--- -----Điện Kim Hoa---- ----
Khuynh Thành hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, lần này cô bị tổn thương tâm mạch khá nghiêm trọng. n Ly lặng lẽ ngồi bên giường bắt mạch cho Khuynh Thành, công lực của phù thủy thật ra không cao lắm nhưng bản lĩnh cứu người thì không ai có thể sánh được. Có điều...lần này n Ly cũng cảm thấy khó khăn.
“n Ly, thế nào rồi?” Hồng Loan nhìn n Ly càng lúc càng đăm chiêu nhịn không được lên tiếng hỏi.
n Ly đứng dậy thở dài: “Hai cú sốc lớn, Diệp Khuynh Thành có thể vượt qua được hay không thì phải phụ thuộc vào chính bản thân cô ấy thôi. Không phải tôi không muốn cứu mà là cơ thể cô ấy đang cưỡng lại sư điều trị của tôi.”
Từ chối điều trị? Hồng Loan cùng Kim Bằng trố mắt, nghệt mặt không hiểu được ý tứ của n Ly, thế nào là từ chối điều trị, thế nào là hai cú sốc lớn?
“Ông có hiểu gì không?” hai con chim quay qua Trọng Lâu hỏi.
“Ta... ta cũng không hiểu!” ánh mắt băn khoăn của Trọng Lâu dời sang Tịch Vân.
“Tịch Vân, nàng có hiểu gì không?”
Tịch Vân nghe hỏi cũng chỉ nguýt một tiếng rồi đi thẳng vào trong phòng chăm sóc cho Khuynh Thành. Tuy Tịch Vân cũng không hiểu lắm điều n Ly nói nhưng là bà cũng hiểu được hai cú sốc mà n Ly nói đến chính là Lam Tố và Diệp Chấn Thiên. Chỉ có hai người đàn ông này mới có thể khiến Khuynh Thành bị chấn động mạnh đến vậy.
Hai người một chim nhìn nhau khó hiểu rồi lại nhìn qua n Ly đồng thanh hỏi: “n Ly, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
“Không có chuyện gì đâu!” n Ly lúc này đang rất khó chịu, Diệp Khuynh Thành lại dám từ chối sự điều trị của cô, cô ta muốn chết hay sao? n Ly càng nghĩ càng bực mình, cô một đường đi thẳng vào phòng trong gắt lên: “Diệp Khuynh Thành cô nghe cho rõ, cô muốn hủy đi sự sáng suốt cả đời của tôi thì cũng phải được sự cho phép của tôi đã! Không cho tôi cứu thì tôi cứ cứu! Tôi không tin tôi không làm gì được cô. Còn nữa, nếu cô muốn chết thì chết nhanh đi cho gọn, đừng tỉnh dậy làm gì, cứ để bọn người kia giết hết người thân của cô đi!”
Khóe mắt Khuynh Thành trào lệ, lòng cô đau đớn đến cùng cực. Không phải cô không nghe thấy, không cảm nhận được mà là cô không muốn tỉnh dậy nữa, cô không muốn đối mặt với sự thật là cha cô đã mãi rời xa cô rồi. Thêm nữa, cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào với Lam Tố nữa. Tỉnh lại thì có ích gì chứ? Chi bằng cô cứ mãi chìm trong giấc ngủ như bây giờ, ít ra sẽ không thấy đau đớn nữa.
Diệp Vân, đứa em gái nhỏ của cô, Khuynh Thành nhớ tới gương mặt ngây thơ của Diệp Vân, đôi mắt to tròn đó hồn nhiên nhìn cô. Giọng nói hồn nhiên của cô bé không ngừng vang lên bên tai cô, đúng, cô vẫn còn một đứa em gái, cha đã mất rồi thì cô không thể để mất thêm Diệp Vân được. Còn có vú em, bà bây giờ đã là vợ của Diệp Chấn Thiên rồi, còn Diệp Bái, Diệp Thành vẫn đang bị trọng thương nữa. Cô phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại nhưng mặc dù Khuynh Thành thế nhưng cô vẫn không muốn mở mắt, cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật được. Cha cô, sao ông có thể chết được chứ? Không, cô không thể chấp nhận được. Lam Tố đã không phải là của cô, cha cũng bỏ cô mà đi. Hai người quan trọng nhất của cô đã mất, cô còn lại gì chứ?
Tịch Vân ngồi cạnh giường nắm chặt tay Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, cô không thể buông xuôi như vậy được. Thù lớn còn chưa trả, cô không thể ngủ mãi như vậy được. Lẽ nào cô chấp nhận đứng nhìn bọn người vô liêm sỉ kia nhởn nhơ vui sướng sao? Lẽ nào cô không muốn đi gặp Lam Tố để có thể cùng anh ta lãng quên thiên hạ sao? Hoa Mãn Nguyệt đã từng nói với tôi rằng trước kia cô đã nói với anh ta, yêu một người thì nhất định phải tin tưởng người ấy, lẽ nào cô lại nghi ngờ tình cảm Lam Tố dành cho cô sao? Lẽ nào cô không tin vào tình yêu của mình sao? Nếu nghi ngờ thì cô cũng nên trực tiếp gặp anh ta để hỏi cho rõ chứ không nên trốn tránh như vậy.”
“Đúng thế, Khuynh Thành! Tịch Vân nói rất đúng. Dù Lạc Nhi cô nương và vương gia có tình cảm sâu đậm thế nào thì đó cũng đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, vương gia vẫn luôn coi cô là Lạc Nhi cô nương chuyển thế, trên thực tế người vương gia yêu chính là cô. Cô không giống với Lạc Nhi cô nương!” n Ly không nhịn được nói, cũng không biết từ lúc nào mà cô đã dần chấp nhận cô gái Khuynh Thành này và thực sự coi cô là vương phi của mình. Huống chi cô cũng phải thực hiện lời dặn dò của vương gia, cô nhất định phải bảo vệ Khuynh Thành cẩn thận, chuyện ngăn Khuynh Thành lên thần giới thì cứ quên đi!
n Ly vừa động viên Khuynh Thành vừa tranh thủ bắt mạch cho cô, Khuynh Thành vẫn có ý cự tuyệt nhưng rõ ràng đã không mạnh như lúc trước nữa.
n Ly ghé sát vào tai Khuynh Thành thủ thỉ, ý tứ có chút uy hiếp: “Vương phi nương nương nếu muốn thấy vương gia chết thì người cứ tiếp tục ngủ đi!”
Bàn tay n Ly đặt trên tĩnh mạch Khuynh Thành bỗng nhiên cảm nhận được sự thay đổi của luồng khí lưu trong cơ thể Khuynh Thành. Cô hiểu rằng Khuynh Thành vẫn còn rất yêu vương gia của mình.
Một luồng nội lực cực mạnh truyền vào cơ thể Khuynh Thành, những ngón tay n Ly như những mũi kim phóng xuống, chỉ cần Khuynh Thành không kháng cự lại thì cô dư sức cứu được cô.
--- -------
Đúng lúc này, đại quân của Nam đế, Tây đế cùng Long tộc đã kéo đến gần thành Bắc đế.
Thành Đông đế tuy đã bị hủy nhưng quân đội vẫn còn nguyên nên cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ bao vây thành Bắc đế.
“Tiêu diệt Bắc đế, bảo vệ thành Đông đế!” tiếng khẩu hiệu vang dội khắp biên cương thành Đông đế. Thanh Hư đạo quán từ lâu đã muốn độc lập xưng vương, cơ hội tốt để tiêu diệt bọn Trọng Lâu cùng Diệp Khuynh Thành như vậy sao Thanh Hư đạo trưởng có thể bỏ qua được chứ? Chỉ cần tiêu diệt hai kẻ kia thì thành Bắc đế chính là của ông ta, ông ta sẽ là Bắc đế nhiệm kỳ mới. Cái giá phải trả chính là ông ta sẽ phải làm nội ứng cho bọn Nam đế cùng Tây đế.
Nam đế cùng Tây đế đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc Long tộc không phải kẻ lâm trận bỏ chạy chứ? Trời sắp tối rồi mà sao vẫn chưa thấy quân của Long Dương xuất hiện?”
Không có Long tộc, bọn người Nam đế cùng Tây đế tất nhiên cũng không dám mạo hiểm tấn công. Dù sao Long tộc cũng có địa vị rất cao trên tiên giới, uy lực của bọn họ khó có thể tưởng tượng được, có bọn họ trợ lực thì cuộc chiến này mới có cơ hội chiến thắng được.
“Chắc không đến nỗi thế đâu, chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa đi. Nếu ngày mai mà đội quân của Long Dương còn chưa đến thì chúng ta sẽ.. bàn bạc lại kế hoạch xem sao.”
Nam đế cùng Tây đế trong lòng rối loạn, chẳng lẽ Long Dương chơi khăm bọn họ?
“Nam đế, hay là chúng ta cứ đánh thẳng vào đi, dù sao Diệp Khuynh Thành cũng đang bị trọng thương rồi.”
Nam đế lừ mắt nhìn Tây đế nói: “Không được! Chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm được. Lực lượng của chúng cộng với quân đội thành Đông đế hiện tại nếu đánh thì dù có thắng e cũng sẽ bị thương vong nặng nề. Nếu lúc đó ma tộc hay yêu giới mà tấn công thì chúng ta chắc chắn không thoát khỏi cái chết!”
Đúng lúc này thì một giọng nói đột ngột vang lên giữa không trung: “Các vị nhớ Long Dương đến vậy sao?”
Nam đế cùng Tây đế thấy Long Dương tới thì vui mừng ra mặt.
“Tôi biết Long huynh sẽ không lâm trận bỏ chạy mà!” Tây đế vừa vỗ vai Long Dương vừa hỏi: “Long Dương, quân đội của huynh đâu?”
“Nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi. Sở dĩ tôi đến trễ là vì nội bộ Long tộc có chút vấn đề, tám lão già sống dai kia cứ nhất quyết không cho tôi dẫn binh đi! Tôi phải nói đứt cả lưỡi mới có thể thuyết phục được bọn họ, nếu lần này thất bại thì e rằng ngai vị của tôi cũng khó bảo toàn rồi.”
Nam đế cùng Tây đế nhìn nhau, xem ra lần này Long Dương quyết tâm đánh bại thành Bắc đế thật rồi. Nếu hắn đã dám đặt cược lớn như vậy thì bọn họ cũng chẳng có lý do gì giữ lại quân đội nữa. Diệt được thành Bắc đế rồi thì sợ gì không có lợi lộc chứ.
“Được! Chúng ta để cho quân sĩ nghỉ ngơi một đêm để chỉnh đốn lại đội ngủ, ngày mai toàn quân tấn công thành Bắc đế!”
--- -----Điện Kim Hoa---- ----
Trọng Lâu ngồi trên ghế cao nhận tin tức từ bên ngoài truyền vào liên tục.
“Bẩm báo!”
“Nói đi!” Trọng Lâu nhíu mày nói, bầu không khí trong đại điện lúc này vô cùng căng thẳng.
“Chiều nay quân đội của Long tộc đã tập hợp với quân đội của Nam đế, Tây đế ở biên giới thành Bắc đế.”
“Bẩm báo!”
“Nói!”
“Đại quan thành Đông đế cũng đã tiến đến gần biên giới!”
Bàn tay Trọng Lâu gắt gao nắm chặt. Đông đế, Tây đế, Nam đế... cộng thêm Long tộc, thực sự khiến người ta đau đầu. Xác xuất để thành Bắc đế có thể đánh thắng càng lúc càng nhỏ hơn. Nếu trong lúc đôi bên đang giao chiến mà ma tộc cùng yêu giới đánh lén thì thành Bắc đế có lẽ sẽ muôn kiếp không vươn lên được nữa. Đáng tiếc là hiện tại cả Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi lại vắng mặt. Diệp Khuynh Thành thì đang bị trọng thương, chỉ dựa vào bản thân ông, Tịch Vân cùng Kim Bằng, Hồng Loan thì trận này khó có cơ hội thắng.
Muốn đánh thắng e chỉ có cách hạ gục được Tây đế, Nam đế cùng điện hạ Long tộc để uy hiếp ba quân nhưng là với công lực của ông hiện tại muốn bắt được ba người đó là chuyện không có khả năng, nhất là người của Long tộc.
Long tộc vốn thuộc về yêu giới nhưng không hiểu vì sao cứ phi thăng lên lại là phi thăng vào tiên giới. Long Châu của Long tộc có uy lực kinh người, nhất là từ khi con Tiểu Kim Long kia phi thăng lên đây thì địa vị của Long tộc đã chuyển biến rõ hẳn. Cuộc chiến giữa tiên giới, yêu giới và ma giới lần trước đã tạo cơ hội cho Long tộc tách ra thành một nhánh độc lập có địa bàn, có thế lực riêng của mình.
Tịch Vân bước đén bên Trọng Lâu dịu dàng nắm chặt tay ông: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này.”
“Tịch Vân, ta thật có lỗi với nàng. Ta còn chưa kịp chuẩn bị cho nàng một hôn lễ tráng lệ thì đã gặp phải đại nạn lần này...”
“Suỵt! Thiếp không cho phép chàng nói những lời bi quan như thế. Nếu chàng muốn dành cho thiếp một hôn lễ tráng lệ thì chúng ta nhất định phải đánh thắng trận này... Trọng Lâu, chàng là Chiến thần, không ai có thể đánh bại được chàng. Bắc đế đã không thắng nổi thì Nam đế, Tây đế lại càng không phải là đối thủ của chàng. Còn về điện hạ Long tộc, thiếp tin chàng nhất định có thể đánh bại hắn, trong chàng có một ý niệm mạnh mẽ, lý tưởng của chàng luôn là chính nghĩa. Tà không thể thắng chính, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Đâu phải Trọng Lâu không muốn chiến thắng nhưng lần này, ông thật sự cảm thấy nguy cơ, có phần bất lực. Trọng Lâu hít sâu một hơi nhìn Tịch Vân nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Ông sẽ không để cho Tịch Vân phải thất vọng. Hai vợ chồng ông chia cắt bấy lâu, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể trùng phùng, ông sẽ không để hai người phải phân ly nữa. Nếu thế cục thật sự không thuận lợi thì ông có thể mượn vườn Vạn thú của Khuynh Thành để giành chiến thắng.
