Dịch giả: Clear
Biên: argetlam7420
Lý Minh rời đi, mang theo Lý Phan Thành cùng Tiết Na, lão phải ngay lập tức trở về địa bàn của gia tộc ở thủ đô, trong gia tộc còn có một vị Nội Lực Cảnh khác. Hiện tại lão đã bị thương rất nặng, chắc chắn phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, lúc này là thời điểm lão yếu ớt nhất. Mấy chục năm nay kẻ thù của lão vẫn rất nhiều, chẳng qua do khiếp sợ thực lực của lão mà không dám lộ diện, nếu bọn chúng biết được tình hình hiện tại thì sẽ xảy ra chuyện gì lão thật không dám nghĩ tới.
Có điều trước khi đi, Lý Minh với Hách Khải vẫn tương đối hoà hợp, mặc kệ trong lòng hai người suy nghĩ thế nào, phán đoán ra sao, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh. Hiện tại Lý gia cùng Hách Khải đang có mối quan hệ tốt, Tiết Na lại là sư tỷ của Hách Khải, có mối quan hệ như thế, hơn nữa thực lực Hách Khải lại vượt xa dự đoán của Lý Minh. Không cần biết Hách Khải là gặp được kỳ ngộ, hoặc đã tìm được trân bảo quý hiếm, hay là có cao thủ Nội Khí Cảnh chống lưng thu hắn làm đồ đệ, tất cả đều là chuyện của hắn, Lý gia chỉ cần mối quan hệ tốt này còn tồn tại là được.
Mặt khác, Lý Minh dường như đã hiểu được tâm lý của Hách Khải, sau khi lão trở về gia tộc liền cho công bố tin tức bản thân bị trọng thương, là thua trong tay Hách Khải, nhưng không hề đề cập tới việc Hách Khải dùng loại võ công chiêu thức nào, cũng không có nói tới bất kỳ tình huống nào lúc chiến đấu. Sau khi tin tức đó công bố ra ngoài, toàn bộ Nội Lực Cảnh của nước cộng hòa Lam Ảnh cơ hồ chết lặng, mà ba gã Nội Lực Cảnh đã tới thị trấn cũng không có ngay lập tức tới cửa khiêu chiến, mà chỉ tạm ở lại thị trấn yên lặng chờ đợi.
Hách Khải hiểu rất rõ một việc, người có thực lực mà có được tuyệt thế võ công thì đó chính là thông tin đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người, còn những người không có thực lực mà có được tuyệt thế võ công sớm muộn gì cũng rước lấy tai hoạ. Tình huống như vậy đều đã được ghi chép rất nhiều trong lịch sử trước khi hắn xuyên việt, người đời cũng có câu: “mang ngọc có tội” chính là như thế, người bình thường mang ngọc chính là có tội, thượng vị giả (người bề trên, có đẳng cấp cao hơn) mang ngọc lại là chuyện đương nhiên. Hiện tại, hắn ở thế giới này, ít nhất là ở nước cộng hòa Lam Ảnh, trải qua một trận đánh với Lý Minh, hắn chính là thượng vị giả.
Sau chuyện này mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi!
Hách Khải tin tưởng rằng lần này bốn gã Nội Lực Cảnh tới tiến hành tẩy lễ với hắn, thậm chí kể cả Lý Minh nữa, khẳng định đều có cùng một mục đích, đó chính là thèm muốn võ công của hắn, dù sao võ công Nội Khí Cảnh, đối với Nội Lực Cảnh mà nói quả thực là có sức hấp dẫn cực lớn. Đương nhiên, đồng thời với đó, trừ phi có thể chắc chắn giết chết Hách Khải, bằng không một khi tập kích thất bại thì đó chính là đại địch sinh tử, có một kẻ địch nhân như vậy bám theo cả đời hẳn ai cũng không chịu được, vì vậy mới mượn danh nghĩa luận bàn đến xác nhận thực lực Hách Khải. Nếu nhỏ yếu, liền đánh chết hoặc bắt đem nhốt; nếu thực lực cường đại thì liền nhận thua, cách này không có quá nhiều nguy hiểm, mà lại có lợi ích rất lớn, Hách Khải thậm chí ác ý phỏng đoán, có lẽ bốn suất này cần phải trả giá rất nhiều mới có thể được đi chăng?
Đã có Lý Minh làm gương, Hách Khải tin tưởng ba người còn lại sẽ rất thận trọng với hắn. Lại nói, hắn là một đứa cô nhi, không gia thế, không có hậu thuẫn, đây là một hoàn cảnh xấu, nhưng đồng thời cũng là một ưu thế, bởi như thế có nghĩa là hắn không hề có gánh nặng, người như vậy từ xưa cũng có rồi, cho nên giới cầm quyền cũng biết rõ sự nguy hiểm cùng đáng sợ của loại người này, tốt nhất đừng nên trêu chọc, mà một khi đã đắc tội nhất định phải dùng toàn lực giết chết, nếu không sau này chính là đại họa.
Bởi vậy nên Hách Khải dám khẳng định, lần luận bàn tỷ thí tiếp theo sẽ không giống Lý Minh nữa, mà là chính thức luận bàn tỷ thí, thậm chí cũng không nên gọi là luận bàn tỷ thí nữa, vì hắn đã chứng minh hắn có thực lực bảo vệ võ công của mình, như vậy là đủ rồi.
