Trận tuyết đầu tiên vào mùa đông không ngờ lại cực kỳ lớn, trên đường hầu như tràn ngập cả, đại bộ phận hàng quán đều đóng cửa.
Mạnh Thiên Sở đứng trên lầu của Miêu gia đại viện. Toàn bộ Hàng châu thành hôm nay e rằng chỉ có nơi này là náo nhiệt nhất.
Vương Dịch bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, thấy hắn đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, liền không đến quấy nhiễu, chỉ nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết đang đứng bên cạnh trong thần tình rất nghiêm túc. Nha đầu này sáng nay đến nha môn đã mặc một bộ đồ bông dày màu hồng, lúc này đứng ở chỗ này chẳng hề hợp với khung cảnh, nên càng thấy chói mắt hơn.
Mạnh Thiên Sở mang bao tay vào, đám người ở ngoài cửa đã sơ tán toàn bộ xuống dưới lầu, trong gian phòng chỉ còn lại ba người, không, còn có một cặp em bé không tới một tuổi, đó là đôi trẻ nam sinh đôi. Hai đứa bé bị lột sạch y phục, treo ở trên xà ngang của phòng, dùng một sợi dây, hai đầu thành hai cái thòng lọng móc vào cổ của hai hài tử, sau đó đem một hài tử bỏ vòng qua xà ngang ở giữa, như vậy, hai đứa bé bị treo tòng teng chết tươi!
Hiện trường được bảo hộ rất tốt. Người đầu tiên phát hiện còn chưa tỉnh lại, đó là bà vú của hai đứa bé, là một phụ nữ vào khoảng ba chục tuổi. Đại khái là nàng ta vừa đẩy cửa nhìn vào, ngã vật ra đất. Lúc đó tiếng nàng ta té ngã kinh động người ở dưới lầu. Một nha hoàn chạy lên hét toáng, sau đó quản gia lập tức cho người đến nha môn báo án, không có người nào tiến vào căn phòng này.
Mạnh Thiên Sở đã tử tế quan sát hết cả phong. Khi bọn họ tiến vào, cửa sổ bị mở ra, trong phòng chỉ có dấu chân của bà vú. Gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi lộng khắp phòng , khiến cho thi thể của hai hài tử lắc lư trong không trung. Mạnh Thiên Sở bước tới dưới chỗ hài tử bị treo nhìn. Hai đứa bé trắng nõn xem ra đã chết một thời gian, sắc mặt tím tái, rõ ràng đã chết khá lâu.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vương Dịch, bỏ hai đứa nó xuống."
Vương Dịch dọn tới cái bàn, vừa định đạp lên đó, phát hiện bàn đã lỏng, với thân khu cao lớn của Vương Dịch đạp lên nhất định sẽ bị vỡ nát. Vương Dịch nhìn chung quanh phòng, từ bên cửa nhắc tới một cái ghế, đạp đứng lên, phát hiện hài tử bị treo quá cao, y cần nhón chân lên mới cởi dây xuống được.
Mạnh Thiên Sở bước tới giúp đỡ ngừơi Vương Dịch. Dù gì thì ghế không cao bằng bàn, do đó y không dễ thực hiện. Khó khăn lắm mới đặt hai hài tử xuống đất, Mạnh Thiên Sở tiếp lấy hai đứa bé, cảm thấy người chúng đã cứng.
Hắn kiểm tra thân thể của hai hài tử, phát hiện khắp mặt, mắt và phần đầu có xuất huyết dạng điểm, cổ nghiêng qua tai không gập lại được, ngoài ra không có vết thương nào, miệng không dị vật.
Mạnh Thiên Sở chuẩn bị giải phẩu thi thể, Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Hãy chờ cha mẹ của hài tử về nhìn lại con mình lần cuối đi, huynh nếu giải phẩu như vậy, cha mẹ chúng về ngay cả con còn toàn thây cũng không nhìn được nữa." Vừa nói, mắt của nàng ướt nhòa, quay ra chỗ khác lau lệ.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy lời của Mộ Dung Huýnh Tuyết có lý, liền nói: "Được thôi, người nhà của chúng đi thông báo cho lão gia và phu nhân của Miêu gia từ khi nào rồi?"
