Hiền Tri Thiên Lý

Chương 91 - Chương 88

/170


Edit + beta: Tiểu Lăng

Thiên Lý đang sưu tầm quy tắc trong rừng, bỗng phát hiện trên không có mấy chiếc xe nổi vù vù bay tới, chạy về hướng Hư Đô. Cô nhận ra trong đó có mấy người là những kẻ đánh Tả Miện hôm qua, hơn mười còn lại đều là dị năng giả.

Khỏi cần đoán, nhất định là chúng đã báo tin tức về trọc hóa nhân Hữu Ý.

Thiên Lý nhíu mày, thu đồ lại, đi cùng Tra Nhĩ lên xe nổi bay tà tà sau họ.

“Là ở đây sao?”

Mấy chiếc xe nổi đáp xuống, một người trung niên vẻ mặt lạnh lùng đi ra, hỏi một người trẻ tuổi đang sợ hãi sau lưng.

Kẻ nọ vội vàng gật đầu, đáp: “Hôm qua chúng tôi phát hiện họ ở đây, mới một tối, có lẽ còn chưa rời đi.”

Người trung niên liếc cấp dưới ra lệnh, mấy người xung quanh lập tức lấy ra một dụng cụ nhỏ, chia nhau tìm bốn phía.

Chỉ một chốc, một người trong đó nói: “Hơn trăm mét bên kia có sinh vật phản ứng.”

“Đi.”

Đám người soạt soạt rút vũ khí ra, bước nhanh sang đó. Xuyên qua hành lang dài, thấy một thiếu niên đi ra từ căn phòng cuối cùng.

“Chính là nó!” Thanh niên tố cáo chỉ vào Tả Miện, kêu lên, “Kẻ bị trọc hóa chính là em gái nó.”

Người trung niên nghiêm túc nói với Tả Miện: “Cậu nghe thấy rồi chứ? Tránh ra, phối hợp kiểm tra.”

Tả Miện hung hăng trừng mấy tên thanh niên đó, trả lời: “Trưởng quan, em gái tôi rất bình thường, em ấy không bị trọc hóa.”

“Có bị trọc hóa hay không là do chúng tôi phán đoán.”

Người trung niên hơi giơ tay lên, đã có mấy người chuẩn bị đẩy Tả Miện ra để vào phòng. Ai ngờ tay còn chưa đụng đến Tả Miện đã thấy cứng người lại.

Người trung niên lập tức thấy tim đập nhanh, quay đầu nhìn lại, thấy hai bóng dáng, một cao một thấp, một đỏ một đen từ từ đi tới. Một người bề ngoài như ác quỷ, người còn lại tối tăm như u linh, đúng là hung thần như lời đồn.

Lúc trước ông đã nghe thấy tên Song Sát từ lời tự thuật của mấy tên thanh niên kia. Nhưng theo nguồn tin, Song Sát chưa bao giờ dừng lại quá một ngày ở một thành thị, phần lớn là bổ sung vật tư rồi đi, mà trong tòa thành bị vứt bỏ này chẳng hề có chút tiếp tế nào, tại sao họ vẫn chưa rời đi? Ông cũng không cho là hai hung thần này ở lại chỉ để làm chỗ dựa cho một thằng quỷ nhỏ không một xu dính túi.

“Hai vị đại nhân, không biết hai ngài lại hạ cố tới đây, thật sự thất lễ.” Người trung niên cung kính nói.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Thiên Lý thản nhiên hỏi.

“Có người tố giác rằng ở đây có trọc hóa nhân qua lại, nên tôi dẫn người đến truy tra.”

“Có trọc hóa nhân không, chẳng lẽ chúng ta không biết?” Thiên Lý bắt chước giọng của người trung niên vừa rồi mà trả lời.

Người trung niên cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Hai ngài nói rất phải, là chúng tôi quấy rầy rồi.”

Dù ông ta có tức giận, nhưng thực lực quá chênh lệch, không biết tự lượng sức mà cương quyết chống đối, không bằng bán thể diện cho họ.

“Cái gì? Không tiến vào? Trong đó rõ ràng có người, không đi nhìn một chút sao?” Hết lần này tới lần khác, luôn có người chẳng biết thức thời, ngay lúc này lại khơi chuyện lên.

Người trung niên lạnh lùng liếc kẻ đó, không nói gì.

Thiên Lý hỏi: “Cậu là ai?”

Thanh niên kia hoảng sợ, lại thấy xung quanh nhiều dị năng giả như thế, liền ưỡn ngực nói: “Tôi là An Hạo, quen Tả Miện và Hữu Ý, tôi khẳng định Hữu Ý đã sớm bị trọc hóa, nếu không sẽ không cần tránh né mọi người.”

“Ồ?” Thiên Lý không tỏ rõ ý kiến, nói, “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Để cho mấy vị trưởng quan này nhìn thấy người trong phòng. Tôi nghĩ với thân phận của hai vị cao thủ, chắc sẽ không che chở một trọc hóa nhân chứ?”

Thiên Lý không trả lời, mà trực tiếp quay ra hỏi người trung niên: “Ông thấy thế nào?”

Người trung niên còn chưa nói gì, An Hạo đã chặn lời: “Trước khi tố cáo chúng tôi đã tra rõ tình huống rồi. Các ngài đến đó cũng không sao, dù sao cũng phải nhìn tận mắt, nếu không cũng không thể ghi báo cáo.”

Người trung niên cúi nửa đầu, nói với hai người Thiên Lý: “Xin cho phép chúng tôi đi vào tra xét tình hình, nếu đắc tội xin chớ trách, chúng tôi nhất định sẽ báo rõ với hai ngài!”

Thiên Lý phất phất tay, ý bảo họ cứ tự nhiên.

Tả Miện liếc nhìn Thiên Lý, muốn nói lại thôi, lòng hơi khẩn trương.

Người trung niên dẫn mấy cấp dưới vào phòng, An Hạo cũng hăng hái bừng bừng theo sau. Nhưng xuất hiện trước mặt gã, không phải là trọc hóa nhân điên cuồng, mà là một cô bé đang ngủ say trên giường. Quần áo cô bé rất sạch sẽ, tóc cột tạm hai bên xõa trên gối, lộ ra gương mặt hơi ốm, dáng vẻ yên ổn, giữa hai đầu lông mày không hề có chút độc ác nào.

Tả Miện đi tới, giải thích: “Em gái tôi không khỏe lắm, đang tĩnh dưỡng, xin các ngài làm nhanh một chút.”

Người trung niên cũng không nhiều lời, lấy dụng cụ ra tiến hành quét toàn thân Hữu Ý, sau một lát thu tay lại, xoay người đi ra ngoài.

An Hạo không rõ ràng lắm, kêu lên: “Gì, chỉ thế là xong rồi? Không xử lý gì sao?”

Tả Miện lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt lẫn ý hận.

“Làm phiền hai ngài rồi.” Người trung niên cung kính khom người với Thiên Lý và Tra Nhĩ.

Thiên Lý không nói gì, còn Tra Nhĩ thì từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn họ lấy một cái.

An Hạo đi tới, mồm vẫn




/170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status