Ngày thứ ba sau khi Lý Minh rời khỏi, miệng vết thương trên nắm tay Hách Khải còn chưa khép lại, một gã cường giả Nội Lực Cảnh đã tìm tới cửa. Người này mặc Âu phục chỉnh tề, đội mũ đen, trên tay cầm một cây gậy đi đường, thoạt nhìn không ai nghĩ hắn là võ giả, mà sẽ cho rằng đây là một vị quý tộc.
Thực tế, sau khi Hách Khải mời hắn vào phòng uống mấy ngụm trà, nghe nam tử trung niên giới thiệu Hách Khải mới biết được người này là nhân viên chính phủ, hơn nữa còn mang tước vị Tử tước, là tộc trưởng của một thế gia, nói năng rất nho nhã.
Tại hạ là Lệnh Hồ Khí, phó Bộ trưởng Bộ Tài chính Chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh, bái kiến Hách huynh. Lệnh Hồ Khí mỉm cười ôm quyền làm lễ.
Hách Khải cũng đáp lễ lại, hai bên nói chuyện phiếm mấy câu, lại uống chút trà, một lúc sau Lệnh Hồ Khí mới lên tiếng: Không biết Hách huynh kế tiếp có ý định gì?
Ý định? Hách Khải lập tức nở nụ cười nói︰ Kế tiếp không phải là còn có ba trận luận bàn tỷ thí nữa sao? Ba trận bao gồm cả Lệnh Hồ huynh, đây chính là ý định của ta, cũng là chính phủ tính toán chuẩn bị cho ta.
Lệnh Hồ Khí cũng nở nụ cười, hắn đặt chén trà trên tay xuống rồi nghiêm mặt nói: Đoán chừng việc luận bàn đã không còn gì ghê gớm nữa, về phần chính phủ an bài bốn trận luận bàn tỷ thí, đây là tẩy lễ, tin rằng tiền bối Lý Minh đã đem việc tẩy lễ nói với Hách Khải huynh rồi chứ, đây là sự tình mỗi Nội Lực Cảnh đều phải trải qua, Hách Khải huynh cũng không cần phàn nàn như vậy, kỳ thật ta muốn hỏi là, Hách Khải huynh có ý định công tác tại chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh không?
Hách Khải lắc đầu, uống một ngụm trà rồi mới lên tiếng: Không muốn, ta có dự định cùng quy hoạch tương lai của chính mình, vì vậy cảm ơn.
Lệnh Hồ Khí cũng không lộ vẻ quá thất vọng, hắn vẫn nho nhã như cũ, gật đầu nói: Là định đi du lịch một chuyến, đúng không?
Hách Khải nghe vậy hơi kinh ngạc, Lệnh Hồ Khí thấy thế thì cười khẽ: Điều này rất bình thường, võ giả muốn thành công, đương nhiên sẽ nhân lúc tuổi còn trẻ đi du lịch các quốc gia xung quanh, thậm chí như Lý Minh tiền bối vậy, du lịch xung quanh Lam Hải, đây là quá trình võ giả nào cũng cần phải trải qua, thậm chí còn có người cho rằng, không trải qua hết thảy những điều này võ giả không có khả năng thành tựu nội lực... Đương nhiên, đây chỉ là một giả thuyết, thứ cho ta nói thẳng, Hách Khải huynh tuy rằng đã là Nội Lực Cảnh, nhưng lịch duyệt dù sao vẫn còn kém một tí, nói thật, Hách Khải huynh nếu có thể du lịch qua vài quốc gia, trải qua một ít chuyện, đối chiến với một ít cường giả, thì thành tựu tương lai chắc chắn không thể đo đếm được.
Hách Khải lại uống một ngụm trà, lúc này mới nói thẳng: Thoạt nhìn ngươi một chút thất vọng cũng không có, chẳng lẽ ta rời khỏi nước cộng hòa Lam Ảnh không có vấn đề gì sao? Phải biết rằng tương lai ai cũng không thể nói trước được, ta du lịch xung quanh cũng tốt, đi đến chỗ xa hơn cũng tốt, vạn nhất ta gặp được kỳ ngộ tốt hơn ở một nơi khác, không trở lại đây nữa thì sao? Nước cộng hòa Lam Ảnh đã mất đi một tên Nội Lực Cảnh, việc này đối với các ngươi chẳng lẽ không phải một chuyện xấu sao?
Lệnh Hồ Khí mỉm cười thần bí, hắn không trả lời vội, mà cân nhắc một chút mới lên tiếng: Vài thập niên gần đây, khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ rất nhanh, đã tạo ra súng ống đủ để sinh ra uy hiếp đối với Chuẩn Nội Lực Cảnh, đặc biệt là có thể sử dụng trên quy mô lớn, như vậy Hách Khải huynh chắc cũng hiểu, uy hiếp của súng ống thời điểm nào là mạnh nhất chứ?
Uy hiếp mạnh nhất... Là ở thời điểm không nổ súng, đúng không? Hách Khải dù sao cũng đến từ thế giới văn minh ở thế kỷ 21, hắn chợt nhớ tới một câu trả lời hợp lý ở Địa Cầu, lập tức nói ra.