Vương Dịch đáp: "Khi đến báo án đã cử người đi thông tri cho họ rồi. Nghe nói chiều ngay hôm qua nhân vì mẹ của vợ tư của Miêu gia lão gia Miêu Triết mừng đại thọ năm mươi của mẹ vợ, cho nên đã đến đó rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Chỗ bọn họ đi cách chỗ này không xa, chỉ là Kiều gia trang ở Thành tây này thôi, không đến một canh giờ đường đi, chắc là sẽ về tới nhanh thôi.
Mạnh Thiên Sở quay đầu lại nhìn hai hài tử đặt trên sàn. Mộ Dung Huýnh Tuyết đã đắp cho hai đứa một cái mền nhỏ. Lòng của hắn và những người ở đương trường đều rất đau xót, thầm nghĩ và tự hỏi ai là kẻ ác độc như vậy, ngay cả một hài tử cũng không bỏ qua?
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Người làm cha làm mẹ này cũng thật là, sao lại không mang hài tử theo chứ?"
Vương Dịch nói: "Ta nghe gia đinh đến báo án nói, nhân vì hôm qua gió quá lớn, sợ hai vị tiểu thiếu gia trên đường không chịu nổi, cho nên không mang theo."
Mạnh Thiên Sở bước ra cửa, thấy dưới lầu đầy người. Một phụ nhân khoảng năm chục tuổi ăn mặc rất hoa lệ đang khóc ràng rụa được một tiểu nha hoàn nâng đỡ vừa thấy Mạnh Thiên Sở bước ra cửa liền vội bước lên mấy bước, nói lên trên lầu: "Quan gia, các vị nhất định phải giáp chúng tôi tìm ra hung thủ. Là ai mà táng tận lương tâm như vậy chứ? Miêu gia chúng tôi trước giờ lấy lòng thiện đãi người, tôi ngày ngày đốt nhang cầu phật, chỉ là hi vọng người của Miêu gia ai ai cũng bình an a."
Mạnh Thiên Sở đi ra cửa xuống lầu, mọi người đều vây lại. Một nam nhân khoảng 60 tuổi bước tới nói: "Mạnh sư gia, tôi là quản gia của Miêu gia, ngài gọi tôi là Miêu quản gia là được. Vị vừa rồi chính là đại phu nhân nhà tôi." Nói xong, y chỉ hai phụ nhân bên cạnh đại phu nhân, một người khoảng 40 tuổi, một người khoảng ba chục tuổi, ăn mặc hoa lệ, nói: 'Hai vị này là nhị phu nhân và tam phu nhân. Tứ phu nhân nhà tôi hôm qua đã cùng lão gia về nhà mẹ còn chưa trở về." Ba vị phụ nhân đều hành lễ với Mạnh Thiên Sở, Mạnh Thiên Sở cũng hồi lễ lại từng người.
Quản gia dẫn mọi người đến phòng khách ngồi xuống. Mạnh Thiên Sở uống trà, tử tế quan sát ba vị phu nhân ngồi đối diện.
Đại phu nhân tuy nói tuổi đã lớn, nhưng nhìn từ mi thiện mục, trong tay cầm chuỗi ngọc châu, đối với sự kiện này dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn y cũ miệng lầm rầm niệm phật, nhắm hờ mắt lại, thần tình an tường. Nhị phu nhân thì khẳng định từng là một mỹ nhân, cũng cầm xâu chuỗi niêm phật, nhưng chỉ là chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương thường, thần tình cũng không mấy bi thương, dường như chuyện này không liên quan đến bản thân vậy.
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ cũng cảm thấy kỳ quái, một đại hộ nhân gia thường là thê thiếp không hợp, vì tranh sủng ai thường thường minh tranh ám đấu. Hắn cũng đã quen với những chuyện như thế này rồi. Hôm nay cùng một lúc chết hai đứa con như vậy, những phu nhân khác trong lòng cao hứng còn không kịp, làm gì có chuyện bi thương.
Tam phu nhân mặc đồ không giống hai phu nhân trước. Hôm nay là ngày trời đổ tuyết mà nàng ta chỉ mặc một cái áo mỏng, hạ thân vẫn còn là quần mặc mùa thu, nhan sắc không diễm lệ nhưng mặc rất trang nhã, tướng người cũng duyên dáng xinh xắn, không phải là dạng nữ tử yêu mị. Nàng ta chỉ ngồi một bên, xoắn xoắn cái khăn trong tay. Mạnh Thiên Sở nhìn cái khăn tay đó, xem ra đó là món tự thêu thùa, trên có con bứơm con phượng gì đó.
