Trước khi thủ thuật, có hai vấn đề cần phải giải quyết. Thứ nhất, Hạ Hồng mất một lượng máu lớn, đã xuất hiện triệu chứng choáng ngất. Nếu không giải quyết vấn đề truyền máu, e rằng chỉ cần mở lồng ngực ra thì người đã mất máu quá nhiều mà chết ngay; Thứ hai, ma túy, nếu như không có ma túy, thì cũng sẽ vì đau đớn quá mà choáng mà chết.
Rất may là trong rương pháp y của hắn có thiết bị truyền máu. Mạnh Thiên Sở lập tức xét nghiệm nhóm máu của Hạ HỒng, sau đó gọi nha hoàn và người làm trong nhà lại hết, nhanh chóng lấy máu hóa nghiệm. Rất may nhóm máu của Hạ lão gia tử không phải là loại hiếm, nến hắn nhanh chóng thu thập được một số máu lớn, chuẩn bị truyền máu cho ông ta.
Còn về ma túy, thì rất may là Tả Giai Âm lần này có đem một số viên nha phiến. Hắn hỏi xin mấy viên, chủng vào trong nước cho dung hòa rồi chích vào dưới da cho Hạ Hồng. Thành phần chủ yếu của nha phiến là mooc phin (Chú: morphine, có công thức hóa học C17H19O3N.H2O), có tác dụng giảm đau rất mạnh. Tuy nó không thể sánh với các chất ma túy bây giờ, nhưng hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu cơ bản về ma túy. Còn về sau này Hạ Hồng lão gia tử có bị nghiện nha phiến hay không thì sau này hẳn tính.
Trong quá trình này, Mạnh Thiên Sở đã nấu mọi dụng cụ phẫu thuật để khử trừng, bản thân cũng dùng nước tiêu độc rửa tay, mang găng tay phẩu thuật vào. Rất tiếc là Phi Yến và Mộ Dung Húynh Tuyết không có ở đây, nên không có ai giúp hắn phẫu thuật, chỉ đành tự mình hắn thực hiện mà thôi.
Không có y dược hiện đại hỗ trợ phẫu thuật, không có chuyên viên gây mê hồi sức, không có dụng cụ phẫu thuật hợp tay, không có trợ thủ, mọi thứ đều đơn giản cùng cực, cho nên mọi sự chỉ còn trông chờ vào tạo hóa dành cho Hạ Hồng. Rất may là Mạnh Thiên Sở là một pháp y thời hiện đại, kinh nghiệm và tri thức y học lâm sàng rất phong phú.
Một pháp y giỏi khẳng định là một bác sĩ lâm sàng giỏi, đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa, nhân vì y học lâm sàng là cơ sở của pháp y, là kiến thức cơ bản mà pháp y cần phải nắm vững trước. Nhưng ngược lại, một bác sĩ lâm sàng nếu như không kinh qua học tập kiến thức chuyên môn về pháp y, thì sẽ không thể lập tức trở thành một pháp y giỏi. Hai ngành nàycó quan hệ cơ sở và thượng tầng.
Hạ phu nhân khóc mệt rồi chuẩn bị ra lo liệu hậu sự, bây giờ mới biết con rễ một mình trong phòng độc lập cứu chữa Hạ lão gia tử. Bà ta đương nhiên không biết Mạnh Thiên Sở có rành y thuật hay không, nhưng mà đối với bà ta lúc này có một chút hy vọng thì cứ bám víu vào. Cho nên, bà ta cùng Tả Giai Âm, Tưởng lang trung và rất nhiều nha hoàn và người hầu dõi mắt trông chờ ở ngoài.
Lúc này, Địch thôi quan cùng những người thường ngày đi lại rất thân với Hạ Hồng đã đến, đều mang theo nhang nến tiền giấy chuẩn bị giúp lo liệu hậu sự. Khi họ nghe Hạ Hồng còn chưa chết, lúc này con rễ còn đang cứu trong phòng, đều thập phần kinh ngạc, cũng cùng Hạ phu nhân ngồi ở ngoài chờ.