Hồng Loan cùng Kim Bằng nghe nói bọn Tây đế, Nam đế đem đại quân đến gần biên ải thành Bắc đế liền phấn chấn suốt một ngày trời. Trận này mà đánh chắc chắn sẽ rất đã tay!
“Chim phao câu thối! Toàn là bọn tép riu thế này thật chẳng ra làm sao cả!”
“Con chim phải gió nhà ngươi đừng có đắc ý vội. Các cao thủ chân chính thường rất kín đáo, bọn họ chỉ chờ tung ra độc chiêu thôi.”
“Thế thì ta cũng sẽ đợi bọn họ xuất trận mới ra tay!” Hồng Loan thản nhiên nói, đôi mắt to tròn đảo tròn trên gương mặt măng tơ.
“Nếu thế thì chỉ e thành Bắc đế này đã đi đời rồi, đồ ngớ ngẩn!”
“Gì? Ngươi lại dám gọi ta là đồ ngớ ngẩn? Kinh nghiệm thực chiến của ta còn phong phú gấp trăm lần con chim phao câu thối nhà ngươi đấy!”
Kim Bằng hất mặt, con Hồng Loan này tưởng nó ở Hồng Hoang không đánh mà thắng, không đánh mà dọa được bọn yêu thú trong đó chắc? Từ khi còn là một con tiểu Kim Bằng mới sinh nó đã bắt đầu phải học cách tồn tại trong Hồng Hoang, đã rất nhiều lần nó suýt mất mạng nhưng đều may mắn sống sót. Nghĩ đến đây Kim Bằng lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Khuynh Thành trong Hồng Hoang.
“Ta phải về thăm Khuynh Thành đã!” Kim Bằng vừa mới còn phấn khích bỗng cảm thấy nặng nề.
Hồng Loan biết tình cảm giữa Kim Bằng và Khuynh Thành rất sâu đậm nên cũng đoán được những gì nó đang nghĩ. Hồng Loan không nói gì, cũng đi theo Kim Bằng về điện Kim Hoa.
n Ly lúc này đang sắc thuốc cho Khuynh Thành. Hồng Loan cùng Kim Bằng lẳng lặng đứng bên cạnh chờ n Ly cho Khuynh Thành uống hết bát thuốc mới lên tiếng hỏi.
“Khuynh Thành cô ấy thế nào rồi?”
“Thương tích trên người đang dần hồi phuc, chỉ cần điều trị khoảng nửa tháng nữa là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, có điều...”
“Có điều làm sao?” Hồng Loan sốt ruột hỏi.
“Ta có nói thì các ngươi cũng không hiểu được đâu!” Tâm tư của thiếu nữ đang yêu hai con chim nhắng nhít này sao có thể hiểu được chứ?
Hồng Loan với Kim Bằng không phục, ngẩng đầu nói: “Sao chúng tôi lại không hiểu? Cô cứ nói thử xem nào!”
n Ly nhìn hai đứa, thấy bộ dáng chúng lúc này vô cùng hiền hòa không nén được cười: “Tình yêu! Các ngươi có hiểu tình yêu không hả?”
Cả Kim Bằng cùng Hồng Loan đồng thanh kêu lên: “Bọn này đương nhiên là hiểu chứ!”
“Hiểu được?” n Ly sững người, một thằng nhóc còn hôi sữa cùng với một con chim còn chưa tu thành người mà có thể hiểu được tình yêu?
“Vậy các ngươi nói cho ta nghe thử xem!”
“Tình yêu là để phát triển thế hệ sau!” Kim Bằng đắc ý nói lại lời nói của Hoa Mãn Nguyệt ngày trước.
Hồng Loan đứng bên cũng không chịu thua kém: “Không đúng! Phải có một nam một nữ gắn kết chung sống thì mới có thể gọi là tình yêu. Nam với nam hay nữ với nữ đều không thể được! Một nam một nữ kết hợp, nam ăn hết nữ là có thể phát triển thế hệ sau!” Hồng Loan dường như cảm thấy có gì đó không ổn lắm bèn chạy đến trước mặt n Ly hỏi: “n Ly, cô thử bắt mạch cho tôi xem tôi có thể snh ra một tiểu Hồng Loan hay không? Trước đây tôi đã ăn rất nhiều kim đan của đám yêu thú cái!”
n Ly suýt chết ngất. Thế nào gọi là nam ăn hết nữ là có thể phát triển thế hệ sau? Thật chẳng ra sao mà!
“Các người nghe chuyện này ở đâu thế?”
Kim Bằng, Hồng Loan lại đồng thanh đáp: “Là Hoa Mãn Nguyệt nói với chúng tôi như thế!”
Hoa Mãn Nguyệt... n Ly thầm than trời, thằng cha này cũng quá thất đức đi, lại dám dạy bừa lũ trẻ con!
“Anh ta nói bừa đấy!”
Hồng Loan cùng Kim Bằng mắt lóe tinh quang, chúng lạch bạch bước theo sau n Ly: “Cô nói thế chắc chắn biết tình yêu là gì đúng không? Ăn có ngon không vậy? Lần nào tôi hỏi Trọng Lâu ông ấy cũng lên cơn co giật hết! Cô mau nói cho chúng tôi biết đi, tình yêu có ngon không?”
n Ly cũng sắp lên cơn co giật đến nơi.
“Các người cứ nhìn Khuynh Thành thì biết có ngon hay không liền.”
n Ly ngán ngẩm buông một câu rồi quay người bước đi để lại Kim Bằng cùng Hồng Loan ngớ người nhìn nhau rồi lại nhìn sang Khuynh Thành đang nằm trên giường. Cuối cùng chúng đưa ra kết luận, tình yêu không ngon chút nào hết!
Kim Bằng dương như nhớ ra điều gì đó, nó kêu rít lên: “Không đúng! Khuynh Thành vì cứu Diệp Vân nên mới bị thương mà?”
Hồng Loan cũng lập tức hiểu ra, hai đứa vội vàng đuổi theo n Ly.
“n Ly, cô lừa chúng tôi! Cô mau nói cho chúng tôi biết tình yêu có ngon hay không?”
Thấy Kim Bằng, Hồng Loan đuổi theo, sắc mặt n Ly chuyển qua ảm đạm hẳn.
“Có ngon hay không thì sau này các ngươi gặp người mà các ngươi yêu thích thì sẽ biết thôi!”
“Yêu rồi sẽ biết sao?” Ý là sao chứ?
“Thôi, đi ra, hai ngươi đi ra đi! Ta còn phải điều trị vết thương cho bọn họ.”
n Ly lúc này đã đi tới trước cửa phòng Hồng Y và những người nhà họ Diệp khác. Diệp Vân đang ngồi ở đầu giường, cô bé thấy n Ly bước vào thì vội hỏi: “Chị n Ly, chị Khuynh Thành thế nào rồi ạ?”
“Cô ấy ổn rồi, em đừng lo lắng quá!” n Ly xoa đầu Diệp Vân mỉm cười nói. Cô bé này tính cách không khác Khuynh Thành là mấy, còn nhỏ mà đã rất cứng cỏi.
“Vân nhi, Khuynh Thành đã không có việc gì rồi, em mở mắt ra đi!”
“Không! Em đã hứa với chị Khuynh Thành rồi, chừng nào chị ấy không nói thì em sẽ không mở mắt!”
“Vân nhi, lúc đó do tình thế cấp bách nên Khuynh Thành mới nói vậy thôi!”
“Không! Vân nhi đã hứa rồi, Vân nhi sẽ chờ chị Khuynh Thành!”
n Ly hết cách, cô bé này mai này lớn lên nhất định cũng sẽ giống như Khuynh Thành chị gái nó, nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình.
“Vân nhi...”
Hồng Y đột ngột đưa tay kéo góc áo n Ly, khuôn mặt nhợt nhạt cố nở nụ cười nói: “n Ly cứ kệ nó. Tôi đã nói nó bao nhiêu lần rồi mà nó cũng có nghe đâu!”
Vân nhi tự động lùi sang một bên như thể không nghe thấy mọi người đang nói về mình vậy, bộ dáng của cô bé lúc này thật sự khác xa những đứa trẻ lên năm khác.
“Mẹ cháu muốn bình phục hoàn toàn thì có lẽ phải mất thời gian vài năm nữa!” n Ly nhìn Diệp Vân nói.
“Mất nhiều thời gian như vậy ạ?” Diệp Vân nghĩ một chút rồi lại nói: “Chị n Ly có thể nghĩ cách rút ngắn thời gian được không ạ? Em sợ chị Khuynh Thành tỉnh lại mà thấy mẹ em thế này sẽ buồn!”
n Ly gượng cười. Nhanh hơn nữa sao? Nếu không phải có Khuynh Thành tới cứu thì bọn họ đã chết từ lâu rồi. Trên tiên giới này căn bản không có người nào có thể cứu được bọn họ, làm gì có ai dễ dàng bỏ ra một nửa công lực cứu người ngoài chứ?
“Vân nhi, n Ly cô nương đã cố hết sức rồi, con đừng quậy nữa!”
n Ly mỉm cười nói: “Cô bé cũng chỉ là quan tâm tới Khuynh Thành thôi!”
Có điều, Diệp Vân vẫn chưa biết rằng Diệp Chấn Thiên đã chết, không rõ sau này cô bé biết được sẽ phản ứng như thế nào nữa. Nhìn Diệp Vân tuy còn bé mà biết suy nghĩ như vậy, n Ly không khỏi đau lòng.
n Ly châm cứu cho Hồng Y xong, xoa đầu Vân nhi nói: “Chị phải đi có chuyện, có chuyện gì thì em cứ nói với a hoàn bên ngoài là được.”
Vân nhi gật đầu vẻ hiểu ý.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bầu trời đêm nay chỉ lác đác vài ngôi sao trên cao. Đại quân thành Nam đế, Tây đế cùng Long tộc đã sẵn sàng chỉ còn chờ hiệu lệnh hạ xuống là sẽ tiến thẳng vào thành Bắc đế.
Nam đế đưa mắt nhìn Tây đế cùng Long Dương rồi hô lớn: “Tấn công!”
Rất nhanh chóng, đại quân đông đảo rầm rập bước đi, đoạn này đại quân đi qua đều khiến gió cuốn bụi bay.
Quân đội của thành Đông đế cũng nhận được hiệu lệnh, tướng chỉ huy hiện thời của quân đội Đông đế là Triệu Yên ngồi trên lưng bạch hổ đưa tay ra hiệu, đám quan sĩ cưỡi liệt hổ lập tức phi hành về phía thành Bắc đế.
“Bẩm báo! Triệu Yên đã dẫn quân đánh vào biên cương!”
“Bẩm báo! Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đã dẫn quân vượt qua biên giới!”
Trọng Lâu trầm ngâm, thành Bắc đế hiện tại tuy có hai mươi vạn quân nhưng so với bốn thế lực này thì vô cùng nhỏ bé. Trọng Lâu đương nhiên không dám phân tán lực lượng nên đành phải triệu tập toàn bộ quân sĩ về thành Bắc đế chờ quân địch đánh vào, đây sẽ là trận chiến duy nhất, dữ dội nhất. Dù thành Bắc đế có mất thì ít nhất ông cũng sẽ giáng được cho quân địch một đòn nặng. Ông tuyệt không cho phép bọn chúng mưu lợi trên dân thành Bắc đế được.
Hồng Loan cùng Kim Bằng đứng trên đại điện, sắc mặt nặng nề chưa từng có. Cho đến lúc này chúng mới cảm nhận được nguy cơ mà Lây phải đối mặt.
Tịch Vân vẫn như mọi ngày, điềm tĩnh ôn hòa ngồi bên cạnh Trọng Lâu. Nét cười dịu dàng không bao giờ tắt trên gương mặt bà như muốn nói bà sẽ ủng hộ ông tới cùng cho dù có phải chết. Ông sống thì bà sống, ông chết thì bà cũng không muốn sống.
n Ly nhìn hai người Trọng Lâu cùng Tịch Vân rồi lẳng lặng quay người đi ra. Việc cô cần làm là bảo đảm an toàn cho Khuynh Thành cùng người nhà của cô. n Ly cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa Khuynh Thành lên thần giới nhưng cô biết rõ thần giới lúc này cũng chưa chắc gì đã an toàn hơn tiên giới.
Trọng Lâu rời ghế đứng lên nói: “Truyền lệnh của ta: toàn quân hãy phấn chấn lên, đêm nay chúng ta sẽ chiến đấu dũng mãnh nhất có thể, quyết đánh cho lũ sài lang hổ báo một trận tan tành mây khói!”
Tuy ông cũng biết xác suất đánh thắng của thành Bắc đế là không lớn nhưng không thể đánh mắt sĩ khí ba quân được. Đánh giặc quan trọng nhất vẫn là tinh thần quân sĩ.
“Đã có Trọng Lâu ta ở đây thì bọn chúng chớ hòng đụng đến thành Bắc đế này! Tiên đế ta đây sẽ đích thân dẫn quân tham chiến!”
Quân sĩ nghe nói Trọng Lâu sẽ đích thân ra trận, sĩ khí được củng cố khá nhiều. Trong mắt bọn họ thì Trọng Lâu chính là Chiến thần bất khả chiến bại. Huống chi thành Bắc đế hiện tại còn được sự giúp đỡ của rất nhiều cao thủ như Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi, Diệp Khuynh Thành, còn có hai con thần thú uy vũ kia nữa... Cuộc chiến này bọn họ nhất định sẽ đánh thắng!
Trọng Lâu thay chiến bào, đường hoàng ngồi trên lưng kỳ lân, toàn thân tỏa ra sát khí, lim dim nhìn về phía xa ước chừng khoảng cách của đại quân đối phương.
