Hiền Tri Thiên Lý

Chương 57 - Chương 54

/170


Máy bay chậm rãi đáp xuống, ba thành viên cảnh vệ mặc đồng phục từ bên trong đi ra.

Bọn họ đến trước mặt Thiên Lý, hơi hơi khom người chào.

Cảnh vệ cầm đầu nói: “Xin chào, tiểu thư Thiên Lý, tôi là đội trưởng Đức Bỉ của phân đội cảnh vệ nhỏ số 7, rất hân hạnh được gặp cô, tôi đã xem trận đấu của cô, vô cùng đặc sắc.”

Thái độ hữu hảo của người này, khiến cho Thiên Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lại nói tiếp: “Hoan nghênh cô đến thành Thánh, với thực lực của đoàn đội các cô, tin tưởng mọi người có thể đoạt được thành tích càng cao hơn nữa.”

“Cảm ơn.” Thiên Lý kìm chế chút dè chừng và không kiên nhẫn của mình, hỏi: “Đội trưởng Đức Bỉ đang tuần tra sao?”

Đức Bỉ trả lời: “Vừa rồi chúng tôi thu được cảnh báo, có một luồng trọc khí di chuyển đến phương hướng này, không biết tiểu thư Thiên Lý có phát hiện điều gì khác thường không?”

Thiên Lý lắc đầu, tỏ vẻ là không có.

Đức Bỉ chú ý tới dấu vết màu đỏ ở cổ áo của cô, hỏi: “Tiểu thư Thiên Lý, cô bị thương sao?”

“Không.” Thiên Lý sửa sang lại cổ áo, trả lời, “Thật sự là ngượng ngùng, vừa rồi ăn hơi nhanh một chút, dính ít nước tương thôi.”

Đức Bỉ gật đầu, vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cũng không nghi ngờ gì.

Rút một đồ vật từ bên hông ra, vẻ mặt hắn mang ý xin lỗi nói: “Thất lễ rồi, đây là chức trách, chúng tôi cần kiểm tra hai người theo thông lệ.”

“Không sao, xin cứ tự nhiên.” Thiên Lý kéo tay Tra Nhĩ, nắm thật chặt.

Tra Nhĩ nhìn cô, đứng yên một bên.

Đức Bỉ dùng dụng cụ quét một vòng trên người bọn họ, sau khi xác định không có điều gì bất thường, cười nói: “Tốt rồi, đã làm trễ thời gian của hai người, chúng tôi vẫn còn phải điều tra tiếp, xin cáo từ trước.”

Trước khi đi, Đức Bỉ còn nhìn kỹ Tra Nhĩ vài lần.

Sau khi máy bay cất cánh, trong máy truyền tin truyền ra tiếng của đội viên: “Đội trưởng, vừa rồi anh nhìn cái gì vậy? Trên người thanh niên kia có gì kỳ lạ sao?”

“Các cậu không cảm thấy cậu ta hơi quen mắt sao?” Đức Bỉ hỏi.

“Quen mắt ư? Không cảm giác được, chỉ cảm thấy có chút đáng sợ mà thôi.”

Vẻ mặt Đức Bỉ giống như nhớ tới điều gì đó, dù sao vẫn cảm thấy người thanh niên kia có chút quen mắt, nhưng nhìn bộ dạng tinh thần sa sút kia, lại không giống như người thuộc tầng lớp trên của thành Thánh…

Chờ tiểu đội cảnh vệ rời đi, Thiên Lý và Tra Nhĩ liền ngồi lên Phiêu phù xa, nhanh chóng đi về thành Lưu Ly.

Thiên Lý khởi động hình thức tự động, thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế lái, vẻ mặt lạnh nhạt, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh.

Tra Nhĩ kỳ quái nhìn cô, nghiêng đầu không hiểu.

Dọc đường đều thuận lợi, Phiêu phù xa hạ xuống trên khu vực đỗ xe.

Tra Nhĩ nhảy ra ngoài trước, Thiên Lý hơi chần chờ, rất lâu sau mới chậm rì rì đi ra.

Tra Nhĩ “vèo” một cái vọt vào cửa sảnh thành Lưu Ly, tự động đứng trước cầu thanh ánh sáng, sau đó hào hứng quay đầu lại, chuẩn bị vẫy tay với Thiên Lý, rồi lại kinh hãi nhìn bóng dáng nho nhỏ kia run rẩy đi vài bước, sau đó đột nhiên té xuống mặt đất, bất tỉnh.