Từ trưa chờ đến mặt trời xuống núi, cửa phòng cuối cùng cũng mở. Mạnh Thiên Sở người đầy máu bước ra, thần tình mệt nhọc vô cùng, ngồi phệch xuống bậc cửa.
Mọi người nhất thời đều không dám nói chuyện. Hạ phu nhân càng há hốc miệng mà không hỏi được câu nào, sợ là Mạnh Thiên Sở nói một câu: "Chết rồi!"
Nhưng Mạnh Thiên Sở chỉ nói: "Thủ thuật xong rồi, nhạc phụ còn sống..."
Hạ phu nhân và Tả Giai Âm vừa kinh vừa mừng, loạng choạng định xông vào, Mạnh Thiên Sở liền ngăn lại: "Không ai được phép vào! Coi chừng nhiễm trùng vết thương!" (
Hạ phu nhân và Tả Giai Âm đương nhiên nghe không hiểu nhiễm trùng vết thương là cái gì, nhưng vừa rồi Mạnh Thiên Sở nói câu "vẫn còn sống" đó đã đủ khiến Hạ phu nhân nhen nhóm lại tia hi vọng.
Mạnh Thiên Sở nói với lang trung: "Thang thuốc đề phòng vết thương phát viêm chuẩn bị xong chưa?"
Tưởng lang trung đối với lời của Mạnh Thiên Sở vừa rồi bán tín bán nghi. Ông ta không tin Hạ lão gia tử còn chống chịu đến bây giờ. Theo kinh nghiệm của ông ta, lúc này thân thể của Hạ lão gia tử đã chết cứng rồi mới phải. Nhưng khi nghe lời hỏi của Mạnh Thiên Sở, ông ta bất giác gật đầu.
"Vậy ông mau tiến vào đắp thuốc tiêu viêm đi!"
Lão lang trung vội dùng thuốc nước rửa tay, bảo tiểu dược đồng của mình bưng thuốc cùng vào phòng khách, thấy Hạ Hồng vẫn còn thở yếu ớt, sợ giật cả mình. Điều này quả là không thể ngờ được! Ông ta cố sức chớp mắt, nhưng mọi thứ trước mắt đều báo cho ông ta biết mọi việc đều là thật, người vốn phải chết giờ vẫn còn sống nhăn.
Trên cánh tay của Hạ lão gia tử còn treo một bọc huyết dịch cực to, đang tiếp tục chảy từ từ vào huyết quản của ông ta. Lão lang trung càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy cảnh này. Ông ta đương nhiên không thể hiểu tri thức về việc truyền máu, cũng không biết đây là trò gì, kinh ngạc nhìn quanh một lúc nhưng vẫn không hiểu ra, mới nhìn Mạnh Thiên Sở dò hỏi.
Mạnh Thiên Sở đang quan sát ông ta, thấy vậy miễn cưỡng cười: "Ông không cần quản mấy thứ này, cũng đừng động tới nó, chỉ làm chuyện của ông đi."
Tuy không biết đó là thứ gì, nhưng Hạ lão gia tử đích xác là còn sống. Điều này đủ để lão lang trung kinh ngạc và tin vào tài y thuật của Mạnh Thiên Sở. Những gì nhìn không hiểu càng khiến ông ta có cảm giác thần bí hơn. Đối với y thuật và các kỹ thuật chuyên nghiệp, người cổ thường rất kỵ thăm dò thám thính người khác, cái này gọi là "ăn cắp nghề". Do đó, ông ta không dám hỏi nhiều, trong lúc kinh thán có dư, chỉ vội dẫn dược đồng đấp thuốc đút thuốc cho Hà lão gia tử.
