Hoa Mãn Nguyệt cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng nhẩm tính được ngày Diệp Khuynh Thành xuất quan, hai người âu yếm say sưa trở về điện Kim Hoa, cả hai nói cười rộn ràng vừa bước vào cửa thì va ngay vào n Ly đang đi ra.
“Ai thế? Mắt để đi đâu vậy hả?” n Ly đang rất buồn bực lại bị Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi xô phải, lửa giận đang không biết trút đi đâu liền bộc phát lên hai người.
“Chà! Hôm nay cậu đây đang vui nên không chấp cô em làm gì. Cô em thấy cậu đẹp trai nên muốn gây chú ý chứ gì? Thật đáng tiếc, cậu đây đã có người rồi!” Hoa Mãn Nguyệt nói rồi ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi hôn lên môi cô.
n Ly đang bực mình thấy thế càng bực mình hơn, “Đồ điên! Vô liêm sỉ!”, n Ly tức giận mắng chửi rồi chạy ra ngoài, không thèm để ý đến Hoa Mãn Nguyệt cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bất ổn ra ngoài.
Lưu Hương Nguyệt Nhi lườm theo n Ly rồi trách yêu Hoa Mãn Nguyệt: “Từ nay anh đừng nên tự mãn như thế nữa đi!”
“Tự mãn? Anh đâu có tự mãn? Anh chỉ nói sự thật thôi mà, chẳng lẽ em cho rằng anh không đẹp trai sao? Nếu anh không đẹp trai thì em có say mê anh điên cuồng như vậy không?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi giẫm vào chân anh ta một cái hỏi lại, “Ai say mê anh chứ?”
Hoa Mãn Nguyệt bị đau liền kêu lên, “Anh say mê em, anh say mê em được chưa?”
“Nói thế còn nghe được!”
Cả hai cười bỡn cợt náo loạn cả lên rồi mới bước vào bên trong. Từ rất xa Trọng Lâu, Tịch Vân cùng với Diệp Khuynh Thành đã nghe thấy tiếng họ, mọi người nhanh chóng ra ngoài đón.
“Hai vợ chồng nhà này thật trẻ con, chẳng có lúc nào nghiêm chỉnh cả!”
Khuynh Thành nói đùa nhưng trong thâm tâm cô luôn cảm thấy ngưỡng mộ hai người. Mấy ngày nay nhìn Trọng Lâu cùng Tịch Vân đầm ấm bên nhau, ra vào có đôi Khuynh Thành cảm thấy có chút tủi thân, không biết đến bao giờ cô với Lam Tố mới có thể yên ấm bên nhau như vậy? Có phải chỉ cần gỡ được phong ấn thì cô có thể lập tức lên thần giới gặp Lam Tố của cô?
“Hừ! Rõ ràng là cô ghen tị!”
“Được được, là tôi ghen tị, ưng ý chưa? Còn anh, mau đưa tôi đi giải trừ phong ấn, khi nào tôi tìm thấy Lam Tố của tôi thì tôi không cần phải ghen tị với hai người nữa!”
“Được! Cô em Khuynh Thành, sao cô chẳng thẹn thùng giữ ý gì cả thế?”
“Tôi rất nhớ anh ấy, từng giờ từng khắc tôi đều muốn gặp anh ấy thì sao chứ? Lúc nào cần giữ ý thì tôi sẽ giữ! Chẳng lẽ anh không thấy lúc này mà giữ ý thì quá ư gượng gạo sao?”
Hoa Mãn Nguyệt thật sự bó tay với kiểu nói chuyện của Khuynh Thành.
Tịch Vân bên cạnh nói đùa: “Thôi nào, Hoa huynh nên thông cảm cho cô ấy, Khuynh Thành luôn khát khao có thể lên thần giới cứu Lam Tố của cô ấy, huynh chuẩn bị đưa cô ấy đi phá trận đi!”
“Được! Tôi nể mặt Tịch Vân muội muội mà gượng nhận lời vậy. Biết sao được khi tôi không có sức đề kháng với những người đẹp chứ?” Hoa Mãn Nguyệt vừa dứt lời thì cảm thấy có hai ánh mắt giết người đang phóng về phía mình, một là Lưu Hương Nguyệt Nhi, một chính là Khuynh Thành! Hoa Mãn Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đã nói hớ làm mếch lòng cả Lưu Hương Nguyệt Nhi lẫn Khuynh Thành!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn trái nhìn phải một lượt, run lập cập nói: “Tôi...à, thời tiết hôm nay... nóng thật! Tôi...tôi phải ra ngoài một lát...” nói rồi tàn ảnh nháng lên mất dạng.
“Hoa Mãn Nguyệt!”
“Hoa Mãn Nguyệt, định chuồn à? Không dễ đâu!”
Hai giọng nói sắc bén vang lên rồi hai tàn ảnh cũng nhánh lên đuổi theo Hoa Mãn Nguyệt.
Kim Bằng cùng Hồng Loan khoái trá ra mặt, cả hai nhìn nhau rồi lạch bạch bước ra theo.
Mãi tới giờ ăn tối mọi người mới thấy Hoa Mãn Nguyệt với một vết tím đỏ trên mặt tiu nghỉu bước vào.
“Lưu Hương Nguyệt Nhi...”
Không ai nhìn tới anh.
“Khuynh Thành!”
Vẫn không ai quay lại.
“Này, các cô làm sao vậy? Tịch Vân, hai cô ấy phớt lờ tôi cũng được nhưng sao cả cô cũng tỉnh bơ như thế?”
Trọng Lâu sầm mặt vẻ nghiêm trọng đằng hắng mấy tiếng lườm Hoa Mãn Nguyệt. Hoa Mãn Nguyệt chột dạ, không thể không thừa nhận rằng câu nói của mình đúng là chẳng ra sao cả mà! Giờ thì cả Trọng Lâu cũng phật ý rồi, Hoa Mãn Nguyệt đành phải quay sang nhìn n Ly.
n Ly nắm tay động đậy lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn cảnh cáo: Nếu anh còn dám nhìn tôi như thế nữa thì tôi sẽ bổ sung cho anh hai cái tát luôn.
Ánh mắt ái ngại của Hoa Mãn Nguyệt dịch chuyển sang Hồng Loan cùng Kim Bằng – một thằng bé măng tơ cùng với một con chim tinh quái đang mỉm cười khoái trí, tỏ ra chẳng mấy thiện cảm với anh chàng.
Hoa Mãn Nguyệt muốn hét lên, sao anh ta có thể xui xẻo như vậy chứ?
“Tôi...đi ngủ vậy!”
“Trong ba ngày cấm không được xóa bỏ vết thương trên mặt!” Lưu Hương Nguyệt Nhi không quay lại nói.
“Nếu thế thì...hình ảnh của anh...rất tệ hại...”
“Bốn ngày!” Khuynh Thành lạnh lùng nói.
Mãn gần như nhảy dựng lên: “Gì cơ? Bốn ngày? Cô giết tôi à?”
“Muốn chết thì ra ngoài kia tự nổ nguyên anh đi!”
“Lưu Hương Nguyệt Nhi...anh sai rồi, em bỏ qua cho anh nhé?”
“Đi ngủ đi!”
“Chúng ta cùng đi?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi giậm mạnh chân hét lên: “Cút...”
Hoa Mãn Nguyệt mặt xanh mét tiu nghỉu bước đi, sao phụ nữ có thể trở mặt nhanh đến vậy chứ?
Anh chàng vừa đi khỏi thì mọi người cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đồng loạt cười lớn.
Trọng Lâu có phần băn khoăn, “Liệu chúng ta có ác quá không?”
“Đối phó với anh chàng đó không thể không ác một chút!”
“Nói rất có lý!”
“Đàn ông cần được giáo dục thường xuyên, ba ngày mà không được ăn đòn là hỏng ngay. Các vị nghe tôi nói nhé, cánh đàn ông...” Khuynh Thành làm ra vẻ giàu kinh nghiệm, mấy người phụ nữ tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Trọng Lâu, Hồng Loan cùng với Kim Bằng lặng lẽ rút lui. Cả ba nhất trí cho rằng chớ dại mà trêu vào phụ nữ!
Mọi chuyện chuẩn bị khá thuận lợi. Ba ngày sau, cả đoàn người tiến về phía đầm Thiên Trì. Đầm Thiên Trì thuộc lãnh địa của Đông đế nên muốn tới được đó họ phải đi qua thành Đông đế, liệu ông ta, liệu Đông đế có thể dễ dàng đồng ý?
--- ------- Cung Phượng Dương thành Đông đế --- --------
Bảy người vừa định bước vào thì n Ly ở phía sau gọi ầm lên, “Chờ đã!”
Diệp Khuynh Thành quay lại nhìn n Ly rồi nở nụ cười rất tươi: “Cô mất trí rồi à?”
“Chưa!”
“Chưa? Thế cô đi theo tôi làm gì?”
n Ly không hề nhượng bộ bước lại nói: “Để giám sát cô sau đó tìm cơ hội ngăn cản cô! Tóm lại là tôt nhất định phải hoàn thành sứ mệnh mà vương gia giao phó!”
Diệp Khuynh Thành nhún nhún vai vẻ không quan tâm nói: “Với tôi thì chẳng sao cả, cô muốn thì cứ đi theo!”
Chỉ bằng một mình cô ta mà muốn ngăn cản cô sao? Ngày trước đi xuyên không gian lên tiên giới cô còn chịu đựng được, một mình n Ly mà muốn cản cô sao?
Hồng Loan nhìn Khuynh Thành đồng tình. Dù n Ly có làm gì đi nữa thì cũng vô ích, không ai có thể ngăn cản Khuynh Thành đi tìm vương gia của nó được.
Đông đế đã sớm lường trước bọn họ sẽ đến cung Phượng Dương nên đã sớm sắp xếp đón họ ở cổng thành. Tình thế hôm nay đã khác xưa, một là ông ta sợ bọn Hoa Mãn Nguyệt, hai là hiện tại Trọng Lâu đã lên ngai Bắc đế, ba là ông ta thật sự rất hứng thú với Khuynh Thành, một người phàm trần đi xuyên không gian nổi tiếng như vậy quả thật làm ông ta tò mò.
“Thuộc hạ tham kiến Bắc đế!” viên chỉ huy thị vệ bước lên cung kính chào.
“Dẫn ta đi gặp Đông đế!”
“Đông đế đã sớm dặn dò bọn thuộc hạ ra đây chờ đón Bắc đế cùng các vị, mời các vị đi theo tôi!”
Hoa Mãn Nguyệt ôm lấy eo Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ tự hào nói: “Đã nhìn thấy chưa? Bọn họ rất là nể chồng em đó nha!”
“Chẳng qua là anh cậy thế bắt nạt kẻ yếu, có gì mà tự đắc chứ?”
Hoa Mãn Nguyệt là người ở thần giới nên ở tiên giới này thì anh vẫn oai hơn Tiên đế nhiều, người ta lại dám không sợ anh hay sao?
Diệp Khuynh Thành cười thầm, Đông đế e rằng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài! Nếu ông ta muốn để bọn họ đi đầm Thiên Trì thì chỉ việc sai người dẫn bọn họ đi là xong chứ đâu cần bày vẽ rườm rà làm gì? Nên biết rằng từ khi Tây đế cùng Bắc đế chết, những lời đồn thổi về việc anh ra giết chết hai vị Tiên đế tối cao lan khắp nơi, trong khi các cung điện khác sụp đổ thì cung điện mà Hoa Mãn Nguyệt ngồi lại không hề suy chuyển, khắp tiên giới này có ai mà không sợ Hoa Mãn Nguyệt chứ?
Đoàn người đi theo gã thị vệ vào cung Phượng Dương, Đông đế ngồi trên ghế cao nhưng không hề ngạo mạn mà rất nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Bắc đế...”
Đông đế vừa mở miệng đã bị Trọng Lâu ngắt lời: “Ông cứ gọi tôi là Trọng Trọng Lâu, như thế có vẻ dễ nghe hơn!”
Đông đế cười gượng, “Được, thì gọi là Trọng Lâu! Nghe nói Trọng Lâu huynh định đi đến đầm Thiên Trì?”
Diệp Khuynh Thành nguýt thầm, đã biết rồi mà còn phải hỏi nữa sao? Khuynh Thành bước lên nói: “Diệp Khuynh Thành xin chào Đông đế!”
Đông đế nhìn Khuynh Thành cười lớn nói: “Ta vẫn còn nhớ, ta vẫn còn nhớ. Ngày mừng thọ Bắc đế cô đã đưa Trọng Lâu trở lại.”
Khuynh Thành khẽ gật đầu nhìn ông ta nói: “Đông đế có trí nhớ tốt thật. Chẳng giấu gì Đông đế, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn mượn đường của ngài để đến đầm Thiên Trì!”
“Cô nương Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn cho các vị đi nhờ mà là vấn đề đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế chúng tôi. Trận pháp bên ngoài đầm Thiên Trì là do Tiên đế nhiệm kỳ trước bố trí, nhất định phải có đủ bốn tấm lệnh bài của Tứ đại hộ pháp và chỉ dụ của tôi mới có thể mở được trận pháp! Thiếu một trong hai thứ thì các vị tuyệt đối không thể đi vào.”
Trận pháp? Khuynh Thành không tin trên đời này có trận pháp nào mà không thể hóa giải. Thật ra cho đến bây giờ Khuynh Thành vẫn không biết rằng, sở dĩ cô tinh thông trận pháp như vậy là do trong thân thể cô có một phần linh hồn của Lạc Nhi. Trước khi cô xuyên không đến đây thì cả hai đã sớm hòa nhập làm một.
“Nói vậy tức là chúng tôi muốn đến được đầm Thiên Trì thì phải đi tìm Tứ đại hộ pháp để lấy lệnh bài?”
“Đúng thế! Nếu các vị có thể lấy được lệnh bài của họ thì tôi sẽ viết chỉ dụ cho mọi người!” Đông đế khẳng khái nói nhưng là ông ta có thể lòe ai chứ không thể lừa được Khuynh Thành. Ông ta đã nói vậy thì lệnh bài này làm sao có thể lấy đi dễ dàng được chứ? Coi bộ là ông ta đã có kế hoạch cẩn thận hết rồi nên mới tự tin không sợ Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt bước lên nhìn Đông đế lạnh lùng nói: “Nếu ta cứ tiến vào đó thì sao?”
“Hoa huynh nếu cứ tiến vào thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng là nếu mọi người bị trận pháp xâm hại thì không thể trách tiểu đệ được rồi! Trận pháp này cho tới nay chưa ai giải được cả!”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh, về trận pháp thì đúng là anh mù tịt thật. Lưu Hương Nguyệt Nhi thì khác, cô vốn là một Trận pháp sư, có lẽ cô sẽ giải được trận pháp của tiên giới chăng?
“Nếu tôi phá được trận pháp thì sao?”
“Nếu các vị có thể phá được trận pháp thì tôi đương nhiên không ngăn cản, có điều... đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế, các vị muốn vào đó thì...”
“Thì thế nào?”
“Dù các vị có dùng phương pháp nào để vào đó thì tôi vẫn phải đi cùng các vị!”
Khuynh Thành nhịn không được cười khẩy, trong bụng không ngừng nguyền rủa Đông đế, “Lão già xảo quyệt! Cái gì mà Tứ đại hộ pháp, cái gì là lệnh bài rồi khẩu dụ chứ? Chẳng qua cũng chỉ là muốn đeo bám theo mà còn làm ra vẻ quan trọng!”
Mọi người lúc này đương nhiên cũng hiểu rõ ý của Đông đế nhưng là có những chuyện biết thì cũng nên bỏ đó.
“Tốt rồi! Đã thế thì mới Đông đế cứ đi theo chúng tôi là được!” Diệp Khuynh Thành thản nhiên nói.
Đầm Thiên Trì nghe nói chứa rất nhiều báu vật của thần giới nhưng là trước giờ chưa có ai có thể tiến vào đó kiểm tra thực hư lời đồn cả. Cơ hội lớn như vậy làm sao Nam đế cùng Tây đế có thể bỏ qua được chứ? Đoàn người còn chưa kịp xuất phát thì hai vị này đã cười cười bước đến.
“Chào các vị, chào các vị!”
Tây đế mới nhậm chức tuy chưa thể coi là người đàn ông đẹp thì cũng cho người ta cảm giác sáng sủa mới mẻ nhất là giọng nói cuốn hút cùng với nụ cười rất tươi của ông ta khiến người ta tự nhiên muốn lại gần làm quen.
Tây đế tươi tắn như mùa xuân bước đến gần nói: “Nghe nói các vị sắp đi đến đầm Thiên Trì nên tôi với Nam đế muốn đi cùng cho vui!”
Khuynh Thành đưa mắt quan sát Tây đế một lượt, ông ta tuy không có võ công cao như ba vị Tiên đế kia nhưng về khoản mưu trí cùng với tài ăn nói thì hơn hẳn. Chuyện đi đến đầm Thiên Trì rất ít người ngoài biết vậy mà hai vị này có thể tới kịp lúc như vậy chắc chắn là có người nằm vùng từ sớm rồi!
“Đông đế! Đầm Thiên Trì tuy là cấm địa của thành Đông đế nhưng cũng là một bộ phận thuộc tiên giới, chúng tôi có quyền đến đó ngắm chơi chứ nhỉ?”
Đông đế chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã bị Nam đế chặn họng trước. Xem ra hai người này cũng rất tò mò với điện Mê thần ở đó rồi! Khuynh Thành nghĩ có thêm người cũng chẳng mất mất gì, chẳng qua là có thêm hai hòn đá đeo chân thôi. Tốt nhất là ba kẻ này không nên tồn tại, như vậy thì Trọng Lâu có thể thống nhất tiên giới rồi.
Đông đế đưa mắt nhìn sang Diệp Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt mong chờ hai người phản đối, “Hai vị...ý kiến của hai vị thế nào?”
Nam đế cùng Tây đế hồi hộp nhìn Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt, nếu hai người họ không đồng ý thì sẽ rất phiền hà đây.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Khuynh Thành rồi cười lớn nói với Đông đế: “Chúng tôi không có ý kiến gì. Nơi đó vốn thuộc về các vị, các vị muốn đến đó đương nhiên chúng tôi không có ý kiến!”
Đông đế nghe vậy trong lòng không khỏi hậm hực nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười mong manh nói: “Các vị đã không có ý kiến gì thì chúng ta nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành luôn!”
Thần khí trong điện Mê thần đương nhiên ông ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Chỉ cần một đêm là đủ để cho những người không nên xuất hiện mà lại xuất hiện phải biến mất. Tuy nhiên, Đông đế còn chưa kịp sắp xếp cho bọn Khuynh Thành thì lại có năm người nữa bước vào, từ trên người bọn họ toát ra khí lưu hống hách bố tướng, ngạo mạn vô cùng. Đó chính là đại điện hạ của Long tộc – Long Dương cùng hai tùy tùng Long Bá, Long Thanh; hai vị ma giới chí tôn – Hắc Diệm và trưởng môn nhân của Hắc Diệm là Khương Diên. Từ trước tới nay ma giới đã vốn không thể hòa hợp cùng tiên giới, nhất là với Đông đế.
Hắc Diệm khí thế lấn lướt bước lại gần Đông đế: “Nghe nói các ngươi sắp đi đầm Thiên Trì, lẽ ra ma giới chúng tôi không nên can thiệp nhưng là ông cũng biết những thứ dưới đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy. Vì sự sinh tồn của ma giới, chúng tôi không thể nào không đi được! Đương nhiên nếu ông cự tuyệt thì sợ rằng ông chưa kịp lấy được thần khí thì thành Đông đế này của ông đã...” Hắc Diệm cười gian tà chìa tay với Đông đế, hắn không cần nói gì thêm thì cả bọn cũng biết câu nói kia có ý nghĩa gì rồi!
Đông đế còn chưa kịp nói gì thì Long Dương lại đã lim dim mắt nhìn ông ta nói:”Hắc Diệm nói rất đúng nên tôi cũng không nói nữa làm gì, lý do của bọn tôi hoàn toàn giống nhau!”
Quả nhiên là đe dọa thật trắng trợn!
“Được! Ta đồng ý cho hai người đi cùng!”
“Rất tốt! Tôi biết Đông đế là người thông minh mà!” Hắc Diệm cười thoải mái, trong bụng vô cùng đắc ý.
“Tốt rồi! Mọi người đi nghỉ ngơi và chuẩn bị chu đáo, sáng sớm mai chúng ta xuất phát!”
Đoàn người Diệp Khuynh Thành toàn bộ được bố trí ở lại trong cung Phượng Dương. Hoa Mãn Nguyệt ngồi đối diện Diệp Khuynh Thành.
“Anh nên nhắc mọi người đêm nay phải thận trọng cảnh giác, tôi cảm thấy Đông đế không phải là người đơn giản đâu!”
“Cô cũng nhận ra sao?”
“Tôi đâu phải con ngốc mà không nhận ra chứ?” Khuynh Thành lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn nói, anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là thông minh thôi sao?
“Nhưng anh yên tâm, ông ta sẽ không ra tay với anh và tôi vì ông ta còn cần chúng ta để mở cửa Mê thần điện mà! Có điều... Trọng Lâu cùng với mọi người sẽ gặp nguy hiểm, tôi tin chắc đêm nay Đông đế sẽ ra tay dẹp bỏ những người không liên quan.”
“Cho nên, chúng ta cứ chờ xem màn diễn thú vị đêm nay đi!”
“Đương nhiên phải xem nhưng tôi hơi lo cho Trọng Lâu cùng với Tịch Vân!”
“Cô yên tâm, tôi đã dặn Lưu Hương Nguyệt Nhi bảo vệ cho hai người họ rồi!”
