Vốn dĩ nghĩ rằng để nhóc khôi phục như một ‘Con người’ hoàn toàn đúng nghĩa sẽ là một quá trình hết sức phiền toái, kết quả, sự trưởng thành của nhóc nhanh đến mức khiến tôi giật mình.
Tất nhiên việc đó không có nghĩa là tất cả phiền toái sẽ chấm dứt, mà ngược lại
Chưa đến một tháng sau, cậu nhóc đã dụ được dì mở quán bán quà vặt gần đấy, sau đó cũng rất thường xuyên quang minh chính đại xách về bọc to bọc nhỏ toàn là kem mua thiếu mà nhét vào tủ lạnh, một bên vừa nói lầm bầm vừa cười ha ha ám chỉ tôi đi trả tiền.
Có trời mới biết, gấp ba lần đồ ngọt mà tôi đã từng thấy qua hơn hai mươi năm trước cũng không bằng một nửa so với những gì nhóc mang về trong một tuần.
Tôi còn vô cùng buồn bực vì sao nhóc cả ngày đồ ăn vặt không rời miệng mà còn có thể khỏe mạnh không sâu răng — kết luận chắc là do Nam Lăng đã ứng dụng những hợp chất vật liệu tốt nhất trên người nhóc.
“Hết tuần này tôi quyết định phải ra ngoài tìm việc gì đó làm mới được, nếu không khi anh làm việc, tôi ở nhà một mình thật nhàm chán!”
Lần đầu tiên nghe nhóc nói những lời này tôi đang đánh răng, trong một giây kích động đã thiếu chút nữa nuốt luôn bàn chải vào miệng.
Chịu đựng tâm tình mênh mông tạm không phát biểu ý kiến, thừa lúc nhóc ra ngoài đi lừa đồ ăn vặt, tôi chạy nhanh đến mở máy tính mail cho Nam Lăng, hỏi chương trình có phải bị virus xâm nhập hay không, chứ sao cậu nhóc lại có loại ý tưởng quái lạ thế này.
Mail trả lời nửa tiếng sau đã gửi tới. Giải thích từ phía của Nam Lăng là để tránh việc trong cuộc sống của nhóc xuất hiện những nhân vật dư thừa mà sinh ra phiền phức, trong trí nhớ mô phỏng của nhóc con sẽ tiến hành theo hình thức dưới đây:
“Từ nhỏ cha mẹ đều mất” — “Cùng tôi lớn lên như hình với bóng”— “Sau khi tốt nghiệp đi theo tôi tới cùng một thành phố” — “Cuộc sống đến tận hiện tại vẫn dựa vào tiền lương của tôi”…
Hở? Chẳng lẽ quyết định khi nãy là bởi do lương tâm rốt cuộc thức tỉnh, không đành lòng tiếp tục dựa vào tôi một người lao động kiếm cơm ăn?
Nhưng mà… kịch bản này nghe sao quen thuộc đến thế?
Cẩn thận đọc lại lần nữa, cuối cùng phát hiện chỗ mấu chốt.
Đạo văn! Đây hoàn toàn chính là đạo văn!
Nam Lăng nhàn hạ quá hay sao mà tất cả những tình tiết này rõ là trích dẫn từ chuyện xưa giữa tôi và em.
Một bên cực kỳ buồn bực mà đọc xong mail trả lời, một bên phẫn nộ mà xóa quách nó đi. Những chữ từng hàng từng hàng bị xóa, khiến bức thư với nội dung chỉ mới đây thôi vẫn còn đủ đầy, giờ đây hiện ra một khoảng trắng lớn. Bỗng nhiên trong lúc ấy, có thứ tình cảm khó tả từ đáy lòng trào ra.
Ký ức mô phỏng!
Những dấu vết khắc sâu trong quá khứ, những yêu hận tình thù đầy màu sắc trong cuộc đời con người…
Đó vốn nên là thứ tài sản trân quý nhất trong hành trình cuộc sống của họ. Ấy vậy mà với Long Nại, tất cả những thứ ấy chẳng qua chỉ là hư cấu mà thôi.
Nhóc ỷ vào tôi như vậy, tin tôi đến thế, những vui buồn giận hờn và yêu thương đều lộ ra rõ rệt trước mắt tôi. Thế mà, ngay cả lòng tin và trụ cột để nhóc dựa vào, hết thảy cũng đều là giả.
Không có cuộc sống cùng nắm tay nhau bước qua, không có cuộc sống với vui buồn cùng nhau chia sẻ.
Tôi không phải đồng loại thân mật khắng khít trong suy nghĩ nhóc đâu, tôi chỉ là một kẻ ghi chép thờ ơ lạnh nhạt mà thôi. Những biểu đạt tình cảm, những suy nghĩ, những gì nhóc muốn nắm lấy nào phải là cảm giác từ tận đáy lòng, đó chỉ là những con số phân tích lạnh như băng.
Huyệt thái dương bỗng run rẩy nhẹ giật lên, tôi kinh ngạc vì bản thân lại rỗi hơi đi suy nghĩ mấy chuyện chẳng biết tại sao đó.
Lẹp xẹp. Lẹp xẹp.
Ngoài cửa là tiếng vang đã trở nên quen tai trong mấy ngày qua, xem ra thiếu gia nhà ta đã trở lại.
Vứt bỏ cảm giác hết sức kỳ quái, tôi đứng dậy mở cửa.