Lệnh Hồ Khí vỗ tay tán thưởng: Không sai, súng ống uy hiếp lớn nhất, chính là tại lúc không nổ súng, cường giả Nội Lực Cảnh cũng thế. Hách Khải huynh mặc dù là cô nhi, nhưng nếu chúng ta tra xét kỹ càng thì có thể nhanh chóng điều tra ra được Hách Khải huynh là được phát hiện ở cửa bệnh viện Khai Nguyên, tuy rằng lúc đó còn là hài nhi, nhưng rõ ràng chính là con cháu nước ta, trên thực tế chỉ cần Hách Khải huynh muốn, chúng ta có thể đem hết toàn lực giúp ngươi tìm được cha mẹ ruột của mình, tuy rằng vô cùng khó khăn, nhưng chỉ cần không phải một manh mối cũng không có thì vẫn có thể tìm ra. Một là chiếc giỏ đựng hài nhi chất lượng trung bình, nhưng vẫn không phải thứ người nghèo có thể mua được, hai là cái quảng trường gần bệnh viện, các gia đình cùng những nam nữ trong độ tuổi sinh sản, còn có những phụ nữ mang thai ở lân cận hoặc ở xung quanh khu vực nội thành, những thứ này đều là manh mối, chỉ cần ngươi nguyện ý, chính phủ chúng ta có thể giúp ngươi tìm được cha mẹ ruột.
Hách Khải nghe đến đây lập tức lắc đầu, hắn không hề muốn tìm được cha mẹ thân sinh của thân thể này, hắn cũng không phải người của thế giới này, hắn căn bản không được hưởng công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ tại nơi này, có thể nói thân thể này của hắn sạch sẽ không vướng bận, như vậy có thể dễ dàng đạt được nguyện vọng đi khắp thế giới của hắn mà lại không có gánh nặng tâm lý gì cả, mà cho dù chính phủ có tìm được cha mẹ sinh ra cơ thể này của hắn, hắn cũng hoàn toàn không cần phải để trong lòng, nhưng mà cần gì phải như vậy? Nhân quả một khi được tạo ra, thì nếu sau này hắn cùng với nước cộng hòa Lam Ảnh là địch, hai người gọi là cha mẹ thân sinh này nhất định phải chết, hắn không có ý định nhận cha mẹ, cũng không có ý định khiến hai người xa lạ vì hắn mà chết, còn không bằng giống như bây giờ chẳng phải rất tốt sao?
Lệnh Hồ Khí vừa nói xong, thấy Hách Khải lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói︰ Những điều này đã đủ để chứng minh ngươi là người nước cộng hòa Lam Ảnh, dù ngươi có ly khai nước cộng hòa Lam Ảnh, mặc dù ngươi một đi không trở lại, nhưng mà bản thân sự hiện hữu của ngươi chính là sự tăng cường lực lượng với quốc gia của ta, đây là một loại lực lượng uy hiếp đến quốc gia, quốc tế. Hơn nữa như theo lời ta nói lúc trước, thành tựu của Hách Khải huynh sau này rất có khả năng không thể hạn lượng, như là trở thành tuyệt thế cường giả Nội Khí Cảnh, bên ngoài vô số người phải sợ ngươi, uy danh của ngươi cũng có thể chấn nhiếp toàn bộ Lam Hải, khi đó, nói không chừng còn là nước cộng hòa Lam Ảnh hưởng ánh hào quang của ngươi, vì vậy mặc kệ ngươi ở lại cũng được, hay là du lịch xung quanh cũng tốt, chính phủ chúng ta đều ủng hộ ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Lệnh Hồ Khí móc trong ngực áo ra một tờ giấy, Hách Khải nhận lấy tờ giấy, trên đó có đóng rất nhiều con dấu, có ghi vài ký tự chính là Ngân hàng quốc gia nước cộng hòa Lam Ảnh, cùng với một chuỗi con số phía trên... Một trăm triệu Lam Ảnh Tệ.
Đây là quốc gia cung cấp cho ngươi tiền vốn, chúc Hách Khải huynh đi du lịch thuận lợi. Thực tế, mặc kệ Hách Khải huynh có thừa nhận tổ quốc hay không, tổ quốc cũng đã không bạc đãi ngươi, bất luận là cô nhi viện hay cơ sở giáo dục bắt buộc, hay là đại học, tuy rằng không thể khiến Hách Khải huynh vinh hoa phú quý, nhưng những nghĩa vụ cơ bản của chính phủ chúng ta đều đã thực hiện, nơi này là tổ quốc của Hách Khải huynh, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi. Lệnh Hồ Khí nói xong những lời này mới dừng vẻ mỉm cười lại, biểu lộ cũng nghiêm túc hơn một chút.
Trong nội tâm Hách Khải có chút cảm thán, xác thực Lệnh Hồ Khí nói không sai, quốc gia không hề bạc đãi hắn, mà trái lại hắn lại thiếu nước cộng hòa Lam Ảnh không ít, cô nhi viện không là nơi tốt đẹp gì, nhưng mà ít nhất đã giúp hắn còn sống, hơn nữa còn thuận lợi tiến vào Học viện, sau đó học bổng cùng với nghĩa vụ chế độ giáo dục cũng giúp cho hắn có vốn liếng sống sót, mặc dù cái vốn liếng này chẳng có ý nghĩa gì với tri thức của hắn, nhưng nói ngắn gọn thì nghĩa vụ trụ cột Chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh quả thật đã làm rất tận tình, hắn không có bất kỳ lý do gì để trách cứ nước cộng hòa Lam Ảnh.