Trong đầu Tra Nhĩ trống rỗng, nháy mắt đã di chuyển đến bên người Thiên Lý, hai tay run rẩy nhẹ lay người cô.

Thấy cô không có phản ứng, hắn hoàn toàn hoảng hồn, nhanh chóng ôm lấy cô, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh trực tiếp đạp chân lên tường, tung người nhảy lên tầng 8…

“Bác sĩ, cô bé sao rồi?” Ba Tư Đốn thấy bác sĩ đi ra, liền vội vàng hỏi.

Bác sĩ là một cô gái xinh đẹp, cô không trực tiếp trả lời vấn đề của Ba Tư Đốn, mà đưa bọn họ đến phòng bệnh trước.

Tra Nhĩ đang ngồi xổm bên cạnh giường bệnh của Thiên Lý, yên lặng nhìn cô, không phản ứng chút nào với mấy người đang đi vào.

Đám người Ba Tư Đốn nhìn Thiên Lý mê man, lại hỏi thăm bệnh tình của cô một lần nữa.

Bác sĩ cau mày nói: “Hẳn là cô bé bị va chạm với vật nặng, trước ngực và sau lưng đều xuất hiện tình trạng máu ứ động, vài đầu khớp xương có dấu hiệu nứt, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Tĩnh dưỡng một thời gian là được.”

Ba người đều thở dài một hơi. Lúc đó nhìn thấy Tra Nhĩ giống như phát điên ôm người đến trước mặt bọn họ, còn tưởng rằng là do xảy ra việc lớn gì, bây giờ nhìn lại, cũng không có xuất hiện tình huống bọn họ không lo lắng được, thật sự là vô cùng may mắn. Nếu Thiên Lý gặp chuyện không may bên cạnh bọn họ, Bá Ân còn không ăn sống nuốt tươi bọn họ sao.

“Tuy rằng tình trạng vết thương của cô bé không sao, nhưng mà lúc tôi kiểm tra toàn thân cho cô bé, còn phát hiện một vấn đề nữa.” Bác sĩ đột nhiên mở miệng nói.

“Vấn đề gì?” Lòng mấy người lại bắt đầu căng thẳng.

“Đứa bé này dường như đã phải chịu áp lực và mỏi mệt cực độ trong một thời gian dài, thần kinh căng thẳng khác thường, cho dù đang ngủ, vỏ não cũng không ngừng hoạt động. Hiển nhiên, cô bé cũng ngủ ngon giấc, rất có khả năng là đang rơi vào trong giấc mộng áp lực, càng nguy hiểm hơn gấp bội.”

Mấy người không hẹn mà cùng nhau nhìn Thiên Lý lần nữa, quả nhiên thấy cô nhíu mày, trên mặt mang theo một loại mỏi mệt không nên xuất hiện trên người một đứa bé.

Đám người Ba Tư Đốn nhìn nhau không nói gì. Từ khi bọn họ gặp Thiên Lý đến nay, những gì đứa bé này biểu hiện ra ngoài đều là mặt kiên cường và chín chắn của mình, khiến cho bọn họ dần dần không để ý đến tuổi tác của bé. Đồng thời khi xác định cô bé là một “thiên tài”, cũng đồng nghĩa với việc cho rằng mọi thứ của bé như một điều đương nhiên.

Nhưng mà vào giờ phút này, bọn họ mới đột nhiên tỉnh táo lại ---- Thiên Lý vẫn còn trẻ con! Không chỉ như vậy, bé cũng đã tận mắt nhìn thấy máu tanh khi thú triều lướt qua bất chấp tất cả mọi thứ, trải qua cửa nát nhà tan, sống sót sau tai nạn. Dưới tình huống không hề có ai để dựa vào, tự sống sót một mình. Điều này cần một sức thừa nhận như thế nào chứ? Đây là thứ mà một đứa bé có thể thừa nhận được ư?

Bác sĩ nói cô bé đã phải chịu áp lực và mỏi mệt trong một thời gian dài. Đúng vậy, làm sao lại không có áp lực chứ? Áp lực của bé không chỉ đến từ quá khứ buồn bã đã trôi qua, còn đến từ cả tương lai không nơi nương tựa, không chút ánh sáng.