Trung y bỏ nhiều công nghiên cứu trong việc đề phòng vết thương phát viêm. Điều này xuất phát từ thời lãnh binh khí, hàng nghìn năm chiến tranh khiến công tác cứu trị tích lũy nhiều kinh nghiệm. Tưởng Văn là lão lang trung vô cùng có tiếng ở kinh sư, và đặc biệt là giỏi về cứu trị tổn thương do đánh đập, tay chân lanh lẹ vô cùng. Ông tay đắp thuốc, bó thuốc xương ngực xương sườn bị gảy, cố định xương và thân người vào cáng, sau khi xong việc thì cũng mất cả thời thần.
Mạnh Thiên Sở cũng nghỉ ngơi qua một lúc, thấy một lượng lớn huyết đã dùng gần hết, hắn tiến hành lần lấy huyết thứ hai, tiếp tục truyền cho Hạ lão gia.
Sau khi xong mọi việc, thì đêm đã về canh hai. Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới để nha hoàn dìu Hạ phu nhân vào thăm Hạ Hồng. Địch thôi quan và mọi người cũng tiến vào.
Khi Hạ phu nhân nhìn thấy Hạ lão gia tử vẫn còn hô hấp bình thường và không ngừng nhíu mặt nhíu mày, mừng quá nhịn không được mà khóc, chuyển thân vịn tay Mạnh Thiên Sở, nghẹn ngào không nói thành lời.
Địch thôi quan và mọi người đều lộ vẻ vui, cùng tràn đầy kính ý nhìn Mạnh Thiên Sở. Từ trước giờ chưa có ai có thế bảo toàn mạng sống khi bị cẩm y vệ "dụng tâm đánh" trong hình phạt đình trượng. Không biết anh con rễ trước đây mỗi khi Hạ đại nhân nói tới là nhíu mày này sao lại làm được như vậy.
Tả Giai Âm, Địch thôi quan cùng mọi người đều phát hiện dụng cụ truyền máu kỳ lạ đó, không biết đó là sao. Tuy họ nhìn thấy kỳ, nhưng cũng theo quy củ không hỏi loạn, nên tránh cho Mạnh Thiên Sở không ít công miệng mồm.
Địch thôi quan hỏi: "Hiền điệt, cháu đã cứu Hạ đại nhân thật?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Là mọi người cùng cứu thôi."
Đây là lời thật, vì nếu không có Tục mệnh kim đan của Tả Giai Âm duy trì tâm tạng của Hạ Hồng không ngừng đập, nếu như không có nha phiến của Tả Giai Âm, nếu như Tưởng lang trunng không có thuốc đề phòng phát viêm vết thương, thì chỉ cần thiếu 1 thứ, Hạ Hồng khó bảo toàn tính mệnh.
Mạnh Thiên Sở cười gượng: 'Các vị thúc bá, nhạc phụ của cháu hiện giờ cần nghỉ ngơi. Thỉnh các vị về đi, chờ người bình ổn thương thế rồi, các vị hãy đến thăm tiếp."
Địch thôi quan cùng mọi người nghe thế đều cáo từ với Hạ phu nhân rồi bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở biết, lúc này Hạ Hồng đang ở tình trạng nguy hiểm cao độ, thủ thuật có thành công hay không là còn phải xem tình huống mấy ngày sau thế nào, xem coi sinh mệnh thể của ông ta có ổn định hay không. Thường các triệu chứng phát sinh ngoài dự liệu vẫn có thể lấy mạng của bệnh nhân, cho nên công tác hậu phẫu là tuyệt đối không được lơ là.
Mạnh Thiên Sở ra lệnh cho nha hoàn và người hầu chuẩn bị hai cái giường trong phòng khách, một cái cho Tưởng lang trung, một cái cho hắn. Hai người cần phải giám thị thương thế ngày đêm, một khi bệnh tình ác hóa thì kịp thời thực hiện biện pháp cứu chữa.
Tả Giai Âm cũng đòi chuẩn bị một cái giường cho nàng. Nàng cũng muốn canh giữ phụ. Mạnh Thiên Sở không thuyết phục được nàng, đành chấp nhận chuẩn bị theo ý nàng.