Mạnh Thiên Sở đang suy nghĩ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng khác, liền biết là cha mẹ của hai đứa bé đó đã về. Hắn nhìn ba nữ nhân đối diện, thấy họ cùng lúc đứng lên đi ra ngoài. Tam phu nhân xem ra là mặc váy dài, bước quá nhanh nên suýt té, rất may là được nhị phu nhân ở sau đỡ lấy. Nàng ta quay lại cảm kích nhìn nhị phu nhân. Ba người cùng ra cửa. Mạnh Thiên Sở, Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương Dịch cùng đi theo sau.
Người tiến vào là một nam một nữ. Nam đại khái khoảng 40 tuổi, tướng tá xem rất tuấn tú. Hắn trước đó vốn cho rằng đó là một lão đầu, ai ngờ còn trẻ hơn cả đại phu nhân. Bên cạnh y là một cô nương khoảng hai mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp. Mạnh Thiên Sở cảm thấy tứ phu nhân so với tam phu nhân thì một kẻ đẹp nhàn nhã tĩnh lặng, một kẻ thì bạt hỗ phô trương.
Nữ tử đó khóc lóc xông vào, đến giữa viên thì nhân vì tuyết rơi quá nhiều, trên người còn có một khăn choàng bằng da điêu, không cẩn thận té xuống đất. Nam tử bước tới đỡ dậy, nàng ta không nói không rằng rú lên khóc rồi ngất đi, trong vườn càng loạn hơn.
Mạnh Thiên Sở bước tới, định cúi xuống bấm vào nhân trung, không ngờ Miêu Triết đã đưa tay ra ấn xuống. Mạnh Thiên Sở lúc này mới nhớ, lão Miêu Triết này là nhờ vào tiệm thuốc mà khỏi gia, ba đời Miêu gia của y đều là lang trung, chuyện cứu người như thế nào chẳng phải là vấn đề đối với y.
Tứ phu nhân nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, nhìn bản thân nằm trong lòng Miêu Triết, nhịn không được òa lên khóc. Miêu Triết cũng thần tình bi thương, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tứ phu nhân như dỗ dành em bé.
Mạnh Thiên Sở đứng ở bên cạnh cũng không nói chuyện. Lúc này hắn không biết nói làm sao cho phải. Tuyết tiếp tục đổ xuống, gió đã nhỏ hơn, lúc này đại phu nhân bước tới nói: "Tuyết lớn thế này hay là vào trong nhà nhanh đi, Tuyết nhi thân thể nhất mực yếu đuối, làm sao có thể chịu nổi sự dày vò thế này. Lão gia người mang Tuyết nhi vào trong phòng, người trong nha môn cũng đến rồi, e rằng có lời cần nói."
Miêu Triết nghe đại phu nhân nói như vậy, bấy giờ mới ngẩn đầu lên nhìn nam tử trẻ tuổi vừa định cứu người giống mình lúc nãy. Miêu Triết và Mạnh Thiên Sở đối mắt nhìn nhau, coi như đã chào hỏi. Hiện giờ nhà người ta có người chết, Mạnh Thiên Sở là người lỗi lạc tùy hòa, tự nhiên cũng không quan trọng hóa vấn đề.
Miêu Triết nhẹ ẵm tứ phu nhân lên, nhanh chân bước vào đại sảnh, mọi người đều bám theo sau.
Thiếp thân hộ vệ Chu Hạo của Mạnh Thiên Sở đi bên cạnh hắn, khẽ nói: "Miêu gia lão gia này thân thủ xem ra không tệ, ngài coi y ẵm một người nặng gần trăm cân mà bước chân như bay, công phu về chân e là không tệ."
Mạnh Thiên Sở không hề lên tiếng, thầm nghĩ, đều nói kẻ ngoài nghề xem náo nhiệt kẻ trong nghề xem bản chất, người khác thân thủ thế nào tự nhiên không đào thoát được pháp nhãn của cao thủ như CHu Hạo. Nhưng mà cho dù người ngoài cũng không khó nhìn ra, bỡi vì thân thể của Miêu Triết rất vạm vỡ, chí ít cũng đoán là người rất khỏe.