“Giết!!!” Trọng Lâu không đợi đại quân kẻ địch chỉnh đốn đội ngũ đã hạ lệnh tấn công, nhất định phải đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.
Đúng lúc này thì Long Dương từ đội ngũ phía xa lăng mình lên không trung hét lớn: “Trọng Lâu, ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi!”
Trọng Lâu hừ lạnh một tiếng, đầu hàng?
“Trọng Lâu ta đây nếu không là Tiên đế thì cũng là Chiến thần bất khả chiến bại, ngươi muốn ta đầu hàng? Chuyện nực cười!”
“Chiến thần bất khả chiến bại? Đó là vì ngươi chưa gặp đối thủ thôi. Trọng Lâu, nhà ngươi thật sự cho rằng mình thật sự bất khả chiến bại sao? Ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, hiện giờ thành Bắc đế của ngươi đã bị bao vây bốn hướng, ngươi cho rằng mình có thể đánh thắng được bọn ta sao? Ngươi tưởng bọn ta không biết chuyện Hoa Mãn Nguyệt không có ở đây sao? Diệp Khuynh Thành còn đang trọng thương hôn mê bất tỉnh, ngươi tưởng rằng ngươi có cơ hội chiến thắng sao?” Long Dương nhìn hai chục vạn binh mã một lượt rồi cười lớn.
“Các ngươi là một lũ ngu xuẩn! Trọng Lâu căn bản chỉ coi các ngươi là quân tốt thí mà thôi, hắn ta sẽ chỉ đưa các ngươi tới chỗ chết!”
Quân sĩ thành Bắc đế xôn xao. Hoa Mãn Nguyệt hiện tại không có ở trong thành sao? Khuynh Thành cô nương hôn mê bất tỉnh? Những chuyện này sao bọn họ lại không được biết? Ánh mắt của hai chục vạn quân sĩ đổ dồn về phía Trọng Lâu.
Viên chỉ huy lãnh quân hỏi: “Hắn nói có phải là sự thật không? Bắc đế?”
“Hắn chỉ muốn làm rối loạn tinh thần quân sĩ mà thôi, không nên tin!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan bất giác cảm thấy lo lắng. Nếu Trọng Lâu không xử lý tốt tình huống này thì dễ bọn họ chưa đánh đã thua lắm.
“Đồ khốn nhà ngươi lại dám kích động làm rối loạn tinh thần quân sĩ?” Hồng Loan không nhịn được bay tới tạt một chưởng về phía Long Dương.
Tám đại trưởng lão Long tộc chứng kiến chưởng lực của Hồng Loan không khỏi kinh hãi, e rằng con Hồng Loan không phải người của tiên giới rồi! Tám đại trưởng lão đồng loạt nhảy vọt lên phóng ra tám luồng nội lực che chở cho Long Dương. Tuy đã cản được phần lớn nhưng Long Dương vẫn không tránh được nội thương.
Hồng Loan nhìn Long Dương rít lên: “Nếu ngươi lập tức rút quân thì ta có thể cân nhắc mà tha chết cho bọn các ngươi; nếu không thì đừng trách ta không nể mặt Long tộc.”
“Hừ! Ngươi nói vớ vẩn chẳng qua chỉ là để câu giờ mà thôi. Các ngươi căn bản không thể địch lại được bọn ta!” Long Dương cuồng ngạo nói.
Hồng Loan sắc mặt không đổi, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận lời nói của Long Dương. Cuộc chiến này thắng bại ra sao thâm tâm của nó đương nhiên hiểu rất rõ nhưng chưa lâm trận thì không thể để sĩ khí ba quân sa sút được.
Hồng Loan khoanh tay, ngửa cằm lạnh lùng nhìn Long Dương nói: “Chỉ e ngươi mới là kẻ đang câu giờ! Các anh em chớ mắc lừa hắn! Tất cả chúng ta cùng xông lên!”
Xét về thể xác thì long thể của Long Dương đương nhiên mạnh hơn Hồng Loan nhưng nếu xét về công lực thì đương nhiên không thể sánh được với Hồng Loan rồi.
Xét về binh khí thì trường thương của Long Dương chỉ là tiên khí cực phẩm trong khi Hồng Loan có vô vàn thần khí cực phẩm.
Có thể nói so sánh kiểu gì thì Hồng Loan cũng vượt trội hơn cả, nhưng là Long Dương lại không nhận ra điều đó nên vẫn rất tự tin tuyên bố chiến thắng.
Tám vị trưởng lão vô cùng lo lắng. Đại trưởng lão Long Thịnh lập tức linh thức truyền âm cho Long Dương: “Long Dương, hãy cẩn thận, chớ nên khinh địch!”
Nhưng tất cả đã quá muộn! Cuộc chiến đã mở màn, mũi tên đã bắn không thể thu hồi lại được nữa.
“Hồng Loan, hôm nay không có Diệp Khuynh Thành, không có Hoa Mãn Nguyệt ở đây, ta xem ngươi làm thế nào mà huênh hoang nữa. Trước mắt ngươi là tám mươi vạn đại quân, Long Dương ta muốn xem một mình ngươi có thể làm nên cơm cháo gì!” Long Dương lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng đá vàng, bất chấp tất cả lao vào Hồng Loan.
Tám đại trưởng lão đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc chiến này cũng như tầm quan trọng của Long Dương đối với Long tộc nên hết sức cẩn thận quan sát trận chiến, sẵn sàng tham chiến giúp đỡ Long Dương.
Đôi mắt nhạy bén của Kim Bằng chăm chú nhìn tám vị trưởng lão, ánh mắt đầy khinh bỉ. Thế mà cũng đòi làm thần thú siêu cấp? Thật là quá bẽ mặt thần thú như nó rồi! Nếu đám người này mà ở yêu giới thì nó nhất định sẽ tống cổ cả lũ. Ánh mắt nó canh chừng đám trưởng lão, chỉ cần đám người này dám ra tay thì nó nhất định sẽ xé xác bọn chúng ngay.
“Trọng Lâu! Cam đảm đương nhiên rất đáng khen nhưng muốn xưng bá thì cần phải có dã tâm cùng thực lực nữa kìa!” giọng Nam đế đanh thép vang lên, ánh mắt ông ta phóng ra hàn quang.
Trọng Lâu không dư hơi mà nói chuyện thừa với hắn ta, sát khí bức người lập tức áp tới Nam đế.
“Giết!!!”
Hiệu lệnh vừa vang lên, tám chục vạn đại quân lao thẳng vào hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế. Mặc dù quân sĩ thành Bắc đế vô cùng tinh nhuệ nhưng dự thua thiệt về số lượng quá lớn nên cũng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Trong lúc cuộc chiến đang trong cao trào thì Thanh Hư đạo trưởng cùng Đông đế lừ lừ xuất hiện, phía sau bọn họ là hàng ngàn đệ tử bạch y của Thanh Hư đạo quán.
“Thanh Hư đạo trưởng... ta không ngờ ngươi dám...”
“Trọng Lâu, hiểu thời thế mới là tuấn kiệt! Bần đạo cũng không còn cách nào khác!” bộ dáng như thể bị người ta bức bách vậy.
Quân đội thành Đông đế thấy Đông đế chưa chết, sĩ khí dâng cao lao vào chiếm giết hăng say.
Hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế mặc dù rất tinh nhuệ nhưng hiện tại lại vô cùng chật vật, bọn họ vẫn mong chờ Hoa Mãn Nguyệt tới trợ giúp. Sĩ khí ba quân giảm mạnh, người ngã xuống càng lúc càng nhiều mà Hoa Mãn Nguyệt cùng Diệp Khuynh Thành vẫn chưa xuất hiện.
Hồng Loan cùng Long Dương giao đấu. Tây đế, Nam đế cùng Thanh Hư đạo trưởng cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Kim Bằng gắt gao trông chừng tám vị trưởng lão Long tộc. Mấy gã tiên đế kia dù có lợi hại cũng không thể nào nguy hiểm bằng tám con thanh long này, nếu chúng đồng thời ra tay thì e Hồng Loan sẽ... Kim Bằng nhất định sẽ không để bọn chúng có cơ hội làm hại Hồng Loan.
Trọng Lâu ở trên cao nhìn binh sĩ thành Đông đế không ngừng ngã xuống mà tuyệt vọng dâng trào.
“Giết!!!” Trọng Lâu tay vung trường kiếm cưỡi kỳ lân cấp tốc lao vào chiến trường, lưỡi kiếm đi đến đâu quân địch chết như ngả dạ đến đấy.
Tam trưởng lão của Long tộc thấy vậy bèn hô lớn: “Toàn quân Long tộc bao vây Trọng Lâu!”
Hai mươi vạn quân Long tộc nhanh chóng bao vây lấy Trọng Lâu. Tình thế vô cùng cam go, hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế đã thương vong một nửa, cứ đà này thì chẳng mấy chốc thành Bắc đế sẽ bị hủy diệt mất. Trọng Lâu thầm than, Khuynh Thành vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên ông không thể mượn lại được Vườn Vạn thú, lẽ nào trời muốn diệt Bắc đế ông sao?
Tịch Vân từ điện Kim Hoa đi ra, hôm nay nhất định phải kề vai sát cánh sống cùng sống, chết cùng chết với người bà yêu thương. Tàn ảnh nháng lên, lưỡi kiếm trong tay không ngừng biến ảo, máu quân địch nhuốm đỏ vạt áo trắng tinh của Tịch Vân. Đã rất lâu rồi bà chưa cầm kiếm giết người!
Hai đại tướng quân thủ lĩnh thành Nam đế, Tây đế thấy vậy lập tức dẫn quân bao vây Tịch Vân.
Trong khi tất cả mọi người đang chìm trong những cuộc chiến lớn nhỏ thì n Ly đứng trên điện Kim Hoa lặng lẽ quan sát, cô hít sâu một hơi rồi phi thân về phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành! Nếu bây giờ cô không muốn mọi người chết vô ích thì mau tỉnh dậy đi! Người nhà của cô, Hồng Loan, Kim Bằng cùng với Trọng Lâu, Tịch Vân đang quyết chiến sinh tử ngoài kia, cô không muốn thấy họ chết chứ?”
Điều quan trọng là nếu bọn họ chết hết thì Diệp Khuynh Thành cũng khó có con đường sống mà n Ly thì không thể để Khuynh Thành gặp bất trắc được. Nội lực hùng hậu từng đợt từng đợt truyền vào trong người Khuynh Thành, ý thức cô dần trở nên rõ ràng hơn, đúng, cô không thể để những người xung quanh cô chết được! Khuynh Thành dồn hết sức lực trừng mắt nhìn trần nhà.
n Ly thấy Khuynh Thành đã tỉnh thì chậm rãi thu hồi lại nội lực, “Cuối cùng cô đã tỉnh?”
Những việc n Ly làm cho Khuynh Thành cùng người nhà họ Diệp dù hôn mê Khuynh Thành cũng hiểu rất rõ, cô cảm kích nhìn n Ly nói: “n Ly giúp tôi chăm sóc mọi người, tôi ra ngoài kia phụ giúp mọi người!”
Tà áo dài tung bay trong gió, sự xuất hiện của Khuynh Thành khiến đám người Long Dương kinh hãi trong khi mười vạn đại quân thành Bắc đế thì mừng rỡ vô cùng.
“Này Nam đế, Tây đế, Long Dương! Diệp Khuynh Thành ta có từng làm chuyện gì có lỗi với các ngươi sao? Sao các ngươi lại bỉ ổi đến độ bắt người nhà ta lên đây uy hiếp ta?”
Khuynh Thành vận thần thức quan sát một lượt, Đông đế, hóa ra tên đáng chết này vẫn còn chưa chết?
“Được lắm, các ngươi có mặt đông đủ vậy thì càng tiện, hôm nay ta bắt tất cả các ngươi bồi táng cùng cha ta!”
Tà áo đỏ của Khuynh Thành tung bay trong gió, sát khí mạnh mẽ bao trùm không gian, cảnh tượng đẹp đến độ ngạt thở. Tám đại trưởng lão Long tộc cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
Khuynh Thành vốn đã là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ, khi nãy được n Ly bổ sung nội lực nên trong nháy mắt đã đột phá lên cấp Kiếm đế sơ cấp trung kỳ, thực lực không hề thua kém Hoa Mãn Nguyệt là mấy.
Đúng lúc này thì tất cả cao thủ có mặt đều cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ khác đang tràn đến. Trọng Lâu sa sầm mặt, xem ra yêu giới cũng muốn tham chiến rồi!
Kim Bằng cùng Hồng Loan cảm nhận được luồng khí quen thuộc liền nở nụ cười quái dị chưa từng thấy. Quả nhiên không hổ là ba ba Kim Xán, tiểu ba ba Kim Liệt cùng Kim Diệm Ưng! Kim Bằng phấn khích hêu ré lên.
“Lần này thì các ngươi chết là cái chắc... con ba ba già kia, ngươi mau mau lên! Ông mãnh nhà ngươi cũng thật chậm chạp đi!”
Kim Xán xanh mặt, thằng tiểu Kim Bằng này vẫn chết tiệt như ngày nào, thật không có lễ phép gì cả.
“Nếu ngươi còn dám gọi một tiếng ba ba già nữa thì đừng trách ta vô tình dẫn quân quay về yêu giới!”
Kim Bằng nghe vậy giả lả nở nụ cười cầu tài nói: “Yêu hoàng đại nhân... Yêu hoàng đại nhân...”
Ba mươi năm vạn đại quân yêu giới nhanh chóng tham chiến. So sánh giữa những người tu chân với yêu thú cùng cấp độ thì yêu thú có công lực cao hơn hẳn, thế cục nhanh chóng xoay chuyển khiến tám đại trưởng lão Long tộc không khỏi cuống lên. Cứ đà này thì bọn họ cầm chắc thất bại rồi!
Dưới áp lực kinh người, tám đại trưởng lão cùng Kim Bằng canh chừng đối phương, tình huống hiện tại thì chỉ cần một chút lơi lỏng thôi cũng đủ mang họa sát thân rồi.