“Tuy rằng đã là lần thứ bốn mươi sáu nhưng tôi vẫn muốn lặp lại. Thứ nhất, về sau khi rời nhà phải nhớ mang chìa khóa, tôi còn làm việc, không phải lúc nào nhóc cũng may mắn về lúc tôi có nhà mà chuyên mở cửa cho nhóc. Thứ hai, tủ lạnh sớm đầy ứ rồi, nhà dì hàng xóm đến đây nhấn mạnh cũng chẳng phải một lần, rằng tủ lạnh nhà dì ấy cũng đã bị kem của nhóc chất đống đến mức nhét củ cải trắng vào còn khó khăn… Còn nữa, để tránh bị tiêu chảy như lần trước, nhóc làm ơn đừng vì kem ra sản phẩm mới mà ăn hết luôn mười hai hộp…”
Kỳ tích lớn nha, nhóc thế mà không hai tay xách theo những túi đồ ăn cực đại, một bên vừa lấy người đẩy tôi ra, một bên than thở nói “Biết rồi, biết rồi…”
Vậy là nói đến đó tôi nghiêng đầu, bản thân cũng vì không khí lạ kỳ mà chột dạ, nhanh chóng nuốt những lời chưa kịp nói xong xuống, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàn hảo, nhóc con vẫn bình yên đứng nơi cửa, lông mi hay tóc cũng không thiếu, chỉ là biểu tình trên mặt trở nên phức tạp.
“Lại là kem có mùi vị mới được đưa ra thị trường?” Đó là câu duy nhất tôi nghĩ ra được khiến nhóc có vẻ mặt này.
Kiên quyết lắc đầu, nhưng vẫn không có ý mở miệng, xem ra là muốn kéo dài cảm giác thần bí thêm một lúc.
Loại hành vi mất hứng không đạo đức này tất nhiên không phải hành vi mà người lịch thiệp có giáo dục như tôi đây làm ra, vậy là tôi cũng chỉ đành bán mạng phối hợp, tiếp tục cố hết sức nịnh hót, biết rõ đáp án nhất định sai còn phải liều mạng đặt câu hỏi, hành động hệt một đứa ngốc.
“Dì hàng xóm đổi cái tủ lạnh lớn hơn?” Câu hỏi này dám chắc chẳng thể nào có tiến triển gì hơn so với mấy câu hỏi trước, nhưng tình hình trước mắt chính là đoán được nhóc đang suy nghĩ gì tuyệt đối còn khó hơn buổi biện hộ bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.
Tiếp tục lắc đầu…
Xin nhóc đó, nếu nhóc không nói tôi sẽ khóc!
“Cũng không phải…” Cám ơn trời đất, trò chơi tôi đoán tôi đoán tôi đoán sai sai sai đã chấm dứt, rốt cuộc tới thời gian công bố đáp án rồi.
“Tôi, tôi mang theo một người bạn tới ăn cơm…”
Ấp a ấp úng, vẻ mặt rất khẩn trương.
Hửm? Bạn?
Khuôn mặt trẻ măng dáng vẻ đáng yêu thật có ích mà, đi tới đâu cũng có em gái xinh đẹp chờ nhóc chơi.
Cũng không biết em gái kia dáng vẻ thế nào – liếc ra ngoài thăm dò, chẳng có ai.
Cô bé con thẹn thùng sao?
Tôi nhích qua một bên, day day nhóc, “Vậy còn đứng đây làm gì? Kêu người ta vào mau!”
“Nói như vậy anh đồng ý sao?” Ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, mặt mày hớn hở.
Bạn đến ăn một bữa cơm thôi mà, việc này cần phải đồng ý? Chẳng lẽ bình thường trong cảm nhận của nhóc tôi là loại hình tượng độc tài máu lạnh khiến người không dám tới gần?
Nặng nề hừ một tiếng, tôi quay đầu xoay người, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm nơi tầng cao nhất của tủ âm tường.
Bộ chén sứ với những hoa văn màu thẫm xanh – cực phẩm của Cảnh Đức trấn, là lần trước Nam Lăng đi du lịch mang về. Làm khó em mang thứ đồ dễ vỡ ấy từ nơi xa xôi về tặng tôi, tất nhiên tôi xem chúng như bảo bối, không chỉ luyến tiếc chẳng dùng cơm mà thiếu chút nữa đã cúng bái chúng. Chẳng qua hôm nay xem ra phải hạ vốn gốc xuống, dùng chúng để chào hỏi khách — không những thể hiện được phẩm cách cao thượng của tôi, cũng có thể xoay chuyển hình tượng thất bại của tôi trong lòng nhóc.
Tính toán tốt xong, tôi điều chỉnh tươi cười đến trạng thái tiêu chuẩn, ngẩng đầu, xoay người…
Sau đó liền nhìn thấy người bạn đáng yêu thân mật rúc sát rạt vào Long Nại.
“Gâu… gâu!” Cái đồ không lễ phép, thấy tôi trừng mắt nhìn vậy là lập tức nó dùng ánh mắt hung dữ hơn mà trừng lại, chỉ tiếc dường như chưa ăn cơm nên không đủ sức, tiếng sủa thị uy chẳng có chút thuyết phục nào.
“Được rồi được rồi, Tiểu Bạch ngoan, đừng sủa nữa, ăn cơm liền mà.”
Tiểu Bạch?
Gân xanh trên trán tôi điên cuồng mà đập.