Hơn nữa chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh cũng biết làm người, từ việc Lệnh Hồ Khí đến đây hắn đã nhìn ra được, một trăm triệu Lam Ảnh tệ, có lẽ đối với mấy lão quái Nội Lực Cảnh căn bản không thấm vào đâu, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói đúng là đã giải quyết được nhu cầu trước mắt, chính phủ tin tức nhanh nhạy, cũng biết hiện tại hắn đang thiếu tiền tài.
Hách Khải yên lặng nhận lấy tấm chi phiếu, hắn ngồi trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng mới nở nụ cười nói︰ Ta xin nhận ân tình này, nước cộng hòa Lam Ảnh là tổ quốc của ta, đa tạ.
Thấy Hách Khải đã nhận chi phiếu, Lệnh Hồ Khí nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cũng nở nụ cười nói ra: Như vậy kế tiếp Hách Khải huynh có ý định gì không? Nếu không vội đi du lịch, có thể không ngại theo ta đến thủ đô một chuyến, cũng phải giới thiệu Hách Khải huynh với các nhân vật Nội Lực Cảnh của quốc gia.
Hách Khải lập tức nói︰ Nói đến việc này, ta muốn hỏi thăm sự tình của võ đoàn, nếu muốn sáng lập một võ đoàn thì cần các loại thủ tục gì? Lại cần phải tới chỗ nào chứng thực? Không giấu gì Lệnh Hồ huynh, số tiền kia xác thực đã giải được nhu cầu cấp bách của ta, thế nhưng nếu ta muốn du lịch xuyên quốc gia thì số tiền kia cũng chỉ vừa đủ khởi động, lỗ hổng tài chính trong tương lai rất lớn, vì vậy ta rất muốn thành lập một võ đoàn.
Lệnh Hồ Khí gật gật đầu, khẳng định: Không sai, huynh suy nghĩ rất chín chắn, muốn du lịch xuyên quốc gia, tăng thêm kiến thức, đồng thời gia tăng thực lực cùng tìm kiếm cơ duyên, so với một thân một mình đi thì quả thực võ đoàn thích hợp hơn nhiều. Để thành lập võ đoàn cần có hai tiêu chuẩn, một là thực lực, hai là lý lịch trong sạch, không thể có tiền án phạm tội. Thực lực thì Hách Khải huynh có lẽ đã rõ rồi, về cái thứ hai, dù sao võ đoàn có thể nhận nhiệm vụ do chính phủ các nước ban ra, có thể giao thiệp với các quốc gia, thế gia môn phái khác, nếu như không rõ lai lịch thì ai biết võ đoàn này có phải là gián điệp hay kẻ thù hay không? Mặt khác, ngươi là kẻ địch của một quốc gia, tại quốc gia đó bị cho là là cùng hung cực ác, nhưng mà tại quốc gia khác đối địch với quốc gia đó thì lại là anh hùng, vì vậy ghi chép việc phạm tội thực sự không phải điều kiện bắt buộc, có điều cũng coi như một trong hai tiêu chuẩn chứng thực lý lịch võ đoàn. Về địa điểm chứng thực thì nhất định phải đến thủ đô của mỗi quốc gia, xem ra Hách Khải huynh thật sự nên cùng ta tới thủ đô một chuyến.
Hách Khải suy nghĩ một chút về việc đến thủ đô, hiện tại khả năng hắn bị vây công không lớn, dù sao thực lực của hắn đã thể hiện ra, cho dù toàn bộ Nội Lực Cảnh của nước cộng hòa Lam Ảnh cùng lúc vây công hắn, thì hắn cũng đủ khả năng để kéo một hai người cùng chết theo, có Nội Lực Cảnh nào muốn vì người khác làm vật hy sinh không? khả năng này có, nhưng vô cùng nhỏ, bây giờ tới thủ đô căn bản không có gì nguy hiểm cả, do vậy hắn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Hách Khải lập tức nói: Như vậy ta sẽ theo Lệnh Hồ huynh cùng quay về thủ đô, tiện đây ta cũng chuẩn bị đi du lịch một phen, cũng có vài người cần cáo biệt, như vậy... Lệnh Hồ huynh, giờ chỉ còn lại việc luận bàn của chúng ta rồi a?
Lệnh Hồ Khí hơi sửng sốt một chút, sau đó khoát tay cười nói︰ Chúng ta không phải là đã luận bàn xong rồi sao? Còn cần gì luận bàn nữa.
Hách Khải có chút khó hiểu, và Lệnh Hồ Khí liền uống một ngụm trà, mỉm cười giảo hoạt nói: Ai nói luận bàn là nhất định phải là tỷ thí? Chẳng lẽ đối ẩm lại không được sao? Ta đã xác nhận nhân phẩm tính cách của Hách Khải huynh, cùng với thái độ với quốc gia, vì vậy Hách Khải huynh...
Trận này luận bàn, là tại hạ thua.