Hạ phu nhân nhất mực quỳ phục bên cạnh Hạ Hồng, ngay ăn uống cũng có người mang đến, và chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Mạnh Thiên Sở ăn cơm xong, liền đi kiểm nghiệm quan sát bệnh tình của Hạ lão gia, ghi lại diễn biến, thấy thương thế ổn định liền gọi Tả Giai Âm ra khỏi phòng.
Ra ngoài, Mạnh Thiên Sở dẫn Tả Giai Âm đến hàng cây ở một chỗ vắng.
Tả Giai âm theo sau Mạnh thiên Sở, nhịp tim trong lòng cứ loạn nhịp. Nàng biết Mạnh Thiên Sở muốn làm cái gì, thầm nghĩ đây là nhà nhạc phụ nhạc mẫu của hắn, hơn nữa nhạc phụ còn chưa biết sống chết thế nào, nếu mà hắn muốn làm như vậy thật, thì nàng nên ứng xử thế nào đây? Theo lý thì nàng phải cự tuyệt, nhưng sâu trong nội tâm nàng lại không hề muốn làm điều đó. (
Đến dưới bóng cây, Mạnh Thiên Sở đứng lại, chuyển thân nhìn Tả Giai Âm. Tim Tả Giai Âm đập như con nai nhỏ, đứng cách hắn xa xa mấy bước, mặt nóng bừng, lời nói có phần hoảng loạn: "Huynh... huynh định làm gì?"
"Hà hà, cô đứng xa thế, sợ ta ăn thịt cô à? Hắc hắc, không cần lo, ta vừa rồi ăn no rồi." Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tả Giai Âm trừng mắt nhìn hắn, bước lên trước một bước: "Có chuyện gì thì nói ra đi, chúng ta còn đi trông chừng bá phụ nữa kìa."
Mạnh Thiên Sở nói: "Gọi cô tới chính là vì một chuyện - hay giúp ta nghĩ biện pháp giết tên cẩu thái giám Ôn Tuyền đó!"
Tả Giai Âm à một tiếng, thì ra là chuyện này, thế mà nàng lại nghĩ đâu đâu. Trong đêm tối, nàng cảm thấy mặt đỏ bừng, ngẫm nghĩ một chút, nói: 'Ta cũng hận tên cẩu thái giám đó chết được. Hắn nếu như không thể giúp hoặc không nguyện ý giúp, thì đêm qua nên nói cho chúng ta biết, để chúng ta còn nghĩ biện pháp khác. Nếu không được thì cùng lắm là xông vào hoàng cung diện thánh cầu xin. Nhưng hắn làm như thế là suýt chút nữa hại bá phụ chết!"
"Ừ, thu tiền rồi mà không làm cũng được đi, còn không nói cho chúng ta một tiếng, rõ ràng là khi phụ chúng ta không người, chẳng làm gì hắn được. Nếu như hắn bất nhân, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa, nhất định phải diệt con chó già này!"
Tả Giai Âm nhíu mày đáp khẽ: 'Tên Ôn thái giám này là Lý hình bá hộ của Đông Hán, bình thường trực trong cung của hoàng thượng. Chúng ta ngay gặp mặt y một chút cũng khó, trong nhà y khẳng định là cao thủ như mây, chúng ta làm sao mà giết y được?"
Mạnh Thiên Sở thất vọng nói: "Do đó ta mới nhờ cô nghĩ biện pháp, nếu là dễ làm thì ta đi đâm hắn một đao cho chết ngắt là được. Ta chỉ cần cô nghĩ giúp ta biện pháp, còn chuyện giết hắn để ta tự làm, không liên lụy đến cô đâu."
Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, khẽ cắn môi, dịu dàng nói: "Không phải ta không giúp huynh, giết hắn rồi, sau này huynh làm sao đây? Lãng tích thiên nhai? Trốn tránh khắp nơi? Vậy nương tử của huynh làm sao? Còn có Hạ bá phụ, Hạ bá mẫu bọn họ thế nào đây?"