Con chó này bẩn cực kỳ bẩn, mắt còn dính đầy ghèn đến mở chẳng ra, vậy mà gọi là Tiểu Bạch?
“Đây… chính là bạn của nhóc?” Vẫn không nản lòng, liều chết tôi cũng phải xác nhận lần cuối.
“Đúng vậy!” Vui tươi hớn hở, rồi chuẩn bị mang nó vào phòng.
“Không được đưa nó vào cửa!” Thanh âm tôi chợt tăng lớn, bộ chén bát dễ vỡ thiếu chút nữa bị ném ra.
Một con chó!!
Đã vậy còn là chó hoang bẩn đến mức nó đi bước nào là bụi đất từ lông bay ra đến đó!!!!!
Hầu hạ một người nhân tạo đã phiền lắm rồi, thằng nhóc này thế mà còn dám dẫn thêm một con chó nữa về cho tôi hầu hạ!
Nam Lăng trước kia phần nào có tính yêu sạch sẽ, phòng ở của chúng tôi tới bây giờ đều là không nhiễm một hạt bụi, loại chó rận đầy người mà còn vừa hôi vừa bẩn đối với chúng tôi mà nói, phần lớn chỉ là khái niệm trong phim hoạt hình hoặc trong thế giới động vật.
Tuy rằng khi tham dự tiệc rượu, lúc rảnh rỗi sẽ trông thấy vài quý bà dắt theo loại sinh vật này, nhưng đó toàn là loại chó nổi tiếng vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, đã vậy còn xịt nước hoa Channel.
Nhìn lại cái thứ hiện tại này…
“Vì sao? Anh hứa rồi mà?” Bước chân đang cực kỳ hứng thú bất chợt kinh ngạc dừng lại, còn tiện tay kéo lại con chó đang nhe răng trợn mắt hưng trí bừng bừng chuẩn bị nhào vô bàn cơm.
“Tôi làm sao biết bạn của nhóc lại là một con chó?”
“Tiểu Bạch nó rất ngoan!”
“Ngoan đến mấy cũng là chó!”
“Chó thì sao chứ?”
“Chó thì kiên quyết cấm mang vào nhà!”
“Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Bạch nó rất ngoan…”
Đối thoại cứ thế mà tuần hoàn lần thứ hai.
Tôi đành ngậm miệng không nói nữa, trưng ra vẻ mặt quả quyết, ý là đang ám chỉ một cách mãnh liệt rằng không có đường sống thương lượng cho con chó kia vào nhà đâu – chính là cái chén còn cầm trong tay, vậy là khí thế giảm đi phân nửa.
“Tiểu Bạch nó đã rất nhiều ngày chưa ăn cơm…” Miệng bắt đầu chu ra, còn nhân tiện lấy mũi chân đá nhẹ con chó kia, vậy là cái con chó đó liền bật ra tiếng kêu đói bụng và vẻ mặt rất phối hợp.
“Vậy ném xương cho nó đi…”
“Mấy con chó bên ngoài con nào cũng ăn hiếp nó, lúc cứu nó ra nó đang bị cắn đó…”
Tôi bắt đầu hoài nghi có phải người nhân tạo nhân có năng lực bẩm sinh trao đổi với động vậy hay không, lời Long Nại còn chưa dứt, con chó dơ bẩn kia đã nhanh chóng dịch mông qua vểnh lên – còn biết liều mạng vẫy cái đuôi ngắn ngủn mang theo vết máu hệt như con thỏ, xem ra là mới bị cắn. Vậy là cái bộ vị căn bản nó dùng để nịnh nọt dưới ánh sáng lại càng có vẻ đáng thương hơn nữa.
Là đã bị bắt nạt nhiều lắm đây…
Nhưng mà đó cũng không thể là lý do để nó vào nhà!
Tôi muốn nói rằng Long Nại à, nếu ra khỏi cửa mà xen vào việc không liên can tới mình thì sao nhiều cô bé xinh đẹp bị tiểu lưu manh ăn hiếp đợi anh hùng đến cứu đầy ra đấy, nhóc không xuất hiện mà cứu người ta, khoái đâm đầu vào chuyện người khác mà sao vừa ra tay lại đi cứu con chó về!
“Trác Việt… Để nó tắm rửa trước rồi ăn một bữa cơm được không?” Khó có khi thiếu gia của chúng ta ăn nói khép nép, cái loại biểu tình này thật đúng là làm cho người khác cảm động mà.
Nhưng nguyên tắc là kiên quyết không thể thỏa hiệp!
Tiếp tục lắc đầu, nhưng giữa biểu tình oan khuất của nhóc và con chó kia, tôi lo sợ như thế không đủ.
“Dịch Trác Việt, không ngờ anh là kẻ máu lạnh như thế!” Biểu tình cầu xin chống đỡ được mười lăm giây thì tới cực hạn, Long Nại thiếu gia bắt đầu gọi đầy đủ tên họ tôi – bùng nổ.
Vô nghĩa, chúng tôi mới ở chung chưa được bao lâu, tôi có máu lạnh hay không nhóc làm sao mà biết.
Trời mới biết hình tượng tôi mà Nam Lăng gài vào trí nhớ nhóc là to lớn vĩ đại đến mức nào. Vậy mà Nam Lăng không nhắc nhở nhóc tôi rất chán ghét mấy thứ lông rụng đầy đất sao?
“Tiểu Bạch, chúng ta đi, không cần xin người ta!” Không thèm liếc lại nhìn tôi lấy một cái, nhóc rất kiên quyết ôm lấy con chó bẩn kia vào lòng.