Bầu trời như bị chém đứt, tám con thanh long cùng Kim Bằng lao vào trận quần đảo, tiếng binh khí va chạm phá tan không khí nặng nề xung quanh.
Kim Liệt vui vẻ bay đến chỗ Kim Bằng nói: “Ta đến giúp ngươi đây!”
Kim Bằng vội hất nó ra nói: “Con ba ba nhóc mau tránh sang một bên đừng làm vướng tay chân ta!”
“Này!!!”
“Bên kia có vô số bọn tép riu, ngươi qua đó mà luyện quyền cước đi!”
Kim Liệt rất ấm ức, nó có thiện chí tới giúp mà con Kim Bằng này lại dám bảo nó đi đánh bọn tốt đen kia, quả là quá coi thường nó mà!
Kim Xán thấy vậy không nhịn được cười lớn: “Kim Liệt, cháu hãy nghe lời đi!”
Kim Liệt đương nhiên biết thanh long rất là lợi hại nhưng nó không sợ chết, dù có chết nó cũng mong muốn được chết oanh liệt, nhưng bây giờ Kim Bằng có vẻ không cần tới nó. Được! Nó sang đánh bọn tốt đen vậy!
Khuynh Thành vốn cũng định trợ giúp Kim Bằng nhưng đã thấy nó linh thức truyền âm nói: “Tôi đã có Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng hỗ trợ rồi, cô sang giúp Hồng Loan đi!”
Khuynh Thành nghe vậy lập tức phi thân tới chỗ Hồng Loan, vừa đúng lúc trường kiếm trên tay Long Dương hóa thành một làn chớp điện đâm vào chỗ hiểm của Hồng Loan, thân hình Long Dương biến lại chân thân là con tiểu Kim Long.
Khuynh Thành vội vàng đẩy nhanh tốc độ lao đến. Nam đế, Tây đế cùng Thanh Hư đạo trưởng thấy vậy đều mừng ra mặt, giết được Hồng Loan tức là chặt đứt được một vây cánh của Diệp Khuynh Thành! Có điều bọn chúng quá vui mừng nên không để ý đến ánh mắt quái dị của Hồng Loan lúc này!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, máu tươi văng bắn khắp nơi. Hồng Loan bị vây bởi vô số bóng xanh bóng đỏ, cơn giận dâng lên, nó trợn mắt quát một tiếng vang dội rồi biến trở lại bản thể ngậm lấy thanh thần kiếm lao thằng vào vùng gan rồng của Long Dương.
Long Dương kinh hãi muốn tránh nhưng không kịp đành ai oán nhìn thân rồng bị chém đứt đôi, nguyên anh của gã vừa định chạy trốn thì lại bị thần thức cực mạnh của Hồng Loan khống chế. Long Dương trợn mắt nhìn thanh thần kiếm phá tan nguyên anh của mình.
Nam đế, Tây đế cùng Thanh Hư đạo trưởng giật mình kinh hãi.
Long Dương bị giết khiến tám vị trưởng lão bị kích thích dữ dội, tám con thanh long lập tức buông bỏ Kim Bằng lao thẳng vào Hồng Loan. Phải biết rằng Kim Long ở Long tộc thật sự rất quí hiếm, cả mấy trăm triệu năm mới có một con xuất thế, Hồng Loan đã giết chết niềm hi vọng của Long tộc bọn họ thì nó phải trả giá!
“Hãy nộp mạng!”
Đại trưởng lão Long tộc quát lên trong giận dữ, tám con thanh long nghe vậy lập tức triển khai công lực tối đa, những làn ánh sáng xanh bắt đầu tỏa ra từ thân thể bọn họ.
“Dám giết cháu ta thì ta sẽ tắm máu cả thành Bắc đế này!”
Tám con thanh long được những làn sáng xanh vây bọc, khí thế càng lúc càng trở nên dữ dội hơn. Tám làn sáng xanh nhanh chóng tấn công thẳng vào Hồng Loan.
Diệp Khuynh Thành biến sắc, tàn ảnh màu đỏ loáng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc không gian xung quanh bị bao trùm bởi thứ ánh sáng xanh quái dị, Hồng Loan đang ở thế hạ phong.
Đúng lúc này thì một đạo kiếm khí xẹt đến, đất trời bao trùm bởi kiếm ảnh. Những tiếng kêu trầm trầm đáng sợ vang lên, tám cái đầu cự long nhất tề đánh thẳng vào Diệp Khuynh Thành, tám cái miệng khổng lổ không ngừng há đớp như muốn nuốt chửng cả Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, cẩn thận!” Hồng Loan hét lên rồi tàn ảnh màu đỏ của nó cũng loáng lên, những móng vuốt bén nhọn nhằm thẳng vào tám con thanh long.
Một đạo hàn quang nhanh như chớp giật hướng thẳng tới Hồng Loan; Hồng Loan do hơi cuống nên không kịp tránh né, bị mũi ngọc kiếm đâm trúng bả vai, sắc mặt nó phút chốc trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Dù là tiên khí cực phẩm cũng không thể nào đâm trúng nó mới đúng, tại sao mũi kiếm này không những đâm trúng mà còn khiến vết thương của nó không ngừng há miệng lan rộng? Cứ đà này nó sẽ mất một bên cánh mất.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy cũng hãi hùng biến sắc kêu lớn: “Hồng Loan!”
Ai có thể không nhìn ra chứ Khuynh Thành sao có thể không nhận ra là lão Thanh Hư đạo trưởng nhân lúc Hồng Loan phân tâm đánh lén chứ? Lưỡi kiếm của lão chắc chắn đã bôi kịch độc nên mới có thể đâm xuyên qua người Hồng Loan được.
Hồng Loan bị đâm thì điên tiết không thôi.
“Lão đạo sĩ mũi dài muốn chết?”
Mắt Hồng Loan long sòng sọc, nó chưa bao giờ bị người ta đánh lén hay chơi khăm kiểu này. Lần này cho dù có mất đi bản thể thì nó cũng nhất quyết không thể tha cho lão ta được.
Diệp Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ những suy nghĩ của Hồng Loan, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn nó hi sinh bản thể như vậy được chứ, cô phải nhanh chóng nghĩ cách ngăn cản vết thương trên người nó lan rộng.
Tám con thanh long dường như cũng nhìn thấu ruột gan Khuynh Thành nên tập trung sức lực bao vây cô gắt gao đến độ một giọt nước cũng khó có thể nào lọt qua.
Gương mặt Khuynh Thành méo mó, ánh mắt thấp thoáng hồng quang, bàn tay nắm chặt đến độ nổi gân xanh. Cô tuyệt đối không thể để Hồng Loan mất đi bản thể được, nếu nó mất đi bản thể thì sức phòng ngự sẽ giảm, đám người kia nhất định sẽ đục nước béo cò.
Diệp Khuynh Thành hét lên vang dội, hình ảnh Đông đế đánh chết Diệp Chấn Thiên như hiện ra trước mắt cô. Không! Cô tuyệt đối không cho phép bọn chúng tổn thương tới những người thân yêu của cô được! Tử thanh bảo kiếm lập tức được xuất ra, một vành đai kiếm khí màu tím vây bọc lấy Khuynh Thành.
“Qủa là thanh kiếm tuyệt diệu, lần này trông cậy hết vào ngươi!”
Khuynh Thành mỉm cười rồi xuất ra công lực kinh người đâm thẳng vào trận pháp của tám con thanh long.
Kim Bằng lúc này cũng đã truy kích đến nơi, nó thấy Hồng Loan bị thương thì không khỏi tức giận. Bọn chúng muốn chết rồi hay sao mà lại dám đâm bị thương người anh em của nó?
“Ngươi có sao không?”
“Không chết được đâu!”
Kim Bằng nhìn Hồng Loan gật đầu một cái rồi bất ngờ lao thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng. Tuy nó không hiểu mấy về chất độc nhưng lần trước đi đầm Thiên Trì cùng Khuynh Thành đã thấy Hư Trúc sử dụng độc đánh bị thương Nam đế nên nó chẳng cần nghĩ cũng biết là lão đạo sĩ thúi này giở trò với Hồng Loan rồi. Kim Bằng tức giận, mẹ nó chứ, trông cái mẽ tiên phong đạo cốt như thế mà lại là phường tiểu nhân xảo quyệt.
Bộ móng vuốt cứng hơn thần khí của Kim Bằng nhằm chuẩn xác vào mắt Thanh Hư đạo trưởng cắm tới, một con mắt của lão lập tức bị móc ra.
Thanh Hư đạo trưởng vốn tưởng Kim Bằng giơ móng vuốt là để xé thịt lão nên chỉ chú ý phòng thủ trên người, không ngờ được Kim Bằng lại xơi luôn một mắt của lão. Thanh Hư đạo trưởng sau tiếng gầm rú lập tức lao tới cướp lấy con mắt bỏ vào mồm nuốt luôn rồi cố gắng cầm máu tiếp tục lao vào Kim Bằng.
Kim Bằng cực kỳ phẫn nộ, bộ móng vuốt sắc nhọn nhằm đúng mặt Thanh đạp như điên, trong nháy mắt khiến gương mặt lão nhòe nhoẹt máu thịt nhìn không ra hình thù gì nữa. Kim Bằng vẫn chưa hả giận, nó phun ra một con hỏa long vào đầu Thanh Hư đạo trưởng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Thanh Hư đạo trưởng bình tĩnh trở lại thì từ đầu đến chân lão đều như bị kim châm đâm xuyên, đau buốt thấu tim, nguyên anh vừa định chạy trốn cũng bị Kim Bằng chế ngự, lão chỉ còn cách chờ đợi lửa thiêu bỏ mạng.
Nam đế, Tây đế thất sắc, chỉ trong chốc lát mà cả Long Dương cùng Thanh Hư đạo trưởng đều chết rất thê thảm, cục diện đại quân nhanh chóng chuyển dời. Xem ra khả năng chiến thắng hiện tại của bọn họ là không thể rồi. Nhưng mà lúc này chạy thì cũng không có cách chạy thoát được, hai gã đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Phải liều!”
Tây đế cùng Nam đế nhanh chóng bay tới phía sau tám con thanh long, chỉ cần đến được đấy thì bọn Diệp Khuynh Thành muốn tấn công bọn họ cũng khó khăn hơn.
Kim Bằng cùng Hồng Loan đâu để chúng thực hiện được gian kế chứ? Hai con chim một đỏ một vàng nhìn nhau rồi cùng bật cười quái dị. Nam đế cùng Tây đế thấy vậy thì chỉ còn cách liều mạng chống trả.
“Hai người các ngươi hãy nhận lấy cái chết đi!” Kim Bằng cười gian nói.
Nam đế cùng Tây đế tức giận nhìn nhau, cho dù hôm nay hai gã có chết thì cũng nhất định phải kéo theo con Kim Bằng chết tiệt này. Hai gã ngầm ra hiệu cho nhau tự nổ nguyên anh.
Kim Bằng cười gian xảo, muốn tự nổ nguyên anh sao? Tưởng qua mặt được yêu thú xuất thân Hồng Hoang như nó bằng cái trò vặt vãnh này? Kim Bằng ra hiệu cho Hồng Loan. Hồng Loan hiểu ý gật đầu, hai con chim nhanh như chớp lao vào Tây đế cùng Nam đế.
Hai tiếng nổ đồng thời vang lên, thân thể hai gã đã bị xé làm đôi.
“Khuynh Thành, chúng tôi trả thù cho cô!” Kim Bằng lớn tiếng hét lên rồi lại đạp cho hai thây ma một trận tơi bời khiến chúng nát nhừ không còn dấu vết.
Tám con thanh long thấy cảnh này không khỏi biến sắc, hai con thần thú kia cũng thật quá điên cuồng. Diệp Khuynh Thành khi nãy còn thả các yêu thú từ vườn Vạn thú ra, tình thế này e rằng có đánh chỉ thêm tổn thất mà thôi.
Đại trưởng lão Long tộc linh thức truyền âm cho bảy con thanh long: “Thôi! Rút lui!”
“Đại ca!”
“Lẽ nào các ngươi muốn Long tộc bị diệt vong hay sao?”
Bảy con thanh long kia nghe vậy ngẩn người, dù có ấm ức thì cũng không thể làm khác được.
“Quân đội Long tộc lập tức lui binh!” Đại trưởng lão hạ lệnh rồi cùng đám thanh long phi thân biến mất.
Đông đế nhăn nhó đứng đó, xem ra kiếp nạn lần này không thể tránh thoát được rồi.
Khương Tịch Nguyệt nhìn thấy chỗ dựa của mình đã đi đời liền định chuồn đi thì đã thấy một tàn ảnh màu đỏ chớp đến. Khuynh Thành vô cảm đứng trước hắn.
“Khương Tịch Nguyệt, ngươi lẩn trốn cũng lâu thật! Món nợ giữa chúng ta cũng đến lúc thanh toán rồi!”
Khương Tịch Nguyệt thất sắc quì mọp xuống van nài: “Tôi xin cô, xin cô đừng giết tôi. Tôi không dám thế nữa, tôi thật lòng không dám thế nữa đâu!”
Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, cô ghét nhất chính là loại người giả nhân giả nghĩa như vậy. Tử thanh bảo kiếm vung lên đâm thẳng vào nguyên anh của Khương Tịch Nguyệt.
Khuynh Thành chậm rãi rút Tử thanh bảo kiếm đi đến gần Đông đế. Đông lúc này không chạy trốn cũng không hề có ý định xuất chiêu đánh lại, ông ta nhàn nhạt nói: “Ta dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình thất bại thảm hại như vậy!”
“Xưa nay những kẻ tham lam đều không bao giờ có kết cục tốt cả!”
“Ngươi nói đúng!” Đông đế nhắm mắt nói: “Ra tay đi! Ta đã gây nên tội thì ta phải chịu!”
Một đường kiếm phạt xuống, Đông đế lập tức hồn lìa khỏi xác. Cuộc chém giết kinh hồn cuối cùng cũng đến hồi kết!