Mạnh Thiên Sở như trái bóng xì hơi, ngồi thụp xuống đất, đưa hai tay ôm đầu, hậm hực nói: "Nhưng cái tức này không thể nào nuốt cho trôi được!"
"Ai bảo huynh nuốt chứ!" Tả Giai Âm cũng đến ngồi xuống bên cạnh hắn, hạ giọng nói: "Chuyện này chúng ta còn chưa xác định rõ không biết là chủ ý của hoàng thượng hay chủ ý của tên cẩu thái giám đó. Nếu như đó là ý tứ của hoàng thượng, tên cẩu thái giám đó chẳng qua là phụng chỉ hành sự, chỉ cần hắn chịu trả tiền cho chúng ta, chúng ta vẫn nhịn được cái tức này, dù gì Đông hán là những kẻ không dễ chọc vào. Huynh lại không phải chỉ có một mình, còn có rất nhiều người đang chờ huynh chiếu cố, không được manh động. Còn nếu đó là ý tứ của tên cẩu thái giám đó..." (
"Thì ta nhất định lấy cái mạng chó của hắn! Mạnh mỗ từ trước đến giờ không bị ai chơi một vố đau như vậy!" Mạnh Thiên Sở bỏ tay xuống, đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn về phòng khách, thanh âm băng lãnh vô cùng.
Tả Giai Âm cũng đứng dậy, bước tới trước một bước, ôn nhu nói: "Chúng ta muốn giêt hắn phải bàn tính cho kỹ. Hắn dù gì cũng là một trong những thủ lĩnh của Đông hán, một khi tin tức tiết lộ, thiên hạ rộng lớn như vậy nhưng không có chỗ cho chúng ta dung thân đâu."
"Cái này ta biết, cho nên mới tìm cô thương lượng." (
Tả Giai Âm cười hi hi: "Chuyện lớn như vậy mà huynh đem nói cho ta biết. Huynh làm sao biết ta không bán đứng huynh?"
"Cô sẽ sao?"
Mạnh Thiên Sở vụt một cái định ôm vòng eo nhỏ của nàng, nhưng Tả Giai Âm đã sớm có phòng bị, lắc người tránh đi, chu môi nói: "Muốn chết à! Huynh đó, không chịu coi đây là chỗ nào, không sợ người hầu trong nhà nhìn thấy rồi nói cho nương tử huynh biết!"
"Nói rồi thì đã sao, dù gì không bao lâu nữa cổ cũng rồi xa ta mà."
"Cái gì?" Tả Giai Âm đương nhiên không biết Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở có ước pháp tam chương - chuyện này ngoài Phi Yến ra không còn người nào biết nữa - cho nên kinh ngạc hỏi: "Muội ấy vì sao phải rời xa huynh?"
Nếu như tình cảm của hai bên phát triển thêm một bước, thì chuyện này sớm muộn gì Tả Giai Âm cũng được cho biết. Mạnh Thiên Sở không muốn nói ngay bây giờ, miễn cưỡng cười: "Nguyên nhân rất phức tạp, sau này rồi hãy nói- Chuyện tên Ôn Tuyền cẩu thái giám đó làm sao bây giờ?"
Tả Giai Âm cũng biết hiện giờ không phải là lúc nói những chuyện riêng tư, gật gật đầu ngẫm nghĩ, xong nói: "Như vầy đi, ta đi tìm Ôn Tuyền, tranh thủ lấy số bạc đó về. Bất quản có là chủ ý của hắn hay không, số kim ngân lớn như vậy không thể để hắn chiếm suông. Sau đó, ta sẽ đi làm rõ coi chuyện này rốt cuộc là thế nào."
"Bạc không phải là cô đưa, hắn không biết quan hệ của hai chúng ta, hắn có trả cũng không thể trả cho cô..."