Biên: argetlam7420
Lý Minh rời đi, mang theo Lý Phan Thành cùng Tiết Na, lão phải ngay lập tức trở về địa bàn của gia tộc ở thủ đô, trong gia tộc còn có một vị Nội Lực Cảnh khác. Hiện tại lão đã bị thương rất nặng, chắc chắn phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, lúc này là thời điểm lão yếu ớt nhất. Mấy chục năm nay kẻ thù của lão vẫn rất nhiều, chẳng qua do khiếp sợ thực lực của lão mà không dám lộ diện, nếu bọn chúng biết được tình hình hiện tại thì sẽ xảy ra chuyện gì lão thật không dám nghĩ tới.
Có điều trước khi đi, Lý Minh với Hách Khải vẫn tương đối hoà hợp, mặc kệ trong lòng hai người suy nghĩ thế nào, phán đoán ra sao, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh. Hiện tại Lý gia cùng Hách Khải đang có mối quan hệ tốt, Tiết Na lại là sư tỷ của Hách Khải, có mối quan hệ như thế, hơn nữa thực lực Hách Khải lại vượt xa dự đoán của Lý Minh. Không cần biết Hách Khải là gặp được kỳ ngộ, hoặc đã tìm được trân bảo quý hiếm, hay là có cao thủ Nội Khí Cảnh chống lưng thu hắn làm đồ đệ, tất cả đều là chuyện của hắn, Lý gia chỉ cần mối quan hệ tốt này còn tồn tại là được.
Mặt khác, Lý Minh dường như đã hiểu được tâm lý của Hách Khải, sau khi lão trở về gia tộc liền cho công bố tin tức bản thân bị trọng thương, là thua trong tay Hách Khải, nhưng không hề đề cập tới việc Hách Khải dùng loại võ công chiêu thức nào, cũng không có nói tới bất kỳ tình huống nào lúc chiến đấu. Sau khi tin tức đó công bố ra ngoài, toàn bộ Nội Lực Cảnh của nước cộng hòa Lam Ảnh cơ hồ chết lặng, mà ba gã Nội Lực Cảnh đã tới thị trấn cũng không có ngay lập tức tới cửa khiêu chiến, mà chỉ tạm ở lại thị trấn yên lặng chờ đợi.
Hách Khải hiểu rất rõ một việc, người có thực lực mà có được tuyệt thế võ công thì đó chính là thông tin đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người, còn những người không có thực lực mà có được tuyệt thế võ công sớm muộn gì cũng rước lấy tai hoạ. Tình huống như vậy đều đã được ghi chép rất nhiều trong lịch sử trước khi hắn xuyên việt, người đời cũng có câu: “mang ngọc có tội” chính là như thế, người bình thường mang ngọc chính là có tội, thượng vị giả (người bề trên, có đẳng cấp cao hơn) mang ngọc lại là chuyện đương nhiên. Hiện tại, hắn ở thế giới này, ít nhất là ở nước cộng hòa Lam Ảnh, trải qua một trận đánh với Lý Minh, hắn chính là thượng vị giả.
Sau chuyện này mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi!
Hách Khải tin tưởng rằng lần này bốn gã Nội Lực Cảnh tới tiến hành tẩy lễ với hắn, thậm chí kể cả Lý Minh nữa, khẳng định đều có cùng một mục đích, đó chính là thèm muốn võ công của hắn, dù sao võ công Nội Khí Cảnh, đối với Nội Lực Cảnh mà nói quả thực là có sức hấp dẫn cực lớn. Đương nhiên, đồng thời với đó, trừ phi có thể chắc chắn giết chết Hách Khải, bằng không một khi tập kích thất bại thì đó chính là đại địch sinh tử, có một kẻ địch nhân như vậy bám theo cả đời hẳn ai cũng không chịu được, vì vậy mới mượn danh nghĩa luận bàn đến xác nhận thực lực Hách Khải. Nếu nhỏ yếu, liền đánh chết hoặc bắt đem nhốt; nếu thực lực cường đại thì liền nhận thua, cách này không có quá nhiều nguy hiểm, mà lại có lợi ích rất lớn, Hách Khải thậm chí ác ý phỏng đoán, có lẽ bốn suất này cần phải trả giá rất nhiều mới có thể được đi chăng?
Đã có Lý Minh làm gương, Hách Khải tin tưởng ba người còn lại sẽ rất thận trọng với hắn. Lại nói, hắn là một đứa cô nhi, không gia thế, không có hậu thuẫn, đây là một hoàn cảnh xấu, nhưng đồng thời cũng là một ưu thế, bởi như thế có nghĩa là hắn không hề có gánh nặng, người như vậy từ xưa cũng có rồi, cho nên giới cầm quyền cũng biết rõ sự nguy hiểm cùng đáng sợ của loại người này, tốt nhất đừng nên trêu chọc, mà một khi đã đắc tội nhất định phải dùng toàn lực giết chết, nếu không sau này chính là đại họa.
Bởi vậy nên Hách Khải dám khẳng định, lần luận bàn tỷ thí tiếp theo sẽ không giống Lý Minh nữa, mà là chính thức luận bàn tỷ thí, thậm chí cũng không nên gọi là luận bàn tỷ thí nữa, vì hắn đã chứng minh hắn có thực lực bảo vệ võ công của mình, như vậy là đủ rồi.