Đến đại sảnh, Miêu Triết khẽ đặt tứ phu nhân xuống ghế, các nha hoàn bên cạnh rất lo lắng cẩn thận lập tức đem một cái gối đến chèn dưới người vị tứ phu nhân tên Tuyết nhi này. Tuyết nhi đã hao tận lực khí trên người, vô lực nằm trên ghế.
Nhị phu nhân vẻ mặt khinh thường, bước tới trước mặt Tuyết nhi, dùng giọng âm dương quái khí nói: "Thân thể muội muội trọng yếu hơn, hài tử không có nữa thì còn có thể sinh, chứ nếu thân thể có mệnh hệ gì, muốn sinh cũng không thể sinh ra được nữa."
Tuyết nhi nguyên đang nằm dịu oặt dưới ghế đột nhiên đứng dậy, gối rơi xuống đất, nha hoàn bên cạnh vừa định nhặt lên thì chợt nghe một tiếng vang lên chát chúa, mặt của nhị phu nhân đã hiện rõ năm ngón tay, toàn đại sảnh lập tức an tĩnh hẳn, và càng khiến cho cú tát đó càng nổi rõ hơn.
Tuyết Nhi hậm hực nhìn nhị phu nhân bị mình giáng cho một cú tát. Nhị phu nhân trong nhất thời còn chưa phản ứng kịp, chỉ dùng tay che má, lát sau mới òa khóc. Miêu Triết bước tới quát vang: "Nàng im miệng cho ta!"
Tiếng quát này lập tức hữu dụng, nàng ta lập tức nín khóc ngay, ấp úng hỏi: "Lão gia, ả bằng cái gì mà đánh người?"
Tuyết Nhi nanh ác hầm hè nói: "Ta không biết ai đã hại hai đứa con khổ mệnh của ta. Nếu ta mà biết, e rằng người đó phải chết không toàn thây. Một chưởng này đáng lẽ đã sớm đánh rồi, nếu mà đánh trước thì hai hài tử đó không chết như vậy." Nói xong, nàng ta cảm thấy mặt mũi quay cuồng, suýt chút nữa ngất đi, Miêu Triết vội vã ôm vào trong lòng.
Nhị phu nhân kia không được bênh vực, ngược lại còn bị đánh đau, lại thấy lão gia đối với phu nhân bênh vực như vậy, nói sự tình mất mặt trước người dưới và kẻ ngoài như vậy, liền cảm thấy không còn mặt mũi nào, dậm chân phất tay áo khóc lóc bỏ đi.
Tam phu nhân bước đến cạnh Tuyết nhi, khẽ nói: "Muội muội, để tỷ đỡ muội về phòng nghĩ ngơi một chút. Nơi này tuy có nổi lửa, nhưng dù sao cũng có mở cửa, muội ngồi đối diện hướng gió, làm vậy thân thể không chịu nổi đâu."
Tuyết Nhi xem ra không có ác ý với tam phu nhân, thấy tam phu nhân nói như vậy, ứa lệ nhìn nhìn Miêu Triết. Miêu Triết cũng nói: "Tiểu tiểu nói đúng, nàng trở về phòng nghỉ ngơi đi, bảo nha hoàn đem thuốc hâm nóng cho nàng. Nàng nên uống thuốc rồi. Ta và người trong nha môn nói chuyện xong sẽ đến thăm nàng."
Tuyết Nhi nói: "Lão gia, thiếp muốn đi xem con của thiếp."
Miêu Triết nghe thế, thống khổ lắc đầu nói: "Ngoan, không cần đâu, ta chờ lát sẽ đi xem xong rồi về báo cho nàng. Nàng ngoan ngoãn uống thuốc đi, sau đó để Tiểu Tiểu cùng ở với nàng là được."
Tuyết Nhi gật đầu, hai nha hoàn đỡ nàng ta dậy. Tam phu nhân Tiểu Tiểu đi theo sau, bước tới cạnh Mạnh Thiên Sở thi lễ nói: "Chúng tôi xin cáo lui trước, thỉnh sư gia đừng quở trách."
Mạnh Thiên Sở vội vã nói: "Thỉnh phu nhân bất tất quản đến chúng tôi."
Chờ Tuyết Nhi đi rồi, Miêu Triết kỳ ý cho mọi người dưới lùi ra, chỉ còn mình và đại phu nhân ngồi ở phòng khách tiếp bọn Mạnh Thiên Sở.
