?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Đúng vậy, tuy muội hai ngày không đến, nhưng chúng ta không có ở không, hung thủ rốt cuộc là ai thì tạm thời chưa thể báo cho muội được."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười cười: "Còn bày đặt quan cách à?"
Tả Giai Âm đột nhiên nói: "Thiếp có một đề nghị, không biết là có được hay là không?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Mạnh Thiên Sở hỏi: "CHuyện gì, nói ra nghe thử?"
"Hiện giờ phòng ốc không thể vào ở được, Mộ Dung cô nương cũng không thể một mình ở đây, bên ngoài sắp sửa khai công rồi, thiếp nghĩ hay là chúng ta về đi, để Mộ DUng cô nương ủy khuất ở với chúng ta vài ngày, chúng thiếp cũng có thêm người nói chuyện, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, tự nhiên là vui mừng không gì bằng, không nhịn được toét miệng cười: "Được, được, được! Ta thấy kiến nghị của Giai Âm hay lắm!"
Mộ DUng HUýnh Tuyết vội xua tay: "Không thể được, ngàn vạn lần không thể được, muội ở nhà tốt hơn."
Bên ngoài hiện giờ đã có tiếng người dỡ cây, bụi bay mịch mù, Mạnh Thiên Sở cười nói: "Không còn cách nào đâu, ở đây không thể lưu lại được nữa."
Và thế là mấy người nhanh chân bước ra ngoài.
Hạ Phượng Nghị kéo tay Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Chúng ta không phải xa lạ gì, đều là quen biết nhau cả, muội cũng thấy đó, phòng ốc như vầy xem ra mấy ngày nay không thể ở được, muội không đi có phải là cảm thấy ở chung với chúng ta không tiện hay không?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết len lén nhìn Mạnh Thiên Sở, ánh mắt nhanh chóng rời đi, gương mặt đỏ hồng: "Đại phu nhân, phu nhân hiểu lầm rồi, chúng tôi ở đây đã gây cho người và Mạnh sư gia nhiều điều phiền phức rồi, muội sao còn có thể...."
Phi Yến vội nói: "Nếu như đã làm phiền rồi, vậy thì tiếp tục luôn đi, thiếu gia chúng ta đang mong còn không được nữa à!"
Hạ Phượng Nghi nhìn Phi Yến với vẻ trách móc, Phi Yến vội vã nín miệng ngay.
Hạ Phượng Nghi bảo: "Nếu như mọi người đều có duyên, cho dù chúng ta thỉnh muội đến nhà ở mấy ngày làm khách, muội cũng không có lý do cự tuyệt chứ?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết không biết phải trả lời thế nào, đỏ mặt cúi đầu không nói.
Tả Giai Âm bước đến cạnh nàng, bảo: "Không nói là đồng ý rồi, được rồi, ở đây bụi bặm quá nhiều, muội không thương cho người lớn chúng ta thì cũng thương cho em bé trong bụng tỷ chứ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế, ái ngại cười nói: "Nếu đã như thế thì Huýnh Tuyết cung kính không bằng tòng mệnh rồi."
"Quá tốt rồi!" Phi Yến kéo tay Mộ Dung Huýnh Tuyết, cùng mọi người rời khỏi vườn. Hai người cùng đến đỡ Tả Giai Âm lên xe, mọi người sau đó lục tục lên xe ngựa kéo nhau về nhà.
Trên đường, Tả Giai Âm hỏi: "Án sao mau kết quả vậy? Có phải là quỷ giết người không?"
Mạnh Thiên Sở cho Tả Giai Âm nằm dựa vào người mình, như vậy sự dằn xóc trên đường sẽ giảm đi, đứa bé trong bụng nàng vì thế ắt cũng dễ chịu hơn. Sau đó, hắn nói: "Kết rồi, tự nhiên là không phải quỷ giết người gì."
Tả Giai Âm gật gật đầu: 'Cũng phải, trước đó mọi người bị câu chuyện cũ trước kia làm cho kinh sợ, nên cũng tin là do ma quỷ gây ra lần này."
Nghe lời này, Mạnh Thiên Sở chợt ngẩn ra, nghĩ đến gì đó, liền cúi đầu suy nghĩ.
Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở ngồi sững ra không nói gì, liền cười hỏi: "Nghĩ đến gì nữa rồi? Người đã thỉnh về nhà cho chàng rồi, chàng còn tưởng nữa ha?"
Mạnh Thiên Sở nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì mà thỉnh người về nhà?"