Khuynh Thành hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, lần này cô bị tổn thương tâm mạch khá nghiêm trọng. n Ly lặng lẽ ngồi bên giường bắt mạch cho Khuynh Thành, công lực của phù thủy thật ra không cao lắm nhưng bản lĩnh cứu người thì không ai có thể sánh được. Có điều...lần này n Ly cũng cảm thấy khó khăn.
“n Ly, thế nào rồi?” Hồng Loan nhìn n Ly càng lúc càng đăm chiêu nhịn không được lên tiếng hỏi.
n Ly đứng dậy thở dài: “Hai cú sốc lớn, Diệp Khuynh Thành có thể vượt qua được hay không thì phải phụ thuộc vào chính bản thân cô ấy thôi. Không phải tôi không muốn cứu mà là cơ thể cô ấy đang cưỡng lại sư điều trị của tôi.”
Từ chối điều trị? Hồng Loan cùng Kim Bằng trố mắt, nghệt mặt không hiểu được ý tứ của n Ly, thế nào là từ chối điều trị, thế nào là hai cú sốc lớn?
“Ông có hiểu gì không?” hai con chim quay qua Trọng Lâu hỏi.
“Ta... ta cũng không hiểu!” ánh mắt băn khoăn của Trọng Lâu dời sang Tịch Vân.
“Tịch Vân, nàng có hiểu gì không?”
Tịch Vân nghe hỏi cũng chỉ nguýt một tiếng rồi đi thẳng vào trong phòng chăm sóc cho Khuynh Thành. Tuy Tịch Vân cũng không hiểu lắm điều n Ly nói nhưng là bà cũng hiểu được hai cú sốc mà n Ly nói đến chính là Lam Tố và Diệp Chấn Thiên. Chỉ có hai người đàn ông này mới có thể khiến Khuynh Thành bị chấn động mạnh đến vậy.
Hai người một chim nhìn nhau khó hiểu rồi lại nhìn qua n Ly đồng thanh hỏi: “n Ly, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
“Không có chuyện gì đâu!” n Ly lúc này đang rất khó chịu, Diệp Khuynh Thành lại dám từ chối sự điều trị của cô, cô ta muốn chết hay sao? n Ly càng nghĩ càng bực mình, cô một đường đi thẳng vào phòng trong gắt lên: “Diệp Khuynh Thành cô nghe cho rõ, cô muốn hủy đi sự sáng suốt cả đời của tôi thì cũng phải được sự cho phép của tôi đã! Không cho tôi cứu thì tôi cứ cứu! Tôi không tin tôi không làm gì được cô. Còn nữa, nếu cô muốn chết thì chết nhanh đi cho gọn, đừng tỉnh dậy làm gì, cứ để bọn người kia giết hết người thân của cô đi!”
Khóe mắt Khuynh Thành trào lệ, lòng cô đau đớn đến cùng cực. Không phải cô không nghe thấy, không cảm nhận được mà là cô không muốn tỉnh dậy nữa, cô không muốn đối mặt với sự thật là cha cô đã mãi rời xa cô rồi. Thêm nữa, cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào với Lam Tố nữa. Tỉnh lại thì có ích gì chứ? Chi bằng cô cứ mãi chìm trong giấc ngủ như bây giờ, ít ra sẽ không thấy đau đớn nữa.
Diệp Vân, đứa em gái nhỏ của cô, Khuynh Thành nhớ tới gương mặt ngây thơ của Diệp Vân, đôi mắt to tròn đó hồn nhiên nhìn cô. Giọng nói hồn nhiên của cô bé không ngừng vang lên bên tai cô, đúng, cô vẫn còn một đứa em gái, cha đã mất rồi thì cô không thể để mất thêm Diệp Vân được. Còn có vú em, bà bây giờ đã là vợ của Diệp Chấn Thiên rồi, còn Diệp Bái, Diệp Thành vẫn đang bị trọng thương nữa. Cô phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại nhưng mặc dù Khuynh Thành thế nhưng cô vẫn không muốn mở mắt, cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật được. Cha cô, sao ông có thể chết được chứ? Không, cô không thể chấp nhận được. Lam Tố đã không phải là của cô, cha cũng bỏ cô mà đi. Hai người quan trọng nhất của cô đã mất, cô còn lại gì chứ?
Tịch Vân ngồi cạnh giường nắm chặt tay Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, cô không thể buông xuôi như vậy được. Thù lớn còn chưa trả, cô không thể ngủ mãi như vậy được. Lẽ nào cô chấp nhận đứng nhìn bọn người vô liêm sỉ kia nhởn nhơ vui sướng sao? Lẽ nào cô không muốn đi gặp Lam Tố để có thể cùng anh ta lãng quên thiên hạ sao? Hoa Mãn Nguyệt đã từng nói với tôi rằng trước kia cô đã nói với anh ta, yêu một người thì nhất định phải tin tưởng người ấy, lẽ nào cô lại nghi ngờ tình cảm Lam Tố dành cho cô sao? Lẽ nào cô không tin vào tình yêu của mình sao? Nếu nghi ngờ thì cô cũng nên trực tiếp gặp anh ta để hỏi cho rõ chứ không nên trốn tránh như vậy.”
“Đúng thế, Khuynh Thành! Tịch Vân nói rất đúng. Dù Lạc Nhi cô nương và vương gia có tình cảm sâu đậm thế nào thì đó cũng đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, vương gia vẫn luôn coi cô là Lạc Nhi cô nương chuyển thế, trên thực tế người vương gia yêu chính là cô. Cô không giống với Lạc Nhi cô nương!” n Ly không nhịn được nói, cũng không biết từ lúc nào mà cô đã dần chấp nhận cô gái Khuynh Thành này và thực sự coi cô là vương phi của mình. Huống chi cô cũng phải thực hiện lời dặn dò của vương gia, cô nhất định phải bảo vệ Khuynh Thành cẩn thận, chuyện ngăn Khuynh Thành lên thần giới thì cứ quên đi!
n Ly vừa động viên Khuynh Thành vừa tranh thủ bắt mạch cho cô, Khuynh Thành vẫn có ý cự tuyệt nhưng rõ ràng đã không mạnh như lúc trước nữa.
n Ly ghé sát vào tai Khuynh Thành thủ thỉ, ý tứ có chút uy hiếp: “Vương phi nương nương nếu muốn thấy vương gia chết thì người cứ tiếp tục ngủ đi!”
Bàn tay n Ly đặt trên tĩnh mạch Khuynh Thành bỗng nhiên cảm nhận được sự thay đổi của luồng khí lưu trong cơ thể Khuynh Thành. Cô hiểu rằng Khuynh Thành vẫn còn rất yêu vương gia của mình.
Một luồng nội lực cực mạnh truyền vào cơ thể Khuynh Thành, những ngón tay n Ly như những mũi kim phóng xuống, chỉ cần Khuynh Thành không kháng cự lại thì cô dư sức cứu được cô.
--- -------
Đúng lúc này, đại quân của Nam đế, Tây đế cùng Long tộc đã kéo đến gần thành Bắc đế.
Thành Đông đế tuy đã bị hủy nhưng quân đội vẫn còn nguyên nên cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ bao vây thành Bắc đế.
“Tiêu diệt Bắc đế, bảo vệ thành Đông đế!” tiếng khẩu hiệu vang dội khắp biên cương thành Đông đế. Thanh Hư đạo quán từ lâu đã muốn độc lập xưng vương, cơ hội tốt để tiêu diệt bọn Trọng Lâu cùng Diệp Khuynh Thành như vậy sao Thanh Hư đạo trưởng có thể bỏ qua được chứ? Chỉ cần tiêu diệt hai kẻ kia thì thành Bắc đế chính là của ông ta, ông ta sẽ là Bắc đế nhiệm kỳ mới. Cái giá phải trả chính là ông ta sẽ phải làm nội ứng cho bọn Nam đế cùng Tây đế.
Nam đế cùng Tây đế đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc Long tộc không phải kẻ lâm trận bỏ chạy chứ? Trời sắp tối rồi mà sao vẫn chưa thấy quân của Long Dương xuất hiện?”
Không có Long tộc, bọn người Nam đế cùng Tây đế tất nhiên cũng không dám mạo hiểm tấn công. Dù sao Long tộc cũng có địa vị rất cao trên tiên giới, uy lực của bọn họ khó có thể tưởng tượng được, có bọn họ trợ lực thì cuộc chiến này mới có cơ hội chiến thắng được.
“Chắc không đến nỗi thế đâu, chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa đi. Nếu ngày mai mà đội quân của Long Dương còn chưa đến thì chúng ta sẽ.. bàn bạc lại kế hoạch xem sao.”
Nam đế cùng Tây đế trong lòng rối loạn, chẳng lẽ Long Dương chơi khăm bọn họ?
“Nam đế, hay là chúng ta cứ đánh thẳng vào đi, dù sao Diệp Khuynh Thành cũng đang bị trọng thương rồi.”
Nam đế lừ mắt nhìn Tây đế nói: “Không được! Chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm được. Lực lượng của chúng cộng với quân đội thành Đông đế hiện tại nếu đánh thì dù có thắng e cũng sẽ bị thương vong nặng nề. Nếu lúc đó ma tộc hay yêu giới mà tấn công thì chúng ta chắc chắn không thoát khỏi cái chết!”
Đúng lúc này thì một giọng nói đột ngột vang lên giữa không trung: “Các vị nhớ Long Dương đến vậy sao?”
Nam đế cùng Tây đế thấy Long Dương tới thì vui mừng ra mặt.
“Tôi biết Long huynh sẽ không lâm trận bỏ chạy mà!” Tây đế vừa vỗ vai Long Dương vừa hỏi: “Long Dương, quân đội của huynh đâu?”
“Nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi. Sở dĩ tôi đến trễ là vì nội bộ Long tộc có chút vấn đề, tám lão già sống dai kia cứ nhất quyết không cho tôi dẫn binh đi! Tôi phải nói đứt cả lưỡi mới có thể thuyết phục được bọn họ, nếu lần này thất bại thì e rằng ngai vị của tôi cũng khó bảo toàn rồi.”
Nam đế cùng Tây đế nhìn nhau, xem ra lần này Long Dương quyết tâm đánh bại thành Bắc đế thật rồi. Nếu hắn đã dám đặt cược lớn như vậy thì bọn họ cũng chẳng có lý do gì giữ lại quân đội nữa. Diệt được thành Bắc đế rồi thì sợ gì không có lợi lộc chứ.
“Được! Chúng ta để cho quân sĩ nghỉ ngơi một đêm để chỉnh đốn lại đội ngủ, ngày mai toàn quân tấn công thành Bắc đế!”
--- -----Điện Kim Hoa---- ----
Trọng Lâu ngồi trên ghế cao nhận tin tức từ bên ngoài truyền vào liên tục.
“Bẩm báo!”
“Nói đi!” Trọng Lâu nhíu mày nói, bầu không khí trong đại điện lúc này vô cùng căng thẳng.
“Chiều nay quân đội của Long tộc đã tập hợp với quân đội của Nam đế, Tây đế ở biên giới thành Bắc đế.”
“Bẩm báo!”
“Nói!”
“Đại quan thành Đông đế cũng đã tiến đến gần biên giới!”
Bàn tay Trọng Lâu gắt gao nắm chặt. Đông đế, Tây đế, Nam đế... cộng thêm Long tộc, thực sự khiến người ta đau đầu. Xác xuất để thành Bắc đế có thể đánh thắng càng lúc càng nhỏ hơn. Nếu trong lúc đôi bên đang giao chiến mà ma tộc cùng yêu giới đánh lén thì thành Bắc đế có lẽ sẽ muôn kiếp không vươn lên được nữa. Đáng tiếc là hiện tại cả Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi lại vắng mặt. Diệp Khuynh Thành thì đang bị trọng thương, chỉ dựa vào bản thân ông, Tịch Vân cùng Kim Bằng, Hồng Loan thì trận này khó có cơ hội thắng.
Muốn đánh thắng e chỉ có cách hạ gục được Tây đế, Nam đế cùng điện hạ Long tộc để uy hiếp ba quân nhưng là với công lực của ông hiện tại muốn bắt được ba người đó là chuyện không có khả năng, nhất là người của Long tộc.
Long tộc vốn thuộc về yêu giới nhưng không hiểu vì sao cứ phi thăng lên lại là phi thăng vào tiên giới. Long Châu của Long tộc có uy lực kinh người, nhất là từ khi con Tiểu Kim Long kia phi thăng lên đây thì địa vị của Long tộc đã chuyển biến rõ hẳn. Cuộc chiến giữa tiên giới, yêu giới và ma giới lần trước đã tạo cơ hội cho Long tộc tách ra thành một nhánh độc lập có địa bàn, có thế lực riêng của mình.
Tịch Vân bước đén bên Trọng Lâu dịu dàng nắm chặt tay ông: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này.”
“Tịch Vân, ta thật có lỗi với nàng. Ta còn chưa kịp chuẩn bị cho nàng một hôn lễ tráng lệ thì đã gặp phải đại nạn lần này...”
“Suỵt! Thiếp không cho phép chàng nói những lời bi quan như thế. Nếu chàng muốn dành cho thiếp một hôn lễ tráng lệ thì chúng ta nhất định phải đánh thắng trận này... Trọng Lâu, chàng là Chiến thần, không ai có thể đánh bại được chàng. Bắc đế đã không thắng nổi thì Nam đế, Tây đế lại càng không phải là đối thủ của chàng. Còn về điện hạ Long tộc, thiếp tin chàng nhất định có thể đánh bại hắn, trong chàng có một ý niệm mạnh mẽ, lý tưởng của chàng luôn là chính nghĩa. Tà không thể thắng chính, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Đâu phải Trọng Lâu không muốn chiến thắng nhưng lần này, ông thật sự cảm thấy nguy cơ, có phần bất lực. Trọng Lâu hít sâu một hơi nhìn Tịch Vân nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Ông sẽ không để cho Tịch Vân phải thất vọng. Hai vợ chồng ông chia cắt bấy lâu, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể trùng phùng, ông sẽ không để hai người phải phân ly nữa. Nếu thế cục thật sự không thuận lợi thì ông có thể mượn vườn Vạn thú của Khuynh Thành để giành chiến thắng.