Một tiếng rên rĩ thống khổ bật ra, con chó kia lập tức rúc toàn bộ đầu và cơ thể đầy lông vào người nhóc. Tôi bi ai vì chiếc áo sơ mi Burberry mới trên người Long Nại.
“Đi, đừng sợ, chúng ta ăn cơm!”
Những lời này vang lên hơn ba mươi giây tôi mới có phản ứng, lúc ấy thì một người một chó đã rất có khí phách rời đi.
Uy hiếp tôi đấy à? Có kiểu đùa giỡn như nhóc vậy sao?
Chén sứ thượng hạng không phát huy được công dụng, bị tôi vô cùng buồn bực tiện tay để xuống bàn cơm.
Nồi hầm thịt kho tàu, cá kho, cùng khoai tây, thịt bò bắt đầu tỏa khói, sôi ùng ục, hương thơm xộc vào mũi.
Lúc mua từ cửa hàng nơi đầu ngõ, ông chủ đã dặn qua chỉ cần chưng khoảng mười mấy phút là có thể dùng.
Nhớ lại bộ dáng mấy ngày trước Long Nại đứng trước cửa tiệm người ta mà liều mạng hít mũi ngửi, tuy luôn phản đối ăn loại thực phẩm đầy mỡ không được vệ sinh nơi quán vỉa hè, nhưng hôm nay tôi vẫn tiện đường mua về.
Mở nắp, thức ăn quả nhiên đã chín. Từng món từng món dọn ra bàn. Vàng óng ánh chính là cá nướng, màu nâu nâu là thịt bò, xanh biếc chính là rau xanh, đỏ tươi của cà chua…
Màu sắc, hương vị thật đầy đủ.
Xem ra thỉnh thoảng ăn thức ăn như thế, so với những món dinh dưỡng tuy phối hợp chặt chẽ nhưng lúc nào cũng rất khoa học thì ngon hơn rất nhiều.
Khó khăn lắm mới có cơ hội dùng cái chén sứ quý giá này, dùng nó ăn cơm, ăn một bữa tối hưởng thụ từ vị giác đến tinh thần.
Đũa cơm đầu tiên đưa đến miệng, nóng quá…
Nhóc con không phải vẫn còn ôm con chó kia đó chứ? Chạy nhảy một ngày mồ hôi chảy đầy trở về, hơn nữa còn đánh nhau cứu con chó ấy nên bẩn hệt nó, chắc cả hai đi tới chỗ nào cũng sẽ bị đuổi đi thôi…
Gắp miếng cà chua đưa vào miệng, chiếc đũa run lên, rơi ‘cạch’ xuống đất.
Trên người nhóc nào có mang tiền chứ. Tuy quần áo là đồ hiệu đắt tiền, mặc vào có thể lừa người khác, nhưng tài sản từ đầu tới chân trong túi luôn chẳng vượt quá hai đồng. Tuy nói ăn chịu là biệt tài của nhóc, nhưng hiện tại chẳng lẽ định lấy kem chocolate cho chó ăn sao?
Có chút tức giận mà hung dữ nhét cá vào miệng nhai, nhai được vài cái thì cổ họng đau xót, có thứ gì nghẹn lại…
Con chó kia vừa trụi lông vừa khó ngửi, nhìn qua thì ngay cả người thân cũng chẳng thèm nhận. Người ta nói con thỏ nóng nảy cũng còn biết cắn người, nếu nó thật sự cực kỳ đói, Long Nại lại là cả người thịt da mềm mềm ngon ngon – đây chính là phí phạm sản phẩm do công nghệ cao tạo thành ư.
“Khụ! Khụ!” Giằng co nửa ngày cũng chẳng lấy được cái thứ làm nghẹn kia ra, tâm tình ăn cơm tất cả cũng không có.
Tiện tay chộp lấy áo khoác trên ghế sofa, một bên liều mạng ho tiếp tục đấu tranh với thứ trong cổ họng, một bên mở cửa vội vàng chạy đi.
Chỉ mong con chó kia có phần nặng, để nhóc con không kéo nó đi được quá xa.
“Gâu!”
“A!”
Mới vừa lao ra, một bóng đen ập tới, sau đó là hai người một cẩu đồng thời phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Mũi tôi và Long Nại va vào nhau, Tiểu Bạch chỉ có thể bất hạnh bị kẹp giữa hai người làm thành miếng sandwich.
“Anh làm gì vậy!” Giọng mũi dày đặc, quả nhiên bị va khá mạnh.
“Nhóc nhóc nhóc… Nhóc không phải dẫn nó đi ăn cơm sao?” Tôi đã gần như ngay cả nói cũng nói không xong.
“Thì ăn mà!”
Viên kẹo trái cây đang cầm trong tay mới vừa gỡ giấy gói ra, nhóc đưa vào miệng cắn một cái, một nửa bản thân nuốt xuống, một nửa lấy tay quăng lên. Tiểu Bạch le lưỡi, bắt được vô cùng chính xác.
“Đi rồi mới phát hiện trên người không mang tiền, nhưng tìm được cái này mang theo vào buổi sáng, không ngờ rằng Tiểu Bạch cũng thích ăn!”
Một người một cẩu bắt đầu nhìn nhau đầy thâm tình, trong không khí bay lên bọt biển dán nhãn hận-vì-đã-gặp-nhau-quá-trễ.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy được mình chẳng khác nào kẻ thứ ba dư thừa.