Tả Giai Âm phì cười, hỏi lại: "Thiếp đang hỏi chàng nghĩ gì?"
"À, vừa rồi nàng nhắc ta nhớ, ta nghĩ án này đại khái còn chưa kết thúc."
"Vì sao vậy?"
"Hung thủ giết người xong là chạy, nhưng cửa phòng lại bị đóng chặt từ bên trong, rốt cuộc là chuyện thế nào ta còn chưa làm rõ."
Tả Giai Âm nhíu mày: "Hung thủ không đóng cửa, bên trong chỉ có một thi thể của người đã chết, vậy cửa làm sao đóng được từ bên trong? Chẳng lẽ thi thể biết đóng cửa? Hay là còn có một người nào khác trốn trong phòng. Khi các chàng xông vào phòng, y liền trốn đi, nhân lúc mọi người không chú ý đã lẻn ra ngoài bỏ chạy?"
Mắt Mạnh Thiên Sở chợt sáng rực lên: "Đúng a, ta sao không nghĩ ra chứ!"
"Được rồi, chuyện phá án do chàng tự suy gẫm đi!" Tả Giai Âm ngồi thẳng dậy, nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Thiếp vừa rồi nói là người đã thỉnh về nhà cho chàng rồi, chàng còn nghĩ cái gì nữa?" Nàng ta cố ý nhấn mạnh chữ "Người."
Mạnh Thiên Sở lập tức minh bạch, mỉm cười trả lời: "Ta đều chưa nói đó là ai, các nàng sao lại đã đoán ra rồi, nàng còn có cái nhìn độc đáo hơn cả thám tử Đông Hán nữa đó nha. Nàng xem ra nên đến làm chức gì cho Đông Hán, nhất định là làm cực kỳ xuất sắc."
Tả Giai Âm đốp chát ngay: "Dù là kẻ mù cũng nhìn được hai người đầu mày cuối mắt như thế nào, kỳ thật trước đây đã đoán được mấy phần rồi, người ta thường nói ở lâu ngày ắt sinh tình, thiếp thấy chẳng sai chút nào. Trong mấy ngày trước, chàng vì tra án mà ngay cả thời gian ăn cớm cũng không có, thế mà chàng lại có thể lén xơi son phấn trên môi của người ta, như thế cho thấy nữ nhân đó tự nhiên thường ở chung với chàng, như vậy không phải muội ấy thì còn là ai? Hôn sự đã tính toán tiến hành khi nào chưa?"
"Lần trước ta đã nói với nàng rồi, chuyện nạp thiếp tạm thời chưa tính."
Tả Giai Âm không hiểu, hỏi: "Sự tình đã đến như vậy rồi, chàng vì sao không đem sự tình làm cho chính thức luôn, như vậy muội ấy đến rồi không cần đi nữa."
"Ta còn chưa nói cho muội ấy, hơn nữa, hiện giờ cũng không gấp, chờ qua đoạn thời gian này ta nói với muội ấy, hay là nàng đi nói trước với đại phu nhân và Phi Yến, ta sợ hai nàng ấy tự làm ra vẻ thông minh nói cho muội ấy hay trước, ngược lại có thể khiến mọi người đều lúng túng."
Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở một hồi, hỏi: "Có phải huynh sợ người ta vì gia thế mà cự tuyệt hay không?"
Mạnh Thiên Sở nhìn Tả Giai Âm, nhìn sâu vào đôi mắt to sáng và có thần đó giống như cái gương soi tỏ lòng mình, cười đáp: "Đúng vậy, ta biết là cái gì cũng không qua được mắt nàng."
Tả Giai Âm nắm tay Mạnh Thiên Sở, nói: "Lòng tự tôn của Mộ Dung cô nương rất nặng, người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy được nhiên sẽ rất mẫn cảm, sợ người ta cho rằng mình là vì mục đích gì đó mới gả về cho chàng, do đó điều chàng lo lắng là đúng."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đây xác thật là điều mà hắn đang rất lo lắng. Hơn nữa, cổ đại thường quan niệm người con gái khi xuất giá giống như bát nước đã hất đi. Một khi đi lấy chồng, người con gái và gia đình cha mẹ ruột không còn quan hệ gì nữa, có phảm tội đi chăng nữa cũng không liên can gì. Do đó, một khi Mộ Dung Huýnh Tuyết được gả về nhà hắn, thì nàng ta không thể hết lòng lo lắng cho gia đình mình, đây cũng là điều mà nàng ta đang lo lắng nhất.