Hồng Loan đương nhiên không cần Khuynh Thành lo lắng rồi, nó thừa sức chấp cả mười Đông đế. Kim Bằng cùng với Hồng Loan lại ở chung một phòng thì quả thực là muốn hại bọn chúng là chuyện không tưởng. n Ly là phù thủy của thần giới nên cũng không có gì đáng ngại. Bản thân cô đã có Tử thanh bảo kiếm nên tất nhiên không sợ những người như Đông đế rồi!
Bây giờ chỉ còn chờ xem ma giới, Long tộc cùng với ba vị Đế kia tàn sát nhau nữa thôi! Đêm nay nhất định là một đêm đầy thú vị!
--- ------Tẩm cung Đông đế---- ------
Đông đế lúc này đang đi đi lại lại trong tẩm cung, vẻ mặt giận dữ, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương kêu rắc rắc.
Bọn người khốn kiếp kia lại dám nhòm ngó kho báy vật của ông ta sao? Người đông như thế mà đi vào Mê thần điện thì ông làm sao cướp được món nào ra hồn đây? Cho nên cách tốt nhất là phải trừ khử hết bọn chúng nhưng là không thể trắng trợn giao đấu với chúng được... Đông đế suy qua tính lại một lượt các giải pháp rồi cuối cùng một tàn ảnh nháng lên biến mất khỏi tẩm cung.
--- ------Thanh Hư đạo quán --- -------
Trong nháy mắt Đông đế đã xuất hiện trước mặt Thanh Hư đạo trưởng – tử thần chuyên dụng độc. Thanh Hư đạo trưởng có chút sững người nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Thanh Hư xin chào Đông đế!”
“Thanh Hư đạo trưởng! Đông đế ta đang cần ông giúp một việc nho nhỏ!”
“Được phục vụ Đông đế là niềm vinh hạnh của Thanh Hư! Nhưng không rõ Đông đế cần tôi giúp chuyện gì?”
Đôi mắt Đông đế lóe hàn quang, “Rất đơn giản thôi, hãy cho ta một thứ độc dược mạnh nhất trên đời nhưng là phải là loại mà không ai biết tới, loại có thể khiến người ta chết mà không hiểu tại sao mình chết, nguyên thần lập tức tuyệt diệt!”
Thanh Hư đạo trưởng nghe vậy cười cười nói: “Đông đế, chẳng phải là tôi không muốn giúp ngài nhưng yêu cầu này quả là quá cao! Tuy không thể khiến nguyên thần lập tức tuyệt diệt nhưng là tôi có một loại không màu không mùi không vị ở đây. Chỗ hay nhất của nó chính là không nhất thiết phải uống mà vẫn bị trúng độc, chết không rõ nguyên nhân!”
Mắt Đông đế lóe sáng hỏi lại: “Không cần nuốt vào mà vẫn trúng độc?”
“Đúng thế! Chất độc này chỉ cần kết hợp với một loại hương hoa là có thể khiến người ta trúng độc tức thì. Điều hay nhất của loại độc này là người trúng độc sẽ không thể nào phát hiện được...và cái chết sẽ đến khi họ ngủ! Đây là chất độc tôi mới phát minh ra gần đây tên là Mộng Lý Tử. Lúc trước nó có một nhược điểm là bắt buộc phải uống vào nhưng là khi trước có một cao thủ phát hiện ra còn giải độc thành công nên tôi đã rút kinh nghiệm cải tiến nó.” Thanh Hư đạo trưởng vẻ đắc ý nhìn Đông đế nói tiếp: “Cái chết êm ái như vậy nhưng là tôi không thể biếu không cho Đông đế được!”
Đông đế nhìn thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng: “Vậy ông muốn thế nào thì mới cho tôi thứ thuốc này?”
“Đơn giản thôi, ông hãy mang theo đệ tử của tôi vào đầm Thiên Trì!”
Đông đế nắm chặt tay, lão già này lại dám chơi khăm ông? Nếu hôm nay không phải có việc nhờ cậy thì lão cũng sẽ kiếm cớ để vào đầm Thiên Trì cũng nên.
Thanh Hư đạo trưởng thấy Đông đế băn khoăn bèn thong thả nói: “Đông đế đừng vội tức giận. Tôi giúp ông trừ bỏ những kẻ không nên xuất hiện, ông nghĩ ông có thể lấy được bao nhiêu báu vật? Thanh Hư tôi không tham lam nên chỉ cần một món là được rồi, Đông đế chắc không phải là người không biết tính toán thiệt hơn chứ?”
Đông đế nghiêm mặt nhìn Thanh Hư đạo trưởng nói: “Được rồi! Tôi đồng ý điều kiện này của ông!”
“Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ bảo đại đệ tử Hư Trúc đi cùng với Đông đế trở về!”
“Được!”
Đông đế tuyệt không muốn như vậy nhưng là trước mắt ông ta chẳng còn cách nào khác cả, đành hy vọng rằng thanh toán những kẻ không liên quan kia rồi giải quyết những kẻ thừa thải này sau vậy.
Cung Phượng Dương đêm nay vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều rất an phận ngồi trong phòng của mình.
Hoa Mãn Nguyệt ngồi đánh cờ với Diệp Khuynh Thành nhưng vẫn không quên vận linh thức quan sát khắp cung điện rồi đột ngột cầm một quân cờ lên nhìn Khuynh Thành cười nói: “Vậy là cũng đến rồi đấy!”, Hoa Mãn Nguyệt ma mãnh đặt quân cờ xuống nhìn Khuynh Thành hỏi: “Cô có hứng thú đi xem kịch không?”
“Sáng kiến hay, đi nào!”
Đúng lúc này thì có hơn chục cung nữ bưng các khay bánh trái điểm tâm lần lượt mang tới từng phòng rồi rời đi rất nhanh, không thấy có bất cứ điều gì khác thường.
Hoa Mãn Nguyệt cau mày, “Lẽ nào tôi lại đoán nhầm sao?”
“Bọn họ dùng độc!”
“Độc?” Hoa Mãn Nguyệt ngoái nhìn lại nhưng là đã không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu nữa rồi.
Khuynh Thành vừa bước đến phòng Kim Bằng thì đã ngửi thấy một mùi thơm của hoa ban ngày không có, Khuynh Thành lập tức phong tỏa kinh mạch của mình rồi từ từ đẩy cửa đi vào.
“Có món ăn nào được đưa lên à?”
Kim Bằng, Hồng Loan ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành rồi lắc đầu. Khuynh Thành thấy vậy lập tức tiến tới kiểm tra thân thể bọn chúng, đến khi chắc chắn cả hai không trúng độc mới đi tới phòng của Trọng Lâu cùng Tịch Vân. Cả hai cũng không hề trúng độc nhưng trong phòng cũng có mùi hương thoang thoảng như trước. Mùi hương này tuy rất nhẹ nhưng là khứu giác Khuynh Thành vốn rất nhạy nên vẫn nhận ra. Cô lập tức đi qua phòng n Ly, vẫn mùi hương này... Lẽ nào cô đã nhầm rồi sao?
Hoa Mãn Nguyệt ngớ ra nhìn Khuynh Thành, “Khuynh Thành, cô phát hiện điều gì rồi?”
“Anh thử tới phòng của Ma tôn và đại điện hạ Long tộc xem có mùi hương này không?”
Hoa Mãn Nguyệt gật đầu rồi phi thân đi, một lát sau quay trở lại chỉ khẽ gật đầu với Khuynh Thành nói: “Không chỉ phòng hai người họ mà tất cả các căn phòng khác đều có mùi hương y như phòng này!”
Khuynh Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra là tôi đã cả nghĩ quá rồi!”
--- --------Sáng sớm hôm sau---- -------
Đông đế dẫn theo Hư Trúc đã có mặt ở đại điện từ sớm, ông ta nhìn thấy Khuynh Thành tới thì lập tức nở nụ cười tươi như hoa nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu đã biến mất không để lại dấu vết khi ông ta nhìn thấy nhóm Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi rồi n Ly, Trọng Lâu, Tịch Vân cùng với Hồng Loan, Kim Bằng xuất hiện đầy đủ. Sao có thể như vậy được chứ?
Hư Trúc đã cải trang cũng đơ mặt đứng đó nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành. Chẳng lẽ lần này lại bị cô ta phát hiện nữa sao?
Nhóm người Khuynh Thành bình thản ngồi trong đại điện chờ nhóm của Long tộc cùng với ma giới nhưng là thời gian càng lúc càng qua nhanh mà bóng dáng một người cũng không thấy đâu.
Khuynh Thành bước ra ngoài vươn cai, ngáp một cái nói: “Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ ngủ say đến vậy? Nếu không đến thì chúng ta không cần đợi nữa!”
Đông đế chờ nãy giờ chính là chờ câu nói này của Khuynh Thành. Ông ta lập tức lên tiếng nói: “Người của Long tộc cùng với ma giới chẳng coi Đông đế ta đây là gì sao? Nếu họ đã coi thường chúng ta như vậy thì chúng ta cũng không cần nể nang gì nữa! Đi! Chúng ta xuất phát!”
Đông đế vừa đứng dậy định đi thì Ma tôn Hắc Diệm nhếch miệng rất quái không nói câu nào đi vào tiếp đó là đại điện hạ Long Dương đem theo Ba im lặng bước vào. Ánh mắt tất cả ngập ngụa sát khí.
Ma tôn Hắc Diệm vô cùng bức xức, gã trợ thủ đắc lực nhất của hắn lại lăn ra chết không rõ ràng, sớm biết thế này thì hắn đã phải mang theo vài tên mới đúng, bây giờ chỉ một mình đi Mê thần điện thì đúng là thua thiệt rồi!
Long Dương tuy cũng khó chịu nhưng nhìn thấy Hắc Diệm chỉ còn có một mình thì tâm lý cũng thăng bằng đôi chút, cũng may mà anh ta còn đem thêm người. Anh ta hắng giọng nói: “Xin lỗi đã để các vị phải chờ lâu.”
Khuynh Thành thấy tình hình như vậy giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ Long Dương, chẳng phải điện hạ còn một thuộc hạ nữa sao, sao chưa thấy tới?”
“Ma tôn, hình như thuộc hạ của ông cũng chưa đến?”
Đông đế mặt xám xịt lúc này càng khó coi hơn hẳn, lẽ nào thuốc của Thanh Hư đạo trưởng có vấn đề? Tại sao chỉ chết có hai người?
“À, chuyện là thế này, Long tộc chúng tôi có một chút việc bất ngờ cần phải thu xếp nên tôi cử Long Thanh quay về giải quyết rồi!”
Khuynh Thành ‘thế à’ một tiếng vẻ hiểu biết rồi nhìn qua Ma tôn.
Ma tôn nhìn chung quanh một lượt vô cảm nói: “Một kẻ bé mọn mà đáng để các vị quan tâm đến thế sao?” Hắc Diệm nói cứ như Khương Diên không phải là người của ông ta vậy, đáy mắt không chút thương xót, tiếc nuối.
Đông đế nhìn đám đông, hai tay bắt giác nắm chặt. Có lẽ ông ta phải tìm cơ hội khác ra tay rồi! Dù sao hai kẻ chết còn hơn không có kẻ nào chết!
“Được! Người đã đến đủ rồi thì chúng ta cũng nên xuất phát thôi!”
Đoàn người lập tức phi hành về phía đầm Thiên Trì, Diệp Khuynh Thành không thể ngờ Ma tôn và Long tộc lại có thể nén giận tài vậy, thừa biết là Đông đế giở trò bỉ ổi mà không nói một câu. Đêm qua nếu không phải cô sớm phát hiện sự khác thường thì e là sáng nay trừ bỏ cô cùng Hoa Mãn Nguyệt những người còn lại chắc chắn chết không nghi ngờ.
Chẳng là tối qua mặc dù đã kiểm tra hết tất cả các phòng một lượt nhưng cô vẫn cảm thấy ngờ ngợ, mãi khi về đến phòng cô mới nghĩ ra, tại sao phòng nào cũng có mùi hương thoang thoảng mà phòng cô lại không có? Khuynh Thành nhanh chóng kiểm tra phòng Hoa Mãn Nguyệt, cũng không có mùi kia.
Khuynh Thành ngầm nghĩ rồi quyết định tập hợp mọi người lại bắt mạch một lượt, không hề có dấu hiệu trúng độc nào cả, trên đời này thật sự có thứ thuốc độc kỳ lạ như vậy sao? Khuynh Thành dù không chắc chắn nhưng cũng dặn tất cả mọi người nhất định không được ngủ quên tối nay.
Ma tôn không trúng độc vì hắn không có ở trong phòng, còn đại điện hạ Long Dương cũng sớm đoán được Đông đế nhất định sẽ giở trò nên cũng tránh không ở trong phòng mà chỉ để lại Long Bá cùng Long Thanh canh phòng, Long Thanh đi ngủ nên chết.
Nam đế cùng Tây đế tối qua đã sớm rời khỏi cung Phượng Dương nên cũng không bị trúng kế Đông đế.
--- -------Đầm Thiên Trì---- ------
Đoàn người dừng trước đầm Thiên Trì, chỉ thấy một làn sương mù màn trắng bao trùm đến vô tận, ngoài ra không còn thấy bất cứ thứ gì khác.
“Ta phải làm gì?” ánh mắt Tây đế dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt.
Đông đế cùng với Nam đế đã đến đây nhiều lần nên biết khá rõ, chỉ cần đặt chân vào vùng sương mù kia thì sẽ bị hút xuống, dù có công lực cao đến đâu cũng không thể thoát lên được. Nếu ngày trước hai người bọn họ không thông minh hợp lực lại thì khó có thể thoát nổi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn cảnh sắc trước mặt nói nhẹ như không: “Mọi người cứ ngự kiếm phi hành, ra khỏi vùng sương trắng thì bàn bạc bước tiếp theo!”
Đông đế, Nam đế ngớ ra. Vùng sương trắng này chưa phải là đích cuối cùng ư? Trong khi bọn họ đang suy nghĩ thì giọng nói lạnh lùng của Hoa Mãn Nguyệt lần nữa vang lên.
“Các vị hãy cẩn thận, sương này có thể gây ra ảo giác, có thể thoát ra được hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người!”
Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám coi thường, sương mù này không những có thể gây ra ảo giác mà còn có thể khiến tâm tính người lạc trong nó bất ổn, hành động trở nên rối loạn khó kiểm soát.
Đoàn người cố gắng tĩnh tâm phi vào trong vùng sương trắng.
Vừa tiến vào vùng sương trắng, Khuynh Thành đã có cảm nhận rằng nó khá giống với chướng khí ở chốn phàm trần, chỉ cần là người có ý niệm mạnh mẽ thì việc đi xuyên qua chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng điều này chỉ đúng với Khuynh Thành mà thôi. Khuynh Thành với Lạc Nhi vốn là nhất thể, thứ sương trắng này chính là hồn phách của Lạc Nhi rơi xuống năm xưa nên Khuynh Thành chẳng thấy sợ gì là chuyện đương nhiên, còn những người khác thì...
Tây đế vừa vào vùng sương trắng bỗng trợn mắt lao thẳng vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Ta phải giết ngươi, phải giết ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt là người thần giới, là anh trai của Lạc Nhi nhưng công lực của anh còn kém xa nên vừa bước vào cũng cảm thấy có chút khó chịu. Hoa Mãn Nguyệt nhìn thấy Tây đế lao vào mình thì đoán chắc rằng ông ta đã bị màn sương trắng này làm rối loạn. Anh vội tăng tốc tránh đi, lướt nhanh về phía trước.
Đôi mắt Hư Trúc lúc này trừng lớn, sát khí tản ra khắp toàn thân.
“Chưởng môn, ha ha... vị trí trưởng môn là của ta, là của ta! Chờ ta cướp được báu vật trở về sẽ giết sạch các ngươi! Lão già Thanh Hư dám coi thường ta, lại dám mắng ta là đồ ngu! Ta chịu đựng lão ta đủ rồi Lão ta nghĩ lão ta là ai mà có tư cách giáo huấn ta chứ? Lão tưởng ta không biết bí mật của lão sao?”
Đang phi hành bên cạnh Hư Trúc, mắt Đông đế cùng Nam đế sáng lên, nếu bọn họ biết được bí mật của Thanh Hư đạo trưởng thì lo gì không khống chế được lão chứ?
“Hư Trúc! Thanh Hư đạo trưởng có bí mật gì xấu à?” Đông đế áp sát Hư Trúc khẽ hỏi.
Nam đế thấy thế cũng định tiếp cận Hư Trúc thì lại bị Đông đế đánh văng ra. Nam đế tức giận tập trung nội lực tạt thẳng vào Đông đế.
Hư Trúc ngoảnh nhìn Đông đế, ánh mắt oán hận.
“Đừng tưởng ta không nhận ra ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để khoắng báu vật. Ta mà mang báu vật về nhất định ngươi sẽ giết người diệt khẩu. Ngươi đừng vọng tưởng, chờ ta lấy được báu vật rồi sẽ giết chết ngươi!”
Hư Trúc như nhìn thấy Thanh Hư đạo trưởng đang đứng trước mặt mình.
“Thanh Hư, ông có tư cách gì mà làm chưởng môn chứ? Sao ông dám...”
Đông đế cùng Nam đế căng thẳng nhìn anh ta, vừa rồi Nam đế phá vỡ pháp thuật của Đông đế, cả hai đều hiểu rõ sự nguy hiểm của vùng sương trắng nên không dám đối đầu.
“Dám làm sao? Ngươi đã biết những gì rồi?”
Nam đế lập tức vận nội lực kiềm chế Đông đế rồi nhanh chóng phi thân đến trước Hư Trúc.
“Lại đây, ta nói cho ngươi biết!”
“Được!” Nam đế tò mò tiến đến, Thanh Hư đạo trưởng là thế lực mạnh nhất thành Bắc đế, chỉ cần ông ta nắm được Thanh Hư đạo quán thì còn sợ gì những vị đế khác chứ?
“Nói đi, mau nói đi!” Nam đế tiến sát đến cạnh Hư Trúc.
Nhưng là Hư Trúc lúc này là đang thấy Thanh Hư đạo trưởng chứ không phải Nam đế, Hư Trúc thấy Thanh Hư đạo trưởng đang gào lên mắng chửi hắn: “Ngươi là đồ ngớ ngẩn, ngươi là đồ ngu! Đồ ngu!”
Mọi uất hận cùng ô nhục Hư Trúc dồn vào lòng bàn tay, anh ta giáng cho ‘Thanh Hư đạo trưởng’ một cái tát kinh người, ánh mắt hằn lên sát khí, một lưỡi dao găm tẩm kịch độc đâm thẳng vào người Nam đế.
“Thanh Hư ngươi chết đi! Nhà ngươi yên tâm, ít bữa nữa ta sẽ giết luôn con đàn bà ấy cho nó đi cùng ngươi!” Hư Trúc cười độc ác trong khi Nam đế đang chật vật với lưỡi dao kịch độc của Hư Trúc.
“Ngươi...ngươi dám đánh lén ta ư?” Nam đế đùng đùng nổi giận phang thẳng cho Hư Trúc một chưởng bất cháp kịch độc trong người.
Nhưng Hư Trúc dù có thộn đến mấy thì cũng là đại đệ tử của Thanh Hư đạo quán, công lực không hề non kém. Thêm vào đó, Hư Trúc lại còn là con ruột của Thanh Hư đạo trưởng nên tất nhiên Thanh Hư đạo trưởng luôn ưu ái dạy hắn nhiều tuyệt chiêu hơn rồi.
Nam đế cùng với Hư Trúc hỗn chiến. Đông đế đứng bên cạnh ánh mắt bất giác trở nên đục ngầu, Đông đế nhanh chóng lao vào Nam đế đang bị thương.
Nam đế như hóa điên, ông ta bất chấp vết thương trên người cùng với Đông đế đang truy kích mà rượt đuổi hỗn chiến với Hư Trúc. Cả ba người lao vào tàn sát lẫn nhau.
Những người không liên quan khác thì cảm thấy có chút quái dị, họ đã phi hành lâu như thế rồi mà vẫn chưa nhìn thấy điểm kết thúc của màn sương trắng, cảm giác bức bối trong người ngày càng nặng nề.
“Gay rồi! Nếu chúng ta tiếp tục phi hành thì mọi người sẽ loạn tính hóa điên mất!”
n Ly, Hồng Loan cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bắt đầu khó chịu, cả đám không ai bảo ai nhìn về phía Khuynh Thành.
Khuynh Thành thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người dừng lại, còn mình thì đứng trên cao quan sát màn sương trắng một lượt.
“Mọi người hãy tĩnh tâm điều hòa khí thở, tuyệt đối không được nóng nảy kẻo tâm tính sẽ bị tác động rồi phát điên như bọn họ thì gay! Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách không thì cả đám sẽ bỏ mạng nơi này mất!”
Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi sẽ xuống bên dưới sương trắng xem sao!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan nghe vậy đồng thanh nói: “Chúng tôi đi cùng với cô!”
Khuynh Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Hai ngươi không tin ta?”
“Không phải thế...”
“Nếu vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta!” Khuynh Thành nói rồi nhanh chóng lao vào làn sương trắng.
n Ly thấy vậy đáy mắt lóe lên tia quái dị rồi cũng nhanh chóng lao vào màn sương dầy đặc.
Kim Bằng nhìn thấy vậy định lao theo thì lại bị Hồng Loan cản lại: “Yên tâm, cô ta không làm hại Khuynh Thành đâu!”
“Sao ngươi biết? Ta thấy cô ta cũng chẳng phải người tử tế gì.”
Hồng Loan ra vẻ sành sỏi nói: “Tình yêu! Ngươi có hiểu tình yêu là gì không? Một con chim phao câu thối chưa tu thành hình người như ngươi sao có thể hiểu được chứ?”