Mỏi mệt, làm sao lại không mỏi mệt? Cô bé khong có sự ngây thơ đơn thuần của một đứa bé, lúc những đứa trẻ khác đang tùy ý vui đùa, bé lại đang liều mạng tiếp nhận tri thức, đại nào lúc nào cũng ở trong trạng thái suy nghĩ, tựa như một cái dây cót chạy không ngừng nghỉ.

Đây là cuộc sống mà một đứa bé nên có sao?

Cô bé muốn, một cuộc sống như vậy ư?

Nghĩ tới đây, ba người cũng không nhịn được mà áy náy một lúc. Từ những ngày ở chung cho đến bây giờ, bọn họ vậy mà chưa từng quan tâm đến cảm xúc của Thiên Lý, đơn giản chỉ vì thoạt nhìn cô bé rất kiên cường?

Bác sĩ trừng bọn họ vài lần, lạnh lùng nói: “Có phải mấy người đối xử quá mức hà khác với đứa bé đúng không? Tuy rằng trận đấu rất quan trọng, nhưng cũng không thể tạo quá nhiều áp lực cho cô bé. Trạng thái tinh thần của con người rất nhỏ bé, một khi đã vượt qua cực hạn, thì có thể hoàn toàn tan vỡ.”

Khoa Phỉ Nhĩ thở dài: “Chúng tôi đã biết, bác sĩ dạy rất đúng. Không biết chúng tôi có thể làm gì cho bé không?”

“Cố gắng để cho bé nghỉ ngơi tốt đi, không thể suy nghĩ quá nhiều vấn đề, tốt nhất không nên dự thi nữa, chế tạo máy móc cần sức chăm chú ở cường độ cao, đối với cô bé, chính là một gánh nặng rất lớn.”

Mấy người gật đầu biểu thị đã hiểu.

Bác sĩ nhìn Thiên Lý vài lần, lại nói: “Tạm thời để cho cô bé tĩnh dưỡng ở đây đi, tôi sẽ chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng cho bé, chờ các người thi đấu xong, chắc hẳn bé cũng sẽ hoàn toàn bình phục.”

Ba người cùng nhau tỏ vẻ cảm ơn.

Đợi bác sĩ rời đi, bọn họ đi đến bên cạnh giường bệnh.

Cố Phi nhỏ giọng nói: “Không phải làm sao Thiên Lý lại bị thương?”

Nghe thấy câu này, thân thể Tra Nhĩ hơi run rẩy.

“Đợi cô bé tỉnh rồi hẵng hỏi lại.” Ba Tư Đốn liếc nhìn Tra Nhĩ, biết rõ là không thể hỏi ra được nguyên cớ từ trong miệng cậu ta, chỉ là cảm thấy kỳ quái, có Tra Nhĩ đi cùng, làm sao Thiên Lý còn có thể bị thương?

Trên mặt Khoa Phỉ Nhĩ tràn đầy vẻ áy náy, không nói gì.

Đúng lúc này, lông mày Thiên Lý giật giật, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Đây chỉ là động tác theo bản năng của cô, cô không thể nhìn thấy mọi thứ, mở mắt hay không cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của cảm giác.

Tra Nhĩ vốn muốn đi tới gần, sau đó lại lùi lại mấy bước, từ từ lặng lẽ bước qua một bên.

Cố Phi lướt qua hắn, hỏi Thiên Lý: “Thiên Lý, em tỉnh rồi, có khỏe không?”

“Không có việc gì.” Thiên Lý cười cười, quét qua bốn phía, lập tức biết mình đang ở trong bệnh viện. Xem ra cô vẫn đánh giá sức chịu đựng của mình quá cao rồi, vốn muốn quay về chỗ ở trước, rồi đi phòng điều trị ngâm tắm thuốc.

Khoa Phỉ Nhĩ cũng quan tâm nói: “Không thoải mái ở đâu nhất định phải nói cho chúng ta biết, dù sao cũng đừng tự chịu đựng một mình nữa.”

Thiên Lý hơi kỳ quái, cô rõ ràng cảm giác được sự quan tâm khác so với bình thường của bọn họ, đối xử với cô giống như một con búp bê dễ vỡ, nói với giọng nhỏ nhẹ, cẩn thận từng li từng tí.

Cố Phi rót cho cô chén nước, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Làm sao lại bị thương?”