Tả Giai Âm vốn định hỏi một câu "Hai chúng ta có quan hệ gì a?" Nhưng dù sao hiện giờ không phải là lúc để nói những chuyện như vậy, nên cười cười đáp: "Có đạo lý, vậy huynh đi tìm Ôn Tuyền, ta đi tra nguyên ủy của sự tình này."
"Được, vậy nhờ cô rồi!"
Mạnh Thiên Sở trở về phòng khách trược, kiểm tra qua tình trạng của Hạ Hồng, thấy ổn định liền yên tâm. Hắn nói với Hạ phu nhân là phải ra ngoài có chuyện, rồi đi ngay.
Hạ phu nhân hiện tại đã coi hắn là chỗ dựa cứu mệnh cho chồng, nghe thế lo lắng nhìn Hạ Hồng đang nằm im lìm bất tỉnh được truyền máu. Mạnh Thiên Sở buộc phải an ủi mấy câu, nói bản thân sẽ nhanh chóng trở về, sau đó cùng Tả Giai Âm cưỡi ngựa rời khỏi Hạ phủ.
Mạnh Thiên Sở giục ngựa chạy tới phủ của Ôn Tuyền, trình bái thiếp lên. Gác cổng hôm qua đã nhận thức hắn, nói: "Mạnh gia, công công của chúng tôi hôm nay trực trong cung của hoàng thượng, không có ở nhà."
Mạnh Thiên Sở vô cùng thất vọng, lại lo lắng cho thương thế của Hạ Hồng, chỉ đành giục ngựa trở về Hạ phủ, rất may là thương tình của Hạ Hồng ổn định, không có triệu chứng ác hóa.
Hơn một thời thần sau, Tả Giai Âm quay lại Hạ phủ.
Vừa nhìn thấy gương mặt xám xịt của Tả Giai Âm, Mạnh Thiên Sở đã đoán ra kết quả.
Nàng gọi Mạnh Thiên Sở qua một bên, hạ giọng nói: "Quả nhiên là chủ ý của tên cẩu thái giám Ôn Tuyền."
"Chuyện cụ thể ra sao?" Mạnh Thiên Sở trầm giọng hỏi.
Tả Giai Âm đem tình huống thám thính được nói ra, Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới biết hoàng thượng không hề hạ lệnh đánh chết Hạ Hồng, nhân vì tác dụng của đình trượng phần lớn là trừng phạt, đối với các quan viên tứ phẩm bị bệnh nặng hay tuổi già sức yếu đều không tiến hành đình trượng. Án theo quy củ, hoàng thượng không trực tiếp hạ lệnh đánh chết ai, thường là do ti lễ giám thái giam phụ trách nắm cụ thể quá trình thực thi đình trượng. Trong tình huống bình thường, bọn chúng sẽ suy đoán ý nghĩ của hoàng thượng mà căn cứ vào đó hành hình. Phạm vi suy đoán này đương nhiên không hoàn toàn nhất trí với ý nghĩ của hoàng thượng, có thể quá đáng hoặc nhẹ hơn, nhưng hoàng thượng thường không quan tâm mấy. Đánh chết thì chết rồi, không chết thì cũng coi như xong.
Để đạt mục đích ổn thỏa hơn, Tả Giai Âm còn tìm đến "Xá nhân" phụ trách ghi chép lại hội nghị trong cung Càn Thành, bỏ tiền ra thám thính mới biết, tối qua hoàng thượng căn bản không nói cụ thể về chuyện đình trượng, mà chủ yếu nghiên cứu làm sao truy phong và đưa cha của mình vào trong thái miếu.
Chuyện này rốt cuộc đã xác minh, hạ lệnh "dụng tâm đánh" chính là ý tứ của Ôn Tuyền Ôn công công!
Mạnh Thiên Sở tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ta vừa rồi đi tìm tên cẩu thái giám đó, hắn không có nhà, nói là đêm nay trực ban, đang ở trong hoàng cung."