Kim Bằng rủ cái đầu xuống, mắt thao láo ngước nhìn Hồng Loan.
“Ngươi thì hiểu sao? Ngươi đã yêu bao giờ chưa? Tình yêu là như thế nào? Có ngon không?”
Hồng Loan nghe Kim Bằng hỏi mà suýt ngã lăn quay.
“Sao ngươi lại ngớ ra thế?”
“Ta...ta làm sao biết tình yêu có ngon hay không chứ? ta chưa từng ăn!”
“Chưa từng ăn mà ngươi nói cứ như đã ăn rồi!” Kim Bằng hừ hừ tỏ vẻ khinh thường.
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhìn nhau rồi cả hai cười rất gian tà nhảy từng bước đến trước Trọng Lâu, vẻ hiếu kỳ gọi: “Trọng Lâu!”
Trọng Lâu lúc này đang nắm chặt tay Tịch Vân nhìn vào màn sương trắng, ông quay lại nhìn một con chim và một thằng bé con hỏi lại: “Sao rồi?”
“Ông đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có ngon không?”
Trọng Lâu trượt chân ngã nhào xuống màn sương trắng, may mà Tịch Vân đã kịp thời tóm được.
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhìn nhau đầy ẩn ý. Chà! Coi bộ tình yêu chắc ăn ngon lắm a!
“Trọng Lâu! Ông xúc động như thế chắc là tình yêu phải ngon lắm đúng không? Hương vị của nó ra sao? Phải làm thế nào mới có thể ăn được tình yêu?”
Trọng Lâu lần nữa bị Hồng Loan làm cho choáng váng, vẻ mặt hai đứa này như vậy là sao chứ?
“Xem ra là chẳng thể ngửi thấy mùi gì ở Trọng Lâu rồi, cứ hỏi là ông ta lại bị choáng!”
“Thế thì ta đi hỏi Hoa Mãn Nguyệt, chắc chắn anh ta sẽ nói cho chúng ta biết!”
Hoa Mãn Nguyệt lúc này vẫn đang bị Tây đế truy đuổi, chạy trốn khắp nơi thì thấy Kim Bằng cùng Hồng Loan mon men tới gần. Hoa Mãn Nguyệt cau mày hỏi: “Hai ngươi rỗi rãi quá nhỉ?”
Hồng Loan, Kim Bằng gật gật đầu.
“Hoa Mãn Nguyệt, ngươi đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có phải là rất ngon không? Bọn tôi hỏi Trọng Lâu thì ông ta bị choáng đến không nói nên lời. Phải làm thế nào mới ăn được tình yêu? Bọn tôi cũng muốn ăn!” Kim Bằng cùng Hồng Loan giương đôi mắt mong chờ nhìn về Hoa Mãn Nguyệt đồng thanh nói.
Hoa Mãn Nguyệt bắt đầu thấy choáng, anh ta đưa tay tạt thẳng một chưởng vào Tây đế, cũng may mà chưởng không mạnh lắm không thì Tây đế đã đứt rồi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan rồi lại nhìn Kim Bằng như nhìn thấy ma quỉ, anh ta lớn tiếng hét lên: “Hai đứa chúng mày muốn chết hả? Một đứa ranh con cùng một con chim chưa tu thành hình người mà đã dám tơ tưởng đến chuyện yêu đương?”
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương là cái gì?” Cả hai tò mò nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương mà cũng không hiểu hả? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương tức là... hiểu chưa hả?”
Cả Kim Bằng cùng Hồng Loan lắc đầu như trống bỏi thay cho câu trả lời.
“Không hiểu mà còn dám học đòi người ta yêu đương hả?” Hoa Mãn Nguyệt khinh khỉnh nhìn hai đứa rồi nói tiếp: “Nhưng là hai ngươi cứ thử đi tìm một con chim mái xem sao, không biết chừng nó vì ham các ngươi nặng ký mà ưng các ngươi cũng nên!”
Hoa Mãn Nguyệt thấy hai đứa ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn mình liền bồi thêm: “Tình yêu cần một con trống và một con mái cùng xốc tới mới được, hai người cùng là trống sao có thể yêu đương gì?”
Hồng Loan cùng Kim Bằng tò mò: “Tại sao chúng tôi không thể, cứ nhất thiết phải một trống một mái ư?”
“Đúng thế, các ngươi cứ nhìn Trọng Lâu cùng với Tịch Vân, ta và Lưu Hương Nguyệt Nhi, Khuynh Thành cùng với Lam Tố, không phải tất cả đều là một nam một nữ sao? Các ngươi có thấy hai nam hoặc hai nữ yêu nhau bao giờ chưa?”
“Tại sao nam không thể yêu nam, nữ không thể yêu nữ chứ? Tại sao cứ phải là một nam một nữ?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ ngợi một hồi cuối cùng đưa ra một đáp án rất siêu.
“Tạo vì cần phải phát triển thế hệ mai sau!”
Hồng Loan cùng Kim Bằng nghĩ chán chê, phát triển thế hệ sau thì liên quan gì tới một nam một nữ? Hồng Loan nghệt mặt nhìn Kim Bằng rồi khua khua bàn tay nhỏ trước Kim Bằng.
“Chim phao câu thối, ngươi đang nghĩ gì đấy?”
“Ta đang nghĩ về chuyện phát triển thế hệ mai sau, tộc Kim Bằng của ta vừa trải qua thảm sát sô lượng ngày càng ít đi, ta thấy mình cũng nên có trách nhiệm gánh vác việc này!” Kim Bằng trịnh trọng nói.
Hồng Loan nhìn nó bằng ánh mắt sùng kính nói: “Ngươi ngày càng giống một quí ông rồi đấy!”
“Ta xưa nay luôn là một quí ông đích thực!”
Khi hai người đang bàn tán về chuyện phát triển thế hệ mai sau thì Diệp Khuynh Thành cùng với n Ly từ dưới màn sương trắng ngoi lên.
“Mọi người lui sang bên trái, sương trắng này thực chất chỉ là phép chướng nhãn, bên dưới nó là trận pháp, chờ tôi phá xong trận pháp này thì chúng ta ổn thôi!”
Vừa rồi xuống dưới Khuynh Thành đã làm một vài thao tác, lúc này màn sương trắng đã nhạt dần, mất đi tác dụng khiến người ta u mê. Đám người phát cuồng khi nãy dần tỉnh táo trở lại, rất nhanh chóng cùng đám người Trọng Lâu dạt sang một bên.
Khuynh Thành lần nữa lao vào màn sương trắng, lần này n Ly không theo cùng mà đứng cạnh đám người chờ.
Đầm Thiên Trì bỗng nhiên rung động mãnh liệt, sức ép giống như muốn ép vỡ không gian.
“Có chuyện gì thế?”
Đông đế tuy hoang mang nhưng do ông ta đã đến đầm Thiên Trì rồi nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Đừng lo lắng, tôi tin Diệp Khuynh Thành sẽ làm được!” Hoa Mãn Nguyệt tự tin nói.
Đông đế nhìn anh ta có phần yên tâm rồi nhìn sang Nam đế lúc này đang bị thương ở bụng.
Nam đế giận dữ nhìn Hư Trúc nói: “Mau đưa thuốc giải cho ta nếu không đừng trách ta độc ác!”
Hư Trúc hoang mang không hiểu vì sao lại làm cho Nam đế thành ra thế này, anh ta run run lấy từ trong người ra một lọ nhỏ đưa cho Nam đế. Con dao găm của anh ta vốn tẩm chất độc ăn mòn, nếu không phải thân thể Nam đế cứng thì thân người ông ta đã sớm đứt thành hai đoạn rồi.
Nam đế mặc dù đã bôi thuốc nhưng là do vết thương quá lớn nên vẫn phải chờ một thời gian dài mới có thể bình phục lại được.
Sau những chấn động mạnh, đầm Thiên Trì dần dần trở lại thế cân bằng. Diệp Khuynh Thành lần nữa ngoi lên, cô khẽ phất ống tay áo đỏ rực, toàn bộ màn sương trắng nhanh chóng tan ra, đầm Thiên Trì hoàn toàn lộ diện trước mắt mọi người. Đôi mắt của bốn vị tiên đế, Ma tôn cùng đại điện hạ Long tộc mở lớn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầm Thiên Trì nước không ngừng cuộn lên, hơi nước bao phủ khắp nơi.
Nam đế hít mấy hơi khí lạnh, chẳng trách những thuộc hạ mà ông ta cử đi đều không thể trở lại, nếu chúng không phải chết vì màn sương kia thì cũng đã chết bỏng dưới hồ này rồi.
Diệp Khuynh Thành thấy đám người không phải trừng mắt thì cũng là xanh lét nhìn xuống chỉ khẽ nhếch miệng coi thường.
“Tôi đi trước, ai không muốn chết thì đi theo hiệu lệnh của tôi!”
Khuynh Thành nói rồi nhảy xuống Thiên Trì đang cuộn sôi sùng sục, mọi người chỉ thấy cô cứ đi hai bước lại nhảy một bước, quả nhiên không hề bị thương tổn. Khuynh Thành rất nhanh chóng ra tới xoáy nước giữa hồ quay lại hỏi: “Ai đi tiếp?”
Kim Bằng phấn chấn vỗ mạnh cánh tỏ ý muốn đi trước.
“Được! Đi một nhảy ba, chuyển sang trái một bước rồi tiến lên trước một bước, lăng không sáu bước... ” Kim Bằng rất nhanh chóng đến cạnh Khuynh Thành ở xoáy nước giữa hồ.
Bốn vị tiên đế, Ma tôn cùng điện hạ Long tộc khệnh khạng kiêu căng lúc này đây đều ngầm thán phục Khuynh Thành, nếu không có cô thì bọn họ chắc chắn không bao giờ dám bước xuống đây.
Rất nhanh chóng tất cả mọi người đã đến được xoáy nước giữa hồ. Đông nhìn vào xoáy nước không ngừng xoay tròn không nén được hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Khuynh Thành cười bí hiểm nhìn ông ta nói: “Rất đơn giản, nhảy xuống!”
Đông đế kinh hãi tái mặt kêu lớn: “Diệp Khuynh Thành, nhà ngươi lừa bọn ta tới đây để tiêu diệt cả bọn một lượt, đúng không? Ta không ngờ nhà ngươi lại bỉ ổi đến thế, bọn ta chết thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đồng thời phóng ra làn khí của mình, ánh mắt tràn ngập hung quang nhìn Khuynh Thành nói: “Cứ cho là bọn ta không thể trở ra thì ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Khuynh Thành khẽ hừ lạnh, khinh khỉnh nhìn bọn họ rồi tung mình nhảy thẳng vào xoáy nước. Kim Bằng đi theo Khuynh Thành đã lâu nên đương nhiên hiểu Khuynh Thành sẽ không làm việc mà không biết trước kết quả cho nên nó cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà lao thẳng xuống. Rất nhanh chóng, đoàn người của Diệp Khuynh Thành toàn bộ đều đi theo chỉ còn lại ba vị đế, điện hạ Long tộc, Ma tôn cùng Hư Trúc.
Ma tôn nhìn bọn họ vẻ coi thường nói: “Đồ bỏ đi!” rồi cũng nhảy thẳng vào xoáy nước mất hút.
Đám người còn lại thấy vậy cũng đành nghiến răng nhảy theo, bọn họ thừa biết bây giờ có muốn quay trở lại thì cũng không có cách nào cả. Điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất là phía dưới xoáy nước đó lại là một tòa cung điện cổ điển với cổng chính rất lớn và cổ kính, tòa cung điện màu đồng đen nhưng lại tạo cho người ta cảm giác long lanh trong suốt như ngọc.
Diệp Khuynh Thành hết lay bên này lại lắc bên kia, một làn khí ba mạnh mẽ bất chợt tràn ra bao phủ không gian.
Ba gã tùy tùng của Đông đế không kịp ẩn mình lập tức bị làn khí ba xô mạnh khiến nguyên anh vỡ vụn, thịt nát xương tan. Hai gã khác kẻ thì vỡ đầu kẻ thì bị phạt đứt cả một cánh tay. Long Bá tuy tránh kịp nhưng cũng bị trọng thương. Làn khí ba này quả thực quá mạnh, bọn họ mới chỉ đứng bên ngoài mà đã vậy thì vào trong rồi còn khủng khiếp đến đâu?
Cả đám người không ai dám ho he gì nữa mà chỉ len lén đứng sang một bên, ít ra thì nghe theo lời Diệp Khuynh Thành bọn họ cũng giữ lại được tính mạng.
Khuynh Thành chờ cho làn khí ba tan biến rồi mới đẩy cổng ra, đám người phía sau vội vàng nín thở nhìn cánh cửa màu đồng, bên trong kia liệu có thứ gì khủng khiếp nữa không?
Cả đoàn người vừa bước vào liền bị một lực hút rất mạnh hút chặt rồi biến mất trong chớp mắt, khi bọn họ mở mắt ra thì cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi. Trước mắt là non xanh nước biếc, chim hót, hoa thơm như chốn thế ngoại đào tiên.
Diệp Khuynh Thành có cảm giác thân thuộc lạ kỳ, trong khoảnh khắc cô như nhìn thấy một cô gái vẻ mặt vô cùng hạnh phúc đang gắp thức ăn cho Lam Tố. Cô gái ấy phải chăng là Lạc Nhi mà n Ly hay nhắc tới?
Vô số hình ảnh lướt qua mắt Khuynh Thành, trái tim cô lúc này giống như bị giằng xé dữ dội, cô là ai chứ? Là kẻ thứ ba chen ngang vào hạnh phúc của Lam Tố cùng Lạc Nhi? Khuynh Thành dao động, người mà Lam Tố yêu rốt cuộc là cô hay là cô gái trước mắt này? Khuynh Thành nhất định phải tìm ra được đáp án.
Những người phía sau không ai để ý tới nét biến hóa trên gương mặt Khuynh Thành mà rất nhanh chóng tản ra xung quanh tìm kiếm báu vật.
n Ly đợi bọn họ tản hết rồi mới bước đến trước Khuynh Thành hỏi: “Đau xót sao? Tôi đã sớm nói với cô là vương gia chỉ yêu Lạc Nhi cô nương mà thôi, tận mắt nhìn thấy những hình ảnh đó có khiến cô tin chưa?”
“Cô đã từng đến đây?”
“Khi Lạc Nhi còn sống tôi hay theo vương gia đến nơi này, đây là nơi vương gia cùng Lạc Nhi yêu thích, hai người thường ở đây uống trà nói chuyện!”
Ánh mắt sắc bén của Khuynh Thành nhìn thẳng vào n Ly: “Thế thì cô cũng phải biết rõ sự thật đúng không?”
“Sự thật nào?”
“Sự thật là cô gái mà Lam Tố thích chính là tôi. Anh ấy không thể nào vô cớ bước vào cuộc sống của tôi, ngày trước tôi chỉ là một còn bé xấu xí bốc mùi nhưng anh ấy cũng không hề chê tôi. Cô nói đúng, tôi đã nhìn thấy, tôi và Lạc Nhi là hai người hoàn toàn khác nhau, Lam Tố yêu tôi vì tôi chính là tôi chứ không phải Lạc Nhi nào hết!”
n Ly ngẫm nghĩ, bằng mọi giá cô phải ngăn cản Diệp Khuynh Thành lên thần giới, nói cho cô ta biết sự thật thì cũng chỉ mình cô ta đau lòng, mình chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao là được.
“Cô đã muốn biết thì tôi sẽ cho cô biết mọi chuyện!”
n Ly bước lên phía trước đi vòng qua một hành lang bán nguyệt đi tới vườn hoa sau điện rồi tiến đến bên cạnh một hồ nước nhỏ gần đó. n Ly cầm lấy một cái cần câu đưa cho Khuynh Thành bảo: “Cầm đi!”
Đúng lúc Khuynh Thành đưa tay ra nhận lấy cần câu từ n Ly thì trước mặt cô lại xuất hiện hình ảnh Lam Tố cùng Lạc Nhi đang ngồi câu cá.
n Ly hít một hơi dài rồi bắt đầu kể lại.
“Sau khi Lạc Nhi cô nương phong ấn vương gia rồi chết, vương gia rất đau buồn, ngài ấy vì muốn cứu Lạc Nhi mà đã nảy sinh ra một ý niệm cực kỳ mạnh mẽ. Ý niệm ấy mạnh đến nỗi chiếm hữu một phần ba công lực của ngài. Vương gia đã đi tìm khắp lục giới, đại giang nam bắc để thu lại một chút hồn phách của Lạc Nhi để đưa cô ấy vào vòng luân hồi.”
Khuynh Thành nhìn từng hình ảnh hiện ra trước mắt mà không khỏi đau khổ, cô cứng rắn gằn từng tiếng một: “Thật đáng tiếc là đứa bé chuyển thế đó chưa ra đời đã chết rồi, tôi không phải là Lạc Nhi chuyển thế nào hết, tôi chính là Diệp Khuynh Thành. Ở đây tôi là Diệp Khuynh Thành, ở thời đại của tôi cũng vậy. Tôi chính là người từ tương lai xuyên không đến. Linh hồn của tôi đã nhập vào đứa bé kia và sống sót cho tới bây giờ! Lạc Nhi mà các người nói đến đã chết từ lâu rồi, chết trước cả khi tôi nhập vào đứa bé kia, cô hiểu rõ chưa?”
n Ly bình thản, nét mặt không chút ngạc nhiên cũng không hề có biểu cảm gì khác thường với những lời nói của Khuynh Thành.
“Thật ra... tất cả mọi chuyện là do tôi, tôi vì sợ vương gia đau buồn nên đã giấu ngài chuyện này. Từ khi cô ra đời tôi đã biết cô không phải là Lạc Nhi chuyển thế, lúc cô 5 tuổi gặp nạn trong Thực Nhân cốc tôi vẫn nói với vương gia cô chính là Lạc Nhi. Tôi không muốn vương gia thất vọng nên đã cố tình không nói.”
Tim Khuynh Thành phút chốc đau nhói, thì ra ngay từ đầu đã là dối trá. Cô cùng với Lam Tố gặp nhau cũng không phải là ngẫu nhiên, cô sống sót ra khỏi Thực Nhân cốc cũng không phải là tình cờ. Tất cả là vì cô gái n Ly này đã dối gạt Lam Tố của cô. Cô gái mà anh nhớ, anh yêu không phải là Diệp Khuynh Thành cô mà là Lạc Nhi, là cô gái dịu dàng, đoan trang, cao nhã trước mắt cô đây. Tim Khuynh Thành rỉ máu... Tuy cô rất muốn phủ nhận những việc này nhưng là cô không thể, tất cả đều không thể quay lại được nữa.
“Cô biết không Khuynh Thành? Nhìn thấy sự si mê của cô đối với vương gia tôi cũng không muốn làm tổn thương tới cô nhưng sự thật vẫn là sự thật, chúng ta không thể thay đổi được sự thật. Lạc Nhi đúng là đã chết nhưng cô ấy vẫn là một phần trong cơ thể cô. Cô yêu vương gia tha thiết như vậy tôi tin chắc cũng là do bị ảnh hưởng bởi một phần đó.”
n Ly cụp mắt chỉ vào ngực Khuynh Thành nói: “Cô ấy đã biến linh hồn mình thành trái tim của cô cho nên Lạc Nhi chính là Diệp Khuynh Thành, mà Diệp Khuynh Thành cô cũng chính là Lạc Nhi. Dù cô có ý thức của riêng mình nhưng cả hai người đều có chung một trái tim.”
Khuynh Thành bỗng thấy hít thở khó khăn, cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét thân thể của mình như lúc này, cô ghét quả tim đang đập rộn ràng trong ngực cô kia, tại sao nó lại là của Lạc Nhi chứ?
Khuynh Thành chợt nhớ tới nguồn sức mạnh to lớn trong cơ thể mình, khóe miệng cô nhếch lên thành nụ cười chua xót, lẽ ra cô nên sớm đoán ra nguồn sức mạnh đó ở đâu ra mới phải, sao mình có thể ngây thơ cho rằng đó là sức mạnh do kim đan trước kia Hồng Loan cho mình ăn chứ? Thì ra là cô ta... Lạc Nhi!
Khuynh Thành đau nhói, cô thậm chí bây giờ còn hoang mang tự hỏi là cô đang đau hay là Lạc Nhi đang đau nữa, trái tim này không phải của cô, nó chưa bao giờ thuộc về cô cả. Không ngờ bấy lâu nay Khuynh Thành cô lại là thế thân của kẻ khác, vậy thực chất thì cô yêu Lam Tố hay là cô gái Lạc Nhi kia đang yêu Lam Tố đây?
Nực cười, nếu là Lạc Nhi thì những chuyện cô làm trước giờ phải nghĩ thế nào đây? Hóa ra là cô đã yêu đơn phương Lam Tố lâu như vậy sao? Cô là ai chứ? Vật trung gian để Lạc Nhi tiếp cận Lam Tố sao? Không! Cô là cô, cô chính là Diệp Khuynh Thành, cô không phải là Lạc Nhi kia!
“Khuynh Thành, tôi biết hiện tại cô rất đau khổ, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh như cô cũng đều không dễ chịu gì.”
Khuynh Thành nghe vậy đứng phắt dậy, vẻ chán ghét vứt luôn cần câu xuống đất. Quá khứ của bọn họ liên quan gì tới cô chứ? Tại sao cô phải ở đây xem hai người bọn họ yêu đương thân mật chứ?
“n Ly, cô nghe cho rõ đây: Diệp Khuynh Thành tôi đây không phải là Lạc Nhi, trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai càng nhất định không phải! Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại Lam Tố yêu tôi và tôi yêu anh ấy!”
Khuynh Thành thọc tay sâu vào trong lồng ngực mình, đôi mày liễu nhíu chặt dùng sức dứt ra, một quả tim đang đập đẫm máu nằm gọn trong tay cô.