Ngày thứ ba sau khi Lý Minh rời khỏi, miệng vết thương trên nắm tay Hách Khải còn chưa khép lại, một gã cường giả Nội Lực Cảnh đã tìm tới cửa. Người này mặc Âu phục chỉnh tề, đội mũ đen, trên tay cầm một cây gậy đi đường, thoạt nhìn không ai nghĩ hắn là võ giả, mà sẽ cho rằng đây là một vị quý tộc.
Thực tế, sau khi Hách Khải mời hắn vào phòng uống mấy ngụm trà, nghe nam tử trung niên giới thiệu Hách Khải mới biết được người này là nhân viên chính phủ, hơn nữa còn mang tước vị Tử tước, là tộc trưởng của một thế gia, nói năng rất nho nhã.
Tại hạ là Lệnh Hồ Khí, phó Bộ trưởng Bộ Tài chính Chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh, bái kiến Hách huynh. Lệnh Hồ Khí mỉm cười ôm quyền làm lễ.
Hách Khải cũng đáp lễ lại, hai bên nói chuyện phiếm mấy câu, lại uống chút trà, một lúc sau Lệnh Hồ Khí mới lên tiếng: Không biết Hách huynh kế tiếp có ý định gì?
Ý định? Hách Khải lập tức nở nụ cười nói︰ Kế tiếp không phải là còn có ba trận luận bàn tỷ thí nữa sao? Ba trận bao gồm cả Lệnh Hồ huynh, đây chính là ý định của ta, cũng là chính phủ tính toán chuẩn bị cho ta.
Lệnh Hồ Khí cũng nở nụ cười, hắn đặt chén trà trên tay xuống rồi nghiêm mặt nói: Đoán chừng việc luận bàn đã không còn gì ghê gớm nữa, về phần chính phủ an bài bốn trận luận bàn tỷ thí, đây là tẩy lễ, tin rằng tiền bối Lý Minh đã đem việc tẩy lễ nói với Hách Khải huynh rồi chứ, đây là sự tình mỗi Nội Lực Cảnh đều phải trải qua, Hách Khải huynh cũng không cần phàn nàn như vậy, kỳ thật ta muốn hỏi là, Hách Khải huynh có ý định công tác tại chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh không?
Hách Khải lắc đầu, uống một ngụm trà rồi mới lên tiếng: Không muốn, ta có dự định cùng quy hoạch tương lai của chính mình, vì vậy cảm ơn.
Lệnh Hồ Khí cũng không lộ vẻ quá thất vọng, hắn vẫn nho nhã như cũ, gật đầu nói: Là định đi du lịch một chuyến, đúng không?
Hách Khải nghe vậy hơi kinh ngạc, Lệnh Hồ Khí thấy thế thì cười khẽ: Điều này rất bình thường, võ giả muốn thành công, đương nhiên sẽ nhân lúc tuổi còn trẻ đi du lịch các quốc gia xung quanh, thậm chí như Lý Minh tiền bối vậy, du lịch xung quanh Lam Hải, đây là quá trình võ giả nào cũng cần phải trải qua, thậm chí còn có người cho rằng, không trải qua hết thảy những điều này võ giả không có khả năng thành tựu nội lực... Đương nhiên, đây chỉ là một giả thuyết, thứ cho ta nói thẳng, Hách Khải huynh tuy rằng đã là Nội Lực Cảnh, nhưng lịch duyệt dù sao vẫn còn kém một tí, nói thật, Hách Khải huynh nếu có thể du lịch qua vài quốc gia, trải qua một ít chuyện, đối chiến với một ít cường giả, thì thành tựu tương lai chắc chắn không thể đo đếm được.
Hách Khải lại uống một ngụm trà, lúc này mới nói thẳng: Thoạt nhìn ngươi một chút thất vọng cũng không có, chẳng lẽ ta rời khỏi nước cộng hòa Lam Ảnh không có vấn đề gì sao? Phải biết rằng tương lai ai cũng không thể nói trước được, ta du lịch xung quanh cũng tốt, đi đến chỗ xa hơn cũng tốt, vạn nhất ta gặp được kỳ ngộ tốt hơn ở một nơi khác, không trở lại đây nữa thì sao? Nước cộng hòa Lam Ảnh đã mất đi một tên Nội Lực Cảnh, việc này đối với các ngươi chẳng lẽ không phải một chuyện xấu sao?
Lệnh Hồ Khí mỉm cười thần bí, hắn không trả lời vội, mà cân nhắc một chút mới lên tiếng: Vài thập niên gần đây, khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ rất nhanh, đã tạo ra súng ống đủ để sinh ra uy hiếp đối với Chuẩn Nội Lực Cảnh, đặc biệt là có thể sử dụng trên quy mô lớn, như vậy Hách Khải huynh chắc cũng hiểu, uy hiếp của súng ống thời điểm nào là mạnh nhất chứ?
Uy hiếp mạnh nhất... Là ở thời điểm không nổ súng, đúng không? Hách Khải dù sao cũng đến từ thế giới văn minh ở thế kỷ 21, hắn chợt nhớ tới một câu trả lời hợp lý ở Địa Cầu, lập tức nói ra.