“Vào nhà đi…” Tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.
Tất nhiên việc đó không có nghĩa là tất cả phiền toái sẽ chấm dứt, mà ngược lại
Chưa đến một tháng sau, cậu nhóc đã dụ được dì mở quán bán quà vặt gần đấy, sau đó cũng rất thường xuyên quang minh chính đại xách về bọc to bọc nhỏ toàn là kem mua thiếu mà nhét vào tủ lạnh, một bên vừa nói lầm bầm vừa cười ha ha ám chỉ tôi đi trả tiền.
Có trời mới biết, gấp ba lần đồ ngọt mà tôi đã từng thấy qua hơn hai mươi năm trước cũng không bằng một nửa so với những gì nhóc mang về trong một tuần.
Tôi còn vô cùng buồn bực vì sao nhóc cả ngày đồ ăn vặt không rời miệng mà còn có thể khỏe mạnh không sâu răng — kết luận chắc là do Nam Lăng đã ứng dụng những hợp chất vật liệu tốt nhất trên người nhóc.
“Hết tuần này tôi quyết định phải ra ngoài tìm việc gì đó làm mới được, nếu không khi anh làm việc, tôi ở nhà một mình thật nhàm chán!”
Lần đầu tiên nghe nhóc nói những lời này tôi đang đánh răng, trong một giây kích động đã thiếu chút nữa nuốt luôn bàn chải vào miệng.
Chịu đựng tâm tình mênh mông tạm không phát biểu ý kiến, thừa lúc nhóc ra ngoài đi lừa đồ ăn vặt, tôi chạy nhanh đến mở máy tính mail cho Nam Lăng, hỏi chương trình có phải bị virus xâm nhập hay không, chứ sao cậu nhóc lại có loại ý tưởng quái lạ thế này.
Mail trả lời nửa tiếng sau đã gửi tới. Giải thích từ phía của Nam Lăng là để tránh việc trong cuộc sống của nhóc xuất hiện những nhân vật dư thừa mà sinh ra phiền phức, trong trí nhớ mô phỏng của nhóc con sẽ tiến hành theo hình thức dưới đây:
“Từ nhỏ cha mẹ đều mất” — “Cùng tôi lớn lên như hình với bóng”— “Sau khi tốt nghiệp đi theo tôi tới cùng một thành phố” — “Cuộc sống đến tận hiện tại vẫn dựa vào tiền lương của tôi”…
Hở? Chẳng lẽ quyết định khi nãy là bởi do lương tâm rốt cuộc thức tỉnh, không đành lòng tiếp tục dựa vào tôi một người lao động kiếm cơm ăn?
Nhưng mà… kịch bản này nghe sao quen thuộc đến thế?
Cẩn thận đọc lại lần nữa, cuối cùng phát hiện chỗ mấu chốt.
Đạo văn! Đây hoàn toàn chính là đạo văn!
Nam Lăng nhàn hạ quá hay sao mà tất cả những tình tiết này rõ là trích dẫn từ chuyện xưa giữa tôi và em.
Một bên cực kỳ buồn bực mà đọc xong mail trả lời, một bên phẫn nộ mà xóa quách nó đi. Những chữ từng hàng từng hàng bị xóa, khiến bức thư với nội dung chỉ mới đây thôi vẫn còn đủ đầy, giờ đây hiện ra một khoảng trắng lớn. Bỗng nhiên trong lúc ấy, có thứ tình cảm khó tả từ đáy lòng trào ra.
Ký ức mô phỏng!
Những dấu vết khắc sâu trong quá khứ, những yêu hận tình thù đầy màu sắc trong cuộc đời con người…
Đó vốn nên là thứ tài sản trân quý nhất trong hành trình cuộc sống của họ. Ấy vậy mà với Long Nại, tất cả những thứ ấy chẳng qua chỉ là hư cấu mà thôi.
Nhóc ỷ vào tôi như vậy, tin tôi đến thế, những vui buồn giận hờn và yêu thương đều lộ ra rõ rệt trước mắt tôi. Thế mà, ngay cả lòng tin và trụ cột để nhóc dựa vào, hết thảy cũng đều là giả.
Không có cuộc sống cùng nắm tay nhau bước qua, không có cuộc sống với vui buồn cùng nhau chia sẻ.
Tôi không phải đồng loại thân mật khắng khít trong suy nghĩ nhóc đâu, tôi chỉ là một kẻ ghi chép thờ ơ lạnh nhạt mà thôi. Những biểu đạt tình cảm, những suy nghĩ, những gì nhóc muốn nắm lấy nào phải là cảm giác từ tận đáy lòng, đó chỉ là những con số phân tích lạnh như băng.
Huyệt thái dương bỗng run rẩy nhẹ giật lên, tôi kinh ngạc vì bản thân lại rỗi hơi đi suy nghĩ mấy chuyện chẳng biết tại sao đó.
Lẹp xẹp. Lẹp xẹp.
Ngoài cửa là tiếng vang đã trở nên quen tai trong mấy ngày qua, xem ra thiếu gia nhà ta đã trở lại.
Vứt bỏ cảm giác hết sức kỳ quái, tôi đứng dậy mở cửa.