Hồng Loan cùng Kim Bằng nghe nói bọn Tây đế, Nam đế đem đại quân đến gần biên ải thành Bắc đế liền phấn chấn suốt một ngày trời. Trận này mà đánh chắc chắn sẽ rất đã tay!
“Chim phao câu thối! Toàn là bọn tép riu thế này thật chẳng ra làm sao cả!”
“Con chim phải gió nhà ngươi đừng có đắc ý vội. Các cao thủ chân chính thường rất kín đáo, bọn họ chỉ chờ tung ra độc chiêu thôi.”
“Thế thì ta cũng sẽ đợi bọn họ xuất trận mới ra tay!” Hồng Loan thản nhiên nói, đôi mắt to tròn đảo tròn trên gương mặt măng tơ.
“Nếu thế thì chỉ e thành Bắc đế này đã đi đời rồi, đồ ngớ ngẩn!”
“Gì? Ngươi lại dám gọi ta là đồ ngớ ngẩn? Kinh nghiệm thực chiến của ta còn phong phú gấp trăm lần con chim phao câu thối nhà ngươi đấy!”
Kim Bằng hất mặt, con Hồng Loan này tưởng nó ở Hồng Hoang không đánh mà thắng, không đánh mà dọa được bọn yêu thú trong đó chắc? Từ khi còn là một con tiểu Kim Bằng mới sinh nó đã bắt đầu phải học cách tồn tại trong Hồng Hoang, đã rất nhiều lần nó suýt mất mạng nhưng đều may mắn sống sót. Nghĩ đến đây Kim Bằng lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Khuynh Thành trong Hồng Hoang.
“Ta phải về thăm Khuynh Thành đã!” Kim Bằng vừa mới còn phấn khích bỗng cảm thấy nặng nề.
Hồng Loan biết tình cảm giữa Kim Bằng và Khuynh Thành rất sâu đậm nên cũng đoán được những gì nó đang nghĩ. Hồng Loan không nói gì, cũng đi theo Kim Bằng về điện Kim Hoa.
n Ly lúc này đang sắc thuốc cho Khuynh Thành. Hồng Loan cùng Kim Bằng lẳng lặng đứng bên cạnh chờ n Ly cho Khuynh Thành uống hết bát thuốc mới lên tiếng hỏi.
“Khuynh Thành cô ấy thế nào rồi?”
“Thương tích trên người đang dần hồi phuc, chỉ cần điều trị khoảng nửa tháng nữa là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, có điều...”
“Có điều làm sao?” Hồng Loan sốt ruột hỏi.
“Ta có nói thì các ngươi cũng không hiểu được đâu!” Tâm tư của thiếu nữ đang yêu hai con chim nhắng nhít này sao có thể hiểu được chứ?
Hồng Loan với Kim Bằng không phục, ngẩng đầu nói: “Sao chúng tôi lại không hiểu? Cô cứ nói thử xem nào!”
n Ly nhìn hai đứa, thấy bộ dáng chúng lúc này vô cùng hiền hòa không nén được cười: “Tình yêu! Các ngươi có hiểu tình yêu không hả?”
Cả Kim Bằng cùng Hồng Loan đồng thanh kêu lên: “Bọn này đương nhiên là hiểu chứ!”
“Hiểu được?” n Ly sững người, một thằng nhóc còn hôi sữa cùng với một con chim còn chưa tu thành người mà có thể hiểu được tình yêu?
“Vậy các ngươi nói cho ta nghe thử xem!”
“Tình yêu là để phát triển thế hệ sau!” Kim Bằng đắc ý nói lại lời nói của Hoa Mãn Nguyệt ngày trước.
Hồng Loan đứng bên cũng không chịu thua kém: “Không đúng! Phải có một nam một nữ gắn kết chung sống thì mới có thể gọi là tình yêu. Nam với nam hay nữ với nữ đều không thể được! Một nam một nữ kết hợp, nam ăn hết nữ là có thể phát triển thế hệ sau!” Hồng Loan dường như cảm thấy có gì đó không ổn lắm bèn chạy đến trước mặt n Ly hỏi: “n Ly, cô thử bắt mạch cho tôi xem tôi có thể snh ra một tiểu Hồng Loan hay không? Trước đây tôi đã ăn rất nhiều kim đan của đám yêu thú cái!”
n Ly suýt chết ngất. Thế nào gọi là nam ăn hết nữ là có thể phát triển thế hệ sau? Thật chẳng ra sao mà!
“Các người nghe chuyện này ở đâu thế?”
Kim Bằng, Hồng Loan lại đồng thanh đáp: “Là Hoa Mãn Nguyệt nói với chúng tôi như thế!”
Hoa Mãn Nguyệt... n Ly thầm than trời, thằng cha này cũng quá thất đức đi, lại dám dạy bừa lũ trẻ con!
“Anh ta nói bừa đấy!”
Hồng Loan cùng Kim Bằng mắt lóe tinh quang, chúng lạch bạch bước theo sau n Ly: “Cô nói thế chắc chắn biết tình yêu là gì đúng không? Ăn có ngon không vậy? Lần nào tôi hỏi Trọng Lâu ông ấy cũng lên cơn co giật hết! Cô mau nói cho chúng tôi biết đi, tình yêu có ngon không?”
n Ly cũng sắp lên cơn co giật đến nơi.
“Các người cứ nhìn Khuynh Thành thì biết có ngon hay không liền.”
n Ly ngán ngẩm buông một câu rồi quay người bước đi để lại Kim Bằng cùng Hồng Loan ngớ người nhìn nhau rồi lại nhìn sang Khuynh Thành đang nằm trên giường. Cuối cùng chúng đưa ra kết luận, tình yêu không ngon chút nào hết!
Kim Bằng dương như nhớ ra điều gì đó, nó kêu rít lên: “Không đúng! Khuynh Thành vì cứu Diệp Vân nên mới bị thương mà?”
Hồng Loan cũng lập tức hiểu ra, hai đứa vội vàng đuổi theo n Ly.
“n Ly, cô lừa chúng tôi! Cô mau nói cho chúng tôi biết tình yêu có ngon hay không?”
Thấy Kim Bằng, Hồng Loan đuổi theo, sắc mặt n Ly chuyển qua ảm đạm hẳn.
“Có ngon hay không thì sau này các ngươi gặp người mà các ngươi yêu thích thì sẽ biết thôi!”
“Yêu rồi sẽ biết sao?” Ý là sao chứ?
“Thôi, đi ra, hai ngươi đi ra đi! Ta còn phải điều trị vết thương cho bọn họ.”
n Ly lúc này đã đi tới trước cửa phòng Hồng Y và những người nhà họ Diệp khác. Diệp Vân đang ngồi ở đầu giường, cô bé thấy n Ly bước vào thì vội hỏi: “Chị n Ly, chị Khuynh Thành thế nào rồi ạ?”
“Cô ấy ổn rồi, em đừng lo lắng quá!” n Ly xoa đầu Diệp Vân mỉm cười nói. Cô bé này tính cách không khác Khuynh Thành là mấy, còn nhỏ mà đã rất cứng cỏi.
“Vân nhi, Khuynh Thành đã không có việc gì rồi, em mở mắt ra đi!”
“Không! Em đã hứa với chị Khuynh Thành rồi, chừng nào chị ấy không nói thì em sẽ không mở mắt!”
“Vân nhi, lúc đó do tình thế cấp bách nên Khuynh Thành mới nói vậy thôi!”
“Không! Vân nhi đã hứa rồi, Vân nhi sẽ chờ chị Khuynh Thành!”
n Ly hết cách, cô bé này mai này lớn lên nhất định cũng sẽ giống như Khuynh Thành chị gái nó, nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình.
“Vân nhi...”
Hồng Y đột ngột đưa tay kéo góc áo n Ly, khuôn mặt nhợt nhạt cố nở nụ cười nói: “n Ly cứ kệ nó. Tôi đã nói nó bao nhiêu lần rồi mà nó cũng có nghe đâu!”
Vân nhi tự động lùi sang một bên như thể không nghe thấy mọi người đang nói về mình vậy, bộ dáng của cô bé lúc này thật sự khác xa những đứa trẻ lên năm khác.
“Mẹ cháu muốn bình phục hoàn toàn thì có lẽ phải mất thời gian vài năm nữa!” n Ly nhìn Diệp Vân nói.
“Mất nhiều thời gian như vậy ạ?” Diệp Vân nghĩ một chút rồi lại nói: “Chị n Ly có thể nghĩ cách rút ngắn thời gian được không ạ? Em sợ chị Khuynh Thành tỉnh lại mà thấy mẹ em thế này sẽ buồn!”
n Ly gượng cười. Nhanh hơn nữa sao? Nếu không phải có Khuynh Thành tới cứu thì bọn họ đã chết từ lâu rồi. Trên tiên giới này căn bản không có người nào có thể cứu được bọn họ, làm gì có ai dễ dàng bỏ ra một nửa công lực cứu người ngoài chứ?
“Vân nhi, n Ly cô nương đã cố hết sức rồi, con đừng quậy nữa!”
n Ly mỉm cười nói: “Cô bé cũng chỉ là quan tâm tới Khuynh Thành thôi!”
Có điều, Diệp Vân vẫn chưa biết rằng Diệp Chấn Thiên đã chết, không rõ sau này cô bé biết được sẽ phản ứng như thế nào nữa. Nhìn Diệp Vân tuy còn bé mà biết suy nghĩ như vậy, n Ly không khỏi đau lòng.
n Ly châm cứu cho Hồng Y xong, xoa đầu Vân nhi nói: “Chị phải đi có chuyện, có chuyện gì thì em cứ nói với a hoàn bên ngoài là được.”
Vân nhi gật đầu vẻ hiểu ý.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bầu trời đêm nay chỉ lác đác vài ngôi sao trên cao. Đại quân thành Nam đế, Tây đế cùng Long tộc đã sẵn sàng chỉ còn chờ hiệu lệnh hạ xuống là sẽ tiến thẳng vào thành Bắc đế.
Nam đế đưa mắt nhìn Tây đế cùng Long Dương rồi hô lớn: “Tấn công!”
Rất nhanh chóng, đại quân đông đảo rầm rập bước đi, đoạn này đại quân đi qua đều khiến gió cuốn bụi bay.
Quân đội của thành Đông đế cũng nhận được hiệu lệnh, tướng chỉ huy hiện thời của quân đội Đông đế là Triệu Yên ngồi trên lưng bạch hổ đưa tay ra hiệu, đám quan sĩ cưỡi liệt hổ lập tức phi hành về phía thành Bắc đế.
“Bẩm báo! Triệu Yên đã dẫn quân đánh vào biên cương!”
“Bẩm báo! Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đã dẫn quân vượt qua biên giới!”
Trọng Lâu trầm ngâm, thành Bắc đế hiện tại tuy có hai mươi vạn quân nhưng so với bốn thế lực này thì vô cùng nhỏ bé. Trọng Lâu đương nhiên không dám phân tán lực lượng nên đành phải triệu tập toàn bộ quân sĩ về thành Bắc đế chờ quân địch đánh vào, đây sẽ là trận chiến duy nhất, dữ dội nhất. Dù thành Bắc đế có mất thì ít nhất ông cũng sẽ giáng được cho quân địch một đòn nặng. Ông tuyệt không cho phép bọn chúng mưu lợi trên dân thành Bắc đế được.
Hồng Loan cùng Kim Bằng đứng trên đại điện, sắc mặt nặng nề chưa từng có. Cho đến lúc này chúng mới cảm nhận được nguy cơ mà Lây phải đối mặt.
Tịch Vân vẫn như mọi ngày, điềm tĩnh ôn hòa ngồi bên cạnh Trọng Lâu. Nét cười dịu dàng không bao giờ tắt trên gương mặt bà như muốn nói bà sẽ ủng hộ ông tới cùng cho dù có phải chết. Ông sống thì bà sống, ông chết thì bà cũng không muốn sống.
n Ly nhìn hai người Trọng Lâu cùng Tịch Vân rồi lẳng lặng quay người đi ra. Việc cô cần làm là bảo đảm an toàn cho Khuynh Thành cùng người nhà của cô. n Ly cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa Khuynh Thành lên thần giới nhưng cô biết rõ thần giới lúc này cũng chưa chắc gì đã an toàn hơn tiên giới.
Trọng Lâu rời ghế đứng lên nói: “Truyền lệnh của ta: toàn quân hãy phấn chấn lên, đêm nay chúng ta sẽ chiến đấu dũng mãnh nhất có thể, quyết đánh cho lũ sài lang hổ báo một trận tan tành mây khói!”
Tuy ông cũng biết xác suất đánh thắng của thành Bắc đế là không lớn nhưng không thể đánh mắt sĩ khí ba quân được. Đánh giặc quan trọng nhất vẫn là tinh thần quân sĩ.
“Đã có Trọng Lâu ta ở đây thì bọn chúng chớ hòng đụng đến thành Bắc đế này! Tiên đế ta đây sẽ đích thân dẫn quân tham chiến!”
Quân sĩ nghe nói Trọng Lâu sẽ đích thân ra trận, sĩ khí được củng cố khá nhiều. Trong mắt bọn họ thì Trọng Lâu chính là Chiến thần bất khả chiến bại. Huống chi thành Bắc đế hiện tại còn được sự giúp đỡ của rất nhiều cao thủ như Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi, Diệp Khuynh Thành, còn có hai con thần thú uy vũ kia nữa... Cuộc chiến này bọn họ nhất định sẽ đánh thắng!
Trọng Lâu thay chiến bào, đường hoàng ngồi trên lưng kỳ lân, toàn thân tỏa ra sát khí, lim dim nhìn về phía xa ước chừng khoảng cách của đại quân đối phương.