Tả Giai Âm thấy hắn không nói, liền bảo: "Được rồi, đừng có rầu rĩ như vậy nữa, biện pháp dù sao cũng là do người nghĩ ra, rất may là chúng ta không khuyết tiền, nếu như có những chuyện chúng ta có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng dễ thôi."
"Ta cũng biết, chỉ sợ là muội ấy lo lắng, không chịu tiếp thụ."
"Muội ấy không tiếp thụ thì chúng ta nghĩ cách cho muội ấy không tiếp thụ không được chẳng phải là ổn rồi sao? Nếu không sao có câu biện phải là do con người nghĩ ra chứ?"
Mạnh Thiên Sở cười, ôm Tả Giai Âm vào trong lòng lại, dịu dàng nói: "Chúng ta kiếp trước nhất định là cùng một người, ta nhất định là cái bóng của nàng, nàng là thân thể của ta, nàng hiểu ta như thế, yêu ta như thế, hiểu cho ta như thế, ta thật không biết đáp đền cho nàng như thế nào."
Tả Giai Âm ngước đầu nhìn hắn, u buồn nói: "Phu quân, nếu như kiếp trước chúng ta là một người, như vậy thà là để thiếp làm cái bóng cho chàng, chàng làm thân thể của thiếp, để kiếp này thượng thiên cho thiếp thành người của chàng, cho chàng yêu thiếp, thương thiếp, và thiếp tự nhiên cũng hiểu chàng, thông cảm cho chàng, vẫn làm cái bóng của chàng như cũ, nhất mực hình bóng không bao giờ rời xa..."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy lòng ấm áp, hôn sâu lên môi của Tả Giai Âm: "Giai Âm, nàng đối với ta toàn tâm toàn ý, ta lại không dùng trọn con tim để trao cho nàng..."
Tả Giai Âm đưa tay che miệng hắn, bảo: "Sống trên đời này nhiều chuyện không như ý, có mấy ai có thể làm được cái bóng cho người mình yêu...?"
Mạnh Thiên Sở không biết nói gì, chỉ dào dạt cõi lòng nhìn mơn man người ngọc trong lòng.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Mạnh phủ. Mạnh Thiên Sở vén rèm xe nhay xuống trước, sau đó ẵm Tả Giai Âm xuống. Đột nhiên, Tả Giai Âm có vẻ đứng không vững, có lẽ là trước đó ở nhà của Mộ Dung đứng với thời gian quá lâu, giờ ngồi xe dằn xóc nên mệt. Mạnh Thiên Sở vội đỡ nàng, Hạ Phượng Nghi cùng mọi người bên kia cũng vừa xuống xe, thấy vậy vội chạy lại.
Hạ Phượng Nghi vội hỏi: "Sao vậy hả? Tỷ vừa rồi thấy muội hình như muốn té? Chỗ nào không khỏe, tỷ lúc nãy đáng ra không để muội theo mới phải."
Tả Giai Âm nhìn vẻ khẩn trương của mọi người, cười nói: "Xem mọi người lo lắng kìa, thiếp cố tình làm ra vậy để dọa mọi người một chút, để mọi người khẩn trương vì thiếp đó."
Mọi người tự nhiên biết Tả Giai Âm không làm như vậy, nàng nói vậy chỉ là không muốn mọi người lo âu mà thôi.
Mạnh Thiên Sở liên ẵm Tả Giai Âm lên, nàng ta thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đang ở bên cạnh nhìn mình lom lom, vội nói với hắn: "Có mấy bước mà chàng ẵm thiếp làm gì? Để người dưới và nha hoàn trong nhà nhìn thấy không hay, mau mau cho thiếp xuống."
Mạnh Thiên Sở tự nhiên không thể bỏ nàng xuống vào lúc này, nói: "Có gì mà không hay, nàng là nhị phu nhân của ta, ta ẵm phu nhân của ta có gì không ổn?" Nói xong hắn đi thẳng vào nhà, ẳm Tả Giai Âm tới phòng ngủ trong vườn, cẩn thận đặt nàng xuống giường. Nha hoàn mau chóng mang đồ đến lót lưng cho Tả Giai Âm xong thì Hạ Phượng Nghi đã đi vào ngồi xuống trước giường, vẻ mặt đầy áy náy.
Tả Giai Âm nhìn thấy hết, thò tay ra nắm tay Hạ Phượng Nghi, mỉm cười nói: "Muội thật không có sao, đại khái là vì trời ngày càng nóng đó mà, muội nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay, không cần phải lo lắng."