Tả Giai Âm kỳ quái nói: "Không đúng, đêm nay trự ban là chưởng ấn thái giám Ninh Vĩ Khôn Ninh công công, cũng là hán đốc của Đông hán. Lúc nãy những tình huống đình trượng và cung cánh làm đều được ta tìm y hỏi qua, do đó mới biết đêm nay Ôn Tuyền nghỉ phép."
Mạnh Thiên Sở hằn học nói: "Xem ra thì tên cẩu thái giám này biết ta sẽ đến tìm hắn, cố ý tránh ta không gặp! Tránh một ngày hai bữa chứ chẳng lẽ tránh hết được hay sao? Ta nhất định sẽ giết được tên cẩu thái giám này!"
Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, hạ giọng nói: "Vẫn là câu cũ, mọi chuyện phải bàn tính cho kỹ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cái này ta biết, phải nghĩ ra kế sách vạn toàn rồi mới động thủ."
Đêm hôm đó, Mạnh Thiên Sở nhất mực trực ở bên cạnh Hạ Hồng. Sau khi truyền máu xong, hắn lại rút máu từ những người hầu có nhóm máu phù hợp truyền cho Hạ Hồng. Đương nhiên, các người hầu bị lấy máu đều được đền bù món tiền xứng đáng.
Tưởng Văn Tưởng lang trung cứ định kỳ đắp thuốc và cho Hạ Hồng uống thuốc chống viêm. Do Mạnh Thiên Sở phẫu thuật thành công, truyền máu kịp thời, tiêu viêm có lực, nên sáng ngày hôm sau, Hạ Hồng cuối cùng cũng tỉnh, run run hỏi một câu: "Ta... ta chết rồi sao...?"
Hạ phu nhân cả đêm không chợp mắt, nghe thanh âm yếu ớt của Hạ Hồng, nhịn không được nước mắt già ngang dọc, dịu dàng an ủi: "Lão gia, ông không sao, rất may là hài tử Thiên Sở đã cứu ông, còn có Tả cô nương, Tưởng lang trung nữa."
Mạnh Thiên Sở đã khẽ nắm một tay Hạ Hồng: "Nhạc phụ đại nhân, người cảm giác thế nào?"
"Đau... đau lắm... toàn thân đều... đau..."
Tác dụng trấn tĩnh của nha phiến mất đi, đương nhiên sẽ cảm giác vết thương đau vô cùng, đây là triệu chứng bình thường của cơ thể. Mạnh Thiên Sơ khẽ nói: "Nhạc phụ yên tâm đi, người sẽ từ từ khỏe lại thôi."
Hạ Hồng nắm chặt tay, khóe mắt lăn dài giọt lệ đục: "Đa tạ... hiền tế... đa tạ các ngươi..."
"Đừng nói nữa, nhạc phụ, lão nhân gia người hãy nghỉ cho khỏe, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi!"
"Nghi nhi đâu...?"
"Con và Tả cô nương dùng bát bách lý gia cấp của cẩm y vệ mà đến, Phượng Nghi và mọi người đi sau, xem ra mấy ngày nữa mới tới."
Trong lúc nói chuyện, chợt ở ngoài có một người hầu hoảng hốt chạy vào: "Lão gia, lão phu nhân, Ôn công công đến rồi..."
Lời chưa dứt, đã nghe ngoài cửa có bước chân ồn ào, phòng khách bị vô số đại nội thị vệ và đông hán phiên tử tiến vào đứng chết, vây kín mọi người. Sau đó, Ôn Tuyền Ôn công công mập núc ních nghễnh bụng phệ được mấy thái giám vây quanh chậm bước tiến vào, lúc lắc thân người, nói: "Hoàng thượng khẩu dụ, đem bắt Dương Thận, công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng tổng cộng bảy người giam lại, ba ngày sau tiếp tục đình trượng ở ngọ môn!"