“Giết!!!” Trọng Lâu không đợi đại quân kẻ địch chỉnh đốn đội ngũ đã hạ lệnh tấn công, nhất định phải đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.
Đúng lúc này thì Long Dương từ đội ngũ phía xa lăng mình lên không trung hét lớn: “Trọng Lâu, ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi!”
Trọng Lâu hừ lạnh một tiếng, đầu hàng?
“Trọng Lâu ta đây nếu không là Tiên đế thì cũng là Chiến thần bất khả chiến bại, ngươi muốn ta đầu hàng? Chuyện nực cười!”
“Chiến thần bất khả chiến bại? Đó là vì ngươi chưa gặp đối thủ thôi. Trọng Lâu, nhà ngươi thật sự cho rằng mình thật sự bất khả chiến bại sao? Ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, hiện giờ thành Bắc đế của ngươi đã bị bao vây bốn hướng, ngươi cho rằng mình có thể đánh thắng được bọn ta sao? Ngươi tưởng bọn ta không biết chuyện Hoa Mãn Nguyệt không có ở đây sao? Diệp Khuynh Thành còn đang trọng thương hôn mê bất tỉnh, ngươi tưởng rằng ngươi có cơ hội chiến thắng sao?” Long Dương nhìn hai chục vạn binh mã một lượt rồi cười lớn.
“Các ngươi là một lũ ngu xuẩn! Trọng Lâu căn bản chỉ coi các ngươi là quân tốt thí mà thôi, hắn ta sẽ chỉ đưa các ngươi tới chỗ chết!”
Quân sĩ thành Bắc đế xôn xao. Hoa Mãn Nguyệt hiện tại không có ở trong thành sao? Khuynh Thành cô nương hôn mê bất tỉnh? Những chuyện này sao bọn họ lại không được biết? Ánh mắt của hai chục vạn quân sĩ đổ dồn về phía Trọng Lâu.
Viên chỉ huy lãnh quân hỏi: “Hắn nói có phải là sự thật không? Bắc đế?”
“Hắn chỉ muốn làm rối loạn tinh thần quân sĩ mà thôi, không nên tin!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan bất giác cảm thấy lo lắng. Nếu Trọng Lâu không xử lý tốt tình huống này thì dễ bọn họ chưa đánh đã thua lắm.
“Đồ khốn nhà ngươi lại dám kích động làm rối loạn tinh thần quân sĩ?” Hồng Loan không nhịn được bay tới tạt một chưởng về phía Long Dương.
Tám đại trưởng lão Long tộc chứng kiến chưởng lực của Hồng Loan không khỏi kinh hãi, e rằng con Hồng Loan không phải người của tiên giới rồi! Tám đại trưởng lão đồng loạt nhảy vọt lên phóng ra tám luồng nội lực che chở cho Long Dương. Tuy đã cản được phần lớn nhưng Long Dương vẫn không tránh được nội thương.
Hồng Loan nhìn Long Dương rít lên: “Nếu ngươi lập tức rút quân thì ta có thể cân nhắc mà tha chết cho bọn các ngươi; nếu không thì đừng trách ta không nể mặt Long tộc.”
“Hừ! Ngươi nói vớ vẩn chẳng qua chỉ là để câu giờ mà thôi. Các ngươi căn bản không thể địch lại được bọn ta!” Long Dương cuồng ngạo nói.
Hồng Loan sắc mặt không đổi, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận lời nói của Long Dương. Cuộc chiến này thắng bại ra sao thâm tâm của nó đương nhiên hiểu rất rõ nhưng chưa lâm trận thì không thể để sĩ khí ba quân sa sút được.
Hồng Loan khoanh tay, ngửa cằm lạnh lùng nhìn Long Dương nói: “Chỉ e ngươi mới là kẻ đang câu giờ! Các anh em chớ mắc lừa hắn! Tất cả chúng ta cùng xông lên!”
Xét về thể xác thì long thể của Long Dương đương nhiên mạnh hơn Hồng Loan nhưng nếu xét về công lực thì đương nhiên không thể sánh được với Hồng Loan rồi.
Xét về binh khí thì trường thương của Long Dương chỉ là tiên khí cực phẩm trong khi Hồng Loan có vô vàn thần khí cực phẩm.
Có thể nói so sánh kiểu gì thì Hồng Loan cũng vượt trội hơn cả, nhưng là Long Dương lại không nhận ra điều đó nên vẫn rất tự tin tuyên bố chiến thắng.
Tám vị trưởng lão vô cùng lo lắng. Đại trưởng lão Long Thịnh lập tức linh thức truyền âm cho Long Dương: “Long Dương, hãy cẩn thận, chớ nên khinh địch!”
Nhưng tất cả đã quá muộn! Cuộc chiến đã mở màn, mũi tên đã bắn không thể thu hồi lại được nữa.
“Hồng Loan, hôm nay không có Diệp Khuynh Thành, không có Hoa Mãn Nguyệt ở đây, ta xem ngươi làm thế nào mà huênh hoang nữa. Trước mắt ngươi là tám mươi vạn đại quân, Long Dương ta muốn xem một mình ngươi có thể làm nên cơm cháo gì!” Long Dương lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng đá vàng, bất chấp tất cả lao vào Hồng Loan.
Tám đại trưởng lão đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc chiến này cũng như tầm quan trọng của Long Dương đối với Long tộc nên hết sức cẩn thận quan sát trận chiến, sẵn sàng tham chiến giúp đỡ Long Dương.
Đôi mắt nhạy bén của Kim Bằng chăm chú nhìn tám vị trưởng lão, ánh mắt đầy khinh bỉ. Thế mà cũng đòi làm thần thú siêu cấp? Thật là quá bẽ mặt thần thú như nó rồi! Nếu đám người này mà ở yêu giới thì nó nhất định sẽ tống cổ cả lũ. Ánh mắt nó canh chừng đám trưởng lão, chỉ cần đám người này dám ra tay thì nó nhất định sẽ xé xác bọn chúng ngay.
“Trọng Lâu! Cam đảm đương nhiên rất đáng khen nhưng muốn xưng bá thì cần phải có dã tâm cùng thực lực nữa kìa!” giọng Nam đế đanh thép vang lên, ánh mắt ông ta phóng ra hàn quang.
Trọng Lâu không dư hơi mà nói chuyện thừa với hắn ta, sát khí bức người lập tức áp tới Nam đế.
“Giết!!!”
Hiệu lệnh vừa vang lên, tám chục vạn đại quân lao thẳng vào hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế. Mặc dù quân sĩ thành Bắc đế vô cùng tinh nhuệ nhưng dự thua thiệt về số lượng quá lớn nên cũng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Trong lúc cuộc chiến đang trong cao trào thì Thanh Hư đạo trưởng cùng Đông đế lừ lừ xuất hiện, phía sau bọn họ là hàng ngàn đệ tử bạch y của Thanh Hư đạo quán.
“Thanh Hư đạo trưởng... ta không ngờ ngươi dám...”
“Trọng Lâu, hiểu thời thế mới là tuấn kiệt! Bần đạo cũng không còn cách nào khác!” bộ dáng như thể bị người ta bức bách vậy.
Quân đội thành Đông đế thấy Đông đế chưa chết, sĩ khí dâng cao lao vào chiếm giết hăng say.
Hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế mặc dù rất tinh nhuệ nhưng hiện tại lại vô cùng chật vật, bọn họ vẫn mong chờ Hoa Mãn Nguyệt tới trợ giúp. Sĩ khí ba quân giảm mạnh, người ngã xuống càng lúc càng nhiều mà Hoa Mãn Nguyệt cùng Diệp Khuynh Thành vẫn chưa xuất hiện.
Hồng Loan cùng Long Dương giao đấu. Tây đế, Nam đế cùng Thanh Hư đạo trưởng cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Kim Bằng gắt gao trông chừng tám vị trưởng lão Long tộc. Mấy gã tiên đế kia dù có lợi hại cũng không thể nào nguy hiểm bằng tám con thanh long này, nếu chúng đồng thời ra tay thì e Hồng Loan sẽ... Kim Bằng nhất định sẽ không để bọn chúng có cơ hội làm hại Hồng Loan.
Trọng Lâu ở trên cao nhìn binh sĩ thành Đông đế không ngừng ngã xuống mà tuyệt vọng dâng trào.
“Giết!!!” Trọng Lâu tay vung trường kiếm cưỡi kỳ lân cấp tốc lao vào chiến trường, lưỡi kiếm đi đến đâu quân địch chết như ngả dạ đến đấy.
Tam trưởng lão của Long tộc thấy vậy bèn hô lớn: “Toàn quân Long tộc bao vây Trọng Lâu!”
Hai mươi vạn quân Long tộc nhanh chóng bao vây lấy Trọng Lâu. Tình thế vô cùng cam go, hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế đã thương vong một nửa, cứ đà này thì chẳng mấy chốc thành Bắc đế sẽ bị hủy diệt mất. Trọng Lâu thầm than, Khuynh Thành vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên ông không thể mượn lại được Vườn Vạn thú, lẽ nào trời muốn diệt Bắc đế ông sao?
Tịch Vân từ điện Kim Hoa đi ra, hôm nay nhất định phải kề vai sát cánh sống cùng sống, chết cùng chết với người bà yêu thương. Tàn ảnh nháng lên, lưỡi kiếm trong tay không ngừng biến ảo, máu quân địch nhuốm đỏ vạt áo trắng tinh của Tịch Vân. Đã rất lâu rồi bà chưa cầm kiếm giết người!
Hai đại tướng quân thủ lĩnh thành Nam đế, Tây đế thấy vậy lập tức dẫn quân bao vây Tịch Vân.
Trong khi tất cả mọi người đang chìm trong những cuộc chiến lớn nhỏ thì n Ly đứng trên điện Kim Hoa lặng lẽ quan sát, cô hít sâu một hơi rồi phi thân về phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành! Nếu bây giờ cô không muốn mọi người chết vô ích thì mau tỉnh dậy đi! Người nhà của cô, Hồng Loan, Kim Bằng cùng với Trọng Lâu, Tịch Vân đang quyết chiến sinh tử ngoài kia, cô không muốn thấy họ chết chứ?”
Điều quan trọng là nếu bọn họ chết hết thì Diệp Khuynh Thành cũng khó có con đường sống mà n Ly thì không thể để Khuynh Thành gặp bất trắc được. Nội lực hùng hậu từng đợt từng đợt truyền vào trong người Khuynh Thành, ý thức cô dần trở nên rõ ràng hơn, đúng, cô không thể để những người xung quanh cô chết được! Khuynh Thành dồn hết sức lực trừng mắt nhìn trần nhà.
n Ly thấy Khuynh Thành đã tỉnh thì chậm rãi thu hồi lại nội lực, “Cuối cùng cô đã tỉnh?”
Những việc n Ly làm cho Khuynh Thành cùng người nhà họ Diệp dù hôn mê Khuynh Thành cũng hiểu rất rõ, cô cảm kích nhìn n Ly nói: “n Ly giúp tôi chăm sóc mọi người, tôi ra ngoài kia phụ giúp mọi người!”
Tà áo dài tung bay trong gió, sự xuất hiện của Khuynh Thành khiến đám người Long Dương kinh hãi trong khi mười vạn đại quân thành Bắc đế thì mừng rỡ vô cùng.
“Này Nam đế, Tây đế, Long Dương! Diệp Khuynh Thành ta có từng làm chuyện gì có lỗi với các ngươi sao? Sao các ngươi lại bỉ ổi đến độ bắt người nhà ta lên đây uy hiếp ta?”
Khuynh Thành vận thần thức quan sát một lượt, Đông đế, hóa ra tên đáng chết này vẫn còn chưa chết?
“Được lắm, các ngươi có mặt đông đủ vậy thì càng tiện, hôm nay ta bắt tất cả các ngươi bồi táng cùng cha ta!”
Tà áo đỏ của Khuynh Thành tung bay trong gió, sát khí mạnh mẽ bao trùm không gian, cảnh tượng đẹp đến độ ngạt thở. Tám đại trưởng lão Long tộc cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
Khuynh Thành vốn đã là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ, khi nãy được n Ly bổ sung nội lực nên trong nháy mắt đã đột phá lên cấp Kiếm đế sơ cấp trung kỳ, thực lực không hề thua kém Hoa Mãn Nguyệt là mấy.
Đúng lúc này thì tất cả cao thủ có mặt đều cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ khác đang tràn đến. Trọng Lâu sa sầm mặt, xem ra yêu giới cũng muốn tham chiến rồi!
Kim Bằng cùng Hồng Loan cảm nhận được luồng khí quen thuộc liền nở nụ cười quái dị chưa từng thấy. Quả nhiên không hổ là ba ba Kim Xán, tiểu ba ba Kim Liệt cùng Kim Diệm Ưng! Kim Bằng phấn khích hêu ré lên.
“Lần này thì các ngươi chết là cái chắc... con ba ba già kia, ngươi mau mau lên! Ông mãnh nhà ngươi cũng thật chậm chạp đi!”
Kim Xán xanh mặt, thằng tiểu Kim Bằng này vẫn chết tiệt như ngày nào, thật không có lễ phép gì cả.
“Nếu ngươi còn dám gọi một tiếng ba ba già nữa thì đừng trách ta vô tình dẫn quân quay về yêu giới!”
Kim Bằng nghe vậy giả lả nở nụ cười cầu tài nói: “Yêu hoàng đại nhân... Yêu hoàng đại nhân...”
Ba mươi năm vạn đại quân yêu giới nhanh chóng tham chiến. So sánh giữa những người tu chân với yêu thú cùng cấp độ thì yêu thú có công lực cao hơn hẳn, thế cục nhanh chóng xoay chuyển khiến tám đại trưởng lão Long tộc không khỏi cuống lên. Cứ đà này thì bọn họ cầm chắc thất bại rồi!
Dưới áp lực kinh người, tám đại trưởng lão cùng Kim Bằng canh chừng đối phương, tình huống hiện tại thì chỉ cần một chút lơi lỏng thôi cũng đủ mang họa sát thân rồi.