“Tuy rằng đã là lần thứ bốn mươi sáu nhưng tôi vẫn muốn lặp lại. Thứ nhất, về sau khi rời nhà phải nhớ mang chìa khóa, tôi còn làm việc, không phải lúc nào nhóc cũng may mắn về lúc tôi có nhà mà chuyên mở cửa cho nhóc. Thứ hai, tủ lạnh sớm đầy ứ rồi, nhà dì hàng xóm đến đây nhấn mạnh cũng chẳng phải một lần, rằng tủ lạnh nhà dì ấy cũng đã bị kem của nhóc chất đống đến mức nhét củ cải trắng vào còn khó khăn… Còn nữa, để tránh bị tiêu chảy như lần trước, nhóc làm ơn đừng vì kem ra sản phẩm mới mà ăn hết luôn mười hai hộp…”
Kỳ tích lớn nha, nhóc thế mà không hai tay xách theo những túi đồ ăn cực đại, một bên vừa lấy người đẩy tôi ra, một bên than thở nói “Biết rồi, biết rồi…”
Vậy là nói đến đó tôi nghiêng đầu, bản thân cũng vì không khí lạ kỳ mà chột dạ, nhanh chóng nuốt những lời chưa kịp nói xong xuống, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàn hảo, nhóc con vẫn bình yên đứng nơi cửa, lông mi hay tóc cũng không thiếu, chỉ là biểu tình trên mặt trở nên phức tạp.
“Lại là kem có mùi vị mới được đưa ra thị trường?” Đó là câu duy nhất tôi nghĩ ra được khiến nhóc có vẻ mặt này.
Kiên quyết lắc đầu, nhưng vẫn không có ý mở miệng, xem ra là muốn kéo dài cảm giác thần bí thêm một lúc.
Loại hành vi mất hứng không đạo đức này tất nhiên không phải hành vi mà người lịch thiệp có giáo dục như tôi đây làm ra, vậy là tôi cũng chỉ đành bán mạng phối hợp, tiếp tục cố hết sức nịnh hót, biết rõ đáp án nhất định sai còn phải liều mạng đặt câu hỏi, hành động hệt một đứa ngốc.
“Dì hàng xóm đổi cái tủ lạnh lớn hơn?” Câu hỏi này dám chắc chẳng thể nào có tiến triển gì hơn so với mấy câu hỏi trước, nhưng tình hình trước mắt chính là đoán được nhóc đang suy nghĩ gì tuyệt đối còn khó hơn buổi biện hộ bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.
Tiếp tục lắc đầu…
Xin nhóc đó, nếu nhóc không nói tôi sẽ khóc!
“Cũng không phải…” Cám ơn trời đất, trò chơi tôi đoán tôi đoán tôi đoán sai sai sai đã chấm dứt, rốt cuộc tới thời gian công bố đáp án rồi.
“Tôi, tôi mang theo một người bạn tới ăn cơm…”
Ấp a ấp úng, vẻ mặt rất khẩn trương.
Hửm? Bạn?
Khuôn mặt trẻ măng dáng vẻ đáng yêu thật có ích mà, đi tới đâu cũng có em gái xinh đẹp chờ nhóc chơi.
Cũng không biết em gái kia dáng vẻ thế nào – liếc ra ngoài thăm dò, chẳng có ai.
Cô bé con thẹn thùng sao?
Tôi nhích qua một bên, day day nhóc, “Vậy còn đứng đây làm gì? Kêu người ta vào mau!”
“Nói như vậy anh đồng ý sao?” Ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, mặt mày hớn hở.
Bạn đến ăn một bữa cơm thôi mà, việc này cần phải đồng ý? Chẳng lẽ bình thường trong cảm nhận của nhóc tôi là loại hình tượng độc tài máu lạnh khiến người không dám tới gần?
Nặng nề hừ một tiếng, tôi quay đầu xoay người, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm nơi tầng cao nhất của tủ âm tường.
Bộ chén sứ với những hoa văn màu thẫm xanh – cực phẩm của Cảnh Đức trấn, là lần trước Nam Lăng đi du lịch mang về. Làm khó em mang thứ đồ dễ vỡ ấy từ nơi xa xôi về tặng tôi, tất nhiên tôi xem chúng như bảo bối, không chỉ luyến tiếc chẳng dùng cơm mà thiếu chút nữa đã cúng bái chúng. Chẳng qua hôm nay xem ra phải hạ vốn gốc xuống, dùng chúng để chào hỏi khách — không những thể hiện được phẩm cách cao thượng của tôi, cũng có thể xoay chuyển hình tượng thất bại của tôi trong lòng nhóc.
Tính toán tốt xong, tôi điều chỉnh tươi cười đến trạng thái tiêu chuẩn, ngẩng đầu, xoay người…
Sau đó liền nhìn thấy người bạn đáng yêu thân mật rúc sát rạt vào Long Nại.
“Gâu… gâu!” Cái đồ không lễ phép, thấy tôi trừng mắt nhìn vậy là lập tức nó dùng ánh mắt hung dữ hơn mà trừng lại, chỉ tiếc dường như chưa ăn cơm nên không đủ sức, tiếng sủa thị uy chẳng có chút thuyết phục nào.
“Được rồi được rồi, Tiểu Bạch ngoan, đừng sủa nữa, ăn cơm liền mà.”
Tiểu Bạch?
Gân xanh trên trán tôi điên cuồng mà đập.
Con chó này bẩn cực kỳ bẩn, mắt còn dính đầy ghèn đến mở chẳng ra, vậy mà gọi là Tiểu Bạch?