“Đây là quả tim của Lạc Nhi, tôi không cần nó! Diệp Khuynh Thành này không bao giờ chấp nhận thành toàn cho người khác như vậy. Tình yêu của tôi nhất định phải thuộc về tôi một cách trọn vẹn.” Nói rồi thẳng tay ném quả tim về phía n Ly.
“Cầm nó đưa cho Lam Tố, đó mới là người anh ta yêu!”
n Ly đờ người, cô ta điên rồi hay sao?
“Kể từ nay Diệp Khuynh Thành tôi là một cô gái không có trái tim, không có cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa.”
Nhưng nếu không đau thì cô đâu cần phải khổ sở như lúc này. Cô ngàn vạn lần không thể chấp nhận được, Lam Tố, người mà cô yêu thương bấy lâu nay, chẳng lẽ cô cứ thế mà buông xuôi sao?
“Khuynh Thành, cô...”
“Cô yên tâm, Khuynh Thành tôi đây cũng không phải hạng người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy đâu. Tôi nhất định vẫn sẽ đi tìm Lam Tố, là cô ta hay là tôi thì chính tôi sẽ tự mình xác nhận.”
Mặt hồ phẳng lặng phút chốc gợn sóng, quả tim trong tay n Ly vụt nhảy trở lại trong thân thể Khuynh Thành, dù Khuynh Thành có ngăn chặn cỡ nào cũng không ngăn nổi nó.
“Tại sao... tại sao lại thế này?” Khuynh Thành chộp lấy quả tim gào lên như điên như dại, cô không muốn nó, cô không muốn làm vật trung gian giữa Lam Tố với Lạc Nhi.
Mặt hồ không ngừng gợn sống, các hạt nước li ti bắt đầu hội tụ thành hình một cô gái, là Nam Cung Lạc.
“Khuynh Thành!” giọng cô gái cực kỳ dễ nghe vang lên.
“Khuynh Thành, quả tim ấy là của cô, thật sự thuộc về cô!” Nam Cung Lạc hiền hòa nói.
Khuynh Thành muốn gào lên với cô ta: “Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!” nhưng lại bị vẻ trong sáng của cô ta khiến cho không nói nên lời.
“n Ly nói đúng, tôi đã hóa thành trái tim của cô nhưng cũng sai ở chỗ, tôi không phải trái tim của cô mà chỉ sống nhờ trong đó mà thôi. Cô thử nghĩ xem có đứa bé phàm trần nào không có tim mà sống được không? Khi tôi đầu thai vào đứa bé đó thì nó đã có quả tim của riêng mình rồi. Thứ sức mạnh mà cô luyện hóa đó thực ra chính là sinh mệnh của tôi, khi cô luyện hóa xong thì cũng là lúc sinh mệnh tôi kết thúc. Sở dĩ tôi lựa chọn như vậy là vì tôi nhìn thấy cô sẽ hợp Lam Tố hơn tôi, cô sẽ yêu thương chàng hơn tôi, cô có đủ tư cách có được chàng hơn tôi!
Khi xưa tôi phong ấn Lam Tố vì cho rằng nó sẽ tốt hơn cho chàng, tôi chết rồi sẽ không ai có thể làm hại chàng. Nhưng là tôi đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi, chàng tuyệt đối không cần tôi bảo vệ. Lẽ ra tôi nên tin tưởng chàng rồi sát cánh bên chàng chống lại kẻ thù. Tôi chứng kiến chàng chỉ dựa vào ý niệm mà đi khắp đất trời tìm kiếm hồn phách của tôi thì tôi mới biết mình đã sai ngay từ trong suy nghĩ rồi. Chàng tìm thấy hồn phách của tôi, chúng tôi lại vui vẻ bên nhau, tôi nghĩ rằng chàng rất muốn hỏi tôi tại sao lại phong ấn chàng nhưng chàng đã không bao giờ hỏi, chàng không bao giờ nhắc tới chuyện phong ấn đó dù chàng không vui.
Phải, chàng là vương gia cao sang vời vợi, chàng nên lựa chọn chiến đấu chứ không nên bị phong ấn trong giấc ngủ dài như vậy. Tôi cảm thấy mình thật đáng trách, tôi không dám đối diện với chàng, tôi không xứng với chàng vì tôi căn bản không hiểu được chàng.
Tôi nói với chàng là hãy đưa tôi đi đầu thai chuyển thế, có như vậy bọn họ mới không bao giờ nhận ra tôi, rồi sau này chúng tôi sẽ có được cuộc sống giản dị nơi phàm trần nhưng là tôi vẫn luôn tìm kiếm một người cứng rắn lạnh lùng và chưa yêu bao giờ. Khi tôi đầu thai tôi đã kêu gọi cô đến nơi này.
Khuynh Thành, sinh mệnh của tôi cũng sắp kết thúc rồi, tôi mong cô sẽ giúp tôi yêu chàng hết lòng!”
Lạc Nhi dứt lời, không gian chung quanh rơi vào trong trầm mặc. n Ly cùng Lạc Nhi hồi hộp nhìn Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, tôi biết hôm nay đường đột khiến cho cô khó chấp nhận được sự thật nhưng là tôi không muốn mình chết thế này, tôi không muốn thấy chàng buồn. Tôi biết làm thế này không công bằng với cô nhưng...”
“Đủ rồi!”
Lạc Nhi, n Ly giật mình sửng sốt.
“Cô đã biết mình sai thì nên sửa chữa lỗi lầm rồi giành lại Lam Tố, sao cô có thể nhờ người khác yêu thay cho cô được? Trên đời này thứ gì cũng có thể thay được trừ tình yêu, không ai có thể yêu thay cho cô được! Cô nghe cho rõ đây, tôi không muốn yêu thay cho cô, cô muốn thì tự mình đi mà yêu!” Khuynh Thành giận dữ nói, dù cho cô ta không nài nỉ cô thì cô cũng sẽ không từ bỏ tình yêu của mình càng sẽ không từ bỏ Lam Tố. Tuy cô cảm thấy cô ta thật ngu muội khi vì Lam Tố mà để bản thân mình chết thêm một lẫn nữa nhưng cô không thể không khâm phục tình yêu của cô ta đối với Lam Tố. Tuy cô không ưa cô ta nhưng cô cũng không thể ích kỷ được.
“Khuynh Thành!” khuôn mặt trắng nhợt của Lạc Nhi hiện lên ý cười.
“Tôi biết là tôi đã không nhìn lầm cô mà nhưng là tất cả đã quá muộn rồi, tôi chỉ còn lại chút hơi tàn này mà thôi!”
“Đừng nói bừa, vừa nãy cô chẳng nói khi nào tôi luyện hóa xong nguồn sức mạnh kia thì sinh mệnh của cô mới kết thúc sao? Tôi thấy nhiều nhất mới chỉ được ba phần mười, cô không thể chết được!”
“Tôi không nói dối cô. Hiện tại tôi chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, nếu tôi không chết thì tôi sẽ thành vật cản giữa cô và Lam Tố! Cô biết không? Người Lam Tố yêu luôn là cô vì tôi và cô căn bản không phải là một người. Hơi thở không giống, ngoại hình không giống. Tuy bấy lâu nay tôi ẩn nấp trong người cô nhưng người mà Lam Tố gặp gỡ và yêu thương là cô chứ không phải tôi. Tuy bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được điều này nhưng tôi tin sẽ rất nhanh thôi anh ấy sẽ nhận ra người anh ấy yêu chính là cô. Nam Cung Lạc không thể thay thế cho Diệp Khuynh Thành được!”
Khuynh Thành nhếch miệng vẻ khinh thường, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao? Cô đã làm tôi khốn đốn sau bao nhiêu năm tháng coi tôi như con khỉ để vui đùa? Nam Cung Lạc, tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ, muốn yêu thì cô tự mình đi mà yêu!”
“Khuynh Thành, cô vẫn không chịu tin tôi sao? Khi nãy trả quả tim về trong thân thể cô tôi đã suy kiệt toàn bộ tinh lực rồi, nếu không tin thì cô thử vận khí xem có phải là cô đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi? Cô hiện nay ít nhất cũng phải là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ rồi, cô đã có đủ năng lực lên tiên giới tìm Lam Tố rồi!”
Kiếm thánh trung cấp trung kỳ? Khuynh Thành thật sự không thể tin vào tai mình nữa, dù ở trên thần giới thì cấp bậc này cũng có địa vị nhất định rồi. Khuynh Thành lập tức vận khí thì quả nhiên thấy mình đã mạnh hơn hẳn.
“Khuynh Thành, hãy hứa với tôi cô nhất định sẽ giải trừ phong ấn cứu Lam Tố, khi phong ấn được giải trừ thì chàng sẽ biết rõ mọi việc. Cô nhất định phải tin tưởng vào chàng, tin tưởng vào tình yêu của hai người, tôi tin Lam Tố nhất định sẽ hiểu rõ người chàng yêu chính là cô.”
Hình hài Lạc Nhi bắt đầu tan rã...
“Khuynh Thành! Để bù đắp cho cô tôi sẽ truyền lại cho cô toàn bộ tuyệt học của tôi, kể cả cung điện Lam Lạc này!” giọng Lạc Nhi bồng bềnh tản mát trong không gian, thân thể đã sớm ta không còn dấu vết.
Mặt hồ phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, n Ly cùng Khuynh Thành ngây người bên hồ. Một luồng ánh sáng chớp qua, cả bọn người Khuynh Thành đã có mặt ở điện Kim Hoa. Những người khác đương nhiên cũng được đưa về địa bàn của mình.
“Thế này là sao chứ? Chúng ta không phải đang ở điện Mê thần sao? Sao lại trở về đây thế này?” Đông đế kinh ngạc nhìn chung quanh.
Tây đế cùng Ma tôn cũng không kém phần ngạc nhiên, Ma tôn đã sớm ngắm được một thần khí ở đó nhưng chưa kịp lấy thì đã bị đưa trở về đây, ông ta tức đến gân xanh cuồn cuộn trên mặt.
“Chắc chắn là tại con bé ấy, con bé ấy định một mình chiếm hết bảo vật nên mới giở thủ đoạn này.” Ông ta nghĩ rồi lập tức lấy linh châu truyền tin cho những kẻ khác.
Ba ngày sau nếu không giao bảo vật ra thì bọn họ sẽ san bằng thành Bắc đế.
Kim Bằng cùng Hồng Loan vừa mới trở về liền chạy tới trước mặt Khuynh Thành hỏi: “Khuynh Thành, chuyện này là như thế nào?”
Khuynh Thành nghệt ra trên đại điện, đôi mắt trống rỗng vô hồn. n Ly thấy vậy vội kéo hai đứa sang một bên nói: “Để cho cô ấy được yên tĩnh một lát!”
Trọng Lâu cùng Tịch Vân thấy Khuynh Thành như vậy cũng có chút lo lắng hỏi: “Khuynh Thành, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Khuynh Thành ngẩng lên nhìn bọn họ rồi bước đi như một cái máy, cô chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nếu cô chỉ đơn thuần là bị Lạc Nhi lợi dụng để được ở bên cạnh Lam Tố thì nhất định cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhưng là cô biết rõ cô gái ấy rất yêu Lam Tố.
Hoa Mãn Nguyệt thấy bộ dáng này của Khuynh Thành thì cho rằng cô đã nhớ ra những chuyện năm xưa bèn xoay người định đi theo. Kim Bằng thấy vậy bèn níu lại nói: “Đừng đuổi theo cô ấy, để cô ấy yên tĩnh một mình ngẫm nghĩ, cô ấy sẽ thông suốt ngay thôi!”
Kim Bằng lại nhìn qua mọi người, vẻ khó hiểu hỏi: “Liệu đã nghĩ ra chưa?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tình yêu, dư vị sau khi cô ấy ăn tình yêu.”
Kim Bằng rùng mình than thở: “Xem ra tình yêu cũng không phải là thứ ngon lắm, ăn vào mà trở thành ngớ ngẩn như vậy thì tôi không cần ăn đâu.”
Hồng Loan bước đến vỗ vỗ vai nó: “Chim phao câu thối à, sống thì cần phải chấp nhận những vấp váp, không có sóng to gió lớn thì có còn gọi là cuộc sống không? Ngươi đừng làm hỏng hình ảnh của mình trong tâm trí ta. Ngươi chẳng phải còn có trách nhiệm phát triển thế hệ mai sau cho tộc Kim Bằng sao? Ngươi phải mau mau đi tìm một con Kim Bằng mái rồi nếm thử tình yêu đi!”
Kim Bằng hứ hừ rồi nói: “Cứ gì cứ đi phải một con Kim Bằng? Các chủng tộc khác cũng có thể, miễn là thân thể nó có dòng máu của tộc Kim Bằng ta đây là đủ.”
Hồng Loan bộ dáng cứ như bố người ta dạy bảo rất cặn kẽ: “Sao ngươi không chịu hiểu gì cả? Huyết thống là gì? Thuần chủng là gì? Nếu cứ loạn xì ngầu lên rồi sinh ra như thế có được gọi là Kim Bằng nữa không?”
“Biến dị có gì không tốt? Ngươi cứ nhìn gã Mặc Tra lợi hại thế nào đó thôi.”
“Thôi đi! Đó là tạp chủng!”
...
“Tuy nhiên cũng phải xem xét lại xem tại sao con chim phao câu thối nhà ngươi lại không có tên riêng?”
Kim Bằng nghe nói tới tên riêng, cái đầu nó tiu nghỉu gục xuống, đúng vậy, sao nó lại không có tên riêng? Trước khi Khuynh Thành gọi là là con chim phao câu thối thì nó chỉ là Kim Bằng thôi!
Kim Bằng nghiêm túc suy nghĩ: “Ngươi nói đúng, ta phải tự đặt tên cho mình với được, phải lấy một cái tên thật kêu.”
“Khuynh Thành đã từng nói là...bụi đời huynh! Tên này rất kêu, hay là ngươi là bụi đời đệ?”
“Thế thì không có bản sắc riêng, mỹ nam siêu cấp vô địch ta đây trẻ trung hiên ngang phong độ, tài năng rực rỡ, đẹp đến nỗi đàn ông phải ghen đàn bà phải ngưỡng mộ đâu thể lấy cái tên như vậy được. Chi bằng ngươi gọi ta là ‘Ông bố tôi’ đi!”
“Ông bố tôi? Ông bố tôi!” Hồng Loan nhắc đi nhắc lại mấy lần cảm thấy rất dễ nói nghịu lại có vẻ quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Đôi mắt Hồng Loan bỗng lóe sáng, nó gào lên: “Con chim phao câu thối, ngươi dám chơi ta! Ta là bố ngươi thì có! Đứng lại, chớ có chạy...”
Rất nhanh chóng, điện Kim Hoa bị Kim Bằng cùng Hồng Loan quậy tưng bừng. Trọng Lâu cùng Tịch Vân ở bên cạnh lặng người mặc niệm cho những thứ bị hai đứa chà đạp đến thê thảm, bầu không khí nặng nề khi nãy phút chốc tan đi.
n Ly lặng lẽ ra ngoài, cô không biết hiện tại nên làm gì mới đúng, ngăn cản không cho Diệp Khuynh Thành lên thần giới hay là cứ dứt khoát giúp cô ta luôn? Do dự một chút rồi n Ly mạnh dạn gõ cửa phòng Khuynh Thành.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vầng trăng bình yên trên ngọn cây cao. Tịch Vân mang theo điểm tâm đến gõ cửa phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, mở cửa!”
“Tôi không ăn, không muốn ăn!”
“Khuynh Thành, không phải tôi bảo cô ăn, cô cứ mở cửa ra đã được không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Ban ngày trên đại điện có rất nhiều người nên Tịch Vân không tiện nói, vốn bà nghĩ để cho Khuynh Thành yên tĩnh thì hơn, nào ngờ Khuynh Thành lại nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Người khác không nhận ra nhưng sao bà không nhận ra cơ chứ?
Kẹt một tiếng, cánh cửa được Khuynh Thành mở ra, tuy cô đã nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt nhưng Tịch Vân vẫn có thể nhận rõ cô vừa mới khóc xong.
“Khuynh Thành! Tôi không biết ở điện Mê thần đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi biết cô đang rất buồn cũng rất đau, có phải là chuyện liên quan đến Lam Tố không?” Tịch Vân tuy mới biết Khuynh Thành không bao lâu nhưng cũng đã hiểu rõ tính cách của cô, chỉ khi nào có chuyện với những người mà cô quan tâm thì cô mới băn khoăn, thương tâm như vậy. Ánh mắt Khuynh Thành bây giờ chỉ chất chưa bi thương, không phải là chuyện liên quan đến Lam Tố thì còn có thể là ai khác đây?
“Khuynh Thành, dù cô có nhìn thấy điều gì hay nghe thấy chuyện gì thì cô vẫn phải nhớ kỹ là không bao giờ được làm trái với ý nguyện của lòng mình nếu không chắc chắn cô sẽ phải hối tiếc cả đời!”
Tịch Vân đặt điểm tâm xuống bên cạnh Khuynh Thành nhìn cô một lát rồi thở dài nói: “Cô nên nghỉ ngơi cho tốt và tự hỏi lòng mình xem sao, tôi không làm phiền cô nữa!”
Khuynh Thành thẫn thờ nhìn Tịch Vân đi ra, ngẫm nghĩ và tự hỏi lòng mình sao? Cô còn tâm trí đâu mà nghĩ những chuyện đó chứ? Cô thậm chí cảm thấy bản thân mình lúc này đã không còn là mình nữa rồi, cô là thế thân của Lạc Nhi, thế thân hoàn toàn thuộc về Lạc Nhi, cô ta chết rồi, cô ta đã không còn liên quan gì tới cô nữa! Nhưng không phải, nguồn sức mạnh hiện tại trong người cô là của lạc, xuyến không gian mà Lam Tố đưa cho cô cũng là của Lạc Nhi, Lam Tố mà cô yêu cũng thuộc về Lạc Nhi. Khuynh Thành cảm thấy mình thật đáng thương, cô đã nỗ lực, hy sinh nhiều như vậy cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái bóng của Lạc Nhi.
Lạc Nhi muốn cô yêu Lam Tố thay cho cô ta cho nên đã gắn tất cả mọi thứ của mình cho Khuynh Thành, triệt để biến cô thành thế thân, Khuynh Thành cảm thấy rất hận Lạc Nhi nhưng cứ nghĩ đến cô ta không tiếc thân mình vì Lam Tố cô lại cảm thấy một sự day dứt không thôi, một cô gái yêu sâu đậm như thế sao cô có thể oán trách được đây? Vào thời khắc Khuynh Thành cảm thấy Lạc Nhi thật vĩ đại thì nội tâm của cô bị giằng xé dữ dội, cô phải làm sao để đối mặt với Lam Tố đây? Lấy danh nghĩa Diệp Khuynh Thành hay lấy danh nghĩa Lạc Nhi đây? Khuynh Thành trước kia kiên định biết bao thì bây giờ lại giống như con thuyền chòng chành không bến.
“Lam Tố... Lam Tố...” cô gọi tên anh trong đau đớn, thực ra cô không phải sợ đối diện với anh như thế nào mà là sợ anh sẽ nói rằng anh chưa bao giờ yêu cô, người anh yêu là cô gái Lạc Nhi kia! Nam Cung Lạc đã hy sinh cho Lam Tố rất nhiều, cô ấy xứng đáng được anh yêu thương nhưng cô không thể nào thuyết phục nổi bản thân vì cô cũng đã hi sinh cho anh đâu có ít? Cô phải làm sao bây giờ? Làm sao mới đúng đây?
Đúng lúc nội tâm Khuynh Thành đang giằng co thì n Ly bước vào đứng trước mặt Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
“Khuynh Thành...”
n Ly mím môi, tuy cô rất không muốn thế này nhưng rốt cuộc cũng nói: “Khuynh Thành, cô hãy lên thần giới tìm vương gia đi! Chẳng giấu gì cô, tôi đúng là rất thích vương gia. Tôi thậm chí đã từng nghĩ rằng nay Lạc Nhi đã chết rồi, nếu cô vì chuyện của Lạc Nhi mà không quan tâm tới vương gia nữa hoặc cô cũng chết đi thì... tôi sẽ được vĩnh viễn ở bên ngài. Thân phận tôi tuy bé mọn, tôi cũng biết mình không xứng với vương gia nhưng tôi tin rằng mình có thể cảm hóa ngài. Tôi tin rằng một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện ra sự tồn tại của tôi cũng như nhận ra được tình yêu của tôi. Nhưng là tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi nhận ra mình không thể ích kỷ như vậy được.
Khuynh Thành, tôi biết hiện tại cô rất đau khổ, tôi chỉ có thể nói với cô rằng Lạc Nhi đã nói rất đúng, cô vẫn là chính cô, người mà vương gia gặp gỡ rồi yêu thương chính là cô. Tuy ngài vẫn luôn cho rằng cô là chuyển thế của lạc nhưng cô và cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô nên tin tưởng vào bản thân mình, phải luôn tự nhắc mình phải tự tin cùng với kiên trì.”
Khuynh Thành cười cay đắng, tự tin? Kiên trì? Cô có thể tự tin với kiên trì nổi nữa không? Tại Mê thần điện chứng kiến Lạc Nhi cùng với Lam Tố quấn quít bên nhau, cô đã cảm thấy mình không có cách nào tự tin được nữa. Cô thậm chí không hiểu Lạc Nhi có dụng ý gì mà lại để cho cô chứng kiến cảnh tượng cô ta cùng Lam Tố quấn quít như vậy? Cô ta muốn khoe khoang tình yêu của hai người sao hay là cô ta muốn nói dù cho cô với Lam Tố có gắn bó thế nào thì người Lam Tố yêu nhất vẫn chính là cô ta?