Miêu Triết và Mạnh Thiên Sở tương hỗ giới thiệu qua hai bên, Miêu Triết nói: "Mạnh sư gia, hiện giờ ta có thể đến xem con ta được chưa?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đáp: "Có thể, vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Miêu Triết và Mạnh Thiên Sở cùng mọi người ra cửa. Đại phu nhân không đi theo, chỉ đứng ở cửa đưa mắt tiễn họ.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Miêu lão gia có mấy hài tử?"
Miêu Triết đáp: "Vốn là có bốn, hiện giờ.... Ai!"
Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Vậy hai hài tử còn lại phân ra là của phu nhân nào sinh?"
Miêu Triết đáp: "Đại phu nhân từ nhỏ đến nhà ta làm vợ đồng dưỡng (Chú: vợ nuôi cùng lớn lên, thường là lớn tuổi hơn để chăm sóc cho. ND), lớn hơn ta mười tuổi. Nàng ấy có mệnh rất khổ, nhất mực không sinh dưỡng, lúc xưa phụ thân ta định bảo ta bỏ nàng ấy, nhưng ta cảm thấy nàng ấy tuy không sinh dưỡng, nhưng dù sao cũng cùng ta lớn lên, giống như tỷ tỷ của ta vậy. Ta nếu bỏ nàng ấy, thì sau này nàng ấy khó sống. Sau đó ta cưới Linh nhi, cũng là nhị phu nhân. Chúng ta tuổi tác tương đương, sau khi kết hôn một năm sinh cho ta một con gái, hiện giờ đã lấy chồng rồi, gả về bên Tiền Đường huyện. Sau đó Linh nhi lại sinh cho ta một con trai, năm nay vừa mười tuổi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy tam phu nhân của ngươi đã cưới về được lâu chưa?"
Miêu Triết đáp: "Cưới mấy năm rồi, à năm năm rồi, nhưng không biết nguyên nhân vì sao mà không thể hoài thai. Bản thân ta cũng là lang trung, cũng đã xem, không có vấn đề gì. Thân thể nàng ấy rất khỏe, nhưng cũng không rõ tại sao. Tuyết Nhi nhà ta mới quá môn không quá hai năm đã sinh được hai đứa con trai song sinh, thật không ngờ....."
Nói đến đây, mọi người đã đến trên lầu, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Mấy phu nhân của ngươi mỗi người ở mỗi lầu hả?"
Miêu Triết đáp: "Cũng không phải, đại phu nhân và tam phu nhân ngụ ở tiểu lâu ở phía đông. Nhị phu nhân vào nhà thì ta xây một nhà vườn nhỏ ở phía nam cho nàng ấy. nàng ấy thích một mình một nhà, sau đó Tuyết nhi vào nhà, ta lại xây ở phía tây cho nàng ấy một tiểu lâu. Nàng ấy thường thích ở trên lầu, nói là dưới lầu ẫm ướt, thân thể của nàng ấy nhất mực không khỏe, cho nên ta cũng hơi chiều nàng ấy. Dưới lầu toàn là người dưới, trên lầu ngoại trừ nàng ấy thì cách phòng còn có bà vú ở với hai đứa trẻ."
Đến cửa, Miêu Triết chợt dừng chân lại, cúi đầu xuống hai tay vịn vào cửa. Mạnh Thiên Sở biết y rất sợ bước qua cửa này, vì dù sao cũng là cốt nhục tình thân. Mạnh Thiên Sở bước tới lan can lầu, xoay lưng lại Miêu Triết, lúc này không ai muốn đến làm phiền con người đau khổ thương tâm này.
Mạnh Thiên Sở dùng tay vuốt ve táy máy những đường khắc họa trước lan can, trên đó cò điêu khắc đồ án long phượng trình tường. Đột nhiên, Mạnh Thiên Sở phát hiện ở trên lan can có một chỗ huyết tích, dường như vừa dính không lâu, màu sắc vẫn còn mới, diện tích không lớn.
Tử tế xem xét huyết tích này, thuộc dạng phun xì ra, giống như dấu vết của một bình mực rơi từ trên cao xuống vẫy ra. Mạnh Thiên Sở lùi một bước xem xé, thấy huyết tích đó có cao độ tương đương với cằm của hắn. Nếu như giọt máu này là máu người, và người này là một nữ nhân hoặc nam nhân có thân hình thấp nhỏ, rất có khả năng là do phần đầu đụng trúng hình thành. Đương nhiên, cũng có khả năng là do nắm đấm đấm mạnh hình thành.