“Đây… chính là bạn của nhóc?” Vẫn không nản lòng, liều chết tôi cũng phải xác nhận lần cuối.
“Đúng vậy!” Vui tươi hớn hở, rồi chuẩn bị mang nó vào phòng.
“Không được đưa nó vào cửa!” Thanh âm tôi chợt tăng lớn, bộ chén bát dễ vỡ thiếu chút nữa bị ném ra.
Một con chó!!
Đã vậy còn là chó hoang bẩn đến mức nó đi bước nào là bụi đất từ lông bay ra đến đó!!!!!
Hầu hạ một người nhân tạo đã phiền lắm rồi, thằng nhóc này thế mà còn dám dẫn thêm một con chó nữa về cho tôi hầu hạ!
Nam Lăng trước kia phần nào có tính yêu sạch sẽ, phòng ở của chúng tôi tới bây giờ đều là không nhiễm một hạt bụi, loại chó rận đầy người mà còn vừa hôi vừa bẩn đối với chúng tôi mà nói, phần lớn chỉ là khái niệm trong phim hoạt hình hoặc trong thế giới động vật.
Tuy rằng khi tham dự tiệc rượu, lúc rảnh rỗi sẽ trông thấy vài quý bà dắt theo loại sinh vật này, nhưng đó toàn là loại chó nổi tiếng vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, đã vậy còn xịt nước hoa Channel.
Nhìn lại cái thứ hiện tại này…
“Vì sao? Anh hứa rồi mà?” Bước chân đang cực kỳ hứng thú bất chợt kinh ngạc dừng lại, còn tiện tay kéo lại con chó đang nhe răng trợn mắt hưng trí bừng bừng chuẩn bị nhào vô bàn cơm.
“Tôi làm sao biết bạn của nhóc lại là một con chó?”
“Tiểu Bạch nó rất ngoan!”
“Ngoan đến mấy cũng là chó!”
“Chó thì sao chứ?”
“Chó thì kiên quyết cấm mang vào nhà!”
“Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Bạch nó rất ngoan…”
Đối thoại cứ thế mà tuần hoàn lần thứ hai.
Tôi đành ngậm miệng không nói nữa, trưng ra vẻ mặt quả quyết, ý là đang ám chỉ một cách mãnh liệt rằng không có đường sống thương lượng cho con chó kia vào nhà đâu – chính là cái chén còn cầm trong tay, vậy là khí thế giảm đi phân nửa.
“Tiểu Bạch nó đã rất nhiều ngày chưa ăn cơm…” Miệng bắt đầu chu ra, còn nhân tiện lấy mũi chân đá nhẹ con chó kia, vậy là cái con chó đó liền bật ra tiếng kêu đói bụng và vẻ mặt rất phối hợp.
“Vậy ném xương cho nó đi…”
“Mấy con chó bên ngoài con nào cũng ăn hiếp nó, lúc cứu nó ra nó đang bị cắn đó…”
Tôi bắt đầu hoài nghi có phải người nhân tạo nhân có năng lực bẩm sinh trao đổi với động vậy hay không, lời Long Nại còn chưa dứt, con chó dơ bẩn kia đã nhanh chóng dịch mông qua vểnh lên – còn biết liều mạng vẫy cái đuôi ngắn ngủn mang theo vết máu hệt như con thỏ, xem ra là mới bị cắn. Vậy là cái bộ vị căn bản nó dùng để nịnh nọt dưới ánh sáng lại càng có vẻ đáng thương hơn nữa.
Là đã bị bắt nạt nhiều lắm đây…
Nhưng mà đó cũng không thể là lý do để nó vào nhà!
Tôi muốn nói rằng Long Nại à, nếu ra khỏi cửa mà xen vào việc không liên can tới mình thì sao nhiều cô bé xinh đẹp bị tiểu lưu manh ăn hiếp đợi anh hùng đến cứu đầy ra đấy, nhóc không xuất hiện mà cứu người ta, khoái đâm đầu vào chuyện người khác mà sao vừa ra tay lại đi cứu con chó về!
“Trác Việt… Để nó tắm rửa trước rồi ăn một bữa cơm được không?” Khó có khi thiếu gia của chúng ta ăn nói khép nép, cái loại biểu tình này thật đúng là làm cho người khác cảm động mà.
Nhưng nguyên tắc là kiên quyết không thể thỏa hiệp!
Tiếp tục lắc đầu, nhưng giữa biểu tình oan khuất của nhóc và con chó kia, tôi lo sợ như thế không đủ.
“Dịch Trác Việt, không ngờ anh là kẻ máu lạnh như thế!” Biểu tình cầu xin chống đỡ được mười lăm giây thì tới cực hạn, Long Nại thiếu gia bắt đầu gọi đầy đủ tên họ tôi – bùng nổ.
Vô nghĩa, chúng tôi mới ở chung chưa được bao lâu, tôi có máu lạnh hay không nhóc làm sao mà biết.
Trời mới biết hình tượng tôi mà Nam Lăng gài vào trí nhớ nhóc là to lớn vĩ đại đến mức nào. Vậy mà Nam Lăng không nhắc nhở nhóc tôi rất chán ghét mấy thứ lông rụng đầy đất sao?
“Tiểu Bạch, chúng ta đi, không cần xin người ta!” Không thèm liếc lại nhìn tôi lấy một cái, nhóc rất kiên quyết ôm lấy con chó bẩn kia vào lòng.