Khuynh Thành rơi vào trạng thái bế tắc rối bời.
“Ai thế? Mắt để đi đâu vậy hả?” n Ly đang rất buồn bực lại bị Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi xô phải, lửa giận đang không biết trút đi đâu liền bộc phát lên hai người.
“Chà! Hôm nay cậu đây đang vui nên không chấp cô em làm gì. Cô em thấy cậu đẹp trai nên muốn gây chú ý chứ gì? Thật đáng tiếc, cậu đây đã có người rồi!” Hoa Mãn Nguyệt nói rồi ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi hôn lên môi cô.
n Ly đang bực mình thấy thế càng bực mình hơn, “Đồ điên! Vô liêm sỉ!”, n Ly tức giận mắng chửi rồi chạy ra ngoài, không thèm để ý đến Hoa Mãn Nguyệt cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bất ổn ra ngoài.
Lưu Hương Nguyệt Nhi lườm theo n Ly rồi trách yêu Hoa Mãn Nguyệt: “Từ nay anh đừng nên tự mãn như thế nữa đi!”
“Tự mãn? Anh đâu có tự mãn? Anh chỉ nói sự thật thôi mà, chẳng lẽ em cho rằng anh không đẹp trai sao? Nếu anh không đẹp trai thì em có say mê anh điên cuồng như vậy không?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi giẫm vào chân anh ta một cái hỏi lại, “Ai say mê anh chứ?”
Hoa Mãn Nguyệt bị đau liền kêu lên, “Anh say mê em, anh say mê em được chưa?”
“Nói thế còn nghe được!”
Cả hai cười bỡn cợt náo loạn cả lên rồi mới bước vào bên trong. Từ rất xa Trọng Lâu, Tịch Vân cùng với Diệp Khuynh Thành đã nghe thấy tiếng họ, mọi người nhanh chóng ra ngoài đón.
“Hai vợ chồng nhà này thật trẻ con, chẳng có lúc nào nghiêm chỉnh cả!”
Khuynh Thành nói đùa nhưng trong thâm tâm cô luôn cảm thấy ngưỡng mộ hai người. Mấy ngày nay nhìn Trọng Lâu cùng Tịch Vân đầm ấm bên nhau, ra vào có đôi Khuynh Thành cảm thấy có chút tủi thân, không biết đến bao giờ cô với Lam Tố mới có thể yên ấm bên nhau như vậy? Có phải chỉ cần gỡ được phong ấn thì cô có thể lập tức lên thần giới gặp Lam Tố của cô?
“Hừ! Rõ ràng là cô ghen tị!”
“Được được, là tôi ghen tị, ưng ý chưa? Còn anh, mau đưa tôi đi giải trừ phong ấn, khi nào tôi tìm thấy Lam Tố của tôi thì tôi không cần phải ghen tị với hai người nữa!”
“Được! Cô em Khuynh Thành, sao cô chẳng thẹn thùng giữ ý gì cả thế?”
“Tôi rất nhớ anh ấy, từng giờ từng khắc tôi đều muốn gặp anh ấy thì sao chứ? Lúc nào cần giữ ý thì tôi sẽ giữ! Chẳng lẽ anh không thấy lúc này mà giữ ý thì quá ư gượng gạo sao?”
Hoa Mãn Nguyệt thật sự bó tay với kiểu nói chuyện của Khuynh Thành.
Tịch Vân bên cạnh nói đùa: “Thôi nào, Hoa huynh nên thông cảm cho cô ấy, Khuynh Thành luôn khát khao có thể lên thần giới cứu Lam Tố của cô ấy, huynh chuẩn bị đưa cô ấy đi phá trận đi!”
“Được! Tôi nể mặt Tịch Vân muội muội mà gượng nhận lời vậy. Biết sao được khi tôi không có sức đề kháng với những người đẹp chứ?” Hoa Mãn Nguyệt vừa dứt lời thì cảm thấy có hai ánh mắt giết người đang phóng về phía mình, một là Lưu Hương Nguyệt Nhi, một chính là Khuynh Thành! Hoa Mãn Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đã nói hớ làm mếch lòng cả Lưu Hương Nguyệt Nhi lẫn Khuynh Thành!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn trái nhìn phải một lượt, run lập cập nói: “Tôi...à, thời tiết hôm nay... nóng thật! Tôi...tôi phải ra ngoài một lát...” nói rồi tàn ảnh nháng lên mất dạng.
“Hoa Mãn Nguyệt!”
“Hoa Mãn Nguyệt, định chuồn à? Không dễ đâu!”
Hai giọng nói sắc bén vang lên rồi hai tàn ảnh cũng nhánh lên đuổi theo Hoa Mãn Nguyệt.
Kim Bằng cùng Hồng Loan khoái trá ra mặt, cả hai nhìn nhau rồi lạch bạch bước ra theo.
Mãi tới giờ ăn tối mọi người mới thấy Hoa Mãn Nguyệt với một vết tím đỏ trên mặt tiu nghỉu bước vào.
“Lưu Hương Nguyệt Nhi...”
Không ai nhìn tới anh.
“Khuynh Thành!”
Vẫn không ai quay lại.
“Này, các cô làm sao vậy? Tịch Vân, hai cô ấy phớt lờ tôi cũng được nhưng sao cả cô cũng tỉnh bơ như thế?”
Trọng Lâu sầm mặt vẻ nghiêm trọng đằng hắng mấy tiếng lườm Hoa Mãn Nguyệt. Hoa Mãn Nguyệt chột dạ, không thể không thừa nhận rằng câu nói của mình đúng là chẳng ra sao cả mà! Giờ thì cả Trọng Lâu cũng phật ý rồi, Hoa Mãn Nguyệt đành phải quay sang nhìn n Ly.
n Ly nắm tay động đậy lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn cảnh cáo: Nếu anh còn dám nhìn tôi như thế nữa thì tôi sẽ bổ sung cho anh hai cái tát luôn.
Ánh mắt ái ngại của Hoa Mãn Nguyệt dịch chuyển sang Hồng Loan cùng Kim Bằng – một thằng bé măng tơ cùng với một con chim tinh quái đang mỉm cười khoái trí, tỏ ra chẳng mấy thiện cảm với anh chàng.
Hoa Mãn Nguyệt muốn hét lên, sao anh ta có thể xui xẻo như vậy chứ?
“Tôi...đi ngủ vậy!”
“Trong ba ngày cấm không được xóa bỏ vết thương trên mặt!” Lưu Hương Nguyệt Nhi không quay lại nói.
“Nếu thế thì...hình ảnh của anh...rất tệ hại...”
“Bốn ngày!” Khuynh Thành lạnh lùng nói.
Mãn gần như nhảy dựng lên: “Gì cơ? Bốn ngày? Cô giết tôi à?”
“Muốn chết thì ra ngoài kia tự nổ nguyên anh đi!”
“Lưu Hương Nguyệt Nhi...anh sai rồi, em bỏ qua cho anh nhé?”
“Đi ngủ đi!”
“Chúng ta cùng đi?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi giậm mạnh chân hét lên: “Cút...”
Hoa Mãn Nguyệt mặt xanh mét tiu nghỉu bước đi, sao phụ nữ có thể trở mặt nhanh đến vậy chứ?
Anh chàng vừa đi khỏi thì mọi người cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đồng loạt cười lớn.
Trọng Lâu có phần băn khoăn, “Liệu chúng ta có ác quá không?”
“Đối phó với anh chàng đó không thể không ác một chút!”
“Nói rất có lý!”
“Đàn ông cần được giáo dục thường xuyên, ba ngày mà không được ăn đòn là hỏng ngay. Các vị nghe tôi nói nhé, cánh đàn ông...” Khuynh Thành làm ra vẻ giàu kinh nghiệm, mấy người phụ nữ tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Trọng Lâu, Hồng Loan cùng với Kim Bằng lặng lẽ rút lui. Cả ba nhất trí cho rằng chớ dại mà trêu vào phụ nữ!
Mọi chuyện chuẩn bị khá thuận lợi. Ba ngày sau, cả đoàn người tiến về phía đầm Thiên Trì. Đầm Thiên Trì thuộc lãnh địa của Đông đế nên muốn tới được đó họ phải đi qua thành Đông đế, liệu ông ta, liệu Đông đế có thể dễ dàng đồng ý?
--- ------- Cung Phượng Dương thành Đông đế --- --------
Bảy người vừa định bước vào thì n Ly ở phía sau gọi ầm lên, “Chờ đã!”
Diệp Khuynh Thành quay lại nhìn n Ly rồi nở nụ cười rất tươi: “Cô mất trí rồi à?”
“Chưa!”
“Chưa? Thế cô đi theo tôi làm gì?”
n Ly không hề nhượng bộ bước lại nói: “Để giám sát cô sau đó tìm cơ hội ngăn cản cô! Tóm lại là tôt nhất định phải hoàn thành sứ mệnh mà vương gia giao phó!”
Diệp Khuynh Thành nhún nhún vai vẻ không quan tâm nói: “Với tôi thì chẳng sao cả, cô muốn thì cứ đi theo!”
Chỉ bằng một mình cô ta mà muốn ngăn cản cô sao? Ngày trước đi xuyên không gian lên tiên giới cô còn chịu đựng được, một mình n Ly mà muốn cản cô sao?
Hồng Loan nhìn Khuynh Thành đồng tình. Dù n Ly có làm gì đi nữa thì cũng vô ích, không ai có thể ngăn cản Khuynh Thành đi tìm vương gia của nó được.
Đông đế đã sớm lường trước bọn họ sẽ đến cung Phượng Dương nên đã sớm sắp xếp đón họ ở cổng thành. Tình thế hôm nay đã khác xưa, một là ông ta sợ bọn Hoa Mãn Nguyệt, hai là hiện tại Trọng Lâu đã lên ngai Bắc đế, ba là ông ta thật sự rất hứng thú với Khuynh Thành, một người phàm trần đi xuyên không gian nổi tiếng như vậy quả thật làm ông ta tò mò.
“Thuộc hạ tham kiến Bắc đế!” viên chỉ huy thị vệ bước lên cung kính chào.
“Dẫn ta đi gặp Đông đế!”
“Đông đế đã sớm dặn dò bọn thuộc hạ ra đây chờ đón Bắc đế cùng các vị, mời các vị đi theo tôi!”
Hoa Mãn Nguyệt ôm lấy eo Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ tự hào nói: “Đã nhìn thấy chưa? Bọn họ rất là nể chồng em đó nha!”
“Chẳng qua là anh cậy thế bắt nạt kẻ yếu, có gì mà tự đắc chứ?”
Hoa Mãn Nguyệt là người ở thần giới nên ở tiên giới này thì anh vẫn oai hơn Tiên đế nhiều, người ta lại dám không sợ anh hay sao?
Diệp Khuynh Thành cười thầm, Đông đế e rằng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài! Nếu ông ta muốn để bọn họ đi đầm Thiên Trì thì chỉ việc sai người dẫn bọn họ đi là xong chứ đâu cần bày vẽ rườm rà làm gì? Nên biết rằng từ khi Tây đế cùng Bắc đế chết, những lời đồn thổi về việc anh ra giết chết hai vị Tiên đế tối cao lan khắp nơi, trong khi các cung điện khác sụp đổ thì cung điện mà Hoa Mãn Nguyệt ngồi lại không hề suy chuyển, khắp tiên giới này có ai mà không sợ Hoa Mãn Nguyệt chứ?
Đoàn người đi theo gã thị vệ vào cung Phượng Dương, Đông đế ngồi trên ghế cao nhưng không hề ngạo mạn mà rất nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Bắc đế...”
Đông đế vừa mở miệng đã bị Trọng Lâu ngắt lời: “Ông cứ gọi tôi là Trọng Trọng Lâu, như thế có vẻ dễ nghe hơn!”
Đông đế cười gượng, “Được, thì gọi là Trọng Lâu! Nghe nói Trọng Lâu huynh định đi đến đầm Thiên Trì?”
Diệp Khuynh Thành nguýt thầm, đã biết rồi mà còn phải hỏi nữa sao? Khuynh Thành bước lên nói: “Diệp Khuynh Thành xin chào Đông đế!”
Đông đế nhìn Khuynh Thành cười lớn nói: “Ta vẫn còn nhớ, ta vẫn còn nhớ. Ngày mừng thọ Bắc đế cô đã đưa Trọng Lâu trở lại.”
Khuynh Thành khẽ gật đầu nhìn ông ta nói: “Đông đế có trí nhớ tốt thật. Chẳng giấu gì Đông đế, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn mượn đường của ngài để đến đầm Thiên Trì!”
“Cô nương Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn cho các vị đi nhờ mà là vấn đề đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế chúng tôi. Trận pháp bên ngoài đầm Thiên Trì là do Tiên đế nhiệm kỳ trước bố trí, nhất định phải có đủ bốn tấm lệnh bài của Tứ đại hộ pháp và chỉ dụ của tôi mới có thể mở được trận pháp! Thiếu một trong hai thứ thì các vị tuyệt đối không thể đi vào.”
Trận pháp? Khuynh Thành không tin trên đời này có trận pháp nào mà không thể hóa giải. Thật ra cho đến bây giờ Khuynh Thành vẫn không biết rằng, sở dĩ cô tinh thông trận pháp như vậy là do trong thân thể cô có một phần linh hồn của Lạc Nhi. Trước khi cô xuyên không đến đây thì cả hai đã sớm hòa nhập làm một.
“Nói vậy tức là chúng tôi muốn đến được đầm Thiên Trì thì phải đi tìm Tứ đại hộ pháp để lấy lệnh bài?”
“Đúng thế! Nếu các vị có thể lấy được lệnh bài của họ thì tôi sẽ viết chỉ dụ cho mọi người!” Đông đế khẳng khái nói nhưng là ông ta có thể lòe ai chứ không thể lừa được Khuynh Thành. Ông ta đã nói vậy thì lệnh bài này làm sao có thể lấy đi dễ dàng được chứ? Coi bộ là ông ta đã có kế hoạch cẩn thận hết rồi nên mới tự tin không sợ Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt bước lên nhìn Đông đế lạnh lùng nói: “Nếu ta cứ tiến vào đó thì sao?”
“Hoa huynh nếu cứ tiến vào thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng là nếu mọi người bị trận pháp xâm hại thì không thể trách tiểu đệ được rồi! Trận pháp này cho tới nay chưa ai giải được cả!”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh, về trận pháp thì đúng là anh mù tịt thật. Lưu Hương Nguyệt Nhi thì khác, cô vốn là một Trận pháp sư, có lẽ cô sẽ giải được trận pháp của tiên giới chăng?
“Nếu tôi phá được trận pháp thì sao?”
“Nếu các vị có thể phá được trận pháp thì tôi đương nhiên không ngăn cản, có điều... đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế, các vị muốn vào đó thì...”
“Thì thế nào?”
“Dù các vị có dùng phương pháp nào để vào đó thì tôi vẫn phải đi cùng các vị!”
Khuynh Thành nhịn không được cười khẩy, trong bụng không ngừng nguyền rủa Đông đế, “Lão già xảo quyệt! Cái gì mà Tứ đại hộ pháp, cái gì là lệnh bài rồi khẩu dụ chứ? Chẳng qua cũng chỉ là muốn đeo bám theo mà còn làm ra vẻ quan trọng!”
Mọi người lúc này đương nhiên cũng hiểu rõ ý của Đông đế nhưng là có những chuyện biết thì cũng nên bỏ đó.
“Tốt rồi! Đã thế thì mới Đông đế cứ đi theo chúng tôi là được!” Diệp Khuynh Thành thản nhiên nói.
Đầm Thiên Trì nghe nói chứa rất nhiều báu vật của thần giới nhưng là trước giờ chưa có ai có thể tiến vào đó kiểm tra thực hư lời đồn cả. Cơ hội lớn như vậy làm sao Nam đế cùng Tây đế có thể bỏ qua được chứ? Đoàn người còn chưa kịp xuất phát thì hai vị này đã cười cười bước đến.
“Chào các vị, chào các vị!”
Tây đế mới nhậm chức tuy chưa thể coi là người đàn ông đẹp thì cũng cho người ta cảm giác sáng sủa mới mẻ nhất là giọng nói cuốn hút cùng với nụ cười rất tươi của ông ta khiến người ta tự nhiên muốn lại gần làm quen.
Tây đế tươi tắn như mùa xuân bước đến gần nói: “Nghe nói các vị sắp đi đến đầm Thiên Trì nên tôi với Nam đế muốn đi cùng cho vui!”
Khuynh Thành đưa mắt quan sát Tây đế một lượt, ông ta tuy không có võ công cao như ba vị Tiên đế kia nhưng về khoản mưu trí cùng với tài ăn nói thì hơn hẳn. Chuyện đi đến đầm Thiên Trì rất ít người ngoài biết vậy mà hai vị này có thể tới kịp lúc như vậy chắc chắn là có người nằm vùng từ sớm rồi!
“Đông đế! Đầm Thiên Trì tuy là cấm địa của thành Đông đế nhưng cũng là một bộ phận thuộc tiên giới, chúng tôi có quyền đến đó ngắm chơi chứ nhỉ?”
Đông đế chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã bị Nam đế chặn họng trước. Xem ra hai người này cũng rất tò mò với điện Mê thần ở đó rồi! Khuynh Thành nghĩ có thêm người cũng chẳng mất mất gì, chẳng qua là có thêm hai hòn đá đeo chân thôi. Tốt nhất là ba kẻ này không nên tồn tại, như vậy thì Trọng Lâu có thể thống nhất tiên giới rồi.
Đông đế đưa mắt nhìn sang Diệp Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt mong chờ hai người phản đối, “Hai vị...ý kiến của hai vị thế nào?”
Nam đế cùng Tây đế hồi hộp nhìn Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt, nếu hai người họ không đồng ý thì sẽ rất phiền hà đây.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Khuynh Thành rồi cười lớn nói với Đông đế: “Chúng tôi không có ý kiến gì. Nơi đó vốn thuộc về các vị, các vị muốn đến đó đương nhiên chúng tôi không có ý kiến!”
Đông đế nghe vậy trong lòng không khỏi hậm hực nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười mong manh nói: “Các vị đã không có ý kiến gì thì chúng ta nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành luôn!”
Thần khí trong điện Mê thần đương nhiên ông ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Chỉ cần một đêm là đủ để cho những người không nên xuất hiện mà lại xuất hiện phải biến mất. Tuy nhiên, Đông đế còn chưa kịp sắp xếp cho bọn Khuynh Thành thì lại có năm người nữa bước vào, từ trên người bọn họ toát ra khí lưu hống hách bố tướng, ngạo mạn vô cùng. Đó chính là đại điện hạ của Long tộc – Long Dương cùng hai tùy tùng Long Bá, Long Thanh; hai vị ma giới chí tôn – Hắc Diệm và trưởng môn nhân của Hắc Diệm là Khương Diên. Từ trước tới nay ma giới đã vốn không thể hòa hợp cùng tiên giới, nhất là với Đông đế.
Hắc Diệm khí thế lấn lướt bước lại gần Đông đế: “Nghe nói các ngươi sắp đi đầm Thiên Trì, lẽ ra ma giới chúng tôi không nên can thiệp nhưng là ông cũng biết những thứ dưới đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy. Vì sự sinh tồn của ma giới, chúng tôi không thể nào không đi được! Đương nhiên nếu ông cự tuyệt thì sợ rằng ông chưa kịp lấy được thần khí thì thành Đông đế này của ông đã...” Hắc Diệm cười gian tà chìa tay với Đông đế, hắn không cần nói gì thêm thì cả bọn cũng biết câu nói kia có ý nghĩa gì rồi!
Đông đế còn chưa kịp nói gì thì Long Dương lại đã lim dim mắt nhìn ông ta nói:”Hắc Diệm nói rất đúng nên tôi cũng không nói nữa làm gì, lý do của bọn tôi hoàn toàn giống nhau!”
Quả nhiên là đe dọa thật trắng trợn!
“Được! Ta đồng ý cho hai người đi cùng!”
“Rất tốt! Tôi biết Đông đế là người thông minh mà!” Hắc Diệm cười thoải mái, trong bụng vô cùng đắc ý.
“Tốt rồi! Mọi người đi nghỉ ngơi và chuẩn bị chu đáo, sáng sớm mai chúng ta xuất phát!”
Đoàn người Diệp Khuynh Thành toàn bộ được bố trí ở lại trong cung Phượng Dương. Hoa Mãn Nguyệt ngồi đối diện Diệp Khuynh Thành.
“Anh nên nhắc mọi người đêm nay phải thận trọng cảnh giác, tôi cảm thấy Đông đế không phải là người đơn giản đâu!”
“Cô cũng nhận ra sao?”
“Tôi đâu phải con ngốc mà không nhận ra chứ?” Khuynh Thành lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn nói, anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là thông minh thôi sao?
“Nhưng anh yên tâm, ông ta sẽ không ra tay với anh và tôi vì ông ta còn cần chúng ta để mở cửa Mê thần điện mà! Có điều... Trọng Lâu cùng với mọi người sẽ gặp nguy hiểm, tôi tin chắc đêm nay Đông đế sẽ ra tay dẹp bỏ những người không liên quan.”
“Cho nên, chúng ta cứ chờ xem màn diễn thú vị đêm nay đi!”
“Đương nhiên phải xem nhưng tôi hơi lo cho Trọng Lâu cùng với Tịch Vân!”
“Cô yên tâm, tôi đã dặn Lưu Hương Nguyệt Nhi bảo vệ cho hai người họ rồi!”