Mạnh Thiên Sở nói: "Đúng vậy, chắc là vừa rồi câu chuyện ma ta kể trên xe làm nàng ấy sợ đó mà." Mạnh Thiên Sở muốn Hạ Phượng Nghi trách khỏi tự trách, nên đã nói dối.
Phi Yến nghe thế càng sốt ruột hơn, bảo: "Thiếu gia, người sau này đừng có dọa người như vậy nữa, muốn dọa dọa em đây này, đừng có dọa Giai Âm tỷ tỷ, trong bụng tỷ ấy chính là tiểu tiểu tiểu thiếu gia của chúng em đó."
Tả Giai Âm cười nói: "Được rồi, được rồi, thiếp chỉ vì một động tác mà hại mọi người lo như vậy, các người như vậy chi bằng thiếp thừa nhận do thiếp sai cho rồi. Thôi đi, mọi người đã mệt cả ngày rồi, nếu không hiềm chỗ của thiếp nhỏ, đều ngồi xuống nói chuyện, đứng như vậy chẳng phải là khiến người dưới cười cho hay sao?"
Mọi người đều đua nhau ngồi xuống, Phi Yến kéo Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi cạnh mình.
Hạ Phượng Nghi không ngồi, nói: "Để tỷ đi cho người thu thập ngôi nhà cách vách nhà tỷ cho Mộ Dung cô nương ngụ, có thể là phải quét tước sơn phếch lại, không biết Mộ Dung cô nương bình thường thích màu gì?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết vội nói: "Không cần phí như vậy đâu, để muội nghỉ trong thư phòng là được rồi."
Hạ Phượng Nghi cười nói: "Sao có thể được? Thư phòng là chỗ thiếu gia dùng làm việc, sao có thể ở được, vừa quấy rầy thiếu gia, vừa không nghỉ ngơi yên ổn." Ngẫm nghĩ một chút, nàng cười tiếp: "Hay là ta làm chủ cho muội vậy, con gái thường thích màu sáng, sắp tới mùa hè rồi, hay là dùng màu lam đi, trong phòng sẽ cảm thấy mát mẻ hơn."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gấp lên: "Đại phu nhân, thật đừng tốn tiền cho muội nữa, như vậy muội đi ngay còn hay hơn."
Mạnh Thiên Sở nói: "Huýnh Tuyết đừng khách khí, càng khách khí lại càng làm cho có phần xa lạ, như vậy cũng không có ý nghĩa gì."
Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân nói phải lắm, kỳ thật Mộ Dung cô nương không cần nghĩ nhiều, nếu muội cảm thấy ở cách phòng ta không tiện, ta sẽ cho người thu thập một căn phòng khắc, phòng đó vốn để dành cho Giai Âm, nhưng vì muội ấy hiểu cho ta, nhân vì mỗi đêm đều thích đàn một lúc tỳ bà hay thổi sáo gì đó, còn ta thì thường ngủ không ngon giấc, muội ấy sợ ta tỉnh giấc, cho nên mới tới đây ở, cho nên ngôi nhà vườn đó vẫn cứ để không."
Mộ Dung Huýnh Tuyết vẫn kiên trì: "Vẫn không cần phiền phức vậy đâu, tùy tiện tìm một gian phòng nào đó ở là được rồi."
Phi Yến nói: "Hay là để Mộ Dung cô nương và em ở chung đi, hai tỷ muội chúng em nói chuyện này kia cho có bạn."
Hạ Phượng Nghi nhìn Phi Yến, cười bảo: "Ta thật không biết khi nào em mới giống như một người vợ chân chính đây, muội bộ nghĩ mình còn là cô nương sao, sao lại chẳng suy nghĩ kỹ gì hết vậy?"
Phi Yến lè lưỡi, mọi người đều cười.
Mạnh Thiên Sở nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Được rồi, cứ theo lời Phượng Nghi mà làm đi? Có chuyện như vậy mà nói cả buổi, có mệt hay không a?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt, cúi đầu: "Vậy... cứ án theo ý của đại phu nhân đi, thật là phiền cho mọi người quá... thật ngại quá...."
Hạ Phượng Nghi lúc này mới mỉm cười gật đầu, đứng dậy đi ra cửa dặn bà mụ trực ngoài vườn: "Bà đi gọi Tiểu Trúc đến chỗ ta."
/583
|