Lệnh Hồ Khí vỗ tay tán thưởng: Không sai, súng ống uy hiếp lớn nhất, chính là tại lúc không nổ súng, cường giả Nội Lực Cảnh cũng thế. Hách Khải huynh mặc dù là cô nhi, nhưng nếu chúng ta tra xét kỹ càng thì có thể nhanh chóng điều tra ra được Hách Khải huynh là được phát hiện ở cửa bệnh viện Khai Nguyên, tuy rằng lúc đó còn là hài nhi, nhưng rõ ràng chính là con cháu nước ta, trên thực tế chỉ cần Hách Khải huynh muốn, chúng ta có thể đem hết toàn lực giúp ngươi tìm được cha mẹ ruột của mình, tuy rằng vô cùng khó khăn, nhưng chỉ cần không phải một manh mối cũng không có thì vẫn có thể tìm ra. Một là chiếc giỏ đựng hài nhi chất lượng trung bình, nhưng vẫn không phải thứ người nghèo có thể mua được, hai là cái quảng trường gần bệnh viện, các gia đình cùng những nam nữ trong độ tuổi sinh sản, còn có những phụ nữ mang thai ở lân cận hoặc ở xung quanh khu vực nội thành, những thứ này đều là manh mối, chỉ cần ngươi nguyện ý, chính phủ chúng ta có thể giúp ngươi tìm được cha mẹ ruột.
Hách Khải nghe đến đây lập tức lắc đầu, hắn không hề muốn tìm được cha mẹ thân sinh của thân thể này, hắn cũng không phải người của thế giới này, hắn căn bản không được hưởng công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ tại nơi này, có thể nói thân thể này của hắn sạch sẽ không vướng bận, như vậy có thể dễ dàng đạt được nguyện vọng đi khắp thế giới của hắn mà lại không có gánh nặng tâm lý gì cả, mà cho dù chính phủ có tìm được cha mẹ sinh ra cơ thể này của hắn, hắn cũng hoàn toàn không cần phải để trong lòng, nhưng mà cần gì phải như vậy? Nhân quả một khi được tạo ra, thì nếu sau này hắn cùng với nước cộng hòa Lam Ảnh là địch, hai người gọi là cha mẹ thân sinh này nhất định phải chết, hắn không có ý định nhận cha mẹ, cũng không có ý định khiến hai người xa lạ vì hắn mà chết, còn không bằng giống như bây giờ chẳng phải rất tốt sao?
Lệnh Hồ Khí vừa nói xong, thấy Hách Khải lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói︰ Những điều này đã đủ để chứng minh ngươi là người nước cộng hòa Lam Ảnh, dù ngươi có ly khai nước cộng hòa Lam Ảnh, mặc dù ngươi một đi không trở lại, nhưng mà bản thân sự hiện hữu của ngươi chính là sự tăng cường lực lượng với quốc gia của ta, đây là một loại lực lượng uy hiếp đến quốc gia, quốc tế. Hơn nữa như theo lời ta nói lúc trước, thành tựu của Hách Khải huynh sau này rất có khả năng không thể hạn lượng, như là trở thành tuyệt thế cường giả Nội Khí Cảnh, bên ngoài vô số người phải sợ ngươi, uy danh của ngươi cũng có thể chấn nhiếp toàn bộ Lam Hải, khi đó, nói không chừng còn là nước cộng hòa Lam Ảnh hưởng ánh hào quang của ngươi, vì vậy mặc kệ ngươi ở lại cũng được, hay là du lịch xung quanh cũng tốt, chính phủ chúng ta đều ủng hộ ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Lệnh Hồ Khí móc trong ngực áo ra một tờ giấy, Hách Khải nhận lấy tờ giấy, trên đó có đóng rất nhiều con dấu, có ghi vài ký tự chính là Ngân hàng quốc gia nước cộng hòa Lam Ảnh, cùng với một chuỗi con số phía trên... Một trăm triệu Lam Ảnh Tệ.
Đây là quốc gia cung cấp cho ngươi tiền vốn, chúc Hách Khải huynh đi du lịch thuận lợi. Thực tế, mặc kệ Hách Khải huynh có thừa nhận tổ quốc hay không, tổ quốc cũng đã không bạc đãi ngươi, bất luận là cô nhi viện hay cơ sở giáo dục bắt buộc, hay là đại học, tuy rằng không thể khiến Hách Khải huynh vinh hoa phú quý, nhưng những nghĩa vụ cơ bản của chính phủ chúng ta đều đã thực hiện, nơi này là tổ quốc của Hách Khải huynh, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi. Lệnh Hồ Khí nói xong những lời này mới dừng vẻ mỉm cười lại, biểu lộ cũng nghiêm túc hơn một chút.
Trong nội tâm Hách Khải có chút cảm thán, xác thực Lệnh Hồ Khí nói không sai, quốc gia không hề bạc đãi hắn, mà trái lại hắn lại thiếu nước cộng hòa Lam Ảnh không ít, cô nhi viện không là nơi tốt đẹp gì, nhưng mà ít nhất đã giúp hắn còn sống, hơn nữa còn thuận lợi tiến vào Học viện, sau đó học bổng cùng với nghĩa vụ chế độ giáo dục cũng giúp cho hắn có vốn liếng sống sót, mặc dù cái vốn liếng này chẳng có ý nghĩa gì với tri thức của hắn, nhưng nói ngắn gọn thì nghĩa vụ trụ cột Chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh quả thật đã làm rất tận tình, hắn không có bất kỳ lý do gì để trách cứ nước cộng hòa Lam Ảnh.