Hồng Loan đương nhiên không cần Khuynh Thành lo lắng rồi, nó thừa sức chấp cả mười Đông đế. Kim Bằng cùng với Hồng Loan lại ở chung một phòng thì quả thực là muốn hại bọn chúng là chuyện không tưởng. n Ly là phù thủy của thần giới nên cũng không có gì đáng ngại. Bản thân cô đã có Tử thanh bảo kiếm nên tất nhiên không sợ những người như Đông đế rồi!
Bây giờ chỉ còn chờ xem ma giới, Long tộc cùng với ba vị Đế kia tàn sát nhau nữa thôi! Đêm nay nhất định là một đêm đầy thú vị!
--- ------Tẩm cung Đông đế---- ------
Đông đế lúc này đang đi đi lại lại trong tẩm cung, vẻ mặt giận dữ, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương kêu rắc rắc.
Bọn người khốn kiếp kia lại dám nhòm ngó kho báy vật của ông ta sao? Người đông như thế mà đi vào Mê thần điện thì ông làm sao cướp được món nào ra hồn đây? Cho nên cách tốt nhất là phải trừ khử hết bọn chúng nhưng là không thể trắng trợn giao đấu với chúng được... Đông đế suy qua tính lại một lượt các giải pháp rồi cuối cùng một tàn ảnh nháng lên biến mất khỏi tẩm cung.
--- ------Thanh Hư đạo quán --- -------
Trong nháy mắt Đông đế đã xuất hiện trước mặt Thanh Hư đạo trưởng – tử thần chuyên dụng độc. Thanh Hư đạo trưởng có chút sững người nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Thanh Hư xin chào Đông đế!”
“Thanh Hư đạo trưởng! Đông đế ta đang cần ông giúp một việc nho nhỏ!”
“Được phục vụ Đông đế là niềm vinh hạnh của Thanh Hư! Nhưng không rõ Đông đế cần tôi giúp chuyện gì?”
Đôi mắt Đông đế lóe hàn quang, “Rất đơn giản thôi, hãy cho ta một thứ độc dược mạnh nhất trên đời nhưng là phải là loại mà không ai biết tới, loại có thể khiến người ta chết mà không hiểu tại sao mình chết, nguyên thần lập tức tuyệt diệt!”
Thanh Hư đạo trưởng nghe vậy cười cười nói: “Đông đế, chẳng phải là tôi không muốn giúp ngài nhưng yêu cầu này quả là quá cao! Tuy không thể khiến nguyên thần lập tức tuyệt diệt nhưng là tôi có một loại không màu không mùi không vị ở đây. Chỗ hay nhất của nó chính là không nhất thiết phải uống mà vẫn bị trúng độc, chết không rõ nguyên nhân!”
Mắt Đông đế lóe sáng hỏi lại: “Không cần nuốt vào mà vẫn trúng độc?”
“Đúng thế! Chất độc này chỉ cần kết hợp với một loại hương hoa là có thể khiến người ta trúng độc tức thì. Điều hay nhất của loại độc này là người trúng độc sẽ không thể nào phát hiện được...và cái chết sẽ đến khi họ ngủ! Đây là chất độc tôi mới phát minh ra gần đây tên là Mộng Lý Tử. Lúc trước nó có một nhược điểm là bắt buộc phải uống vào nhưng là khi trước có một cao thủ phát hiện ra còn giải độc thành công nên tôi đã rút kinh nghiệm cải tiến nó.” Thanh Hư đạo trưởng vẻ đắc ý nhìn Đông đế nói tiếp: “Cái chết êm ái như vậy nhưng là tôi không thể biếu không cho Đông đế được!”
Đông đế nhìn thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng: “Vậy ông muốn thế nào thì mới cho tôi thứ thuốc này?”
“Đơn giản thôi, ông hãy mang theo đệ tử của tôi vào đầm Thiên Trì!”
Đông đế nắm chặt tay, lão già này lại dám chơi khăm ông? Nếu hôm nay không phải có việc nhờ cậy thì lão cũng sẽ kiếm cớ để vào đầm Thiên Trì cũng nên.
Thanh Hư đạo trưởng thấy Đông đế băn khoăn bèn thong thả nói: “Đông đế đừng vội tức giận. Tôi giúp ông trừ bỏ những kẻ không nên xuất hiện, ông nghĩ ông có thể lấy được bao nhiêu báu vật? Thanh Hư tôi không tham lam nên chỉ cần một món là được rồi, Đông đế chắc không phải là người không biết tính toán thiệt hơn chứ?”
Đông đế nghiêm mặt nhìn Thanh Hư đạo trưởng nói: “Được rồi! Tôi đồng ý điều kiện này của ông!”
“Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ bảo đại đệ tử Hư Trúc đi cùng với Đông đế trở về!”
“Được!”
Đông đế tuyệt không muốn như vậy nhưng là trước mắt ông ta chẳng còn cách nào khác cả, đành hy vọng rằng thanh toán những kẻ không liên quan kia rồi giải quyết những kẻ thừa thải này sau vậy.
Cung Phượng Dương đêm nay vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều rất an phận ngồi trong phòng của mình.
Hoa Mãn Nguyệt ngồi đánh cờ với Diệp Khuynh Thành nhưng vẫn không quên vận linh thức quan sát khắp cung điện rồi đột ngột cầm một quân cờ lên nhìn Khuynh Thành cười nói: “Vậy là cũng đến rồi đấy!”, Hoa Mãn Nguyệt ma mãnh đặt quân cờ xuống nhìn Khuynh Thành hỏi: “Cô có hứng thú đi xem kịch không?”
“Sáng kiến hay, đi nào!”
Đúng lúc này thì có hơn chục cung nữ bưng các khay bánh trái điểm tâm lần lượt mang tới từng phòng rồi rời đi rất nhanh, không thấy có bất cứ điều gì khác thường.
Hoa Mãn Nguyệt cau mày, “Lẽ nào tôi lại đoán nhầm sao?”
“Bọn họ dùng độc!”
“Độc?” Hoa Mãn Nguyệt ngoái nhìn lại nhưng là đã không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu nữa rồi.
Khuynh Thành vừa bước đến phòng Kim Bằng thì đã ngửi thấy một mùi thơm của hoa ban ngày không có, Khuynh Thành lập tức phong tỏa kinh mạch của mình rồi từ từ đẩy cửa đi vào.
“Có món ăn nào được đưa lên à?”
Kim Bằng, Hồng Loan ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành rồi lắc đầu. Khuynh Thành thấy vậy lập tức tiến tới kiểm tra thân thể bọn chúng, đến khi chắc chắn cả hai không trúng độc mới đi tới phòng của Trọng Lâu cùng Tịch Vân. Cả hai cũng không hề trúng độc nhưng trong phòng cũng có mùi hương thoang thoảng như trước. Mùi hương này tuy rất nhẹ nhưng là khứu giác Khuynh Thành vốn rất nhạy nên vẫn nhận ra. Cô lập tức đi qua phòng n Ly, vẫn mùi hương này... Lẽ nào cô đã nhầm rồi sao?
Hoa Mãn Nguyệt ngớ ra nhìn Khuynh Thành, “Khuynh Thành, cô phát hiện điều gì rồi?”
“Anh thử tới phòng của Ma tôn và đại điện hạ Long tộc xem có mùi hương này không?”
Hoa Mãn Nguyệt gật đầu rồi phi thân đi, một lát sau quay trở lại chỉ khẽ gật đầu với Khuynh Thành nói: “Không chỉ phòng hai người họ mà tất cả các căn phòng khác đều có mùi hương y như phòng này!”
Khuynh Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra là tôi đã cả nghĩ quá rồi!”
--- --------Sáng sớm hôm sau---- -------
Đông đế dẫn theo Hư Trúc đã có mặt ở đại điện từ sớm, ông ta nhìn thấy Khuynh Thành tới thì lập tức nở nụ cười tươi như hoa nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu đã biến mất không để lại dấu vết khi ông ta nhìn thấy nhóm Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi rồi n Ly, Trọng Lâu, Tịch Vân cùng với Hồng Loan, Kim Bằng xuất hiện đầy đủ. Sao có thể như vậy được chứ?
Hư Trúc đã cải trang cũng đơ mặt đứng đó nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành. Chẳng lẽ lần này lại bị cô ta phát hiện nữa sao?
Nhóm người Khuynh Thành bình thản ngồi trong đại điện chờ nhóm của Long tộc cùng với ma giới nhưng là thời gian càng lúc càng qua nhanh mà bóng dáng một người cũng không thấy đâu.
Khuynh Thành bước ra ngoài vươn cai, ngáp một cái nói: “Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ ngủ say đến vậy? Nếu không đến thì chúng ta không cần đợi nữa!”
Đông đế chờ nãy giờ chính là chờ câu nói này của Khuynh Thành. Ông ta lập tức lên tiếng nói: “Người của Long tộc cùng với ma giới chẳng coi Đông đế ta đây là gì sao? Nếu họ đã coi thường chúng ta như vậy thì chúng ta cũng không cần nể nang gì nữa! Đi! Chúng ta xuất phát!”
Đông đế vừa đứng dậy định đi thì Ma tôn Hắc Diệm nhếch miệng rất quái không nói câu nào đi vào tiếp đó là đại điện hạ Long Dương đem theo Ba im lặng bước vào. Ánh mắt tất cả ngập ngụa sát khí.
Ma tôn Hắc Diệm vô cùng bức xức, gã trợ thủ đắc lực nhất của hắn lại lăn ra chết không rõ ràng, sớm biết thế này thì hắn đã phải mang theo vài tên mới đúng, bây giờ chỉ một mình đi Mê thần điện thì đúng là thua thiệt rồi!
Long Dương tuy cũng khó chịu nhưng nhìn thấy Hắc Diệm chỉ còn có một mình thì tâm lý cũng thăng bằng đôi chút, cũng may mà anh ta còn đem thêm người. Anh ta hắng giọng nói: “Xin lỗi đã để các vị phải chờ lâu.”
Khuynh Thành thấy tình hình như vậy giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ Long Dương, chẳng phải điện hạ còn một thuộc hạ nữa sao, sao chưa thấy tới?”
“Ma tôn, hình như thuộc hạ của ông cũng chưa đến?”
Đông đế mặt xám xịt lúc này càng khó coi hơn hẳn, lẽ nào thuốc của Thanh Hư đạo trưởng có vấn đề? Tại sao chỉ chết có hai người?
“À, chuyện là thế này, Long tộc chúng tôi có một chút việc bất ngờ cần phải thu xếp nên tôi cử Long Thanh quay về giải quyết rồi!”
Khuynh Thành ‘thế à’ một tiếng vẻ hiểu biết rồi nhìn qua Ma tôn.
Ma tôn nhìn chung quanh một lượt vô cảm nói: “Một kẻ bé mọn mà đáng để các vị quan tâm đến thế sao?” Hắc Diệm nói cứ như Khương Diên không phải là người của ông ta vậy, đáy mắt không chút thương xót, tiếc nuối.
Đông đế nhìn đám đông, hai tay bắt giác nắm chặt. Có lẽ ông ta phải tìm cơ hội khác ra tay rồi! Dù sao hai kẻ chết còn hơn không có kẻ nào chết!
“Được! Người đã đến đủ rồi thì chúng ta cũng nên xuất phát thôi!”
Đoàn người lập tức phi hành về phía đầm Thiên Trì, Diệp Khuynh Thành không thể ngờ Ma tôn và Long tộc lại có thể nén giận tài vậy, thừa biết là Đông đế giở trò bỉ ổi mà không nói một câu. Đêm qua nếu không phải cô sớm phát hiện sự khác thường thì e là sáng nay trừ bỏ cô cùng Hoa Mãn Nguyệt những người còn lại chắc chắn chết không nghi ngờ.
Chẳng là tối qua mặc dù đã kiểm tra hết tất cả các phòng một lượt nhưng cô vẫn cảm thấy ngờ ngợ, mãi khi về đến phòng cô mới nghĩ ra, tại sao phòng nào cũng có mùi hương thoang thoảng mà phòng cô lại không có? Khuynh Thành nhanh chóng kiểm tra phòng Hoa Mãn Nguyệt, cũng không có mùi kia.
Khuynh Thành ngầm nghĩ rồi quyết định tập hợp mọi người lại bắt mạch một lượt, không hề có dấu hiệu trúng độc nào cả, trên đời này thật sự có thứ thuốc độc kỳ lạ như vậy sao? Khuynh Thành dù không chắc chắn nhưng cũng dặn tất cả mọi người nhất định không được ngủ quên tối nay.
Ma tôn không trúng độc vì hắn không có ở trong phòng, còn đại điện hạ Long Dương cũng sớm đoán được Đông đế nhất định sẽ giở trò nên cũng tránh không ở trong phòng mà chỉ để lại Long Bá cùng Long Thanh canh phòng, Long Thanh đi ngủ nên chết.
Nam đế cùng Tây đế tối qua đã sớm rời khỏi cung Phượng Dương nên cũng không bị trúng kế Đông đế.
--- -------Đầm Thiên Trì---- ------
Đoàn người dừng trước đầm Thiên Trì, chỉ thấy một làn sương mù màn trắng bao trùm đến vô tận, ngoài ra không còn thấy bất cứ thứ gì khác.
“Ta phải làm gì?” ánh mắt Tây đế dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt.
Đông đế cùng với Nam đế đã đến đây nhiều lần nên biết khá rõ, chỉ cần đặt chân vào vùng sương mù kia thì sẽ bị hút xuống, dù có công lực cao đến đâu cũng không thể thoát lên được. Nếu ngày trước hai người bọn họ không thông minh hợp lực lại thì khó có thể thoát nổi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn cảnh sắc trước mặt nói nhẹ như không: “Mọi người cứ ngự kiếm phi hành, ra khỏi vùng sương trắng thì bàn bạc bước tiếp theo!”
Đông đế, Nam đế ngớ ra. Vùng sương trắng này chưa phải là đích cuối cùng ư? Trong khi bọn họ đang suy nghĩ thì giọng nói lạnh lùng của Hoa Mãn Nguyệt lần nữa vang lên.
“Các vị hãy cẩn thận, sương này có thể gây ra ảo giác, có thể thoát ra được hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người!”
Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám coi thường, sương mù này không những có thể gây ra ảo giác mà còn có thể khiến tâm tính người lạc trong nó bất ổn, hành động trở nên rối loạn khó kiểm soát.
Đoàn người cố gắng tĩnh tâm phi vào trong vùng sương trắng.
Vừa tiến vào vùng sương trắng, Khuynh Thành đã có cảm nhận rằng nó khá giống với chướng khí ở chốn phàm trần, chỉ cần là người có ý niệm mạnh mẽ thì việc đi xuyên qua chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng điều này chỉ đúng với Khuynh Thành mà thôi. Khuynh Thành với Lạc Nhi vốn là nhất thể, thứ sương trắng này chính là hồn phách của Lạc Nhi rơi xuống năm xưa nên Khuynh Thành chẳng thấy sợ gì là chuyện đương nhiên, còn những người khác thì...
Tây đế vừa vào vùng sương trắng bỗng trợn mắt lao thẳng vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Ta phải giết ngươi, phải giết ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt là người thần giới, là anh trai của Lạc Nhi nhưng công lực của anh còn kém xa nên vừa bước vào cũng cảm thấy có chút khó chịu. Hoa Mãn Nguyệt nhìn thấy Tây đế lao vào mình thì đoán chắc rằng ông ta đã bị màn sương trắng này làm rối loạn. Anh vội tăng tốc tránh đi, lướt nhanh về phía trước.
Đôi mắt Hư Trúc lúc này trừng lớn, sát khí tản ra khắp toàn thân.
“Chưởng môn, ha ha... vị trí trưởng môn là của ta, là của ta! Chờ ta cướp được báu vật trở về sẽ giết sạch các ngươi! Lão già Thanh Hư dám coi thường ta, lại dám mắng ta là đồ ngu! Ta chịu đựng lão ta đủ rồi Lão ta nghĩ lão ta là ai mà có tư cách giáo huấn ta chứ? Lão tưởng ta không biết bí mật của lão sao?”
Đang phi hành bên cạnh Hư Trúc, mắt Đông đế cùng Nam đế sáng lên, nếu bọn họ biết được bí mật của Thanh Hư đạo trưởng thì lo gì không khống chế được lão chứ?
“Hư Trúc! Thanh Hư đạo trưởng có bí mật gì xấu à?” Đông đế áp sát Hư Trúc khẽ hỏi.
Nam đế thấy thế cũng định tiếp cận Hư Trúc thì lại bị Đông đế đánh văng ra. Nam đế tức giận tập trung nội lực tạt thẳng vào Đông đế.
Hư Trúc ngoảnh nhìn Đông đế, ánh mắt oán hận.
“Đừng tưởng ta không nhận ra ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để khoắng báu vật. Ta mà mang báu vật về nhất định ngươi sẽ giết người diệt khẩu. Ngươi đừng vọng tưởng, chờ ta lấy được báu vật rồi sẽ giết chết ngươi!”
Hư Trúc như nhìn thấy Thanh Hư đạo trưởng đang đứng trước mặt mình.
“Thanh Hư, ông có tư cách gì mà làm chưởng môn chứ? Sao ông dám...”
Đông đế cùng Nam đế căng thẳng nhìn anh ta, vừa rồi Nam đế phá vỡ pháp thuật của Đông đế, cả hai đều hiểu rõ sự nguy hiểm của vùng sương trắng nên không dám đối đầu.
“Dám làm sao? Ngươi đã biết những gì rồi?”
Nam đế lập tức vận nội lực kiềm chế Đông đế rồi nhanh chóng phi thân đến trước Hư Trúc.
“Lại đây, ta nói cho ngươi biết!”
“Được!” Nam đế tò mò tiến đến, Thanh Hư đạo trưởng là thế lực mạnh nhất thành Bắc đế, chỉ cần ông ta nắm được Thanh Hư đạo quán thì còn sợ gì những vị đế khác chứ?
“Nói đi, mau nói đi!” Nam đế tiến sát đến cạnh Hư Trúc.
Nhưng là Hư Trúc lúc này là đang thấy Thanh Hư đạo trưởng chứ không phải Nam đế, Hư Trúc thấy Thanh Hư đạo trưởng đang gào lên mắng chửi hắn: “Ngươi là đồ ngớ ngẩn, ngươi là đồ ngu! Đồ ngu!”
Mọi uất hận cùng ô nhục Hư Trúc dồn vào lòng bàn tay, anh ta giáng cho ‘Thanh Hư đạo trưởng’ một cái tát kinh người, ánh mắt hằn lên sát khí, một lưỡi dao găm tẩm kịch độc đâm thẳng vào người Nam đế.
“Thanh Hư ngươi chết đi! Nhà ngươi yên tâm, ít bữa nữa ta sẽ giết luôn con đàn bà ấy cho nó đi cùng ngươi!” Hư Trúc cười độc ác trong khi Nam đế đang chật vật với lưỡi dao kịch độc của Hư Trúc.
“Ngươi...ngươi dám đánh lén ta ư?” Nam đế đùng đùng nổi giận phang thẳng cho Hư Trúc một chưởng bất cháp kịch độc trong người.
Nhưng Hư Trúc dù có thộn đến mấy thì cũng là đại đệ tử của Thanh Hư đạo quán, công lực không hề non kém. Thêm vào đó, Hư Trúc lại còn là con ruột của Thanh Hư đạo trưởng nên tất nhiên Thanh Hư đạo trưởng luôn ưu ái dạy hắn nhiều tuyệt chiêu hơn rồi.
Nam đế cùng với Hư Trúc hỗn chiến. Đông đế đứng bên cạnh ánh mắt bất giác trở nên đục ngầu, Đông đế nhanh chóng lao vào Nam đế đang bị thương.
Nam đế như hóa điên, ông ta bất chấp vết thương trên người cùng với Đông đế đang truy kích mà rượt đuổi hỗn chiến với Hư Trúc. Cả ba người lao vào tàn sát lẫn nhau.
Những người không liên quan khác thì cảm thấy có chút quái dị, họ đã phi hành lâu như thế rồi mà vẫn chưa nhìn thấy điểm kết thúc của màn sương trắng, cảm giác bức bối trong người ngày càng nặng nề.
“Gay rồi! Nếu chúng ta tiếp tục phi hành thì mọi người sẽ loạn tính hóa điên mất!”
n Ly, Hồng Loan cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bắt đầu khó chịu, cả đám không ai bảo ai nhìn về phía Khuynh Thành.
Khuynh Thành thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người dừng lại, còn mình thì đứng trên cao quan sát màn sương trắng một lượt.
“Mọi người hãy tĩnh tâm điều hòa khí thở, tuyệt đối không được nóng nảy kẻo tâm tính sẽ bị tác động rồi phát điên như bọn họ thì gay! Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách không thì cả đám sẽ bỏ mạng nơi này mất!”
Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi sẽ xuống bên dưới sương trắng xem sao!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan nghe vậy đồng thanh nói: “Chúng tôi đi cùng với cô!”
Khuynh Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Hai ngươi không tin ta?”
“Không phải thế...”
“Nếu vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta!” Khuynh Thành nói rồi nhanh chóng lao vào làn sương trắng.
n Ly thấy vậy đáy mắt lóe lên tia quái dị rồi cũng nhanh chóng lao vào màn sương dầy đặc.
Kim Bằng nhìn thấy vậy định lao theo thì lại bị Hồng Loan cản lại: “Yên tâm, cô ta không làm hại Khuynh Thành đâu!”
“Sao ngươi biết? Ta thấy cô ta cũng chẳng phải người tử tế gì.”
Hồng Loan ra vẻ sành sỏi nói: “Tình yêu! Ngươi có hiểu tình yêu là gì không? Một con chim phao câu thối chưa tu thành hình người như ngươi sao có thể hiểu được chứ?”
Kim Bằng rủ cái đầu xuống, mắt thao láo ngước nhìn Hồng Loan.
“Ngươi thì hiểu sao? Ngươi đã yêu bao giờ chưa? Tình yêu là như thế nào? Có ngon không?”