Chút huyết tích này xuất hiện ở hiện trường, hơn nữa rất mới, cho thấy có khả năng liên quan đến hung thủ. Đây chính là manh mối phá án trong yếu.
Trên lang can có hoa văn, do đó xem ra có thể lưu giữ lại da lông hoặc tổ chức tế bào tiếp xúc với chỗ này. Nếu như có thể lấy được mẫu, và kiểm nghiệm ra một chút, có thể phán đoán được rốt cuộc là huyết tích ở bộ vị nào. Đương nhiên, còn có thể tiến thêm một bước kiểm nghiệm nhóm máu coi là của nam nhân hay nữ nhân,thậm chí có có thể mượn chút máu này suy ra một số tật bệnh nào đó, từ đó có thể cung cấp y cứ để phân biệt những cá thể người khác nhau.
Mạnh Thiên Sở gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết mang rương pháp y khám sát hiện trường của mình tới, sau đó tiến hành lấy mẫu, rồi dặn Vương Dịch ở cùng Vương Triết, bản thân hắn thì vào phòng bà vú cách vách. Trong phòng không có người, Mạnh Thiên Sở đóng cửa lại, tiến hành kiểm nghiệm huyết tích, qua một lúc hắn từ trong phòng đi ra.
Miêu Triết đã tiến vào phòng. Mạnh Thiên Sở cũng tiến vào thấy, thấy y ngồi trên đầu giường nhìn hai đứa con thương tâm gạt lệ. Mạnh Thiên Sở bước tới cạnh Miêu Triết, nói: "Bớt đau thương thuận theo số đi, ngươi dù sao cũng không thể ngã xuống, có đúng thế không?"
Miêu Triết nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, gật đầu, gạt lệ ở khóe mắt, hỏi: "Mạnh sư gia phát hiện được gì rồi?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta phát hiện lan can trước cửa có huyết tích, kinh qua kiểm nghiệm đó là máu người, hơn nữa là máu của một nữ nhân, do đó, ta hoài nghi..."
Miêu Triết đứng phắt dậy nói: "Mạnh sư gia, ngài nếu mà hoài nghi cái gì đó thì cứ tận tình mà làm. Ngài có phải hoài nghi đó là huyết tích của hung thủ giết con ta lưu lại hay không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Hiện giờ còn chưa rõ ràng, chúng ta cần phải tra ra rồi mới biết, hi vọng Miêu lão gia đem toàn bộ nữ quyến và nha hoàn trong phủ, chỉ cần người đó là nữ đều tập trung hết đến trong vườn, ta cần điều tra từng người một." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Chẳng mấy chốc sau, Miêu Triết đã tụ tập người đến giữa vườn. Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Miêu Triết, hỏi: "Chẳng thiếu một người nào?"
Miêu Triết hồi đáp: "Ngoại trừ Tuyết nhi, bỡi vì vừa rồi nàng ấy uống thuốc ngủ rồi, do đó ta không gọi nàng ấy, nhưng mà nàng ấy nhất mực ở cạnh ta, cái này ta biết. Nàng ấy gần đây không hề thụ thương."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, từ kiểm nghiệm huyết tích mà hắn thực hiện đưa ra kết quả cho thấy, huyết tích đó lưu lại trong vòng ba thời thần, mà lúc này tứ phu nhân không ở trong phủ, xem ra không phải huyết tích của nàng ta, do đó nàng ta không đến cũng không sao.
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy cứ để tứ phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta không quấy nhiễu nàng ta nữa."
Miêu Triết bảo mọi nữ nhân xếp thành hai hàng, Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn, đại khái không đến hai chục người, đại phu nhân và tam phu nhân ở trong đó, chỉ không có nhị phu nhân.
Mạnh Thiên Sở hỏi: 'Nhị phu nhân đâu?"
Miêu Triết nhìn quanh, chuyển thân đi hỏi quản gia của mình: "Ta bảo ngươi đi gọi nhị phu nhân, nàng ta đâu rồi?"