Hơn nữa chính phủ nước cộng hòa Lam Ảnh cũng biết làm người, từ việc Lệnh Hồ Khí đến đây hắn đã nhìn ra được, một trăm triệu Lam Ảnh tệ, có lẽ đối với mấy lão quái Nội Lực Cảnh căn bản không thấm vào đâu, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói đúng là đã giải quyết được nhu cầu trước mắt, chính phủ tin tức nhanh nhạy, cũng biết hiện tại hắn đang thiếu tiền tài.
Hách Khải yên lặng nhận lấy tấm chi phiếu, hắn ngồi trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng mới nở nụ cười nói︰ Ta xin nhận ân tình này, nước cộng hòa Lam Ảnh là tổ quốc của ta, đa tạ.
Thấy Hách Khải đã nhận chi phiếu, Lệnh Hồ Khí nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cũng nở nụ cười nói ra: Như vậy kế tiếp Hách Khải huynh có ý định gì không? Nếu không vội đi du lịch, có thể không ngại theo ta đến thủ đô một chuyến, cũng phải giới thiệu Hách Khải huynh với các nhân vật Nội Lực Cảnh của quốc gia.
Hách Khải lập tức nói︰ Nói đến việc này, ta muốn hỏi thăm sự tình của võ đoàn, nếu muốn sáng lập một võ đoàn thì cần các loại thủ tục gì? Lại cần phải tới chỗ nào chứng thực? Không giấu gì Lệnh Hồ huynh, số tiền kia xác thực đã giải được nhu cầu cấp bách của ta, thế nhưng nếu ta muốn du lịch xuyên quốc gia thì số tiền kia cũng chỉ vừa đủ khởi động, lỗ hổng tài chính trong tương lai rất lớn, vì vậy ta rất muốn thành lập một võ đoàn.
Lệnh Hồ Khí gật gật đầu, khẳng định: Không sai, huynh suy nghĩ rất chín chắn, muốn du lịch xuyên quốc gia, tăng thêm kiến thức, đồng thời gia tăng thực lực cùng tìm kiếm cơ duyên, so với một thân một mình đi thì quả thực võ đoàn thích hợp hơn nhiều. Để thành lập võ đoàn cần có hai tiêu chuẩn, một là thực lực, hai là lý lịch trong sạch, không thể có tiền án phạm tội. Thực lực thì Hách Khải huynh có lẽ đã rõ rồi, về cái thứ hai, dù sao võ đoàn có thể nhận nhiệm vụ do chính phủ các nước ban ra, có thể giao thiệp với các quốc gia, thế gia môn phái khác, nếu như không rõ lai lịch thì ai biết võ đoàn này có phải là gián điệp hay kẻ thù hay không? Mặt khác, ngươi là kẻ địch của một quốc gia, tại quốc gia đó bị cho là là cùng hung cực ác, nhưng mà tại quốc gia khác đối địch với quốc gia đó thì lại là anh hùng, vì vậy ghi chép việc phạm tội thực sự không phải điều kiện bắt buộc, có điều cũng coi như một trong hai tiêu chuẩn chứng thực lý lịch võ đoàn. Về địa điểm chứng thực thì nhất định phải đến thủ đô của mỗi quốc gia, xem ra Hách Khải huynh thật sự nên cùng ta tới thủ đô một chuyến.
Hách Khải suy nghĩ một chút về việc đến thủ đô, hiện tại khả năng hắn bị vây công không lớn, dù sao thực lực của hắn đã thể hiện ra, cho dù toàn bộ Nội Lực Cảnh của nước cộng hòa Lam Ảnh cùng lúc vây công hắn, thì hắn cũng đủ khả năng để kéo một hai người cùng chết theo, có Nội Lực Cảnh nào muốn vì người khác làm vật hy sinh không? khả năng này có, nhưng vô cùng nhỏ, bây giờ tới thủ đô căn bản không có gì nguy hiểm cả, do vậy hắn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Hách Khải lập tức nói: Như vậy ta sẽ theo Lệnh Hồ huynh cùng quay về thủ đô, tiện đây ta cũng chuẩn bị đi du lịch một phen, cũng có vài người cần cáo biệt, như vậy... Lệnh Hồ huynh, giờ chỉ còn lại việc luận bàn của chúng ta rồi a?
Lệnh Hồ Khí hơi sửng sốt một chút, sau đó khoát tay cười nói︰ Chúng ta không phải là đã luận bàn xong rồi sao? Còn cần gì luận bàn nữa.
Hách Khải có chút khó hiểu, và Lệnh Hồ Khí liền uống một ngụm trà, mỉm cười giảo hoạt nói: Ai nói luận bàn là nhất định phải là tỷ thí? Chẳng lẽ đối ẩm lại không được sao? Ta đã xác nhận nhân phẩm tính cách của Hách Khải huynh, cùng với thái độ với quốc gia, vì vậy Hách Khải huynh...
Trận này luận bàn, là tại hạ thua.
/32
|