Một tiếng rên rĩ thống khổ bật ra, con chó kia lập tức rúc toàn bộ đầu và cơ thể đầy lông vào người nhóc. Tôi bi ai vì chiếc áo sơ mi Burberry mới trên người Long Nại.
“Đi, đừng sợ, chúng ta ăn cơm!”
Những lời này vang lên hơn ba mươi giây tôi mới có phản ứng, lúc ấy thì một người một chó đã rất có khí phách rời đi.
Uy hiếp tôi đấy à? Có kiểu đùa giỡn như nhóc vậy sao?
Chén sứ thượng hạng không phát huy được công dụng, bị tôi vô cùng buồn bực tiện tay để xuống bàn cơm.
Nồi hầm thịt kho tàu, cá kho, cùng khoai tây, thịt bò bắt đầu tỏa khói, sôi ùng ục, hương thơm xộc vào mũi.
Lúc mua từ cửa hàng nơi đầu ngõ, ông chủ đã dặn qua chỉ cần chưng khoảng mười mấy phút là có thể dùng.
Nhớ lại bộ dáng mấy ngày trước Long Nại đứng trước cửa tiệm người ta mà liều mạng hít mũi ngửi, tuy luôn phản đối ăn loại thực phẩm đầy mỡ không được vệ sinh nơi quán vỉa hè, nhưng hôm nay tôi vẫn tiện đường mua về.
Mở nắp, thức ăn quả nhiên đã chín. Từng món từng món dọn ra bàn. Vàng óng ánh chính là cá nướng, màu nâu nâu là thịt bò, xanh biếc chính là rau xanh, đỏ tươi của cà chua…
Màu sắc, hương vị thật đầy đủ.
Xem ra thỉnh thoảng ăn thức ăn như thế, so với những món dinh dưỡng tuy phối hợp chặt chẽ nhưng lúc nào cũng rất khoa học thì ngon hơn rất nhiều.
Khó khăn lắm mới có cơ hội dùng cái chén sứ quý giá này, dùng nó ăn cơm, ăn một bữa tối hưởng thụ từ vị giác đến tinh thần.
Đũa cơm đầu tiên đưa đến miệng, nóng quá…
Nhóc con không phải vẫn còn ôm con chó kia đó chứ? Chạy nhảy một ngày mồ hôi chảy đầy trở về, hơn nữa còn đánh nhau cứu con chó ấy nên bẩn hệt nó, chắc cả hai đi tới chỗ nào cũng sẽ bị đuổi đi thôi…
Gắp miếng cà chua đưa vào miệng, chiếc đũa run lên, rơi ‘cạch’ xuống đất.
Trên người nhóc nào có mang tiền chứ. Tuy quần áo là đồ hiệu đắt tiền, mặc vào có thể lừa người khác, nhưng tài sản từ đầu tới chân trong túi luôn chẳng vượt quá hai đồng. Tuy nói ăn chịu là biệt tài của nhóc, nhưng hiện tại chẳng lẽ định lấy kem chocolate cho chó ăn sao?
Có chút tức giận mà hung dữ nhét cá vào miệng nhai, nhai được vài cái thì cổ họng đau xót, có thứ gì nghẹn lại…
Con chó kia vừa trụi lông vừa khó ngửi, nhìn qua thì ngay cả người thân cũng chẳng thèm nhận. Người ta nói con thỏ nóng nảy cũng còn biết cắn người, nếu nó thật sự cực kỳ đói, Long Nại lại là cả người thịt da mềm mềm ngon ngon – đây chính là phí phạm sản phẩm do công nghệ cao tạo thành ư.
“Khụ! Khụ!” Giằng co nửa ngày cũng chẳng lấy được cái thứ làm nghẹn kia ra, tâm tình ăn cơm tất cả cũng không có.
Tiện tay chộp lấy áo khoác trên ghế sofa, một bên liều mạng ho tiếp tục đấu tranh với thứ trong cổ họng, một bên mở cửa vội vàng chạy đi.
Chỉ mong con chó kia có phần nặng, để nhóc con không kéo nó đi được quá xa.
“Gâu!”
“A!”
Mới vừa lao ra, một bóng đen ập tới, sau đó là hai người một cẩu đồng thời phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Mũi tôi và Long Nại va vào nhau, Tiểu Bạch chỉ có thể bất hạnh bị kẹp giữa hai người làm thành miếng sandwich.
“Anh làm gì vậy!” Giọng mũi dày đặc, quả nhiên bị va khá mạnh.
“Nhóc nhóc nhóc… Nhóc không phải dẫn nó đi ăn cơm sao?” Tôi đã gần như ngay cả nói cũng nói không xong.
“Thì ăn mà!”
Viên kẹo trái cây đang cầm trong tay mới vừa gỡ giấy gói ra, nhóc đưa vào miệng cắn một cái, một nửa bản thân nuốt xuống, một nửa lấy tay quăng lên. Tiểu Bạch le lưỡi, bắt được vô cùng chính xác.
“Đi rồi mới phát hiện trên người không mang tiền, nhưng tìm được cái này mang theo vào buổi sáng, không ngờ rằng Tiểu Bạch cũng thích ăn!”
Một người một cẩu bắt đầu nhìn nhau đầy thâm tình, trong không khí bay lên bọt biển dán nhãn hận-vì-đã-gặp-nhau-quá-trễ.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy được mình chẳng khác nào kẻ thứ ba dư thừa.
“Vào nhà đi…” Tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.
/17
|