Thiên Lý quét qua Tra Nhĩ đang đứng ở góc khuất, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là lúc đang đi dạo phố thì không cẩn thận bị đụng phải thôi, không ngờ kết quả lại bị thương như vậy.”

Cố Phi thở dài: “Thành Thánh nhiều người, về sau lúc ra khỏi thành thì cố gắng cẩn thận một chút. Có Tra Nhĩ đi cùng, em nên đi bên cạnh cậu ấy.”

Thiên Lý gật gật đầu: “Em đã biết.”

Lúc này Ba Tư Đốn mới nói: “Con cũng đừng tham gia trận chung kết mấy ngày sau nữa, tĩnh dưỡng cho tốt đi, thân thể quan trọng hơn.”

“Con chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi, không có việc gì đâu.”

“Bác sĩ nói trạng thái tinh thần của con không tốt, suy nghĩ ưu sầu quá nhiều, cho nên con vẫn ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở đây đi.” Khoa Phỉ Nhĩ vuốt nhẹ trán của cô.

Thiên Lý suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì nữa. Cô tham gia giải đấu cũng chỉ vì muốn tăng thêm kiến thức, bây giờ đã tiến vào thành Thánh, mục đích cơ bản đã đạt được, tiếp theo phải quan sát trận chiến cho tốt, thu thập một ít quy tắc dị năng, vậy sẽ không uổng phí chuyến đi này nữa.

Mấy người dặn dò vài câu liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Khoa Phỉ Nhĩ còn đặc biệt nhắc nhở: “Trong lúc tĩnh dưỡng, cố gắng dùng máy tính ít thôi, con không chỉ cần để thân thể nghỉ ngơi, mà đầu óc cũng cần thư giãn nữa.”

Thiên Lý ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, chờ bọn họ rời đi, lập tức ném những lời này ra sau đầu (Ngân: ==” tình trạng điển hình của trẻ em thời nay đây ư?)

Cô nửa nằm nửa ngồi, quay đầu sang chỗ Tra Nhĩ, kêu: “Tra Nhĩ, sao vậy?”

Tra Nhĩ đưa lưng về phía cô, ngồi xổm ở góc khuất không nói lời nào.

Chẳng lẽ hắn đang tự trách?

“Tra Nhĩ, anh không để ý tới tôi sao?” Thiên Lý giống như đang dụ dỗ, hỏi.

Tra Nhĩ giật giật, vẫn không đứng lên.

Thiên Lý kêu mấy lần nữa, hắn vẫn không phản ứng, cô suy nghĩ một chút, lại nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Chỉ một lát sau, cảm giác được bên cạnh mình có bóng người di động, Tra Nhĩ lặng lẽ di chuyển đến bên giường, ngồi xổm trên đất, tựa đầu ở mép giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Lý.

Đột nhiên, ngón trỏ của hắn bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, kéo vào trong chăn.

Thiên Lý cũng không mở mắt, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải tự trách, cũng không cần phải khổ sở, tôi hiểu cảm giác của anh, anh đã làm rất tốt rồi.”

Tra Nhĩ vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nghe Thiên Lý dùng giọng nói bình thản nói nhỏ với hắn.

Ánh tà dương xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu vào trong căn phòng bệnh màu trắng này, phủ lên nó một tầng hơi ấm.

“Tra Nhĩ, thật ra người sợ hãi phải là tôi.”

Ánh mắt Tra Nhĩ lộ ra nghi hoặc.

“Trong chặng đường dài buồn chán sau này, tôi cũng cần anh làm bạn, cần anh cho tôi dũng khí để bước tiếp.”

“Không có anh, tôi không làm được bất cứ thứ gì.”

“Vì vậy, Tra Nhĩ, xin hãy cho tôi được ích kỷ một lần, trước khi tôi chưa có năng lực để tự bảo vệ mình, đừng rời khỏi tôi. Tôi sẽ giúp anh tìm được quá khứ của mình, chống cự lại lực lượng trọc hóa cùng anh, cho đến khi, chúng ta đều trở nên mạnh mẽ.”

Tra Nhĩ ngẩng đầu, cầm tay Thiên Lý thật chặt, im lặng mà truyền lại lời hứa của hắn.

[Tôi sẽ làm bạn với em, tôi sẽ cho em dũng khí.]

[Em là Thiên Lý, tôi là Tra Nhĩ.]

[Chúng ta, vĩnh viễn ở cùng nhau.]

/170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status