Hồng Loan nghe Kim Bằng hỏi mà suýt ngã lăn quay.
“Sao ngươi lại ngớ ra thế?”
“Ta...ta làm sao biết tình yêu có ngon hay không chứ? ta chưa từng ăn!”
“Chưa từng ăn mà ngươi nói cứ như đã ăn rồi!” Kim Bằng hừ hừ tỏ vẻ khinh thường.
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhìn nhau rồi cả hai cười rất gian tà nhảy từng bước đến trước Trọng Lâu, vẻ hiếu kỳ gọi: “Trọng Lâu!”
Trọng Lâu lúc này đang nắm chặt tay Tịch Vân nhìn vào màn sương trắng, ông quay lại nhìn một con chim và một thằng bé con hỏi lại: “Sao rồi?”
“Ông đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có ngon không?”
Trọng Lâu trượt chân ngã nhào xuống màn sương trắng, may mà Tịch Vân đã kịp thời tóm được.
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhìn nhau đầy ẩn ý. Chà! Coi bộ tình yêu chắc ăn ngon lắm a!
“Trọng Lâu! Ông xúc động như thế chắc là tình yêu phải ngon lắm đúng không? Hương vị của nó ra sao? Phải làm thế nào mới có thể ăn được tình yêu?”
Trọng Lâu lần nữa bị Hồng Loan làm cho choáng váng, vẻ mặt hai đứa này như vậy là sao chứ?
“Xem ra là chẳng thể ngửi thấy mùi gì ở Trọng Lâu rồi, cứ hỏi là ông ta lại bị choáng!”
“Thế thì ta đi hỏi Hoa Mãn Nguyệt, chắc chắn anh ta sẽ nói cho chúng ta biết!”
Hoa Mãn Nguyệt lúc này vẫn đang bị Tây đế truy đuổi, chạy trốn khắp nơi thì thấy Kim Bằng cùng Hồng Loan mon men tới gần. Hoa Mãn Nguyệt cau mày hỏi: “Hai ngươi rỗi rãi quá nhỉ?”
Hồng Loan, Kim Bằng gật gật đầu.
“Hoa Mãn Nguyệt, ngươi đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có phải là rất ngon không? Bọn tôi hỏi Trọng Lâu thì ông ta bị choáng đến không nói nên lời. Phải làm thế nào mới ăn được tình yêu? Bọn tôi cũng muốn ăn!” Kim Bằng cùng Hồng Loan giương đôi mắt mong chờ nhìn về Hoa Mãn Nguyệt đồng thanh nói.
Hoa Mãn Nguyệt bắt đầu thấy choáng, anh ta đưa tay tạt thẳng một chưởng vào Tây đế, cũng may mà chưởng không mạnh lắm không thì Tây đế đã đứt rồi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan rồi lại nhìn Kim Bằng như nhìn thấy ma quỉ, anh ta lớn tiếng hét lên: “Hai đứa chúng mày muốn chết hả? Một đứa ranh con cùng một con chim chưa tu thành hình người mà đã dám tơ tưởng đến chuyện yêu đương?”
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương là cái gì?” Cả hai tò mò nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương mà cũng không hiểu hả? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương tức là... hiểu chưa hả?”
Cả Kim Bằng cùng Hồng Loan lắc đầu như trống bỏi thay cho câu trả lời.
“Không hiểu mà còn dám học đòi người ta yêu đương hả?” Hoa Mãn Nguyệt khinh khỉnh nhìn hai đứa rồi nói tiếp: “Nhưng là hai ngươi cứ thử đi tìm một con chim mái xem sao, không biết chừng nó vì ham các ngươi nặng ký mà ưng các ngươi cũng nên!”
Hoa Mãn Nguyệt thấy hai đứa ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn mình liền bồi thêm: “Tình yêu cần một con trống và một con mái cùng xốc tới mới được, hai người cùng là trống sao có thể yêu đương gì?”
Hồng Loan cùng Kim Bằng tò mò: “Tại sao chúng tôi không thể, cứ nhất thiết phải một trống một mái ư?”
“Đúng thế, các ngươi cứ nhìn Trọng Lâu cùng với Tịch Vân, ta và Lưu Hương Nguyệt Nhi, Khuynh Thành cùng với Lam Tố, không phải tất cả đều là một nam một nữ sao? Các ngươi có thấy hai nam hoặc hai nữ yêu nhau bao giờ chưa?”
“Tại sao nam không thể yêu nam, nữ không thể yêu nữ chứ? Tại sao cứ phải là một nam một nữ?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ ngợi một hồi cuối cùng đưa ra một đáp án rất siêu.
“Tạo vì cần phải phát triển thế hệ mai sau!”
Hồng Loan cùng Kim Bằng nghĩ chán chê, phát triển thế hệ sau thì liên quan gì tới một nam một nữ? Hồng Loan nghệt mặt nhìn Kim Bằng rồi khua khua bàn tay nhỏ trước Kim Bằng.
“Chim phao câu thối, ngươi đang nghĩ gì đấy?”
“Ta đang nghĩ về chuyện phát triển thế hệ mai sau, tộc Kim Bằng của ta vừa trải qua thảm sát sô lượng ngày càng ít đi, ta thấy mình cũng nên có trách nhiệm gánh vác việc này!” Kim Bằng trịnh trọng nói.
Hồng Loan nhìn nó bằng ánh mắt sùng kính nói: “Ngươi ngày càng giống một quí ông rồi đấy!”
“Ta xưa nay luôn là một quí ông đích thực!”
Khi hai người đang bàn tán về chuyện phát triển thế hệ mai sau thì Diệp Khuynh Thành cùng với n Ly từ dưới màn sương trắng ngoi lên.
“Mọi người lui sang bên trái, sương trắng này thực chất chỉ là phép chướng nhãn, bên dưới nó là trận pháp, chờ tôi phá xong trận pháp này thì chúng ta ổn thôi!”
Vừa rồi xuống dưới Khuynh Thành đã làm một vài thao tác, lúc này màn sương trắng đã nhạt dần, mất đi tác dụng khiến người ta u mê. Đám người phát cuồng khi nãy dần tỉnh táo trở lại, rất nhanh chóng cùng đám người Trọng Lâu dạt sang một bên.
Khuynh Thành lần nữa lao vào màn sương trắng, lần này n Ly không theo cùng mà đứng cạnh đám người chờ.
Đầm Thiên Trì bỗng nhiên rung động mãnh liệt, sức ép giống như muốn ép vỡ không gian.
“Có chuyện gì thế?”
Đông đế tuy hoang mang nhưng do ông ta đã đến đầm Thiên Trì rồi nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Đừng lo lắng, tôi tin Diệp Khuynh Thành sẽ làm được!” Hoa Mãn Nguyệt tự tin nói.
Đông đế nhìn anh ta có phần yên tâm rồi nhìn sang Nam đế lúc này đang bị thương ở bụng.
Nam đế giận dữ nhìn Hư Trúc nói: “Mau đưa thuốc giải cho ta nếu không đừng trách ta độc ác!”
Hư Trúc hoang mang không hiểu vì sao lại làm cho Nam đế thành ra thế này, anh ta run run lấy từ trong người ra một lọ nhỏ đưa cho Nam đế. Con dao găm của anh ta vốn tẩm chất độc ăn mòn, nếu không phải thân thể Nam đế cứng thì thân người ông ta đã sớm đứt thành hai đoạn rồi.
Nam đế mặc dù đã bôi thuốc nhưng là do vết thương quá lớn nên vẫn phải chờ một thời gian dài mới có thể bình phục lại được.
Sau những chấn động mạnh, đầm Thiên Trì dần dần trở lại thế cân bằng. Diệp Khuynh Thành lần nữa ngoi lên, cô khẽ phất ống tay áo đỏ rực, toàn bộ màn sương trắng nhanh chóng tan ra, đầm Thiên Trì hoàn toàn lộ diện trước mắt mọi người. Đôi mắt của bốn vị tiên đế, Ma tôn cùng đại điện hạ Long tộc mở lớn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầm Thiên Trì nước không ngừng cuộn lên, hơi nước bao phủ khắp nơi.
Nam đế hít mấy hơi khí lạnh, chẳng trách những thuộc hạ mà ông ta cử đi đều không thể trở lại, nếu chúng không phải chết vì màn sương kia thì cũng đã chết bỏng dưới hồ này rồi.
Diệp Khuynh Thành thấy đám người không phải trừng mắt thì cũng là xanh lét nhìn xuống chỉ khẽ nhếch miệng coi thường.
“Tôi đi trước, ai không muốn chết thì đi theo hiệu lệnh của tôi!”
Khuynh Thành nói rồi nhảy xuống Thiên Trì đang cuộn sôi sùng sục, mọi người chỉ thấy cô cứ đi hai bước lại nhảy một bước, quả nhiên không hề bị thương tổn. Khuynh Thành rất nhanh chóng ra tới xoáy nước giữa hồ quay lại hỏi: “Ai đi tiếp?”
Kim Bằng phấn chấn vỗ mạnh cánh tỏ ý muốn đi trước.
“Được! Đi một nhảy ba, chuyển sang trái một bước rồi tiến lên trước một bước, lăng không sáu bước... ” Kim Bằng rất nhanh chóng đến cạnh Khuynh Thành ở xoáy nước giữa hồ.
Bốn vị tiên đế, Ma tôn cùng điện hạ Long tộc khệnh khạng kiêu căng lúc này đây đều ngầm thán phục Khuynh Thành, nếu không có cô thì bọn họ chắc chắn không bao giờ dám bước xuống đây.
Rất nhanh chóng tất cả mọi người đã đến được xoáy nước giữa hồ. Đông nhìn vào xoáy nước không ngừng xoay tròn không nén được hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Khuynh Thành cười bí hiểm nhìn ông ta nói: “Rất đơn giản, nhảy xuống!”
Đông đế kinh hãi tái mặt kêu lớn: “Diệp Khuynh Thành, nhà ngươi lừa bọn ta tới đây để tiêu diệt cả bọn một lượt, đúng không? Ta không ngờ nhà ngươi lại bỉ ổi đến thế, bọn ta chết thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đồng thời phóng ra làn khí của mình, ánh mắt tràn ngập hung quang nhìn Khuynh Thành nói: “Cứ cho là bọn ta không thể trở ra thì ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Khuynh Thành khẽ hừ lạnh, khinh khỉnh nhìn bọn họ rồi tung mình nhảy thẳng vào xoáy nước. Kim Bằng đi theo Khuynh Thành đã lâu nên đương nhiên hiểu Khuynh Thành sẽ không làm việc mà không biết trước kết quả cho nên nó cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà lao thẳng xuống. Rất nhanh chóng, đoàn người của Diệp Khuynh Thành toàn bộ đều đi theo chỉ còn lại ba vị đế, điện hạ Long tộc, Ma tôn cùng Hư Trúc.
Ma tôn nhìn bọn họ vẻ coi thường nói: “Đồ bỏ đi!” rồi cũng nhảy thẳng vào xoáy nước mất hút.
Đám người còn lại thấy vậy cũng đành nghiến răng nhảy theo, bọn họ thừa biết bây giờ có muốn quay trở lại thì cũng không có cách nào cả. Điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất là phía dưới xoáy nước đó lại là một tòa cung điện cổ điển với cổng chính rất lớn và cổ kính, tòa cung điện màu đồng đen nhưng lại tạo cho người ta cảm giác long lanh trong suốt như ngọc.
Diệp Khuynh Thành hết lay bên này lại lắc bên kia, một làn khí ba mạnh mẽ bất chợt tràn ra bao phủ không gian.
Ba gã tùy tùng của Đông đế không kịp ẩn mình lập tức bị làn khí ba xô mạnh khiến nguyên anh vỡ vụn, thịt nát xương tan. Hai gã khác kẻ thì vỡ đầu kẻ thì bị phạt đứt cả một cánh tay. Long Bá tuy tránh kịp nhưng cũng bị trọng thương. Làn khí ba này quả thực quá mạnh, bọn họ mới chỉ đứng bên ngoài mà đã vậy thì vào trong rồi còn khủng khiếp đến đâu?
Cả đám người không ai dám ho he gì nữa mà chỉ len lén đứng sang một bên, ít ra thì nghe theo lời Diệp Khuynh Thành bọn họ cũng giữ lại được tính mạng.
Khuynh Thành chờ cho làn khí ba tan biến rồi mới đẩy cổng ra, đám người phía sau vội vàng nín thở nhìn cánh cửa màu đồng, bên trong kia liệu có thứ gì khủng khiếp nữa không?
Cả đoàn người vừa bước vào liền bị một lực hút rất mạnh hút chặt rồi biến mất trong chớp mắt, khi bọn họ mở mắt ra thì cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi. Trước mắt là non xanh nước biếc, chim hót, hoa thơm như chốn thế ngoại đào tiên.
Diệp Khuynh Thành có cảm giác thân thuộc lạ kỳ, trong khoảnh khắc cô như nhìn thấy một cô gái vẻ mặt vô cùng hạnh phúc đang gắp thức ăn cho Lam Tố. Cô gái ấy phải chăng là Lạc Nhi mà n Ly hay nhắc tới?
Vô số hình ảnh lướt qua mắt Khuynh Thành, trái tim cô lúc này giống như bị giằng xé dữ dội, cô là ai chứ? Là kẻ thứ ba chen ngang vào hạnh phúc của Lam Tố cùng Lạc Nhi? Khuynh Thành dao động, người mà Lam Tố yêu rốt cuộc là cô hay là cô gái trước mắt này? Khuynh Thành nhất định phải tìm ra được đáp án.
Những người phía sau không ai để ý tới nét biến hóa trên gương mặt Khuynh Thành mà rất nhanh chóng tản ra xung quanh tìm kiếm báu vật.
n Ly đợi bọn họ tản hết rồi mới bước đến trước Khuynh Thành hỏi: “Đau xót sao? Tôi đã sớm nói với cô là vương gia chỉ yêu Lạc Nhi cô nương mà thôi, tận mắt nhìn thấy những hình ảnh đó có khiến cô tin chưa?”
“Cô đã từng đến đây?”
“Khi Lạc Nhi còn sống tôi hay theo vương gia đến nơi này, đây là nơi vương gia cùng Lạc Nhi yêu thích, hai người thường ở đây uống trà nói chuyện!”
Ánh mắt sắc bén của Khuynh Thành nhìn thẳng vào n Ly: “Thế thì cô cũng phải biết rõ sự thật đúng không?”
“Sự thật nào?”
“Sự thật là cô gái mà Lam Tố thích chính là tôi. Anh ấy không thể nào vô cớ bước vào cuộc sống của tôi, ngày trước tôi chỉ là một còn bé xấu xí bốc mùi nhưng anh ấy cũng không hề chê tôi. Cô nói đúng, tôi đã nhìn thấy, tôi và Lạc Nhi là hai người hoàn toàn khác nhau, Lam Tố yêu tôi vì tôi chính là tôi chứ không phải Lạc Nhi nào hết!”
n Ly ngẫm nghĩ, bằng mọi giá cô phải ngăn cản Diệp Khuynh Thành lên thần giới, nói cho cô ta biết sự thật thì cũng chỉ mình cô ta đau lòng, mình chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao là được.
“Cô đã muốn biết thì tôi sẽ cho cô biết mọi chuyện!”
n Ly bước lên phía trước đi vòng qua một hành lang bán nguyệt đi tới vườn hoa sau điện rồi tiến đến bên cạnh một hồ nước nhỏ gần đó. n Ly cầm lấy một cái cần câu đưa cho Khuynh Thành bảo: “Cầm đi!”
Đúng lúc Khuynh Thành đưa tay ra nhận lấy cần câu từ n Ly thì trước mặt cô lại xuất hiện hình ảnh Lam Tố cùng Lạc Nhi đang ngồi câu cá.
n Ly hít một hơi dài rồi bắt đầu kể lại.
“Sau khi Lạc Nhi cô nương phong ấn vương gia rồi chết, vương gia rất đau buồn, ngài ấy vì muốn cứu Lạc Nhi mà đã nảy sinh ra một ý niệm cực kỳ mạnh mẽ. Ý niệm ấy mạnh đến nỗi chiếm hữu một phần ba công lực của ngài. Vương gia đã đi tìm khắp lục giới, đại giang nam bắc để thu lại một chút hồn phách của Lạc Nhi để đưa cô ấy vào vòng luân hồi.”
Khuynh Thành nhìn từng hình ảnh hiện ra trước mắt mà không khỏi đau khổ, cô cứng rắn gằn từng tiếng một: “Thật đáng tiếc là đứa bé chuyển thế đó chưa ra đời đã chết rồi, tôi không phải là Lạc Nhi chuyển thế nào hết, tôi chính là Diệp Khuynh Thành. Ở đây tôi là Diệp Khuynh Thành, ở thời đại của tôi cũng vậy. Tôi chính là người từ tương lai xuyên không đến. Linh hồn của tôi đã nhập vào đứa bé kia và sống sót cho tới bây giờ! Lạc Nhi mà các người nói đến đã chết từ lâu rồi, chết trước cả khi tôi nhập vào đứa bé kia, cô hiểu rõ chưa?”
n Ly bình thản, nét mặt không chút ngạc nhiên cũng không hề có biểu cảm gì khác thường với những lời nói của Khuynh Thành.
“Thật ra... tất cả mọi chuyện là do tôi, tôi vì sợ vương gia đau buồn nên đã giấu ngài chuyện này. Từ khi cô ra đời tôi đã biết cô không phải là Lạc Nhi chuyển thế, lúc cô 5 tuổi gặp nạn trong Thực Nhân cốc tôi vẫn nói với vương gia cô chính là Lạc Nhi. Tôi không muốn vương gia thất vọng nên đã cố tình không nói.”
Tim Khuynh Thành phút chốc đau nhói, thì ra ngay từ đầu đã là dối trá. Cô cùng với Lam Tố gặp nhau cũng không phải là ngẫu nhiên, cô sống sót ra khỏi Thực Nhân cốc cũng không phải là tình cờ. Tất cả là vì cô gái n Ly này đã dối gạt Lam Tố của cô. Cô gái mà anh nhớ, anh yêu không phải là Diệp Khuynh Thành cô mà là Lạc Nhi, là cô gái dịu dàng, đoan trang, cao nhã trước mắt cô đây. Tim Khuynh Thành rỉ máu... Tuy cô rất muốn phủ nhận những việc này nhưng là cô không thể, tất cả đều không thể quay lại được nữa.
“Cô biết không Khuynh Thành? Nhìn thấy sự si mê của cô đối với vương gia tôi cũng không muốn làm tổn thương tới cô nhưng sự thật vẫn là sự thật, chúng ta không thể thay đổi được sự thật. Lạc Nhi đúng là đã chết nhưng cô ấy vẫn là một phần trong cơ thể cô. Cô yêu vương gia tha thiết như vậy tôi tin chắc cũng là do bị ảnh hưởng bởi một phần đó.”
n Ly cụp mắt chỉ vào ngực Khuynh Thành nói: “Cô ấy đã biến linh hồn mình thành trái tim của cô cho nên Lạc Nhi chính là Diệp Khuynh Thành, mà Diệp Khuynh Thành cô cũng chính là Lạc Nhi. Dù cô có ý thức của riêng mình nhưng cả hai người đều có chung một trái tim.”
Khuynh Thành bỗng thấy hít thở khó khăn, cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét thân thể của mình như lúc này, cô ghét quả tim đang đập rộn ràng trong ngực cô kia, tại sao nó lại là của Lạc Nhi chứ?
Khuynh Thành chợt nhớ tới nguồn sức mạnh to lớn trong cơ thể mình, khóe miệng cô nhếch lên thành nụ cười chua xót, lẽ ra cô nên sớm đoán ra nguồn sức mạnh đó ở đâu ra mới phải, sao mình có thể ngây thơ cho rằng đó là sức mạnh do kim đan trước kia Hồng Loan cho mình ăn chứ? Thì ra là cô ta... Lạc Nhi!
Khuynh Thành đau nhói, cô thậm chí bây giờ còn hoang mang tự hỏi là cô đang đau hay là Lạc Nhi đang đau nữa, trái tim này không phải của cô, nó chưa bao giờ thuộc về cô cả. Không ngờ bấy lâu nay Khuynh Thành cô lại là thế thân của kẻ khác, vậy thực chất thì cô yêu Lam Tố hay là cô gái Lạc Nhi kia đang yêu Lam Tố đây?
Nực cười, nếu là Lạc Nhi thì những chuyện cô làm trước giờ phải nghĩ thế nào đây? Hóa ra là cô đã yêu đơn phương Lam Tố lâu như vậy sao? Cô là ai chứ? Vật trung gian để Lạc Nhi tiếp cận Lam Tố sao? Không! Cô là cô, cô chính là Diệp Khuynh Thành, cô không phải là Lạc Nhi kia!
“Khuynh Thành, tôi biết hiện tại cô rất đau khổ, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh như cô cũng đều không dễ chịu gì.”
Khuynh Thành nghe vậy đứng phắt dậy, vẻ chán ghét vứt luôn cần câu xuống đất. Quá khứ của bọn họ liên quan gì tới cô chứ? Tại sao cô phải ở đây xem hai người bọn họ yêu đương thân mật chứ?
“n Ly, cô nghe cho rõ đây: Diệp Khuynh Thành tôi đây không phải là Lạc Nhi, trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai càng nhất định không phải! Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại Lam Tố yêu tôi và tôi yêu anh ấy!”
Khuynh Thành thọc tay sâu vào trong lồng ngực mình, đôi mày liễu nhíu chặt dùng sức dứt ra, một quả tim đang đập đẫm máu nằm gọn trong tay cô.