Hạ phu nhân cả kinh, nhào tới quỳ xuống khẩn cầu: "Mạng lão gia của chúng tôi đã mất chính phần, không thể đánh nữa, đánh nữa là sẽ chết thôi...! Cầu xin ngài, công công, tha cho lão gia chúng tôi đi..." Nói xong quỳ xuống dập đầu lia lịa, nước mắt như mưa.
Ôn Tuyền nếu như có thể bị mấy giọt lệ làm cho cảm đông thì không thể trở thành nhân vật số ba của Đông Hán được. Y lạnh lùng hừ một tiếng, quát: "Đây là thánh chỉ của hoàng thượng, ai dám kháng chỉ không tuân? Mang đi...!"
Mấy thái giám xông lên định nhấc người và giường đi luôn, Hạ phu nhân ôm chân giường gào khóc không buông.
Mạnh Thiên Sở bước tới một bước, nói: "Chậm đã!"
Ôn Tuyền lừ mắt nhìn Mạnh Thiên Sở: "Sao hả, ngươi muốn kháng chỉ?"
Mạnh Thiên Sở bước tới trước mặt Ôn Tuyền, khom người nói: "Kháng chỉ thì tiểu nhân vạn lần không dám, công công, nhạc phụ của tôi hiện tại toàn là dựa vào nhân sâm để cầm cự, hiện giờ nếu mang đi, e rằng không đến ba ngày sau chưa chịu đình trượng là tắt thở rồi."
Ôn Tuyền hừ mạnh một tiếng: "Cho dù khiêng lão đi vừa ra cửa là chết ngay, thì cũng là mạng của lão. Người ta đâu có quản nhiều chuyện như vậy, người ta chỉ biết phụng chỉ hành sự, ai dám cản trở chính là kháng chỉ, giết tại chỗ miễn bàn! Mang đi...!"
"Chờ đã!" Mạnh Thiên Sở lại bước lên một bước, nói với Ôn Tuyền: "Công công, nhạc phụ của tôi vừa tỉnh lại, ngài có thể để chậm hơn nửa ngày để có thời gian dặn dò hậu sự, trưa mai rồi hãy bắt giám hay không?" Tiếp đó, hắn hạ giọng nói: "Tiểu nhân lập tức đến phủ bái tạ đại ân của công công liền." Nói xong, hai tay của hắn khẽ ra dấu hình cái nguyên bảo (nén vàng, bạc).
Ôn Tuyền lập tức hội ý, cười âm hiểm, liếc nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, ho khan một tiếng: "Ừ, cũng được, cho các ngươi nửa ngày, trưa ngày mai sẽ đến bắt giam. Muốn làm chuyện gì thì hãy làm cho sớm đi nghe!"
"Dạ dạ...!" Mạnh Thiên Sở khom người.
Ôn Tuyền quay qua lệnh cho một đội đại nội thị vệ và đông hán phiên tử lưu lại ở ngoại phòng khách canh chừng, sau đó dẫn những kẻ khác phễnh bụng đi về.
Tả Giai Âm bước tới đỡ Hạ phu nhân dậy, Hạ phu nhân khóc lóc nói: "Như vầy... như vầy làm sao bây giờ a..." Bà ta loạng choạng bước tới cạnh Mạnh Thiên Sở, chụp lấy tay hắn: "Hiền tế, con... con hãy nghĩ biện pháp cứu nhạc phụ con đi a..."
"Nhạc mẫu xin hãy yên tâm, cho dù là Thiên Sở có chết, cũng không để chúng thương hại đến nhạc phụ cọng lông tơ nào. Chuyện này hãy giao cho Thiên Sở, người cứ yên tâm."
Hạ phu nhân vừa rồi cũng thấy Mạnh Thiên Sở làm dấu với Ôn Tuyền, nên vội nói: "Vậy để ta đi lấy đồ trang sức vòng vàng đồ hết cho con chuẩn bị đi lo."
Hạ Hồng nghe tin tức này, tâm tình kích động, không nhịn được rên rĩ thở lấy hơi lên.
/583
|