Bầu trời như bị chém đứt, tám con thanh long cùng Kim Bằng lao vào trận quần đảo, tiếng binh khí va chạm phá tan không khí nặng nề xung quanh.
Kim Liệt vui vẻ bay đến chỗ Kim Bằng nói: “Ta đến giúp ngươi đây!”
Kim Bằng vội hất nó ra nói: “Con ba ba nhóc mau tránh sang một bên đừng làm vướng tay chân ta!”
“Này!!!”
“Bên kia có vô số bọn tép riu, ngươi qua đó mà luyện quyền cước đi!”
Kim Liệt rất ấm ức, nó có thiện chí tới giúp mà con Kim Bằng này lại dám bảo nó đi đánh bọn tốt đen kia, quả là quá coi thường nó mà!
Kim Xán thấy vậy không nhịn được cười lớn: “Kim Liệt, cháu hãy nghe lời đi!”
Kim Liệt đương nhiên biết thanh long rất là lợi hại nhưng nó không sợ chết, dù có chết nó cũng mong muốn được chết oanh liệt, nhưng bây giờ Kim Bằng có vẻ không cần tới nó. Được! Nó sang đánh bọn tốt đen vậy!
Khuynh Thành vốn cũng định trợ giúp Kim Bằng nhưng đã thấy nó linh thức truyền âm nói: “Tôi đã có Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng hỗ trợ rồi, cô sang giúp Hồng Loan đi!”
Khuynh Thành nghe vậy lập tức phi thân tới chỗ Hồng Loan, vừa đúng lúc trường kiếm trên tay Long Dương hóa thành một làn chớp điện đâm vào chỗ hiểm của Hồng Loan, thân hình Long Dương biến lại chân thân là con tiểu Kim Long.
Khuynh Thành vội vàng đẩy nhanh tốc độ lao đến. Nam đế, Tây đế cùng Thanh Hư đạo trưởng thấy vậy đều mừng ra mặt, giết được Hồng Loan tức là chặt đứt được một vây cánh của Diệp Khuynh Thành! Có điều bọn chúng quá vui mừng nên không để ý đến ánh mắt quái dị của Hồng Loan lúc này!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, máu tươi văng bắn khắp nơi. Hồng Loan bị vây bởi vô số bóng xanh bóng đỏ, cơn giận dâng lên, nó trợn mắt quát một tiếng vang dội rồi biến trở lại bản thể ngậm lấy thanh thần kiếm lao thằng vào vùng gan rồng của Long Dương.
Long Dương kinh hãi muốn tránh nhưng không kịp đành ai oán nhìn thân rồng bị chém đứt đôi, nguyên anh của gã vừa định chạy trốn thì lại bị thần thức cực mạnh của Hồng Loan khống chế. Long Dương trợn mắt nhìn thanh thần kiếm phá tan nguyên anh của mình.
Nam đế, Tây đế cùng Thanh Hư đạo trưởng giật mình kinh hãi.
Long Dương bị giết khiến tám vị trưởng lão bị kích thích dữ dội, tám con thanh long lập tức buông bỏ Kim Bằng lao thẳng vào Hồng Loan. Phải biết rằng Kim Long ở Long tộc thật sự rất quí hiếm, cả mấy trăm triệu năm mới có một con xuất thế, Hồng Loan đã giết chết niềm hi vọng của Long tộc bọn họ thì nó phải trả giá!
“Hãy nộp mạng!”
Đại trưởng lão Long tộc quát lên trong giận dữ, tám con thanh long nghe vậy lập tức triển khai công lực tối đa, những làn ánh sáng xanh bắt đầu tỏa ra từ thân thể bọn họ.
“Dám giết cháu ta thì ta sẽ tắm máu cả thành Bắc đế này!”
Tám con thanh long được những làn sáng xanh vây bọc, khí thế càng lúc càng trở nên dữ dội hơn. Tám làn sáng xanh nhanh chóng tấn công thẳng vào Hồng Loan.
Diệp Khuynh Thành biến sắc, tàn ảnh màu đỏ loáng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc không gian xung quanh bị bao trùm bởi thứ ánh sáng xanh quái dị, Hồng Loan đang ở thế hạ phong.
Đúng lúc này thì một đạo kiếm khí xẹt đến, đất trời bao trùm bởi kiếm ảnh. Những tiếng kêu trầm trầm đáng sợ vang lên, tám cái đầu cự long nhất tề đánh thẳng vào Diệp Khuynh Thành, tám cái miệng khổng lổ không ngừng há đớp như muốn nuốt chửng cả Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, cẩn thận!” Hồng Loan hét lên rồi tàn ảnh màu đỏ của nó cũng loáng lên, những móng vuốt bén nhọn nhằm thẳng vào tám con thanh long.
Một đạo hàn quang nhanh như chớp giật hướng thẳng tới Hồng Loan; Hồng Loan do hơi cuống nên không kịp tránh né, bị mũi ngọc kiếm đâm trúng bả vai, sắc mặt nó phút chốc trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Dù là tiên khí cực phẩm cũng không thể nào đâm trúng nó mới đúng, tại sao mũi kiếm này không những đâm trúng mà còn khiến vết thương của nó không ngừng há miệng lan rộng? Cứ đà này nó sẽ mất một bên cánh mất.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy cũng hãi hùng biến sắc kêu lớn: “Hồng Loan!”
Ai có thể không nhìn ra chứ Khuynh Thành sao có thể không nhận ra là lão Thanh Hư đạo trưởng nhân lúc Hồng Loan phân tâm đánh lén chứ? Lưỡi kiếm của lão chắc chắn đã bôi kịch độc nên mới có thể đâm xuyên qua người Hồng Loan được.
Hồng Loan bị đâm thì điên tiết không thôi.
“Lão đạo sĩ mũi dài muốn chết?”
Mắt Hồng Loan long sòng sọc, nó chưa bao giờ bị người ta đánh lén hay chơi khăm kiểu này. Lần này cho dù có mất đi bản thể thì nó cũng nhất quyết không thể tha cho lão ta được.
Diệp Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ những suy nghĩ của Hồng Loan, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn nó hi sinh bản thể như vậy được chứ, cô phải nhanh chóng nghĩ cách ngăn cản vết thương trên người nó lan rộng.
Tám con thanh long dường như cũng nhìn thấu ruột gan Khuynh Thành nên tập trung sức lực bao vây cô gắt gao đến độ một giọt nước cũng khó có thể nào lọt qua.
Gương mặt Khuynh Thành méo mó, ánh mắt thấp thoáng hồng quang, bàn tay nắm chặt đến độ nổi gân xanh. Cô tuyệt đối không thể để Hồng Loan mất đi bản thể được, nếu nó mất đi bản thể thì sức phòng ngự sẽ giảm, đám người kia nhất định sẽ đục nước béo cò.
Diệp Khuynh Thành hét lên vang dội, hình ảnh Đông đế đánh chết Diệp Chấn Thiên như hiện ra trước mắt cô. Không! Cô tuyệt đối không cho phép bọn chúng tổn thương tới những người thân yêu của cô được! Tử thanh bảo kiếm lập tức được xuất ra, một vành đai kiếm khí màu tím vây bọc lấy Khuynh Thành.
“Qủa là thanh kiếm tuyệt diệu, lần này trông cậy hết vào ngươi!”
Khuynh Thành mỉm cười rồi xuất ra công lực kinh người đâm thẳng vào trận pháp của tám con thanh long.
Kim Bằng lúc này cũng đã truy kích đến nơi, nó thấy Hồng Loan bị thương thì không khỏi tức giận. Bọn chúng muốn chết rồi hay sao mà lại dám đâm bị thương người anh em của nó?
“Ngươi có sao không?”
“Không chết được đâu!”
Kim Bằng nhìn Hồng Loan gật đầu một cái rồi bất ngờ lao thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng. Tuy nó không hiểu mấy về chất độc nhưng lần trước đi đầm Thiên Trì cùng Khuynh Thành đã thấy Hư Trúc sử dụng độc đánh bị thương Nam đế nên nó chẳng cần nghĩ cũng biết là lão đạo sĩ thúi này giở trò với Hồng Loan rồi. Kim Bằng tức giận, mẹ nó chứ, trông cái mẽ tiên phong đạo cốt như thế mà lại là phường tiểu nhân xảo quyệt.
Bộ móng vuốt cứng hơn thần khí của Kim Bằng nhằm chuẩn xác vào mắt Thanh Hư đạo trưởng cắm tới, một con mắt của lão lập tức bị móc ra.
Thanh Hư đạo trưởng vốn tưởng Kim Bằng giơ móng vuốt là để xé thịt lão nên chỉ chú ý phòng thủ trên người, không ngờ được Kim Bằng lại xơi luôn một mắt của lão. Thanh Hư đạo trưởng sau tiếng gầm rú lập tức lao tới cướp lấy con mắt bỏ vào mồm nuốt luôn rồi cố gắng cầm máu tiếp tục lao vào Kim Bằng.
Kim Bằng cực kỳ phẫn nộ, bộ móng vuốt sắc nhọn nhằm đúng mặt Thanh đạp như điên, trong nháy mắt khiến gương mặt lão nhòe nhoẹt máu thịt nhìn không ra hình thù gì nữa. Kim Bằng vẫn chưa hả giận, nó phun ra một con hỏa long vào đầu Thanh Hư đạo trưởng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Thanh Hư đạo trưởng bình tĩnh trở lại thì từ đầu đến chân lão đều như bị kim châm đâm xuyên, đau buốt thấu tim, nguyên anh vừa định chạy trốn cũng bị Kim Bằng chế ngự, lão chỉ còn cách chờ đợi lửa thiêu bỏ mạng.
Nam đế, Tây đế thất sắc, chỉ trong chốc lát mà cả Long Dương cùng Thanh Hư đạo trưởng đều chết rất thê thảm, cục diện đại quân nhanh chóng chuyển dời. Xem ra khả năng chiến thắng hiện tại của bọn họ là không thể rồi. Nhưng mà lúc này chạy thì cũng không có cách chạy thoát được, hai gã đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Phải liều!”
Tây đế cùng Nam đế nhanh chóng bay tới phía sau tám con thanh long, chỉ cần đến được đấy thì bọn Diệp Khuynh Thành muốn tấn công bọn họ cũng khó khăn hơn.
Kim Bằng cùng Hồng Loan đâu để chúng thực hiện được gian kế chứ? Hai con chim một đỏ một vàng nhìn nhau rồi cùng bật cười quái dị. Nam đế cùng Tây đế thấy vậy thì chỉ còn cách liều mạng chống trả.
“Hai người các ngươi hãy nhận lấy cái chết đi!” Kim Bằng cười gian nói.
Nam đế cùng Tây đế tức giận nhìn nhau, cho dù hôm nay hai gã có chết thì cũng nhất định phải kéo theo con Kim Bằng chết tiệt này. Hai gã ngầm ra hiệu cho nhau tự nổ nguyên anh.
Kim Bằng cười gian xảo, muốn tự nổ nguyên anh sao? Tưởng qua mặt được yêu thú xuất thân Hồng Hoang như nó bằng cái trò vặt vãnh này? Kim Bằng ra hiệu cho Hồng Loan. Hồng Loan hiểu ý gật đầu, hai con chim nhanh như chớp lao vào Tây đế cùng Nam đế.
Hai tiếng nổ đồng thời vang lên, thân thể hai gã đã bị xé làm đôi.
“Khuynh Thành, chúng tôi trả thù cho cô!” Kim Bằng lớn tiếng hét lên rồi lại đạp cho hai thây ma một trận tơi bời khiến chúng nát nhừ không còn dấu vết.
Tám con thanh long thấy cảnh này không khỏi biến sắc, hai con thần thú kia cũng thật quá điên cuồng. Diệp Khuynh Thành khi nãy còn thả các yêu thú từ vườn Vạn thú ra, tình thế này e rằng có đánh chỉ thêm tổn thất mà thôi.
Đại trưởng lão Long tộc linh thức truyền âm cho bảy con thanh long: “Thôi! Rút lui!”
“Đại ca!”
“Lẽ nào các ngươi muốn Long tộc bị diệt vong hay sao?”
Bảy con thanh long kia nghe vậy ngẩn người, dù có ấm ức thì cũng không thể làm khác được.
“Quân đội Long tộc lập tức lui binh!” Đại trưởng lão hạ lệnh rồi cùng đám thanh long phi thân biến mất.
Đông đế nhăn nhó đứng đó, xem ra kiếp nạn lần này không thể tránh thoát được rồi.
Khương Tịch Nguyệt nhìn thấy chỗ dựa của mình đã đi đời liền định chuồn đi thì đã thấy một tàn ảnh màu đỏ chớp đến. Khuynh Thành vô cảm đứng trước hắn.
“Khương Tịch Nguyệt, ngươi lẩn trốn cũng lâu thật! Món nợ giữa chúng ta cũng đến lúc thanh toán rồi!”
Khương Tịch Nguyệt thất sắc quì mọp xuống van nài: “Tôi xin cô, xin cô đừng giết tôi. Tôi không dám thế nữa, tôi thật lòng không dám thế nữa đâu!”
Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, cô ghét nhất chính là loại người giả nhân giả nghĩa như vậy. Tử thanh bảo kiếm vung lên đâm thẳng vào nguyên anh của Khương Tịch Nguyệt.
Khuynh Thành chậm rãi rút Tử thanh bảo kiếm đi đến gần Đông đế. Đông lúc này không chạy trốn cũng không hề có ý định xuất chiêu đánh lại, ông ta nhàn nhạt nói: “Ta dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình thất bại thảm hại như vậy!”
“Xưa nay những kẻ tham lam đều không bao giờ có kết cục tốt cả!”
“Ngươi nói đúng!” Đông đế nhắm mắt nói: “Ra tay đi! Ta đã gây nên tội thì ta phải chịu!”
Một đường kiếm phạt xuống, Đông đế lập tức hồn lìa khỏi xác. Cuộc chém giết kinh hồn cuối cùng cũng đến hồi kết!
/46
|