Quản gia xem có vẻ rất khó xử, ấp úng thưa: "Dạ gọi rồi, nhưng phu nhân nói bà ta ngủ rồi, không đến đâu."
Miêu Triết nghe thế phừng giận, quát mắng: "Phóng tứ! Đến lượt ả nói không đến là không từ khi nào vậy. Đi gọi lần nữa, cứ nói là ta bảo đến, nếu mà hiện tại không đến, thì vĩnh viễn không cần bước ra khỏi cái cửa đó nữa."
Quản gia nghe thế hoảng sợ tái mặt, loạng choạng chạy đi.
Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh lạnh lùng quan sát. Hắn phát hiện Miêu Triết có phần kình úy đại phu nhân, đối với tứ phu nhân thì sủng ái, đối với tam phu nhân cũng không tệ, sao lại đối với nhị phu nhân sinh con sinh cái cho y lại chẳng ra sao cả thế này?
Miêu Triết thấy quản gia đi rồi, sắc mặt hòa hoãn trở lại, nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh sư gia, bắt đầu trước đi thôi."
Trời đã sáng hơn, tuyết không còn rơi nữa, chỉ là mọi người đứng trong gió lạnh run cầm cập.
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, bước đến cạnh đại phu nhân, còn chưa nói thì bà ta đã giành nói trước: "Nếu như có thể tìm được hung thủ, thì Mạnh sư gia ngài cứ thẳng tay mà làm."
Mạnh Thiên Sở cảm kích gật đầu, tử tế kiểm tra phần đầu của đại phu nhân, sau đó hỏi những vấn đề đơn giản, rồi bước đến cạnh tam phu nhân, y theo lệ kiểm tra qua một lượt, cũng không phát hiện ra vết thương nào. Hắn cứ thế kiểm tiếp, gần nửa canh giờ sau thì quản gia trở lại, phía sau còn có nhị phu nhân mặt mày chẳng cao hứng gì, đầu tóc cũng không chảy, cứ để bay tung như thế. Nàng ta mặc một áo bào xám, từ xa nhìn giốn gnhư nữ quỷ vậy.
Miêu Triết chờ nhị phu nhân đến gần, nghiêm lệ trách: "Nàng ra dáng như vậy cho ai xem thế? Từ trước nàng học những thứ Hiếu nữ truyền, Nữ nhân kinh quên sạch hết rồi hả? Nữ tử hễ ra khỏi khuê phòng của mình thì không thể mặc trang phục kỳ quái như vậy, huống chi ở đây còn có người ngoài. Chuyện này mà đồn ra ngoài, ngươi thật làm Miêu Triết ta chết vì mất mặt quá! Mau cút về cho ta, mặc đồ đạc chảy chuốc đàng hoàng rồi đến đây, không được chậm trễ."
Nhị phu nhân đó bị Miêu Triết mắng mà mặt hết đỏ lại tái xám, hận không tìm được cái lổ nào dưới đất mà chui vào trốn.
Mạnh Thiên Sở bước tới, nói: 'Nếu như đã đến, vậy để ta xem xét nhị phu nhân trước vậy. Dù gì thì chỉ là một chút công phu, xem xong rồi nhị phu nhân hãy về ngủ tiếp." Nói xong, hắn đến sau lưng nhị phu nhân nhìn một chút, phát hiện không có vết thương gì, nên nói: "Được rồi, nhị phu nhân có thể trở về rồi."
Nhị phu nhân không dám lên tiếng gì, đưa mắt nhìn Miêu Triết. Miêu Triết trừng mắt gầm gừ: "Về thu thập xong rồi ra đây cho ta, khách nhân còn chưa đi, nàng ở trong phòng đó làm cái gì?"
Nhị phu nhân nói: "Vâng, để thiếp đi thay y phục chải đầu lại ngay rồi ra." Nói xong vội bỏ đi.
Đột nhiên, Mạnh Thiên Sở phát hiện thấy trên đầu một nha hoàn có một vết thương. Tiểu nha hoàn này trước đó thấy Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh mình, thấy hắn nhìn vào phần đầu của mọi người, bản thân vô thức dùng tay sờ đầu của mình. Khi thấy hắn đến, tiểu nha hoàn này biến hẳn sắc máu, Mạnh thiên Sở phát hiện ra, nghĩ cuối cùng cũng tìm được, liền hỏi: "Vết thương này ngươi bị từ lúc nào?"
/583
|