“Đây là quả tim của Lạc Nhi, tôi không cần nó! Diệp Khuynh Thành này không bao giờ chấp nhận thành toàn cho người khác như vậy. Tình yêu của tôi nhất định phải thuộc về tôi một cách trọn vẹn.” Nói rồi thẳng tay ném quả tim về phía n Ly.
“Cầm nó đưa cho Lam Tố, đó mới là người anh ta yêu!”
n Ly đờ người, cô ta điên rồi hay sao?
“Kể từ nay Diệp Khuynh Thành tôi là một cô gái không có trái tim, không có cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa.”
Nhưng nếu không đau thì cô đâu cần phải khổ sở như lúc này. Cô ngàn vạn lần không thể chấp nhận được, Lam Tố, người mà cô yêu thương bấy lâu nay, chẳng lẽ cô cứ thế mà buông xuôi sao?
“Khuynh Thành, cô...”
“Cô yên tâm, Khuynh Thành tôi đây cũng không phải hạng người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy đâu. Tôi nhất định vẫn sẽ đi tìm Lam Tố, là cô ta hay là tôi thì chính tôi sẽ tự mình xác nhận.”
Mặt hồ phẳng lặng phút chốc gợn sóng, quả tim trong tay n Ly vụt nhảy trở lại trong thân thể Khuynh Thành, dù Khuynh Thành có ngăn chặn cỡ nào cũng không ngăn nổi nó.
“Tại sao... tại sao lại thế này?” Khuynh Thành chộp lấy quả tim gào lên như điên như dại, cô không muốn nó, cô không muốn làm vật trung gian giữa Lam Tố với Lạc Nhi.
Mặt hồ không ngừng gợn sống, các hạt nước li ti bắt đầu hội tụ thành hình một cô gái, là Nam Cung Lạc.
“Khuynh Thành!” giọng cô gái cực kỳ dễ nghe vang lên.
“Khuynh Thành, quả tim ấy là của cô, thật sự thuộc về cô!” Nam Cung Lạc hiền hòa nói.
Khuynh Thành muốn gào lên với cô ta: “Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!” nhưng lại bị vẻ trong sáng của cô ta khiến cho không nói nên lời.
“n Ly nói đúng, tôi đã hóa thành trái tim của cô nhưng cũng sai ở chỗ, tôi không phải trái tim của cô mà chỉ sống nhờ trong đó mà thôi. Cô thử nghĩ xem có đứa bé phàm trần nào không có tim mà sống được không? Khi tôi đầu thai vào đứa bé đó thì nó đã có quả tim của riêng mình rồi. Thứ sức mạnh mà cô luyện hóa đó thực ra chính là sinh mệnh của tôi, khi cô luyện hóa xong thì cũng là lúc sinh mệnh tôi kết thúc. Sở dĩ tôi lựa chọn như vậy là vì tôi nhìn thấy cô sẽ hợp Lam Tố hơn tôi, cô sẽ yêu thương chàng hơn tôi, cô có đủ tư cách có được chàng hơn tôi!
Khi xưa tôi phong ấn Lam Tố vì cho rằng nó sẽ tốt hơn cho chàng, tôi chết rồi sẽ không ai có thể làm hại chàng. Nhưng là tôi đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi, chàng tuyệt đối không cần tôi bảo vệ. Lẽ ra tôi nên tin tưởng chàng rồi sát cánh bên chàng chống lại kẻ thù. Tôi chứng kiến chàng chỉ dựa vào ý niệm mà đi khắp đất trời tìm kiếm hồn phách của tôi thì tôi mới biết mình đã sai ngay từ trong suy nghĩ rồi. Chàng tìm thấy hồn phách của tôi, chúng tôi lại vui vẻ bên nhau, tôi nghĩ rằng chàng rất muốn hỏi tôi tại sao lại phong ấn chàng nhưng chàng đã không bao giờ hỏi, chàng không bao giờ nhắc tới chuyện phong ấn đó dù chàng không vui.
Phải, chàng là vương gia cao sang vời vợi, chàng nên lựa chọn chiến đấu chứ không nên bị phong ấn trong giấc ngủ dài như vậy. Tôi cảm thấy mình thật đáng trách, tôi không dám đối diện với chàng, tôi không xứng với chàng vì tôi căn bản không hiểu được chàng.
Tôi nói với chàng là hãy đưa tôi đi đầu thai chuyển thế, có như vậy bọn họ mới không bao giờ nhận ra tôi, rồi sau này chúng tôi sẽ có được cuộc sống giản dị nơi phàm trần nhưng là tôi vẫn luôn tìm kiếm một người cứng rắn lạnh lùng và chưa yêu bao giờ. Khi tôi đầu thai tôi đã kêu gọi cô đến nơi này.
Khuynh Thành, sinh mệnh của tôi cũng sắp kết thúc rồi, tôi mong cô sẽ giúp tôi yêu chàng hết lòng!”
Lạc Nhi dứt lời, không gian chung quanh rơi vào trong trầm mặc. n Ly cùng Lạc Nhi hồi hộp nhìn Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, tôi biết hôm nay đường đột khiến cho cô khó chấp nhận được sự thật nhưng là tôi không muốn mình chết thế này, tôi không muốn thấy chàng buồn. Tôi biết làm thế này không công bằng với cô nhưng...”
“Đủ rồi!”
Lạc Nhi, n Ly giật mình sửng sốt.
“Cô đã biết mình sai thì nên sửa chữa lỗi lầm rồi giành lại Lam Tố, sao cô có thể nhờ người khác yêu thay cho cô được? Trên đời này thứ gì cũng có thể thay được trừ tình yêu, không ai có thể yêu thay cho cô được! Cô nghe cho rõ đây, tôi không muốn yêu thay cho cô, cô muốn thì tự mình đi mà yêu!” Khuynh Thành giận dữ nói, dù cho cô ta không nài nỉ cô thì cô cũng sẽ không từ bỏ tình yêu của mình càng sẽ không từ bỏ Lam Tố. Tuy cô cảm thấy cô ta thật ngu muội khi vì Lam Tố mà để bản thân mình chết thêm một lẫn nữa nhưng cô không thể không khâm phục tình yêu của cô ta đối với Lam Tố. Tuy cô không ưa cô ta nhưng cô cũng không thể ích kỷ được.
“Khuynh Thành!” khuôn mặt trắng nhợt của Lạc Nhi hiện lên ý cười.
“Tôi biết là tôi đã không nhìn lầm cô mà nhưng là tất cả đã quá muộn rồi, tôi chỉ còn lại chút hơi tàn này mà thôi!”
“Đừng nói bừa, vừa nãy cô chẳng nói khi nào tôi luyện hóa xong nguồn sức mạnh kia thì sinh mệnh của cô mới kết thúc sao? Tôi thấy nhiều nhất mới chỉ được ba phần mười, cô không thể chết được!”
“Tôi không nói dối cô. Hiện tại tôi chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, nếu tôi không chết thì tôi sẽ thành vật cản giữa cô và Lam Tố! Cô biết không? Người Lam Tố yêu luôn là cô vì tôi và cô căn bản không phải là một người. Hơi thở không giống, ngoại hình không giống. Tuy bấy lâu nay tôi ẩn nấp trong người cô nhưng người mà Lam Tố gặp gỡ và yêu thương là cô chứ không phải tôi. Tuy bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được điều này nhưng tôi tin sẽ rất nhanh thôi anh ấy sẽ nhận ra người anh ấy yêu chính là cô. Nam Cung Lạc không thể thay thế cho Diệp Khuynh Thành được!”
Khuynh Thành nhếch miệng vẻ khinh thường, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao? Cô đã làm tôi khốn đốn sau bao nhiêu năm tháng coi tôi như con khỉ để vui đùa? Nam Cung Lạc, tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ, muốn yêu thì cô tự mình đi mà yêu!”
“Khuynh Thành, cô vẫn không chịu tin tôi sao? Khi nãy trả quả tim về trong thân thể cô tôi đã suy kiệt toàn bộ tinh lực rồi, nếu không tin thì cô thử vận khí xem có phải là cô đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi? Cô hiện nay ít nhất cũng phải là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ rồi, cô đã có đủ năng lực lên tiên giới tìm Lam Tố rồi!”
Kiếm thánh trung cấp trung kỳ? Khuynh Thành thật sự không thể tin vào tai mình nữa, dù ở trên thần giới thì cấp bậc này cũng có địa vị nhất định rồi. Khuynh Thành lập tức vận khí thì quả nhiên thấy mình đã mạnh hơn hẳn.
“Khuynh Thành, hãy hứa với tôi cô nhất định sẽ giải trừ phong ấn cứu Lam Tố, khi phong ấn được giải trừ thì chàng sẽ biết rõ mọi việc. Cô nhất định phải tin tưởng vào chàng, tin tưởng vào tình yêu của hai người, tôi tin Lam Tố nhất định sẽ hiểu rõ người chàng yêu chính là cô.”
Hình hài Lạc Nhi bắt đầu tan rã...
“Khuynh Thành! Để bù đắp cho cô tôi sẽ truyền lại cho cô toàn bộ tuyệt học của tôi, kể cả cung điện Lam Lạc này!” giọng Lạc Nhi bồng bềnh tản mát trong không gian, thân thể đã sớm ta không còn dấu vết.
Mặt hồ phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, n Ly cùng Khuynh Thành ngây người bên hồ. Một luồng ánh sáng chớp qua, cả bọn người Khuynh Thành đã có mặt ở điện Kim Hoa. Những người khác đương nhiên cũng được đưa về địa bàn của mình.
“Thế này là sao chứ? Chúng ta không phải đang ở điện Mê thần sao? Sao lại trở về đây thế này?” Đông đế kinh ngạc nhìn chung quanh.
Tây đế cùng Ma tôn cũng không kém phần ngạc nhiên, Ma tôn đã sớm ngắm được một thần khí ở đó nhưng chưa kịp lấy thì đã bị đưa trở về đây, ông ta tức đến gân xanh cuồn cuộn trên mặt.
“Chắc chắn là tại con bé ấy, con bé ấy định một mình chiếm hết bảo vật nên mới giở thủ đoạn này.” Ông ta nghĩ rồi lập tức lấy linh châu truyền tin cho những kẻ khác.
Ba ngày sau nếu không giao bảo vật ra thì bọn họ sẽ san bằng thành Bắc đế.
Kim Bằng cùng Hồng Loan vừa mới trở về liền chạy tới trước mặt Khuynh Thành hỏi: “Khuynh Thành, chuyện này là như thế nào?”
Khuynh Thành nghệt ra trên đại điện, đôi mắt trống rỗng vô hồn. n Ly thấy vậy vội kéo hai đứa sang một bên nói: “Để cho cô ấy được yên tĩnh một lát!”
Trọng Lâu cùng Tịch Vân thấy Khuynh Thành như vậy cũng có chút lo lắng hỏi: “Khuynh Thành, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Khuynh Thành ngẩng lên nhìn bọn họ rồi bước đi như một cái máy, cô chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nếu cô chỉ đơn thuần là bị Lạc Nhi lợi dụng để được ở bên cạnh Lam Tố thì nhất định cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhưng là cô biết rõ cô gái ấy rất yêu Lam Tố.
Hoa Mãn Nguyệt thấy bộ dáng này của Khuynh Thành thì cho rằng cô đã nhớ ra những chuyện năm xưa bèn xoay người định đi theo. Kim Bằng thấy vậy bèn níu lại nói: “Đừng đuổi theo cô ấy, để cô ấy yên tĩnh một mình ngẫm nghĩ, cô ấy sẽ thông suốt ngay thôi!”
Kim Bằng lại nhìn qua mọi người, vẻ khó hiểu hỏi: “Liệu đã nghĩ ra chưa?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tình yêu, dư vị sau khi cô ấy ăn tình yêu.”
Kim Bằng rùng mình than thở: “Xem ra tình yêu cũng không phải là thứ ngon lắm, ăn vào mà trở thành ngớ ngẩn như vậy thì tôi không cần ăn đâu.”
Hồng Loan bước đến vỗ vỗ vai nó: “Chim phao câu thối à, sống thì cần phải chấp nhận những vấp váp, không có sóng to gió lớn thì có còn gọi là cuộc sống không? Ngươi đừng làm hỏng hình ảnh của mình trong tâm trí ta. Ngươi chẳng phải còn có trách nhiệm phát triển thế hệ mai sau cho tộc Kim Bằng sao? Ngươi phải mau mau đi tìm một con Kim Bằng mái rồi nếm thử tình yêu đi!”
Kim Bằng hứ hừ rồi nói: “Cứ gì cứ đi phải một con Kim Bằng? Các chủng tộc khác cũng có thể, miễn là thân thể nó có dòng máu của tộc Kim Bằng ta đây là đủ.”
Hồng Loan bộ dáng cứ như bố người ta dạy bảo rất cặn kẽ: “Sao ngươi không chịu hiểu gì cả? Huyết thống là gì? Thuần chủng là gì? Nếu cứ loạn xì ngầu lên rồi sinh ra như thế có được gọi là Kim Bằng nữa không?”
“Biến dị có gì không tốt? Ngươi cứ nhìn gã Mặc Tra lợi hại thế nào đó thôi.”
“Thôi đi! Đó là tạp chủng!”
...
“Tuy nhiên cũng phải xem xét lại xem tại sao con chim phao câu thối nhà ngươi lại không có tên riêng?”
Kim Bằng nghe nói tới tên riêng, cái đầu nó tiu nghỉu gục xuống, đúng vậy, sao nó lại không có tên riêng? Trước khi Khuynh Thành gọi là là con chim phao câu thối thì nó chỉ là Kim Bằng thôi!
Kim Bằng nghiêm túc suy nghĩ: “Ngươi nói đúng, ta phải tự đặt tên cho mình với được, phải lấy một cái tên thật kêu.”
“Khuynh Thành đã từng nói là...bụi đời huynh! Tên này rất kêu, hay là ngươi là bụi đời đệ?”
“Thế thì không có bản sắc riêng, mỹ nam siêu cấp vô địch ta đây trẻ trung hiên ngang phong độ, tài năng rực rỡ, đẹp đến nỗi đàn ông phải ghen đàn bà phải ngưỡng mộ đâu thể lấy cái tên như vậy được. Chi bằng ngươi gọi ta là ‘Ông bố tôi’ đi!”
“Ông bố tôi? Ông bố tôi!” Hồng Loan nhắc đi nhắc lại mấy lần cảm thấy rất dễ nói nghịu lại có vẻ quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Đôi mắt Hồng Loan bỗng lóe sáng, nó gào lên: “Con chim phao câu thối, ngươi dám chơi ta! Ta là bố ngươi thì có! Đứng lại, chớ có chạy...”
Rất nhanh chóng, điện Kim Hoa bị Kim Bằng cùng Hồng Loan quậy tưng bừng. Trọng Lâu cùng Tịch Vân ở bên cạnh lặng người mặc niệm cho những thứ bị hai đứa chà đạp đến thê thảm, bầu không khí nặng nề khi nãy phút chốc tan đi.
n Ly lặng lẽ ra ngoài, cô không biết hiện tại nên làm gì mới đúng, ngăn cản không cho Diệp Khuynh Thành lên thần giới hay là cứ dứt khoát giúp cô ta luôn? Do dự một chút rồi n Ly mạnh dạn gõ cửa phòng Khuynh Thành.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vầng trăng bình yên trên ngọn cây cao. Tịch Vân mang theo điểm tâm đến gõ cửa phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, mở cửa!”
“Tôi không ăn, không muốn ăn!”
“Khuynh Thành, không phải tôi bảo cô ăn, cô cứ mở cửa ra đã được không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Ban ngày trên đại điện có rất nhiều người nên Tịch Vân không tiện nói, vốn bà nghĩ để cho Khuynh Thành yên tĩnh thì hơn, nào ngờ Khuynh Thành lại nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Người khác không nhận ra nhưng sao bà không nhận ra cơ chứ?
Kẹt một tiếng, cánh cửa được Khuynh Thành mở ra, tuy cô đã nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt nhưng Tịch Vân vẫn có thể nhận rõ cô vừa mới khóc xong.
“Khuynh Thành! Tôi không biết ở điện Mê thần đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi biết cô đang rất buồn cũng rất đau, có phải là chuyện liên quan đến Lam Tố không?” Tịch Vân tuy mới biết Khuynh Thành không bao lâu nhưng cũng đã hiểu rõ tính cách của cô, chỉ khi nào có chuyện với những người mà cô quan tâm thì cô mới băn khoăn, thương tâm như vậy. Ánh mắt Khuynh Thành bây giờ chỉ chất chưa bi thương, không phải là chuyện liên quan đến Lam Tố thì còn có thể là ai khác đây?
“Khuynh Thành, dù cô có nhìn thấy điều gì hay nghe thấy chuyện gì thì cô vẫn phải nhớ kỹ là không bao giờ được làm trái với ý nguyện của lòng mình nếu không chắc chắn cô sẽ phải hối tiếc cả đời!”
Tịch Vân đặt điểm tâm xuống bên cạnh Khuynh Thành nhìn cô một lát rồi thở dài nói: “Cô nên nghỉ ngơi cho tốt và tự hỏi lòng mình xem sao, tôi không làm phiền cô nữa!”
Khuynh Thành thẫn thờ nhìn Tịch Vân đi ra, ngẫm nghĩ và tự hỏi lòng mình sao? Cô còn tâm trí đâu mà nghĩ những chuyện đó chứ? Cô thậm chí cảm thấy bản thân mình lúc này đã không còn là mình nữa rồi, cô là thế thân của Lạc Nhi, thế thân hoàn toàn thuộc về Lạc Nhi, cô ta chết rồi, cô ta đã không còn liên quan gì tới cô nữa! Nhưng không phải, nguồn sức mạnh hiện tại trong người cô là của lạc, xuyến không gian mà Lam Tố đưa cho cô cũng là của Lạc Nhi, Lam Tố mà cô yêu cũng thuộc về Lạc Nhi. Khuynh Thành cảm thấy mình thật đáng thương, cô đã nỗ lực, hy sinh nhiều như vậy cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái bóng của Lạc Nhi.
Lạc Nhi muốn cô yêu Lam Tố thay cho cô ta cho nên đã gắn tất cả mọi thứ của mình cho Khuynh Thành, triệt để biến cô thành thế thân, Khuynh Thành cảm thấy rất hận Lạc Nhi nhưng cứ nghĩ đến cô ta không tiếc thân mình vì Lam Tố cô lại cảm thấy một sự day dứt không thôi, một cô gái yêu sâu đậm như thế sao cô có thể oán trách được đây? Vào thời khắc Khuynh Thành cảm thấy Lạc Nhi thật vĩ đại thì nội tâm của cô bị giằng xé dữ dội, cô phải làm sao để đối mặt với Lam Tố đây? Lấy danh nghĩa Diệp Khuynh Thành hay lấy danh nghĩa Lạc Nhi đây? Khuynh Thành trước kia kiên định biết bao thì bây giờ lại giống như con thuyền chòng chành không bến.
“Lam Tố... Lam Tố...” cô gọi tên anh trong đau đớn, thực ra cô không phải sợ đối diện với anh như thế nào mà là sợ anh sẽ nói rằng anh chưa bao giờ yêu cô, người anh yêu là cô gái Lạc Nhi kia! Nam Cung Lạc đã hy sinh cho Lam Tố rất nhiều, cô ấy xứng đáng được anh yêu thương nhưng cô không thể nào thuyết phục nổi bản thân vì cô cũng đã hi sinh cho anh đâu có ít? Cô phải làm sao bây giờ? Làm sao mới đúng đây?
Đúng lúc nội tâm Khuynh Thành đang giằng co thì n Ly bước vào đứng trước mặt Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
“Khuynh Thành...”
n Ly mím môi, tuy cô rất không muốn thế này nhưng rốt cuộc cũng nói: “Khuynh Thành, cô hãy lên thần giới tìm vương gia đi! Chẳng giấu gì cô, tôi đúng là rất thích vương gia. Tôi thậm chí đã từng nghĩ rằng nay Lạc Nhi đã chết rồi, nếu cô vì chuyện của Lạc Nhi mà không quan tâm tới vương gia nữa hoặc cô cũng chết đi thì... tôi sẽ được vĩnh viễn ở bên ngài. Thân phận tôi tuy bé mọn, tôi cũng biết mình không xứng với vương gia nhưng tôi tin rằng mình có thể cảm hóa ngài. Tôi tin rằng một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện ra sự tồn tại của tôi cũng như nhận ra được tình yêu của tôi. Nhưng là tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi nhận ra mình không thể ích kỷ như vậy được.
Khuynh Thành, tôi biết hiện tại cô rất đau khổ, tôi chỉ có thể nói với cô rằng Lạc Nhi đã nói rất đúng, cô vẫn là chính cô, người mà vương gia gặp gỡ rồi yêu thương chính là cô. Tuy ngài vẫn luôn cho rằng cô là chuyển thế của lạc nhưng cô và cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô nên tin tưởng vào bản thân mình, phải luôn tự nhắc mình phải tự tin cùng với kiên trì.”
Khuynh Thành cười cay đắng, tự tin? Kiên trì? Cô có thể tự tin với kiên trì nổi nữa không? Tại Mê thần điện chứng kiến Lạc Nhi cùng với Lam Tố quấn quít bên nhau, cô đã cảm thấy mình không có cách nào tự tin được nữa. Cô thậm chí không hiểu Lạc Nhi có dụng ý gì mà lại để cho cô chứng kiến cảnh tượng cô ta cùng Lam Tố quấn quít như vậy? Cô ta muốn khoe khoang tình yêu của hai người sao hay là cô ta muốn nói dù cho cô với Lam Tố có gắn bó thế nào thì người Lam Tố yêu nhất vẫn chính là cô ta?
Khuynh Thành rơi vào trạng thái bế tắc rối bời.
/46
|